Để cho bữa sủi cảo có thể hoàn thành một cách đàng hoàng, Thịnh Văn Ngôn đành ra khỏi nhà bếp.
Triệu Thuận Từ và Thẩm Vân Nghê, hai người với hai luồng suy nghĩ tâm trạng khác nhau cùng xem show trên TV, Thịnh Văn Ngôn chỉnh lại biểu cảm rồi ra trò chuyện với bà.
Sau khi nhà bếp vắng bóng cô, tốc độ làm sủi cảo của Thẩm Tại nhanh hơn rất nhiều, hết một tập show truyền hình thì sủi cảo cũng đã ra lò.
“Ăn được rồi đó, mọi người đến đây đi.” Không lâu sau, Thẩm Tại đi ra.
Khi nãy anh vừa chuẩn bị nhân vừa gói sủi cảo, Thịnh Văn Ngôn sợ lấm bẩn quần áo nên giúp anh đeo tạp dề, Thẩm Tại không tháo xuống, cứ để như vậy đi ra. Đây là lần đầu tiên Thẩm Vân Nghê nhìn thấy hình ảnh này, hơi trố mắt ra nhìn. Mặc dù không cam lòng nhưng vẫn có khoảnh khắc thấy nể phục Thịnh Văn Ngôn.
“Tới đây!” Thịnh Văn Ngôn kéo Triệu Thuận Từ đi tới, “Dì đừng chê nha, mặc dù sủi cảo của sếp Thẩm nhìn không đẹp nhưng lại ngon lắm đấy ạ.”
Thẩm Tại nhìn cô: “Lại còn chê nữa chứ.”
“Không phải chê ~ em khen mà, anh nghe hết cả câu đi chứ.”
Thẩm Tại cười, bưng nồi sủi cảo đã nấu chín ra, ngồi xuống bàn cùng ăn với mọi người. Mặc dù miếng sủi cảo có hình thù kì lạ nhưng bởi vì là lần thứ hai gói nên nhìn vẫn đẹp hơn lần trước.
Triệu Thuận Từ thở dài nói: “Qua mấy năm rồi mẹ mới lại được ăn đồ con làm đó.”
Thẩm Vân Nghê: “Hả? Lúc trước chú từng nấu ăn ạ?”
Triệu Thuận Từ gật đầu: “Có rồi, hồi lớp năm.”
Thẩm Vân Nghê hơi bất ngờ, Thịnh Văn Ngôn cũng tò mò nói: “Từ hồi tiểu học anh ấy đã biết nấu cơm ạ?”
“Ờ trường giao bài tập, yêu cầu học sinh về nhà làm một món ăn cho người thân.” Triệu Thuận Từ cười thầm kín, “Tụi con đoán xem sau đó thế nào?”
Thẩm Tại đẩy đĩa nước chấm tới trước mặt Triệu Thuận Từ, định ngăn lại: “Mẹ ăn thì ăn đi, còn nói nhiều thế chứ.”
“Con lo ăn đi, quan tâm mẹ nói làm gì?” Triệu Thuận Từ ngó lơ Thẩm Tại, vui tươi hớn hở nói, “Để dì nói tiếp, lúc đó nó không muốn làm bài tập, làm qua loa hai món, mà mùi vị thì thảm thê, làm mấy anh của nó ai ăn cũng ói ra.”
“Thật vậy ạ, tệ thế…” Thịnh Văn Ngôn buồn cười nhìn Thẩm Tại.
Thẩm Vân Nghê: “Bố cháu có ăn không? Ông ấy cũng ói ạ?”
Triệu Thuận Từ: “Bố cháu hiểu chú út của cháu nhất, nghĩ chú út làm nghiêm túc mà còn dở đến thế, không muốn đả kích nên có ăn thêm mấy miếng. Kết quả nó là người ói thảm nhất.”
Thẩm Vân Nghê lẩm bẩm: “Vậy khó ăn biết bao…”
Triệu Thuận Từ: “Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu luôn đó.”
Khuôn mặt Thẩm Tại hơi đen, “Mọi người ăn được chưa?”
Triệu Thuận Từ ngó lơ, tiếp tục nói: “Khi còn bé Thẩm Tại cứ muốn bị ăn đòn, cố ý đặt gia vị lộn xộn cả lên. Sau đó nó bị bố nó đánh cho một trận, bị đánh rồi mới nghiêm chỉnh, bất đắc dĩ làm một món ăn bình thường đem đi nộp, cuối cùng bài tập cũng hoàn thành.”
Thịnh Văn Ngôn vui vẻ nói: “Con không ngờ luôn, trên tường trưng nhiều cúp thế làm con còn nghĩ anh ấy là một cậu bé ngoan ngoãn, ưu tú lắm chứ.”
Triệu Thuận Từ: “Đúng là thành tích học tập cao nhưng suy nghĩ xấu trong bụng cũng nhiều. Khi còn bé nó hay im lặng, thích gì làm đó. Bố nó sợ nó lớn lên hư đốn nên mới giáo dục nghiêm khắc lắm.”
Bàn tay cô khẽ khàng nhéo nhéo đùi Thẩm Tại: “Ờm ~ ra là khi còn bé sếp Thẩm xấu tính nhỉ!”
“Cũng chưa chắc là bây giờ hết đâu.” Triệu Thuận Từ nói, “Thế nên Văn Ngôn à, nếu con có phải chịu uất ức gì thì cứ nói cho dì, dì sẽ bênh vực con.”
Thịnh Văn Ngôn lập tức gật đầu: “Vâng ạ!”
Thẩm Tại: “…”
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, Thịnh Văn Ngôn thích ăn cay nên đang ăn thì vào bếp, pha một đĩa nhỏ nước chấm cay.
“Có ai muốn thêm cay không?”
Triệu Thuận Từ: “Vân Nghê thích ăn cay đó.”
Thịnh Văn Ngôn nghe xong thì đẩy chén nước chấm mình vừa pha qua chỗ Thẩm Vân Nghê: “Em thử cái này đi.”
Thẩm Vân Nghê đã quen với việc chống đối Thịnh Văn Ngôn, cô ta nói bằng giọng không hòa nhã mấy: “Không muốn, cô pha cái gì ai biết có ăn được không.”
Vừa nói xong thì cô ta cảm thấy có hai luồng ánh mắt đang bắn tới. Một người là bà nội, bà ấy đang không hài lòng nhìn cô. Người còn lại là chú út… Cô ta sợ nhất là ánh mắt đó của chú út, nó pha trộn giữa nghiêm khắc và không hài lòng, cô ta hoảng hốt, cảm thấy như ánh mắt kia có thể giết người ngay tức khắc.
Tim cô ta đập thình thịch, lập tức phản ứng: “Ý, ý cháu là, dạo này cháu không ăn cay nữa.”
Thẩm Tại lấy chén nước chấm, đặt trở lại bên cạnh Thịnh Văn Ngôn: “Không ăn thì thôi, nhưng thái độ phải lễ phép chút.”
Thẩm Vân Nghê nghèn nghẹn, không dám lên tiếng.
Thẩm Tại giảng dạy: “Hôm trước chú đã bảo cháu thế nào, phải nói chuyện lễ phép với cô ấy, cháu quên rồi à?”
“Ôi trời không sao đâu mà.” Thịnh Văn Ngôn thấy lòng mình dễ chịu hẳn ra, chân mày chỉ hơi nhíu lại, “Con nít mà, anh đừng so đo với con bé.”
Thẩm Vân Nghê nghe như vậy thì lập tức nhìn về phía Thịnh Văn Ngôn, cô thì khẽ mỉm cười, mặt đầy vẻ “hiền lành”.
Thẩm Vân Nghê cảm thấy tức muốn xỉu, trẻ con? Cô mới là trẻ con đó! Cả nhà cô đều là trẻ con!
Nhưng mà, dưới sự tấn công từ hai phía bà nội và chú út, cô ta không dám phản bác gì cả… Cô ta chỉ nghĩ với một trái tim tuyệt vọng, nguy cơ lớn là Thịnh Văn Ngôn sẽ trở thành trưởng bối của mình rồi.
——
Thịnh Văn Ngôn và Thẩm Tại có thể mau chóng thành đôi cũng nhờ một phần công lao của Dương Khiêm Hòa. Nếu như hôm đó không phải sinh nhật của anh ta, Thẩm Tại sẽ không tới đó, vậy thì cô cũng không hiểu lầm mà vội vã chạy tới quán bar.
Cho nên mấy hôm sau, Thịnh Văn Ngôn đi tới xưởng rượu, chuẩn bị sẵn quà sinh nhật cho Dương Khiêm Hòa. Cô định tự lái xe đến tặng quà cho anh ta. Nhưng không ngờ đang đi thì bố cô đột nhiên gọi điện.
“Mẹ nhỏ của con sắp sinh rồi!”
Nghe được tin này, tim cô giật thót, lập tức đổi phương hướng, chạy tới bệnh viện.
Đã tới ngày dự sinh nên người nhà lúc nào cũng trông nom Điền Kiều, Thịnh Văn Ngôn cũng hay nhắn tin cho bà hỏi thăm sức khỏe. Bây giờ biết bà sắp sinh em bé nên cô cũng muốn tới chờ.
Lúc đó Thịnh Văn Ngôn đang ở khá xa bệnh viện, vì vậy lúc cô đến thì ông bà nội đã có mặt ở đó. Phía sau hai ông bà là người giúp việc, một đám người chen chúc ngoài phòng sinh.
“Dì sao rồi ạ?” Thịnh Văn Ngôn đi lên trước, hỏi Thịnh Thiên Hòa.
Thay vì hào hứng, Thịnh Thiên Hòa lại càng thêm lo âu, ông kéo tay Thịnh Văn Ngôn, hơi hốt hoảng: “Mẹ nhỏ của con đã vào đó một tiếng rồi mà chưa sinh được. Hôm nay bà ấy cũng đau lâu lắm, tới bệnh viện thì đau đến mức không chịu nổi.”
Thịnh Văn Ngôn: “Sao bố không báo con biết sớm là hai người đã tới bệnh viện rồi?”
Thịnh Thiên Hòa: “Em bé chưa ra đời thì đâu cần báo con biết sớm vậy, Kiều Kiều nói là có khi phải chờ lâu lắm.”
Thịnh Văn Ngôn nhìn cánh cửa phòng sinh đóng chặt: “Bố, bố đừng nóng ruột quá, chúng ta chờ một lát đi.”
“Ừ ừ.”
Bà nội Tôn Phái Bình cũng đặt hết tâm tư vào con dâu đang nằm trong, Thịnh Văn Ngôn chỉ lên tiếng chào họ rồi tìm chỗ ngồi xuống.
Thịnh Thiên Hòa thì nóng ruột, gấp gáp, làm Thịnh Văn Ngôn cũng hồi hộp theo, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
Một lát sau, y tá đột nhiên đi ra, nói là sinh thường không được, cần chuyển qua sinh mổ… Lần này Thịnh Thiên Hòa càng luống cuống hơn: “Chuyện…chuyện này, sao lại thế này chứ?”
“Sao đứa bé lại không ra chứ?” Tôn Phái Bình cũng gấp, “Sinh thường tốt cho đứa nhỏ, sinh mổ hình như không tốt… Bác sĩ à, có thể nào chờ thêm chút nữa để đứa bé tự ra không?”
“Mẹ! Đã lúc nào rồi mà mẹ còn tính chuyện này!”
“Mẹ nói thật mà, sinh mổ thì…”
“Kiều Kiều còn ở trong chịu đau chịu khổ đó!”
Tiếng người nói cứ vang lên bên tai, Thịnh Văn Ngôn phiền vô cùng, lạnh lùng nói: “Bác sĩ cứ mổ đi ạ cách nào tốt thì cứ làm cách đó.”
“Được, vậy mời người nhà ký tên.”
…
Bác sĩ đi vào, cửa phòng sinh đóng lại. Thịnh Văn Ngôn không muốn đứng cạnh Tôn Phái Bình nên đi tới chỗ gần cửa sổ mà ngồi.
Ngay lúc này điện thoại cô vang lên, Thẩm Tại gọi đến. Thịnh Văn Ngôn bắt máy: “A lô.”
“Em tới xưởng rượu xong về nhà rồi hả?”
Thịnh Văn Ngôn mệt mỏi nói: “Chưa về, mẹ nhỏ sắp sinh nên em chạy tới bệnh viện.”
Thẩm Tại: “Đã sinh chưa?”
“Vẫn chưa, bác sĩ vừa nói là sinh thường không được, quyết định chuyển qua sinh mổ.” Thịnh Văn Ngôn nhíu mày, “Em thấy hơi lo.”
“Ở bệnh viện nào?”
“Trường Sơn.”
“Ừm.”
Thịnh Văn Ngôn đứng bên cửa sổ gần một tiếng thì cửa phòng sinh mới mở ra, đúng lúc đó Thẩm Tại cũng đến. Nhưng Thịnh Văn Ngôn chỉ vội vã nhìn anh một cái rồi thôi, Điền Kiều chưa ra, chỉ có đứa trẻ đang khóc được bế ra trước.
“Đây đây, người nhà nhìn mặt em bé đi.” Đôi mắt sau lớp khẩu trang của y tá cong lên, “Là em bé gái.”
Hai cụ ông cụ bà hơi khựng lại: “Là, là con gái?”
Y tá: “Đúng vậy, là con gái.”
Thịnh Thiên Hòa vội vàng nói: “Vợ tôi thế nào rồi?”
“Thai phụ rất khỏe, không sao cả, chúng tôi sẽ chuyển bà ấy về phòng bệnh.”
Thịnh Thiên Hòa thở ra một hơi: “Cảm ơn cô cảm ơn bác sĩ.”
“Vâng, mọi người nhìn em bé đi.”
Con nít mới sinh đứa nào cũng xấu, nhưng Thịnh Văn Ngôn lại thấy đáng yêu khó hiểu, có lẽ… do đây là máu mủ. Thịnh Thiên Hòa cũng rất vui mừng, mọi chuyện xong hết rồi thì ông lại về phòng bệnh, cứ túc trực bên giường đứa nhỏ, híp mắt nhìn hồi lâu.
“Chúc mừng anh.” Thẩm Tại nói.
Lúc nãy Thịnh Thiên Hòa kích động nên không để ý thấy Thẩm Tại, lúc này được yên lòng rồi, thấy anh ở đây thì hơi bất ngờ.
“Thẩm Tại, sao cậu lại ở đây?”
“Tôi nghe nói nên tới thăm.”
Thịnh Thiên Hòa rất hào hứng: “Cảm ơn cậu ha.”
Thẩm Tại cười nhạt: “Đứa bé tên gì?”
Lúc trước Tôn Phái Bình nói muốn tự đặt tên cho cháu mình nên Thịnh Thiên Hòa chưa nghĩ tên. Lúc này nghe Thẩm Tại hỏi vậy, ông lập tức quay đầu nhìn hai ông bà đang ngồi trên ghế sa lon.
Vẻ mặt Tôn Phái Bình tối đi: “Con nhìn mẹ làm gì… Mẹ có đặt tên đâu.”
Thịnh Thiên Hòa: “Mẹ bảo mẹ chọn tên mà, mẹ chưa nghĩ ra hả?”
Tôn Phái Bình: “Mẹ chỉ nghĩ tên con trai thôi.”
“…”
Tôn Phái Bình thấy khuôn mặt con trai mình lạnh hẳn đi, cũng không muốn nói chuyện khó nghe vào lúc này, thế là bảo: “Vậy con tự đặt tên đi.”
“Ừm.”
Tôn Phái Bình thở dài, tự an ủi mình: “Không sao không sao, lần này con gái cũng được, còn đứa nữa mà.”
“Mẹ!” Điền Kiều còn nghỉ ngơi bên trong, Thịnh Thiên Hòa nhỏ giọng lại, không muốn cho Điền Kiều nghe, “Sau này mẹ đừng nói vậy nữa, con đã bàn với cô ấy rồi, tụi con không còn nhỏ, chỉ sinh một đứa thôi.”
Tôn Phái Bình chợt đứng lên: “Vậy sao được!”
“Sao lại không được? Mẹ cũng thấy đó, sức khỏe của Kiều Kiều không tốt mấy, sinh một đứa đã khổ lắm rồi, sao con có thể để cô ấy chịu khổ thêm lần nữa chứ.”
“Không có con trai, vậy con muốn nhà họ Thịnh không có người nối nghiệp sao?!”
“Con trai con trai, bà có thể đừng phiền nữa được không?” Thịnh Văn Ngôn cũng biết cảnh này sẽ diễn ra, khuôn mặt hết sức bình tĩnh, chỉ lạnh lùng nói, “Không có con trai thì nhà họ Thịnh sẽ tuyệt nòi à? Con không phải người, đứa bé này cũng không phải người à?”
“Hai đứa là con gái!”
“Bà nội, bà cũng là phụ nữ mà. Sao thế, phụ nữ thì không phải là con người chắc? Vậy bà là cái gì?”
Tôn Phái Bình giận tím mặt: “Thịnh Văn Ngôn, cô nói cái gì?!”
“Cháu chỉ hỏi dựa vào suy nghĩ của bà thôi, cháu không có ý gì khác cả.” Thịnh Văn Ngôn xòe tay, nói, “Thế kỷ 21 rồi, bà đừng sống theo thời đại cũ nữa. Nhà họ Thịnh có người nối nghiệp, Khải Thịnh sẽ có người phát triển. Bà đừng có lo lắng cho việc đó nữa.”
Tôn Phái Bình cắn răng nói: “Có người nối nghiệp? Cô, sau này cô cũng sẽ đi lấy chồng thôi, cô cảm thấy rằng cô đi lấy chồng rồi thì còn có thể quản lý Khải Thịnh chắc? Sau này nhà chồng của cô đặt đâu rồi cô ở đâu, cô sẽ bị bên đó trói buộc cô có hiểu không?”
“Sẽ không có ai trói buộc cô ấy, cũng không ai yêu cầu cô ấy phải làm gì cả.” Thẩm Tại, người luôn yên lặng nãy giờ bỗng dưng lên tiếng.
Mọi người đứng đó không ngờ Thẩm Tại sẽ xen vào chuyện này, tất cả đều nhìn về phía anh.
Tôn Phái Bình: “Cậu Thẩm, ý cậu là sao?”
Thẩm Tại nhàn nhạt nói: “Ý tôi là, Thịnh Văn Ngôn có năng lực tiếp quản Khải Thịnh, mọi người nên dốc toàn lực ủng hộ cô ấy chứ không phải bàn ra, cản đường. Hơn nữa dù sau này thế nào, cô ấy sẽ không bị kìm hãm, cô ấy có thể làm bất kỳ chuyện gì mà cô ấy muốn làm.”
Tôn Phái Bình: “… Cậu chỉ nói vậy thôi chứ có nghĩa lý gì?”
“Lời của tôi có ý nghĩa.” Thẩm Tại kéo Thịnh Văn Ngôn đến bên cạnh mình, tư thế bảo vệ: “Cô ấy là bạn gái tôi, bà vừa nhắc đến nhà chồng… Có nghĩa cũng là tôi, vậy nên tôi muốn nói rõ lập trường của mình trước.”
Tôn Phái Bình và chồng nhìn nhau, thần sắc chấn động. Thịnh Thiên Hòa hoàn toàn ngây người, cái gì? Bạn gái??
“Còn việc liệu có người nối nghiệp hay không…” Thẩm Tại suy nghĩ một chút, nói, “Con của chúng tôi có thể lấy họ Thịnh. Chỉ cần cô ấy thấy vui là được.”
Triệu Thuận Từ và Thẩm Vân Nghê, hai người với hai luồng suy nghĩ tâm trạng khác nhau cùng xem show trên TV, Thịnh Văn Ngôn chỉnh lại biểu cảm rồi ra trò chuyện với bà.
Sau khi nhà bếp vắng bóng cô, tốc độ làm sủi cảo của Thẩm Tại nhanh hơn rất nhiều, hết một tập show truyền hình thì sủi cảo cũng đã ra lò.
“Ăn được rồi đó, mọi người đến đây đi.” Không lâu sau, Thẩm Tại đi ra.
Khi nãy anh vừa chuẩn bị nhân vừa gói sủi cảo, Thịnh Văn Ngôn sợ lấm bẩn quần áo nên giúp anh đeo tạp dề, Thẩm Tại không tháo xuống, cứ để như vậy đi ra. Đây là lần đầu tiên Thẩm Vân Nghê nhìn thấy hình ảnh này, hơi trố mắt ra nhìn. Mặc dù không cam lòng nhưng vẫn có khoảnh khắc thấy nể phục Thịnh Văn Ngôn.
“Tới đây!” Thịnh Văn Ngôn kéo Triệu Thuận Từ đi tới, “Dì đừng chê nha, mặc dù sủi cảo của sếp Thẩm nhìn không đẹp nhưng lại ngon lắm đấy ạ.”
Thẩm Tại nhìn cô: “Lại còn chê nữa chứ.”
“Không phải chê ~ em khen mà, anh nghe hết cả câu đi chứ.”
Thẩm Tại cười, bưng nồi sủi cảo đã nấu chín ra, ngồi xuống bàn cùng ăn với mọi người. Mặc dù miếng sủi cảo có hình thù kì lạ nhưng bởi vì là lần thứ hai gói nên nhìn vẫn đẹp hơn lần trước.
Triệu Thuận Từ thở dài nói: “Qua mấy năm rồi mẹ mới lại được ăn đồ con làm đó.”
Thẩm Vân Nghê: “Hả? Lúc trước chú từng nấu ăn ạ?”
Triệu Thuận Từ gật đầu: “Có rồi, hồi lớp năm.”
Thẩm Vân Nghê hơi bất ngờ, Thịnh Văn Ngôn cũng tò mò nói: “Từ hồi tiểu học anh ấy đã biết nấu cơm ạ?”
“Ờ trường giao bài tập, yêu cầu học sinh về nhà làm một món ăn cho người thân.” Triệu Thuận Từ cười thầm kín, “Tụi con đoán xem sau đó thế nào?”
Thẩm Tại đẩy đĩa nước chấm tới trước mặt Triệu Thuận Từ, định ngăn lại: “Mẹ ăn thì ăn đi, còn nói nhiều thế chứ.”
“Con lo ăn đi, quan tâm mẹ nói làm gì?” Triệu Thuận Từ ngó lơ Thẩm Tại, vui tươi hớn hở nói, “Để dì nói tiếp, lúc đó nó không muốn làm bài tập, làm qua loa hai món, mà mùi vị thì thảm thê, làm mấy anh của nó ai ăn cũng ói ra.”
“Thật vậy ạ, tệ thế…” Thịnh Văn Ngôn buồn cười nhìn Thẩm Tại.
Thẩm Vân Nghê: “Bố cháu có ăn không? Ông ấy cũng ói ạ?”
Triệu Thuận Từ: “Bố cháu hiểu chú út của cháu nhất, nghĩ chú út làm nghiêm túc mà còn dở đến thế, không muốn đả kích nên có ăn thêm mấy miếng. Kết quả nó là người ói thảm nhất.”
Thẩm Vân Nghê lẩm bẩm: “Vậy khó ăn biết bao…”
Triệu Thuận Từ: “Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu luôn đó.”
Khuôn mặt Thẩm Tại hơi đen, “Mọi người ăn được chưa?”
Triệu Thuận Từ ngó lơ, tiếp tục nói: “Khi còn bé Thẩm Tại cứ muốn bị ăn đòn, cố ý đặt gia vị lộn xộn cả lên. Sau đó nó bị bố nó đánh cho một trận, bị đánh rồi mới nghiêm chỉnh, bất đắc dĩ làm một món ăn bình thường đem đi nộp, cuối cùng bài tập cũng hoàn thành.”
Thịnh Văn Ngôn vui vẻ nói: “Con không ngờ luôn, trên tường trưng nhiều cúp thế làm con còn nghĩ anh ấy là một cậu bé ngoan ngoãn, ưu tú lắm chứ.”
Triệu Thuận Từ: “Đúng là thành tích học tập cao nhưng suy nghĩ xấu trong bụng cũng nhiều. Khi còn bé nó hay im lặng, thích gì làm đó. Bố nó sợ nó lớn lên hư đốn nên mới giáo dục nghiêm khắc lắm.”
Bàn tay cô khẽ khàng nhéo nhéo đùi Thẩm Tại: “Ờm ~ ra là khi còn bé sếp Thẩm xấu tính nhỉ!”
“Cũng chưa chắc là bây giờ hết đâu.” Triệu Thuận Từ nói, “Thế nên Văn Ngôn à, nếu con có phải chịu uất ức gì thì cứ nói cho dì, dì sẽ bênh vực con.”
Thịnh Văn Ngôn lập tức gật đầu: “Vâng ạ!”
Thẩm Tại: “…”
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, Thịnh Văn Ngôn thích ăn cay nên đang ăn thì vào bếp, pha một đĩa nhỏ nước chấm cay.
“Có ai muốn thêm cay không?”
Triệu Thuận Từ: “Vân Nghê thích ăn cay đó.”
Thịnh Văn Ngôn nghe xong thì đẩy chén nước chấm mình vừa pha qua chỗ Thẩm Vân Nghê: “Em thử cái này đi.”
Thẩm Vân Nghê đã quen với việc chống đối Thịnh Văn Ngôn, cô ta nói bằng giọng không hòa nhã mấy: “Không muốn, cô pha cái gì ai biết có ăn được không.”
Vừa nói xong thì cô ta cảm thấy có hai luồng ánh mắt đang bắn tới. Một người là bà nội, bà ấy đang không hài lòng nhìn cô. Người còn lại là chú út… Cô ta sợ nhất là ánh mắt đó của chú út, nó pha trộn giữa nghiêm khắc và không hài lòng, cô ta hoảng hốt, cảm thấy như ánh mắt kia có thể giết người ngay tức khắc.
Tim cô ta đập thình thịch, lập tức phản ứng: “Ý, ý cháu là, dạo này cháu không ăn cay nữa.”
Thẩm Tại lấy chén nước chấm, đặt trở lại bên cạnh Thịnh Văn Ngôn: “Không ăn thì thôi, nhưng thái độ phải lễ phép chút.”
Thẩm Vân Nghê nghèn nghẹn, không dám lên tiếng.
Thẩm Tại giảng dạy: “Hôm trước chú đã bảo cháu thế nào, phải nói chuyện lễ phép với cô ấy, cháu quên rồi à?”
“Ôi trời không sao đâu mà.” Thịnh Văn Ngôn thấy lòng mình dễ chịu hẳn ra, chân mày chỉ hơi nhíu lại, “Con nít mà, anh đừng so đo với con bé.”
Thẩm Vân Nghê nghe như vậy thì lập tức nhìn về phía Thịnh Văn Ngôn, cô thì khẽ mỉm cười, mặt đầy vẻ “hiền lành”.
Thẩm Vân Nghê cảm thấy tức muốn xỉu, trẻ con? Cô mới là trẻ con đó! Cả nhà cô đều là trẻ con!
Nhưng mà, dưới sự tấn công từ hai phía bà nội và chú út, cô ta không dám phản bác gì cả… Cô ta chỉ nghĩ với một trái tim tuyệt vọng, nguy cơ lớn là Thịnh Văn Ngôn sẽ trở thành trưởng bối của mình rồi.
——
Thịnh Văn Ngôn và Thẩm Tại có thể mau chóng thành đôi cũng nhờ một phần công lao của Dương Khiêm Hòa. Nếu như hôm đó không phải sinh nhật của anh ta, Thẩm Tại sẽ không tới đó, vậy thì cô cũng không hiểu lầm mà vội vã chạy tới quán bar.
Cho nên mấy hôm sau, Thịnh Văn Ngôn đi tới xưởng rượu, chuẩn bị sẵn quà sinh nhật cho Dương Khiêm Hòa. Cô định tự lái xe đến tặng quà cho anh ta. Nhưng không ngờ đang đi thì bố cô đột nhiên gọi điện.
“Mẹ nhỏ của con sắp sinh rồi!”
Nghe được tin này, tim cô giật thót, lập tức đổi phương hướng, chạy tới bệnh viện.
Đã tới ngày dự sinh nên người nhà lúc nào cũng trông nom Điền Kiều, Thịnh Văn Ngôn cũng hay nhắn tin cho bà hỏi thăm sức khỏe. Bây giờ biết bà sắp sinh em bé nên cô cũng muốn tới chờ.
Lúc đó Thịnh Văn Ngôn đang ở khá xa bệnh viện, vì vậy lúc cô đến thì ông bà nội đã có mặt ở đó. Phía sau hai ông bà là người giúp việc, một đám người chen chúc ngoài phòng sinh.
“Dì sao rồi ạ?” Thịnh Văn Ngôn đi lên trước, hỏi Thịnh Thiên Hòa.
Thay vì hào hứng, Thịnh Thiên Hòa lại càng thêm lo âu, ông kéo tay Thịnh Văn Ngôn, hơi hốt hoảng: “Mẹ nhỏ của con đã vào đó một tiếng rồi mà chưa sinh được. Hôm nay bà ấy cũng đau lâu lắm, tới bệnh viện thì đau đến mức không chịu nổi.”
Thịnh Văn Ngôn: “Sao bố không báo con biết sớm là hai người đã tới bệnh viện rồi?”
Thịnh Thiên Hòa: “Em bé chưa ra đời thì đâu cần báo con biết sớm vậy, Kiều Kiều nói là có khi phải chờ lâu lắm.”
Thịnh Văn Ngôn nhìn cánh cửa phòng sinh đóng chặt: “Bố, bố đừng nóng ruột quá, chúng ta chờ một lát đi.”
“Ừ ừ.”
Bà nội Tôn Phái Bình cũng đặt hết tâm tư vào con dâu đang nằm trong, Thịnh Văn Ngôn chỉ lên tiếng chào họ rồi tìm chỗ ngồi xuống.
Thịnh Thiên Hòa thì nóng ruột, gấp gáp, làm Thịnh Văn Ngôn cũng hồi hộp theo, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
Một lát sau, y tá đột nhiên đi ra, nói là sinh thường không được, cần chuyển qua sinh mổ… Lần này Thịnh Thiên Hòa càng luống cuống hơn: “Chuyện…chuyện này, sao lại thế này chứ?”
“Sao đứa bé lại không ra chứ?” Tôn Phái Bình cũng gấp, “Sinh thường tốt cho đứa nhỏ, sinh mổ hình như không tốt… Bác sĩ à, có thể nào chờ thêm chút nữa để đứa bé tự ra không?”
“Mẹ! Đã lúc nào rồi mà mẹ còn tính chuyện này!”
“Mẹ nói thật mà, sinh mổ thì…”
“Kiều Kiều còn ở trong chịu đau chịu khổ đó!”
Tiếng người nói cứ vang lên bên tai, Thịnh Văn Ngôn phiền vô cùng, lạnh lùng nói: “Bác sĩ cứ mổ đi ạ cách nào tốt thì cứ làm cách đó.”
“Được, vậy mời người nhà ký tên.”
…
Bác sĩ đi vào, cửa phòng sinh đóng lại. Thịnh Văn Ngôn không muốn đứng cạnh Tôn Phái Bình nên đi tới chỗ gần cửa sổ mà ngồi.
Ngay lúc này điện thoại cô vang lên, Thẩm Tại gọi đến. Thịnh Văn Ngôn bắt máy: “A lô.”
“Em tới xưởng rượu xong về nhà rồi hả?”
Thịnh Văn Ngôn mệt mỏi nói: “Chưa về, mẹ nhỏ sắp sinh nên em chạy tới bệnh viện.”
Thẩm Tại: “Đã sinh chưa?”
“Vẫn chưa, bác sĩ vừa nói là sinh thường không được, quyết định chuyển qua sinh mổ.” Thịnh Văn Ngôn nhíu mày, “Em thấy hơi lo.”
“Ở bệnh viện nào?”
“Trường Sơn.”
“Ừm.”
Thịnh Văn Ngôn đứng bên cửa sổ gần một tiếng thì cửa phòng sinh mới mở ra, đúng lúc đó Thẩm Tại cũng đến. Nhưng Thịnh Văn Ngôn chỉ vội vã nhìn anh một cái rồi thôi, Điền Kiều chưa ra, chỉ có đứa trẻ đang khóc được bế ra trước.
“Đây đây, người nhà nhìn mặt em bé đi.” Đôi mắt sau lớp khẩu trang của y tá cong lên, “Là em bé gái.”
Hai cụ ông cụ bà hơi khựng lại: “Là, là con gái?”
Y tá: “Đúng vậy, là con gái.”
Thịnh Thiên Hòa vội vàng nói: “Vợ tôi thế nào rồi?”
“Thai phụ rất khỏe, không sao cả, chúng tôi sẽ chuyển bà ấy về phòng bệnh.”
Thịnh Thiên Hòa thở ra một hơi: “Cảm ơn cô cảm ơn bác sĩ.”
“Vâng, mọi người nhìn em bé đi.”
Con nít mới sinh đứa nào cũng xấu, nhưng Thịnh Văn Ngôn lại thấy đáng yêu khó hiểu, có lẽ… do đây là máu mủ. Thịnh Thiên Hòa cũng rất vui mừng, mọi chuyện xong hết rồi thì ông lại về phòng bệnh, cứ túc trực bên giường đứa nhỏ, híp mắt nhìn hồi lâu.
“Chúc mừng anh.” Thẩm Tại nói.
Lúc nãy Thịnh Thiên Hòa kích động nên không để ý thấy Thẩm Tại, lúc này được yên lòng rồi, thấy anh ở đây thì hơi bất ngờ.
“Thẩm Tại, sao cậu lại ở đây?”
“Tôi nghe nói nên tới thăm.”
Thịnh Thiên Hòa rất hào hứng: “Cảm ơn cậu ha.”
Thẩm Tại cười nhạt: “Đứa bé tên gì?”
Lúc trước Tôn Phái Bình nói muốn tự đặt tên cho cháu mình nên Thịnh Thiên Hòa chưa nghĩ tên. Lúc này nghe Thẩm Tại hỏi vậy, ông lập tức quay đầu nhìn hai ông bà đang ngồi trên ghế sa lon.
Vẻ mặt Tôn Phái Bình tối đi: “Con nhìn mẹ làm gì… Mẹ có đặt tên đâu.”
Thịnh Thiên Hòa: “Mẹ bảo mẹ chọn tên mà, mẹ chưa nghĩ ra hả?”
Tôn Phái Bình: “Mẹ chỉ nghĩ tên con trai thôi.”
“…”
Tôn Phái Bình thấy khuôn mặt con trai mình lạnh hẳn đi, cũng không muốn nói chuyện khó nghe vào lúc này, thế là bảo: “Vậy con tự đặt tên đi.”
“Ừm.”
Tôn Phái Bình thở dài, tự an ủi mình: “Không sao không sao, lần này con gái cũng được, còn đứa nữa mà.”
“Mẹ!” Điền Kiều còn nghỉ ngơi bên trong, Thịnh Thiên Hòa nhỏ giọng lại, không muốn cho Điền Kiều nghe, “Sau này mẹ đừng nói vậy nữa, con đã bàn với cô ấy rồi, tụi con không còn nhỏ, chỉ sinh một đứa thôi.”
Tôn Phái Bình chợt đứng lên: “Vậy sao được!”
“Sao lại không được? Mẹ cũng thấy đó, sức khỏe của Kiều Kiều không tốt mấy, sinh một đứa đã khổ lắm rồi, sao con có thể để cô ấy chịu khổ thêm lần nữa chứ.”
“Không có con trai, vậy con muốn nhà họ Thịnh không có người nối nghiệp sao?!”
“Con trai con trai, bà có thể đừng phiền nữa được không?” Thịnh Văn Ngôn cũng biết cảnh này sẽ diễn ra, khuôn mặt hết sức bình tĩnh, chỉ lạnh lùng nói, “Không có con trai thì nhà họ Thịnh sẽ tuyệt nòi à? Con không phải người, đứa bé này cũng không phải người à?”
“Hai đứa là con gái!”
“Bà nội, bà cũng là phụ nữ mà. Sao thế, phụ nữ thì không phải là con người chắc? Vậy bà là cái gì?”
Tôn Phái Bình giận tím mặt: “Thịnh Văn Ngôn, cô nói cái gì?!”
“Cháu chỉ hỏi dựa vào suy nghĩ của bà thôi, cháu không có ý gì khác cả.” Thịnh Văn Ngôn xòe tay, nói, “Thế kỷ 21 rồi, bà đừng sống theo thời đại cũ nữa. Nhà họ Thịnh có người nối nghiệp, Khải Thịnh sẽ có người phát triển. Bà đừng có lo lắng cho việc đó nữa.”
Tôn Phái Bình cắn răng nói: “Có người nối nghiệp? Cô, sau này cô cũng sẽ đi lấy chồng thôi, cô cảm thấy rằng cô đi lấy chồng rồi thì còn có thể quản lý Khải Thịnh chắc? Sau này nhà chồng của cô đặt đâu rồi cô ở đâu, cô sẽ bị bên đó trói buộc cô có hiểu không?”
“Sẽ không có ai trói buộc cô ấy, cũng không ai yêu cầu cô ấy phải làm gì cả.” Thẩm Tại, người luôn yên lặng nãy giờ bỗng dưng lên tiếng.
Mọi người đứng đó không ngờ Thẩm Tại sẽ xen vào chuyện này, tất cả đều nhìn về phía anh.
Tôn Phái Bình: “Cậu Thẩm, ý cậu là sao?”
Thẩm Tại nhàn nhạt nói: “Ý tôi là, Thịnh Văn Ngôn có năng lực tiếp quản Khải Thịnh, mọi người nên dốc toàn lực ủng hộ cô ấy chứ không phải bàn ra, cản đường. Hơn nữa dù sau này thế nào, cô ấy sẽ không bị kìm hãm, cô ấy có thể làm bất kỳ chuyện gì mà cô ấy muốn làm.”
Tôn Phái Bình: “… Cậu chỉ nói vậy thôi chứ có nghĩa lý gì?”
“Lời của tôi có ý nghĩa.” Thẩm Tại kéo Thịnh Văn Ngôn đến bên cạnh mình, tư thế bảo vệ: “Cô ấy là bạn gái tôi, bà vừa nhắc đến nhà chồng… Có nghĩa cũng là tôi, vậy nên tôi muốn nói rõ lập trường của mình trước.”
Tôn Phái Bình và chồng nhìn nhau, thần sắc chấn động. Thịnh Thiên Hòa hoàn toàn ngây người, cái gì? Bạn gái??
“Còn việc liệu có người nối nghiệp hay không…” Thẩm Tại suy nghĩ một chút, nói, “Con của chúng tôi có thể lấy họ Thịnh. Chỉ cần cô ấy thấy vui là được.”
/80
|