Dương Tùng mang tài liệu về đưa cho Thanh Du, anh dặn cô ở nhà học trực tuyến vì dịch bệnh đã tràn đến Đức. Cô có thai không nên ra ngoài tiếp xúc với ai. Cần bất kì thứ gì thì báo với Mộc An.
Kết thúc giờ học, Thanh Du đứng dậy ra vườn đi dạo. Mùa thu đến rồi, vậy là cô và bé yêu cũng xa anh một mùa rồi đấy. Chỉ cần nhìn thấy ai có dáng người giống anh là cô lại nhớ đến thắt cả ruột. Vậy mà lại chẳng đủ can đảm cầm điện thoại lên gọi về cho anh.
- Du, đến giờ uống sữa rồi.
Mộc An từ trong nhà gọi với ra, sau đó lại không yên tâm nên ra tận nơi đón Thanh Du vào trong nhà.
- Chị... em có nặng nề đến thế đâu mà chị cứ kè kè em như vậy?
- Người em gầy như tàu lá non chỉ gió thổi là bay nên chị lo. Em chịu khó ăn nhiều vào đi.
- Em ăn bao nhiêu vậy còn gì nữa. Chị mở sục nước khoáng ở hồ bơi nhé! Em muốn ngâm mình cho dễ chịu.
- Vậy uống sữa đi để chị đi chuẩn bị.
- Chị... hôm qua anh Tùng say rượu vào nhầm phòng chị hả?
Khuôn mặt Mộc An thoáng đỏ lên, cô đặt đĩa quả đã gọt về phía Thanh Du đánh trống lảng:
- Em ăn đi, chị đi chuẩn bị nước.
Từ khi họ sống cùng nhau, Thanh Du tạo điều kiện cật lực cho Mộc An và Dương Tùng. Mộc An ban đầu có chống chế nhưng sau cũng nghe lời cô mà quan tâm đến Dương Tùng hơn. Nếu tình yêu mà không tự tạo cho mình cơ hội thì rất khó để hai người có cái tôi lớn đến được bên nhau. Và cô phát hiện ra, thật ra Dương Tùng cũng có chút thích Mộc An nhưng vì chị ấy mạnh mẽ quá còn Mộc An thì tự ti vì bố đi tù nên cả hai cứ tự kéo dài khoảng cách với nhau.
Mộc An đưa Thanh Du bước xuống hồ, đỡ cho cô ngồi ở thành hồ ngâm mình trong nước ấm được sục lên massage liên tục.
- Du, sao em lại không biết bơi?
- Em ngu lắm, học mãi không bơi được. Trước kia, bạn trai em cũng từng dạy mà em vẫn không làm được.
Mộc An thấy Thanh Du nhắc đến người đàn ông kia đôi mắt sáng lấp lánh, pha đầy hạnh phúc. Cô tò mò muốn biết nên bạo dạn hỏi:
- Em rất yêu người đó phải không?
- Ai hả chị?
- Bố của con em ấy... chắc chắn anh ấy rất tuyệt.
Thanh Du gật đầu, cô khẽ xoa bụng mỉm cười:
- Vâng... anh ấy rất tuyệt còn toàn diện mọi mặt nữa... em chẳng biết vì sao bản thân có thể yêu được người như anh ấy nữa.
- Em hãy tha thứ cho anh ta đi... chắc hẳn bố mẹ em cũng sẽ không trách em đâu.
- Thật ra em cũng không trách anh ấy nhiều đâu... mà em phát hiện ra hình như em ghen thì phải. Cứ nghĩ đến việc, anh ấy vì một cô gái mới gây tai nạn cho mẹ em nên lòng em có chút khó chịu.
- Cũng có thể nhỉ? Là chị chắc chị cũng ghen nữa...
Thanh Du vừa định đứng lên thì cả người bị kéo ngụp xuống hồ bơi. Mộc An đưa ngón tay lên ra hiệu cho cô im lặng. Hóa ra, một viên đạn của súng giảm thanh đã bay trượt ghim vào thành bể.
Lúc này, cô nhớ đến Thế Quý đã từng dạy mình lặn sao cho ở dưới bể bơi được lâu nhất. Mộc An đã mở chế độ sục cho nước trắng xóa bên trên không nhìn thấy. Nhanh như cắt, từ dưới hồ bơi hai lưỡi dao sắc nhọn chỉ nhỏ bằng ngón tay phi lên. Một sợi dây xích cũng được quăng lên thành hồ, Thanh Du nghe thấy tiếng ùm một cái. Hình như có người lao xuống bể bơi. Ngay lúc này, Mộc An ra hiệu cho Thanh Du ngoi lên khi thấy cô hết không khí để thở. Hóa ra hai kẻ trên bờ đã bị sợi dây xích nằm dưới lòng hồ kéo xuống. Thanh Du chưa lên được bờ nhưng Mộc An nhanh như cắt đã đứng trên bờ, tay cầm súng chĩa xuống mặt nước.
Hai tên dưới nước bị kéo vào đúng vùng sục nước lại bị mắc chân vào dây xích nên cứ ngoi lên lại ngụp xuống. Thanh Du được kéo lên, đứng sau Mộc An mà cô run như cầy sấy.
Ngay sau đó, Mộc An nổ súng bắn xuống hồ không chút do dự, khuôn mặt chẳng chút sợ sệt.
- Em đi tắt sục nước cho chị, phải bắt sống thì sau này em mới thoát được.
Thanh Du choàng khăn tắm vào người đi nhanh về phía hệ thống nước ngắt chế độ sục. Cô lại thấy Mộc An xả súng... máu đỏ nhanh chóng loang ra mặt hồ. Có lẽ có kẻ đã bị thương...
- Xả nước đi cho chị.
Thanh Du nghe lời ấn mở cửa xả lớn cho nước rút đi. Lúc này, cô mới nhìn rõ, cả hai tên đều bị thương. Chân chúng vẫn bị mắc nhiều vòng vào dây xích dưới hồ. Trước kia, cô cứ hay thắc mắc với Mộc An sao chị ấy lại để dây xích dưới hồ. Hóa ra chị ấy đã dự tính nguy hiểm... có thể hồ bơi là nơi người ta dễ ra tay giết người nhất... hoặc kẻ ám sát cô đã biết Thanh Du không biết bơi.
Dương Tùng về đến nhà, nhìn thấy có hai kẻ lạ mặt bị trói giữa sân thì vô cùng ngạc nhiên. Hai bắp tay chúng không ngừng rỉ máu do vết thương hở. Anh nhìn thoáng qua thì biết bọn này không thuộc hàng sát thủ cao siêu, có lẽ kẻ thuê chúng đã đánh giá thấp người cần ám sát rồi. Anh giơ chân đá vào chỗ vết thương của chúng khiến cả hai vốn chỉ đang rên rỉ nay hét lên đau đớn.
- Anh hết trò để làm hả Dương Tùng? Bây giờ thì sao đây?
Dương Tùng đi về phía hai chị em, anh khoác vai Mộc An thân mật:
- Hai chị em có bị thương không?
- Anh nghĩ em là ai hả? Mấy tên này động nhầm ổ rồi.
- Đúng là con ông trùm có khác nhỉ? Bọn chúng khai gì chưa?
- Anh về mà làm, bọn em mệt rồi không tra khảo nữa.
- Việc này để cho bọn đàn em của em làm không hơn sao, nhưng chúng ta cần chúng giúp một việc.
- Việc gì?
- Báo cho người đã thuê bọn chúng là Thanh Du đã chết.
Mặc dù chẳng hiểu ý Dương Tùng là gì nhưng họ cũng làm theo sắp xếp của anh. Thanh Du được hóa trang với các vết thương chi chít trên người rồi chụp ảnh lại.
Hai gã bị bắt sau khi bị đàn em của Mộc An đánh cho một trận thừa sống thiếu chết thì cũng khai ra cách thức liên lạc với đối phương. Bọn chúng bị ép gọi về Việt Nam cho kẻ đã thuê. Nhưng trái với suy nghĩ của Dương Tùng, kẻ thuê họ lại là một gã đàn ông:
- Sao rồi?
Hắn nói tiếng Anh lơ lớ mà không chuẩn giọng. Bên này, đội IT được sắp xếp đang dò tần số.
Một trong hai gã bị ép lên tiếng:
- Cô ta bị giết rồi.
- Gửi bằng chứng đi.
Ngay lập tức những bức ảnh chụp Thanh Du vờ chết được gửi đi. Bên kia có tiếng cười lớn:
- Tốt lắm... tiền sẽ được thanh toán đầy đủ.
Dương Tùng nhận được địa chỉ của kẻ đã thuê hai gã kia, anh lập tức gọi về Việt Nam cho người đến địa chỉ ấy.
- Bây giờ chúng ta phải chờ thôi, bắt được gã ấy sẽ bắt được kẻ chủ mưu. Ít nhất là Thanh Du trước mắt sẽ được an toàn. Vậy nhưng đã giả vờ phải làm cho trót lọt. Sáng mai anh sẽ liên hệ người bên đại sứ quán nhờ báo về gia đình em rằng em đã bị sát hại.
Thanh Du đứng bật dậy phản đối:
- Nếu như vậy mọi người sẽ đau lòng lắm còn anh ấy...
Mộc An kéo cô ngồi lại ghế phân tích:
- Cô ta quá thông minh nên nếu chúng ta không làm như vậy chắc chắn sẽ bứt dây động rừng... hơn nữa bây giờ Đức đang đóng cửa sân bay vì dịch nên sẽ không có ai sang kiểm tra được. Chúng ta sẽ lợi dụng việc mưu sát em để ném cô ta vào tù. Sau khi em và anh Tùng về nước sẽ lật lại các vụ khác.
- Chỉ còn cách ấy thôi phải không ạ?
- Duy nhất, vì chúng ta không có bất kì bằng chứng nào tố cáo cô ta cả.
- Em sợ mọi người sẽ...
- Cô ta tính kế thì chúng ta cũng phải làm vậy thôi. Vì sự an toàn của em và đứa bé nên không thể khác được.
Cuối cùng họ vẫn chốt ý kiến báo tin Thanh Du bị sát hại về nhà. Dương Tùng đi lo mọi thủ tục giấy tờ cũng, hồ sơ trên trường sẽ tạm được xóa đi đến khi sự việc được sáng tỏ.
...
- Anh, dịch đang bùng phát ở Châu Âu nên không có chuyến bay đi Đức đâu ạ?
- Không có một chuyến nào sao?
- Dạ hiện tại hàng không đang có lệnh đóng cửa để tránh dịch.
Thế Quý bất lực đập tay xuống bàn, gạt hết những thứ trên bàn xuống dưới đất nổi cáu:
- Cậu phải liên hệ cho tôi... cậu có biết tôi... nhớ cô ấy sắp điên rồi không?
- Sếp... chúng ta buộc phải đợi thôi... khi dịch ổn đường bay mở cửa trở lại mới đi được. Bây giờ, anh sang ấy cũng rất nguy hiểm.. chi bằng anh gọi cho cô ấy đi.
Kết thúc giờ học, Thanh Du đứng dậy ra vườn đi dạo. Mùa thu đến rồi, vậy là cô và bé yêu cũng xa anh một mùa rồi đấy. Chỉ cần nhìn thấy ai có dáng người giống anh là cô lại nhớ đến thắt cả ruột. Vậy mà lại chẳng đủ can đảm cầm điện thoại lên gọi về cho anh.
- Du, đến giờ uống sữa rồi.
Mộc An từ trong nhà gọi với ra, sau đó lại không yên tâm nên ra tận nơi đón Thanh Du vào trong nhà.
- Chị... em có nặng nề đến thế đâu mà chị cứ kè kè em như vậy?
- Người em gầy như tàu lá non chỉ gió thổi là bay nên chị lo. Em chịu khó ăn nhiều vào đi.
- Em ăn bao nhiêu vậy còn gì nữa. Chị mở sục nước khoáng ở hồ bơi nhé! Em muốn ngâm mình cho dễ chịu.
- Vậy uống sữa đi để chị đi chuẩn bị.
- Chị... hôm qua anh Tùng say rượu vào nhầm phòng chị hả?
Khuôn mặt Mộc An thoáng đỏ lên, cô đặt đĩa quả đã gọt về phía Thanh Du đánh trống lảng:
- Em ăn đi, chị đi chuẩn bị nước.
Từ khi họ sống cùng nhau, Thanh Du tạo điều kiện cật lực cho Mộc An và Dương Tùng. Mộc An ban đầu có chống chế nhưng sau cũng nghe lời cô mà quan tâm đến Dương Tùng hơn. Nếu tình yêu mà không tự tạo cho mình cơ hội thì rất khó để hai người có cái tôi lớn đến được bên nhau. Và cô phát hiện ra, thật ra Dương Tùng cũng có chút thích Mộc An nhưng vì chị ấy mạnh mẽ quá còn Mộc An thì tự ti vì bố đi tù nên cả hai cứ tự kéo dài khoảng cách với nhau.
Mộc An đưa Thanh Du bước xuống hồ, đỡ cho cô ngồi ở thành hồ ngâm mình trong nước ấm được sục lên massage liên tục.
- Du, sao em lại không biết bơi?
- Em ngu lắm, học mãi không bơi được. Trước kia, bạn trai em cũng từng dạy mà em vẫn không làm được.
Mộc An thấy Thanh Du nhắc đến người đàn ông kia đôi mắt sáng lấp lánh, pha đầy hạnh phúc. Cô tò mò muốn biết nên bạo dạn hỏi:
- Em rất yêu người đó phải không?
- Ai hả chị?
- Bố của con em ấy... chắc chắn anh ấy rất tuyệt.
Thanh Du gật đầu, cô khẽ xoa bụng mỉm cười:
- Vâng... anh ấy rất tuyệt còn toàn diện mọi mặt nữa... em chẳng biết vì sao bản thân có thể yêu được người như anh ấy nữa.
- Em hãy tha thứ cho anh ta đi... chắc hẳn bố mẹ em cũng sẽ không trách em đâu.
- Thật ra em cũng không trách anh ấy nhiều đâu... mà em phát hiện ra hình như em ghen thì phải. Cứ nghĩ đến việc, anh ấy vì một cô gái mới gây tai nạn cho mẹ em nên lòng em có chút khó chịu.
- Cũng có thể nhỉ? Là chị chắc chị cũng ghen nữa...
Thanh Du vừa định đứng lên thì cả người bị kéo ngụp xuống hồ bơi. Mộc An đưa ngón tay lên ra hiệu cho cô im lặng. Hóa ra, một viên đạn của súng giảm thanh đã bay trượt ghim vào thành bể.
Lúc này, cô nhớ đến Thế Quý đã từng dạy mình lặn sao cho ở dưới bể bơi được lâu nhất. Mộc An đã mở chế độ sục cho nước trắng xóa bên trên không nhìn thấy. Nhanh như cắt, từ dưới hồ bơi hai lưỡi dao sắc nhọn chỉ nhỏ bằng ngón tay phi lên. Một sợi dây xích cũng được quăng lên thành hồ, Thanh Du nghe thấy tiếng ùm một cái. Hình như có người lao xuống bể bơi. Ngay lúc này, Mộc An ra hiệu cho Thanh Du ngoi lên khi thấy cô hết không khí để thở. Hóa ra hai kẻ trên bờ đã bị sợi dây xích nằm dưới lòng hồ kéo xuống. Thanh Du chưa lên được bờ nhưng Mộc An nhanh như cắt đã đứng trên bờ, tay cầm súng chĩa xuống mặt nước.
Hai tên dưới nước bị kéo vào đúng vùng sục nước lại bị mắc chân vào dây xích nên cứ ngoi lên lại ngụp xuống. Thanh Du được kéo lên, đứng sau Mộc An mà cô run như cầy sấy.
Ngay sau đó, Mộc An nổ súng bắn xuống hồ không chút do dự, khuôn mặt chẳng chút sợ sệt.
- Em đi tắt sục nước cho chị, phải bắt sống thì sau này em mới thoát được.
Thanh Du choàng khăn tắm vào người đi nhanh về phía hệ thống nước ngắt chế độ sục. Cô lại thấy Mộc An xả súng... máu đỏ nhanh chóng loang ra mặt hồ. Có lẽ có kẻ đã bị thương...
- Xả nước đi cho chị.
Thanh Du nghe lời ấn mở cửa xả lớn cho nước rút đi. Lúc này, cô mới nhìn rõ, cả hai tên đều bị thương. Chân chúng vẫn bị mắc nhiều vòng vào dây xích dưới hồ. Trước kia, cô cứ hay thắc mắc với Mộc An sao chị ấy lại để dây xích dưới hồ. Hóa ra chị ấy đã dự tính nguy hiểm... có thể hồ bơi là nơi người ta dễ ra tay giết người nhất... hoặc kẻ ám sát cô đã biết Thanh Du không biết bơi.
Dương Tùng về đến nhà, nhìn thấy có hai kẻ lạ mặt bị trói giữa sân thì vô cùng ngạc nhiên. Hai bắp tay chúng không ngừng rỉ máu do vết thương hở. Anh nhìn thoáng qua thì biết bọn này không thuộc hàng sát thủ cao siêu, có lẽ kẻ thuê chúng đã đánh giá thấp người cần ám sát rồi. Anh giơ chân đá vào chỗ vết thương của chúng khiến cả hai vốn chỉ đang rên rỉ nay hét lên đau đớn.
- Anh hết trò để làm hả Dương Tùng? Bây giờ thì sao đây?
Dương Tùng đi về phía hai chị em, anh khoác vai Mộc An thân mật:
- Hai chị em có bị thương không?
- Anh nghĩ em là ai hả? Mấy tên này động nhầm ổ rồi.
- Đúng là con ông trùm có khác nhỉ? Bọn chúng khai gì chưa?
- Anh về mà làm, bọn em mệt rồi không tra khảo nữa.
- Việc này để cho bọn đàn em của em làm không hơn sao, nhưng chúng ta cần chúng giúp một việc.
- Việc gì?
- Báo cho người đã thuê bọn chúng là Thanh Du đã chết.
Mặc dù chẳng hiểu ý Dương Tùng là gì nhưng họ cũng làm theo sắp xếp của anh. Thanh Du được hóa trang với các vết thương chi chít trên người rồi chụp ảnh lại.
Hai gã bị bắt sau khi bị đàn em của Mộc An đánh cho một trận thừa sống thiếu chết thì cũng khai ra cách thức liên lạc với đối phương. Bọn chúng bị ép gọi về Việt Nam cho kẻ đã thuê. Nhưng trái với suy nghĩ của Dương Tùng, kẻ thuê họ lại là một gã đàn ông:
- Sao rồi?
Hắn nói tiếng Anh lơ lớ mà không chuẩn giọng. Bên này, đội IT được sắp xếp đang dò tần số.
Một trong hai gã bị ép lên tiếng:
- Cô ta bị giết rồi.
- Gửi bằng chứng đi.
Ngay lập tức những bức ảnh chụp Thanh Du vờ chết được gửi đi. Bên kia có tiếng cười lớn:
- Tốt lắm... tiền sẽ được thanh toán đầy đủ.
Dương Tùng nhận được địa chỉ của kẻ đã thuê hai gã kia, anh lập tức gọi về Việt Nam cho người đến địa chỉ ấy.
- Bây giờ chúng ta phải chờ thôi, bắt được gã ấy sẽ bắt được kẻ chủ mưu. Ít nhất là Thanh Du trước mắt sẽ được an toàn. Vậy nhưng đã giả vờ phải làm cho trót lọt. Sáng mai anh sẽ liên hệ người bên đại sứ quán nhờ báo về gia đình em rằng em đã bị sát hại.
Thanh Du đứng bật dậy phản đối:
- Nếu như vậy mọi người sẽ đau lòng lắm còn anh ấy...
Mộc An kéo cô ngồi lại ghế phân tích:
- Cô ta quá thông minh nên nếu chúng ta không làm như vậy chắc chắn sẽ bứt dây động rừng... hơn nữa bây giờ Đức đang đóng cửa sân bay vì dịch nên sẽ không có ai sang kiểm tra được. Chúng ta sẽ lợi dụng việc mưu sát em để ném cô ta vào tù. Sau khi em và anh Tùng về nước sẽ lật lại các vụ khác.
- Chỉ còn cách ấy thôi phải không ạ?
- Duy nhất, vì chúng ta không có bất kì bằng chứng nào tố cáo cô ta cả.
- Em sợ mọi người sẽ...
- Cô ta tính kế thì chúng ta cũng phải làm vậy thôi. Vì sự an toàn của em và đứa bé nên không thể khác được.
Cuối cùng họ vẫn chốt ý kiến báo tin Thanh Du bị sát hại về nhà. Dương Tùng đi lo mọi thủ tục giấy tờ cũng, hồ sơ trên trường sẽ tạm được xóa đi đến khi sự việc được sáng tỏ.
...
- Anh, dịch đang bùng phát ở Châu Âu nên không có chuyến bay đi Đức đâu ạ?
- Không có một chuyến nào sao?
- Dạ hiện tại hàng không đang có lệnh đóng cửa để tránh dịch.
Thế Quý bất lực đập tay xuống bàn, gạt hết những thứ trên bàn xuống dưới đất nổi cáu:
- Cậu phải liên hệ cho tôi... cậu có biết tôi... nhớ cô ấy sắp điên rồi không?
- Sếp... chúng ta buộc phải đợi thôi... khi dịch ổn đường bay mở cửa trở lại mới đi được. Bây giờ, anh sang ấy cũng rất nguy hiểm.. chi bằng anh gọi cho cô ấy đi.
/119
|