ngày ấy, nó và hắn quen nhau thật bình thường, không chút ấn tượng. nhưng tình yêu chúng nó thật gian nan, cách trở và để lại cho nó 1 vết thương lòng khắc sâu.
vừa ăn tối xong,nó cùng ngồi xem phim với cả nhà. bỗng đt nó có tin nhắn, vội lật đật chạy đến cầm đt vì mấy tháng nay nó ế nên không nhận được tin nhắn của ai vào giờ này cả
-”em có phải là trang không?”
Nó thở dài, lẩm bẩm:” lại nhầm số rồi, nó reply lại:
-” không ạ! chắc nhầm số đó bạn”
-”ừ! vậy mình xin lỗi nhé”
2 hôm sau,đang nằm mê man sắp ngủ thì bỗng tin nhắn từ sđt ấy lại đến, nó bất ngờ mở ra đọc:
-” xin lỗi bạn có phải là trang không?”
-”không mà, bạn nhầm số qoài zậy?”
-”ủa! vậy bạn là người hôm trước à?”
-”còn ai nữa. mình không phải là Trang của bạn đâu”
-”vậy bạn tên gì”
Nó bực bội nên trả lời cộc lốc:
-” Tên N”
-”vậy N cho mình làm quen nha”
Nó bực cười vì cái kiểu làm quen này, trước giờ nó thuộc lòng các kiểu làm quen của bọn con trai,nhưng nhầm số những 2 lần như thế này là lần đầu tiên nó gặp. Chúng nó là quen nhau như vậy: nhẹ nhành và êm đềm như không
2 đứa học chung 1 trường, hắn chỉ bằng tuổi nó nhưng lại lớn hơn 1 lớp. nên chỉ 1 thời gian ngắn sau chúng đã thường xuyên nói chuyện hay cứ gặp gỡ trên danh nghĩa là người yêu cho kịp với bạn bè. rồi thì yêu nhau từ lúc nào thì cả nó và hắn đều không ai hay. tình yêu của 2 đứa tuổi học trò vui quá làm nó như người điên yêu. hồi ấy hắn là 1 thằng con trai hiền lành mà tốt bụng, thư sinh mà vui tính cực kỳ. còn nó lại là 1 con bé: đỏng đảnh, điệu đà, đanh đá. những đức tính đó thì hoàn toàn tỉ lệ nghịch với cái ngoại hình không mấy hấp dẫn và kém lôi cuốn của nó. chúng nó yêu nhau nhưng không phải là ngây lần đầu tiên gặp mặt mà những tận sau này, khi chúng nhận thức rõ hơn về tầm quan trọng của nhau trong trái tim đối phương. còn thời gian đầu chúng nó chia tay cả ngàn lần vì con bé quá lỳ và bướng và vì hắn quá hiền và chất. chúng nó chẳng hợp tính nhau nên suốt ngày cãi vã, tranh dành nhau, kẻ xin lỗi, người thì vênh mặt lên cao thượng mà “ân xá” bỏ qua lỗi lầm. lại lắm lúc chúng cứ tho nhau mà buồn và khóc lu bù khi vô tình làm tổn thương lòng nhau
vừa ăn tối xong,nó cùng ngồi xem phim với cả nhà. bỗng đt nó có tin nhắn, vội lật đật chạy đến cầm đt vì mấy tháng nay nó ế nên không nhận được tin nhắn của ai vào giờ này cả
-”em có phải là trang không?”
Nó thở dài, lẩm bẩm:” lại nhầm số rồi, nó reply lại:
-” không ạ! chắc nhầm số đó bạn”
-”ừ! vậy mình xin lỗi nhé”
2 hôm sau,đang nằm mê man sắp ngủ thì bỗng tin nhắn từ sđt ấy lại đến, nó bất ngờ mở ra đọc:
-” xin lỗi bạn có phải là trang không?”
-”không mà, bạn nhầm số qoài zậy?”
-”ủa! vậy bạn là người hôm trước à?”
-”còn ai nữa. mình không phải là Trang của bạn đâu”
-”vậy bạn tên gì”
Nó bực bội nên trả lời cộc lốc:
-” Tên N”
-”vậy N cho mình làm quen nha”
Nó bực cười vì cái kiểu làm quen này, trước giờ nó thuộc lòng các kiểu làm quen của bọn con trai,nhưng nhầm số những 2 lần như thế này là lần đầu tiên nó gặp. Chúng nó là quen nhau như vậy: nhẹ nhành và êm đềm như không
2 đứa học chung 1 trường, hắn chỉ bằng tuổi nó nhưng lại lớn hơn 1 lớp. nên chỉ 1 thời gian ngắn sau chúng đã thường xuyên nói chuyện hay cứ gặp gỡ trên danh nghĩa là người yêu cho kịp với bạn bè. rồi thì yêu nhau từ lúc nào thì cả nó và hắn đều không ai hay. tình yêu của 2 đứa tuổi học trò vui quá làm nó như người điên yêu. hồi ấy hắn là 1 thằng con trai hiền lành mà tốt bụng, thư sinh mà vui tính cực kỳ. còn nó lại là 1 con bé: đỏng đảnh, điệu đà, đanh đá. những đức tính đó thì hoàn toàn tỉ lệ nghịch với cái ngoại hình không mấy hấp dẫn và kém lôi cuốn của nó. chúng nó yêu nhau nhưng không phải là ngây lần đầu tiên gặp mặt mà những tận sau này, khi chúng nhận thức rõ hơn về tầm quan trọng của nhau trong trái tim đối phương. còn thời gian đầu chúng nó chia tay cả ngàn lần vì con bé quá lỳ và bướng và vì hắn quá hiền và chất. chúng nó chẳng hợp tính nhau nên suốt ngày cãi vã, tranh dành nhau, kẻ xin lỗi, người thì vênh mặt lên cao thượng mà “ân xá” bỏ qua lỗi lầm. lại lắm lúc chúng cứ tho nhau mà buồn và khóc lu bù khi vô tình làm tổn thương lòng nhau
/17
|