Chương 10:
Sắp tới thi đại học, trường học đã an bài chương trình học, học sinh đi học cũng đều là tự học, hoặc là xoát đề làm sai, làm bài thi.
Đào Thi Thi buổi sáng ra cửa gặp được ba mẹ Phương Đường, đối phương tặng một rổ trái cây, nhờ Đào Thi Thi nghĩ cách giúp Phương Đường học thêm, tranh thủ đến lúc thi đại học thành tích không cần quá khó coi.
Chủ nhật không đi học, Phương Đường đang ở trong nhà ngủ nướng.
Đào Thi Thi lại cười tủm tỉm mà gõ cửa vào.
“Mày không phải hôm nay muốn đi thư viện đọc sách sao?” Phương Đường từ trên giường trở mình, cầm lấy di động xem giờ, mới có 9 giờ sáng.
“Ba mẹ mày kêu tao giúp mày học thêm, trả cho tao tặng một rổ trái cây.” Đào Thi Thi ngồi ở trên giường, đẩy đẩy cô, “Sắp tới thi đại học, mày làm ra bộ dáng cho bọn họ yên tâm một chút cũng được a.”
“Dù sao thi cũng không tốt, làm bộ dáng gì.” Phương Đường cố cãi lại, “Đầu óc tao cũng không phải thông mình gì lắm.”
Đào Thi Thi khe khẽ thở dài, “Vậy mày tính về sau làm sao bây giờ?”
Phương Đường bĩu môi, “Không biết.”
Đào Thi Thi không có cách, “Đi thôi, đi tới nhà Lục Nham đi, tao cùng hắn thương lượng một chút, tao dạy mày học tiếng Anh, hắn phụ đạo toán học, xem xem có hiệu quả hay không.”
Phương Đường vừa nghe đi nhà Lục Nham, sợ tới mức trực tiếp nhảy đổng lên, “Không không không! Tao không đi!”
“Làm sao vậy?” Đào Thi Thi thấy cô sợ tới mức mặt đổi sắc, có chút kinh ngạc, “Phát sinh chuyện gì?”
“Ha hả, không, cái gì cũng chưa, tao chính là… Tao sợ tao quá ngu ngốc, hắn không muốn dạy tao.” Phương Đường xấu hổ mà cười một chút.
“Sẽ không a.” Đào Thi Thi cho cô xem di động, “Tao hỏi Lục Nham trước rồi, hắn nói có thể.”
Phương Đường: “…”
“Các ngươi đây là bức người hoàn lương, bức hổ xuống núi!” Cô chống nạnh từ trên giường đứng lên, tức giận đến da mặt hồng lên.
Đào Thi Thi thiếu chút nữa cười chết, “Mày dùng loạn thành ngữ gì đấy, còn có bức hổ xuống núi không phải thành ngữ.”
“Tao là mãnh liệt biểu đạt các ngươi có ý muốn bức bách tao.” Phương Đường hừ một tiếng, “Tao căn bản không muốn đọc sách, tao xem cũng không vào, liền muốn học thêm… Cũng vô dụng, hơn nữa… Tao khẳng định sẽ bị các ngươi cười nhạo chết.”
“Sẽ không.” Đào Thi Thi cười khẽ ôm lấy bả vai cô, “Bằng không, mày đi cùng tao đến đó một chút? Tao muốn đến đó đọc sách.”
Phương Đường dẩu miệng suy nghĩ thật lâu, lúc này mới gật gật đầu, không tình nguyện mà đi theo.
So với ở nhà bị ba mẹ nhắc tới nhắc lui liền tốt hơn một chút.
Nhà Lục Nham ở tại trung tâm thành phố, hắn ngẫu nhiên vừa trọ ở trường, vừa về nhà, dù sao có tài xế đón đưa, cả người liền được hầu hạ đến cực kỳ thoải mái nha.
Phương Đường đi vào, trên người ôm cái cặp sách, bên trong trừ đồ ăn vặt chính là đồ uống, dù sao cô ở đây tiêu tốn thời gian, không cần mang sách vở tư liệu gì.
Lục Nham mở cửa, ngôi nhà rất lớn, Phương Đường đi vào, không dám nhìn hắn, chỉ cúi đầu ngập ngừng nói, “Quấy rầy.”
Sau đó chuyên tâm cởi giày.
Đều là dép của đàn ông, mỗi một đôi đều rất lớn, cô tìm một đôi màu đen đi vào.
Thật nóng, cô không quá thích đi tất, xỏ dép lê liền đi vào phòng khách, một đôi bàn chân trắng nõn trái ngược với dép lê màu đen khá gây chú ý.
“Đang nhìn gì đó?” Đào Thi Thi hỏi Lục Nham.
Lục Nham không dấu vết mà đem tầm mắt từ đôi chân Phương Đường rời đi, đem sách vở trong tay Đào Thi Thi để lên bà.
“Sao lại có hứng thú nhìn bát quái ?” Đào Thi Thi hỏi.
“Tùy tiện nhìn xem.” Lục Nham không có cách nào giải thích, hắn nghe nói Phương Đường muốn đến đây học thêm.
Bài thi trong tay cùng tập đề đều hư hóa hư không, chỉ còn lại hình ảnh thiếu nữ da trắng nõn phiếm hồng, da thịt lõα ɭồ ở trước mắt, bên tai tựa hồ có thể nghe được thanh âm cô run run kêu.
Mang theo âm thanh khóc nức nở, một tấc một tấc xâm nhập vào thần kinh hắn.
/134
|