Ông Thiên thua bài trắng tay như một sự thật thiết yếu đã nằm trong dự đoán của Nga. Bọn người của sòng bài nhanh chóng đưa ông đến nơi giam giữ để chờ ngày nhận tiền chuộc từ người thân.
Ngay sau đó không lâu, Nga bị đánh thức khi đang ngủ gục ở sofa bởi hai người đàn ông bặm trợn có khuôn mặt như quỷ dữ. Họ nói cho cô biết, ông Thiên đang bị giam giữ. Nếu muốn họ thả ông ra, cô phải trả số tiền ông đã vay. Cả vốn lẫn lời là 240 triệu đồng. Mỗi tháng, tiền lãi sẽ là 20%.
Nghe đến con số 200 triệu mà mặt mày Nga bắt đầu xây xẩm, mới có một ngày một đêm mà ông Thiên đã thua sạch số tiền đó sao? Không phải, chắc chắn có sự nhầm lẫn ở đây. Cô nhớ rõ ràng, Tư Mai đã nói với cô, ông Thiên chỉ mượn có 100 triệu thôi mà.
Các ông nói sao? 200 triệu à? Ba tôi chỉ vay có 100 triệu thôi mà...Lẽ nào, tiền lời cắt cổ như vậy sao?
Hai người đàn ông nhìn nhau rồi sau đó một trong hai ông cất giọng nói.
Ba cô không nói cho cô biết sao? Ông ta thua đợt đầu 100 triệu. Sau đó, mượn thêm 100 triệu nữa. Thôi, không nói nhiều. Cô lo mà chuẩn bị tiền mang vào đây chuộc người đi...
Mặt đất dưới chân Nga như đang quay cuồng đảo lộn, cô lắp bắp nói vì không giữ được bình tĩnh và nỗi sợ hãi đang hình thành trong đầu.
Nhưng mà...số tiền lớn như vậy làm sao tôi...
Đó là chuyện của cô. Nói cho cô biết, nếu cô và gia đình cô không mang tiền đến chuộc người, buộc lòng chúng tôi phải dùng biện pháp mạnh...
Nói xong, hai người đàn ông lườm lườm nhìn Nga rồi quay lưng bước đi. Bỏ lại cô một mình ngồi thẫn thờ trên ghế sofa như một người mất trí. Nghe đến biện pháp mạnh, mặt cô tím tái. Tất nhiên, cô hiểu cụm từ biện pháp mạnh mà họ đang muốn nói tới là gì.
Ông Thiên là người đứng ra vay tiền. Nên hiển nhiên, Tư Mai là người hoàn toàn vô can trong vụ này. Mặc dù, lúc đầu, bà chính là người đã nghĩ ra ý định này và dụ khị ông đứng ra vay. Bà cũng là người góp phần làm cạn kiệt nhanh chóng số tiền 200 triệu chỉ trong một đêm ngắn ngủi.
Nhìn vẻ mặt dửng dưng của Tư Mai. Nga biết, bà chẳng mảy may quan tâm đến việc ông Thiên đang bị giam cầm một chút nào. Trong khi cô lo lắng, đứng ngồi không yên thì bà lại nhanh chóng trở mặt, cố gạ gẫm những người đàn ông khác đang có rủng rỉnh tiền của bên mình.
Chính bà đã đưa ba tôi vào con đường lạc lối như thế này. Giờ bà lại phủi tay một cách không thương tiếc. Bà, bà có còn là con người không? Nga hét lên, mắt long lanh nước, đôi môi khô rát mấp máy vì tức giận.
Chẳng tỏ vẻ gì gọi là bận tâm tới những lời Nga vừa nói, Tư Mai dửng dưng nhìn cô từ đầu đến chân, cất giọng mỉa mai.
Ai kêu thằng cha mày ngu. Còn mẹ mày thì không biết giữ chồng...Lo mà gọi điện kêu mẹ mày và thằng anh mày gửi tiền sang chuộc ba mày đi, không thì coi chừng xã hội đen cắt tay hay cắt chân gửi về thì đã muộn...
Bà ...có im ngay không. Ai cho phép bà nói như vậy với ba mạ tôi hả... Nga nắm chặt tay, gân xanh nổi lên trên làn da trắng mịn, cô tức giận hét lên. Cho dù, ba cô có đối xử thế nào đi chăng nữa, ông luôn là người đã sinh ra cô, là người cô hết mực kính yêu. Cô không cho phép bất cứ người nào nói về ba mẹ mình như vậy.
Ngu thì tao nói là ngu...tao nói như vậy là còn nương miệng đấy. Nếu như không gọi là chúa ngục. Ai kêu mê mẩn sắc đẹp của tao rồi ruồng bỏ vợ con để làm gì. Cái hạng đàn ông như cha mày. Nếu không có tiền, dễ dầu gì mà tao chịu đi chung. Đúng là già mà còn đèo bồng.
Bà...bà....ai cho bà nói ba tôi như vậy hả... Nga không giữ được bình tĩnh, tiến nhanh đến nắm lấy đầu Tư Mai cào cấu.
Tư Mai bất ngờ khi bị tấn công như vậy nên hét lên kinh hãi rồi cũng nhanh chóng nắm lấy đầu Nga.
Ah...Cái con này...mày đang làm cái gì vậy hả?...Bảo vệ đâu? .. Có người đang hành hung tôi...Ai da, đau quá! Mày có buông tay ra không thì bảo?
Trong sòng bạc sang trọng và tráng lệ, bỗng xảy ra cảnh hai người phụ nữ to tiếng, nắm đầu tóc nhau chẳng khác gì ngoài chợ khiến những người xung quanh nhanh chóng tụ tập lại, đứng nhìn và xì xào to nhỏ nhưng không ai nhảy vào can ngăn.
Bảo vệ lại có mặt, vội vàng kéo hai người phụ nữa ra.
Mặt Nga vẫn còn tức giận, đỏ bừng, đầu tóc bù xù như ổ quạ.
Còn Tư Mai thì tóc tai rũ rượi, trên mặt còn hiện lên vết cào rớm máu của Nga. Bà đưa tay lên khi nghe chất lỏng ươn ướt đột ngột xuất hiện trên da mặt. Sau đó, hét thất thanh thì nhìn thấy máu...
Cái con chết tiệt này...mày dám hành hung tao à. Được rồi, tao gọi cảnh sát cho mày ở tù rụt xương luôn. Tư Mai vừa nói vừa lấy gương ra soi mặt. Bà hét toáng lên khi vừa nhìn thấy hình ảnh mình trong gương. Trời ơi, thế này thì mặt tôi mang thẹo suốt đời rồi. Cái con khốn nạn kia.
Cất nhanh chiếc gương nhỏ vào giỏ, Tư Mai sấn đến chỗ Nga, hai tay bà nắm lấy cổ áo cô lôi về phía mình, hằn học quát.
Trả mau! Trả lại quần áo cho tao. Tao cho mày ở truồng như nhộng luôn cho biết mặt. Cái con đỉ cái này. Dám đánh tao nè. Cô quỷ cái. Mày chết với tao...
Nga bị kéo áo đột ngột thì phản xạ không kịp. Nhưng may mắn cho cô, bảo vệ đang đứng đó đã kịp thời can ngăn. Nếu không, có lẽ, Tư Mai đã xé nát quần áo của cô rồi. Sau đó, họ lôi Nga ra ngoài sòng bạc và đẩy người cô xuống đường kèm theo lời cảnh cáo.
Cô không được phép bước vào trong này nữa...Nếu còn quấy rối khách chơi bài, chúng tôi sẽ nhờ sự can thiệp của cảnh sát.
Nga ngã nhào trên nền gạch hoa cương sáng bóng. Cô bất lực nhìn theo dáng hai người bảo vệ. Mắt cô nhoà đi, hình ảnh trước mặt giờ chỉ còn là một màu đục ngầu ảm đạm bị che khuất bởi những giọt nước mắt bi thương....
Ngay sau đó không lâu, Nga bị đánh thức khi đang ngủ gục ở sofa bởi hai người đàn ông bặm trợn có khuôn mặt như quỷ dữ. Họ nói cho cô biết, ông Thiên đang bị giam giữ. Nếu muốn họ thả ông ra, cô phải trả số tiền ông đã vay. Cả vốn lẫn lời là 240 triệu đồng. Mỗi tháng, tiền lãi sẽ là 20%.
Nghe đến con số 200 triệu mà mặt mày Nga bắt đầu xây xẩm, mới có một ngày một đêm mà ông Thiên đã thua sạch số tiền đó sao? Không phải, chắc chắn có sự nhầm lẫn ở đây. Cô nhớ rõ ràng, Tư Mai đã nói với cô, ông Thiên chỉ mượn có 100 triệu thôi mà.
Các ông nói sao? 200 triệu à? Ba tôi chỉ vay có 100 triệu thôi mà...Lẽ nào, tiền lời cắt cổ như vậy sao?
Hai người đàn ông nhìn nhau rồi sau đó một trong hai ông cất giọng nói.
Ba cô không nói cho cô biết sao? Ông ta thua đợt đầu 100 triệu. Sau đó, mượn thêm 100 triệu nữa. Thôi, không nói nhiều. Cô lo mà chuẩn bị tiền mang vào đây chuộc người đi...
Mặt đất dưới chân Nga như đang quay cuồng đảo lộn, cô lắp bắp nói vì không giữ được bình tĩnh và nỗi sợ hãi đang hình thành trong đầu.
Nhưng mà...số tiền lớn như vậy làm sao tôi...
Đó là chuyện của cô. Nói cho cô biết, nếu cô và gia đình cô không mang tiền đến chuộc người, buộc lòng chúng tôi phải dùng biện pháp mạnh...
Nói xong, hai người đàn ông lườm lườm nhìn Nga rồi quay lưng bước đi. Bỏ lại cô một mình ngồi thẫn thờ trên ghế sofa như một người mất trí. Nghe đến biện pháp mạnh, mặt cô tím tái. Tất nhiên, cô hiểu cụm từ biện pháp mạnh mà họ đang muốn nói tới là gì.
Ông Thiên là người đứng ra vay tiền. Nên hiển nhiên, Tư Mai là người hoàn toàn vô can trong vụ này. Mặc dù, lúc đầu, bà chính là người đã nghĩ ra ý định này và dụ khị ông đứng ra vay. Bà cũng là người góp phần làm cạn kiệt nhanh chóng số tiền 200 triệu chỉ trong một đêm ngắn ngủi.
Nhìn vẻ mặt dửng dưng của Tư Mai. Nga biết, bà chẳng mảy may quan tâm đến việc ông Thiên đang bị giam cầm một chút nào. Trong khi cô lo lắng, đứng ngồi không yên thì bà lại nhanh chóng trở mặt, cố gạ gẫm những người đàn ông khác đang có rủng rỉnh tiền của bên mình.
Chính bà đã đưa ba tôi vào con đường lạc lối như thế này. Giờ bà lại phủi tay một cách không thương tiếc. Bà, bà có còn là con người không? Nga hét lên, mắt long lanh nước, đôi môi khô rát mấp máy vì tức giận.
Chẳng tỏ vẻ gì gọi là bận tâm tới những lời Nga vừa nói, Tư Mai dửng dưng nhìn cô từ đầu đến chân, cất giọng mỉa mai.
Ai kêu thằng cha mày ngu. Còn mẹ mày thì không biết giữ chồng...Lo mà gọi điện kêu mẹ mày và thằng anh mày gửi tiền sang chuộc ba mày đi, không thì coi chừng xã hội đen cắt tay hay cắt chân gửi về thì đã muộn...
Bà ...có im ngay không. Ai cho phép bà nói như vậy với ba mạ tôi hả... Nga nắm chặt tay, gân xanh nổi lên trên làn da trắng mịn, cô tức giận hét lên. Cho dù, ba cô có đối xử thế nào đi chăng nữa, ông luôn là người đã sinh ra cô, là người cô hết mực kính yêu. Cô không cho phép bất cứ người nào nói về ba mẹ mình như vậy.
Ngu thì tao nói là ngu...tao nói như vậy là còn nương miệng đấy. Nếu như không gọi là chúa ngục. Ai kêu mê mẩn sắc đẹp của tao rồi ruồng bỏ vợ con để làm gì. Cái hạng đàn ông như cha mày. Nếu không có tiền, dễ dầu gì mà tao chịu đi chung. Đúng là già mà còn đèo bồng.
Bà...bà....ai cho bà nói ba tôi như vậy hả... Nga không giữ được bình tĩnh, tiến nhanh đến nắm lấy đầu Tư Mai cào cấu.
Tư Mai bất ngờ khi bị tấn công như vậy nên hét lên kinh hãi rồi cũng nhanh chóng nắm lấy đầu Nga.
Ah...Cái con này...mày đang làm cái gì vậy hả?...Bảo vệ đâu? .. Có người đang hành hung tôi...Ai da, đau quá! Mày có buông tay ra không thì bảo?
Trong sòng bạc sang trọng và tráng lệ, bỗng xảy ra cảnh hai người phụ nữ to tiếng, nắm đầu tóc nhau chẳng khác gì ngoài chợ khiến những người xung quanh nhanh chóng tụ tập lại, đứng nhìn và xì xào to nhỏ nhưng không ai nhảy vào can ngăn.
Bảo vệ lại có mặt, vội vàng kéo hai người phụ nữa ra.
Mặt Nga vẫn còn tức giận, đỏ bừng, đầu tóc bù xù như ổ quạ.
Còn Tư Mai thì tóc tai rũ rượi, trên mặt còn hiện lên vết cào rớm máu của Nga. Bà đưa tay lên khi nghe chất lỏng ươn ướt đột ngột xuất hiện trên da mặt. Sau đó, hét thất thanh thì nhìn thấy máu...
Cái con chết tiệt này...mày dám hành hung tao à. Được rồi, tao gọi cảnh sát cho mày ở tù rụt xương luôn. Tư Mai vừa nói vừa lấy gương ra soi mặt. Bà hét toáng lên khi vừa nhìn thấy hình ảnh mình trong gương. Trời ơi, thế này thì mặt tôi mang thẹo suốt đời rồi. Cái con khốn nạn kia.
Cất nhanh chiếc gương nhỏ vào giỏ, Tư Mai sấn đến chỗ Nga, hai tay bà nắm lấy cổ áo cô lôi về phía mình, hằn học quát.
Trả mau! Trả lại quần áo cho tao. Tao cho mày ở truồng như nhộng luôn cho biết mặt. Cái con đỉ cái này. Dám đánh tao nè. Cô quỷ cái. Mày chết với tao...
Nga bị kéo áo đột ngột thì phản xạ không kịp. Nhưng may mắn cho cô, bảo vệ đang đứng đó đã kịp thời can ngăn. Nếu không, có lẽ, Tư Mai đã xé nát quần áo của cô rồi. Sau đó, họ lôi Nga ra ngoài sòng bạc và đẩy người cô xuống đường kèm theo lời cảnh cáo.
Cô không được phép bước vào trong này nữa...Nếu còn quấy rối khách chơi bài, chúng tôi sẽ nhờ sự can thiệp của cảnh sát.
Nga ngã nhào trên nền gạch hoa cương sáng bóng. Cô bất lực nhìn theo dáng hai người bảo vệ. Mắt cô nhoà đi, hình ảnh trước mặt giờ chỉ còn là một màu đục ngầu ảm đạm bị che khuất bởi những giọt nước mắt bi thương....
/114
|