Ngoài cửa lớp, Nam lặng lẽ đứng dựa vào tường, tay áp mạnh vào tim ngăn từng cơn đau quặn lên, bóng dáng cao dong dỏng, mái tóc nâu sậm, đôi mắt đen láy buồn nhưng lạnh, sống mũi cao mạnh mẽ, đôi môi mỏng nhẹ như cánh đào khẽ run lên ngăn những giọt nước mắt thật khiến người ta đau lòng, mấy đứa con gái gần đó cứ ngẩn ra nhìn cậu, nếu không kìm lại thì cũng sẽ bị cậu làm cho bật khóc…
Renggggg…. – tiếng chuông báo vào lớp vang lên gắt gỏng.
– đi đó! – hắn nắm bím tóc của nó nhăn nhó.
– không tiễn!- nó xua xua tay, miệng vẫn còn bận tám với My.
*chót* – hắn cúi xuống hôn nhanh vào má nó làm nó đứng hình 5 giây.
– ơ.. – nó chỏ tay về phía hắn nhưng chỉ còn thấy tấm lưng vững chắc của hắn, hắn đút tay vào túi nghễnh ngãng đi ra đúng chất một tên nhà giàu rồi chợt quay lưng lại cười thật tươi với nó, chân vẫn bước lùi, nó hơi đỏ mặt quay đi, hắn thiếu chút tức điên nhưng thấy đôi má khẽ đỏ lên của nó thì ngay lập tức vui vẻ mà rời đi, hắn vút qua Nam lạnh lùng như cậu không hề tồn tại…
– đừng quá tự tin! – Nam khẽ nhếch môi.
– hừm.. – hắn không quay mặt lại nhưng môi khẽ nhếch nhẹ lên.
Nam thất thiểu bước vào lớp ngồi phịch vào chỗ, nó theo phản xạ tự nhiên mà quay xuống trêu đùa.
– tối qua làm việc khuya dữ! giờ này mới đến ha!-nó tít mắt bông đùa.
– sắp đến noel rồi nhỉ?-Nam ngồi dựa lưng vào tường nói đầy ẩn ý.
– ừa! trời đang lạnh lên nhiều nhỉ! – nó vô tư.
– mặt bị sao vậy?- Nam vẫn lặng lẽ nhìn về phía nó, cậu không vui tươi như mọi khi mà giờ đây nhìn thật lạnh, thật buồn.
– à không sao! bị xướt nhẹ đó mà! – nó bối rối, nó nhận ra sự thay đổi của Nam, đôi mắt kia không ánh lên những tia vui tươi như mọi khi nữa mà có phần trầm đi rất nhiều, đâu mới là tính cách thật của Nam? nó vẫn nhớ như in cậu bé quậy phá hiếu động thời lớp một, dù khi đó Nam chỉ ngút ngót 6 tuổi đời nhưng trong con mắt non nớt của cô bé 6 tuổi như nó thì ánh mắt kia của Nam luôn có chút buồn phiền, cậu nhóc chưa bao giờ cười thật sự, chẳng qua chỉ là những nụ cười tinh ranh khi quậy phá, nụ cười giễu cợt khi bắt nạt nó, nụ cười đáng sợ khi giáp mặt các anh lớp trên, tất cả đều là những nụ cười vô hồn!
– lại đây xem! – Nam cúi gần mặt nó xem xét vết thương.
– không sao mà! – nó đỏ mặt cười gượng.
– hừm… – Nam lại dựa vào bức tường phía sau, mắt khép nhẹ như tìm vào giấc ngủ.
Nó bỗng thấy có lỗi, Nam chỉ muốn quan tâm nó thôi mà, nó đâu cần nghiêm túc như vậy, nhưng hơn cả, nó cảm thấy hình như mình quên điều gì đó, rất quan trọng! Nó khẽ nhìn khuôn mặt điển trai kia chau mày, sao nó không thể nhớ được gì, rõ ràng nó đã quên gì đó liên quan đến Nam.
~~~~Một lời hứa chăng……
– chào cả lớp! – thầy giáo môn sinh học vui vẻ bước vào, thầy là giáo viên yêu thích của nó, thầy dạy học vô cùng dễ hiểu với những ví dụ vui nhộn,thầy luôn luôn tạo ra không khí thoải mái nhất cho buổi học và tuyệt vời nhất là học bằng phim ảnh, những cuộc băng sống động dễ nhớ dễ hiểu của thầy luôn làm nó chăm chú.
– chà! sắp đến noel rồi nhỉ! tiết trời đã khá lạnh rồi nên các em chú ý mặc áo ấm nhé! còn bây giờ là phần kiểm tra bài cũ! ai cho thầy biết…….. noel rơi vào ngày nào? – thầy vui nhộn nhấn mạnh làm cả lũ học sinh nhốn nháo cả lên, câu hỏi trả bài của thầy bao giờ cũng rất dễ ăn điểm và đánh trúng tâm lí học sinh.
Em! em! em! em! – cả lớp nhốn nháo những cách tay.
– đông quá! thôi mình chơi bốc thăm đi! số hiệu nào may mắn sẽ được chọn! – thấy vui vẻ lấy cục súc sắc được đặt sẵn trên bàn rồi bắt đầu tung lên.
– nào! bây giờ thầy sẽ thả xúc xắc hai lần rồi cộng hai số đó lại nhé! – thầy gieo nhẹ con xúc sắc.
– rồi ai có số hiệu 11 mau trả lời xem nào! – thầy vui vẻ thông báo.
– thưa thầy noel rơi vào ngày 24/12 ạ! – một bạn nữ nhanh nhẹn đứng lên.
– chính xác! cho em 8 điểm! hôm nay chúng ta sẽ học bài 45 trang 164! cả lớp nhanh chóng mở sách ra nào! bài này khá đơn giản nên thầy sẽ đi nhanh rồi còn thời gian thầy sẽ cho coi một bộ phim nhé!
– vângg!! – lớp nó ngoan ngoãn ngồi học.
Do lớp nó là khối B nên môn sinh rất quan trọng, hôm nay tụi nó có tới hai tiết sinh, tức là tụi nó chỉ phải học một tiết, tiết còn lại sẽ được coi phim bởi chương trình khối 10 thì sinh vẫn chưa có gì khó nên tụi nó vẫn chưa phải nai lưng ra học như mấy anh chị lớp 12.
– rồi! ghi nhớ sách giáo khoa! – thầy nó nhẹ nhàng đọc bài cho tụi nó chép.
– a xong rồi! thầy ơi phim!-tụi lớp nó nhao nhao.
– vâng vâng đây! – thầy nó nhanh nhẹn chỉnh laptop.
Bộ phim thầy cho tụi nó coi kể về một cặp thanh mai trúc mã một nam một nữ, vào một ngày mùa đông, tuyết rơi đầy, cô bé đó nắm tay cậu bé vui vẻ đùa nghịch trên tuyết, cậu bé đã dùng một chiếc hộp gỗ hình vuông cho tuyết vào rồi úp ngược xuống tuyết tạo ra một cái bánh tuyết hình vuông tuyệt đẹp, cô bé vui vẻ đặt lên cái bánh tuyết một trái dâu nhỏ rồi cả hai cùng hát bài hát chúc mừng sinh nhật…… Bộ phim vừa chiếu tới đây bỗng khiến trí nhớ nó ngưng đọng lại, nó thừ người ra để mặc cho những tế bào nhỏ của não tái hiện lại trong trí nhớ của nó một bộ phim của riêng nó.
~~~~Flash back
– híc híc híc mọi người thật đáng ghét! – một cô bé con gục mặt vào bàn mà khóc nức nở.
– đừng… đừng có khóc mà!-cậu bé con ngồi bên cạnh với đôi má phúng phính hồng hồng cứ liên tục cúi xuống dỗ dành cô bé, khuôn mặt lúng túng ngơ ngơ thật đáng yêu.
– hức.. hức.. Nam có biết hôm này là ngày gì không?-cô bé chợt bật dậy nhìn cậu nhóc, khuôn mặt tèm lem nước mắt nước mũi.
– hôm này là ngày 26/12.. -cậu bé ngơ ngác trả lời theo phản xạ.
– thấy chưa!!! đâu có ai nhớ hôm nay là sinh nhật tớ!!!-cô nhóc con lại gào khóc thảm thiết hơn.
– nín nín đi mà! Nam nhớ mà! nhìn nè! – cậu nhóc con chìa về cô nhóc khóc nhè một cây viết mực màu bạc có đính những viên đá nhỏ lấp lánh.
– cái này cho tớ thật á?-cô nhóc dụi mắt ngơ ngác.
– thật!- cậu nhóc nhướn mày đẩy cây viết lại gần cô nhóc hơn, thực ra thì cậu biết cô nhóc rất thích cây viết này nên mới đem ra làm vật cứu nguy thôi chứ nói thẳng ra thì cậu cũng thích nó không kém.
– cảm ơn Nam!- cô nhóc con tung tăng chộp lấy cây viết dụi hết nước mắt.
– đồ mít ướt!- cậu nhóc theo bản tính mà chu môi lên mắng.
– hức.. hức.. tại ba mẹ và anh hai đều quên sinh nhật tớ mà!- cô nhóc con lại bắt đầu rưng rưng nước mắt.
– ơ.. ơ nín đi mà, Nam cũng bị ba quên ngày sinh nhật hoài mà! – cậu nhóc con gãi đầu gãi cổ lúng túng.
– thật á? – nó ngừng khóc.
– thật! – cậu nhóc nghiêm túc gật đầu.
– vậy bao giờ thì sinh nhật Nam?- cô nhóc mở to mắt.
– qua rồi!- cậu nhóc tỉnh rụi.
– bao giờ?- cô nhóc nhăn nhó.
– mẹ Nam nói ngày những bông tuyết đầu tiên rơi xuống trái đất là ngày Nam ra đời. – cậu nhóc bâng quơ.
– là noel!!!!! 24/12 !!!!!- cô nhóc con suy nghĩ một lát rồi reo lên.
– tức là ngày hôm qua của ngày hôm qua của ngày hôm qua á?-cô nhóc lẩm bẩm đếm ngón tay.
– ngốc! là ngày hôm qua của ngày hôm qua! – cậu nhóc bặm môi doạ nạt.
– vậy là ba Nam quên sinh nhật Nam luôn hả?-cô bé chớp mắt ngây thơ.
– ừ! – cậu nhóc trầm buồn.
– vậy từ nay tớ sẽ nhớ sinh nhật Nam! nhé! – cô bé giơ ngón út ra chìa về phía cậu nhóc.
– à.. ờ.. – cậu nhóc con ngơ ra một chút rồi cũng chìa ngón út ra mỉm cười.
…. Một lời hứa….
<<< End Flash Back.
*renggggg…..* – tiếng chuông báo hết tiết reo lên, bộ phim cũng đã vừa hết, chỉ riêng nó là vẫn vởn vơ với bộ phim của riêng nó, nó đã quên lời hứa đó từ lâu lắm rồi, một cô nhóc con chùi nước mũi còn chưa sạch thì làm gì có đủ khả năng nhớ và giữ lời hứa, nó tự cốc đầu mình, thảo nào ban nãy Nam hỏi nó bâng quơ, nó thật tệ khi không thể nhớ ngay ra được, nó nhẹ quay xuống Nam, Nam đã gục xuống bàn ngủ từ lúc nào, mái tóc hơi hoe đỏ làm tôn lên nước da trắng lạnh, tóc xà xuống che đi một bên mắt khiến Nam có vẻ bí ẩn rất cuốn hút, sống mũi cao rất nam tính cùng đôi môi mỏng nhẹ hững hờ, nó khẽ cười, Nam không còn là cậu bé có đôi má phúng phính năm nào nữa mà đã trở thành một chàng hoàng tử đáng mơ ước của mọi cô gái, nó khẽ lấy hộp sữa từ trong hộc bàn mình ra suy nghĩ một lát rồi lấy một miếng giấy note ghi vài dòng dán lên hộp sữa rồi đặt kế bên
Nam :
“” ngày những bông tuyết đầu tiên rơi xuống trái đất cũng là ngày một tên hoàng tử ra đời…. Tui không cố ý quên lời hứa đâu!! tại tui ngốc mà >,< “”
Nó khẽ đặt hộp sữa bên cạnh Nam rồi nhí nhố bỏ chạy, nó ngại chết đi được,chủ động hứa với Nam rồi cũng lại tự chủ động quên luôn, nó thật là ngốc ngếch, vừa chạy ra cửa lớp nó đã bị một bàn tay giữ lại.
– hộc…. hộc.. đi.. đâu vậy hả??- hắn thở gấp, vừa nghe tiếng chuông là hắn lập tức nhào qua lớp nó, lớp hắn cách lớp nó hai dãy lầu và một khoảng sân trường, hắn ra sức mà chạy nên ít nhiều cũng thấm mệt.
– hơ.. qua nhanh vậy? em đang tính xuống căn tin. -nó mở to mắt.
– đi!- hắn ngay lập tức kéo nó đi theo sau lưng, ánh mắt hắn rạng ngời, môi nở một nụ cười cong lên nhẹ nhàng.
-ơ.. – nó ngơ ngẩn, thì ra nó đã có bạn trai rồi cơ đấy, lại còn là hot boy của cái trường này, tuy trong mắt nó thì anh nó vẫn là đẹp nhất nhưng khi nhìn hắn trực diện như vậy lại không khỏi khiến tim nó loạn nhịp, hắn hệt như một thiên sứ toả sáng trước mặt, còn nó chỉ như một cô bé lọ lem may mắn được bước chân vào cuộc đời hắn, ngay bây giờ nó muốn ôm hắn thật chặt từ phía sau để thông báo cho cả thế giới này biết nó đã rung động trước hắn mất rồi, mọi cặp mắt ghen tị xung quanh đều đã ngoài tầm mắt của nó, trong mắt nó chỉ còn hắn thôi, nó bất giác nở một nụ cười mãn nhãn.
– a….. a – hắn chìa muỗng bánh pudding về phía nó.
– thôi! ngại lắm! – nó ôm mặt ngó quanh ngó quất.
– sh…. – hắn doạ nạt.
– hứ!- nó đành ngoan ngoãn há miệng ăn.
– ngoan ngoan!!- hắn xoa đầu nó hệt như con cún con.
– á!- nó hất tay hắn ra đứng phắt dậy.
– có chuyện gì?- hắn giật nảy.
– hôm nay đến phiên em trực thư viện! – nó nhăn nhó cầu cứu.
– ăn xong rồi đi! – hắn níu tay nó.
– không đc! ra chơi thư viện chắc chắn sẽ đông lắm, em phải qua phụ cô Mai. – nó vùng vằng.
– vậy đi!- hắn đứn dậy năm chặt tay nó.
– anh đi theo á?- nó nhướn mắt.
– ừ! sao?- hắn gật đầu.
– không đc! cô Mai là bạn mẹ em! nhất định cổ sẽ lại mách mẹ cho xem. – nó nhăn nhó nài nỉ.
– thì sao? trước sau gì anh cũng lấy em làm vợ mà! -hắn nhướn mắt nhún vai.
– ơ… nhưng mà cũng không được! anh nhìn vết cào này đi! là do mẹ làm đấy! – nó ngơ ra một chút rồi mau chóng chỉ tay lên má mà hù doạ.
– đúng nhỉ! anh phải bảo vệ khuôn mặt này cho đến khi lấy được em chứ! lỡ có thằng nào đẹp trai hơn anh cuỗm mất em thì sao!- hắn tặc lưỡi nhưng vẫn kéo nó theo sau.
– vậy sao còn không mau thả em ra?- nó cạy tay hắn.
– không thích! anh sẽ chỉ ngồi từ xa trông chừng em thôi! – hắn túm luôn tay kia của nó lôi theo sau như kiểu trẻ con chơi đoàn tàu hoả nối đuôi nhau.
– gừ… – nó liếc hắn nhưng bất lực, thôi kệ cứ để hắn ngoài tầm quan sát của cô Mai chắc không sao.
Renggggg…. – tiếng chuông báo vào lớp vang lên gắt gỏng.
– đi đó! – hắn nắm bím tóc của nó nhăn nhó.
– không tiễn!- nó xua xua tay, miệng vẫn còn bận tám với My.
*chót* – hắn cúi xuống hôn nhanh vào má nó làm nó đứng hình 5 giây.
– ơ.. – nó chỏ tay về phía hắn nhưng chỉ còn thấy tấm lưng vững chắc của hắn, hắn đút tay vào túi nghễnh ngãng đi ra đúng chất một tên nhà giàu rồi chợt quay lưng lại cười thật tươi với nó, chân vẫn bước lùi, nó hơi đỏ mặt quay đi, hắn thiếu chút tức điên nhưng thấy đôi má khẽ đỏ lên của nó thì ngay lập tức vui vẻ mà rời đi, hắn vút qua Nam lạnh lùng như cậu không hề tồn tại…
– đừng quá tự tin! – Nam khẽ nhếch môi.
– hừm.. – hắn không quay mặt lại nhưng môi khẽ nhếch nhẹ lên.
Nam thất thiểu bước vào lớp ngồi phịch vào chỗ, nó theo phản xạ tự nhiên mà quay xuống trêu đùa.
– tối qua làm việc khuya dữ! giờ này mới đến ha!-nó tít mắt bông đùa.
– sắp đến noel rồi nhỉ?-Nam ngồi dựa lưng vào tường nói đầy ẩn ý.
– ừa! trời đang lạnh lên nhiều nhỉ! – nó vô tư.
– mặt bị sao vậy?- Nam vẫn lặng lẽ nhìn về phía nó, cậu không vui tươi như mọi khi mà giờ đây nhìn thật lạnh, thật buồn.
– à không sao! bị xướt nhẹ đó mà! – nó bối rối, nó nhận ra sự thay đổi của Nam, đôi mắt kia không ánh lên những tia vui tươi như mọi khi nữa mà có phần trầm đi rất nhiều, đâu mới là tính cách thật của Nam? nó vẫn nhớ như in cậu bé quậy phá hiếu động thời lớp một, dù khi đó Nam chỉ ngút ngót 6 tuổi đời nhưng trong con mắt non nớt của cô bé 6 tuổi như nó thì ánh mắt kia của Nam luôn có chút buồn phiền, cậu nhóc chưa bao giờ cười thật sự, chẳng qua chỉ là những nụ cười tinh ranh khi quậy phá, nụ cười giễu cợt khi bắt nạt nó, nụ cười đáng sợ khi giáp mặt các anh lớp trên, tất cả đều là những nụ cười vô hồn!
– lại đây xem! – Nam cúi gần mặt nó xem xét vết thương.
– không sao mà! – nó đỏ mặt cười gượng.
– hừm… – Nam lại dựa vào bức tường phía sau, mắt khép nhẹ như tìm vào giấc ngủ.
Nó bỗng thấy có lỗi, Nam chỉ muốn quan tâm nó thôi mà, nó đâu cần nghiêm túc như vậy, nhưng hơn cả, nó cảm thấy hình như mình quên điều gì đó, rất quan trọng! Nó khẽ nhìn khuôn mặt điển trai kia chau mày, sao nó không thể nhớ được gì, rõ ràng nó đã quên gì đó liên quan đến Nam.
~~~~Một lời hứa chăng……
– chào cả lớp! – thầy giáo môn sinh học vui vẻ bước vào, thầy là giáo viên yêu thích của nó, thầy dạy học vô cùng dễ hiểu với những ví dụ vui nhộn,thầy luôn luôn tạo ra không khí thoải mái nhất cho buổi học và tuyệt vời nhất là học bằng phim ảnh, những cuộc băng sống động dễ nhớ dễ hiểu của thầy luôn làm nó chăm chú.
– chà! sắp đến noel rồi nhỉ! tiết trời đã khá lạnh rồi nên các em chú ý mặc áo ấm nhé! còn bây giờ là phần kiểm tra bài cũ! ai cho thầy biết…….. noel rơi vào ngày nào? – thầy vui nhộn nhấn mạnh làm cả lũ học sinh nhốn nháo cả lên, câu hỏi trả bài của thầy bao giờ cũng rất dễ ăn điểm và đánh trúng tâm lí học sinh.
Em! em! em! em! – cả lớp nhốn nháo những cách tay.
– đông quá! thôi mình chơi bốc thăm đi! số hiệu nào may mắn sẽ được chọn! – thấy vui vẻ lấy cục súc sắc được đặt sẵn trên bàn rồi bắt đầu tung lên.
– nào! bây giờ thầy sẽ thả xúc xắc hai lần rồi cộng hai số đó lại nhé! – thầy gieo nhẹ con xúc sắc.
– rồi ai có số hiệu 11 mau trả lời xem nào! – thầy vui vẻ thông báo.
– thưa thầy noel rơi vào ngày 24/12 ạ! – một bạn nữ nhanh nhẹn đứng lên.
– chính xác! cho em 8 điểm! hôm nay chúng ta sẽ học bài 45 trang 164! cả lớp nhanh chóng mở sách ra nào! bài này khá đơn giản nên thầy sẽ đi nhanh rồi còn thời gian thầy sẽ cho coi một bộ phim nhé!
– vângg!! – lớp nó ngoan ngoãn ngồi học.
Do lớp nó là khối B nên môn sinh rất quan trọng, hôm nay tụi nó có tới hai tiết sinh, tức là tụi nó chỉ phải học một tiết, tiết còn lại sẽ được coi phim bởi chương trình khối 10 thì sinh vẫn chưa có gì khó nên tụi nó vẫn chưa phải nai lưng ra học như mấy anh chị lớp 12.
– rồi! ghi nhớ sách giáo khoa! – thầy nó nhẹ nhàng đọc bài cho tụi nó chép.
– a xong rồi! thầy ơi phim!-tụi lớp nó nhao nhao.
– vâng vâng đây! – thầy nó nhanh nhẹn chỉnh laptop.
Bộ phim thầy cho tụi nó coi kể về một cặp thanh mai trúc mã một nam một nữ, vào một ngày mùa đông, tuyết rơi đầy, cô bé đó nắm tay cậu bé vui vẻ đùa nghịch trên tuyết, cậu bé đã dùng một chiếc hộp gỗ hình vuông cho tuyết vào rồi úp ngược xuống tuyết tạo ra một cái bánh tuyết hình vuông tuyệt đẹp, cô bé vui vẻ đặt lên cái bánh tuyết một trái dâu nhỏ rồi cả hai cùng hát bài hát chúc mừng sinh nhật…… Bộ phim vừa chiếu tới đây bỗng khiến trí nhớ nó ngưng đọng lại, nó thừ người ra để mặc cho những tế bào nhỏ của não tái hiện lại trong trí nhớ của nó một bộ phim của riêng nó.
~~~~Flash back
– híc híc híc mọi người thật đáng ghét! – một cô bé con gục mặt vào bàn mà khóc nức nở.
– đừng… đừng có khóc mà!-cậu bé con ngồi bên cạnh với đôi má phúng phính hồng hồng cứ liên tục cúi xuống dỗ dành cô bé, khuôn mặt lúng túng ngơ ngơ thật đáng yêu.
– hức.. hức.. Nam có biết hôm này là ngày gì không?-cô bé chợt bật dậy nhìn cậu nhóc, khuôn mặt tèm lem nước mắt nước mũi.
– hôm này là ngày 26/12.. -cậu bé ngơ ngác trả lời theo phản xạ.
– thấy chưa!!! đâu có ai nhớ hôm nay là sinh nhật tớ!!!-cô nhóc con lại gào khóc thảm thiết hơn.
– nín nín đi mà! Nam nhớ mà! nhìn nè! – cậu nhóc con chìa về cô nhóc khóc nhè một cây viết mực màu bạc có đính những viên đá nhỏ lấp lánh.
– cái này cho tớ thật á?-cô nhóc dụi mắt ngơ ngác.
– thật!- cậu nhóc nhướn mày đẩy cây viết lại gần cô nhóc hơn, thực ra thì cậu biết cô nhóc rất thích cây viết này nên mới đem ra làm vật cứu nguy thôi chứ nói thẳng ra thì cậu cũng thích nó không kém.
– cảm ơn Nam!- cô nhóc con tung tăng chộp lấy cây viết dụi hết nước mắt.
– đồ mít ướt!- cậu nhóc theo bản tính mà chu môi lên mắng.
– hức.. hức.. tại ba mẹ và anh hai đều quên sinh nhật tớ mà!- cô nhóc con lại bắt đầu rưng rưng nước mắt.
– ơ.. ơ nín đi mà, Nam cũng bị ba quên ngày sinh nhật hoài mà! – cậu nhóc con gãi đầu gãi cổ lúng túng.
– thật á? – nó ngừng khóc.
– thật! – cậu nhóc nghiêm túc gật đầu.
– vậy bao giờ thì sinh nhật Nam?- cô nhóc mở to mắt.
– qua rồi!- cậu nhóc tỉnh rụi.
– bao giờ?- cô nhóc nhăn nhó.
– mẹ Nam nói ngày những bông tuyết đầu tiên rơi xuống trái đất là ngày Nam ra đời. – cậu nhóc bâng quơ.
– là noel!!!!! 24/12 !!!!!- cô nhóc con suy nghĩ một lát rồi reo lên.
– tức là ngày hôm qua của ngày hôm qua của ngày hôm qua á?-cô nhóc lẩm bẩm đếm ngón tay.
– ngốc! là ngày hôm qua của ngày hôm qua! – cậu nhóc bặm môi doạ nạt.
– vậy là ba Nam quên sinh nhật Nam luôn hả?-cô bé chớp mắt ngây thơ.
– ừ! – cậu nhóc trầm buồn.
– vậy từ nay tớ sẽ nhớ sinh nhật Nam! nhé! – cô bé giơ ngón út ra chìa về phía cậu nhóc.
– à.. ờ.. – cậu nhóc con ngơ ra một chút rồi cũng chìa ngón út ra mỉm cười.
…. Một lời hứa….
<<< End Flash Back.
*renggggg…..* – tiếng chuông báo hết tiết reo lên, bộ phim cũng đã vừa hết, chỉ riêng nó là vẫn vởn vơ với bộ phim của riêng nó, nó đã quên lời hứa đó từ lâu lắm rồi, một cô nhóc con chùi nước mũi còn chưa sạch thì làm gì có đủ khả năng nhớ và giữ lời hứa, nó tự cốc đầu mình, thảo nào ban nãy Nam hỏi nó bâng quơ, nó thật tệ khi không thể nhớ ngay ra được, nó nhẹ quay xuống Nam, Nam đã gục xuống bàn ngủ từ lúc nào, mái tóc hơi hoe đỏ làm tôn lên nước da trắng lạnh, tóc xà xuống che đi một bên mắt khiến Nam có vẻ bí ẩn rất cuốn hút, sống mũi cao rất nam tính cùng đôi môi mỏng nhẹ hững hờ, nó khẽ cười, Nam không còn là cậu bé có đôi má phúng phính năm nào nữa mà đã trở thành một chàng hoàng tử đáng mơ ước của mọi cô gái, nó khẽ lấy hộp sữa từ trong hộc bàn mình ra suy nghĩ một lát rồi lấy một miếng giấy note ghi vài dòng dán lên hộp sữa rồi đặt kế bên
Nam :
“” ngày những bông tuyết đầu tiên rơi xuống trái đất cũng là ngày một tên hoàng tử ra đời…. Tui không cố ý quên lời hứa đâu!! tại tui ngốc mà >,< “”
Nó khẽ đặt hộp sữa bên cạnh Nam rồi nhí nhố bỏ chạy, nó ngại chết đi được,chủ động hứa với Nam rồi cũng lại tự chủ động quên luôn, nó thật là ngốc ngếch, vừa chạy ra cửa lớp nó đã bị một bàn tay giữ lại.
– hộc…. hộc.. đi.. đâu vậy hả??- hắn thở gấp, vừa nghe tiếng chuông là hắn lập tức nhào qua lớp nó, lớp hắn cách lớp nó hai dãy lầu và một khoảng sân trường, hắn ra sức mà chạy nên ít nhiều cũng thấm mệt.
– hơ.. qua nhanh vậy? em đang tính xuống căn tin. -nó mở to mắt.
– đi!- hắn ngay lập tức kéo nó đi theo sau lưng, ánh mắt hắn rạng ngời, môi nở một nụ cười cong lên nhẹ nhàng.
-ơ.. – nó ngơ ngẩn, thì ra nó đã có bạn trai rồi cơ đấy, lại còn là hot boy của cái trường này, tuy trong mắt nó thì anh nó vẫn là đẹp nhất nhưng khi nhìn hắn trực diện như vậy lại không khỏi khiến tim nó loạn nhịp, hắn hệt như một thiên sứ toả sáng trước mặt, còn nó chỉ như một cô bé lọ lem may mắn được bước chân vào cuộc đời hắn, ngay bây giờ nó muốn ôm hắn thật chặt từ phía sau để thông báo cho cả thế giới này biết nó đã rung động trước hắn mất rồi, mọi cặp mắt ghen tị xung quanh đều đã ngoài tầm mắt của nó, trong mắt nó chỉ còn hắn thôi, nó bất giác nở một nụ cười mãn nhãn.
– a….. a – hắn chìa muỗng bánh pudding về phía nó.
– thôi! ngại lắm! – nó ôm mặt ngó quanh ngó quất.
– sh…. – hắn doạ nạt.
– hứ!- nó đành ngoan ngoãn há miệng ăn.
– ngoan ngoan!!- hắn xoa đầu nó hệt như con cún con.
– á!- nó hất tay hắn ra đứng phắt dậy.
– có chuyện gì?- hắn giật nảy.
– hôm nay đến phiên em trực thư viện! – nó nhăn nhó cầu cứu.
– ăn xong rồi đi! – hắn níu tay nó.
– không đc! ra chơi thư viện chắc chắn sẽ đông lắm, em phải qua phụ cô Mai. – nó vùng vằng.
– vậy đi!- hắn đứn dậy năm chặt tay nó.
– anh đi theo á?- nó nhướn mắt.
– ừ! sao?- hắn gật đầu.
– không đc! cô Mai là bạn mẹ em! nhất định cổ sẽ lại mách mẹ cho xem. – nó nhăn nhó nài nỉ.
– thì sao? trước sau gì anh cũng lấy em làm vợ mà! -hắn nhướn mắt nhún vai.
– ơ… nhưng mà cũng không được! anh nhìn vết cào này đi! là do mẹ làm đấy! – nó ngơ ra một chút rồi mau chóng chỉ tay lên má mà hù doạ.
– đúng nhỉ! anh phải bảo vệ khuôn mặt này cho đến khi lấy được em chứ! lỡ có thằng nào đẹp trai hơn anh cuỗm mất em thì sao!- hắn tặc lưỡi nhưng vẫn kéo nó theo sau.
– vậy sao còn không mau thả em ra?- nó cạy tay hắn.
– không thích! anh sẽ chỉ ngồi từ xa trông chừng em thôi! – hắn túm luôn tay kia của nó lôi theo sau như kiểu trẻ con chơi đoàn tàu hoả nối đuôi nhau.
– gừ… – nó liếc hắn nhưng bất lực, thôi kệ cứ để hắn ngoài tầm quan sát của cô Mai chắc không sao.
/45
|