“Nga đã từng nghe một người nào đó nói rằng, mọi việc xảy ra trên thế gian này đều được sắp xếp bởi bàn tay của Thượng Đế. Người không bao giờ cho chúng sinh những nỗi khó khăn ngoài sức chịu đựng của họ. Và cho dù trong cùng cực của khổ hạnh, chính chúng ta cũng không bao giờ ngờ rằng, đôi khi, kỳ tích lại xảy ra trong những giây phút tuyệt vọng nhất.”
Trong phòng số 500 hạng Tổng Thống...
Rầm!
Andrew đập mạnh tay xuống bàn. Anh mím chặt môi ghìm cơn giận, uống nhanh ba ly rượu Whisky trong vòng một phút mà cơn giận vẫn không bốc hơi đi được chút nào. Bực tức, anh ném mạnh chai rượu vào cửa sổ.
Xoảng...
Tấm kiếng trong veo không một vết bẩn bể tan nát trên nền nhà. Tiệp đứng bên cạnh mặt vẫn tỉnh bơ như cây cơ', thái độ bình thản giống như Andrew vừa ném một hòn đá nhỏ xuống mặt nước vậy. Thật ra, chuyện Andrew ném đồ đạc mỗi khi nóng giận thường xuyên xảy ra như ăn cơm bữa nên anh đã quá quên thuộc. Còn nếu như Andrew không đập phá gì mỗi khi nóng giận mới là chuyện lớn. Vì thế, anh thản nhiên cầm điện thoại lên gọi tạp vụ đến quét dọn rồi trịnh trọng hỏi Andrew.
Dạ, thưa ông chủ. Giờ, ông muốn xử lý vụ này thế nào? Tiệp hơi nghiêng người về phía Andrew đang ngồi. Tư thế sẵn sàng trả đũa thay anh.
Xử cái gì mà xử. Tất cả cũng tại cậu hết. Nếu không vát cô ta vào trong xe thì làm gì cô ta có cơ hội tổng xỉ vả tôi như vậy....Xử cô ta à, có giết chết cô ta cũng không thể nào lấy lại danh dự của tôi...
Tiệp im re, đứng tư thế cúi đầu chịu trận. Thôi thì, ông chủ cứ xả ra hết cho đã tức vậy!
Andrew nghiến răng, cung tay lại, gân xanh nổi lên như chuẩn bị đi đánh nhau. Quả thật, sự nhụt nhã hôm nay quá sức tưởng tượng cũng như giới hạn chịu đựng của anh. Cả đời anh chưa bao giờ bị ai làm mất mặt như vậy. Huống hồ chi đây lại là một đứa con gái. Không, một con ăn mày nhếch nhác bần cùng của xã hội.
Đồ cái bang! Tôi thề nếu gặp cô một lần nữa, cô sẽ chết với tôi. Andrew cáu kỉnh lẩm bẩm suốt cả một buổi chiều.
Thật ra, đối phó với một đứa con gái chân yếu tay mềm như Nga không phải là việc gì quá khó đối với Andrew. Chỉ cần anh búng tay một cái, đám chân dài bên cạnh sẽ cho Nga một bài học nhớ đời. Nhưng sau đó, Andrew lại cho rằng, kế hoạch này có vẻ hơi tiểu nhân quá. Vì dù sao, đây cũng là hiềm khích cá nhân giữa anh và Nga. Nên nếu cần thiết, phải đích thân anh ra tay dạy dỗ cô một cách cẩn thận nhất.
Đánh cô à? Không, anh chưa bao giờ đánh phụ nữ dù chỉ là một cành hoa. Nhưng làm cho cô ta ê mặt thì không có việc gì khó khăn lắm!
Tuy nhiên, tức giận là vậy, nhưng chỉ sau hai ngày vùi đầu ở phòng VIP chơi bài thâu đêm suốt sáng, Andrew cũng dần quên lãng mất đứa con gái ăn mày mồm mép kia tự khi nào. Hiềm khích và ý định trả thù cũng chìm dần vào quên lãng.
Còn về phía Nga. Mấy ngày qua, cô trốn biệt ở khu đỗ xe của sòng bạc. Với bộ dạng như thế này, cô không dám lãng vãng ở khu vực bên trong sòng bài nữa. Có lẽ, nếu bảo vệ nhìn thấy cô cũng sẽ không cho vào. Nhất định đống phân thối đó sẽ cấu kết với đám bảo vệ cấm cửa cô.
Hai ngày qua, Nga không ăn uống gì. Cơ thể gần như kiệt sức, đôi chân không thể nhấc lên được. Cô ngồi gục đầu, ủ rũ ở góc tối của bãi đậu xe. Cuối cùng, cô đành đánh liều vào lại bên trong để tìm thử ba cô một lần nữa. Nếu lần này không gặp, cô buộc phải tìm cách để về lại cửa khẩu Bavet.
Nga vuốt vuốt lại mái tóc đen bê bếch, chỉnh lại bộ quần áo loang lỗ những vết bùn sình. Sau một hồi cố chỉnh lại chiếc áo sơ mi mà không thể trông khá hơn được, cô đành giữ nguyên bộ dạng quen thuộc. Hai tay khoanh lại, nắm lấy hai vạt áo vào nhau. Sau đó, cô chầm chậm đứng lên, lúi cúi tiến vào trong sòng bạc.
Nhìn cô, ai cũng muốn hát bài Người về từ lòng đất!
--o---
Chủ nhật.
Sòng bạc đông khách nườm nượp. Khách chơi bài ở Casino Đệ Nhất hầu hết đến từ những quốc gia lân cận như: Lào, Thái Lan... Trong đó, khách Việt Nam và Trung Quốc chiếm một số lượng rất lớn, khi mà kinh doanh sòng bạc bị cho là bất hợp pháp ở hai quốc gia này. Ngoài ra, Đệ Nhất còn đón một số lượng khách du lịch Tây Âu và cả khách từ Ma Cao đến đây để tìm cảm giác lạ.
Đi giữa dòng người cùng quê hương khiến Nga cũng bớt cảm thấy xa lạ. Tuy nhiên, thái độ hiếu kỳ xa lánh của họ dành cho Nga khiến cô cảm thấy hụt hẫng và khó bắt chuyện hỏi thăm. Cũng chẳng trách được, khi bộ dạng cô trông chẳng khác gì một người vô gia cư như thế này. Cô cũng thầm cảm ơn. Vì đến thời điểm hiện tại, mình vẫn chưa bị bảo vệ đuổi ra ngoài.
Nga e dè bước vào khu vực chơi bài. Nơi có hàng chục bàn chơi bài và máy đánh bạc điện tử đủ loại mà cô không thể nào đếm xuể. Cô lướt mắt nhìn hàng trăm con người đang tụ tập xung quanh những chiếc bàn màu xanh rêu bên cạnh những cô dealer xinh đẹp. Hết bàn này đến bàn khác nhưng chẳng thấy bóng dáng ông Thiên đâu. Chỉ có tiếng đám đông reo hò in ỏi khi thắng bài, hay tiếng đập bàn rầm rầm đầy cay cú khi thua bài khiến cô phải giật mình.
Nga nhìn chằm chằm vào những đồng chip đủ màu sắc với ánh mắt thèm thuồng. Chỉ cần một con chip màu xanh nhỏ bé kia thôi cũng có thể giúp cô thoát khỏi cơn đói bụng đang âm ĩ trong người.
Nga lủi thủi bước đi vòng vòng khu vực giải trí mua sắm sau khi đã đi khắp khu vực chơi bài mà không nhìn thấy bố Thiên. Thế là hy vọng cuối cùng của cô đã tan thành mây khói. Cô sẽ phải làm sao đây khi trong người không còn một đồng bạc nào, giấy tờ cũng đã mất hết. Cô không thể nào gọi điện về cho anh Nhân được. Chắc chắn, anh sẽ lo lắng mà chạy sang đây tìm cô. Mẹ cô đang bệnh, công việc của anh không thể nào bỏ dỡ. Anh giờ là trụ cột chính trong gia đình. Anh đi rồi thì ai sẽ lo tiền viện phí, thuốc men cho mẹ. Ba đứa em của cô thì còn quá thơ dại. Không, cô không được yếu đuối mà gọi điện về được. Tất cả cũng là lỗi tại cô, chính cô đã cãi lời anh Nhân một thân một mình sang đây. Nghĩ đến cảnh anh mình mài đũng quần ở xí nghiệp hay đêm tối làm quần quật ở quán bar để lo cho cả gia đình mà Nga ứa nước mắt. Còn mẹ cô, không biết giờ này mẹ như thế nào? Mẹ có khoẻ hơn được chút nào không? Hôm cô đi, mẹ trông rất yếu. Cô cứ ngỡ tìm được ba Thiên về cho mẹ thì mẹ sẽ mau hết bệnh. Vậy mà, cuối cùng, cô càng làm mọi việc thêm phức tạp.
Ba ơi, giờ này ba đang ở đâu? Ba có biết cả nhà đang mong chờ ba từng ngày không? Nga khẽ nói, nước mắt ướt mặn đắng đôi môi khô ráp. Nhìn cô chẳng khác nào một đứa con nít vừa lạc bố mẹ...
Phải tìm cách về nhà hay ở lại Campuchia tìm ba? Ý nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu Nga. Có lẽ, cô nên về lại Sài Gòn rồi mới tính tiếp mọi việc sau. Nhưng giờ này, giấy tờ không còn, cô làm sao có thể qua được cửa khẩu Mộc Bài?
Nga lân la làm quen và dò hỏi thông tin với một số người Việt mà cô gặp trong sòng bạc. Thế nhưng, trái với mong đợi của cô, cô chỉ nhận được những cái lắc đầu. Họ nhìn cô với ánh mắt e dè. Người như cô, cho đi nhờ xe có khi lại chuốt hoạ vào thân. Lại còn không có giấy tờ. Chỉ có những kẻ bất hợp pháp mới không có giấy tờ tuỳ thân. Nhưng cô lại không thể kể hết những gì đã xảy ra đêm hôm đó với họ. Một lần nữa, cô như rơi vào cảm giác hụt hẫng, mất phương hướng.
Nga đã từng nghe một người nào đó nói rằng, mọi việc xảy ra trên thế gian này đều được sắp xếp bởi bàn tay của Thượng Đế. Người không bao giờ cho chúng sinh những nỗi khó khăn ngoài sức chịu đựng của họ. Và cho dù trong cùng cực của khổ hạnh, chính chúng ta cũng không bao giờ ngờ rằng, đôi khi, kỳ tích lại xảy ra trong những giây phút tuyệt vọng nhất.
Bịch
Đang bước đi thơ thẩn trong sòng bạc, Nga bất ngờ đâm sầm vào một người phụ nữ trung niên với thân hình đẫy đà. Chưa kịp phản ứng gì thì cô đã nghe một giọng nói hơi quen quen cất lên, hay nói đúng hơn là một tràng chửi như nước muối xối vào mặt.
Đi đâu mà mắt nhắm mắt mở vậy hả con kia? Bộ mày bị mù hả? Mày ... Người phụ nữ vừa ôm mặt nhăn nhó vừa cúi xuống nhặt chiếc giỏ xách màu vàng lên. Những vật dụng lỉnh kỉnh văng tứ tung khắp trên nền nhà.
Bị đâm vào nhau khá bất ngờ, Nga cũng không biết lỗi của người nào nên cũng nhịn nhục ngồi xuống nhặt đồ lên dùm và luôn miệng hối lỗi. Trong giây phút thoáng nhìn người đối diện, cô bất ngờ nhận ra người quen.
Dì Tư Mai, có phải dì Tư Mai không? Nga nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, hỏi dồn dập.
Mày.... Người phụ nữ lúc này mới nhìn kỹ mặt Nga. Giọng ngờ ngợ.
Đúng dì Tư Mai rồi... Nga mừng đến bật khóc. Cô dụi dụi mắt, như sợ mình đang đói quá nên bị quáng gà. Cô sợ sau khi dụi mắt xong thì đó không còn là dì Tư Mai nữa.
Con Thiên Nga, con gái lớn của ông Thiên đây mà. Sao con lại ở đây? Tư Mai nhìn Nga dò xét. Dù hỏi vậy nhưng bà thừa biết, cô sang đây để kiếm ông Thiên chứ còn ai.
Dì Tư! Xin hãy nói cho con biết, bây giờ, ba con đang ở đâu vậy? Ba con có khoẻ không?... Nga hỏi dồn dập làm Tư Mai không kịp trả trời. Cô cũng quên luôn việc bà đang lén lút qua lại với ba của mình. Là người phụ nữ xấu xa khiến gia đình cô tan nhà nát cửa.
Ba con đang chơi đánh bài ở tầng dưới kìa... Tư Mai ngập ngừng nhìn Nga. Nói đoạn, bà nhìn cô từ trên xuống dưới. Vẻ mặt cùng một trạng thái với những người từng nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cô. Mà sao con nhìn bê bếch thế? Tư Mai vừa nói vừa nắm nhẹ vai áo của Nga với vẻ mặt quan tâm giả tạo.
Mặc kệ con. Dì mau dẫn con đi gặp ba con dùm. Nga tỏ vẻ khó chịu với sự giả lả của Tư Mai.
Mày tưởng mày là ai mà dám ra lệnh cho tao thế hả con kia? Tư Mai liếc mắt nhìn Nga. Mặc dù, bà chẳng ưa gì cô cho lắm nhưng vẫn tỏ vẻ ngọt nhạt hỏi han giả lả rồi dẫn Nga đến chỗ ông Thiên.
Tư Mai và ông Thiên cũng chỉ mới đến Đệ Nhất ngày hôm qua từ Bavet. Họ phiêu bạc hết sòng bạc này đến sòng bạc khác để tìm vận may. Tuy nhiên, vận may vẫn chưa thấy đến mà tiền bạc ngày một vơi đi. Nghe bọn cùng ngồi sòng rỉ tai nhau những sòng bài lớn như Đệ Nhất hay thả bài cho khách ăn hơn những sòng bạc nhỏ, nên ông bà liền khăn gói đến đây thử một phen. Không ngờ lại xui rủi gặp Nga ở chốn này.
Ông Thiên đang chơi bài Black Jack. Có lẽ, bài không được đỏ lắm nên mặt ông trông hầm hầm căng thẳng. Tay ông cầm hai con chip màu đỏ xoay xoay qua lại liên tục.
Ba... Mặt Nga như mếu lại khi vừa nhìn thấy ông Thiên.
Không thể diễn tả hết cảm giác vui mừng trong lòng Nga khi gặp lại người ba kính yêu nhiều năm không gặp. Thế nhưng, trái với những mong đợi của Nga, ông Thiên nhìn con gái với ánh mắt khá hời hợt. Biểu cảm duy nhất trên gương mặt ông là sự bất ngờ tột cùng khi nhìn thấy cô ở nơi này. Có nằm mơ, ông cũng không ngờ cô con gái bé nhỏ khá nhút nhát của ông có thể lặn lội đường xa đến một đất nước xa lạ như thế này.
Trời, mày đi đâu đây hả? Ông Thiên vô cùng bất ngờ khi vừa nhìn thấy Nga. Ông dừng lại ván bài đang chơi rồi kéo Nga ra ngoài tiền sảnh hỏi chuyện. Vừa đi, ông vừa hỏi cô dồn dập như đang tra khảo phạm nhân.
Mày đi qua đây với ai hả? Ai sai mày qua bên này hả? Mẹ mày có phải không? Ông gằn giọng hỏi, vẻ mặt bực bội. Đi đánh bạc mà có đuôi theo sau đít thế này thì làm sao mà thắng nổi. Ông cay cú nghĩ.
Nga mếu máo, nắm lấy cánh tay ông Thiên van xin.
Ba ơi, ba về nhà đi ba. Mạ bệnh nặng đang nằm viện đó ba ơi. Mấy hôm trước, mạ cứ nhắc ba hoài. Vì lo cho ba mà mạ phát bệnh đó ba có biết không? Sao ba lại làm mạ đau lòng như vậy? Mắt Nga ngân ngấn nước. Không còn biết xấu hổ với những lời thì thầm to nhỏ hay những ánh nhìn tò mò của những người xung quanh.
Ông Thiên trầm ngâm nhìn Nga. Nghe nói bà Nguyệt đang bệnh ở nhà. Ông cũng hơi lo dù những lá bài xanh đỏ vẫn lấn át mọi suy nghĩ của ông ngay lúc này. Nhưng nhà đã lỡ đem cầm rồi, số tiền đó ông đã nướng hết vào sòng bạc. Giờ chẳng còn lại là bao. Nếu về ngay lúc này, nghe tin ông dốc hết tiền cho sòng bạc. Có lẽ, bà sẽ lên cơn đau tim rồi chết cũng nên. Không được, không thể về được. Nếu về, ít nhất ông cũng phải có đủ số tiền để lấy lại nhà...
Và cũng vì một lý do khác mà ông không thể về ngay lúc này. Ông liếc mắt qua nhìn Tư Mai, người đang nhìn Nga với đôi mắt bực dọc.
Ông cần phải hỏi ý Tư Mai. Nếu bà không về thì ông cũng không về được. Ông với bà giờ chẳng khác nào già nhân ngãi, non vợ chồng.
Ba, sao ba không nói gì hết vậy? Mình về ngay đi nha ba. Mạ, anh Nhân và mấy đứa nhỏ đang trông ba từng ngày. Cả nhà đang lo lắng cho ba lắm... Nga vừa nói vừa lắc tay ông Thiên khi nhìn thấy vẻ trầm ngâm trên gương mặt ông.
...
-----
Gọi là khách sạn cho sang. Chứ thật ra, căn phòng mà Tư Mai và ông Thiên thuê là một phòng trọ rẻ tiền nằm sâu hun hút trong một con hẻm ngoằn nghoèo và nhếch nhác ở trung tâm thủ đô Phnom Phênh. Sau một hồi lẽo đẽo lê lếch theo sau Tư Mai thì Nga cũng về được đến nơi. Lúc này, cô cảm thấy hoa cả mắt vì mệt và đói. Nên chẳng còn thiết quan tâm đến sự hiện diện của Tư Mai, cô nhảy nhanh vào phòng tắm. Ba ngày nay, cô không tắm rửa, vệ sinh gì hết nên thực sự đúng như lời Tư Mai nói, cô bốc mùi rồi. Cô vừa cúi đầu tự ngửi lấy thân mình vừa nhăn mặt nhìn vào trong tấm kiếng đã hoen rỉ. Trước mắt cô là hình hài của một cô gái trong bộ dạng thật tả tơi và thảm hại. Đầu tóc rối bù bê bếch đất đỏ như không được gội đầu cả năm. Mặt mày bơ phờ xanh xao hằn lên rõ rệt những vết xước còn rỉ máu và những vết bầm xanh đỏ chưa sờ vào đã cảm thấy đau.
Sự hội ngộ kỳ tích trong nỗi tuyệt vọng với ông Thiên một phần vực dậy tinh thần và sự mạnh mẽ trong con người Nga. Hai tay ôm lấy đầu tóc rối bù, cô nhắm nghiền mắt, lắc đầu ngồi bệch xuống nền nhà cố xua tan những ám ảnh của cái đêm kinh hoàng đó. Không biết cô đã ngồi co ro trong phòng tắm bao lâu trước khi gượng người bò dậy tắm gội.
Những giọt nước mát lạnh từ chiếc vòi hoa sen cũ kỹ tưới xuống thân thể tuyệt đẹp của Nga khiến cô cảm thấy thoải mái hơn. Chúng như dội rửa hết những nhơ nhuốt đã đeo bám cô từ cái đêm kinh hoàng đó. Bất giác, cô rùng mình khi chạm tay vào vết cắn nơi nguôn ngực căng tròn. Vết cắn ghê tởm của tên biến thái đó vẫn hằn lên rõ rệt những vết răng sâu rợn người, khiến cô càng thêm kinh tởm mỗi khi nhìn vào. Nên dù có đau đớn thế nào, cô cũng cố cọ rửa thật sạch, thật lâu để xoá hết những vết nhơ từ con ác qủi đội lớp người bẩn thỉu đó....
Nga luyến tiếc ném bộ quần áo nhơ nhuốt đó vào sọt rác sau một hồi nghĩ suy. Cô quyết định như vậy vì không muốn nó gợi lại nỗi ám ảnh lớn nhất trong cuộc đời cô. Dù bộ quần áo đó là món quà kỷ niệm mà mẹ cô đã mua cho lần cuối cùng bà lên Ba Tu thăm cô.
Mảnh mai trong chiếc khăn tắm màu vàng, Nga khúm núm bước ra khỏi phòng tắm sau một hồi gọi Tư Mai mãi mà không được. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh phòng. Bà ta đã biến đi đâu mất tự bao giờ. Trong căn phòng nhỏ hẹp hơi ẩm thấp, chiếc giường đôi lỗi thời chiếm hết cả diện tích phòng. Trên giường là bộ đồ mà bà đã để sẵn. Cô cầm lên ướm thử vào người. Tư Mai là người phụ nữ có thân hình đẫy đà. Tuy đã vào tuổi trung niên, nhưng bà ăn mặc những thứ không hợp tuổi một chút nào. Mặc dù, chúng không thời trang như lớp trẻ độ tuổi Nga, nhưng cũng không phải là những bộ đồ hợp thì như mẹ cô vẫn thường hay mặc mỗi ngày.
Nga mím môi suy nghĩ hồi lâu. Sau đó, cô đành miễn cưỡng mặc đồ vào. Dù thích hay không, cô cũng không có sự lựa chọn nào khác. Cô cần phải quay trở lại sòng bạc để tìm ba cô và thuyết phục ông về lại Sài Gòn càng sớm càng tốt.
Ọt..ọt..
Tiếng réo ầm ĩ trong bụng lại bắt đầu quấy rối Nga. Đã ba hôm nay, cô không có lấy một hột cơm nào trong bụng. Thứ cầm cự duy nhất trong suốt những ngày qua của cô là nước trong nhà vệ sinh nữ của khách sạn.
Nga ngó quanh phòng với hy vọng tìm được chút gì đó để bỏ vào bụng. Con đường trở lại sòng bạc cũng khá là gian nan, cô đang lo không biết mình có nhớ nổi hướng đến đó không. Vì thế, cô phải tìm một chút năng lượng nạp vào người.
Căn phòng chẳng có gì ngoài chiếc giỏ đen đựng vài bộ đồ của ông Thiên và Tư Mai. Nga cắn môi xụ mặt khi nhìn thấy quần áo của ông để cùng đồ Tư Mai một cách thân mật như vậy. Bất giác, cô cảm thấy xót xa khi nghĩ đến cảnh mẹ cô đang nằm thoi thóp trong bệnh viện. Chỉ nghĩ đến đó thôi, khoé mắt cô lại cay xè, cổ họng nghẹn đắng...
Nhất định con phải đưa ba về lại bên mẹ, mẹ đừng lo, mẹ nhé! Nga nhủ thầm với lòng mình. Điều này tiếp sức thêm cho cô nguồn dũng khí bất tận.
Đảo đôi mắt phẳng lặng như mặt nước mùa thu xung quanh phòng, mắt Nga sáng lên khi nhìn thấy ổ bánh mì để trên chiếc tủ nhỏ xíu gần giường. Cô mừng rỡ, nhanh chân tiến đến cầm lấy rồi rời khỏi nhà trọ.
...
Nga thở phì, ngước mắt nhìn dòng chữ sòng bạc Đệ Nhất khi đứng trước toà nhà hoành tráng này. Cuối cùng, sau một tiếng đồng hồ quanh co uốn lượn, cô cũng đến được đây. Do mãi mê tìm đường, ổ bánh mì nguội ngắt vẫn còn trong tay Nga. Và cũng vì không biết ông Thiên đã ăn gì chưa nên cô không dám ăn bừa. Cô định bụng sẽ cùng ông ăn ổ bánh mì này khi gặp lại ông trong sòng bài.
Thế nhưng, ổ bánh mì, vị cứu đói duy nhất của cô lại vội vàng rời bỏ cô một cách không thương tiếc và nhẫn tâm.
Bịch...
Ổ bảnh mì rơi xuống nền nhà, còn Nga thì đang ôm đầu sau cú va chạm ở cửa ra vào đại sảnh khi đang vội vàng bước vào trong sòng bạc.
Ui da... Nga cất tiếng kêu kéo dài pha lẫn hờn mát.
Tuy nhiên, cú va chạm đau điếng nhanh chóng tan biến đi khi Nga chợt nhớ đến ổ bánh mì trong tay mình đã không cánh mà bay.
Chết rồi, ổ bánh mì... Nga khẽ rú lên rồi nhìn xuống nền nhà một cách luyến tiếc.
Ổ bánh mì yêu dấu của cô đang nằm bẹp dí, thoi thóp dưới một chiếc giày màu đen bóng lộn.
Nga méo mặt nhìn lên để diện kiến dung nhan của người đang đứng trước mặt mình, thủ phạm đang đạp một cách tàn nhẫn lên ổ bánh mì của cô.
Nhanh như chớp, mặt Nga thựng lại khi ánh mắt đen tuyệt đẹp sâu thẳm cũng đang nhìn cô chằm chằm rồi nhanh chóng chuyển sang rực lửa như muốn thêu đốt cô. Bốn ánh mắt giao nhau như muốn bốc cháy. Cô nhíu mày, môi mím chặt khi gặp lại người quen.
Không! Nói đúng hơn là oan gia ngõ hẹp của mình. Tên Andrew đáng ghét!
1s
2s
3s
Sau một hồi phơi bày bộ mặt sừng sộ khó ưa, Andrew bắt đầu lướt mắt xuống bộ quần áo mà Nga đang mặc. Thật ra, anh cũng không có thời gian để mà dòm ngó cô. Nhưng vì bộ cánh quá là sặc sỡ khiến nhãn quan của anh không tránh khỏi sự hiếu kỳ mà tò mò liếc xuống. Anh cũng không hề bận tâm đến người đối diện đang vô cùng khó chịu trước cử chỉ bất nhã này.
Ăn mày à, cô làm tôi bất ngờ quá. Có vẻ như cô rất hợp với thời trang bà thím hơn là cái bang nhỉ?. Andrew lúc này mặt đã giãn ra được một phân. Anh chống hai tay lên hông, nhìn cô và cười hô hố một cách vô duyên không diễn tả được. Giọng điệu vô cùng châm biếm và bỡn cợt.
Vô duyên! Nga mắng gọn lỏn.
Andrew lộ liễu nhìn bộ quần áo của Nga từ trên xuống dưới một lần nữa rồi phán một câu.
Bộ cô định vát nguyên vườn hoa hồng lên người hả? Vừa nói Andrew vừa tiếp tục cười hô hố. Bây giờ là thời đại gì mà ăn mặc sến rịnh không chịu được. Cô cũng can đảm thật, mặc nguyên bộ đồ ngủ ra đường. Định làm nổi hay làm loạn đây? Anh tiếp tục bỡn cợt, trong giọng nói ngụ ý trêu đùa.
Nhìn bộ đồ mà Andrew gọi là thời trang níu kéo tuổi xuân thì của Nga mà anh không nhịn được cười. Càng nhìn cô, anh càng thấy buồn cười làm “mối hiềm khích” lần trước với cô cũng có phần cải thiện.
Kệ tôi. Tôi thích mặc vậy đó. Mắc mớ gì đến anh? Hay là anh đang ghen tỵ?
Xem ra cô khá tự tin và hãnh diện với style thời trang đẹp lạ, có một không hai này à nha. Thương tình nên gợi ý cho cô luôn nè. Nếu được dịp thì bám vào cánh máy bay để sang Mĩ thì cô nhớ mặc lại bộ đồ này. Thể nào dân Mĩ cũng cho cô lên CNN. Cô sẽ được nổi tiếng toàn thế giới đó. Andrew lại hô hố cười, khoe trọn hàm răng trắng tinh.
Nhìn điệu bộ chằng khác nào cô hề của Nga khiến Andrew cũng quên luôn hiềm khích ban đầu. Anh định bụng trêu cô vào câu rồi đi nhưng chính thái độ của Nga lại một lần nữa khiến anh nỗi giận. Thề với lòng sẽ không tha thứ cho cô!
Đống phân thối biến đi dùm đi. Người gì cười trông cũng thấy ghét. Nga cao giọng bực bội nói, liếc Andrew một cái rõ dài rồi nhanh chóng lách người anh định bỏ đi.
Bằng cái giọng kênh kiệu lên xuống như không cần hít thở, Andrew buông lời mạt hạng người đối diện một cách không thương tiếc. Chằng cần biết cô là ai? Đến từ đâu? Giới tính là gì?
Tất nhiên, tôi cũng không có thời gian mà đứng đây trò chuyện với bà thím đâu ạ. Và xin lỗi nhé, ngay cả Tổng Giám Đốc sòng bạc này còn chưa có tư cách nói câu đó với tôi chứ đừng nói chi kẻ nghèo mạc kiếp như cô. Xem ra, cô mới là người cần cút khỏi cái nơi sạch đẹp, sang trọng này chứ không phải là tôi. Trước khi nói người khác điều gì. Hãy xem mình có tư cách nói lên câu đó hay không?
Bị sỉ nhục, bị chọc quê, lại ghét Andrew từ trước nên cơn giận trong lòng Nga càng thêm sôi sục.
Anh trọng vật chất nên anh nghĩ ai cũng như anh sao. Đàn ông gì mà già mồm dễ sợ. Anh thiệt đúng là đồ ông tám, đồ đàn bà đội lớp đàn ông... Nga chửi đổng bằng tiếng Việt. Le lưỡi trêu anh và nói. Không hiểu tức lắm phải không? Anh khỏi cần hiểu. Người không có IQ như anh không cần hiểu.
Chửi Andrew xong, Nga trề môi định bỏ đi thì anh đã níu vai cô lại không cho đi.
Hey, đừng thấy tôi không nói được tiếng Việt rồi chơi bẩn nghen. Cô tiếc rẻ ổ bánh mì nên mới sinh thù hận mà chửi tôi kiểu đó hả? Có ổ bánh mì thôi sao mà xỉ vả người khác dữ vậy? Mà cũng là lỗi của cô. Mắt nhắm, mắt mở hối hã chạy đi đâu mà đâm sầm vào tôi? Tôi chưa hỏi tội cô là may phước cho cô lắm rồi, còn ở đây lên giọng nữa hả? Có thấy cô làm dơ đôi giày đắc tiền của tôi hay không? Nói cho cô biết tiền cô đi ăn xin 10 năm chưa chắc đã mua nổi đâu nhá
Andrew nghe bị gọi là ông tám, là đàn bà... thì nổi gân cổ quát lên ầm ĩ trước đại sảnh bằng thứ tiếng Việt rành rọt khiến Nga cũng phải trố mắt nhìn kinh ngạc. Cô ngây người nhìn anh trong vài giây mà không nói được lời nào. Cô luôn nghĩ là anh không biết tiếng Việt nên cứ vô tư tuôn những từ ngữ châm biếm nhất có thể đã hả cơn giận sôi sục trong lòng. Ai ngờ anh ta rành tiếng Việt thấy sợ luôn. Chửi luyến thoắng không vấp một từ nào.
Mà là lỗi của cô sao? Chính anh ta là người đã đâm vào cô trước mà còn dám chối tội. Tên này thật bỉ ổi hết sức! Nga cười nhạt, thật ra, cô đã biết điều này từ lâu chứ đâu phải chỉ hôm nay.
Anh nói sao? Giờ anh lại còn dám đổ lỗi cho tôi nữa à? Tôi không bắt anh đền cho tôi ổ bánh mì là may cho anh lắm rồi có biết chưa. Ở đó mà còn chối tội. Tôi chưa bao giờ thấy người nào thô bỉ như anh hết đó. Anh biến khỏi mắt tôi cho tôi nhờ đi.
Nga mắng tới tấp vào mặt Andrew. Thực sự, cô không thể chịu đựng việc đứng ở đây đấu khẩu với tên vô lại này thêm một chút nào nữa, nên mím môi, liếc rẹt vào mặt anh rồi bỏ đi nhanh. Mặc cho anh vẫn còn đang nỗi cơn khùng tột độ từ phía sau lưng.
Cô nói ai thô bỉ hả ăn mày? À quên, bà thím
Ở đây chỉ có tôi và anh, hỏng lẽ tôi nói tôi? Sao anh chậm tiêu quá vậy? Nga nhìn Andrew với ánh mắt khiêu khích như muốn nói. Vậy mà luôn tỏ ra thông minh hơn người.
Cô... Andrew cung tay giơ lên cao, mặt đỏ hầm hầm toát cả mồ hôi hột như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống Nga.
Tuy Nga có hơi sợ trước hành động điên tiết của Andrew nhưng cô không vì thế mà tỏ ra sợ sệt trước mắt anh. Loại người này nếu cứ tỏ ra nhúng nhường, bạc nhược thì hắn ta sẽ được nước mà làm tới.
Giờ tôi biết thêm một tật xấu của anh nữa là vũ phu. Sống ở nước ngoài lâu như vậy mà vẫn còn tồn đọng trong người tính vũ phu hả? Nói đến đây, Nga tự nhiên cảm thấy ngượng vì tự nhiên gọi anh ta là vũ phu, anh ta đâu phải là chồng cô. Bất giác, mặt cô đỏ ửng lên, miệng im bặt. Cô đưa ngón tay lên che miệng lại, mắt ngây ngô đánh lừa đi chỗ khác. Nếu bị anh ta bắt bài thì chỉ có độn thổ thôi...
Và đúng như những gì Nga đang không mong chờ. Andrew dù đang bực dọc cũng phải cười lớn khi nghe cô gọi anh là đồ vũ phu. Anh nhếch mém cười khinh khỉnh, nhìn Nga chằm chằm với ánh mắt khinh bỉ.
Cô tự tin quá nhỉ. Gọi tôi là vũ phu à, tôi là chồng cô bao giờ. Về học lại từ vựng tiếng Việt đi nhá.
Anh... Mặt Nga đỏ rần rần vì ngượng, cô cứng họng không đối đáp nên lời, mím môi nhìn đi nơi khác.
Andrew càng thêm được dịp đắc chí. Anh tiếp tục được nước mà tấn công.
Tôi nói cho cô biết, cái loại bà thím như cô còn khuya mới đủ tiêu chuẩn cọ rửa toilet hay xách dép cho tôi chứ đừng nói đến làm vợ tôi. Hơi tự tin quá mức rồi đó. Đừng có đu dây điện nữa. Xuống dùm cái đi! Andrew mỉa mai, đưa tay lên vuốt càm một cách thoái chí.
Nga mím môi, trừng mắt nhìn Andrew. Ánh mắt đen trong veo dưới hàng mi cong lúc giận dữ vẫn toát lên nét đẹp làm xao động lòng người đối diện.
Anh đừng suy bụng ta ra bụng người. Không cần anh phải quảng cáo, lấy người như anh chẳng thà tôi ở giá suốt đời còn hơn.
Andrew trợn mắt, quay mặt đi hướng khác ba giây để xả cục tức trong người rồi nghiến răng.
Cô...cô...
Chưa kịp để Andrew đay nghiến lời nào, Nga đã liếc anh một cái rõ dài rồi bước thẳng lên phía trước. Nói chuyện với kẻ ngang ngược như anh. Cô bị tăng huyết áp mất thôi!
Andrew hằn học hỏi với theo từ phía sau, mặc cho Nga chẳng thèm đoái hoài nhìn lại. Nhìn thái độ ung dung tự tại của cô. Anh bực bội đá văng ổ bánh mì trên nền nhà. Vành môi dày nam tính mím chặt lại làm nổi những đường gân xanh khoẻ mạnh trên gương mặt góc cạnh và cuốn hút. Anh hít hà hét lên khi nhìn theo dáng cô điên tiết vì không bóp cổ cô sớm hơn.
Trong phút chốc, Andrew bị bỏ lại phía sau với gương mặt đỏ như thần mặt trời Hy Lạp vì cơn giận chưa được xả ra hết.
Hazzz....Trời ơi là trời! Sao đi đâu cũng gặp cái đứa ăn mày này hết vậy? Con gái con đứa gì mà nói một trả lời mười thế này? Bà thím, cầu trời cho cô ế chỏng gọng.
Andrew nhăn mặt nhìn xuống dưới chân mình. Ổ bánh mì bẹp dí, nát bét đã làm bẩn cả đôi dài láng cóng của anh. Anh đứng đơ người bó tay toàn tập.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà...
Khắc Tiệp ngồi trong xe chứng kiến màn bi kịch từ đầu đến cuối. Anh nở một nụ cười nhẹ nơi khoé môi một cách kín đáo. Tiệp vốn rất ít khi cười, nếu có cũng chẳng bao giờ để người ta nhìn thấy. Anh lắc đầu bước xuống xe tiến đến chỗ ông chủ trẻ khó tính của mình.
Thưa ông chủ, chúng ta đi được chưa ạ?
Đang bực mình, Andrew sẵn giọng, mặt anh vẫn còn đỏ ngầu vì giận.
Đi cái gì mà đi, tôi đi lên thay giày đây...Mới sáng ra đã thấy xui xẻo rồi...
------
Nga ôm bụng lê lếch vào trong sòng bạc tìm ông Thiên. Đi lòng vòng cả buổi mà cô chẳng thấy bóng dáng ông và Tư Mai đâu cả. Sau khi ngồi cả buổi trước khu vực tiếp tân, cô thất thểu bước về phía khu ăn uống. Trong đầu thầm nghĩ, không biết ba cô đã ăn gì chưa?
Mùi thức ăn thơm phưng phức chạm vào khướu giác của Nga từ khoảng cách rất xa. Phía trước là khu vực dùng buffet cho khách đến chơi bài. Từng dòng người ra vào tấp tập không ngừng. Mùi thức ăn thơm lừng càng làm cơn đói bụng trong người cô thêm phần sôi sục. Cô thấy mắt mình như hoa lên, con đường sáng sủa phía trước mặt chập chờn tối sầm lại, chân như không còn đứng vững nữa. Cô lê bước nặng nề tiến về phía đó tìm bố Thiên.
Trong đầu nghĩ vậy, nhưng khi đến trước cửa nhà hàng, Nga chỉ dám đứng khép nép phía trước nhìn vào mà không dám bước vào bên trong. Vì nhà hàng được thiết kế theo kiểu mở toàn bằng kính trắng sáng trong veo, nên từ ngoài nhìn vào, cô có thể thấy mọi hoạt động bên trong. Cô sợ bước vào trong tìm người sẽ làm phiền đến những người khách đang có mặt tại đây. Và cũng bởi vì ai bước vào trong này cũng ăn mặc chỉnh chu và đẹp đẽ. Nên khi nhìn bộ quần áo có phần sặc sỡ và khác người mà mình đang mặc trên người khiến cô chùng bước. Mặc dù chưa bước vào trong, nhưng ánh nhìn ái ngại của hai cô tiếp tân tại cửa cũng đủ khiến bước chân Nga thựng lại.
Nga e dè quét mắt nhìn tốp người đang bận rộn ăn uống trò chuyện, có những gương mặt phấn chấn nói cười, nhưng cũng không ít nét mặt ảm đạm buồn hiu mà cô đoán là vì thua bài. Cô biết được điều này sau nhiều ngày quanh quẩn trong sòng bài, lướt qua hàng trăm con người xa lạ với nhiều cung bậc cảm xúc. Và xen lẫn trong nhóm người nói cười, ủ dột bên trong. Cô mừng rỡ nhìn thấy ông Thiên và Tư Mai.
Thế nhưng, nét cười trên mặt Nga nhanh chóng tắt đi khi nhìn thấy vẻ mặt hầm hầm của ông Thiên và tối sầm củaTư Mai. Hai người trông rất thiếu sức sống, ỉu xìu dù trên bàn đang bày la liệt thức ăn tươi ngon nóng sốt. Hai người đang nhai nhóp nhóp dĩa thức ăn đủ màu sắc trên bàn.
Nga nuốt nước miếng ừng ực. Cô chưa bao giờ thấy mình xấu tính ăn như lúc này. Nếu có thể vào trong, cô sẽ ăn hết những bàn thức ăn đầy ấp kia. Cô thầm ước ao. Bất giác, mắt cô lại nhoè đi. Gương mặt tái mét tối sầm lại. Cô thấy trời đất chao đảo dưới chân mình. Cô lấy tay ôm đầu, một tay chống vào bức tường kính để giữ thân bằng. Sau vài giây bình tâm, cô lê bước ngồi gục đầu trên chiếc ghế sofa cách đó không xa để chờ ông Thiên và Tư Mai.
Phía bên kia của toà nhà, ngăn cách bời cầu thang máy hiện đại, một dáng người cao lớn đang âm thầm theo dõi Nga. Ánh mắt dò xét và tò mò mọi biểu hiện và hành động khó hiểu của cô. Anh không biết tại sao lại có một người nghèo khổ và bê bếch như cô quanh quẩn ở chốn này. Nhưng anh biết chắc rằng, cô đang rất đói bụng. Bất giác, anh cảm thấy có chút tội lỗi khi nhớ đến ổ bánh mì bẹp dí dưới chân mình và khuôn mặt luyến tiếc của cô khi nhìn nó. Tuy nhiên, cảm giác này cùng nhanh chóng qua đi rất nhanh.
Mặc xác cô, bà thím! Lúc nãy,, cô trông kiêu hãnh lắm mà...Để tôi coi thái độ kiêu ngạo của cô có làm bụng cô no lên chút nào không nhé.
----o---
LTG:
-Dealer: người chia bài.
-Chip: dụng cụ đánh bạc để sử dụng trong sòng bài.
-Black jack: bài xì-dách.
-Style: phong cách.
-CNN (Cable News network): Mạng tin tức truyền hình cáp.
-Sofa: ghế ngồi
Trong phòng số 500 hạng Tổng Thống...
Rầm!
Andrew đập mạnh tay xuống bàn. Anh mím chặt môi ghìm cơn giận, uống nhanh ba ly rượu Whisky trong vòng một phút mà cơn giận vẫn không bốc hơi đi được chút nào. Bực tức, anh ném mạnh chai rượu vào cửa sổ.
Xoảng...
Tấm kiếng trong veo không một vết bẩn bể tan nát trên nền nhà. Tiệp đứng bên cạnh mặt vẫn tỉnh bơ như cây cơ', thái độ bình thản giống như Andrew vừa ném một hòn đá nhỏ xuống mặt nước vậy. Thật ra, chuyện Andrew ném đồ đạc mỗi khi nóng giận thường xuyên xảy ra như ăn cơm bữa nên anh đã quá quên thuộc. Còn nếu như Andrew không đập phá gì mỗi khi nóng giận mới là chuyện lớn. Vì thế, anh thản nhiên cầm điện thoại lên gọi tạp vụ đến quét dọn rồi trịnh trọng hỏi Andrew.
Dạ, thưa ông chủ. Giờ, ông muốn xử lý vụ này thế nào? Tiệp hơi nghiêng người về phía Andrew đang ngồi. Tư thế sẵn sàng trả đũa thay anh.
Xử cái gì mà xử. Tất cả cũng tại cậu hết. Nếu không vát cô ta vào trong xe thì làm gì cô ta có cơ hội tổng xỉ vả tôi như vậy....Xử cô ta à, có giết chết cô ta cũng không thể nào lấy lại danh dự của tôi...
Tiệp im re, đứng tư thế cúi đầu chịu trận. Thôi thì, ông chủ cứ xả ra hết cho đã tức vậy!
Andrew nghiến răng, cung tay lại, gân xanh nổi lên như chuẩn bị đi đánh nhau. Quả thật, sự nhụt nhã hôm nay quá sức tưởng tượng cũng như giới hạn chịu đựng của anh. Cả đời anh chưa bao giờ bị ai làm mất mặt như vậy. Huống hồ chi đây lại là một đứa con gái. Không, một con ăn mày nhếch nhác bần cùng của xã hội.
Đồ cái bang! Tôi thề nếu gặp cô một lần nữa, cô sẽ chết với tôi. Andrew cáu kỉnh lẩm bẩm suốt cả một buổi chiều.
Thật ra, đối phó với một đứa con gái chân yếu tay mềm như Nga không phải là việc gì quá khó đối với Andrew. Chỉ cần anh búng tay một cái, đám chân dài bên cạnh sẽ cho Nga một bài học nhớ đời. Nhưng sau đó, Andrew lại cho rằng, kế hoạch này có vẻ hơi tiểu nhân quá. Vì dù sao, đây cũng là hiềm khích cá nhân giữa anh và Nga. Nên nếu cần thiết, phải đích thân anh ra tay dạy dỗ cô một cách cẩn thận nhất.
Đánh cô à? Không, anh chưa bao giờ đánh phụ nữ dù chỉ là một cành hoa. Nhưng làm cho cô ta ê mặt thì không có việc gì khó khăn lắm!
Tuy nhiên, tức giận là vậy, nhưng chỉ sau hai ngày vùi đầu ở phòng VIP chơi bài thâu đêm suốt sáng, Andrew cũng dần quên lãng mất đứa con gái ăn mày mồm mép kia tự khi nào. Hiềm khích và ý định trả thù cũng chìm dần vào quên lãng.
Còn về phía Nga. Mấy ngày qua, cô trốn biệt ở khu đỗ xe của sòng bạc. Với bộ dạng như thế này, cô không dám lãng vãng ở khu vực bên trong sòng bài nữa. Có lẽ, nếu bảo vệ nhìn thấy cô cũng sẽ không cho vào. Nhất định đống phân thối đó sẽ cấu kết với đám bảo vệ cấm cửa cô.
Hai ngày qua, Nga không ăn uống gì. Cơ thể gần như kiệt sức, đôi chân không thể nhấc lên được. Cô ngồi gục đầu, ủ rũ ở góc tối của bãi đậu xe. Cuối cùng, cô đành đánh liều vào lại bên trong để tìm thử ba cô một lần nữa. Nếu lần này không gặp, cô buộc phải tìm cách để về lại cửa khẩu Bavet.
Nga vuốt vuốt lại mái tóc đen bê bếch, chỉnh lại bộ quần áo loang lỗ những vết bùn sình. Sau một hồi cố chỉnh lại chiếc áo sơ mi mà không thể trông khá hơn được, cô đành giữ nguyên bộ dạng quen thuộc. Hai tay khoanh lại, nắm lấy hai vạt áo vào nhau. Sau đó, cô chầm chậm đứng lên, lúi cúi tiến vào trong sòng bạc.
Nhìn cô, ai cũng muốn hát bài Người về từ lòng đất!
--o---
Chủ nhật.
Sòng bạc đông khách nườm nượp. Khách chơi bài ở Casino Đệ Nhất hầu hết đến từ những quốc gia lân cận như: Lào, Thái Lan... Trong đó, khách Việt Nam và Trung Quốc chiếm một số lượng rất lớn, khi mà kinh doanh sòng bạc bị cho là bất hợp pháp ở hai quốc gia này. Ngoài ra, Đệ Nhất còn đón một số lượng khách du lịch Tây Âu và cả khách từ Ma Cao đến đây để tìm cảm giác lạ.
Đi giữa dòng người cùng quê hương khiến Nga cũng bớt cảm thấy xa lạ. Tuy nhiên, thái độ hiếu kỳ xa lánh của họ dành cho Nga khiến cô cảm thấy hụt hẫng và khó bắt chuyện hỏi thăm. Cũng chẳng trách được, khi bộ dạng cô trông chẳng khác gì một người vô gia cư như thế này. Cô cũng thầm cảm ơn. Vì đến thời điểm hiện tại, mình vẫn chưa bị bảo vệ đuổi ra ngoài.
Nga e dè bước vào khu vực chơi bài. Nơi có hàng chục bàn chơi bài và máy đánh bạc điện tử đủ loại mà cô không thể nào đếm xuể. Cô lướt mắt nhìn hàng trăm con người đang tụ tập xung quanh những chiếc bàn màu xanh rêu bên cạnh những cô dealer xinh đẹp. Hết bàn này đến bàn khác nhưng chẳng thấy bóng dáng ông Thiên đâu. Chỉ có tiếng đám đông reo hò in ỏi khi thắng bài, hay tiếng đập bàn rầm rầm đầy cay cú khi thua bài khiến cô phải giật mình.
Nga nhìn chằm chằm vào những đồng chip đủ màu sắc với ánh mắt thèm thuồng. Chỉ cần một con chip màu xanh nhỏ bé kia thôi cũng có thể giúp cô thoát khỏi cơn đói bụng đang âm ĩ trong người.
Nga lủi thủi bước đi vòng vòng khu vực giải trí mua sắm sau khi đã đi khắp khu vực chơi bài mà không nhìn thấy bố Thiên. Thế là hy vọng cuối cùng của cô đã tan thành mây khói. Cô sẽ phải làm sao đây khi trong người không còn một đồng bạc nào, giấy tờ cũng đã mất hết. Cô không thể nào gọi điện về cho anh Nhân được. Chắc chắn, anh sẽ lo lắng mà chạy sang đây tìm cô. Mẹ cô đang bệnh, công việc của anh không thể nào bỏ dỡ. Anh giờ là trụ cột chính trong gia đình. Anh đi rồi thì ai sẽ lo tiền viện phí, thuốc men cho mẹ. Ba đứa em của cô thì còn quá thơ dại. Không, cô không được yếu đuối mà gọi điện về được. Tất cả cũng là lỗi tại cô, chính cô đã cãi lời anh Nhân một thân một mình sang đây. Nghĩ đến cảnh anh mình mài đũng quần ở xí nghiệp hay đêm tối làm quần quật ở quán bar để lo cho cả gia đình mà Nga ứa nước mắt. Còn mẹ cô, không biết giờ này mẹ như thế nào? Mẹ có khoẻ hơn được chút nào không? Hôm cô đi, mẹ trông rất yếu. Cô cứ ngỡ tìm được ba Thiên về cho mẹ thì mẹ sẽ mau hết bệnh. Vậy mà, cuối cùng, cô càng làm mọi việc thêm phức tạp.
Ba ơi, giờ này ba đang ở đâu? Ba có biết cả nhà đang mong chờ ba từng ngày không? Nga khẽ nói, nước mắt ướt mặn đắng đôi môi khô ráp. Nhìn cô chẳng khác nào một đứa con nít vừa lạc bố mẹ...
Phải tìm cách về nhà hay ở lại Campuchia tìm ba? Ý nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu Nga. Có lẽ, cô nên về lại Sài Gòn rồi mới tính tiếp mọi việc sau. Nhưng giờ này, giấy tờ không còn, cô làm sao có thể qua được cửa khẩu Mộc Bài?
Nga lân la làm quen và dò hỏi thông tin với một số người Việt mà cô gặp trong sòng bạc. Thế nhưng, trái với mong đợi của cô, cô chỉ nhận được những cái lắc đầu. Họ nhìn cô với ánh mắt e dè. Người như cô, cho đi nhờ xe có khi lại chuốt hoạ vào thân. Lại còn không có giấy tờ. Chỉ có những kẻ bất hợp pháp mới không có giấy tờ tuỳ thân. Nhưng cô lại không thể kể hết những gì đã xảy ra đêm hôm đó với họ. Một lần nữa, cô như rơi vào cảm giác hụt hẫng, mất phương hướng.
Nga đã từng nghe một người nào đó nói rằng, mọi việc xảy ra trên thế gian này đều được sắp xếp bởi bàn tay của Thượng Đế. Người không bao giờ cho chúng sinh những nỗi khó khăn ngoài sức chịu đựng của họ. Và cho dù trong cùng cực của khổ hạnh, chính chúng ta cũng không bao giờ ngờ rằng, đôi khi, kỳ tích lại xảy ra trong những giây phút tuyệt vọng nhất.
Bịch
Đang bước đi thơ thẩn trong sòng bạc, Nga bất ngờ đâm sầm vào một người phụ nữ trung niên với thân hình đẫy đà. Chưa kịp phản ứng gì thì cô đã nghe một giọng nói hơi quen quen cất lên, hay nói đúng hơn là một tràng chửi như nước muối xối vào mặt.
Đi đâu mà mắt nhắm mắt mở vậy hả con kia? Bộ mày bị mù hả? Mày ... Người phụ nữ vừa ôm mặt nhăn nhó vừa cúi xuống nhặt chiếc giỏ xách màu vàng lên. Những vật dụng lỉnh kỉnh văng tứ tung khắp trên nền nhà.
Bị đâm vào nhau khá bất ngờ, Nga cũng không biết lỗi của người nào nên cũng nhịn nhục ngồi xuống nhặt đồ lên dùm và luôn miệng hối lỗi. Trong giây phút thoáng nhìn người đối diện, cô bất ngờ nhận ra người quen.
Dì Tư Mai, có phải dì Tư Mai không? Nga nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, hỏi dồn dập.
Mày.... Người phụ nữ lúc này mới nhìn kỹ mặt Nga. Giọng ngờ ngợ.
Đúng dì Tư Mai rồi... Nga mừng đến bật khóc. Cô dụi dụi mắt, như sợ mình đang đói quá nên bị quáng gà. Cô sợ sau khi dụi mắt xong thì đó không còn là dì Tư Mai nữa.
Con Thiên Nga, con gái lớn của ông Thiên đây mà. Sao con lại ở đây? Tư Mai nhìn Nga dò xét. Dù hỏi vậy nhưng bà thừa biết, cô sang đây để kiếm ông Thiên chứ còn ai.
Dì Tư! Xin hãy nói cho con biết, bây giờ, ba con đang ở đâu vậy? Ba con có khoẻ không?... Nga hỏi dồn dập làm Tư Mai không kịp trả trời. Cô cũng quên luôn việc bà đang lén lút qua lại với ba của mình. Là người phụ nữ xấu xa khiến gia đình cô tan nhà nát cửa.
Ba con đang chơi đánh bài ở tầng dưới kìa... Tư Mai ngập ngừng nhìn Nga. Nói đoạn, bà nhìn cô từ trên xuống dưới. Vẻ mặt cùng một trạng thái với những người từng nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cô. Mà sao con nhìn bê bếch thế? Tư Mai vừa nói vừa nắm nhẹ vai áo của Nga với vẻ mặt quan tâm giả tạo.
Mặc kệ con. Dì mau dẫn con đi gặp ba con dùm. Nga tỏ vẻ khó chịu với sự giả lả của Tư Mai.
Mày tưởng mày là ai mà dám ra lệnh cho tao thế hả con kia? Tư Mai liếc mắt nhìn Nga. Mặc dù, bà chẳng ưa gì cô cho lắm nhưng vẫn tỏ vẻ ngọt nhạt hỏi han giả lả rồi dẫn Nga đến chỗ ông Thiên.
Tư Mai và ông Thiên cũng chỉ mới đến Đệ Nhất ngày hôm qua từ Bavet. Họ phiêu bạc hết sòng bạc này đến sòng bạc khác để tìm vận may. Tuy nhiên, vận may vẫn chưa thấy đến mà tiền bạc ngày một vơi đi. Nghe bọn cùng ngồi sòng rỉ tai nhau những sòng bài lớn như Đệ Nhất hay thả bài cho khách ăn hơn những sòng bạc nhỏ, nên ông bà liền khăn gói đến đây thử một phen. Không ngờ lại xui rủi gặp Nga ở chốn này.
Ông Thiên đang chơi bài Black Jack. Có lẽ, bài không được đỏ lắm nên mặt ông trông hầm hầm căng thẳng. Tay ông cầm hai con chip màu đỏ xoay xoay qua lại liên tục.
Ba... Mặt Nga như mếu lại khi vừa nhìn thấy ông Thiên.
Không thể diễn tả hết cảm giác vui mừng trong lòng Nga khi gặp lại người ba kính yêu nhiều năm không gặp. Thế nhưng, trái với những mong đợi của Nga, ông Thiên nhìn con gái với ánh mắt khá hời hợt. Biểu cảm duy nhất trên gương mặt ông là sự bất ngờ tột cùng khi nhìn thấy cô ở nơi này. Có nằm mơ, ông cũng không ngờ cô con gái bé nhỏ khá nhút nhát của ông có thể lặn lội đường xa đến một đất nước xa lạ như thế này.
Trời, mày đi đâu đây hả? Ông Thiên vô cùng bất ngờ khi vừa nhìn thấy Nga. Ông dừng lại ván bài đang chơi rồi kéo Nga ra ngoài tiền sảnh hỏi chuyện. Vừa đi, ông vừa hỏi cô dồn dập như đang tra khảo phạm nhân.
Mày đi qua đây với ai hả? Ai sai mày qua bên này hả? Mẹ mày có phải không? Ông gằn giọng hỏi, vẻ mặt bực bội. Đi đánh bạc mà có đuôi theo sau đít thế này thì làm sao mà thắng nổi. Ông cay cú nghĩ.
Nga mếu máo, nắm lấy cánh tay ông Thiên van xin.
Ba ơi, ba về nhà đi ba. Mạ bệnh nặng đang nằm viện đó ba ơi. Mấy hôm trước, mạ cứ nhắc ba hoài. Vì lo cho ba mà mạ phát bệnh đó ba có biết không? Sao ba lại làm mạ đau lòng như vậy? Mắt Nga ngân ngấn nước. Không còn biết xấu hổ với những lời thì thầm to nhỏ hay những ánh nhìn tò mò của những người xung quanh.
Ông Thiên trầm ngâm nhìn Nga. Nghe nói bà Nguyệt đang bệnh ở nhà. Ông cũng hơi lo dù những lá bài xanh đỏ vẫn lấn át mọi suy nghĩ của ông ngay lúc này. Nhưng nhà đã lỡ đem cầm rồi, số tiền đó ông đã nướng hết vào sòng bạc. Giờ chẳng còn lại là bao. Nếu về ngay lúc này, nghe tin ông dốc hết tiền cho sòng bạc. Có lẽ, bà sẽ lên cơn đau tim rồi chết cũng nên. Không được, không thể về được. Nếu về, ít nhất ông cũng phải có đủ số tiền để lấy lại nhà...
Và cũng vì một lý do khác mà ông không thể về ngay lúc này. Ông liếc mắt qua nhìn Tư Mai, người đang nhìn Nga với đôi mắt bực dọc.
Ông cần phải hỏi ý Tư Mai. Nếu bà không về thì ông cũng không về được. Ông với bà giờ chẳng khác nào già nhân ngãi, non vợ chồng.
Ba, sao ba không nói gì hết vậy? Mình về ngay đi nha ba. Mạ, anh Nhân và mấy đứa nhỏ đang trông ba từng ngày. Cả nhà đang lo lắng cho ba lắm... Nga vừa nói vừa lắc tay ông Thiên khi nhìn thấy vẻ trầm ngâm trên gương mặt ông.
...
-----
Gọi là khách sạn cho sang. Chứ thật ra, căn phòng mà Tư Mai và ông Thiên thuê là một phòng trọ rẻ tiền nằm sâu hun hút trong một con hẻm ngoằn nghoèo và nhếch nhác ở trung tâm thủ đô Phnom Phênh. Sau một hồi lẽo đẽo lê lếch theo sau Tư Mai thì Nga cũng về được đến nơi. Lúc này, cô cảm thấy hoa cả mắt vì mệt và đói. Nên chẳng còn thiết quan tâm đến sự hiện diện của Tư Mai, cô nhảy nhanh vào phòng tắm. Ba ngày nay, cô không tắm rửa, vệ sinh gì hết nên thực sự đúng như lời Tư Mai nói, cô bốc mùi rồi. Cô vừa cúi đầu tự ngửi lấy thân mình vừa nhăn mặt nhìn vào trong tấm kiếng đã hoen rỉ. Trước mắt cô là hình hài của một cô gái trong bộ dạng thật tả tơi và thảm hại. Đầu tóc rối bù bê bếch đất đỏ như không được gội đầu cả năm. Mặt mày bơ phờ xanh xao hằn lên rõ rệt những vết xước còn rỉ máu và những vết bầm xanh đỏ chưa sờ vào đã cảm thấy đau.
Sự hội ngộ kỳ tích trong nỗi tuyệt vọng với ông Thiên một phần vực dậy tinh thần và sự mạnh mẽ trong con người Nga. Hai tay ôm lấy đầu tóc rối bù, cô nhắm nghiền mắt, lắc đầu ngồi bệch xuống nền nhà cố xua tan những ám ảnh của cái đêm kinh hoàng đó. Không biết cô đã ngồi co ro trong phòng tắm bao lâu trước khi gượng người bò dậy tắm gội.
Những giọt nước mát lạnh từ chiếc vòi hoa sen cũ kỹ tưới xuống thân thể tuyệt đẹp của Nga khiến cô cảm thấy thoải mái hơn. Chúng như dội rửa hết những nhơ nhuốt đã đeo bám cô từ cái đêm kinh hoàng đó. Bất giác, cô rùng mình khi chạm tay vào vết cắn nơi nguôn ngực căng tròn. Vết cắn ghê tởm của tên biến thái đó vẫn hằn lên rõ rệt những vết răng sâu rợn người, khiến cô càng thêm kinh tởm mỗi khi nhìn vào. Nên dù có đau đớn thế nào, cô cũng cố cọ rửa thật sạch, thật lâu để xoá hết những vết nhơ từ con ác qủi đội lớp người bẩn thỉu đó....
Nga luyến tiếc ném bộ quần áo nhơ nhuốt đó vào sọt rác sau một hồi nghĩ suy. Cô quyết định như vậy vì không muốn nó gợi lại nỗi ám ảnh lớn nhất trong cuộc đời cô. Dù bộ quần áo đó là món quà kỷ niệm mà mẹ cô đã mua cho lần cuối cùng bà lên Ba Tu thăm cô.
Mảnh mai trong chiếc khăn tắm màu vàng, Nga khúm núm bước ra khỏi phòng tắm sau một hồi gọi Tư Mai mãi mà không được. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh phòng. Bà ta đã biến đi đâu mất tự bao giờ. Trong căn phòng nhỏ hẹp hơi ẩm thấp, chiếc giường đôi lỗi thời chiếm hết cả diện tích phòng. Trên giường là bộ đồ mà bà đã để sẵn. Cô cầm lên ướm thử vào người. Tư Mai là người phụ nữ có thân hình đẫy đà. Tuy đã vào tuổi trung niên, nhưng bà ăn mặc những thứ không hợp tuổi một chút nào. Mặc dù, chúng không thời trang như lớp trẻ độ tuổi Nga, nhưng cũng không phải là những bộ đồ hợp thì như mẹ cô vẫn thường hay mặc mỗi ngày.
Nga mím môi suy nghĩ hồi lâu. Sau đó, cô đành miễn cưỡng mặc đồ vào. Dù thích hay không, cô cũng không có sự lựa chọn nào khác. Cô cần phải quay trở lại sòng bạc để tìm ba cô và thuyết phục ông về lại Sài Gòn càng sớm càng tốt.
Ọt..ọt..
Tiếng réo ầm ĩ trong bụng lại bắt đầu quấy rối Nga. Đã ba hôm nay, cô không có lấy một hột cơm nào trong bụng. Thứ cầm cự duy nhất trong suốt những ngày qua của cô là nước trong nhà vệ sinh nữ của khách sạn.
Nga ngó quanh phòng với hy vọng tìm được chút gì đó để bỏ vào bụng. Con đường trở lại sòng bạc cũng khá là gian nan, cô đang lo không biết mình có nhớ nổi hướng đến đó không. Vì thế, cô phải tìm một chút năng lượng nạp vào người.
Căn phòng chẳng có gì ngoài chiếc giỏ đen đựng vài bộ đồ của ông Thiên và Tư Mai. Nga cắn môi xụ mặt khi nhìn thấy quần áo của ông để cùng đồ Tư Mai một cách thân mật như vậy. Bất giác, cô cảm thấy xót xa khi nghĩ đến cảnh mẹ cô đang nằm thoi thóp trong bệnh viện. Chỉ nghĩ đến đó thôi, khoé mắt cô lại cay xè, cổ họng nghẹn đắng...
Nhất định con phải đưa ba về lại bên mẹ, mẹ đừng lo, mẹ nhé! Nga nhủ thầm với lòng mình. Điều này tiếp sức thêm cho cô nguồn dũng khí bất tận.
Đảo đôi mắt phẳng lặng như mặt nước mùa thu xung quanh phòng, mắt Nga sáng lên khi nhìn thấy ổ bánh mì để trên chiếc tủ nhỏ xíu gần giường. Cô mừng rỡ, nhanh chân tiến đến cầm lấy rồi rời khỏi nhà trọ.
...
Nga thở phì, ngước mắt nhìn dòng chữ sòng bạc Đệ Nhất khi đứng trước toà nhà hoành tráng này. Cuối cùng, sau một tiếng đồng hồ quanh co uốn lượn, cô cũng đến được đây. Do mãi mê tìm đường, ổ bánh mì nguội ngắt vẫn còn trong tay Nga. Và cũng vì không biết ông Thiên đã ăn gì chưa nên cô không dám ăn bừa. Cô định bụng sẽ cùng ông ăn ổ bánh mì này khi gặp lại ông trong sòng bài.
Thế nhưng, ổ bánh mì, vị cứu đói duy nhất của cô lại vội vàng rời bỏ cô một cách không thương tiếc và nhẫn tâm.
Bịch...
Ổ bảnh mì rơi xuống nền nhà, còn Nga thì đang ôm đầu sau cú va chạm ở cửa ra vào đại sảnh khi đang vội vàng bước vào trong sòng bạc.
Ui da... Nga cất tiếng kêu kéo dài pha lẫn hờn mát.
Tuy nhiên, cú va chạm đau điếng nhanh chóng tan biến đi khi Nga chợt nhớ đến ổ bánh mì trong tay mình đã không cánh mà bay.
Chết rồi, ổ bánh mì... Nga khẽ rú lên rồi nhìn xuống nền nhà một cách luyến tiếc.
Ổ bánh mì yêu dấu của cô đang nằm bẹp dí, thoi thóp dưới một chiếc giày màu đen bóng lộn.
Nga méo mặt nhìn lên để diện kiến dung nhan của người đang đứng trước mặt mình, thủ phạm đang đạp một cách tàn nhẫn lên ổ bánh mì của cô.
Nhanh như chớp, mặt Nga thựng lại khi ánh mắt đen tuyệt đẹp sâu thẳm cũng đang nhìn cô chằm chằm rồi nhanh chóng chuyển sang rực lửa như muốn thêu đốt cô. Bốn ánh mắt giao nhau như muốn bốc cháy. Cô nhíu mày, môi mím chặt khi gặp lại người quen.
Không! Nói đúng hơn là oan gia ngõ hẹp của mình. Tên Andrew đáng ghét!
1s
2s
3s
Sau một hồi phơi bày bộ mặt sừng sộ khó ưa, Andrew bắt đầu lướt mắt xuống bộ quần áo mà Nga đang mặc. Thật ra, anh cũng không có thời gian để mà dòm ngó cô. Nhưng vì bộ cánh quá là sặc sỡ khiến nhãn quan của anh không tránh khỏi sự hiếu kỳ mà tò mò liếc xuống. Anh cũng không hề bận tâm đến người đối diện đang vô cùng khó chịu trước cử chỉ bất nhã này.
Ăn mày à, cô làm tôi bất ngờ quá. Có vẻ như cô rất hợp với thời trang bà thím hơn là cái bang nhỉ?. Andrew lúc này mặt đã giãn ra được một phân. Anh chống hai tay lên hông, nhìn cô và cười hô hố một cách vô duyên không diễn tả được. Giọng điệu vô cùng châm biếm và bỡn cợt.
Vô duyên! Nga mắng gọn lỏn.
Andrew lộ liễu nhìn bộ quần áo của Nga từ trên xuống dưới một lần nữa rồi phán một câu.
Bộ cô định vát nguyên vườn hoa hồng lên người hả? Vừa nói Andrew vừa tiếp tục cười hô hố. Bây giờ là thời đại gì mà ăn mặc sến rịnh không chịu được. Cô cũng can đảm thật, mặc nguyên bộ đồ ngủ ra đường. Định làm nổi hay làm loạn đây? Anh tiếp tục bỡn cợt, trong giọng nói ngụ ý trêu đùa.
Nhìn bộ đồ mà Andrew gọi là thời trang níu kéo tuổi xuân thì của Nga mà anh không nhịn được cười. Càng nhìn cô, anh càng thấy buồn cười làm “mối hiềm khích” lần trước với cô cũng có phần cải thiện.
Kệ tôi. Tôi thích mặc vậy đó. Mắc mớ gì đến anh? Hay là anh đang ghen tỵ?
Xem ra cô khá tự tin và hãnh diện với style thời trang đẹp lạ, có một không hai này à nha. Thương tình nên gợi ý cho cô luôn nè. Nếu được dịp thì bám vào cánh máy bay để sang Mĩ thì cô nhớ mặc lại bộ đồ này. Thể nào dân Mĩ cũng cho cô lên CNN. Cô sẽ được nổi tiếng toàn thế giới đó. Andrew lại hô hố cười, khoe trọn hàm răng trắng tinh.
Nhìn điệu bộ chằng khác nào cô hề của Nga khiến Andrew cũng quên luôn hiềm khích ban đầu. Anh định bụng trêu cô vào câu rồi đi nhưng chính thái độ của Nga lại một lần nữa khiến anh nỗi giận. Thề với lòng sẽ không tha thứ cho cô!
Đống phân thối biến đi dùm đi. Người gì cười trông cũng thấy ghét. Nga cao giọng bực bội nói, liếc Andrew một cái rõ dài rồi nhanh chóng lách người anh định bỏ đi.
Bằng cái giọng kênh kiệu lên xuống như không cần hít thở, Andrew buông lời mạt hạng người đối diện một cách không thương tiếc. Chằng cần biết cô là ai? Đến từ đâu? Giới tính là gì?
Tất nhiên, tôi cũng không có thời gian mà đứng đây trò chuyện với bà thím đâu ạ. Và xin lỗi nhé, ngay cả Tổng Giám Đốc sòng bạc này còn chưa có tư cách nói câu đó với tôi chứ đừng nói chi kẻ nghèo mạc kiếp như cô. Xem ra, cô mới là người cần cút khỏi cái nơi sạch đẹp, sang trọng này chứ không phải là tôi. Trước khi nói người khác điều gì. Hãy xem mình có tư cách nói lên câu đó hay không?
Bị sỉ nhục, bị chọc quê, lại ghét Andrew từ trước nên cơn giận trong lòng Nga càng thêm sôi sục.
Anh trọng vật chất nên anh nghĩ ai cũng như anh sao. Đàn ông gì mà già mồm dễ sợ. Anh thiệt đúng là đồ ông tám, đồ đàn bà đội lớp đàn ông... Nga chửi đổng bằng tiếng Việt. Le lưỡi trêu anh và nói. Không hiểu tức lắm phải không? Anh khỏi cần hiểu. Người không có IQ như anh không cần hiểu.
Chửi Andrew xong, Nga trề môi định bỏ đi thì anh đã níu vai cô lại không cho đi.
Hey, đừng thấy tôi không nói được tiếng Việt rồi chơi bẩn nghen. Cô tiếc rẻ ổ bánh mì nên mới sinh thù hận mà chửi tôi kiểu đó hả? Có ổ bánh mì thôi sao mà xỉ vả người khác dữ vậy? Mà cũng là lỗi của cô. Mắt nhắm, mắt mở hối hã chạy đi đâu mà đâm sầm vào tôi? Tôi chưa hỏi tội cô là may phước cho cô lắm rồi, còn ở đây lên giọng nữa hả? Có thấy cô làm dơ đôi giày đắc tiền của tôi hay không? Nói cho cô biết tiền cô đi ăn xin 10 năm chưa chắc đã mua nổi đâu nhá
Andrew nghe bị gọi là ông tám, là đàn bà... thì nổi gân cổ quát lên ầm ĩ trước đại sảnh bằng thứ tiếng Việt rành rọt khiến Nga cũng phải trố mắt nhìn kinh ngạc. Cô ngây người nhìn anh trong vài giây mà không nói được lời nào. Cô luôn nghĩ là anh không biết tiếng Việt nên cứ vô tư tuôn những từ ngữ châm biếm nhất có thể đã hả cơn giận sôi sục trong lòng. Ai ngờ anh ta rành tiếng Việt thấy sợ luôn. Chửi luyến thoắng không vấp một từ nào.
Mà là lỗi của cô sao? Chính anh ta là người đã đâm vào cô trước mà còn dám chối tội. Tên này thật bỉ ổi hết sức! Nga cười nhạt, thật ra, cô đã biết điều này từ lâu chứ đâu phải chỉ hôm nay.
Anh nói sao? Giờ anh lại còn dám đổ lỗi cho tôi nữa à? Tôi không bắt anh đền cho tôi ổ bánh mì là may cho anh lắm rồi có biết chưa. Ở đó mà còn chối tội. Tôi chưa bao giờ thấy người nào thô bỉ như anh hết đó. Anh biến khỏi mắt tôi cho tôi nhờ đi.
Nga mắng tới tấp vào mặt Andrew. Thực sự, cô không thể chịu đựng việc đứng ở đây đấu khẩu với tên vô lại này thêm một chút nào nữa, nên mím môi, liếc rẹt vào mặt anh rồi bỏ đi nhanh. Mặc cho anh vẫn còn đang nỗi cơn khùng tột độ từ phía sau lưng.
Cô nói ai thô bỉ hả ăn mày? À quên, bà thím
Ở đây chỉ có tôi và anh, hỏng lẽ tôi nói tôi? Sao anh chậm tiêu quá vậy? Nga nhìn Andrew với ánh mắt khiêu khích như muốn nói. Vậy mà luôn tỏ ra thông minh hơn người.
Cô... Andrew cung tay giơ lên cao, mặt đỏ hầm hầm toát cả mồ hôi hột như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống Nga.
Tuy Nga có hơi sợ trước hành động điên tiết của Andrew nhưng cô không vì thế mà tỏ ra sợ sệt trước mắt anh. Loại người này nếu cứ tỏ ra nhúng nhường, bạc nhược thì hắn ta sẽ được nước mà làm tới.
Giờ tôi biết thêm một tật xấu của anh nữa là vũ phu. Sống ở nước ngoài lâu như vậy mà vẫn còn tồn đọng trong người tính vũ phu hả? Nói đến đây, Nga tự nhiên cảm thấy ngượng vì tự nhiên gọi anh ta là vũ phu, anh ta đâu phải là chồng cô. Bất giác, mặt cô đỏ ửng lên, miệng im bặt. Cô đưa ngón tay lên che miệng lại, mắt ngây ngô đánh lừa đi chỗ khác. Nếu bị anh ta bắt bài thì chỉ có độn thổ thôi...
Và đúng như những gì Nga đang không mong chờ. Andrew dù đang bực dọc cũng phải cười lớn khi nghe cô gọi anh là đồ vũ phu. Anh nhếch mém cười khinh khỉnh, nhìn Nga chằm chằm với ánh mắt khinh bỉ.
Cô tự tin quá nhỉ. Gọi tôi là vũ phu à, tôi là chồng cô bao giờ. Về học lại từ vựng tiếng Việt đi nhá.
Anh... Mặt Nga đỏ rần rần vì ngượng, cô cứng họng không đối đáp nên lời, mím môi nhìn đi nơi khác.
Andrew càng thêm được dịp đắc chí. Anh tiếp tục được nước mà tấn công.
Tôi nói cho cô biết, cái loại bà thím như cô còn khuya mới đủ tiêu chuẩn cọ rửa toilet hay xách dép cho tôi chứ đừng nói đến làm vợ tôi. Hơi tự tin quá mức rồi đó. Đừng có đu dây điện nữa. Xuống dùm cái đi! Andrew mỉa mai, đưa tay lên vuốt càm một cách thoái chí.
Nga mím môi, trừng mắt nhìn Andrew. Ánh mắt đen trong veo dưới hàng mi cong lúc giận dữ vẫn toát lên nét đẹp làm xao động lòng người đối diện.
Anh đừng suy bụng ta ra bụng người. Không cần anh phải quảng cáo, lấy người như anh chẳng thà tôi ở giá suốt đời còn hơn.
Andrew trợn mắt, quay mặt đi hướng khác ba giây để xả cục tức trong người rồi nghiến răng.
Cô...cô...
Chưa kịp để Andrew đay nghiến lời nào, Nga đã liếc anh một cái rõ dài rồi bước thẳng lên phía trước. Nói chuyện với kẻ ngang ngược như anh. Cô bị tăng huyết áp mất thôi!
Andrew hằn học hỏi với theo từ phía sau, mặc cho Nga chẳng thèm đoái hoài nhìn lại. Nhìn thái độ ung dung tự tại của cô. Anh bực bội đá văng ổ bánh mì trên nền nhà. Vành môi dày nam tính mím chặt lại làm nổi những đường gân xanh khoẻ mạnh trên gương mặt góc cạnh và cuốn hút. Anh hít hà hét lên khi nhìn theo dáng cô điên tiết vì không bóp cổ cô sớm hơn.
Trong phút chốc, Andrew bị bỏ lại phía sau với gương mặt đỏ như thần mặt trời Hy Lạp vì cơn giận chưa được xả ra hết.
Hazzz....Trời ơi là trời! Sao đi đâu cũng gặp cái đứa ăn mày này hết vậy? Con gái con đứa gì mà nói một trả lời mười thế này? Bà thím, cầu trời cho cô ế chỏng gọng.
Andrew nhăn mặt nhìn xuống dưới chân mình. Ổ bánh mì bẹp dí, nát bét đã làm bẩn cả đôi dài láng cóng của anh. Anh đứng đơ người bó tay toàn tập.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà...
Khắc Tiệp ngồi trong xe chứng kiến màn bi kịch từ đầu đến cuối. Anh nở một nụ cười nhẹ nơi khoé môi một cách kín đáo. Tiệp vốn rất ít khi cười, nếu có cũng chẳng bao giờ để người ta nhìn thấy. Anh lắc đầu bước xuống xe tiến đến chỗ ông chủ trẻ khó tính của mình.
Thưa ông chủ, chúng ta đi được chưa ạ?
Đang bực mình, Andrew sẵn giọng, mặt anh vẫn còn đỏ ngầu vì giận.
Đi cái gì mà đi, tôi đi lên thay giày đây...Mới sáng ra đã thấy xui xẻo rồi...
------
Nga ôm bụng lê lếch vào trong sòng bạc tìm ông Thiên. Đi lòng vòng cả buổi mà cô chẳng thấy bóng dáng ông và Tư Mai đâu cả. Sau khi ngồi cả buổi trước khu vực tiếp tân, cô thất thểu bước về phía khu ăn uống. Trong đầu thầm nghĩ, không biết ba cô đã ăn gì chưa?
Mùi thức ăn thơm phưng phức chạm vào khướu giác của Nga từ khoảng cách rất xa. Phía trước là khu vực dùng buffet cho khách đến chơi bài. Từng dòng người ra vào tấp tập không ngừng. Mùi thức ăn thơm lừng càng làm cơn đói bụng trong người cô thêm phần sôi sục. Cô thấy mắt mình như hoa lên, con đường sáng sủa phía trước mặt chập chờn tối sầm lại, chân như không còn đứng vững nữa. Cô lê bước nặng nề tiến về phía đó tìm bố Thiên.
Trong đầu nghĩ vậy, nhưng khi đến trước cửa nhà hàng, Nga chỉ dám đứng khép nép phía trước nhìn vào mà không dám bước vào bên trong. Vì nhà hàng được thiết kế theo kiểu mở toàn bằng kính trắng sáng trong veo, nên từ ngoài nhìn vào, cô có thể thấy mọi hoạt động bên trong. Cô sợ bước vào trong tìm người sẽ làm phiền đến những người khách đang có mặt tại đây. Và cũng bởi vì ai bước vào trong này cũng ăn mặc chỉnh chu và đẹp đẽ. Nên khi nhìn bộ quần áo có phần sặc sỡ và khác người mà mình đang mặc trên người khiến cô chùng bước. Mặc dù chưa bước vào trong, nhưng ánh nhìn ái ngại của hai cô tiếp tân tại cửa cũng đủ khiến bước chân Nga thựng lại.
Nga e dè quét mắt nhìn tốp người đang bận rộn ăn uống trò chuyện, có những gương mặt phấn chấn nói cười, nhưng cũng không ít nét mặt ảm đạm buồn hiu mà cô đoán là vì thua bài. Cô biết được điều này sau nhiều ngày quanh quẩn trong sòng bài, lướt qua hàng trăm con người xa lạ với nhiều cung bậc cảm xúc. Và xen lẫn trong nhóm người nói cười, ủ dột bên trong. Cô mừng rỡ nhìn thấy ông Thiên và Tư Mai.
Thế nhưng, nét cười trên mặt Nga nhanh chóng tắt đi khi nhìn thấy vẻ mặt hầm hầm của ông Thiên và tối sầm củaTư Mai. Hai người trông rất thiếu sức sống, ỉu xìu dù trên bàn đang bày la liệt thức ăn tươi ngon nóng sốt. Hai người đang nhai nhóp nhóp dĩa thức ăn đủ màu sắc trên bàn.
Nga nuốt nước miếng ừng ực. Cô chưa bao giờ thấy mình xấu tính ăn như lúc này. Nếu có thể vào trong, cô sẽ ăn hết những bàn thức ăn đầy ấp kia. Cô thầm ước ao. Bất giác, mắt cô lại nhoè đi. Gương mặt tái mét tối sầm lại. Cô thấy trời đất chao đảo dưới chân mình. Cô lấy tay ôm đầu, một tay chống vào bức tường kính để giữ thân bằng. Sau vài giây bình tâm, cô lê bước ngồi gục đầu trên chiếc ghế sofa cách đó không xa để chờ ông Thiên và Tư Mai.
Phía bên kia của toà nhà, ngăn cách bời cầu thang máy hiện đại, một dáng người cao lớn đang âm thầm theo dõi Nga. Ánh mắt dò xét và tò mò mọi biểu hiện và hành động khó hiểu của cô. Anh không biết tại sao lại có một người nghèo khổ và bê bếch như cô quanh quẩn ở chốn này. Nhưng anh biết chắc rằng, cô đang rất đói bụng. Bất giác, anh cảm thấy có chút tội lỗi khi nhớ đến ổ bánh mì bẹp dí dưới chân mình và khuôn mặt luyến tiếc của cô khi nhìn nó. Tuy nhiên, cảm giác này cùng nhanh chóng qua đi rất nhanh.
Mặc xác cô, bà thím! Lúc nãy,, cô trông kiêu hãnh lắm mà...Để tôi coi thái độ kiêu ngạo của cô có làm bụng cô no lên chút nào không nhé.
----o---
LTG:
-Dealer: người chia bài.
-Chip: dụng cụ đánh bạc để sử dụng trong sòng bài.
-Black jack: bài xì-dách.
-Style: phong cách.
-CNN (Cable News network): Mạng tin tức truyền hình cáp.
-Sofa: ghế ngồi
/114
|