Đấm lưng cho chủ tịch đại nhân ......... chưa gì mà đã Hàn Thiên anh đã bị mỏi lưng như ông già rồi sao ....... Chẳng qua là nhất thời không biết bảo Tiểu Oanh Oanh ở lại làm công việc gì....................... đâm ra chủ tịch đại nhân nói bừa ....
Nhưng không phải đấm lưng cũng là 1 công việc sao .... haha rất thú vị ... Tiểu Oanh tưởng tượng cảnh đấm gẫy lưng chủ tịch đại nhân mà trong lòng dấy lên niềm hạnh phúc tột độ .............. đúng là mưu cao kế hiểm .... haizzzzzzzzzzzzzzzzz
" Chủ tịch .... vậy nằm đâu đây ......." Đương nhiên là phải nằm trên giường như mấy quán tẩm quất lịch sự rồi ....cơ mà ở công ty thì lấy đâu ra đệm êm chăn ấm .... thôi thì Hàn Thiên anh lại phải nằm trên bàn hưởng thụ mùi vị hạnh phúc 1 cách đau đớn của Tiểu Oanh cô nương
Hàn Thiên ngoan ngoãn nằm trên mặt bàn ..... hai tay bóm chặt lấy thành bàn ........... ôi thần linh ơi
Điều gì sẽ sảy ra tiếp theo ......... khi căn phòng đóng kín .... không khí xung quanh quả khiến người ta nghẹt thở ...... bên trong những âm thanh rên rỉ phát ra như một bản tình ca đầy màu sắc ..... Đôi tay ai đó nắm chặt kìm hãm cảm xúc không thể diễn tả bằng lời ... cả người uốn éo theo từng nhịp nhẹ nhàng .
Tiểu Oanh Oanh em đúng là yêu quái mà .... giết tôi đi ... đừng hành hạ tàn nhẫn như vậy vữa ... tôi kiệt sức không thể tiếp tục cuộc chơi này nữa rồi
Cô nhìn anh .... mỉm cười ....... Chủ tịch đại nhân không ngờ yếu đuối như vậy .... mới vài cái đã nghẻo rồi .... đúng là yếu lại còn thích ra gió
" Tiểu Oanh Oanh ... đến đây thôi ... tôi thấy không cần tiếp tục nữa "
" Chủ tịch .... chưa được 1 tiếng mà .... tiếp đi , như vậy vẫn chưa đủ "
Anh nhìn cô .... thái độ này xem chừng quá ưa bạo lực thì phải .... hành hạ tấm lưng của anh đến độ sắp gẫy đôi mà vẫn chưa chịu hài lòng sao
Tiểu Oanh Oanh ... để xem đến khi trở thành vợ của anh .... chắc chắn sẽ không tha cho em .... không chỉ 1 tiếng mà gấp 10 lần luôn ...............................Mẹ ơi ... Hàn Thiên không những là đại yêu tinh mà giờ thăng bậc thành cụ của đại yêu tinh luôn ạ .... dã man
" Thôi đủ rồi "
" Chủ tịch..... nữa đi "
" Đủ rồi ..... ba mẹ cô không dậy cách kìm chế sao "------Hàn Thiên trừng mắt nhìn cô ... Tiểu Oanh Oanh không hiểu sao mặt lại xịu xuống như cái bánh rán bị ngấm nước .... bật dậy .... chạy ra khỏi phòng ...kìm nén những giọt nước mắt sắp sửa ập ra ...
Hàn Thiên nhìn bóng dáng nhỏ bé chạy đi , biết là có chuyện chẳng lành .... nhưng hôm nay anh đâu có chọc giận gì cô đâu
Trên sân thượng heo hút gió ... những âm thanh gào rú của thiên nhiên .........xen lẫn âm thanh xô bồ của Hà Nội .... ánh đèn lấp lánh lộng lẫy chiếu rọi vào những giọt nước mắt nóng hổi tuôn dài trên khuôn mặt trắng ngần
Đã bao lâu rồi cô chưa khóc ....... có lẽ kể từ ngày kinh hoàng ấy sảy ra ............ Tiểu Oanh Oanh lúc ấy chỉ là một cô bé 10 tuổi , cái tuổi đời nhỏ đến độ rất rễ bị làm tổn thương ..... Người ba cô yêu thương nhất bị người ta dùng dao đâm đến chết trước mắt cô ...
Tiểu Oanh Oanh chốn trong tủ với mẹ .......... Đôi tay mẹ bịt lấy tai cô ... ôm cô vào lòng
Âm thanh kêu gào .... những tiếng đánh đập vang lên khiến Tiểu Oanh Oanh vẫn có thể nghe thấy rõ mồn một
Lời bà nghẹn ngào ... nước mắt rơi xuống ướt sũng áo cô " mẹ ra đó ... Tiểu Oanh ngồi trong này ngoan ....nhắm mắt ... lấy tay bịt tai lại nha "
" Không ...con ra đó với mẹ cơ " ..... Tiểu Oanh sợ bị bỏ lại liền ôm chặt lấy chân bà .... nước mắt nhòe nhọẹt trên gương mặt non nớt
" Tiểu Oanh ngoan của mẹ ... con ở trong này ... dù có chuyện gì sảy ra cũng không được ra .... con phải sống , phải sống để trả thù .... nếu chúng ta cứ ở yên đây , họ cuối cùng cũng sẽ phát hiện ra .... "
" Mẹ ... con rất sợ ... huhu ..... mẹ đừng bỏ con " - lời cầu xin của cô cũng không thể giữ lại đôi chân của bà
Bà hôn nên mặt cô ... ôm chặt lấy cô lần cuối cùng " Tiểu Oanh .... con là đứa con ngoan ... mẹ thà chết cũng muốn con sống sót .... con phải ghi nhớ cái tên Hàn Mạc trong đầu biết chưa, con nên nhớ hắn chính là kẻ thù của chúng ta .... dù chuyện gì sảy ra bất cứ điều gì cũng k được bước ra khỏi đây .... ba mẹ rất yêu thương con .... Tiểu Oanh Oanh "
Bà bước ra khỏi chiếc tủ quần áo .... bỏ lại Tiểu Oanh Oanh với nỗi sợ hãi vậy quanh .............
Đôi tay cô dù che thật chặt thì những âm thanh kinh hoàng đó vẫn phát ra ... đôi mắt dù có nhắm lại thì bóng tối sợ hãi vẫn vậy quanh .........
========= Bà bị người ta cưỡng hiếp đến chết ................. cảnh tượng ấy luôn dày vò cô đến tận bậy giờ ............ dù thời gian trôi qua đã bao mùa nắng mưa cũng không thể xóa nhòa nỗi đau vẫn luôn rỉ máu trong lòng .............
Tiếng bà kêu gào van xin thảm thiết ... những tiếng cười man rợ quát tháo .... những hình ảnh đẫm máu ... đau đớn như được tái hiện lại 1 cách rõ nét trước mắt cô . Chiếc áo bà bị bọn khốn đó xé tả tơi .... cả cơ thể bầm dập thương tích . Tiểu Oanh Oanh bịt lấy miệng mình ngăn lại những âm thanh từ cuống họng phát ra ............. hôm đó cũng chính là sinh nhật cô tròn 10 tuổi
Chiếc bánh sinh nhật chưa kịp thổi nến ... bị hất văng xuống nền nhà ...chỉ còn lại những đống đổ nát vỡ vụn
=========================================================================================================
Hàn Thiên .... đã từ bao giờ đã giữ vị trí trong trái tim cô .... anh đã từ bao giờ có khả năng làm cô khóc ................ chỉ một lời nói cũng khiến cô đau lòng đến vậy
Hàn Thiên anh thì biết gì chứ .... anh có gia đình ... còn tôi đâu được như vậy ............ tôi đã trở thành trẻ mồ côi .... dù có được nhân nuôi thì cũng đâu thể như 1 đứa con ruột
Tiểu Oanh Oanh nhếch miệng cười ... cuộc sống nghiệt ngã khiến cô gục ngã tạm thời .............. lần cuối thôi cho cô được khóc ............. lần cuối thôi để cô nhớ về họ ......... những người thân duy nhất đã ra đi
.................................. Lần cuối để Tiểu Oanh Oanh yểu đuối như vậy
Đôi khi dù chúng ta muốn thoát ra khỏi quá khứ đau thương ... cũng rất khó ............ quá khó để lãng quên 1 điều gì đó giường như đã trở thành 1 phần cơ thể của bản thân ........................
Hàn Thiên đứng nhìn cô ... trong lòng có chút khó hiểu .... không nhẽ anh đã nói gì sai sao , chỉ 1 câu nói vô tình của anh cũng có thể khiến Tiểu Oanh rơi nước mắt , có khi nào ... điều không tưởng đã trở thành sự thật ..................................................................................... điều không tưởng nào trở thành sự thật vậy ông nội , chẳng qua chỉ là ánh mắt anh lúc ấy quá giống với 1 người ......... kẻ thù mà Tiểu Oanh Oanh đang tìm kiếm
Kẻ thù ấy .... Hàn Mạc ... dù ông ta có ở đâu thì Tiểu Oanh Oanh cô cũng sẽ có ngày tìm ra ..... chỉ là nhất thời đã lãng quên ...
Rốt cuộc em đang suy nghĩ về điều gì ... Tiểu Oanh Oanh mạnh mẽ đến vậy thì ra cũng chẳng phải thần thánh gì mà không có phiền muộn ... chẳng qua giấu kĩ đến độ không sơ hở chút nào
Nhưng không phải đấm lưng cũng là 1 công việc sao .... haha rất thú vị ... Tiểu Oanh tưởng tượng cảnh đấm gẫy lưng chủ tịch đại nhân mà trong lòng dấy lên niềm hạnh phúc tột độ .............. đúng là mưu cao kế hiểm .... haizzzzzzzzzzzzzzzzz
" Chủ tịch .... vậy nằm đâu đây ......." Đương nhiên là phải nằm trên giường như mấy quán tẩm quất lịch sự rồi ....cơ mà ở công ty thì lấy đâu ra đệm êm chăn ấm .... thôi thì Hàn Thiên anh lại phải nằm trên bàn hưởng thụ mùi vị hạnh phúc 1 cách đau đớn của Tiểu Oanh cô nương
Hàn Thiên ngoan ngoãn nằm trên mặt bàn ..... hai tay bóm chặt lấy thành bàn ........... ôi thần linh ơi
Điều gì sẽ sảy ra tiếp theo ......... khi căn phòng đóng kín .... không khí xung quanh quả khiến người ta nghẹt thở ...... bên trong những âm thanh rên rỉ phát ra như một bản tình ca đầy màu sắc ..... Đôi tay ai đó nắm chặt kìm hãm cảm xúc không thể diễn tả bằng lời ... cả người uốn éo theo từng nhịp nhẹ nhàng .
Tiểu Oanh Oanh em đúng là yêu quái mà .... giết tôi đi ... đừng hành hạ tàn nhẫn như vậy vữa ... tôi kiệt sức không thể tiếp tục cuộc chơi này nữa rồi
Cô nhìn anh .... mỉm cười ....... Chủ tịch đại nhân không ngờ yếu đuối như vậy .... mới vài cái đã nghẻo rồi .... đúng là yếu lại còn thích ra gió
" Tiểu Oanh Oanh ... đến đây thôi ... tôi thấy không cần tiếp tục nữa "
" Chủ tịch .... chưa được 1 tiếng mà .... tiếp đi , như vậy vẫn chưa đủ "
Anh nhìn cô .... thái độ này xem chừng quá ưa bạo lực thì phải .... hành hạ tấm lưng của anh đến độ sắp gẫy đôi mà vẫn chưa chịu hài lòng sao
Tiểu Oanh Oanh ... để xem đến khi trở thành vợ của anh .... chắc chắn sẽ không tha cho em .... không chỉ 1 tiếng mà gấp 10 lần luôn ...............................Mẹ ơi ... Hàn Thiên không những là đại yêu tinh mà giờ thăng bậc thành cụ của đại yêu tinh luôn ạ .... dã man
" Thôi đủ rồi "
" Chủ tịch..... nữa đi "
" Đủ rồi ..... ba mẹ cô không dậy cách kìm chế sao "------Hàn Thiên trừng mắt nhìn cô ... Tiểu Oanh Oanh không hiểu sao mặt lại xịu xuống như cái bánh rán bị ngấm nước .... bật dậy .... chạy ra khỏi phòng ...kìm nén những giọt nước mắt sắp sửa ập ra ...
Hàn Thiên nhìn bóng dáng nhỏ bé chạy đi , biết là có chuyện chẳng lành .... nhưng hôm nay anh đâu có chọc giận gì cô đâu
Trên sân thượng heo hút gió ... những âm thanh gào rú của thiên nhiên .........xen lẫn âm thanh xô bồ của Hà Nội .... ánh đèn lấp lánh lộng lẫy chiếu rọi vào những giọt nước mắt nóng hổi tuôn dài trên khuôn mặt trắng ngần
Đã bao lâu rồi cô chưa khóc ....... có lẽ kể từ ngày kinh hoàng ấy sảy ra ............ Tiểu Oanh Oanh lúc ấy chỉ là một cô bé 10 tuổi , cái tuổi đời nhỏ đến độ rất rễ bị làm tổn thương ..... Người ba cô yêu thương nhất bị người ta dùng dao đâm đến chết trước mắt cô ...
Tiểu Oanh Oanh chốn trong tủ với mẹ .......... Đôi tay mẹ bịt lấy tai cô ... ôm cô vào lòng
Âm thanh kêu gào .... những tiếng đánh đập vang lên khiến Tiểu Oanh Oanh vẫn có thể nghe thấy rõ mồn một
Lời bà nghẹn ngào ... nước mắt rơi xuống ướt sũng áo cô " mẹ ra đó ... Tiểu Oanh ngồi trong này ngoan ....nhắm mắt ... lấy tay bịt tai lại nha "
" Không ...con ra đó với mẹ cơ " ..... Tiểu Oanh sợ bị bỏ lại liền ôm chặt lấy chân bà .... nước mắt nhòe nhọẹt trên gương mặt non nớt
" Tiểu Oanh ngoan của mẹ ... con ở trong này ... dù có chuyện gì sảy ra cũng không được ra .... con phải sống , phải sống để trả thù .... nếu chúng ta cứ ở yên đây , họ cuối cùng cũng sẽ phát hiện ra .... "
" Mẹ ... con rất sợ ... huhu ..... mẹ đừng bỏ con " - lời cầu xin của cô cũng không thể giữ lại đôi chân của bà
Bà hôn nên mặt cô ... ôm chặt lấy cô lần cuối cùng " Tiểu Oanh .... con là đứa con ngoan ... mẹ thà chết cũng muốn con sống sót .... con phải ghi nhớ cái tên Hàn Mạc trong đầu biết chưa, con nên nhớ hắn chính là kẻ thù của chúng ta .... dù chuyện gì sảy ra bất cứ điều gì cũng k được bước ra khỏi đây .... ba mẹ rất yêu thương con .... Tiểu Oanh Oanh "
Bà bước ra khỏi chiếc tủ quần áo .... bỏ lại Tiểu Oanh Oanh với nỗi sợ hãi vậy quanh .............
Đôi tay cô dù che thật chặt thì những âm thanh kinh hoàng đó vẫn phát ra ... đôi mắt dù có nhắm lại thì bóng tối sợ hãi vẫn vậy quanh .........
========= Bà bị người ta cưỡng hiếp đến chết ................. cảnh tượng ấy luôn dày vò cô đến tận bậy giờ ............ dù thời gian trôi qua đã bao mùa nắng mưa cũng không thể xóa nhòa nỗi đau vẫn luôn rỉ máu trong lòng .............
Tiếng bà kêu gào van xin thảm thiết ... những tiếng cười man rợ quát tháo .... những hình ảnh đẫm máu ... đau đớn như được tái hiện lại 1 cách rõ nét trước mắt cô . Chiếc áo bà bị bọn khốn đó xé tả tơi .... cả cơ thể bầm dập thương tích . Tiểu Oanh Oanh bịt lấy miệng mình ngăn lại những âm thanh từ cuống họng phát ra ............. hôm đó cũng chính là sinh nhật cô tròn 10 tuổi
Chiếc bánh sinh nhật chưa kịp thổi nến ... bị hất văng xuống nền nhà ...chỉ còn lại những đống đổ nát vỡ vụn
=========================================================================================================
Hàn Thiên .... đã từ bao giờ đã giữ vị trí trong trái tim cô .... anh đã từ bao giờ có khả năng làm cô khóc ................ chỉ một lời nói cũng khiến cô đau lòng đến vậy
Hàn Thiên anh thì biết gì chứ .... anh có gia đình ... còn tôi đâu được như vậy ............ tôi đã trở thành trẻ mồ côi .... dù có được nhân nuôi thì cũng đâu thể như 1 đứa con ruột
Tiểu Oanh Oanh nhếch miệng cười ... cuộc sống nghiệt ngã khiến cô gục ngã tạm thời .............. lần cuối thôi cho cô được khóc ............. lần cuối thôi để cô nhớ về họ ......... những người thân duy nhất đã ra đi
.................................. Lần cuối để Tiểu Oanh Oanh yểu đuối như vậy
Đôi khi dù chúng ta muốn thoát ra khỏi quá khứ đau thương ... cũng rất khó ............ quá khó để lãng quên 1 điều gì đó giường như đã trở thành 1 phần cơ thể của bản thân ........................
Hàn Thiên đứng nhìn cô ... trong lòng có chút khó hiểu .... không nhẽ anh đã nói gì sai sao , chỉ 1 câu nói vô tình của anh cũng có thể khiến Tiểu Oanh rơi nước mắt , có khi nào ... điều không tưởng đã trở thành sự thật ..................................................................................... điều không tưởng nào trở thành sự thật vậy ông nội , chẳng qua chỉ là ánh mắt anh lúc ấy quá giống với 1 người ......... kẻ thù mà Tiểu Oanh Oanh đang tìm kiếm
Kẻ thù ấy .... Hàn Mạc ... dù ông ta có ở đâu thì Tiểu Oanh Oanh cô cũng sẽ có ngày tìm ra ..... chỉ là nhất thời đã lãng quên ...
Rốt cuộc em đang suy nghĩ về điều gì ... Tiểu Oanh Oanh mạnh mẽ đến vậy thì ra cũng chẳng phải thần thánh gì mà không có phiền muộn ... chẳng qua giấu kĩ đến độ không sơ hở chút nào
/55
|