Khẽ cựa mình tỉnh giấc khi đã nghe thấy tiếng kẻng bố Việt cho cá ăn, Thanh Du he hé mắt nhìn khi ngày mới đã bắt đầu. Ánh nắng yếu ớt của buổi sớm đã vào đến tận giường. Mở hẳn mắt ra nhìn thấy người nằm bên cạnh, nó mới biết mình ngủ phòng chú. Thanh Du lười biếng không muốn dậy lại chui vào lòng chú nằm, vòng tay ôm chặt, áp mặt vào ngực chú, nhắm mắt tận hưởng cảm giác hạnh phúc rót đầy trong tim.
- Không dậy đi tập thể dục sao còn ôm ngủ hả?
- Con làm chú thức giấc sao?
- Ừm... ngủ ngon chứ?
- Vâng, sao chú không về nhà?
- Có đứa không cho chú về nên đành phải ở lại.
Anh vén những sợi tóc lòa xòa trên mặt Thanh Du. Bàn tay đặt trên má nhẹ xoa xoa:
- Hôm qua trong mơ cháu nói nhớ...
- Thật ạ?
- Ừ, nhớ ai vậy?
- Không có, con không nhớ ai cả.
Thế Quý búng mũi cô gái nhỏ nhắc:
- Có muốn ngủ nữa không? Không thì dậy đi tập nào, chú đi cùng.
- Và chú sẽ lại cởi trần phải không?
- Háo sắc
Thanh Du bị chú nói vậy liền nhổm dậy hôn chụt vào má chú một cái. Chú chưa kịp phản ứng thì cô đã ra đến cửa.
- Du, sao con ở phòng chú?
Thanh Du giật mình khi bị mẹ bắt quả tang. Vì hành động khi nãy nên mặt vẫn còn đỏ. Lúc này cô mới để ý đồ trên người. Hôm qua về, cô ngủ quên trên xe sao bây giờ lại mặc đồ ngủ không phải váy... chẳng lẽ... mặt cô lại càng đỏ hơn nữa.
- Con làm sao vậy?
- Dạ... à, con sang rủ chú đi tập ạ.
- Chú con ở đây sao?
- Vâng ạ, con về chuẩn bị đi tập mẹ nhé!
- Lần sau đi ngủ con nhớ tẩy trang sạch đi và dưỡng da đầy đủ nhớ chưa? Không để mặt còn lớp trang điểm đi ngủ như vậy da sẽ nhanh xấu đấy.
- Vâng con nhớ rồi ạ.
Thanh Du phi thật nhanh về phòng, cửa phòng cô còn khóa thì chú lấy quần áo ở đâu thay cho cô vậy? Càng nghĩ càng thấy ngại... dù thắc mắc nhưng cô lại không dám hỏi nên cả buổi tập hôm ấy, cô không háo sắc nữa mà toàn lẩn chú thôi.
Bước vào mùa thi, Thanh Du nghỉ ca tối chỉ còn làm ca sáng để tập trung ôn thi. Mỗi ngày cô đều vác mặt lên thư viện trường học đến tối muộn mới về. Quỳnh Thư đặt trước mặt cô cốc trà sữa:
- Mới một kì mà tao thấy oải lắm rồi, môn nào cũng học thuộc, đọc tài liệu muốn toét cả mắt ra rồi.
Thanh Du bê cốc trà sữa uống gật gù đồng ý. Nhưng lỡ theo lao rồi thì phải học thôi biết làm sao được. Tranh thủ giải lao, Thanh Du quay sang buôn chuyện với bạn:
- Cái Giang nói Noel sẽ về nước đấy, mày biết không?
- Có, nó cũng vừa up fb thông báo kìa. Lần này yêu chú già kia có vẻ lâu nhỉ? Vẫn thấy nó đăng ảnh với ông ý.
- Vậy thì tốt chứ sao? Còn mày, cũng ế theo tao đấy hả?
Quỳnh Thư nhoài người ngả ra bàn thở dài:
- Ba mẹ tao đã hẹn ước cho tao với ai ấy mà tao còn chưa biết mặt tròn mặt méo của anh ta thế nào nữa. Vậy nên mẹ tao bảo cấm yêu đương để đợi cái của nợ ấy về mới được đây.
- Thời đại nào rồi mà còn hôn ước kiểu ấy chứ?
- Thì thế nên tao cũng như mày ế cho lành. Sau gặp mà không hợp thì đánh bài chuồn. Còn mày? Chú Quý vẫn cấm hả?
- Quan trọng là tao chưa thích ai nên kệ đi. Học bài đi lát về sớm một xíu tao mời mày đi ăn nướng nhá.
- Ok con dê non, kì này đứa nào học bổng là phải khao đấy.
Cả hai uống nốt trà sữa quay sang ôm đống sách dầy như những cuốn kinh thánh tiếp tục viết lách và tụng kinh chỉ thiếu cái mõ nữa là giống ở chùa.
Khi bụng đã réo ầm ĩ, Thanh Du quay sang khều Quỳnh Thư đi về. Vừa ra đến cổng trường gặp Dương Tùng. Anh lại mặt dầy đi theo hai người.
- Mày quen thầy ấy sao không nói tao biết.
Quỳnh Thư ghé tai Thanh Du thều thào trong lúc đợi đồ ăn được mang ra.
- Hai em nói to lên làm sao phải thì thầm thế?
- Bọn em nói xấu thầy thì sao mà nói to được.
Quỳnh Thư chống chế, mấy lần nó đã thấy thầy trong trường nhưng không ngờ lại có lúc được đi ăn cùng như này.
- Hai đứa có gặp khó khăn với môn gì không?
- Có ạ/ không ạ.
Mỗi đứa trả lời một kiểu, Dương Tùng nhìn chằm chằm hai cô gái trước mặt.
- Là sao?
- Không sao ạ, bọn em tự học được ạ.
- Nếu cần gì cứ nói, anh sẽ giúp.
- Như vậy có được gọi là đi chân trong không thầy?
Thanh Du bị Quỳnh Thư hích tay khi hỏi câu ấy. Nó nhìn ánh mắt thầy nhìn Thanh Du là đoán được bạn mình đã vào tầm ngắm, liền ghé tai bạn nhắc:
- Mày đừng hỏi mấy câu nhạy cảm như vậy?
- Tao hỏi thật mà, mày nghe mấy vụ nhờ vả kiểu này chưa? Là có mối quan hệ mờ ám đấy nên tao hỏi cho chắc.
- Mày có muốn thoát ế không?
- Không... mày cũng ế nên tao không có nhu cầu thoát.
Dương Tùng lần nữa lại gõ đũa khi thấy hai cô gái thì thà thì thầm.
- Gái xinh không được nói xấu người khác đâu.
- Thầy có gì xấu đâu nên đừng sợ bọn em nói xấu phải không Du?
- Làm sao tao biết được chứ?
Quỳnh Thư tích cực đẩy thuyền mà chỉ tội con bạn cô nó ngu ngơ quá! Thầy đẹp trai đi xế xịn chắc nhà cũng có điều kiện lại được thầy để ý mà không chịu nắm bắt thời cơ gì cả. Nếu không vì có hôn ước, nó sẽ làm đối thủ với bạn cướp thầy rồi.
- Mày thấy thầy ấy thế nào?
Dương Tùng vừa đứng lên đi nghe điện thoại, Quỳnh Thư đã khều Thanh Du hỏi. Đáp lại cô là con bạn tham ăn chẳng mảy may quan tâm:
- Không thấy thế nào cả?
- Đồ ngu này, mày học nhiều ngơ người rồi hả? Thầy ấy thích mày đấy.
- Mày thấy thế hả?
- Rõ như ban ngày vậy còn gì?
Thanh Du ngừng ăn quay sang hỏi nó:
- Vậy mày nói cho tao biết, để biết một người có thích mày không thì dấu hiệu là gì?
- Mày muốn kiểm tra ai sao?
- Không, để biết mà chuồn nếu mình không thích ấy.
Quỳnh Thư cùng Thanh Du chúi đầu vào nhau như sợ người khác nghe thấy:
- Thứ nhất là ánh mắt, nếu thích đối phương thì ánh nhìn rất dịu dàng, cái này mày lên mạng xem mấy phim ngôn tình ấy, để ý mắt các anh nam chính nhìn nữ chính ấy. Thứ hai là hành động, làm gì cũng chú ý đến tâm trạng của mày, làm mọi việc mà mày thích rồi lúc nào cũng nhẹ nhàng tình cảm. Thứ ba là hay khen, mày làm gì người ta cũng thấy đáng yêu thấy đẹp. Mà tóm lại là như cách thầy Dương Tùng đang đối xử với mày ấy. Bây giờ mày chưa thích nhưng ít ra phải cho thầy ấy cơ hội đi lại, biết đâu gặp mặt nhiều, nói chuyện nhiều thì mày sẽ thích thầy ấy.
Thanh Du gật đầu, nghe nó tư vấn xong thì thấy ảo diệu hoang mang hơn. Chú chưa nhìn nó âu yếm bao giờ toàn lừ mắt, trừng mắt, lời âu yếm cũng không nói thậm chí toàn chê nó. Còn quan tâm thì từ bé đến giờ chú vẫn luôn quan tâm như vậy, chẳng có gì đặc biệt cả.
- À, còn một điều nữa là khi đàn ông ở cạnh người mình thích sẽ trỗi dậy ham muốn như ôm ấp, hôn và... nói chung là bản năng chinh phục và đam mê trỗi dậy.
➡️➡️
- Không dậy đi tập thể dục sao còn ôm ngủ hả?
- Con làm chú thức giấc sao?
- Ừm... ngủ ngon chứ?
- Vâng, sao chú không về nhà?
- Có đứa không cho chú về nên đành phải ở lại.
Anh vén những sợi tóc lòa xòa trên mặt Thanh Du. Bàn tay đặt trên má nhẹ xoa xoa:
- Hôm qua trong mơ cháu nói nhớ...
- Thật ạ?
- Ừ, nhớ ai vậy?
- Không có, con không nhớ ai cả.
Thế Quý búng mũi cô gái nhỏ nhắc:
- Có muốn ngủ nữa không? Không thì dậy đi tập nào, chú đi cùng.
- Và chú sẽ lại cởi trần phải không?
- Háo sắc
Thanh Du bị chú nói vậy liền nhổm dậy hôn chụt vào má chú một cái. Chú chưa kịp phản ứng thì cô đã ra đến cửa.
- Du, sao con ở phòng chú?
Thanh Du giật mình khi bị mẹ bắt quả tang. Vì hành động khi nãy nên mặt vẫn còn đỏ. Lúc này cô mới để ý đồ trên người. Hôm qua về, cô ngủ quên trên xe sao bây giờ lại mặc đồ ngủ không phải váy... chẳng lẽ... mặt cô lại càng đỏ hơn nữa.
- Con làm sao vậy?
- Dạ... à, con sang rủ chú đi tập ạ.
- Chú con ở đây sao?
- Vâng ạ, con về chuẩn bị đi tập mẹ nhé!
- Lần sau đi ngủ con nhớ tẩy trang sạch đi và dưỡng da đầy đủ nhớ chưa? Không để mặt còn lớp trang điểm đi ngủ như vậy da sẽ nhanh xấu đấy.
- Vâng con nhớ rồi ạ.
Thanh Du phi thật nhanh về phòng, cửa phòng cô còn khóa thì chú lấy quần áo ở đâu thay cho cô vậy? Càng nghĩ càng thấy ngại... dù thắc mắc nhưng cô lại không dám hỏi nên cả buổi tập hôm ấy, cô không háo sắc nữa mà toàn lẩn chú thôi.
Bước vào mùa thi, Thanh Du nghỉ ca tối chỉ còn làm ca sáng để tập trung ôn thi. Mỗi ngày cô đều vác mặt lên thư viện trường học đến tối muộn mới về. Quỳnh Thư đặt trước mặt cô cốc trà sữa:
- Mới một kì mà tao thấy oải lắm rồi, môn nào cũng học thuộc, đọc tài liệu muốn toét cả mắt ra rồi.
Thanh Du bê cốc trà sữa uống gật gù đồng ý. Nhưng lỡ theo lao rồi thì phải học thôi biết làm sao được. Tranh thủ giải lao, Thanh Du quay sang buôn chuyện với bạn:
- Cái Giang nói Noel sẽ về nước đấy, mày biết không?
- Có, nó cũng vừa up fb thông báo kìa. Lần này yêu chú già kia có vẻ lâu nhỉ? Vẫn thấy nó đăng ảnh với ông ý.
- Vậy thì tốt chứ sao? Còn mày, cũng ế theo tao đấy hả?
Quỳnh Thư nhoài người ngả ra bàn thở dài:
- Ba mẹ tao đã hẹn ước cho tao với ai ấy mà tao còn chưa biết mặt tròn mặt méo của anh ta thế nào nữa. Vậy nên mẹ tao bảo cấm yêu đương để đợi cái của nợ ấy về mới được đây.
- Thời đại nào rồi mà còn hôn ước kiểu ấy chứ?
- Thì thế nên tao cũng như mày ế cho lành. Sau gặp mà không hợp thì đánh bài chuồn. Còn mày? Chú Quý vẫn cấm hả?
- Quan trọng là tao chưa thích ai nên kệ đi. Học bài đi lát về sớm một xíu tao mời mày đi ăn nướng nhá.
- Ok con dê non, kì này đứa nào học bổng là phải khao đấy.
Cả hai uống nốt trà sữa quay sang ôm đống sách dầy như những cuốn kinh thánh tiếp tục viết lách và tụng kinh chỉ thiếu cái mõ nữa là giống ở chùa.
Khi bụng đã réo ầm ĩ, Thanh Du quay sang khều Quỳnh Thư đi về. Vừa ra đến cổng trường gặp Dương Tùng. Anh lại mặt dầy đi theo hai người.
- Mày quen thầy ấy sao không nói tao biết.
Quỳnh Thư ghé tai Thanh Du thều thào trong lúc đợi đồ ăn được mang ra.
- Hai em nói to lên làm sao phải thì thầm thế?
- Bọn em nói xấu thầy thì sao mà nói to được.
Quỳnh Thư chống chế, mấy lần nó đã thấy thầy trong trường nhưng không ngờ lại có lúc được đi ăn cùng như này.
- Hai đứa có gặp khó khăn với môn gì không?
- Có ạ/ không ạ.
Mỗi đứa trả lời một kiểu, Dương Tùng nhìn chằm chằm hai cô gái trước mặt.
- Là sao?
- Không sao ạ, bọn em tự học được ạ.
- Nếu cần gì cứ nói, anh sẽ giúp.
- Như vậy có được gọi là đi chân trong không thầy?
Thanh Du bị Quỳnh Thư hích tay khi hỏi câu ấy. Nó nhìn ánh mắt thầy nhìn Thanh Du là đoán được bạn mình đã vào tầm ngắm, liền ghé tai bạn nhắc:
- Mày đừng hỏi mấy câu nhạy cảm như vậy?
- Tao hỏi thật mà, mày nghe mấy vụ nhờ vả kiểu này chưa? Là có mối quan hệ mờ ám đấy nên tao hỏi cho chắc.
- Mày có muốn thoát ế không?
- Không... mày cũng ế nên tao không có nhu cầu thoát.
Dương Tùng lần nữa lại gõ đũa khi thấy hai cô gái thì thà thì thầm.
- Gái xinh không được nói xấu người khác đâu.
- Thầy có gì xấu đâu nên đừng sợ bọn em nói xấu phải không Du?
- Làm sao tao biết được chứ?
Quỳnh Thư tích cực đẩy thuyền mà chỉ tội con bạn cô nó ngu ngơ quá! Thầy đẹp trai đi xế xịn chắc nhà cũng có điều kiện lại được thầy để ý mà không chịu nắm bắt thời cơ gì cả. Nếu không vì có hôn ước, nó sẽ làm đối thủ với bạn cướp thầy rồi.
- Mày thấy thầy ấy thế nào?
Dương Tùng vừa đứng lên đi nghe điện thoại, Quỳnh Thư đã khều Thanh Du hỏi. Đáp lại cô là con bạn tham ăn chẳng mảy may quan tâm:
- Không thấy thế nào cả?
- Đồ ngu này, mày học nhiều ngơ người rồi hả? Thầy ấy thích mày đấy.
- Mày thấy thế hả?
- Rõ như ban ngày vậy còn gì?
Thanh Du ngừng ăn quay sang hỏi nó:
- Vậy mày nói cho tao biết, để biết một người có thích mày không thì dấu hiệu là gì?
- Mày muốn kiểm tra ai sao?
- Không, để biết mà chuồn nếu mình không thích ấy.
Quỳnh Thư cùng Thanh Du chúi đầu vào nhau như sợ người khác nghe thấy:
- Thứ nhất là ánh mắt, nếu thích đối phương thì ánh nhìn rất dịu dàng, cái này mày lên mạng xem mấy phim ngôn tình ấy, để ý mắt các anh nam chính nhìn nữ chính ấy. Thứ hai là hành động, làm gì cũng chú ý đến tâm trạng của mày, làm mọi việc mà mày thích rồi lúc nào cũng nhẹ nhàng tình cảm. Thứ ba là hay khen, mày làm gì người ta cũng thấy đáng yêu thấy đẹp. Mà tóm lại là như cách thầy Dương Tùng đang đối xử với mày ấy. Bây giờ mày chưa thích nhưng ít ra phải cho thầy ấy cơ hội đi lại, biết đâu gặp mặt nhiều, nói chuyện nhiều thì mày sẽ thích thầy ấy.
Thanh Du gật đầu, nghe nó tư vấn xong thì thấy ảo diệu hoang mang hơn. Chú chưa nhìn nó âu yếm bao giờ toàn lừ mắt, trừng mắt, lời âu yếm cũng không nói thậm chí toàn chê nó. Còn quan tâm thì từ bé đến giờ chú vẫn luôn quan tâm như vậy, chẳng có gì đặc biệt cả.
- À, còn một điều nữa là khi đàn ông ở cạnh người mình thích sẽ trỗi dậy ham muốn như ôm ấp, hôn và... nói chung là bản năng chinh phục và đam mê trỗi dậy.
➡️➡️
/119
|