Bé con nhìn chằm chằm ba, nó nhoẻn miệng cười, bàn tay nhỏ xíu chìa ra.
- Bé con, đây là ba con, ngày nào mẹ cũng cho con xem ảnh có nhớ không hả?
Thế Quý nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của con, vì xúc động mà anh không biết mình phải nói gì nữa, cứ mang bàn tay bé xíu ấy hôn khiến cả Thanh Du và bé con đều cười.
- Xem ba con kìa... em hỏi anh, có phải anh bắt chước Thiên Vũ chọc thủng ba con sói không hả?
- Không có... anh đâu có như vậy... anh không dùng luôn.
||||| Truyện đề cử: Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa |||||
- Hóa ra anh lừa em hả?
- Vì anh muốn có con để cưới em, ai ngờ em lại vẫn bỏ đi, có thai anh còn không biết nữa....
Đôi mắt anh hoe đỏ rồi ôm chầm lấy cả hai mẹ con vào lòng:
- Xin lỗi hai mẹ con... anh xin lỗi vì đã không ở cạnh em và con...
- Không sao mà... là tại em không cho anh biết. Chúng ta về thôi...
Lên xe ngồi, Thế Phong trườn hẳn người sang ngồi vào lòng ba, nó không chịu ngồi yên còn đứng lên nghịch ngợm mặt mũi, tóc tai ba nó.
- Dương Tùng... cảm ơn cậu..
- Cảm ơn gì chứ? Nếu muốn cảm ơn thì cho tôi 1 phần cổ phần của anh ở Hoàng Gia đi. Nghe nói anh sát nhập với bên ấy rồi hả?
- Sao cậu biết?
- Chuyện gì tôi chẳng biết, kể cả việc Thanh Du suốt ngày hỏi tôi vì sao dùng bao cao su mà vẫn có con được kìa.
Mộc An khúc khích cười lườm anh nhắc nhở. Vậy mà anh còn quay sang trêu cô:
- Có phải em chưa dùng đâu mà lại đỏ mặt vậy Mộc An?
- Anh.... có muốn chết không hả?
- Không... nhưng mà nhìn nhà người ta, anh cũng muốn có con rồi.
- Ai có con với anh chứ? Đừng có mà nói linh tinh.
Thanh Du chồm người lên phía trước ghé đầu lên trêu Mộc An:
- Anh Tùng so với chồng em không già nhưng cũng thuộc hàng già rồi, chị mà không giúp anh ấy đi thì gia đình anh ấy sắp sang đây đảo chính đấy.
- Em đừng nghe anh ấy nói linh tinh.
- Ơ, anh nói linh tinh hồi nào? Thực sự anh muốn có con và chúng ta kết hôn đấy... chẳng qua em cứ đòi yêu thêm thôi.
Mộc An đỏ mặt, cô lảng tránh ánh mắt Dương Tùng nhìn ra ngoài. Thanh Du trở lại ghế ngồi nhìn hai ba con đang chơi nắm cụp xòe tay, thằng bé cứ khanh khách cười... nhìn họ, cô lại thấy tủi thân ghê gớm... lúc mới sinh thằng bé còn có chút giống cô mà càng lớn nó lại càng ra ông bố... không công bằng chút nào cả...
...
Thế Quý bán lại căn nhà đang cho thuê để mua một căn nhà ở khu đô thị mới. Nhờ Mộc An và Dương Tùng mà họ nhanh chóng mua được nhà. Công cuộc sửa nhà, trang trí được làm gấp rút để chuẩn bị cho đám cưới. Họ bận nên hàng ngày, Mộc An đảm nhận Thế Phong, nhiều hôm thằng bé ngủ luôn với cô mà bố mẹ nó vẫn chưa xong việc.
Thế Quý đưa cô đi lựa chọn tỉ mỉ từng đồ nội thất trong nhà. Cứ cái gì cô thích là anh chiều ý mua...
- À không, đắt quá thay cái khác đi anh.
- Không, mua được...
- Bây giờ anh đang thất nghiệp đấy? Tiết kiệm xíu đi.
- Hừ... em chê anh nghèo chứ gì?
- Không dám... nhưng anh nghèo thật còn gì?
Cả hai cùng cười, vậy mà để tân trang xong nhà của mình thì số tiền cũng không hề nhỏ. Thế Quý toàn phải giảm số tiền đi mới đưa cho cô xem. Thanh Du thì dễ tin người nên gật gù khen mình khéo chọn đồ vừa rẻ vừa đẹp.
Cả hai đi sắm đồ tại trung tâm thương mại, Thanh Du đã thấy cửa hàng đồ ngủ, đồ lót liền kéo anh đi thật nhanh... vậy mà..
- Mua một ít cho em đi.
- Không... em không có nhu cầu.
- Vậy là em không muốn mặc gì khi ở cạnh anh hửm... vậy cũng tốt, anh sẽ không phải xé rách đồ của em.
Thanh Du giơ chân lên đá anh một cái, không hiểu trong cái đầu kia của anh phải viết bằng bao nhiêu từ "biến thái" nữa.
Cuối cùng thì anh lại thành công chọn mua cho cô những bộ đồ ngủ không thể sexy và kiệm vải hơn được nữa.
- Mua nhiều như này thì mặc đến bao giờ mới hết chứ?
- Để anh có lỡ tay làm rách em sẽ không mắng anh là đồ cầm thú...
Thanh Du lườm anh muốn cháy cả mặt. Mỗi lần động đến mấy thứ chuyện này là mặt anh nhìn cô cứ như sắp ăn thịt đến nơi vậy?
...
Trước ngày diễn ra lễ cưới một tuần, mọi người đã có mặt đông đủ tại nhà họ. Thế Phong có bạn Thiên Bình nhà Quỳnh Thư chơi cùng nên hai đứa cứ lê la trong phòng đầy đồ chơi mà Thế Quý đã chuẩn bị. Chị Sóc nhà Yến Nhi lớn hơn nhưng nhát nên chỉ quấn mẹ không chơi cùng hai tướng nghịch... sau hai ngày cô bé mới quen mà chơi cùng hai em.
Thanh Du mang rổ cherry ra bàn ngoài vườn ngồi cùng Yến Nhi và Quỳnh Thư:
- Chị Nhi, bạn bé ở nhà ai coi?
- Ba mẹ chồng chị và ông nội. Chị định cho đi cùng mà mẹ chị không đồng ý kêu thằng bé nhỏ quá!
- Cảm ơn mọi người đã không quản đường xa, dịch bệnh mà sang đây với em.
- Không phải vì em đâu, anh Cường hứa cho chị đi Châu Âu chơi mà mấy năm dịch rồi không ngờ Sóc được gần hai tuổi lại bầu thằng nhỏ nên chưa đi được. Nay chị mượn đám cưới của em để được đi đấy.
- Vậy mà em nghĩ chị lại cất công sang đây vì em cơ.
- Chị đâu có tốt bụng thế chứ?
Quỳnh Thư uống cốc trà, thong dong ăn hoa quả than vãn:
- Mày định ở hẳn bên đây không về nữa hả?
- Ừ, về chơi thôi... tao không muốn những chuyện trong quá khứ làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của mình nữa...
- Vậy tao có nên đồng ý cho anh Vũ nhận lời sang đây dạy để sống gần mày không nhỉ?
- Thật hả?
- Anh ấy mới nói chuyện chứ chưa nhận lời người ta.
- Haha... anh Vũ giỏi vậy nên mày muốn sống ở đâu anh ấy chẳng vác mày đi được.
- Ừ nhưng tao lại đang bầu rồi... chắc phải đợi sinh xong mới đi được.
Yến Nhi và Thanh Du nhìn mặt Quỳnh Thư ỉu xìu mà đồng thanh hỏi:
- Lại bị lừa có bầu hả?
Cô gái khẽ gật đầu khiến hai người bạn cười đỏ cả mặt. Bị lừa một lần rồi mà vẫn không có kinh nghiệm để bị lừa tiếp lần 2.
...
Ngày trọng đại nhất của Thanh Du cũng đến. Từ sáng sớm, cô bị người ta lôi đi ngồi trang điểm làm tóc mất mấy tiếng. Cực vậy nhưng bù lại cô xinh đẹp, lộng lẫy khiến Mộc An cứ xuýt xoa:
- Đẹp quá!
- Còn chị nữa... mau mau đồng ý anh Dương Tùng đi nhé!
- Ừ, tháng sau anh ấy đưa chị về Việt Nam ra mắt rồi sẽ tính đến.
- Vậy hả? Chúc mừng chị nhé!
- Du à, cảm ơn em... nhờ em mà chị mới dám thổ lộ cùng anh ấy...
Thanh Du nắm tay Mộc An lắc đầu:
- So với những gì mà anh chị đã làm cho em thì nó không đáng gì cả. Chị nhớ không được tự ti gì hết... yêu phải thể hiện nhớ chứ?
- Chị nhớ rồi... yêu phải thể hiện cho đối phương biết..
- Đúng rồi... chị học em giỏi quá đi.
Thanh Du được Mộc An, Quỳnh Thư, Yến Nhi hỗ trợ thay váy cưới. Ai nấy đều cười suốt, Quỳnh Thư tấm tắc khen:
- Chú Quý chịu đầu tư ghê... đẹp quá!
- Bé con, đây là ba con, ngày nào mẹ cũng cho con xem ảnh có nhớ không hả?
Thế Quý nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của con, vì xúc động mà anh không biết mình phải nói gì nữa, cứ mang bàn tay bé xíu ấy hôn khiến cả Thanh Du và bé con đều cười.
- Xem ba con kìa... em hỏi anh, có phải anh bắt chước Thiên Vũ chọc thủng ba con sói không hả?
- Không có... anh đâu có như vậy... anh không dùng luôn.
||||| Truyện đề cử: Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa |||||
- Hóa ra anh lừa em hả?
- Vì anh muốn có con để cưới em, ai ngờ em lại vẫn bỏ đi, có thai anh còn không biết nữa....
Đôi mắt anh hoe đỏ rồi ôm chầm lấy cả hai mẹ con vào lòng:
- Xin lỗi hai mẹ con... anh xin lỗi vì đã không ở cạnh em và con...
- Không sao mà... là tại em không cho anh biết. Chúng ta về thôi...
Lên xe ngồi, Thế Phong trườn hẳn người sang ngồi vào lòng ba, nó không chịu ngồi yên còn đứng lên nghịch ngợm mặt mũi, tóc tai ba nó.
- Dương Tùng... cảm ơn cậu..
- Cảm ơn gì chứ? Nếu muốn cảm ơn thì cho tôi 1 phần cổ phần của anh ở Hoàng Gia đi. Nghe nói anh sát nhập với bên ấy rồi hả?
- Sao cậu biết?
- Chuyện gì tôi chẳng biết, kể cả việc Thanh Du suốt ngày hỏi tôi vì sao dùng bao cao su mà vẫn có con được kìa.
Mộc An khúc khích cười lườm anh nhắc nhở. Vậy mà anh còn quay sang trêu cô:
- Có phải em chưa dùng đâu mà lại đỏ mặt vậy Mộc An?
- Anh.... có muốn chết không hả?
- Không... nhưng mà nhìn nhà người ta, anh cũng muốn có con rồi.
- Ai có con với anh chứ? Đừng có mà nói linh tinh.
Thanh Du chồm người lên phía trước ghé đầu lên trêu Mộc An:
- Anh Tùng so với chồng em không già nhưng cũng thuộc hàng già rồi, chị mà không giúp anh ấy đi thì gia đình anh ấy sắp sang đây đảo chính đấy.
- Em đừng nghe anh ấy nói linh tinh.
- Ơ, anh nói linh tinh hồi nào? Thực sự anh muốn có con và chúng ta kết hôn đấy... chẳng qua em cứ đòi yêu thêm thôi.
Mộc An đỏ mặt, cô lảng tránh ánh mắt Dương Tùng nhìn ra ngoài. Thanh Du trở lại ghế ngồi nhìn hai ba con đang chơi nắm cụp xòe tay, thằng bé cứ khanh khách cười... nhìn họ, cô lại thấy tủi thân ghê gớm... lúc mới sinh thằng bé còn có chút giống cô mà càng lớn nó lại càng ra ông bố... không công bằng chút nào cả...
...
Thế Quý bán lại căn nhà đang cho thuê để mua một căn nhà ở khu đô thị mới. Nhờ Mộc An và Dương Tùng mà họ nhanh chóng mua được nhà. Công cuộc sửa nhà, trang trí được làm gấp rút để chuẩn bị cho đám cưới. Họ bận nên hàng ngày, Mộc An đảm nhận Thế Phong, nhiều hôm thằng bé ngủ luôn với cô mà bố mẹ nó vẫn chưa xong việc.
Thế Quý đưa cô đi lựa chọn tỉ mỉ từng đồ nội thất trong nhà. Cứ cái gì cô thích là anh chiều ý mua...
- À không, đắt quá thay cái khác đi anh.
- Không, mua được...
- Bây giờ anh đang thất nghiệp đấy? Tiết kiệm xíu đi.
- Hừ... em chê anh nghèo chứ gì?
- Không dám... nhưng anh nghèo thật còn gì?
Cả hai cùng cười, vậy mà để tân trang xong nhà của mình thì số tiền cũng không hề nhỏ. Thế Quý toàn phải giảm số tiền đi mới đưa cho cô xem. Thanh Du thì dễ tin người nên gật gù khen mình khéo chọn đồ vừa rẻ vừa đẹp.
Cả hai đi sắm đồ tại trung tâm thương mại, Thanh Du đã thấy cửa hàng đồ ngủ, đồ lót liền kéo anh đi thật nhanh... vậy mà..
- Mua một ít cho em đi.
- Không... em không có nhu cầu.
- Vậy là em không muốn mặc gì khi ở cạnh anh hửm... vậy cũng tốt, anh sẽ không phải xé rách đồ của em.
Thanh Du giơ chân lên đá anh một cái, không hiểu trong cái đầu kia của anh phải viết bằng bao nhiêu từ "biến thái" nữa.
Cuối cùng thì anh lại thành công chọn mua cho cô những bộ đồ ngủ không thể sexy và kiệm vải hơn được nữa.
- Mua nhiều như này thì mặc đến bao giờ mới hết chứ?
- Để anh có lỡ tay làm rách em sẽ không mắng anh là đồ cầm thú...
Thanh Du lườm anh muốn cháy cả mặt. Mỗi lần động đến mấy thứ chuyện này là mặt anh nhìn cô cứ như sắp ăn thịt đến nơi vậy?
...
Trước ngày diễn ra lễ cưới một tuần, mọi người đã có mặt đông đủ tại nhà họ. Thế Phong có bạn Thiên Bình nhà Quỳnh Thư chơi cùng nên hai đứa cứ lê la trong phòng đầy đồ chơi mà Thế Quý đã chuẩn bị. Chị Sóc nhà Yến Nhi lớn hơn nhưng nhát nên chỉ quấn mẹ không chơi cùng hai tướng nghịch... sau hai ngày cô bé mới quen mà chơi cùng hai em.
Thanh Du mang rổ cherry ra bàn ngoài vườn ngồi cùng Yến Nhi và Quỳnh Thư:
- Chị Nhi, bạn bé ở nhà ai coi?
- Ba mẹ chồng chị và ông nội. Chị định cho đi cùng mà mẹ chị không đồng ý kêu thằng bé nhỏ quá!
- Cảm ơn mọi người đã không quản đường xa, dịch bệnh mà sang đây với em.
- Không phải vì em đâu, anh Cường hứa cho chị đi Châu Âu chơi mà mấy năm dịch rồi không ngờ Sóc được gần hai tuổi lại bầu thằng nhỏ nên chưa đi được. Nay chị mượn đám cưới của em để được đi đấy.
- Vậy mà em nghĩ chị lại cất công sang đây vì em cơ.
- Chị đâu có tốt bụng thế chứ?
Quỳnh Thư uống cốc trà, thong dong ăn hoa quả than vãn:
- Mày định ở hẳn bên đây không về nữa hả?
- Ừ, về chơi thôi... tao không muốn những chuyện trong quá khứ làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của mình nữa...
- Vậy tao có nên đồng ý cho anh Vũ nhận lời sang đây dạy để sống gần mày không nhỉ?
- Thật hả?
- Anh ấy mới nói chuyện chứ chưa nhận lời người ta.
- Haha... anh Vũ giỏi vậy nên mày muốn sống ở đâu anh ấy chẳng vác mày đi được.
- Ừ nhưng tao lại đang bầu rồi... chắc phải đợi sinh xong mới đi được.
Yến Nhi và Thanh Du nhìn mặt Quỳnh Thư ỉu xìu mà đồng thanh hỏi:
- Lại bị lừa có bầu hả?
Cô gái khẽ gật đầu khiến hai người bạn cười đỏ cả mặt. Bị lừa một lần rồi mà vẫn không có kinh nghiệm để bị lừa tiếp lần 2.
...
Ngày trọng đại nhất của Thanh Du cũng đến. Từ sáng sớm, cô bị người ta lôi đi ngồi trang điểm làm tóc mất mấy tiếng. Cực vậy nhưng bù lại cô xinh đẹp, lộng lẫy khiến Mộc An cứ xuýt xoa:
- Đẹp quá!
- Còn chị nữa... mau mau đồng ý anh Dương Tùng đi nhé!
- Ừ, tháng sau anh ấy đưa chị về Việt Nam ra mắt rồi sẽ tính đến.
- Vậy hả? Chúc mừng chị nhé!
- Du à, cảm ơn em... nhờ em mà chị mới dám thổ lộ cùng anh ấy...
Thanh Du nắm tay Mộc An lắc đầu:
- So với những gì mà anh chị đã làm cho em thì nó không đáng gì cả. Chị nhớ không được tự ti gì hết... yêu phải thể hiện nhớ chứ?
- Chị nhớ rồi... yêu phải thể hiện cho đối phương biết..
- Đúng rồi... chị học em giỏi quá đi.
Thanh Du được Mộc An, Quỳnh Thư, Yến Nhi hỗ trợ thay váy cưới. Ai nấy đều cười suốt, Quỳnh Thư tấm tắc khen:
- Chú Quý chịu đầu tư ghê... đẹp quá!
/119
|