Nhân Kiệt rất tức giận, anh sau khi phát hiện cô biến mất vừa lo lắng cho sức khoẻ của cô, vừa cho người lục tung mọi nơi tìm kiếm nhưng sau cùng lại nghe được tin cô xuất hiện ở phiên toà này anh cấp tốc đến đây. Bây giờ nhìn thấy mặt Thục Xương, anh chỉ muốn giết hắn ngay, dám đột nhà anh, cướp cô đicòn tên đạo chích nào ranh mãnh ghê gớm ngoài hắn chứ. Thục Xương cũng đang vô cùng tức giận, cô thì thương cảm Nhân Kiệt mà bảo luật sư đừng khai ra việc mình bị giam nhà họ Lưu, nhưng anh cũng chẳng thể đường hoàng nói ra thân phận mình trước mọi người, ngay cả việc cứu luật sư Hàn cũng phải giấu đi thế mới bảo sao không thắng vụ kiện. Nhân Kiệt cố kiềm chế hạ giọng hỏi cô:
- Anh lo sức khoẻ của em lắm! Mau đến bệnh viện đi.
- Không cần! Đã có bác sĩ riêng cho cô ấy! ( Thục Xương xen ngang)
- Anh đừng giận ba tôi nữa nhé! Hãy bỏ qua tất cả không được sao?
Tiểu Yên mãi mới thốt ra được câu cô muốn nói, mọi sự thật đã vượt qua giới hạn quá đủ rồi. Cô muốn tất cả dừng lại. Nhân Kiệt suy nghĩ rồi ánh mắt tỏ ra quyết liệt.
- Nếu em về bên tôi! Thì tôi sẽ coi như xoá hết hận thù!
Anh chỉ kiếm cớ thôi, anh chủ yếu muốn cô lại thuộc về mình, chỉ đơn giản là độc tài chiếm hữu, cô cụp mắt lại rồi mở mắt ra sau phút giây đắn đo:
- Đúng là tôi vừa hận vừa thấy có lỗi với anh, nhưng nếu về đó sống với anh có lẽ không thể!
- Tại sao? Em lại chọn tên đã có vợ là hắn sao? Tôi thua hắn khoản đó sao? ( Nhân Kiệt chỉ tay về phía Thục Xương giận dữ)
Thục Xương phản bác:
- Tôi đã nói rõ ràng với cô ấy rồi! Tôi đã chọn Tiểu Yên! Theo luật pháp đính hôn không giống kết hôn đâu đừng ăn nói tuỳ tiện.
- Thôi xin hai người! Tôi không yêu anh Nhân Kiệt! Tôi chỉ cảm thấy tội lỗi xen lẫn hận với anh thôi! Chuyện chúng ta vốn dĩ ngay từ đầu chỉ có anh áp đặt ép buộc. Thục Xương chúng ta đi đi.
Cô đã cự tuyệt Nhân Kiệt như vậy, cô làm hắn lần đầu tiên nếm mùi thất bại, hắn đường đường là người thừa kế tập đoàn Thái Bình, lẽ nào kế hoạch lần này là sai lầm của hắn, chính hắn cũng đau khổ mà đấu tranh giữa yêu và thù, nhưng hôm nay nhờ cô hắn lại rõ ràng cái việc hắn cần làm rồi.
Nhân Kiệt cười một cách ma quỷ, thất tình cộng hận thù nhân lên gấp 3 gấp 4 lần cái thâm hiểm trong hắn.
- Anh lo sức khoẻ của em lắm! Mau đến bệnh viện đi.
- Không cần! Đã có bác sĩ riêng cho cô ấy! ( Thục Xương xen ngang)
- Anh đừng giận ba tôi nữa nhé! Hãy bỏ qua tất cả không được sao?
Tiểu Yên mãi mới thốt ra được câu cô muốn nói, mọi sự thật đã vượt qua giới hạn quá đủ rồi. Cô muốn tất cả dừng lại. Nhân Kiệt suy nghĩ rồi ánh mắt tỏ ra quyết liệt.
- Nếu em về bên tôi! Thì tôi sẽ coi như xoá hết hận thù!
Anh chỉ kiếm cớ thôi, anh chủ yếu muốn cô lại thuộc về mình, chỉ đơn giản là độc tài chiếm hữu, cô cụp mắt lại rồi mở mắt ra sau phút giây đắn đo:
- Đúng là tôi vừa hận vừa thấy có lỗi với anh, nhưng nếu về đó sống với anh có lẽ không thể!
- Tại sao? Em lại chọn tên đã có vợ là hắn sao? Tôi thua hắn khoản đó sao? ( Nhân Kiệt chỉ tay về phía Thục Xương giận dữ)
Thục Xương phản bác:
- Tôi đã nói rõ ràng với cô ấy rồi! Tôi đã chọn Tiểu Yên! Theo luật pháp đính hôn không giống kết hôn đâu đừng ăn nói tuỳ tiện.
- Thôi xin hai người! Tôi không yêu anh Nhân Kiệt! Tôi chỉ cảm thấy tội lỗi xen lẫn hận với anh thôi! Chuyện chúng ta vốn dĩ ngay từ đầu chỉ có anh áp đặt ép buộc. Thục Xương chúng ta đi đi.
Cô đã cự tuyệt Nhân Kiệt như vậy, cô làm hắn lần đầu tiên nếm mùi thất bại, hắn đường đường là người thừa kế tập đoàn Thái Bình, lẽ nào kế hoạch lần này là sai lầm của hắn, chính hắn cũng đau khổ mà đấu tranh giữa yêu và thù, nhưng hôm nay nhờ cô hắn lại rõ ràng cái việc hắn cần làm rồi.
Nhân Kiệt cười một cách ma quỷ, thất tình cộng hận thù nhân lên gấp 3 gấp 4 lần cái thâm hiểm trong hắn.
/66
|