Sáng hôm sau, nó vẫn đến trường như mọi hôm nhưng hôm nay nó khác hơn, bởi nó không cười như bình thường. Mặt buồn buồn, vừa bước đi vừa hát sống xa anh chẳng dễ dàng
Ong đã biết cần hoa lấy mật
biết đợi nắng sưởi ấm mỗi ngày
Em giờ không trẻ con như trước
sẽ không để lạc nhau dù một bước
Nếu quá khứ có trở lại
Hứa với anh - sẽ chẳng
còn sự khờ dại và
sẽ yêu anh êm
đềm vững chãi
Gió thôi gợn sóng trả
lại mặt hồ yên ả
Có những nỗi nhớ lấn át
chẳng biết vui bao giờ để
nở nụ cười buồn
Trái tim em bây giờ chẳng khác:
có cả Thế Giới nhưng
trong lòng lại chơi vơi
vì anh chính là cả Cuộc đời
Từ lâu tôi nghĩ rằng bao ngốc nghếch
chịu đựng vì yêu ai cũng trải qua
người yêu dỗi hờn hay trách
móc là quan tâm đến ta.
Chẳng hiểu sao hai đứa cứ xa dần
thương nhưng vẫn không sao lại gần nữa...
- Nay hát hay hơn à nghe_ Thu Hà khoác vai nó
- Đang tâm trạng quá mà_
- Thôi nào. Còn chưa rõ ràng mọi chuyện mà. Với lại tôi sẽ nuôi bà. Đừng về mà
- Tôi cũng không muốn về đâu.
- Năn nỉ mẹ bà ở lại đi
- Tôi không nói thì thôi chứ ba mẹ luôn tôn trọng ý kiến của tôi mà. Nhưng mà vấn đề là...... haizzzz
Nó thở dài rồi kéo Thu Hà đi vào lớp. Làm sao bây giờ?
Cả buổi học hôm nay nó cũng không hăng hái như bình thường nên cả giáo viên đến học sinh lớp nó đều hơi ngạc
nhiên.
Giờ ra chơi, trong khi tất cả đều kéo nhau xuống cantin không thì ra ngoài chơi có mình nó là nằm gục xuống bàn đeo earphone nghe nhạc. Thu Hà rủ thế nào nó cũng không đi
- Sao thế?_ Mùi nước hoa dịu dịu, giọng nói quen thuộc không ai khác là Gia Khanh, chị đang ngồi cạnh nó hỏi nhỏ
Nó ngẩng mặt lên đập vào mắt là Minh Hoàng và bạn gái xinh đẹp tên Minh Anh và bên cạnh đương nhiên là Gia Khanh
- Muội bị làm sao thế? Minh Hoàng nhíu mày nhìn nó
- Buồn ngủ....Helllo tẩu_ Nó nở nụ cười tươi chào Minh Anh
- Hi Đan muội_ Minh Anh
- Biết em luôn cơ?
- Minh Hoàng kể nhiều về em mà.
- Có nói xấu gì về em không đấy
- Không
Ong đã biết cần hoa lấy mật
biết đợi nắng sưởi ấm mỗi ngày
Em giờ không trẻ con như trước
sẽ không để lạc nhau dù một bước
Nếu quá khứ có trở lại
Hứa với anh - sẽ chẳng
còn sự khờ dại và
sẽ yêu anh êm
đềm vững chãi
Gió thôi gợn sóng trả
lại mặt hồ yên ả
Có những nỗi nhớ lấn át
chẳng biết vui bao giờ để
nở nụ cười buồn
Trái tim em bây giờ chẳng khác:
có cả Thế Giới nhưng
trong lòng lại chơi vơi
vì anh chính là cả Cuộc đời
Từ lâu tôi nghĩ rằng bao ngốc nghếch
chịu đựng vì yêu ai cũng trải qua
người yêu dỗi hờn hay trách
móc là quan tâm đến ta.
Chẳng hiểu sao hai đứa cứ xa dần
thương nhưng vẫn không sao lại gần nữa...
- Nay hát hay hơn à nghe_ Thu Hà khoác vai nó
- Đang tâm trạng quá mà_
- Thôi nào. Còn chưa rõ ràng mọi chuyện mà. Với lại tôi sẽ nuôi bà. Đừng về mà
- Tôi cũng không muốn về đâu.
- Năn nỉ mẹ bà ở lại đi
- Tôi không nói thì thôi chứ ba mẹ luôn tôn trọng ý kiến của tôi mà. Nhưng mà vấn đề là...... haizzzz
Nó thở dài rồi kéo Thu Hà đi vào lớp. Làm sao bây giờ?
Cả buổi học hôm nay nó cũng không hăng hái như bình thường nên cả giáo viên đến học sinh lớp nó đều hơi ngạc
nhiên.
Giờ ra chơi, trong khi tất cả đều kéo nhau xuống cantin không thì ra ngoài chơi có mình nó là nằm gục xuống bàn đeo earphone nghe nhạc. Thu Hà rủ thế nào nó cũng không đi
- Sao thế?_ Mùi nước hoa dịu dịu, giọng nói quen thuộc không ai khác là Gia Khanh, chị đang ngồi cạnh nó hỏi nhỏ
Nó ngẩng mặt lên đập vào mắt là Minh Hoàng và bạn gái xinh đẹp tên Minh Anh và bên cạnh đương nhiên là Gia Khanh
- Muội bị làm sao thế? Minh Hoàng nhíu mày nhìn nó
- Buồn ngủ....Helllo tẩu_ Nó nở nụ cười tươi chào Minh Anh
- Hi Đan muội_ Minh Anh
- Biết em luôn cơ?
- Minh Hoàng kể nhiều về em mà.
- Có nói xấu gì về em không đấy
- Không
/80
|