Quỳnh Thư không trả lời mà ngồi dậy đi lấy quần áo mặc vào người. Ra ngoài thấy Thiên Vũ vẫn ngồi im không động đậy, người vẫn chỉ có chiếc khăn tắm quấn ngang thì cô mặc kệ mà lên giường nằm. Đã có ý tốt còn anh muốn ngủ đâu thì ngủ không liên quan đến cô. Tự dưng nhà không ngủ lại chui đến đây ngủ với cái người mà trong mơ cô cũng ám ảnh nữa.
Thanh Du rửa xong bánh chưng thì cùng Thế Quý xếp vào trong nhà, lấy tấm nhôm bà đã chuẩn bị đè lên nén lại. Mùi bánh chín nóng hổi thơm phức gọi Tết về. Nhìn đồng hồ đã hơn 2 giờ sáng, mắt đã trĩu xuống nên cô gọi anh:
- Chú để đấy sáng mai con dọn cho ạ.
Thật may cho cô không gọi sai, bà từ trên tầng đi xuống cũng kịp nghe cô nói.
- Hai chú cháu giỏi quá! Thôi đi ngủ đi.
- Sao bà lại dậy giờ này ạ?
- Bà sợ hai chú cháu ngủ quên nên đặt giờ vớt bánh dậy, ai ngờ đã làm xong rồi.
- Du ơi, em.... cháu đi ngủ đi.
Anh nhìn thấy mẹ thì đổi ngay xưng hô kịp lúc. Thanh Du nháy mắt thầm khen anh nhanh nhạy. Cô khoác tay bà đi lên tầng:
- Bà về phòng ngủ tiếp đi ạ.
- Con cũng ngủ sớm đi, sáng mai dậy làm cơm cúng tất niên nữa.
- Vâng ạ.
Đưa bà đến tận cửa phòng, cô mới lò dò đi về phòng. Ai ngờ chú đã ung dung ngồi ở giường cô nghịch điện thoại rồi:
- Anh về phòng đi không nhỡ mọi người biết thì sao.
- Lại đây đi.
Thanh Du vừa đến gần, anh đã kéo tay cô ngã xuống giường cảnh cáo:
- Ở cùng nhà sẽ ngủ chung phòng, chung giường, em nhớ chưa?
- Nhớ rồi... nhưng mọi người phát hiện ra thì sao?
- Không sao, lúc ấy anh sẽ nói em quyến rũ anh.
Cô khúc khích cười bám lấy cổ anh kéo xuống tìm đến môi anh mà hôn. Nửa tháng xa anh mà cô thấy ngày dài vô tận, cuối cùng thì anh cũng chịu về rồi.
- Em khóa cửa chưa?
- Ai muốn vào thì phải phá cửa...
Lời thì thầm, tiếng cười đùa trong đêm nhè nhẹ, cơn mưa nụ hôn cứ thế dây dưa không dừng. Anh nhấc cô nằm lại trên giường, kéo chăn phủ lên cả hai tránh cô bị cảm lạnh khi quần áo đang được anh gỡ dần dần.
- Tay anh lạnh quá!
- Sưởi ấm bằng hai cục bông này sẽ nóng.
Nói rồi cả hai tay anh bắt lấy bầu ngực căng tròn vừa được giải phóng không ngừng xoa nắn. Ngón tay còn trêu đùa trên đầu ngực kích thích. Trời thì lạnh nhưng cả người cô lại nóng hầm hập như phát sốt khi bị anh quấy rầy.
Da thịt chạm vào nhau mỗi lúc một nóng. Anh vẫn như vậy, chẳng ngần ngại mà giúp cô thăng hoa tột đỉnh, không vội vàng mà luôn từ tốn dạo đầu đến khi Thanh Du rên rỉ cầu xin mới dừng lại mà đi đến cao trào.
Thế Quý ngồi dậy, quỳ trước hai chân cô, nâng chân cô bám lên tay mình, khẽ động thắt lưng tiến vào. Bên trong co chặt đến mức khiến anh nhíu mày, cúi người hôn lên chóp mũi cô, anh thì thầm:
- Du ngoan, xiết chặt quá rồi... anh không động được.
Thanh Du nghe lời anh mà mở rộng chân, thả lỏng cơ người, gắt gao ôm lấy anh. Cảm giác lâu ngày không được ăn khiến cả hai triền miên không dứt. Trên thái dương anh, tầng mồ hôi mỏng rịn vào nhau tạo thành hạt lớn rơi xuống ngực cô mát lạnh. Thế Quý cúi xuống hôn lên môi cô thì thầm:
- Du ngoan... gọi tên anh.
Cô ôm lấy cơ thể người bên trên, vì bị kích động mà âm thanh phát ra thành rên rỉ:
- Thế Quý... ưm... chậm thôi anh...
Vừa dứt lời, cô bị chìm trong khoái cảm khi thắt lưng anh còn tăng nhịp, ra vào mãnh liệt. Thanh Du không kìm nén được nữa, bật ra tiếng rên, thân thể bắt đầu run rẩy, thân dưới đong đưa theo nhịp điệu của anh.
Cả người muốn nhảy lên từng đợt khoái cảm, nó cứ đến dồn dập mỗi lúc một nhiều. Anh còn lật người cô lại, nâng hông cô nhấc lên cho mình dễ xâm phạm. Thanh Du ngửa đầu, mái tóc dài phủ trên lưng trắng ngần rối tung. Anh không chút mệt mỏi mà cứ như người chết khát vớ được hũ nước nên không ngừng lay động.
Rất lâu sau, đến khi Thanh Du cảm thấy họng mình cũng bỏng rát thì mới thấy anh dừng lại. Cô nằm bẹp dí trên giường, tay chân đều rã rời. Thế Quý rời khỏi người cô, ném bỏ bao cao su nhưng không ngưng lại hành động yêu đương mà cúi đầu vào giữa hai chân cô, vươn lưỡi ra liếm láp. Thanh Du rùng mình giơ chân lên đạp vào vai anh tận hưởng sự ngọt ngào ấy. Anh vẫn thường làm vậy như để kiểm tra nhưng cô lại không thấy chán mà ngược lại còn nắm lấy mái tóc anh, ngửa đầu rên rỉ:
- Thế Quý... em chịu không nổi nữa...
Anh nhẹ cắn lên hai cánh hoa còn nhấn tay lên khiến Thanh Du hét lên thỏa mãn. Khi ấy anh mới chịu dừng lại, bế cô gối đầu lên gối, ngả người nằm xuống bên cạnh, khen ngợi:
- Biểu hiện của em rất tuyệt.
Thanh Du đỏ mặt, len người chui vào lòng anh nằm, tay mân mê sờ múi bụng của anh không chán.
Sớm hôm sau, Thiên Vũ tỉnh giấc trên giường đã không có người. Trên đầu giường là mẩu giấy nhắn để lại "Em đã hoàn thành nhiệm vụ, chúc thầy năm mới vui vẻ và nhớ lời hứa với em đấy."
Anh đứng dậy chưa kịp đi vào nhà vệ sinh thì có tiếng gõ cửa.
- Mẹ gọi gì con đấy?
- Hai đứa dậy chưa? Ra đây mẹ bảo.
Thiên Vũ ló đầu ra nhìn bà hai mắt thâm như gấu trúc, anh nhíu mày:
- Đêm qua mẹ không ngủ sao?
- Ừ, không ngủ được vì phải nghĩ cách nói với nhà bên kia đây.
- Vậy mẹ nghĩ ra chưa?
- Chưa? Bạn gái con dậy chưa?
- Cô ấy về nhà từ sớm rồi. Mẹ đợi con một lát rồi sẽ giúp mẹ làm một bản sớ đến tấu với họ.
- Con vẫn còn đùa được hả?
Thiên Vũ thở dài đi vào phòng. Anh đã định sẽ lợi dụng chính Quỳnh Thư để hủy hôn nhưng nhìn mắt mẹ thâm cuồng vì lo lắng như vậy lại chùn lòng. Đêm qua Quỳnh Thư cũng đã nói với anh chuyện bên nhà ấy.
- Ba mẹ em đã in vào đầu em từ nhỏ là đã có đính ước, đời này kiếp này em mặc định sẽ lấy người đó rồi.
- Vậy mà em cũng nghe lời sao?
- Thầy không biết đâu, mẹ em vì thực hiện lời hứa với ông nội là sinh cho được cháu gái nên đã rất vất vả mới có thai em đấy. Mẹ em không dễ có bầu, thụ tinh nhiều lần đều thất bại. May mà cuối cùng vẫn có được em, vì mẹ em như vậy nên em cũng không muốn phụ công bà.
- Còn bố em thì sao?
- Thật ra ngày trước nhà mẹ em nghèo lắm, ông nội đã cưu mang giúp đỡ nên mẹ em mới đồng ý lấy bố. Mẹ nói chỉ cần là người tử tế thì lấy nhau về sẽ có tình cảm thôi. Hơn nữa em chưa yêu ai nên biết đâu gặp người ta sẽ rung động.
- Ừ, hi vọng kẻ nào đó sẽ thấu được lòng em.
- Em cảm ơn thầy. Thầy cũng nên thử gặp mặt người mà ba mẹ thầy muốn đi, biết đâu lại là người thầy thích.
- Em nghĩ tôi dễ dàng thích người khác vậy sao?
- Không ạ, vậy nên cô gái đính ước với thầy thật là thiệt thòi.
Thiên Vũ đá chân cô một cái nhắc nhở:
- Tôi toàn diện vậy, cô ta còn thiệt thòi gì chứ?
- Phụ nữ không cần người đàn ông toàn diện mà cần người biết yêu thương và trân trọng họ thôi ạ. Thầy bớt kiêu ngạo đi không còn ế dài đấy.
Thiên Vũ nhìn mình trong gương nghĩ ngợi rồi đi đến quyết định cuối cùng. Anh cạo râu sạch sẽ, vuốt tóc mới ra ngoài chọn quần áo để mặc.
Thấy con trai đi ra đã quần áo chỉnh tề, bà My càng bực mình ghét bỏ:
- Lại đi hẹn hò đấy hả?
- Không ạ, con đi với bố mẹ sang nhà người ta nhận lỗi.
- Anh không sợ người ta vác gậy đuổi anh sao hả? Con gái người ta giữ cho anh mà đùng một cái đến lúc ra mắt thì anh có người yêu, rõ là chán...
Thiên Vũ ngồi xuống bàn nhận đồ ăn sáng từ mẹ nhoẻn miệng cười:
- Hai bác ấy đánh thì con chịu là được chứ gì? Đời con không thực hiện được thì đợi đời cháu mẹ đi, trước sau gì cũng vẫn thông gia cơ mà.
- Mày nói thì dễ lắm đấy. Thật là...
Bà lại thở dài khi thấy chồng đi ra. Đêm qua hai ông bà không ngủ được gì cả. Thôi thì phải đối diện mà chấp nhận sự thật rằng họ không được làm thông gia của nhau vậy?
Thanh Du rửa xong bánh chưng thì cùng Thế Quý xếp vào trong nhà, lấy tấm nhôm bà đã chuẩn bị đè lên nén lại. Mùi bánh chín nóng hổi thơm phức gọi Tết về. Nhìn đồng hồ đã hơn 2 giờ sáng, mắt đã trĩu xuống nên cô gọi anh:
- Chú để đấy sáng mai con dọn cho ạ.
Thật may cho cô không gọi sai, bà từ trên tầng đi xuống cũng kịp nghe cô nói.
- Hai chú cháu giỏi quá! Thôi đi ngủ đi.
- Sao bà lại dậy giờ này ạ?
- Bà sợ hai chú cháu ngủ quên nên đặt giờ vớt bánh dậy, ai ngờ đã làm xong rồi.
- Du ơi, em.... cháu đi ngủ đi.
Anh nhìn thấy mẹ thì đổi ngay xưng hô kịp lúc. Thanh Du nháy mắt thầm khen anh nhanh nhạy. Cô khoác tay bà đi lên tầng:
- Bà về phòng ngủ tiếp đi ạ.
- Con cũng ngủ sớm đi, sáng mai dậy làm cơm cúng tất niên nữa.
- Vâng ạ.
Đưa bà đến tận cửa phòng, cô mới lò dò đi về phòng. Ai ngờ chú đã ung dung ngồi ở giường cô nghịch điện thoại rồi:
- Anh về phòng đi không nhỡ mọi người biết thì sao.
- Lại đây đi.
Thanh Du vừa đến gần, anh đã kéo tay cô ngã xuống giường cảnh cáo:
- Ở cùng nhà sẽ ngủ chung phòng, chung giường, em nhớ chưa?
- Nhớ rồi... nhưng mọi người phát hiện ra thì sao?
- Không sao, lúc ấy anh sẽ nói em quyến rũ anh.
Cô khúc khích cười bám lấy cổ anh kéo xuống tìm đến môi anh mà hôn. Nửa tháng xa anh mà cô thấy ngày dài vô tận, cuối cùng thì anh cũng chịu về rồi.
- Em khóa cửa chưa?
- Ai muốn vào thì phải phá cửa...
Lời thì thầm, tiếng cười đùa trong đêm nhè nhẹ, cơn mưa nụ hôn cứ thế dây dưa không dừng. Anh nhấc cô nằm lại trên giường, kéo chăn phủ lên cả hai tránh cô bị cảm lạnh khi quần áo đang được anh gỡ dần dần.
- Tay anh lạnh quá!
- Sưởi ấm bằng hai cục bông này sẽ nóng.
Nói rồi cả hai tay anh bắt lấy bầu ngực căng tròn vừa được giải phóng không ngừng xoa nắn. Ngón tay còn trêu đùa trên đầu ngực kích thích. Trời thì lạnh nhưng cả người cô lại nóng hầm hập như phát sốt khi bị anh quấy rầy.
Da thịt chạm vào nhau mỗi lúc một nóng. Anh vẫn như vậy, chẳng ngần ngại mà giúp cô thăng hoa tột đỉnh, không vội vàng mà luôn từ tốn dạo đầu đến khi Thanh Du rên rỉ cầu xin mới dừng lại mà đi đến cao trào.
Thế Quý ngồi dậy, quỳ trước hai chân cô, nâng chân cô bám lên tay mình, khẽ động thắt lưng tiến vào. Bên trong co chặt đến mức khiến anh nhíu mày, cúi người hôn lên chóp mũi cô, anh thì thầm:
- Du ngoan, xiết chặt quá rồi... anh không động được.
Thanh Du nghe lời anh mà mở rộng chân, thả lỏng cơ người, gắt gao ôm lấy anh. Cảm giác lâu ngày không được ăn khiến cả hai triền miên không dứt. Trên thái dương anh, tầng mồ hôi mỏng rịn vào nhau tạo thành hạt lớn rơi xuống ngực cô mát lạnh. Thế Quý cúi xuống hôn lên môi cô thì thầm:
- Du ngoan... gọi tên anh.
Cô ôm lấy cơ thể người bên trên, vì bị kích động mà âm thanh phát ra thành rên rỉ:
- Thế Quý... ưm... chậm thôi anh...
Vừa dứt lời, cô bị chìm trong khoái cảm khi thắt lưng anh còn tăng nhịp, ra vào mãnh liệt. Thanh Du không kìm nén được nữa, bật ra tiếng rên, thân thể bắt đầu run rẩy, thân dưới đong đưa theo nhịp điệu của anh.
Cả người muốn nhảy lên từng đợt khoái cảm, nó cứ đến dồn dập mỗi lúc một nhiều. Anh còn lật người cô lại, nâng hông cô nhấc lên cho mình dễ xâm phạm. Thanh Du ngửa đầu, mái tóc dài phủ trên lưng trắng ngần rối tung. Anh không chút mệt mỏi mà cứ như người chết khát vớ được hũ nước nên không ngừng lay động.
Rất lâu sau, đến khi Thanh Du cảm thấy họng mình cũng bỏng rát thì mới thấy anh dừng lại. Cô nằm bẹp dí trên giường, tay chân đều rã rời. Thế Quý rời khỏi người cô, ném bỏ bao cao su nhưng không ngưng lại hành động yêu đương mà cúi đầu vào giữa hai chân cô, vươn lưỡi ra liếm láp. Thanh Du rùng mình giơ chân lên đạp vào vai anh tận hưởng sự ngọt ngào ấy. Anh vẫn thường làm vậy như để kiểm tra nhưng cô lại không thấy chán mà ngược lại còn nắm lấy mái tóc anh, ngửa đầu rên rỉ:
- Thế Quý... em chịu không nổi nữa...
Anh nhẹ cắn lên hai cánh hoa còn nhấn tay lên khiến Thanh Du hét lên thỏa mãn. Khi ấy anh mới chịu dừng lại, bế cô gối đầu lên gối, ngả người nằm xuống bên cạnh, khen ngợi:
- Biểu hiện của em rất tuyệt.
Thanh Du đỏ mặt, len người chui vào lòng anh nằm, tay mân mê sờ múi bụng của anh không chán.
Sớm hôm sau, Thiên Vũ tỉnh giấc trên giường đã không có người. Trên đầu giường là mẩu giấy nhắn để lại "Em đã hoàn thành nhiệm vụ, chúc thầy năm mới vui vẻ và nhớ lời hứa với em đấy."
Anh đứng dậy chưa kịp đi vào nhà vệ sinh thì có tiếng gõ cửa.
- Mẹ gọi gì con đấy?
- Hai đứa dậy chưa? Ra đây mẹ bảo.
Thiên Vũ ló đầu ra nhìn bà hai mắt thâm như gấu trúc, anh nhíu mày:
- Đêm qua mẹ không ngủ sao?
- Ừ, không ngủ được vì phải nghĩ cách nói với nhà bên kia đây.
- Vậy mẹ nghĩ ra chưa?
- Chưa? Bạn gái con dậy chưa?
- Cô ấy về nhà từ sớm rồi. Mẹ đợi con một lát rồi sẽ giúp mẹ làm một bản sớ đến tấu với họ.
- Con vẫn còn đùa được hả?
Thiên Vũ thở dài đi vào phòng. Anh đã định sẽ lợi dụng chính Quỳnh Thư để hủy hôn nhưng nhìn mắt mẹ thâm cuồng vì lo lắng như vậy lại chùn lòng. Đêm qua Quỳnh Thư cũng đã nói với anh chuyện bên nhà ấy.
- Ba mẹ em đã in vào đầu em từ nhỏ là đã có đính ước, đời này kiếp này em mặc định sẽ lấy người đó rồi.
- Vậy mà em cũng nghe lời sao?
- Thầy không biết đâu, mẹ em vì thực hiện lời hứa với ông nội là sinh cho được cháu gái nên đã rất vất vả mới có thai em đấy. Mẹ em không dễ có bầu, thụ tinh nhiều lần đều thất bại. May mà cuối cùng vẫn có được em, vì mẹ em như vậy nên em cũng không muốn phụ công bà.
- Còn bố em thì sao?
- Thật ra ngày trước nhà mẹ em nghèo lắm, ông nội đã cưu mang giúp đỡ nên mẹ em mới đồng ý lấy bố. Mẹ nói chỉ cần là người tử tế thì lấy nhau về sẽ có tình cảm thôi. Hơn nữa em chưa yêu ai nên biết đâu gặp người ta sẽ rung động.
- Ừ, hi vọng kẻ nào đó sẽ thấu được lòng em.
- Em cảm ơn thầy. Thầy cũng nên thử gặp mặt người mà ba mẹ thầy muốn đi, biết đâu lại là người thầy thích.
- Em nghĩ tôi dễ dàng thích người khác vậy sao?
- Không ạ, vậy nên cô gái đính ước với thầy thật là thiệt thòi.
Thiên Vũ đá chân cô một cái nhắc nhở:
- Tôi toàn diện vậy, cô ta còn thiệt thòi gì chứ?
- Phụ nữ không cần người đàn ông toàn diện mà cần người biết yêu thương và trân trọng họ thôi ạ. Thầy bớt kiêu ngạo đi không còn ế dài đấy.
Thiên Vũ nhìn mình trong gương nghĩ ngợi rồi đi đến quyết định cuối cùng. Anh cạo râu sạch sẽ, vuốt tóc mới ra ngoài chọn quần áo để mặc.
Thấy con trai đi ra đã quần áo chỉnh tề, bà My càng bực mình ghét bỏ:
- Lại đi hẹn hò đấy hả?
- Không ạ, con đi với bố mẹ sang nhà người ta nhận lỗi.
- Anh không sợ người ta vác gậy đuổi anh sao hả? Con gái người ta giữ cho anh mà đùng một cái đến lúc ra mắt thì anh có người yêu, rõ là chán...
Thiên Vũ ngồi xuống bàn nhận đồ ăn sáng từ mẹ nhoẻn miệng cười:
- Hai bác ấy đánh thì con chịu là được chứ gì? Đời con không thực hiện được thì đợi đời cháu mẹ đi, trước sau gì cũng vẫn thông gia cơ mà.
- Mày nói thì dễ lắm đấy. Thật là...
Bà lại thở dài khi thấy chồng đi ra. Đêm qua hai ông bà không ngủ được gì cả. Thôi thì phải đối diện mà chấp nhận sự thật rằng họ không được làm thông gia của nhau vậy?
/119
|