Cả hai nhìn nhau mặt mũi nặng trịch muốn vào phòng nói chuyện phải trái nhưng họ đã đóng cửa rồi.
- Bây giờ làm sao?
- Về phòng nghĩ cách vậy? Chẳng lẽ chúng ta lại thua họ.
- Không thua chẳng lẽ làm chó?
Nhân viên của khu nghỉ dưỡng mang bếp than nướng đến, Thanh Du cùng Quỳnh Thư mang đồ ăn ra ướp léo nhéo gọi:
- Hai anh có xuống đây nướng đồ không hay nhịn hả?
- Ai bảo không cho ngủ cùng, hai em tự làm đi.
- Ơ, đình công đấy à?
Cả hai khúc khích cười rồi không cần gọi nữa mà đặt đồ lên vỉ nướng, chín đến đâu ăn đến đó. Dường như ở trên phòng ngửi thấy mùi đồ ăn nên cả hai lão già lò dò đi xuống nhưng sau khi ăn no thì Thanh Du và Quỳnh Thư lại dập tắt lửa, cũng không phần hai lão.
- Hai anh không ăn mà, xuống đây làm gì?
- Bọn em làm xong chưa?
- Xong rồi ạ...
Thiên Vũ chưa kịp mừng thì Quỳnh Thư đế thêm:
- Nhưng bọn em ăn hết rồi, các anh muốn ăn thì tự làm mà ăn nhưng lửa tàn rồi.
- Gì cơ?
Thế Quý nhíu mày nhìn Thanh Du. Anh kéo cô ngồi vào lòng mình thí:
- Du à, anh đói lắm.
- Ai bảo em gọi anh không xuống.
- Đấy là anh dỗi... ít ra em cũng nên thí anh chứ?
- Bọn anh có thể làm bố chúng em được mà còn phải thí sao?
Quỳnh Thư khúc khích cười khi nhìn mặt hai người đàn ông nghệt ra. Thiên Vũ không đồng tình:
- Bố gì mà bố, có Thế Quý thôi còn anh là chồng Quỳnh Thư đấy, bọn anh đăng kí rồi.
Anh khoác tay vợ hối lỗi:
- Anh không dỗi em mà do Thế Quý rủ anh không xuống... vợ, anh đói.
- Nhưng em ăn hết đồ ăn rồi.
Thanh Du nghe thấy bụng Thế Quý sôi ầm ầm liền nảy ra sáng kiến:
- Bây giờ muộn rồi hai anh ăn tạm mì tôm nhé!
- Đi nghỉ dưỡng để ăn mì sao?
- Vậy thì anh nhịn đi, thích ăn sơn hào hải vị thì gọi mà ăn. Thôi bọn em đi ngủ đây, sáng mai dậy sớm đón bình minh nữa.
Thanh Du định đứng lên thì anh ôm ghì lại:
- Anh ăn là được chứ gì?
- Ngoan... đợi xíu bọn em nấu.
Quỳnh Thư lấy rau, thịt và tôm ra bếp. Thanh Du chạy lên phòng mang xuống bốn hộp mì.
- Hai anh mỗi người hai hộp có ăn hết không?
- Có/ có
Cả hai đang ngồi bàn ăn đợi đồng thanh trả lời.
- Ngoan... vậy mới cho ăn.
Thế Quý quay sang Thiên Vũ hỏi:
- Cô ấy nói chúng ta hả?
- Thế theo ông thì nói ai? Không tại ông bày ra trò giận dỗi thì bây giờ có bị ăn mì tôm không?
- Ai bảo cậu nghe theo làm gì?
Quỳnh Thư nếm gia vị, trút hết rau vào nồi, gắp thịt, tôm xếp lên mặt bát mới chan canh cùng rau. Hai bát mì đồ sộ đã bốc hơi nghi ngút đặt trước mặt hai ông chú già.
- Hai anh ăn thử đi, ngon lắm.
- Nhiều như vậy sao?
- Lúc nãy em hỏi ý các anh rồi mà. Nếu chê không ăn nữa thì nhịn... mà ăn không được để thừa đâu đấy.
Thanh Du kéo tay Quỳnh Thư đi về phòng để mặc hai lão ngồi ăn. Vậy mà hai người vừa đi khuất thì hai lão cũng ăn như chết đói...
Nằm trên giường lăn qua lăn lại với cái bụng đã tăng vài phân. Thế Quý ngồi bật dậy nhìn sang Thiên Vũ cũng đang nằm vắt tay lên trán:
- Vũ
- Ông không ngủ đi..
- No quá không ngủ được.
- Vậy đi chạy bộ cho xuôi mì xuống.
Thiên Vũ ngồi bật dậy, rất hiểu ý của Thế Quý nhưng anh là ai chứ? Không chấp nhận...
Thanh Du và Quỳnh Thư nằm đắp mặt xem phim "Hạ cánh nơi anh", bình luận rôm rả:
- Giá như được gặp anh ấy một lần nhỉ?
- Ừ, đẹp trai quá đi mất... thèm...
Hai người đàn ông đứng ở cửa mặt mày đen thui. Trong khi hai cô gái mặt mày hớn hở, mắt dí vào màn hình điện thoại không hề biết đến sự xuất hiện của hai gã đàn ông. Chắc đến phân đoạn tình cảm thì trầm trồ:
- Ôi... hôn rồi..
- Du / Thư
Bị quát đồng thanh, hai cô gái thả điện thoại xuống nhìn hai lão chớp mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà mặt mũi như đưa đám cả lượt thế kia.
- Hai anh ăn no rồi dửng mỡ à? Bọn em có điếc đâu mà gọi to thế?
Thế Quý không nói không rằng lại gần nhấc Thanh Du ra khỏi giường còn Quỳnh Thư bị chồng giữ lại không cho hỗ trợ.
- Anh làm gì vậy? Thả em ra...
- Không thả
- Vậy anh là chó đấy...
- Anh xác định rồi, làm chó được thịt người còn hơn làm người mà nằm một mình.
Thanh Du bị bế đi rồi, Quỳnh Thư nhìn Thiên Vũ cười trừ:
- Anh về phòng đi.
- Bọn anh thống nhất sẽ đổi phòng rồi.
- Đây là phòng em, ai cho đổi chứ?
- Vợ... nay là đêm tân hôn của chúng ta đấy.
Quỳnh Thư giơ chân đá vèo anh ngã xuống đất:
- Tân hôn cái con khỉ... đêm qua anh đòi tân hôn sớm rồi còn gì nữa? Anh muốn lừa em đấy hả?
Thiên Vũ nhìn Quỳnh Thư không chớp mắt. Trước khi đăng kí kết hôn, cô sợ anh một phép, hiền như một con mèo non mà mới từ đầu giờ chiều có cái giấy kết hôn thì cô thành bộ dạng gì rồi. Chẳng lẽ mèo hóa sư tử nhanh thế hả?
- Thư... em bị bà la sát nhập hồn à?
- Anh điên à? Nói lăng nhăng cái gì đấy?
- Sao em lại quát anh?
- Có sao?
Thiên Vũ gật đầu, cô ngẫm nghĩ một hồi rồi thấy cũng đúng nên giải thích:
- Vì em là vợ của anh rồi.
- Vợ thì được quát chồng hả?
- Người ta vẫn nói nhà phải có nóc mà vợ là nóc nhà đấy nhé!
- Em bớt xem tiktok lại ngay. Ngày mai em sẽ liệt giường vì tội dám mê trai đẹp trên phim.
Quỳnh Thư lùi người vào góc giường lắc đầu:
- Không đâu, em chừa rồi... huhu em chừa rồi.
Vậy nhưng kẻ làm chồng kia có chịu tha, anh kéo chân cô ngã ra giường, mặc sự phản đối của vợ.
- Váy em mới mua đấy, không được xé rách..
- Anh đền em 10 cái...
- Bây giờ làm sao?
- Về phòng nghĩ cách vậy? Chẳng lẽ chúng ta lại thua họ.
- Không thua chẳng lẽ làm chó?
Nhân viên của khu nghỉ dưỡng mang bếp than nướng đến, Thanh Du cùng Quỳnh Thư mang đồ ăn ra ướp léo nhéo gọi:
- Hai anh có xuống đây nướng đồ không hay nhịn hả?
- Ai bảo không cho ngủ cùng, hai em tự làm đi.
- Ơ, đình công đấy à?
Cả hai khúc khích cười rồi không cần gọi nữa mà đặt đồ lên vỉ nướng, chín đến đâu ăn đến đó. Dường như ở trên phòng ngửi thấy mùi đồ ăn nên cả hai lão già lò dò đi xuống nhưng sau khi ăn no thì Thanh Du và Quỳnh Thư lại dập tắt lửa, cũng không phần hai lão.
- Hai anh không ăn mà, xuống đây làm gì?
- Bọn em làm xong chưa?
- Xong rồi ạ...
Thiên Vũ chưa kịp mừng thì Quỳnh Thư đế thêm:
- Nhưng bọn em ăn hết rồi, các anh muốn ăn thì tự làm mà ăn nhưng lửa tàn rồi.
- Gì cơ?
Thế Quý nhíu mày nhìn Thanh Du. Anh kéo cô ngồi vào lòng mình thí:
- Du à, anh đói lắm.
- Ai bảo em gọi anh không xuống.
- Đấy là anh dỗi... ít ra em cũng nên thí anh chứ?
- Bọn anh có thể làm bố chúng em được mà còn phải thí sao?
Quỳnh Thư khúc khích cười khi nhìn mặt hai người đàn ông nghệt ra. Thiên Vũ không đồng tình:
- Bố gì mà bố, có Thế Quý thôi còn anh là chồng Quỳnh Thư đấy, bọn anh đăng kí rồi.
Anh khoác tay vợ hối lỗi:
- Anh không dỗi em mà do Thế Quý rủ anh không xuống... vợ, anh đói.
- Nhưng em ăn hết đồ ăn rồi.
Thanh Du nghe thấy bụng Thế Quý sôi ầm ầm liền nảy ra sáng kiến:
- Bây giờ muộn rồi hai anh ăn tạm mì tôm nhé!
- Đi nghỉ dưỡng để ăn mì sao?
- Vậy thì anh nhịn đi, thích ăn sơn hào hải vị thì gọi mà ăn. Thôi bọn em đi ngủ đây, sáng mai dậy sớm đón bình minh nữa.
Thanh Du định đứng lên thì anh ôm ghì lại:
- Anh ăn là được chứ gì?
- Ngoan... đợi xíu bọn em nấu.
Quỳnh Thư lấy rau, thịt và tôm ra bếp. Thanh Du chạy lên phòng mang xuống bốn hộp mì.
- Hai anh mỗi người hai hộp có ăn hết không?
- Có/ có
Cả hai đang ngồi bàn ăn đợi đồng thanh trả lời.
- Ngoan... vậy mới cho ăn.
Thế Quý quay sang Thiên Vũ hỏi:
- Cô ấy nói chúng ta hả?
- Thế theo ông thì nói ai? Không tại ông bày ra trò giận dỗi thì bây giờ có bị ăn mì tôm không?
- Ai bảo cậu nghe theo làm gì?
Quỳnh Thư nếm gia vị, trút hết rau vào nồi, gắp thịt, tôm xếp lên mặt bát mới chan canh cùng rau. Hai bát mì đồ sộ đã bốc hơi nghi ngút đặt trước mặt hai ông chú già.
- Hai anh ăn thử đi, ngon lắm.
- Nhiều như vậy sao?
- Lúc nãy em hỏi ý các anh rồi mà. Nếu chê không ăn nữa thì nhịn... mà ăn không được để thừa đâu đấy.
Thanh Du kéo tay Quỳnh Thư đi về phòng để mặc hai lão ngồi ăn. Vậy mà hai người vừa đi khuất thì hai lão cũng ăn như chết đói...
Nằm trên giường lăn qua lăn lại với cái bụng đã tăng vài phân. Thế Quý ngồi bật dậy nhìn sang Thiên Vũ cũng đang nằm vắt tay lên trán:
- Vũ
- Ông không ngủ đi..
- No quá không ngủ được.
- Vậy đi chạy bộ cho xuôi mì xuống.
Thiên Vũ ngồi bật dậy, rất hiểu ý của Thế Quý nhưng anh là ai chứ? Không chấp nhận...
Thanh Du và Quỳnh Thư nằm đắp mặt xem phim "Hạ cánh nơi anh", bình luận rôm rả:
- Giá như được gặp anh ấy một lần nhỉ?
- Ừ, đẹp trai quá đi mất... thèm...
Hai người đàn ông đứng ở cửa mặt mày đen thui. Trong khi hai cô gái mặt mày hớn hở, mắt dí vào màn hình điện thoại không hề biết đến sự xuất hiện của hai gã đàn ông. Chắc đến phân đoạn tình cảm thì trầm trồ:
- Ôi... hôn rồi..
- Du / Thư
Bị quát đồng thanh, hai cô gái thả điện thoại xuống nhìn hai lão chớp mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà mặt mũi như đưa đám cả lượt thế kia.
- Hai anh ăn no rồi dửng mỡ à? Bọn em có điếc đâu mà gọi to thế?
Thế Quý không nói không rằng lại gần nhấc Thanh Du ra khỏi giường còn Quỳnh Thư bị chồng giữ lại không cho hỗ trợ.
- Anh làm gì vậy? Thả em ra...
- Không thả
- Vậy anh là chó đấy...
- Anh xác định rồi, làm chó được thịt người còn hơn làm người mà nằm một mình.
Thanh Du bị bế đi rồi, Quỳnh Thư nhìn Thiên Vũ cười trừ:
- Anh về phòng đi.
- Bọn anh thống nhất sẽ đổi phòng rồi.
- Đây là phòng em, ai cho đổi chứ?
- Vợ... nay là đêm tân hôn của chúng ta đấy.
Quỳnh Thư giơ chân đá vèo anh ngã xuống đất:
- Tân hôn cái con khỉ... đêm qua anh đòi tân hôn sớm rồi còn gì nữa? Anh muốn lừa em đấy hả?
Thiên Vũ nhìn Quỳnh Thư không chớp mắt. Trước khi đăng kí kết hôn, cô sợ anh một phép, hiền như một con mèo non mà mới từ đầu giờ chiều có cái giấy kết hôn thì cô thành bộ dạng gì rồi. Chẳng lẽ mèo hóa sư tử nhanh thế hả?
- Thư... em bị bà la sát nhập hồn à?
- Anh điên à? Nói lăng nhăng cái gì đấy?
- Sao em lại quát anh?
- Có sao?
Thiên Vũ gật đầu, cô ngẫm nghĩ một hồi rồi thấy cũng đúng nên giải thích:
- Vì em là vợ của anh rồi.
- Vợ thì được quát chồng hả?
- Người ta vẫn nói nhà phải có nóc mà vợ là nóc nhà đấy nhé!
- Em bớt xem tiktok lại ngay. Ngày mai em sẽ liệt giường vì tội dám mê trai đẹp trên phim.
Quỳnh Thư lùi người vào góc giường lắc đầu:
- Không đâu, em chừa rồi... huhu em chừa rồi.
Vậy nhưng kẻ làm chồng kia có chịu tha, anh kéo chân cô ngã ra giường, mặc sự phản đối của vợ.
- Váy em mới mua đấy, không được xé rách..
- Anh đền em 10 cái...
/119
|