Chương 7:
Thân thể thiếu nữ tinh tế trắng nõn, nơi nơi đều là dấu vết màu đỏ, dấu hôn cùng dấu tay, trừ bỏ gương mặt đang trắng bệch, còn có vài tia đỏ lịm.
Đầṳ ѵú hồng nhạt của cô bị liếʍ đến ướt dầm dề, xung quanh hai kiều nhũ đều có dấu răng, chỗ eo nhỏ càng là một đạo đỏ thẫm im đậm dấu bàn tay.
Nhìn đến hình ảnh này, Lục Nham vừa mới rút ra dươиɠ ѵậŧ lại có xu thế ngẩng đầu.
Đầu lưỡi hắn líu lại, tầm mắt chếch đi, mắt nhìn giường đệm, chăn rơi trên mặt đất, khăn trải giường trắng tĩnh trừ bỏ vết máu đỏ sẫm chói mắt, liền dư lại vệt nước lớn.
Phương Đường chậm rãi che mặt lại ngồi sụp dưới đất khóc, cô run đến lợi hại, ủy khuất lại sợ hãi mà kêu tên Hạ Mặc Dương.
Lục Nham bực bội cực kỳ.
Hắn uống rượu xong, đầu óc vốn là không thoải mái, nghe cô khóc đến thở hổn hển, càng là bực bội đến lợi hại.
“Đừng khóc.” Hắn bởi vì do uống rượu, tiếng nói dị thường khàn khàn.
Phương Đường không dừng khóc được, toàn bộ thân thể đều khóc ỉ ôi.
Lục Nham cúi người đem cô bế lên, Phương Đường hoảng sợ, nước mắt đều đã quên lau, vươn tay không ngừng đánh hắn, “Thả mình xuống dưới! Cậu muốn làm gì!”
“Tắm rửa.” Lục Nham đem cô ôm đến toilet thả xuống, “Tắm rửa xong mặc quần áo chúng ta nói chuyện.”
“Nói cái gì?” Phương Đường hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, bên trong ủy khuất cùng phẫn hận, còn có khủng hoảng cùng sợ hãi, cô sợ hãi Hạ Mặc Dương biết, sợ hãi Đào Thi Thi biết.
Lục Nham thấy cô không tắm rửa, chính mình chen vào, mở vòi hoa sen, đưa lưng về phía cô bắt đầu tắm rửa, “Tôi tưởng cậu là Thi Thi, cô ấy nói đêm nay muốn cùng tôi ở một phòng.”
Phương Đường hô lên tới thanhrõ ràng nói với Thi Thi ở riêng một gian phòng!”
“Đúng vậy.” Lục Nham đóng vòi hoa sen, bị nước xối quá gò má còn ở đọng nước, xối đến mặt mày cực đen, chỉ thấy tiếng nói mang theo hơi rượu trầm trầm, “Nhưng tôi đã đem gian phòng kia, đổi cho Hạ Mặc Dương.”
Phương Đường ngực còn không ngừng phập phồng lên xuống, cô hoàn toàn không thể tưởng được sự tình hướng đi biến thành như vậy, cô ngay từ đầu còn tưởng rằng là Lục Nham sai, nhưng hắn vừa mới nói, rõ ràng là cô tiến sai phòng, mà Lục Nham đem cô trở thành Thi Thi.
Cô che mặt lại khóc nấc lên, “Tôi cùng Thi Thi cậu đều không phân biệt được sao…”
Lục Nham đột nhiên quay sang áp sát cô, ngực hắn đè nặng nhũ thịt kiều nộn của cô, Phương Đường bị dọa, mạnh mẽ đẩy hắn, “Cậu muốn làm gì!”
“Cậu thì sao?” Hắn nhíu lại mi, mặt mày mang theo không vui cùng bực bội, “Cậu vì sao không phân biệt được tôi cùng Hạ Mặc Dương?”
Phương Đường nghẹn họng, cô từ khi tiến vào một khắc liền không nghĩ tới, gian trong này là của Lục Nham.
Lục Nham buông lỏng tay, xoay người sang chỗ khác tắm rửa.
Trên lưng, cánh tay hắn tất cả đều là dấu cào đỏ của móng tay, Phương Đường thấy những dấu vết đó, lại cúi đầu nhìn chính mình, cả người đều bị hắn liếʍ qua cắn qua, cô ủy khuất cực kỳ, nước mắt lại bắt đầu rơi xuống.
Lục Nham tắm rửa xong, đứng ở trong phòng mặc quần áo.
Phương Đường chờ hắn đi ra ngoài, lúc này mới chậm rì rì mà tắm rửa chính mình, thời điểm tắm phía dưới thời, bên trong còn có rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng, cô một bên moi ra một bên ủy khuất mà rớt nước mắt.
Nếu là Hạ Mặc Dương, cô mới sẽ không ủy khuất khổ sở như vậy.
Cô sụt sịt cái mũi, khóc đến cả người mềm nhũn.
Lục Nham mặc quần áo, mở ra di động nhìn thấy hiển thị 2h sáng, quanh đây không có tiệm thuốc, hắn muốn ngay lập tức trong 24 giờ mua được thuốc tránh thai, còn phải tránh mặt Hạ Mặc Dương cùng Đào Thi Thi.
Quay đầu lại nhìn, Phương Đường còn ở đó khóc, một bên tắm rửa một bên khóc.
Hắn nhăn lại mi, “Phương Đường.”
Phương Đường giống như một chú thỏ bị kinh hãi, đột nhiên ngẩng đầu, “A?”
“Không muốn mang thai thì đừng khóc.” Hắn bị tiếng khóc ồn ào đến bực bội cực kỳ.
Phương Đường trừng lớn mắt, đại khái còn đang tiêu hóa những lời này.
Một lát sau, Lục Nham nghe thấy thanh âm khóc nức nở hỏi, “Tôi không nghe nói khóc cũng sẽ mang thai a? Đây là cậu thấy sách ở trong thư viện sao?”
Lục Nham: “…”
/134
|