Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Chương 82 - Thị Tẩm

/266


_ Bãi triều!- Vừa tiến về phía trước, Ông Tổng quản vừa hô to.

Bên dưới đồng loạt văn võ bá quan đều quỳ xuống tung hô:

_ Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!

Sau buổi chầu sớm đầy căng thẳng, các vị mệnh quan triều đình nhanh chóng rời khỏi Đại điện để về lo công việc của mình. Vừa đi họ vừa bàn tán đủ thứ chuyện, đa phần là những vấn đề triều chính họ và Hoàng thượng cùng thương nghị. Trong đó vấn đề giao thương với người phương Tây cuối cùng cũng đã được duyệt. Theo đó, Lễ bộ sẽ thay mặt Hoàng thượng viết thư phúc đáp lại thư của Nữ hoàng xứ Donlish về việc sẽ đồng ý cho họ giao thương hàng hóa. Bước đầu triều đình chỉ cho họ được phép tự do đi lại trong khu vực năm thành trì lớn nhỏ của vùng Tây Thủy, trong đó bao gồm các thành thuộc Trì quốc cũ, chủ yếu tại Ngọc Hải Nam thành để giao thương hàng hóa với cả Tân Thục. Ngọc Hải Nam thành là một thành trì nằm phía Tây Nam của Tân Thục và nằm dọc theo con sông Xuyên Tình, một con sông lớn bắt nguồn từ nước Tụ Thủy chảy vào Thục quốc. Các quan viên địa phương sẽ giám sát mọi hoạt động của người phương Tây tại khu vực mình quản lý mỗi tháng báo về triều đình một lần để xem xét việc có nên nới lỏng việc đi lại hay buộc họ rời khỏi Tân Thục.

Đa phần các quan trong triều đều tỏ ý lo ngại. Song trước lý lẽ của Phúc Tuần họ quả thực không làm gì được mà đành trơ mắt nhìn Định An Hoàng đế gật đầu chấp thuận.

Theo dòng người, Phúc Tuần cũng nhanh chóng rời khỏi Đại điện rồi rẽ lối về phía Đông cung. Mọi chuyện trong triều đều đã được giải quyết ổn thoải thế nhưng từ hôm qua đến giờ, tâm trạng của chàng quả thực không được tốt. Nguyên nhân cũng là vì món quà từ trên trời rơi xuống của Thái hậu. Năm tú nữ nhập Đông cung hôm qua. Chỉ cần nghĩ đến thôi chàng cũng thấy đau đầu. Thật không biết nội tổ mẫu của chàng đã tuyển chọn họ từ khi nào đến khi mọi chuyện đâu vào đó cả rồi liền cho họ nhập cung khiến chàng không kip trở tay.

_ Điện hạ!

Chất giọng trầm vang lên phía sau khiến bước chân của Phúc Tuần dừng lại ngay lập tức. Chàng chậm rãi quay lại và thấy Phúc Hoằng với gương mặt đang cố giữ bình tĩnh tiến về phía chàng.

_ Ta có chuyện muốn hỏi Hoàng đệ!

Phúc Hoằng chỉ cần nói bấy nhiêu Phúc Tuần lập tức hiểu Tam huynh của mình muốn hỏi chàng chuyện gì. Vậy nên chàng bảo Tiểu An Tử về cung trước.

Thấy Tiểu An Tử đã khuất sau bụi cây, Phúc Hoằng quay về phía Phúc Tuần.

_ Ta muốn hỏi đệ, đệ có ý định nạp Lôi Vi làm phi tử không?

_ Đây là chuyện giữa đệ và Vi Nhi. Không liên quan đến Tam huynh.

Chất giọng của Phúc Tuần vẫn điềm tĩnh. Nhưng nếu nghe thật kỹ sẽ thấy ít nhiều nộ khí trong đó. Đúng vậy! Chàng tức giận! Chàng ghen! Bởi Lôi Vi và Phúc Hoằng từng có một quãng thời gian yêu nhau song sau đó không hiểu vì sao hai người lại chia tay. Chàng ghen bởi giờ, tuy Lôi Vi đã chấp nhận chàng và chàng cũng toàn tâm toàn ý yêu nàng nhưng người huynh này của chàng luôn tỏ thái độ quan tâm đến nàng mỗi khi hai người có chuyện.

Nếu huynh ấy đã muốn ở bên cạnh Lôi Vi đến vậy tại sao lại không giữ chặt lấy nàng mà buông tay nàng để đến khi nàng đáp lại tình cảm của chàng, huynh ấy lại không ngừng tỏ thái độ này mỗi khi hai người gặp chuyện? Phúc Tuần thật không hiểu.

_ Đúng vậy! Đây là chuyện riêng của đệ và Lôi Vi, ta không có quyền can dự vào. Nhưng ta nhắc cho đệ nhớ, nếu đệ làm tổn thương nàng ấy, ta sẽ không để yên đâu.

_ Huynh có ý gì?- Phúc Tuần lạnh giọng.- Tam huynh! Huynh nói những lời này với đệ là có ý gì? Nếu huynh có tình cảm với nàng đến vậy, tại sao bốn năm trước huynh không giữ chặt nàng để đến khi nàng đến với đệ, huynh thật chẳng khác nào âm hồn bất tán, chỉ cần đệ và nàng gặp phải chuyện gì huynh đều xuất hiện để cảnh cáo đệ. Đệ thật không tài nào hiểu nổi mục đích của huynh là gì. Là không muốn nàng ấy có một cuộc sống hạnh phúc bình an? Hay là nàng ấy chỉ là cái cớ để huynh nhằm vào đệ?

Trước sự truy vấn của Phúc Tuần, Phúc Hoằng như hóa đá. Đúng vậy! Nếu chàng yêu Lôi Vi nhiều đến vậy cớ sao bốn năm trước lại dễ dàng buông tay nàng như thế để cho đến giờ này chàng vẫn cứ mãi dõi theo nàng. Chỉ cần nàng xảy ra chuyện gì, chàng đều biện minh rằng: nếu là chàng, chàng sẽ không để nàng chịu bất kỳ ấm ức nào. Chàng rốt cuộc là muốn điều gì? Muốn nàng quay trở về? Điều này căn bản không thể nào xảy ra. Muốn hạ bệ Phúc Tuần? Từ sau lần đó, chàng đã tự hứa với lòng sẽ không lợi dụng nàng vào cuộc chiến chốn triều đình giữa chàng và các huynh đệ của mình nữa. Vậy...mục đích của chàng là gì?

Là vì không có được nên không can tâm.

_ Tam huynh! Đệ không cần biết mục đích thật sự của huynh đối với Vi Nhi là gì, nhưng đệ tuyệt đối sẽ không để huynh đạt được mục đích đó đâu. Đệ sẽ dùng cả sinh mạng của mình để bảo vệ nàng. Bởi vì...Cát Lôi Vi là Thái tử phi tương lai của Thái tử Tân Thục đương triều, Mạnh Phúc Tuần này.

Dứt câu, Phúc Tuần chậm rãi quay đi, rời khỏi Ngự Hoa viên. Nhưng chưa đi được bao xa, chàng đã thấy Tiểu Đậu Tử chạy hớt hơ hớt hãi về phía chàng.

_ Thái...Thái tử...- Vừa lắp bắp, Tiểu Đậu Tử vừa vội quỳ xuống.

_ Đứng lên đi! Có chuyện gì mà ngươi lại gấp gáp vậy?

_ Hồi Thái tử! Thái hậu đang ở Đông cung chờ Ngài.

Phúc Tuần như không tin vào tai mình. Thái hậu đến Đông cung lại vì chuyện gì? Ngọc Nhạn ngày nào chả đến vấn an Người, còn chàng mỗi lần rãnh rỗi đều ghé thăm Người. Vậy nên nếu có chuyện gì, Người đã nói luôn khi chàng hoặc Ngọc Nhạn đến vấn an rồi. Sao Ngươi lại phải đích thân đến Đông cung?

_ Không lẽ...

Sực nhớ ra điều gì đó, Phúc Tuần lắc đầu ngán ngẩm.

_ Đi thôi! Chúng ta về Đông cung!

_ Vâng!

Nói đoạn chủ tớ Phúc Tuần nhanh chóng trở về Đông cung. Trong lòng chàng trăm ngàn ngổn ngang.

*

Vừa nằm dài trên bàn, Lôi Vi vừa nhìn Quân Đài và Băng Tư luyện tập. Trung thu gần đến rồi, ca vũ của Thái Thường Nhạc phủ đang tích cực luyện tập. Ca vũ trong Đông cung cũng không ngoại lệ. Song giờ nàng quả thật không có tinh thần để luyện tập. Chỉ nghĩ đến việc Phúc Tuần vừa có thêm năm cô vợ mới, nàng đã không thể nào tập trung được rồi. Khi quyết định về với chàng, nàng đã ngầm chấp nhận việc sau này chàng sẽ có năm thê bảy thiếp rồi hơn thế nữa là 3000 mỹ nữ chốn hậu cung. Nhưng...làm ơn đừng xảy ra đột ngột thế này có được không? Chuyện này quả thật khiến nàng bị xoay đến chóng cả mặt.

Từ hôm qua đến giờ Lôi Vi cũng có phần lãng tránh Phúc Tuần. Nàng thật không muốn lịch sử lặp lại, vì chuyện phi tần hậu cung mà lại xa nhau. Nhưng nàng quả thật cần chút thời gian suy nghĩ. Chàng như hiểu ý nên tối qua cũng không đến Túc Duyên các tìm nàng. Sáng nay hỏi Tiểu Đậu Tử nàng mới hay tối qua chàng một mình ở Thuần Quân điện, không hề gọi tú nữ nào vào hầu.

Tú nữ! Nghe đến hai chữ này Lôi Vi liền thấy có điều gì đó không ổn. Chẳng phải ngay sau khi nhập cung sẽ được phong tước hiệu ngay hay sao? Hỏi thêm một chút nàng càng thở dài. Chàng từ khi năm nữ tử kia nhập Đông cung vẫn chưa đến gặp mặt lấy một lần chứ đừng nói gì đến chuyện sắc phong cho họ. Nghe tin này, nàng quả thật không biết nên vui hay nên buồn.

_ Được rồi! Đừng ủ rủ mãi thế!- Vừa ngồi xuống, Băng Tư vừa vỗ vai Lôi Vi.

_ Phải đấy Vi Nhi! Phấn chấn lên!- Quân Đài góp giọng vào.- Muội cứ như thế này, Thái tử sẽ càng lo lắng đấy.

_ Muội cũng không muốn!- Lôi Vi thở dài.- Nhưng mà có thể đừng xoay muội như chong chóng thế này được không? Ít nhất ra...cũng phải cho muội biết trước chứ.

Càng về cuối, chất giọng của Lôi Vi càng nhỏ.

_ Ta nghe nói Thái tử cũng không biết trước chuyện này mà.- Băng Tư chậm rãi nói.

_ Nhưng nghĩ lại, muội cảm thấy có chút kỳ quái!- Chất giọng Quân Đài trở nên khó hiểu.- Nạp phi là chuyện lớn chứ đâu phải là chuyện nhỏ mà đến khi sự đã rồi Thái tử mới biết.

_ Thái hậu muốn dành cho chàng ấy một món quà bất ngờ.- Chất giọng của Lôi Vi có chút bất mãn.

_ Là ai nói với muội?- Băng Tư nghi ngờ hỏi.

_ Muội nghe người hầu của Ngọc...Mạnh Lương đệ bàn tán với nhau.

Nghe Lôi Vi nói vậy, trán Băng Tư càng nhăn lại. Có sự trùng hợp đến thế sao? Quả thật Ngọc Nhạn không thể nào giấu kín chuyện này được. Chỉ có Hoàng hậu và Thái hậu là có thể. Nhưng tin này lại chỉ có mình Lôi Vi nghe được, nó như ngụ ý rằng: chuyện này do Thái hậu quyết định. Không liên quan gì đến ta. Ngươi muốn nói gì, đến gặp Thái hậu vậy.

_ Năm người đó muội cũng chưa gặp qua nhưng nghe nói toàn là kim chi ngọc diệp [1] của các quan đại thần hoặc phú hộ nổi tiếng trong thành.

_ Họ là những ai?- Quân Đài tò mò hỏi.

_ Nghe đồn có Hứa Thúy Trúc nữ nhi của Hứa Trác Khiêm bên Hình bộ, Hoắc Tương Nguyệt nữ nhi của Đại Tướng quân Hoắc Thành Uy. Triệu Yên Xuân nữ nhi của Thái phó Triệu Hoài. Đặng Phượng Thoa là con gái của Đặng Kim Hùng.

_ Đặng Kim Hùng?- Quân Đài không khỏi ngạc nhiên.- Là ông chủ nghề rèn lớn nhất kinh thành sao?

_ Hình như vậy!

Lôi Vi cũng không chắc lắm. Bởi từ ngày đến đây ngoài Hoàng cung ra nàng gần như không đi đâu. Nếu có ra ngoài cũng chỉ đến Trùng Hoa viên với Phúc Tuần, trước kia khi còn Hương Y nàng còn lui tới Phi Thiên lâu nhưng giờ nàng cũng không năng đến đó nữa.

_ Vậy người cuối cùng là ai?

Nghe trong giọng nói Băng Tư dường như nàng rất muốn biết cái tên cuối cùng. Có lẽ nàng đã đoán ra được điều gì đó chăng.

_ Người cuối cùng...Sở...Sở...- Lôi Vi cố nhớ tên của người này

_ Sở Phẫn Diễm?- Băng Tư hỏi lại.

_ Phẫn Diễm sao?- Quân Đài thốt lên.

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên, Lôi Vi không khỏi tò mò. Rốt cuộc Phẫn Diễm có thân thế ra sao lại khiến họ kinh ngạc đến vậy?

_ Hai tỷ biết người này?

_ Trong kinh thành này chỉ có Sở Thịnh Hòa mang họ Sở thôi.- Băng Tư điềm tĩnh nói.

_ Sở gia là phú hộ giàu có nhất kinh thành.- Quân Đài giải thích.- Ngoài ra ông ta cũng làm ăn lớn với các nước Yên Khâu, Đan Lưu, Tụ Thủy, Kình Quốc, Lãm Quốc. Tài sản đất đai của ông ta nhiều không kể xiết. Vùng Tây Thủy, Bắc Mạc đều có đất của ông ta. Sở Phẫn Diễm là nữ nhi của ông ta.

Càng nghe Lôi Vi càng không khỏi kinh ngạc. Nàng thật sự không ngờ rằng, ở thời đại này còn có người giàu đến độ Hoàng thất cũng phải dè chừng như vậy.

_ Xem ra, Thái hậu chuẩn bị cho Thái tử rất kỹ.- Băng Tư chậm rãi nói.

Chỉ với một câu nói của Băng Tư, Lôi Vi hiểu ra vấn đề. Thái hậu không chỉ đơn giản là tuyển phi cho Phúc Tuần mà còn đang giúp chàng ngồi vững trên địa vị Thái tử, giúp căn cơ của chàng ngày một vững chắc.

_ Sở Phẫn Diễm không phải là người đơn giản đâu. Muội nên cẩn thận!- Quay về phía Lôi Vi, Băng Tư nhắc nhở. Chất giọng của nàng nghe rất điềm tĩnh nhưng lại ẩn giấu nộ khí.- Nàng ta và Ngọc Nhạn không giống nhau. Nếu Ngọc Nhạn sẵn sàng phơi bày tất cả bộ mặt của mình trước mặt muội, Phẫn Diễm chuyên dùng kế tá đao sát nhân [2], thậm chí dùng chính đao của muội để giết muội.

Càng nghe, Lôi Vi cảm thấy sống lưng của mình lạnh buốt. Thật không ngờ trên đời này còn có người dễ sợ đến vậy. Người có thể dùng kế tá đao sát nhân chắc chắn phải hiểu rất rõ người khác. Phẫn Diễm này thật không đơn giản tý nào. Xem ra mong muốn sống sót chốn Hoàng cung để được ở bên cạnh Phúc Tuần của nàng đang dần trở nên xa vời. Chỉ với một Ngọc Nhạn thôi nàng đã đau đầu nhức óc rồi, giờ thêm một Phẫn Diễm nữa, không sớm thì muộn nàng chắc sẽ bị thất tam phong [3] mất.

_ Tại sao tỷ lại biết rõ Phẫn Diễm đến vậy?

Chất giọng ngạc nhiên của Quân Đài, khiến Lôi Vi thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Từ nãy giờ nàng chỉ chú ý đến những gì Băng Tư nói mà quên đi vấn đề cốt lõi, tại sao Băng Tư lại có thể hiểu rõ Sở Phẫn Diễm đến vậy?

_ Ta từng sống ở kinh thành một thời gian. Muội quên rồi sao?

_ À!- Quân Đài gật đầu như vỡ lẽ ra.- Muội quên mất!

Không nói gì, Băng Tư mỉm cười, nụ cười có phần gượng gạo. Lôi Vi cũng không muốn đề cập đến chuyện này thêm nữa. Sống phải phòng trước phòng sau thế này thật mệt mỏi. Nàng vốn chỉ muốn cùng Phúc Tuần bên nhau, sống một cuộc sống giản đơn, hạnh phúc vậy thôi. Nhưng giờ nếu không phải ngày nào cũng phải cảnh giác thì cũng luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Con người nàng nào vốn không phải thế này. Và nàng tự hỏi, có phải nàng đã thay đổi, nàng đã đánh mất mình thuở nào?

_ Lôi Vi! Muội định thế nào?- Quân Đài lo lắng hỏi.

_ Muội hả? Muội định... Hành đáo thủy cùng xứ, tọa khán vân khởi thì [4]

Dứt câu, Lôi Vi đứng thẳng lên uốn người cho đỡ mỏi rồi tiến về phía trước vài bước.

_ Không nói với hai tỷ nữa, muội luyện múa đây.

Quân Đài toan nói điều gì đó nhưng Băng Tư đã kịp giữ lại.

_ Kệ muội ấy đi!- Băng Tư nói nhỏ.- Hãy để muội ấy thả lỏng tinh thần. Ta tin muội ấy sẽ có cách đối phó với Phẫn Diễm.

Chậm rãi đưa tay lên bắt đầu bài múa của mình, Lôi Vi nhẹ nhàng xoay người rồi bước một bước về phía trước. Cứ vậy, nàng tập trung vào điệu múa của mình. Bởi lúc này đây, nàng quả thật không muốn nghĩ quá nhiều về hiện tại. Nàng biết, đang đợi mình phía trước là những sóng gió khác đang tới với tốc độ mỗi ngày một nhanh. Nhưng trong lúc này đây, nàng không muốn nghĩ đến. Hay ích kỷ một chút, giờ nàng muốn mặc kệ tất cả. Hãy để nàng quên đi mọi chuyện trong lúc này. Những âm mưu nơi hậu cung, cuộc chiến tranh sủng hay cuộc chiến trong triều đình...Nàng muốn tạm quên đi tất cả...

*

Túc Duyên các lại một đêm yên tĩnh. Nhìn vào ánh đèn leo lắt, lòng Lôi Vi càng buồn. Lúc chiều sau khi từ Xuân Hoa viện trở về, nàng nghe Đồng Thảo thông báo, Phúc Tuần đã chính thức sắc phong cho năm tú nữ kia. Hứa Thúy Trúc là Hứa Lương viên, Triệu Yên Xuân là Yên Lương viên, Hoắc Tương Nguyệt là Hoắc Thừa huy, Sở Phẫn Diễm là Sở Chiêu huấn và Đặng Phượng Thoa làm Phượng Chiêu huấn.

_ Họ được sắc phong cả rồi!- Lôi Vi thẫn thờ.

Nghiên đầu qua nhìn gian phòng nhỏ, lòng Lôi Vi không khỏi buồn. Có lẽ giờ Phúc Tuần đang qua đêm tại nơi ở của một trong năm người kia. Trách nhiệm của một Thái tử không chỉ là chăm lo trăm họ mà còn cả việc kế thừa Hoàng tự. Chàng và Ngọc Nhạn vốn dĩ đã rạn nứt, cuộc hôn nhân của hai người vốn chẳng khác nào một sự lừa dối song nó buộc phải tiếp diễn cho người ngoài nhìn vào. Nhưng việc chàng qua đêm cùng Ngọc Nhạc rất khó xảy ra. Vậy nên...Không muốn nghĩ nữa, nàng thật sự không muốn nghĩ nữa.

Cốc...cốc... , tiếng gõ cửa vang lên khiến Lôi Vi khẽ giật mình.

_ Ai đấy!- Vừa hỏi nàng vừa ngồi thẳng người.

_ Cát Tiểu thư! Là nô tỳ Tử Huyền!

_ Tử Huyền sao?- Lôi Vi không khỏi nhăn trán.

Không nghĩ ngợi nhiều, Lôi Vi vội đứng lên ra mở cửa. Cánh cửa vừa hé mở, nàng đã thấy ngoài Tử Huyền ra còn có bốn nữ tỳ khác.

_ Tử Huyền! Có chuyện gì mà đến tìm ta muộn vậy?

_ Cát Tiểu thư! Chúng nô tỳ theo lệnh của Thái tử đến hầu Tiểu thư tắm rửa.

Đã ngạc nhiên Lôi Vi lại càng ngạc nhiên hơn. Hầu tắm rửa? Từ trước đến giờ, nàng đều tự mình tắm rửa, nào có cần đến ai hầu hạ. Sao hôm nay lại...Phúc Tuần có ý gì?

_ Ta...ta đã tắm rửa lúc chiều rồi. Các ngươi không cần hầu hạ ta đâu. Về đi!

_ Cát Tiểu thư!- Tử Huyền kiên nhẫn.- Đây là lệnh của Thái tử, chúng nô tỳ không thể không tuân theo.

_ Nhưng...Thái tử làm thế là có ý gì?

_ Chúng nô tỳ chỉ biết phục mệnh, ngoài ra không dám biết bất cứ điều gì của chủ tử. Xin Cát Tiểu thư hiểu cho và đừng làm khó chúng nô tỳ.

Lôi Vi nghĩ thế nào cũng không ra Phúc Tuần làm như vậy có mục đích gì. Nàng quả thật không hiểu được. Nhìn thấy sự cương quyết cùng sự nhẫn nại trên gương mặt Tử Huyền, nàng biết chắc nếu nàng không cho họ phục mệnh , tối nay chẳng những họ mà nàng cũng không xong. Khẽ thở dài, nàng đành mở rộng cửa ra để cho Tử Huyền cùng đám tỳ nữ vào trong.

Chỉ trong chưa đầy nửa canh giờ, nước tắm đã chuẩn bị xong. Lôi Vi được hai tỳ nữ dẫn vào phòng tắm. Vừa bước vào, nàng vừa hít lấy hít để hương thơm thoang thoảng dịu nhẹ khiến đầu óc vốn căng thẳng của nàng nhanh chóng dịu lại, cảm thấy thoải mái.

_ Các ngươi làm gì vậy?

Nhìn hai tỳ nữ chuẩn bị cởi đồ của mình, Lôi Vi không khỏi hốt hoảng mà đỏ mặt. Nàng vội dùng tay giữ lấy y phục của mình.

_ Tiểu thư! Xin hãy để chúng nô tỳ cởi bỏ xiêm y của Tiểu thư để vào tắm ạ.

_ Ta...ta tự cởi được rồi!

_ Tiểu thư!- Vừa quay lại, Tử Huyền vừa lên tiếng.- Đây là việc của chúng nô tỳ. Người hãy để chúng nô tỳ làm.

_ Ta đã bảo, ta tự cởi được rồi. Nếu các ngươi cứ kiên quyết như thế, ta không tắm nữa.

Thấy Lôi Vi cương quyết như vậy, Tử Huyền đành xuống nước, nàng ra hiệu cho hai nữ tỳ bên cạnh Lôi Vi lui ra để nàng tự cởi y phục.

Sau khi Lôi Vi bước vào thùng tắm, các tỳ nữ nhanh chóng hầu hạ tắm rửa. Người thì rắc hoa vào thùng nước, người thì giúp nàng lau chùi thân thể. Nàng mới phút trước còn thể hiện sự kiên quyết không cho họ cởi đồ của mình, giờ ngâm mình trong làn hơi nước ấm áp, đầu óc đã dịu đi rất nhiều, cơ thể cũng được thả lỏng nên nàng cũng chả bận tâm đến việc có nhiều người xuất hiện trong lúc nàng đang tắm. Giờ nàng chỉ muốn tận dụng chút thời gian hiếm hoi để thả lỏng cả tinh thần lẫn thể xác. Đôi mắt vốn đã khép hờ, nay vì ngâm mình trong nước ấm, khí huyết được lưu thông thông suốt khiến đôi mắt nàng nhanh chóng sụp xuống không thể nào chống đỡ nổi. Đầu óc cũng nhanh chóng bị một lớp sương mỏng bao phủ khiến nàng không thể nào nghĩ được gì...

...Bước ra khỏi lớp sương mù, Lôi Vi nhìn thấy một khe sáng hẹp chiếu vào mắt. Khe sáng không quá chói, nhưng vì nhắm mắt lâu nên nàng nhất thời không nhìn thấy gì. Đưa tay lên dụi mắt, nàng mở hẳn mắt ra. Quan cảnh xung quanh thật khiến nàng không khỏi ngạc nhiên. Trên đầu giường là hình rồng uốn lượn được chạm trổ tinh xảo thể hiện sự tôn quý. Tấm màn màu vàng bao phủ quanh chiếc giường chắc chắn được làm từ loại vải thượng hạng. Xa xa là một cái giá bằng vàng, trên cùng là đĩa nến. Dù chỉ có thể nhìn thấy bấy nhiêu, nhưng nàng hoàn toàn chắc chắn đây không phải phòng của mình ở Túc Duyên các.

_ Nàng dậy rồi!

Chất giọng trầm quen thuộc ẩn chứa sự quyến rũ mê đắm vang lên bên tai khiến Lôi Vi không khỏi giật mình quay lại nhìn. Gương mặt Phúc Tuần hiện lên ngay trước mắt nàng.

_ Phúc Tuần!- Lôi Vi ngạc nhiên.- Đây là đâu?

_ Là phòng ngủ bên trong Thuần Quân điện.- Phúc Tuần chậm rãi trả lời.

Nghe câu trả lời của Phúc Tuần, Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên mà ngồi bật dậy. Lúc này nàng mới nhận ra cả chàng và nàng đều đang chỉ mặc bộ đồ lót trắng tinh. Liên tưởng sâu xa hơn, bên trong hai bộ đồ này chính là thân thể của hai người. Sâu xa hơn một chút nữa, chàng đã cho gọi nàng đến thị tẩm. Nghĩ đến đây, mặt nàng lập tức tái xanh.

_ Phúc...Phúc Tuần! Đừng...đừng nói với em...là anh...

_ Đúng vậy!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa ngồi dậy.- Ta muốn nàng đêm nay thị tẩm cho ta.

Vốn đã nghĩ đến đáp án này, nhưng nghe chính miệng Phúc Tuần nói ra, đầu Lôi Vi vẫn nổ vang lên một tiếng. Trong lúc nàng vẫn đang đông cứng người, chàng đang nhanh chóng tiến lại gần và tựa cằm lên vai nàng. Nhẹ nhàng vạch cổ áo ra, chàng hít lấy hít để hương thơm trên da thịt nàng.

_ Vi Nhi!- Chất giọng của Phúc Tuần khẩn khoản.- Giờ, ngoài cách này ra, ta thật không còn nghĩ ra cách nào để nàng trở thành thê tử của ta cả.

Nghe cách nói của Phúc Tuần, Lôi Vi đoán đã xảy ra chuyện chẳng tốt đẹp gì. Mà chuyện đó chắc chắn nặng đến mức khiến chàng quẫn trí nghĩ ra cách này.

_ Phúc Tuần! Đã xảy ra chuyện gì?- Cố giữ vững tinh thần, Lôi Vi cất tiếng hỏi.

_ Không có gì! Ta chỉ muốn nàng làm thê tử đời này kiếp này của ta.

Vừa nói, Phúc Tuần vừa mon men đến gương mặt Lôi Vi và đặt lên môi nàng những nụ hôn thật dài. Cắn nhẹ vào môi nàng, chàng nhanh chóng tách miệng nàng ra rồi đưa lưỡi vào khuấy đảo khoang miệng, quấn lấy lưỡi nàng không rời.

_ Phúc Tuần! Buông em ra!- Vừa thở, Lôi Vi vừa nói, một tay đưa lên kháng cự.

_ Vi Nhi! Hãy làm thê tử của ta!

Một tay khóa tay nàng lại vừa đủ để nàng không thể kháng cự cũng vừa đủ để không làm nàng đau, Phúc Tuần dùng tay còn lại tháo đai áo của nàng ra rồi lần vào bên trong. Rất nhanh sau đó, chiếc áo lót của nàng bị chàng kéo ra. Nửa thân trên của nàng còn lại độc nhất dải yếm đỏ để che thân. Bàn tay của chàng nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng nàng. Đi tới đâu, bàn tay ấy đều để lại lửa tới đó trên người nàng.

Cố dùng chút mẫu lý trí còn sót lại, Lôi Vi lấy tay còn lại vừa đánh vừa đẩy Phúc Tuần ra. Nhưng sức nữ nhi sao có thể hơn được sức nam nhân. Không còn cách nào khác, nàng đành cắn thật mạnh vào miệng chàng khiến chàng vì đau quá phải buông nàng ra. Lúc chàng buông ra nàng mới thấy chàng đã cởi đai áo của mình ra từ khi nào, khiến nửa thân trên rắn rỏi, cường tráng của chàng hiện ra ngay trước mắt nàng. Thân hình này của chàng quả đúng chuẩn soái ca. Sáu múi rõ ràng lại không kém phần săn chắc và cân đối...Nhưng khoan đã...hình như đó không phải là vấn đề nàng cần quan tâm lúc này.

Lắc đầu để dẹp bỏ suy nghĩ đó, Lôi Vi vội ngẩng đầu lên nhìn Phúc Tuần. Nơi khóe miệng chàng, một ít máu đang rỉ ra. Không nghĩ ngợi nhiều, nàng vội lấy áo lọt của mình thấm vào vết thương của chàng.

_ Anh không sao chứ? Có đau lắm không?- Lôi Vi lo lắng hỏi.

_ Ta không sao!

Vừa nói, Phúc Tuần vừa giữ lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lôi Vi. Ánh mắt chàng nhìn nàng ngoài sự ôn nhu, thâm tình thường trực ra còn có sự bi thương khó nói. Cứ vậy, chàng nhìn nàng thật lâu.

_ Phúc Tuần! Anh có biết hôm nay anh lạ lắm không? Dọa em một trận hồn phách lên mây luôn.

Không nói gì, Phúc Tuần nhẹ nhàng vòng tay qua ôm lấy Lôi Vi. Như cảm nhận được điều gì đó, nàng nhẹ nhàng đưa tay lên xoa lấy tấm lưng rộng của chàng.

_ Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Nói em nghe đi!

Vẫn ôm lấy Lôi Vi, Phúc Tuần khẽ thở ra. Nghe trong hơi thở, nàng cảm nhận được sự bất mãn cũng như sự tức giận của chàng.

_ Sáng nay, Thái hậu có đến Đông cung, khi ấy nàng đã về Xuân Hoa viện rồi nên không rõ sự tình.

Thái hậu đến tận Đông cung để gặp Thái tử sao? Chuyện này sao nàng lại không hay biết một tý gì? Rốt cuộc, Thái hậu đã nói gì khiến chàng trở nên bất mãn như vậy?

_ Thái hậu đã nói gì với anh?- Vẫn xoa lưng Phúc Tuần, Lôi Vi khẽ hỏi.

Nhẹ vuốt mái tóc dài của Lôi Vi, Phúc Tuần chậm rãi buông nàng ra, nhìn thật sâu vào đôi mắt nàng. Đôi mắt của nàng trong veo không vướng chút bụi nào. Và nó như bắt chàng phải thành thật với nó.

_ Thái hậu dùng nàng để ép ta sắc phong cho năm tú nữ mới nhập Đông cung.

Phúc Tuần đau lòng nói. Đã hứa sẽ không để nàng bị đem ra lợi dụng vậy mà chàng lại vẫn không ngăn cản được điều đó. Đến khi nào, đến khi nào chàng mới có thể thực hiện được những gì mình đã hứa hẹn với nàng?

_ Vậy nên, hôm nay anh mới sắc phong cho năm tú nữ đó?

Biết câu hỏi là ngu ngốc nhưng Lôi Vi vẫn không thể nào nén được mà lên tiếng hỏi. Nàng thật không biết có phải nàng bị mắc bệnh chậm phát triển trí não hay không nữa.

_ Người còn nói, Người nhất định sẽ không để nàng tham gia bất kỳ đợt tuyển tú nào để được nhập Đông cung.

Quy chế hậu cung của Tân Thục được xem là khá chặt chẽ. Ngoại trừ các Hoàng tử, Vương gia có thể tự ý đem một nữ nhân nào đó về phủ thành thê thiếp của mình, còn để trở thành phi tần của Hoàng đế, thê thiếp của Thái tử đều phải qua đợt tuyển chọn gắt gao. Mỗi đợt tuyển chọn, số tú nữ trúng tuyển trở thành thê thiếp của Hoàng đế và Thái tử không nhiều. Bởi ngoài cơ thể ra họ còn xét đến các yếu tố xuất thân, địa vị, phẩm hạnh...Sau khi xét tất cả các mặt, nếu trúng tuyển họ sẽ được phong hiệu dựa trên những tiêu chí đó.

Lôi Vi vốn định qua năm sau sẽ xuất cung quay trở về Quang Dương thành, xin Thiên Phương Công chúa giúp đỡ mình tham gia tuyển tú. Quay về bên Phúc Tuần, nàng muốn mình đường đường chính chính trở thành thê tử của chàng. Nàng cũng đã nói rõ ý định của mình với chàng. Khi ấy chàng vui mừng khôn xiết mà nói rằng, chàng nhất định đợi nàng ở Đông cung này. Song sự việc xem ra càng ngày càng khó, bởi Hoàng thất sẽ không chấp nhận một nữ nhi có lai lịch bất minh vào dự tuyển. Càng huống hồ hôm nay Thái hậu lại tuyên bố như vậy.

Tuy việc các tiên đế xuất tuần, tình cờ gặp và để tâm đến một nữ nhi nào đó rồi mang theo nàng ta hồi cung vẫn xảy ra, nhưng trường hợp của nàng thật sự đã quá nghiêm trọng rồi.

_ Nếu là trước kia, ta nhất định sẽ cùng nàng bỏ trốn lần nữa. Nhưng giờ...ta không thể.- Phúc Tuần gục đầu vào vai Lôi Vi, khàn giọng nói.- Vi Nhi! Ngoài cách để nàng mang trong mình cốt nhục của ta, ta thật không nghĩ ra cách nào để nàng trở thành thê tử của ta nữa. Ta biết, ta làm như vậy là ích kỷ, là nhỏ nhen, trên hết nàng sẽ bị tổn thương nhưng...

_ Phúc Tuần!- Lôi Vi nhẹ nhàng cắt ngang câu nói của Phúc Tuần.- Anh đừng nói nữa.

Gắng ép nước mắt đừng chảy ra nhưng những giọt nước mặt lại không chịu nghe lời. Từng giọt nước mắt cứ vậy mà lăn dài trên gò má của Lôi Vi. Nàng chỉ muốn bên cạnh Phúc Tuần thôi, sao lại khó khăn đến vậy? Bờ vai nhỏ của nàng khẽ rung lên.

Nhẹ nhàng buông Lôi Vi ra, Phúc Tuần đưa tay lên lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má nàng. Nhìn nàng cố kiềm nén tiếng khóc, lòng chàng không khỏi quặng thắt.

_ Vi Nhi! Ta xin lỗi!

Không nói gì, Lôi Vi lắc đầu liên tục ý nói chàng không có lỗi. Điều này càng khiến Phúc Tuần đau thấu tâm can. Thân là nam nhân lại không thể bảo vệ được nữ nhi mình yêu thương, ngược lại còn khiến nàng phải chịu tủi hờn. Chàng thật hận bản thân mình. Nếu lúc này Vi Nhi mắng chàng, đánh chàng có lẽ chàng sẽ cảm thấy dễ chịu đôi phần nhưng đằng này nàng lại không làm gì cả, đến cả một câu trách mắng cũng không nói.

Thật nhẹ nhàng, Phúc Tuần vươn tay ra để lấy chiếc áo lót quàng lên người rồi ôm Lôi Vi vào lòng.

_ Anh đừng buồn!- Khịt mũi, Lôi Vi chậm rãi nói.- Cùng đừng bất mãn với Thái hậu. Người chỉ là quá lo lắng cho anh và Ngọc Nhạn Công chúa mà thôi.

Không nói gì, Phúc Tuần tựa người vào thành giường lắng nghe Lôi Vi nói. Bàn tay ôm nàng nhè nhẹ xoa xoa bờ vai nhỏ nhắn của nàng.

_ Người là Thái hậu của một đất nước, tuy Người không phải lo nghĩ chuyện triều chính như Tiên đế, như Hoàng thượng như Thái tử nhưng Người phải lo nghĩ chuyện hậu cung, đặc biệt là huyết mạch Hoàng thất. Ra quyết định này, em nghĩ đối với Thái hậu quả thật không dễ dàng gì bởi Ngọc Nhạn Công chúa là Hoàng nữ mà Người yêu thương nhất. Người không muốn nàng ấy phải chịu bất kỳ ấm ức nào chốn hậu cung. Song vì huyết mạch, Người không thể không tuyển tú, nạp phi cho anh. Nhưng khi tuyển tú, Người đã tuyển rất kỹ. Bởi anh có thể thấy, những tú nữ Người tuyển không chỉ đơn giản là danh gia vọng tộc hay lầu son gác tía mà gia đình cũng như chính bản thân những tú nữ này sẽ giúp anh giữ vững được ngôi vị của mình, giúp căn cơ của anh ngày một vững chắc.

_ Những điều này ta đều có thể hiểu. Nhưng ta thật không hiểu, Người tại sao hành xử với nàng như vậy?

_ Còn không phải vì Thái hậu quá yêu thương Ngọc Nhạn Công chúa sao. Tình thương của bậc trưởng bối là như vậy đấy. Họ tuy đôi khi xử lý mọi chuyện khá tiêu cực nhưng tất cả xuất phát từ việc họ đều quá thương yêu con cháu của mình. Anh đừng trách Thái hậu cũng đừng trách Ngọc Nhạn. Tình thân căn bản không có lỗi.

Vuốt nhẹ gò má của Lôi Vi, Phúc Tuần mỉm cười. Một nụ cười tuy không vui vẻ gì nhưng lại nhẹ lòng.

_ Thật không ngờ nàng lại hiểu chuyện đến như vậy.

_ Ở thời hiện đại có một câu nói mô tả sự khác biệt trí tuệ của con trai và con gái, đại loại là đầu của con trai bao giờ cũng chậm phát triển hơn đầu của con gái.

Lôi Vi cố ý nhấn mạnh những chữ cuối cùng khiến Phúc Tuần thở dài ngao ngán. Nữ nhân này thật biết cách hạ bệ người khác.

_ Vậy không biết Khổng Vi cô nương có cao kiến gì giúp tại hạ hay không?

_ Chỉ ba chữ thôi!- Ngẩng đầu lên nhìn Phúc Tuần, Lôi Vi nói rõ ràng.- Đắc nhân tâm!

_ Đắc nhân tâm?

Phúc Tuần lờ mờ hiểu được ý của Lôi Vi. Nhưng với thân phận của nàng hiện giờ, tiếp cận Thái hậu vốn dĩ đã khó rồi chứ đừng nói gì đến chuyện đắc nhân tâm kia.

_ Đó là tên của một quyển sách!

Lần này Phúc Tuần cười phá lên. Chàng thật không hiểu, trong lúc chàng rối bời thế này nàng lại có thể vô tư chọc cười chàng được.

_ Em nghĩ, chỉ cần thành tâm đối đãi với mọi người, đến một ngày nào đó Thái hậu sẽ nhìn ra, Người sẽ hiểu và mở lòng với em. Hữu xạ tự nhiên hương [5]!

_ Vậy nàng tính đến khi nào mới thu được kết quả đây.- Vừa cúi người gần Lôi Vi, Phúc Tuần vừa nở nụ cười vạn phần gian tà.- Vì ta thấy tình cảnh của chúng cả tháng nay thật chẳng khác nào tang trung chi lạc [6].

_ Tang trung chi lạc?- Chất giọng của Lôi Vi đầy khó hiểu.

_ Có nghĩa là...

Vừa nói, Phúc Tuần vừa ghé sát vào tai Lôi Vi. Chả biết chàng thì thầm cái gì chỉ biết gương mặt đang ngơ ngác của nàng nhanh chóng chuyển sắc.

_ Mạnh Phúc Tuần!

Vừa kêu lên, Lôi Vi vừa véo một cái thật mạnh vào một bên hông của Phúc Tuần khiến chàng phải A lên một tiếng đầy thống khổ. Chàng chỉ giỡn với nàng một tý thôi sao lại phải trả cái giá đắt thế này chứ? Thật không ngờ bàn tay nhỏ nhắn của nàng lại lợi hại đến vậy. Thể nào một bên hông của chàng cũng sưng tấy lên cho xem. Càng nghĩ chàng càng cảm thấy đắng lòng. Thật quá đắng lòng! Từ nay về sau chàng quyết không đùa cợt thế này với nàng, bằng không...hậu quả khôn lường.

------------------------

[1] Kim chi ngọc diệp: cành vàng lá ngọc.

[2] Tá đao sát nhân: mượn dao giết người.

[3] Thất tam phong: bị tâm thần, điên.

[4] Hành đáo thủy cùng xứ, tọa khán vân khởi thì: là hai câu thơ trong bài Chung Nam biệt nghiệp của Vương Duy. Hai câu này có nghĩa là:

Đi đến tận cùng chỗ hết nước

Ngồi nhìn lúc mây bắt đầu hiện ra.

[5] Hữu xạ tự nhiên hương: nghĩa đen: Có chất thơm thì tự nhiên có mùi thơm. Nghĩa bóng: nói người (hay vật thể) có tài (hoặc có chất lượng tốt) thì tự nhiên có người biết đến.

[6] Tang trung chi lạc: Cái sướng trong ruộng dâu, chỉ việc trai gái ăn nằm lén lút.

---------------------

Hết chương 82

/266

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status