Chương 10
Dù đàn ông có thô lỗ và không kiềm chế đến đâu thì sau khi trút bỏ du͙c vọng, họ vẫn rất ân cần.
Hoắc Mãng trần ͙truồng xuống giường, lau sạch những gì còn sót lại trên thằng nhỏ, lấy thêm vài tờ giấy trở lại giường gỗ lau đi dịch nhờn giữa hai chân cô.
Cô gái đang nằm ngửa, dang rộng đôi chân thon dài và trắng nõn, mặt nóng như lửa đốt, hai tay không ngừng che đi khuôn mặt nhỏ nhắn, không dám nhìn anh, cái cổ như con thiên nga trắng nõn cũng trở nên đỏ bừng, cô xấu hổ khi để anh tách chân của mình ra, nhưng cũng ngại ngùng không dám tự mình lau sạch.
Anh nhìn phản ứng đỏ mặt của cô rồi cười gian xảo, anh cũng không làm khó cô nàng da mặt mỏng tang này nữa.
Anh ôm lấy thân thể mềm yếu của cô, bộ ngực vạm vỡ áp vào lưng cô, lòng bàn tay to dễ dàng hướng về phía trước chui vào trong vạt áo, ôm lấy một bên bầu ngực cao chót vót.
Cô tưởng anh lại muốn thêm một lần nữa, cũng không dám thở mạnh, vật cứng nóng bỏng như cây gậy ở sau eo vẫn trực tiếp áp vào lưng cô, nhiệt độ cũng không hề giảm.
Sau một lúc tập trung suy nghĩ và nín thở, từ sau gáy, tiếng ngáy nhẹ và trầm thấp của người đàn ông vang lên.
Lam Vãn vốn đang kinh ngạc, nghe thấy vậy, cơ thể cô liền thả lỏng ra, liếc mắt nhìn bàn tay to đang xoa nắn ngực mình, lông mi dài khẽ run lên, môi mím chặt xấu hổ, bàn tay thanh tú vỗ nhẹ lên mu bàn tay của anh.
Nhưng lòng bàn tay to lớn đột nhiên chống trả và bóp chặt hai đầu ngực của cô, cô hốt hoảng vội vàng thu tay lại, sợ phiền anh ngủ, làm anh tỉnh lại, lúc đó cô lại bị anh trêu chọc.
Mặc dù cô đang tới tháng, anh đã cố gắng hết sức để kìm nén cơn ham muốn, nhưng những hành động khác của anh cũng đủ giày vò cô.
Lam Vãn nhìn anh không nhúc nhích nữa, lúc này thở phào nhẹ nhõm, cụp mắt liếc nhìn hai tay che trước ngực, lỗ tai hơi nóng, nhắm mắt lại ngủ.
Trong lúc ngủ, cô vẫn ôm chặt chăn, trong lòng càng thêm sợ hãi, chỉ còn vài ngày nữa là hết kỳ kinh nguyệt.
Đến lúc đó, cô nên làm gì đây?
Hai ba ngày sau, Hoắc Mãng không còn nhốt cô cả ngày trong căn nhà nữa, ban ngày sẽ dẫn cô đi dạo xung quanh.
Phía đông của ngôi làng gần với rừng nguyên sinh, không khí trong lành và ẩm ướt đặc trưng của vùng Đông Nam Á.
Hai bên bờ sông được bao phủ bởi hai hàng cọ, có con sông hùng vĩ chảy qua rừng cây, hai bên bờ sông vô cùng rộng rãi, dòng chảy trong vắt, uốn lượn dài ngoằng không thể nhìn thấy điểm kết thúc.
Bầu trời trong xanh không một gợn mây.
Bên bờ, một cô gái mặc áo phông trắng ngồi trên một tảng đá lớn, khuôn mặt thanh tú và sáng sủa, mái tóc đen búi bằng que tre, gió mát thổi tóc mai xõa tung, tạo nên một bức tranh vô cùng độc đáo.
Trước khung cảnh tuyệt đẹp được thiên nhiên ban tặng trước mặt, cô gái bị bắt cóc đến đây cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn, nhiệt tình hỏi những người xung quanh tên con sông này.
Người thanh niên lớn lên ở vùng đất hoang dã này, giang rộng đôi tay khỏe khoắn của mình, trầm giọng đáp rằng đây là sông Mê Kông, xa hơn nữa chính là vùng Tam Giác Vàng.
Cô bỗng tò mò và hỏi anh Tam Giác Vàng là gì.
Hoắc Mãng sững sờ, chỉ đáp "Một địa điểm.” vừa nói anh vừa cầm thanh sắt nhọn xuống sông bắt cá.
Lam Vãn nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của anh, cô cũng biết Tam Giác Vàng không phải là một nơi tốt.
Nhìn người đàn ông cao lớn nhanh nhẹn bên sông, cô gái dè dặt có rất nhiều điều muốn hỏi anh, nhưng cô không biết nói từ đâụ
Có vài bộ quần áo đang may dở trong giỏ, một vài phần của chiếc tủ gỗ lăn lóc trong sân, như thể mọi việc đều bị dừng lại đột ngột trong một khoảnh khắc nào đó.
Lớp bụi mỏng trên mặt đất và mạng nhện ở các góc nhà đã chứng minh anh đã không bao giờ trở về nhà kể từ ngày đó.
Và anh không mấy hòa hợp với những người dân trong làng, một số người lớn tuổi trong làng khi nhìn thấy anh đưa cô đi dạo, thậm chí còn sợ hãi tránh né.
Vậy anh mang cô về đây để làm gì?
Đột nhiên, một bóng đen dài che khuất ánh nắng trước mặt, người đàn ông mang theo con cá lớn không biết đã lên bờ từ lúc nào, thấy cô ngẩn người, anh ngồi xổm xuống, lấy lòng bàn tay xoa xoa hai má cô, cười xấu xa rồi nói "Sao thế? Em đang nghĩ đến việc sinh cho anh bao nhiêu đứa con à? Bốn đi, anh thích trẻ con."
Đề tài này không thể tiếp tục được, cô khẽ cong mi, làn da mỏng đỏ ửng, nhanh miệng đổi chủ đề, nhẹ giọng hỏi "Chúng ta sẽ ở đây bao lâu?"
“Khi nào chúng ta kết hôn, ngủ với nhau rồi, chúng ta sẽ rời đi.” Anh đứng bên cạnh đáp lời, lấy ra con dao quân đội Thụy Sĩ mang theo bên mình, khéo léo cạo vảy con cá lớn.
Cô tròn xoe mắt, hoài nghi hỏi "Kết hôn sao?"
Hoắc Mãng nheo mắt lại, cắm trực tiếp con dao quân đội Thụy Sĩ vào bụng cá, máu bắn đầy lên tay, anh thản nhiên nói "Em là vợ của anh, phải tới quỳ lạy bố mẹ anh, sau đó chúng ta sẽ kết hôn.”
Anh cắt đôi con cá đã cạo vảy, rửa sạch, xiên vào cây tre, nhóm lửa, cải thiện bữa ăn cho cô vợ nhỏ.
Lam Vãn vẫn chưa nguôi ngoai sau cú sốc hôn nhân, cô đoán chuyện cưới xin ở đây có lẽ cũng đơn giản như cuộc sống ở đây vậy, điều khiến cô ngạc nhiên hơn cả là cô đã nghe Hoắc Mãng kể về bố mẹ anh.
"Mộ của họ ở trên ngọn đồi phía tây."
Hoắc Mãng không đợi cô hỏi, giọng điệu hơi trầm xuống, đôi mắt đen xẹt qua một tia hung ác, nhìn về phía tây.
“Bố mẹ và bà của anh, họ đều đã chết.”
Nạn đói là một thiên tai, mà thiên tai đó chính là thảm họa do con người tạo ra.
Ở các nước gần biên giới Đông Nam Á, trong những ngôi làng lớn nhỏ đó, năm nào cũng có người chết đói ở nhà, có người nửa đêm đi trộm xác. Họ có thể sống một hoặc vài ngày nhờ thịt từ xác chết của người đó, người dân ở đó gọi loại thịt này là "Thịt Phật Sống".
Bố của Hoắc Mãng là người đàn ông siêng năng nhất ở làng Manpur. Hàng tháng ông ấy dùng trứng để đổi lấy tiền ở chợ Manpur, ông ấy cũng là một thợ mộc lành nghề, mỗi lần đón tiếp một người trong thành phố đến làm đồ gỗ, có thể đủ tiền cho cả nhà ăn uống trong nửa tháng.
Một ngày nọ, có một người phụ nữ xinh đẹp chưa từng thấy, xuất hiện trong ngôi làng, cô ấy chỉ nói được vài từ trong tiếng địa phương và trông rất yếu ớt.
Thông Sái đã từng làm việc với một vị khách đến từ khu phố Tàu nên ông ấy có thể nói một vài từ đơn giản bằng tiếng Trung Quốc. Trưởng làng đã bảo Thông Sái thử nói chuyện với người phụ nữ đến từ nơi khác này.
Từ những cuộc trò chuyện đơn giản, Thông Sái biết rằng người phụ nữ xinh đẹp này đến từ tỉnh Vân Nam ở Trung Quốc, là tình nhân của một gia đình giàu có ở Manpur, nhưng hai ngày trước người đàn ông làm chủ gia đình này đã chết nên cô ấy đã bị người vợ chính thức đuổi ra khỏi nhà.
Người phụ nữ xinh đẹp này không chỉ là tình nhân mà còn là một góa phụ, nó khiến nhiều thanh niên trong làng phải chùn bước.
Mọi người trong làng đều nói người phụ nữ như cô ấy rất xui xẻo, mẹ của Thông Sái cũng nói người phụ nữ này không thể đụng vào, nhưng Thông Sái lại rất thích cô ấy, cứ vài ngày lại tới giúp người phụ nữ xinh đẹp này gánh nước, sửa chữa lại mái nhà tre bị dột và giúp cô ấy đóng thêm vài chiếc tủ mới.
Thường xuyên qua lại, bọn họ đã yêu nhaụ
Thông Sái muốn kết hôn với người phụ nữ này, mẹ của ông vô cùng tức giận, nhốt con trai ở nhà không cho ông ấy gặp người góa phụ kia, bà cụ cũng sắp xếp một cô gái từ một ngôi làng lân cận đến xem mắt với Thông Sái.
Ở nơi xa xôi và hẻo lánh đó không có các chương trình giải trí ăn uống, vui chơi.
Vì vậy, cuộc hẹn hò của họ chính là nhốt người đàn ông và phụ nữ trong cùng một phòng trong một đêm, vậy là mọi việc đã xong, coi như đã kết hôn.
Đêm đó, cô gái ở làng bên ở cùng Thông Sái ở chung một phòng, cô gái có hàm răng đen, miệng thơm mùi trầu không nói một lời, cả hai cùng nhau ngồi trong căn phòng nhàm chán đó cho tới sáng.
Bà cụ thấy con trai làm vậy thì thở dài lo lắng, đồng ý cho con trai cưới người phụ nữ góa chồng kia.
Ngày cưới, cả đàn ông, đàn bà, trẻ con trong làng đều đến xem chuyện náo nhiệt, nhà họ cưới một cô nhân tình bị đuổi ra ngoài, cô ấy còn là một góa phụ, nhưng từ con mắt của hai người họ, có thể thấy được tình yêu nồng cháy.
Họ sống rất tốt, Thông Sái không bao giờ để cho người vợ xinh đẹp của mình phải làm việc nặng nhọc.
Người vợ xinh đẹp này có thể hát, cô hát một vài bài hát bằng tiếng nước ngoài, khi ông ấy làm đồ gỗ cho khách, vợ của ông sẽ ngồi hát bên cạnh
Thỉnh thoảng Thông Sái đến chợ Manpur để bán trứng, khi về ông ấy sẽ mang một món quà nhỏ cho vợ, một chiếc máy nghe nhạc cũ và một vài cuộn băng do ông chủ tặng.
Để đáp lại tình yêu của chồng, người phụ nữ đã sinh cho Thông Sái một cậu con trai vào năm thứ hai họ cưới nhaụ
Ngày nào bà cụ đi làm cũng hớn hở ôm cháu, khoe khắp làng, gặp ai bà cụ cũng bảo đây là đứa cháu do cô con dâu xinh đẹp của mình sinh ra, trắng trẻo và xinh xắn.
Mẹ Thông Sái không có học thức nên bà để cho đứa con dâu biết hát tiếng nước ngoài của mình đặt tên cho cháụ
Cô con dâu nói nhà họ là họ Hoắc nên đặt là Hoắc Mãng, mong đứa trẻ có chí khí, có thể thoát khỏi nơi nghèo nàn, lạc hậu này.
Chàng trai trắng trẻo, tuấn tú này lớn lên từng ngày, càng ngày càng cao lớn, anh là một chàng trai đẹp trai nổi tiếng nhất trong những ngôi làng gần đó, khi anh mười hai tuổi, nhiều cô gái từ làng bên đã đến trước cửa nhà lén lén nhìn anh.
Cậu bé mười hai tuổi này không chỉ xinh đẹp mà còn vạm vỡ và hoạt bát, anh thường giúp bà đốn cây và lấy gỗ.
Thông Sái đã từng đi giao đồ gỗ cho biệt thự của một võ sĩ quyền anh trong thành phố. Trong một lần trò chuyện, ông ấy hỏi người võ sĩ về tiền thưởng khi thắng một trận đấụ Võ sĩ nói cho ông ấy biết số tiền nhận được, đó là một con số không thể tưởng tượng được đối với những người dân trong làng.
Cả gia đình không muốn để cậu bé mười hai tuổi ở trong ngôi làng tồi tàn này, họ đã chắt góp hết của cải và gửi Hoắc Mãng đến khu phố Tàu của Manpur để theo học một võ sư Muay Thái đã nghỉ hưụ Anh có thể trở về nhà một lần vào dịp cuối năm.
Nhưng mọi người luôn ghen tị với những thứ thuộc về Thông Sái, ông có một người vợ da trắng xinh đẹp và một cậu con trai kháu khỉnh.
Cái này trông có vẻ gì là không may mắn cơ chứ?
Mấy kẻ lưu manh đã nhiều năm không lấy được vợ, ánh mắt bọn họ đỏ hoe và đẫm máu, bắt đầu nói nhảm khi say.
Tin đồn lan truyền nhanh chóng trong ngôi làng nhỏ như những cơn bão dữ dội.
Họ cho rằng con trai của Thông Sái quá đẹp trai, không giống ông ấy. Họ cũng nói rằng người góa phụ xinh đẹp ấy đã có một đứa con trong bụng từ lâu, vì cô ấy muốn tìm bố cho đứa trẻ nên mới kết hôn với Thông Sái.
Lời đồn chính là con dao giết người, một bãi nước bọt là đại dương bao la có thể nhấn chìm mạng sống của một con người.
Cuối cùng, một số người thậm chí còn phỉ nhổ trước cửa nhà của Thông Sái, nói rằng con dâu của họ hoàn toàn không phải góa phụ của một gia đình giàu có, mà là một cô gái điếm bị bọn buôn người bắt cóc đến khu đèn đỏ.
Họ nói rằng họ tin vào điều đó, thậm chí còn rõ ai là khách mà cô vợ của Thông Sái đã tiếp ở khu đèn đỏ, tất cả đều rõ ràng.
Lời nói của tất cả mọi người là minh chứng tàn khốc nhất trong ngôi làng truyền thống phong kiến
này.
Khi gặp bất kỳ ai bàn tán về cô con dâu, Thông Sái và mẹ sẽ dùng chổi đuổi họ đi, họ bảo vệ con dâu rất tốt.
Bọn họ muốn đợi Hoắc Mãng trở về cùng số tiền thắng cuối năm, cả nhà họ sẽ ra khỏi ngôi làng này và chuyển đến thành phố sống.
Người phụ nữ này không thể ra ngoài, mỗi khi cô ra ngoài sẽ bị ai đó ném đá, gọi cô ấy là thứ bẩn thỉu, cô đã phải chịu đựng tất cả những lời chửi bới và lăng mạ, mỗi ngày đều mong ngóng con trai trở về, cô đã may rất nhiều quần áo cho con trai.
Con trai là tất cả niềm hy vọng của người mẹ.
Cuối cùng cũng đến cuối năm, Thông Sái đi chợ mua gà, vịt, cá về trễ, cô ấy tràn đầy niềm vui, tự tay chuẩn bị bữa ăn cho con trai ở nhà với mẹ chồng.
Rốt cuộc không biết ai đã truyền tin, nói rằng người đàn ông của cô ấy không có ở nhà, tối hôm đó, một số tên lưu manh say rượu trong làng đã đột nhập vào nhà của Thông Sái.
Bà cụ đứng trước mặt con dâu, bị đám lưu manh đập vào tường khiến máu chảy thành dòng, thở không ra hơi.
Người phụ nữ nhìn thấy mẹ chồng nằm bất động dưới đất, sau đó thấy những người đàn ông này đang tự cởi quần của mình.
Cô ấy nhìn lại bộ quần áo vừa may cho con trai, trên môi nở một nụ cười đầy hy vọng, không chút hối hận, đập đầu vào chiếc tủ gỗ mà chồng vừa đóng.
Cô đã bảo vệ sự trong sạch bằng chính cái chết của mình, khi Thông Sái vội vã trở về nhà, ông nhìn thấy những người đàn ông kia đang xếp hàng để thay nhau làm nhục xác chết của vợ mình, máu của bà cụ nhuộm đỏ bộ quần áo mới may.
Ông ấy xông vào muốn đoạt lại xác của mẹ và vợ mình thì bị những tên lưu manh kia đánh đập.
Họ không thể đợi đến khi Hoắc Mãng về nhà, cùng nhau chết trong đêm cuối năm.
Khi Hoắc Mãng trở về nhà cùng với những món quà mà anh mua cho bà và bố mẹ, cùng với số tiền thưởng đầu tiên, anh thấy mọi người trong làng đang tụ tập trước nhà mình, khiêng ba xác chết trên cáng.
Anh không hề khóc, quỳ xuống đất dập đầu ba cái với bà và bố mẹ.
Trên ngọn đồi phía Tây, một mình anh xây ba ngôi mộ.
Vào giữa đêm hôm sau, một cậu bé cao lớn vừa tròn mười ba tuổi cầm theo chiếc búa sắt của bố mình và bước vào nhà của những kẻ lưu manh tối hôm qua.
Ba ngày sau, nhiều người nghèo ở vùng biên giới đang đứng trên bờ vực giữa sự sống và cái chết vì đói đã được ăn “Thịt Phật Sống”.
Kể từ đó, cái tên "Hoắc Mãng" đã vang danh khắp các võ đài quyền anh ngầm trong phạm vi 4060 km giữa khu Tam giác vàng và Đông Nam Á.
Kể từ đó, những người trong ngôi làng nhỏ không bao giờ gặp lại anh.
P.s
Team xin gửi lời cảm ơn đến những bạn đã donate cho nhóm. Chúc các bạn sức khỏe và gặp nhiều may mắn.
/105
|