Thanh Du lấy điện thoại chú gọi cho Biên, anh ta từ chỗ đậu xe liền xuất hiện. Thấy Thanh Du dìu Thế Quý thì vội vàng chạy xuống mở cửa giúp cô:
- Sếp, anh làm sao vậy?
- Về nhà đi. . Truyện Tiên Hiệp
Ngồi trên xe, Thanh Du vẫn để cho chú dựa vào người, cô không biết chú bị làm sao, chỉ thấy mắt chú đỏ đọc, toàn thân nóng còn có chút run rẩy. Chú dựa đầu trên vai nó, hơi thở nóng hổi phả lên gáy. Có lúc, chú còn dụi đầu vào cổ, vào tóc khiến người ngợm nó cũng đỏ lên như bị sốt.
- Con đưa chú đi bệnh viện nhé!
- Không sao, chú không sao.
Biên quay lại nhìn là hiểu vấn đề định lên tiếng thì thấy tay sếp giơ lên liền biết ý không nói gì nữa. Thanh Du không biết gì nên cứ xoắn lên lo lắng. Mỗi lần chú hôn lên cổ một cái, trống lòng nó lại đập dồn dập:
- Du
- Dạ
- Về đến nhà chú thì cháu về nhà luôn đi.
- Hôm nay con ở nhà chú cũng được, để con gọi bố mẹ. Chú ốm như này sao con yên tâm được.
- Chú không sao đâu.
Thanh Du vòng tay ôm cho chú dựa nhưng rồi lại bị chú gạt tay ra, chú không dựa người cô nữa mà ngả người ra ghế, dường như chú đang rất khó chịu, hơi thở gấp gáp hơn bình thường, hai tay chú nắm chặt thành đường quyền, toàn thân run rẩy. Cô nắm tay chú nóng hổi, sốt sắng:
- Chú... chú đừng làm con sợ.
- Đừng lại gần chú, chú không sao.
Anh giật tay mình khỏi tay Thanh Du, con bé còn nhỏ không cần biết mấy chuyện này. Cơ thể nó với anh lúc này là đòn chí mạng với anh nên cần phải tránh càng xa càng tốt. Vậy mà ngồi càng xa, mùi hương trên người nó lại càng xông vào huyết quản đến thở anh cũng thấy khó khăn. Cô gái nhỏ này không thể bị vấy bẩn, anh coi nó như con như cháu không muốn làm nó tổn thương, càng không muốn làm chuyện trái với luân thường đạo lý dù biết Thanh Du không có quan hệ gì với mình cả.
Về đến nhà, Thanh Du cùng trợ lí Biên dìu chú lên phòng. Cô nghe lời anh trợ lí đi pha cho chú cốc nước trà gừng tươi ấm mang lên. Người chú vẫn sốt, đỏ dựng, nó nâng chú dậy uống một hơi hết cốc trà. Chú cho trợ lí về rồi cũng đuổi cô đi nhưng Thanh Du không về còn ngồi lì ở đấy nhìn chú đang nặng nhọc thở không nổi.
- Chú, con đưa chú đi bệnh viện nhé!
- Cháu rời khỏi đây đi.
Thế Quý nằm giường một lúc rồi không chịu nổi mà bò dậy, tay cởi bỏ cúc, ném áo xuống sàn. Thanh Du thấy chú như người say muốn ngã, chạy lại đỡ liền bị chú gạt ra:
- Ra ngoài ngay...
- Chú làm sao vậy? Con giúp chú thôi mà.
Thế Quý nhìn thấy con bé khóc nhưng không dám lại gần. Có trời mới biết anh đang muốn gì? Nếu lại gần dỗ nó, chắc chắn anh sẽ trở thành tội đồ, sẽ không kiềm chế được bản thân mà làm công chúa nhỏ của anh bị thương. Anh không muốn cả đời này phải hối hận, cả đời này nợ thêm Thanh Du một cái gì nữa. Con bé nhìn anh đau đáu, giọt nước mắt trên má như mời gọi anh lại gần. Thế Quý nhẹ giọng:
- Cháu sang phòng ngủ đi, chú tắm là sẽ hết, ngoan, nghe lời chú đi.
Thanh Du vẫn lắc đầu muốn lại gần nhưng anh giơ tay cản lại:
- Đừng lại gần chú.
Anh lảo đảo bước vào phòng tắm, khóa trái cửa lại ở trong ấy mặc Thanh Du đứng ngoài lo lắng mà không ngừng đập cửa.
- Chú, chú đang ốm không được tắm như vậy? Con gọi bác sĩ cho chú nhé!
- Chú không sao, cháu về phòng ngủ đi.
Thanh Du không nghe lời mà lại giường ngồi đợi. Chú mặc áo tắm đi ra, nhìn thấy cô thì lờ đi như không thấy, lời nói xa cách:
- Về ngủ đi.
- Chú không sao rồi phải không? Rốt cuộc thì chú bị bệnh gì vậy?
- Chú không sao, về ngủ đi.
Thế Quý không dám nhìn Thanh Du, con bé hôm nay rất đẹp, chiếc váy hở vừa đủ khiến một kẻ như anh muốn phạm tội. Chị gái anh làm sao vậy? Sao lại cứ làm đẹp rồi cho con bé ăn mặc lộng lẫy như vậy làm gì chứ? Anh cầm bình nước tu ừng ực mà cổ họng vẫn rát cháy.
Một cơ thể mềm mại nhỏ bé áp lên lưng anh, vòng tay ôm lấy anh thật chặt:
- Có phải chú mắc bệnh nan y mà giấu con không? Con không muốn chú chết đâu, chú phải chăm sóc con nữa, con chưa lớn.
- Bỏ chú ra
- Không, con không bỏ đâu... chú nói thật cho con nghe đi, chú bị bệnh gì?
Cả người anh nóng muốn nung chảy, Thanh Du đâu biết việc làm của nó khiến anh mất kiểm soát, sức chịu đựng kém dần đi, cơ thể lại đặc biệt nhạy cảm. Nó dựa dẫm như này, anh còn tưởng tượng ra ngực con bé mềm mại đang áp trên lưng anh, trực tiếp làm lửa trong người anh cháy đùng đùng:
- Du, chú không sao cả, không chết đâu.
- Vậy thì sao chú lại sốt, vì sao mắt chú đỏ thế?
Thế Quý quay lại, kéo Thanh Du khỏi người mình, cố gắng bình thản nhất có thể, lau nước mắt trên mặt nó thí:
- Chú say rượu hiểu chưa? Về ngủ đi cho chú ngủ.
Nó ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt trong veo đẫm nước thoáng chốc vui mừng:
- Vậy hả? Nhưng chú không giống người say rượu.
Nhìn nó, anh rất muốn đụng chạm khi đứng gần như này, tầm mắt chạm vào cần cổ trắng ngần không tì vết khiến cho ham muốn trong người lại trỗi dậy. Anh muốn.... rất muốn chạm tới nhưng lí trí còn lại mách bảo anh không thể. Con bé là cháu anh, anh có thể làm chuyện đồi bại với người khác nhưng với Thanh Du thì không thể. Vậy nhưng anh lại đặt tay lên gáy nó kéo lại, cúi xuống...
- Chú...
Tiếng gọi của nó đã một lần nữa thành công thức tỉnh anh. Buông nó ra, anh khổ sở lết về giường còn Thanh Du vẫn đứng im bất động trước hành động khó xử của chú.
- Chú, chú khó chịu ở đâu sao?
- Ra ngoài
Nó giật mình khi thấy chú quát lên, đôi mắt vằn lên tia giận dữ, khuôn mặt vì thế mà hung dữ hơn, lạnh lẽo hơn và nó rất sợ những lúc chú giận đến tái mặt như vậy.
- Con xin lỗi...
Nó không đi khi chưa biết chú làm sao, nhỡ chú giấu nó bệnh nguy hiểm, lỡ nó đi mà chú đột tử chết thì sao? Không được, chú đang buồn nên mới cáu vậy thôi.
Thấy Thanh Du lại gần, anh lấy hết sức mình đi đến túm tay con bé kéo ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại:
- Chú, mở cửa cho con...
- Du... đi về phòng cháu đi... đi.
➡️➡️
- Sếp, anh làm sao vậy?
- Về nhà đi. . Truyện Tiên Hiệp
Ngồi trên xe, Thanh Du vẫn để cho chú dựa vào người, cô không biết chú bị làm sao, chỉ thấy mắt chú đỏ đọc, toàn thân nóng còn có chút run rẩy. Chú dựa đầu trên vai nó, hơi thở nóng hổi phả lên gáy. Có lúc, chú còn dụi đầu vào cổ, vào tóc khiến người ngợm nó cũng đỏ lên như bị sốt.
- Con đưa chú đi bệnh viện nhé!
- Không sao, chú không sao.
Biên quay lại nhìn là hiểu vấn đề định lên tiếng thì thấy tay sếp giơ lên liền biết ý không nói gì nữa. Thanh Du không biết gì nên cứ xoắn lên lo lắng. Mỗi lần chú hôn lên cổ một cái, trống lòng nó lại đập dồn dập:
- Du
- Dạ
- Về đến nhà chú thì cháu về nhà luôn đi.
- Hôm nay con ở nhà chú cũng được, để con gọi bố mẹ. Chú ốm như này sao con yên tâm được.
- Chú không sao đâu.
Thanh Du vòng tay ôm cho chú dựa nhưng rồi lại bị chú gạt tay ra, chú không dựa người cô nữa mà ngả người ra ghế, dường như chú đang rất khó chịu, hơi thở gấp gáp hơn bình thường, hai tay chú nắm chặt thành đường quyền, toàn thân run rẩy. Cô nắm tay chú nóng hổi, sốt sắng:
- Chú... chú đừng làm con sợ.
- Đừng lại gần chú, chú không sao.
Anh giật tay mình khỏi tay Thanh Du, con bé còn nhỏ không cần biết mấy chuyện này. Cơ thể nó với anh lúc này là đòn chí mạng với anh nên cần phải tránh càng xa càng tốt. Vậy mà ngồi càng xa, mùi hương trên người nó lại càng xông vào huyết quản đến thở anh cũng thấy khó khăn. Cô gái nhỏ này không thể bị vấy bẩn, anh coi nó như con như cháu không muốn làm nó tổn thương, càng không muốn làm chuyện trái với luân thường đạo lý dù biết Thanh Du không có quan hệ gì với mình cả.
Về đến nhà, Thanh Du cùng trợ lí Biên dìu chú lên phòng. Cô nghe lời anh trợ lí đi pha cho chú cốc nước trà gừng tươi ấm mang lên. Người chú vẫn sốt, đỏ dựng, nó nâng chú dậy uống một hơi hết cốc trà. Chú cho trợ lí về rồi cũng đuổi cô đi nhưng Thanh Du không về còn ngồi lì ở đấy nhìn chú đang nặng nhọc thở không nổi.
- Chú, con đưa chú đi bệnh viện nhé!
- Cháu rời khỏi đây đi.
Thế Quý nằm giường một lúc rồi không chịu nổi mà bò dậy, tay cởi bỏ cúc, ném áo xuống sàn. Thanh Du thấy chú như người say muốn ngã, chạy lại đỡ liền bị chú gạt ra:
- Ra ngoài ngay...
- Chú làm sao vậy? Con giúp chú thôi mà.
Thế Quý nhìn thấy con bé khóc nhưng không dám lại gần. Có trời mới biết anh đang muốn gì? Nếu lại gần dỗ nó, chắc chắn anh sẽ trở thành tội đồ, sẽ không kiềm chế được bản thân mà làm công chúa nhỏ của anh bị thương. Anh không muốn cả đời này phải hối hận, cả đời này nợ thêm Thanh Du một cái gì nữa. Con bé nhìn anh đau đáu, giọt nước mắt trên má như mời gọi anh lại gần. Thế Quý nhẹ giọng:
- Cháu sang phòng ngủ đi, chú tắm là sẽ hết, ngoan, nghe lời chú đi.
Thanh Du vẫn lắc đầu muốn lại gần nhưng anh giơ tay cản lại:
- Đừng lại gần chú.
Anh lảo đảo bước vào phòng tắm, khóa trái cửa lại ở trong ấy mặc Thanh Du đứng ngoài lo lắng mà không ngừng đập cửa.
- Chú, chú đang ốm không được tắm như vậy? Con gọi bác sĩ cho chú nhé!
- Chú không sao, cháu về phòng ngủ đi.
Thanh Du không nghe lời mà lại giường ngồi đợi. Chú mặc áo tắm đi ra, nhìn thấy cô thì lờ đi như không thấy, lời nói xa cách:
- Về ngủ đi.
- Chú không sao rồi phải không? Rốt cuộc thì chú bị bệnh gì vậy?
- Chú không sao, về ngủ đi.
Thế Quý không dám nhìn Thanh Du, con bé hôm nay rất đẹp, chiếc váy hở vừa đủ khiến một kẻ như anh muốn phạm tội. Chị gái anh làm sao vậy? Sao lại cứ làm đẹp rồi cho con bé ăn mặc lộng lẫy như vậy làm gì chứ? Anh cầm bình nước tu ừng ực mà cổ họng vẫn rát cháy.
Một cơ thể mềm mại nhỏ bé áp lên lưng anh, vòng tay ôm lấy anh thật chặt:
- Có phải chú mắc bệnh nan y mà giấu con không? Con không muốn chú chết đâu, chú phải chăm sóc con nữa, con chưa lớn.
- Bỏ chú ra
- Không, con không bỏ đâu... chú nói thật cho con nghe đi, chú bị bệnh gì?
Cả người anh nóng muốn nung chảy, Thanh Du đâu biết việc làm của nó khiến anh mất kiểm soát, sức chịu đựng kém dần đi, cơ thể lại đặc biệt nhạy cảm. Nó dựa dẫm như này, anh còn tưởng tượng ra ngực con bé mềm mại đang áp trên lưng anh, trực tiếp làm lửa trong người anh cháy đùng đùng:
- Du, chú không sao cả, không chết đâu.
- Vậy thì sao chú lại sốt, vì sao mắt chú đỏ thế?
Thế Quý quay lại, kéo Thanh Du khỏi người mình, cố gắng bình thản nhất có thể, lau nước mắt trên mặt nó thí:
- Chú say rượu hiểu chưa? Về ngủ đi cho chú ngủ.
Nó ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt trong veo đẫm nước thoáng chốc vui mừng:
- Vậy hả? Nhưng chú không giống người say rượu.
Nhìn nó, anh rất muốn đụng chạm khi đứng gần như này, tầm mắt chạm vào cần cổ trắng ngần không tì vết khiến cho ham muốn trong người lại trỗi dậy. Anh muốn.... rất muốn chạm tới nhưng lí trí còn lại mách bảo anh không thể. Con bé là cháu anh, anh có thể làm chuyện đồi bại với người khác nhưng với Thanh Du thì không thể. Vậy nhưng anh lại đặt tay lên gáy nó kéo lại, cúi xuống...
- Chú...
Tiếng gọi của nó đã một lần nữa thành công thức tỉnh anh. Buông nó ra, anh khổ sở lết về giường còn Thanh Du vẫn đứng im bất động trước hành động khó xử của chú.
- Chú, chú khó chịu ở đâu sao?
- Ra ngoài
Nó giật mình khi thấy chú quát lên, đôi mắt vằn lên tia giận dữ, khuôn mặt vì thế mà hung dữ hơn, lạnh lẽo hơn và nó rất sợ những lúc chú giận đến tái mặt như vậy.
- Con xin lỗi...
Nó không đi khi chưa biết chú làm sao, nhỡ chú giấu nó bệnh nguy hiểm, lỡ nó đi mà chú đột tử chết thì sao? Không được, chú đang buồn nên mới cáu vậy thôi.
Thấy Thanh Du lại gần, anh lấy hết sức mình đi đến túm tay con bé kéo ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại:
- Chú, mở cửa cho con...
- Du... đi về phòng cháu đi... đi.
➡️➡️
/119
|