Trong khi Andrew còn đang lấy tay xoa xoa khu vực <đồ sộ> mà anh vẫn luôn mồm mép PR là size XXL chứ chẳng chơi, trong lòng bất an lắm vì cứ lo của mình bị thương. Thì trên nền nhà, Nga đang nằm sõng soài như vồ ếch với chiếc khăn trắng cỡ lớn trên tay. Không biết vì quá hoảng sợ phải đối mặt với Andrew hay vì quá đau sau cú ngã nhào vừa rồi mà sao cô cố ngồi dậy mãi vẫn không được. Vết thương ở mắc cá chân vừa bị té tối nay vì mang boots cao bắt đầu hoành hành cô dữ dội hơn sau màn vồ ếch vừa rồi, càng khiến cô không thể nhấc chân lên nổi.
Cách Nga mấy bước chân, Andrew dù vẫn còn đau, tay vẫn đều đều xoa báu vật của mình, mắt vẫn chăm chú dán vào đó như sợ bị hư tổn, miệng không ngớt trù dập người vừa gây ra tai nạn khủng khiếp cho anh. Tuy nhiên, sau đó, ánh mắt phụng cũng tò mò chiếu xuống đất như muốn xem dung nhan kẻ lạ mặt đã cả gan dám đột nhập vào tủ của anh để rình mò.
Không cần quá lâu để nhận diện, chỉ một khắc thôi, Andrew đã sửng sốt mở to mắt rồi nhíu lại khi bắt gặp tấm lưng nhỏ nhắn vô cùng quen thuộc kia. Sau đó một khắc, khuôn mặt đang nhăn nhó vì đau, miệng không ngừng tru tréo những câu từ khó nghe cũng tắt hẳn khi khuôn mặt xinh đẹp dưới đất từ từ ngước lên nhìn anh bằng dáng vẻ vô cùng lo lắng, sợ hãi và không giấu được sự oán giận.
Khuôn mặt đó, anh vẫn luôn nhớ nhung từng khắc, từng giờ, vương vấn mãi trong những giấc mơ. Cả đêm nay, anh cứ dõi mắt trông về hướng cô, ngắm nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Sau bữa tiệc, Andrew quanh quẩn trước Paradise chờ đợi Nga nhưng không nhìn thấy cô. Leo lên xe, chạy vòng vòng qua những con đường vắng lặng cũng không thấy dấu vết. Mệt mỏi, anh quay về khách sạn định ăn chơi sa đọa tiếp với bọn bạn thân thì gặp mấy ả tình nhân đang chỏng mông ngồi đợi. Thế là cùng nhau về phòng phóng đãng để giải tỏa những bực dọc trong lòng anh. Anh không yêu họ. Nhưng họ có thể tạm thời cho anh cảm giác anh cần.
Nếu cô đã có mặt trong căn phòng này như vậy. Chắc chắn đã nhìn thấy hết cả rồi. Điều này thiệt sự làm anh hơi bất an. Tuy nhiên, cảm giác này cũng tan đi rất nhanh. Dẫu sao, trong mắt cô, có bao giờ anh đẹp đẽ? Dẫu sao trong mắt cô, anh cũng chẳng là gì?
Tất cả chỉ là sự lạnh lùng, chán ghét và oán hận mà thôi. Dù anh biết cô đối với mình như vậy. Nhưng anh nhớ thương cô lắm, điều này không thể nào chối cãi với lòng.
“Thiên Nga…”
Andrew buộc miệng gọi tên cô, cách gọi anh vẫn hay dùng mỗi khi yêu chiều cưng nựng. Tiếng gọi lần này của anh cũng như bao lần, vô cùng thân mật và gần gũi. Đêm nay, nó còn bộc lộ cả vẻ hân hoan thầm kín như những người thân thiết lâu ngày gặp lại.
Sau giây phút có phần bối rối và lãng tránh, Nga cũng từ từ nâng mắt lên nhìn Andrew, lấy hết can đảm cuối cùng mà đối mặt với anh Dù sao, cô cũng phải nói chuyện rõ ràng với anh một lần. Bởi vì, cô biết mình cũng không thể lãng tránh hay trốn chạy khỏi anh mãi được. Nếu có, cô biết mình cũng không thể làm được điều này. Sau khi nghe được cuộc hội thoại giữa Tiệp và Andrew, cô cảm thấy như sinh mệnh bé nhỏ của mình đang nằm trong lòng bàn tay anh một lần nữa. Có chạy đến đâu cũng không thể nào thoát được.
Bao nhiêu oán hận và trách cứ của Nga về Andrew đều dồn vào ánh nhìn này, khiến cho thái độ tự nhiên vừa rồi của Andrew bỗng chốc tan biến, nhìn cô có chút căng thẳng và hỗn tạp. Khuôn mặt không giấu được vẻ mệt mỏi, ẩn chứa nỗi đớn đau vẫn không chút nguôi ngoai của cô càng khiến anh đau lòng. Anh biết, cô vẫn hận anh lắm. Nhưng nếu cô hiểu được lòng anh và nhã ý của anh đối với cô khi sắp xếp cuộc gặp gỡ định mệnh giữa cô và anh trai mình, thì liệu cô có mở lòng bao dung và tha thứ cho anh không?
Andrew không cần hỏi ra thì cũng đủ hiểu được câu trả lời. Thái độ lạnh lùng và oán trách trong đôi mắt to tròn đẹp như pha lê đó đã nói lên tất cả.
Lâu rồi, Nga không có gặp lại Andrew. Đây là lần đầu tiên kể từ thời điểm Nhân qua đời. Hôm đám tang Nhân, cô có vô tình nhìn thấy xe Andrew đậu trước nhà tang lễ một lần. Cô có đi ngang qua nhưng đã không bận tâm hay đoái hoài gì đến. Cô cũng chẳng thèm nhìn vào trong xe lấy một giây rồi lạnh lùng bước đi như người xa lạ. Suốt những ngày diễn ra đám tang của Nhân, dù Andrew không thấy bước vào trong khu vực nhà quàng. Nhưng Tiệp đều quanh quẩn ở đó tìm cách giúp đỡ Nga nhưng đều bị cô khước từ. Lần đó, trong lúc tang gia bối rối, cô đã bực dọc mắng Tiệp trước đám đông rất nặng lời.
“Anh và cả ông chủ đáng nguyền rủa của anh hãy cút xéo ngay khỏi mắt tôi. Đừng có mà đặt bàn chân bẩn thỉu của các người vào trong này. Anh tôi mất rồi. Các anh làm ơn để anh tôi được yên nghỉ có được không?”
Nga trong bộ áo tang trắng toát, khuôn mặt lạnh tanh gằn giọng từng lời không hề nể nang Tiệp một chút nào.
“Cô chủ! Tôi thực sự chỉ muốn giúp đỡ cô. Ông chủ đã căn dặn tôi phải ở gần để giúp đỡ cho cô. Bất cứ việc gì xin cô cứ nói. Tôi bằng mọi giá sẽ làm cho cô và gia đình.”
Trong bộ âu phục đen thường ngày, Tiệp thẳng người đứng trước mặt Nga. Anh không trách cứ cô một lời, kiên nhẫn lên tiếng đề nghị được gánh vát và giúp đỡ cho cô về mọi mặt, dù cho cô hằng học thoát tay xua đuổi bất cần. Và cho dù cô có dùng ánh mắt ráo hoảnh nhưng không giấu nỗi chua xót nhìn anh quát lớn.
“Tôi không cần giúp đỡ cái gì hết. Các anh cút xéo khỏi mắt tôi là đã giúp được tôi rất nhiều rồi đó. Tôi không muốn nặng lời với anh. Vì tôi biết, anh làm gì cũng đều nghe theo sự sắp xếp bệnh hoạn của ông chủ anh. Tôi không ghét anh. Nhưng anh đừng dây dưa ở đây nữa. Nếu anh cứ tiếp tục làm phiền tôi như thế này. Tôi sẽ không dám chắc là mình sẽ không ghét anh như ghét ông chủ của anh đâu.”
Lúc đó, bà con xa gần của Nga có mặt đều phải há hốc mồm. Vốn dĩ, trong mắt họ, cô luôn là đứa con cháu nết na, nhu mì. Vậy mà trước mặt một người đàn ông mặt mày bậm trợn kia lại chửi mắt không tiếc lời. Họ càng bất ngờ hơn khi quay qua nhìn mặt người đàn ông cao ráo kia. Dù bị chửi vẫn kiên nhẫn tỏ ý muốn giúp đỡ cô. Thái độ vô cùng kiên nhẫn, hành động vô cùng kính trọng. Không những thế, còn xưng hô như người cấp dưới của cô.
“Cô chủ...”
“Đừng bao giờ gọi tôi hai tiếng đó. Tôi không phải là cô chủ của anh. Anh về mà gọi đám tình nhân đông đúc như kiến lửa của ông chủ anh đi. Bây giờ, cút ngay khỏi mắt tôi hay là anh chờ tôi gọi bảo vệ thì mới chịu đi hả?”
Thấy vẻ bức xúc giận dữ của Nga, Tiệp đành tiu nghỉu đi ra ngoài trong tiếng xì xầm hòa cùng tiếng trống, tiếng kèn đám ma thê lương. Anh định chờ khi nào cô nguôi giận thì sẽ quay lại tiếp. Thế nhưng, mới đi được vài ba bước anh đã nghe cô gọi lại.
“Tiệp!”
Trong lòng mừng rỡ nhưng không hề tỏ vẻ ra ngoài, Tiệp quay lưng lại, đợi chờ Nga lên tiếng.
“Với những gì ông chủ anh đã giúp tôi. Tôi cắn răng cố gắng quên đi chuyện này. Vì thế, hãy về nói với ông chủ anh rằng, anh ta đừng có bao giờ bén mảng trước mắt tôi nữa”
Nghe những lời nói chắc nịch như không thể nào lay chuyển được của Nga, Tiệp không nói gì, chỉ cúi đầu chào cô kính trọng như thường lệ rồi đi ra ngoài.
Từ phía sau, Nga thở nặng nhọc một cái nhìn theo bóng Tiệp khuất dần ngoài cổng. Dùng những lời lẽ nặng nề như vậy dành cho anh, cô thực sự rất là áy náy. Dẫu sau, đấy không phải là lỗi của anh. Từ lúc Andrew rời Siêm Riệp sang Thái Lan để chữa trị vết thương, Tiệp đã thay ông chủ của mình mà chăm sóc bảo vệ cô rất cẩn thận. Lúc ở Đệ Nhất, chính anh cũng là người đã bồng cô lên xe cứu thương. Mọi khi, anh vốn là một người lãnh đạm và bất cần lắm. Vậy mà thấy cô ngất xỉu cũng cuống quýt lên. Một phần là vì anh sợ đắc tội với Andrew vì đã không chăm sóc cho cô được chu toàn. Một phần là vì trong sâu thẳm tâm hồn vốn lạnh lẽo của anh có chút thương xót cho hoàn cảnh quá là chua chát của Nga. Cứ ngỡ ngày hội ngộ vui vẻ cùng người thân. Vậy mà cuối cùng lại là ngày biệt ly mãi mãi.
Sau khi bị bất tỉnh hoàn toàn trên nền đất lạnh, Tiệp hốt hoảng đưa Nga vào bệnh viện quốc tế Phnom Pênh. Cả đêm anh túc trực trong phòng để chăm sóc cô như Andrew đã từng làm. Vậy mà khi tỉnh dậy, cô không một lời cảm ơn. Trước cái chết đau đớn của người thân yêu ruột thịt, cô trở nên mất bình tĩnh mà điên loạn đập nát mọi thứ trong phòng bệnh viện. Vừa la hét, cô vừa ném đồ đạc về phía Tiệp. Trước mắt cô chỉ giăng đầy sương mờ lạnh lẽo, miệng liên hồi thốt lên những lời nghiệt ngã.
“Cút ngay! Đồ khốn kiếp! Tôi không muốn nhìn thấy bộ mặt của các người…”
“Cô chủ à! Xin cô hãy bình tĩnh. Cô mau để bác sĩ khám để khỏe lại mà về nhà…”
“Về nhà! Về nhà! Về nhà ư? Ý anh nói là về cái nhà tù khốn kiếp đó ư. Tôi, tôi sẽ không bao giờ về đó nữa..”
“Tôi đã báo tin với ông chủ. Ông chủ sẽ quyết định chuyện này sau. Bây giờ, cô mau cho bác sĩ khám…”
Mặc cho Tiệp hết lời khuyên can, Nga như người mất lý trí khi nghe nhắc đến cái tên Andrew chết tiệt. Nhớ đến cái tên thối tha đó, cô càng oán hận mà la hét khủng khiếp hơn. Tay không ngừng đẩy y tá mạnh đến độ họ ngã nhào xuống sàn nhà. Đến khi không còn gì để ném về phía Tiệp nữa thì cô mới tiến về phía cửa sổ phòng. Nhanh tay mở toan cánh cửa màu trắng tinh và đe dọa sẽ nhảy xuống đó quyên sinh, nếu như Tiệp còn cố tình lảng vãng xung quanh cô và có ý định đưa cô về lại Sundance.
Những ngày sau đó, Nga cũng cự tuyệt sự giúp đỡ của Tiệp và liên tục đe dọa sẽ làm hại bản thân mình nếu còn nhìn thấy anh trước mặt lần nữa. Vì lo sợ cô đang đau khổ trước cái chết của người thân mà liều lĩnh, anh đành bất lực để cô được tự do làm theo ý mình. Suốt ngày đêm, anh chỉ dám ngấm ngầm theo dõi, giúp đỡ cô từ xa theo lệnh của Andrew rồi báo cáo lại.
Tuy rất ghét Andrew, nhưng Tiệp thì không có lỗi trong chuyện này. Vì thế, trước những lời nóng nảy cô vừa nói với anh trước mặt mọi người, không khỏi khiến cô cảm thấy áy náy trong lòng. Nhưng thực sự, bây giờ, ngoài việc đó ra, cô không thể làm gì hơn. Nếu như không mạnh mẽ cự tuyệt họ thì không biết họ cứ tiếp tục đeo bám cô thế này đến bao giờ.
Nga cứ ngỡ sau khi đã nói rõ ràng với Tiệp như vậy. Anh sẽ về truyền đạt lại những gì cô đã nói với Andrew, để anh ta có thể hiểu ra và không còn làm phiền đến cô và gia đình cô nữa. Nào ngờ, tên mặt dày đó không những không nghe được lời nào mà còn làm ngược lại.
5 phút sau khi Tiệp đi ra khỏi nhà tang lễ, đám tang đau buồn lại được một phen ngẩn ngơ ra đưa mắt nhìn một người đàn ông vô cùng điển trai bước vào. Trong bộ vest đen sang trọng thường thấy, cà vạt màu đen đồng bộ với giày da sáng bóng, Andrew anh tuấn, uy quyền, phảng phất nét lạnh lùng từ đâu chui ra, sừng sững đứng trước mặt khách khứa làm tất cả đều phải ngỡ ngàng. Dù vết thương vẫn chưa liền sẹo ở ngực, thần thái vẫn còn có chút mệt nhọc xanh xao nhưng ở anh vẫn toát lên nét đẹp hấp dẫn làm say đắm bao người. (LTG: bên Việt Nam tháng 5 nóng gần chết mà lão Andrew cứ mặc vest kiểu đó, chịu sao nổi trời?)
Nga vì căm hận Andrew đến độ tức nghẹn cổ họng không nói được lời nào. Cô có cảm giác nhưng những lời mình nói giống như “nước đổ đầu vịt”, vì bất lực mà chỉ trân trân nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét chưa từng có. Tuy rằng, khi cô thấy tay anh đang đặc lên chỗ vết thương, trong lòng cô có chút chùng dạ. Dẫu sau, vì cô mà anh đã ra nông nỗi như vậy. Mới có vài ngày nằm viện mà anh phải di chuyển liên tục như vậy từ Siêm Riệp qua Thái Lan rồi giờ về lại Việt Nam. Chắc là vết thương bị động nên đau dữ dội lắm. Chứ bình thường, anh không có kiểu mệt mỏi như vậy đâu. Tuy nhiên, ý nghĩ này cũng thoáng qua rất nhanh trong lòng cô.
<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết 'Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo.
“Tiệp không nói gì với anh sao?”
Ánh mắt buồn bã nhìn Nga, Andrew hạ giọng nói.
“Có…”
“Vậy sao còn lếch xác vào đây làm gì? Anh định giở trò gì nữa đây? Đây là đám tang nha. Định làm loạn nữa phải không?”
Sau một lúc, Andrew mới trả lời câu hỏi của Nga, nhưng lại chẳng có liên quan gì cả.
“Anh xin lỗi!”
Nga cười nhạt, mắt đau đáu nhìn Andrew chua chát nói.
“Một câu xin lỗi của anh thì có giúp anh tôi sống lại không hả?”
“Anh chỉ muốn em được vui nên mới sắp đặt cuộc hẹn đó…”
Nga thấy lòng se thắt lại, nỗi đau đớn vì sự ra đi quá đột ngột của Nhân lại dày vò thân xác cô. Không nói được lời nào, cô đứng yên bất động trước những lời xì xầm của những người sau lưng đang đoán to đoán nhỏ về mối quan hệ của cô và Andrew.
“Anh muốn thắp cho anh Nhân một nén nhang có được không?” Andrew cất giọng khẽ khàng.
Quệt dòng nước mắt đã lăn dài trên gương mặt mệt mỏi nhưng vô cùng xinh đẹp. Nga lạnh lùng khoát tay từ chối.
“Không được! Anh không có tư cách đó. Mau ra khỏi chỗ này đi! Cút xéo khỏi mắt tôi trước khi tôi còn ăn nói tử tế với anh.”
Bà con họ hàng huyết thống của Nga đang than khóc triền miên không dứt. Vậy mà vừa thấy dáng dấp của Andrew sừng sững trước cửa thì đồng loạt nín khóc, đưa tay quệt nước mắt ngẩn ngơ ra nhìn anh không chớp mắt. Sau đó, họ cũng đồng loạt đứng dậy theo dây chuyền tiến về phía sau lưng Nga hỏi tới tấp.
“Ai vậy bé Nga?”
“Bạn trai con hả?”
“Sao con lại nhìn người ta hậm hực như vậy?”
“Khách đến viếng sao con không chào hỏi khách đi con?”
Sau khi thấy Nga không nói lời nào. Vài người họ hàng có tính háo sắc của Nga liền nâng mắt qua phía Andrew dò hỏi, cốt ý cũng muốn lân la làm quen người đẹp trai. (LTG: Cho Hanny gia nhập hội này nha.)
“Anh đẹp trai ơi, anh là bạn của Nga hả?” Người chị họ của Nga bẽn lẽn hỏi.
Andrew vẫn đứng thẳng người trước mặt Nga, mắt chỉ dán vào khuôn mặt tiều tụy của cô. Vừa nhìn vừa cảm thấy đau lòng muốn chết. Anh bỏ ngoài tai lời hỏi thăm sáo rỗng kia, hay nói đúng hơn, có nghe cũng không thèm trả lời. Đến khi người cô ruột của Nga lên tiếng hỏi thì anh mới gật đầu một cái lấy lệ, chứ cũng không trả lời trả chốn gì. Đến khi Nga quát lên thì anh mới chịu mở miệng tiếp chuyện với người cô đó.
“Đồ hách dịch, khinh người! O tôi lên tiếng hỏi anh mà anh cũng cao ngạo không thèm đếm xỉa hả? Vậy anh đến đây để làm gì?”
Andrew bị Nga mắng như vậy mà cũng không trách một lời. Nếu như người khác, anh đã tát một cái vào mặt, rụng cả hàm răng. Quay sang phía cô của Nga, Andrew hiếm hoi gật đầu chào một cái lần nữa, rồi quay sang nói với Nga.
“Vì cô của em hỏi gì, anh không có hiểu nên không thể trả lời.”
Lúc này, Nga mới ngẩn mặt nhìn cô của mình rồi nhìn Andrew. Thì ra, cô của Nga nói giọng Huế và dùng từ ngữ địa phương toàn, , , nên anh chẳng hiểu gì hết. Thở phì một cái, cô miễn cưỡng dịch lại cho anh nghe.
“O tôi hỏi, anh là ai? Vào viếng thì hãy mau lại bàn ngồi để gia đình tiếp đãi. Tại sao lại đứng ở đây?”
Andrew chăm chú lắng nghe Nga nói như là vừa nghe một ngôn ngữ nước ngoài từ cô của Nga. Sau khi hiểu ra thì anh mới lễ phép quay sang trả lời bà, người đang đứng tự hỏi rắng, làm sao mà cô cháu gái của mình có thể quen biết một người vừa cao sang, vừa đẹp trai như chàng thanh niên này. Mặt mày sáng láng, anh tú hơn người, vừa nhìn đã biết cao sang quyền thế. Nhìn lại Nga, bà không hiểu sao, cháu gái mình lại tỏ ra khó chịu và hằng học với anh chàng này đến vậy. Rõ ràng, nhìn gương mặt đẹp trai vô cùng anh tuấn, khí chất kia. Người có giận anh cách mấy cũng phải xí xóa tha thứ ngay.
Riêng Nga thì hơi bất ngờ trước hành động của Andrew. Vì đây là lần đầu tiên, cô thấy anh tỏ ra đàng hoàng tử tế mà nói chuyện lịch thiệp, biết phân trên dưới như vầy. Chẳng lẽ, công dạy dỗ anh suốt mấy tuần ở Sundance đã trở nên có tác dụng sao?
Nhớ ngày đó, mỗi lần, Andrew và Nga tiếp chuyện với người đối diện. Dù là khách cao sang vọng trọng hay là người ở, kẻ qua đường thấp hèn, cô đều đứng bên cạnh kiên nhẫn nhắc nhở anh phải biết lễ phép với người lớn tuổi hơn mình, cho dù họ có là ai đi chăng nữa. Mỗi lần như vậy, trong lòng anh bực bội, uất ức, gào thét dữ lắm nhưng cuối cùng cũng phải theo lời cô. Tất cả chỉ vì, anh sợ cô không vui. Vì cô, anh đã cố gắng sửa đổi rất nhiều. Chỉ một thời gian ngắn ở bên cô như vậy thôi, mà ngay cả người thân cận như Tiệp cũng không còn nhận ra anh nữa.
“Con chào cô! Con là bạn trai của Nga. Con đến đây để chia buồn với gia đình, muốn thắp một nén nhang cho anh Nhân.” Andrew lớn tuổi hơn Nhân mà gọi tiếng “anh” ngọt xớt, không hề nề hà.
Cái gì? Nga đưa hai con mắt hình viên đạn sang nhìn Andrew cảnh cáo, nhanh chóng phản bát.
“Anh đừng có hồ đồ. Anh là bạn trai của tôi hồi nào hả?” Nga mím môi nhìn Andrew đầy bực dọc. Sau đó thì quay sang cô của mình giải thích. “Anh ta không là gì của con hết. O đừng nghe anh ta nói bậy.”
Cô của Nga khó hiểu nhìn hành động và lời nói đối lập của hai người. Sau đó, nét mặt giãn ra với ý nghĩ, chắc là hai đứa này đang giận nhau nên mới như vậy. Còn Nga lại quay sang phía Andrew giơ ngón tay về phía trước cổng lớn, cố tình đuổi thẳng cổ.
“Còn anh, biến ngay khỏi chỗ này cho tôi. Tôi không có muốn nhìn thấy mặt anh nữa. Anh có nghe tôi nói không hả.” Nga la lên khàn cả giọng.
Andrew nghe những lời cự tuyệt xua đuổi của Nga thì chỉ đau buồn nhìn cô không nói được lời nào. Vì anh biết, dù anh có nói gì trong lúc này cũng không thể làm cô nguôi lòng mà tha thứ cho anh. Trong lúc, anh đang định quay lưng bước ra khỏi khu vực đó thì nguyên một nhóm cứu tinh hùng hậu ở sau lưng Nga nhanh chóng cứu anh một bàn thua trông thấy.
“Thiên Nga, sao con lại ăn nói sỗ sàng với khách như vậy hả?” Một người cô họ khác ở Huế của Nga từ đâu không biết, cũng tiến về phía trước trách mắng Nga. Ra sức bênh vực trai đẹp.
“Là lỗi tại con. Con đã không tốt với cô ấy nên cô ấy mới giận con như vậy.”
Andrew nhanh chóng đóng vai nhân vật hiền hậu đáng thương một cách xuất sắc, đồng thời đóng vai nhân vật cao cả, nhanh chóng lên tiếng bênh vực Nga. Ánh mắt nhìn về phía cô thăm dò sắc mặt. Khóe mắt đuôi phượng từ mệt mỏi chuyển sang nét đắc thắng thầm kín.
Nga buông lõng vai mình, khuôn mặt vẫn đăm chiêu giận dữ không hề khuyên giảm dành cho người đối diện. Sau đó, cô quay sang giải thích với cô của mình.
“O à, đây không phải là khách của chúng ta. O đừng có cản con, để con đuổi hắn đi…”
“Không phải khách của nhà mình. Nhưng nếu anh ta đã có lòng viếng thăm và muốn đốt nhang cho anh con thì con cũng không nên đối xử bất nhã như vậy.” Người cô, chị gái trưởng của ba Nga lên tiếng rầy la đứa cháu gái xinh đẹp của mình.
Lần thứ hai trong vòng 15 phút của ngày hôm đó, Andrew tự nguyện kính trọng chào hỏi và ăn nói lễ độ với người mà anh cho là hạ đẳng hơn mình. Không tử tế sao được khi chính những người phụ nữ già nua khắc khổ, đen nhẻm phía trước mặt đã giúp anh nấn ná ở đây lâu hơn. Vì thế, không chần chừ đợi quyết định cho phép của Nga hay không. Andrew nhanh chân bỏ mặc Nga ở lại cửa nhà tang lễ, vội càng theo sau người cô của Nga vào trong cầm nhang thắp một nén cho Nhân.
Bỏ một phong bì trắng vào thùng cúng điếu, ánh mắt uy nghiêm thường ngày thoáng nét chua xót khi quét mắt qua tấm bảng cáo phó màu trắng chữ xanh. Dù Andrew không đọc được tiếng Việt, nhưng con số 25 trên tấm bảng đủ để anh biết được số tuổi của người trai trẻ hiền lành nhưng bất hạnh.
Đứng trước linh cửu nghi ngút khói nhang của Nhân, ánh mắt chua xót của Andrew vốn luôn uy nghiêm, lãnh đạm chuyển sang đau đớn khi nhìn tấm ảnh tang thương của chàng thanh niên trước mắt.
Nhân còn rất trẻ. Cái độ tuổi vẫn chưa được hưởng thụ, trải qua hết mùi vị cuộc đời. Vậy mà đã bị ép buộc chôn vùi vào lòng đất lạnh…
Andrew không ngờ, sự gặp mặt này lại là lúc người trước đối diện đã nằm trong quan tài đỏ kính mít kia. Giao tiếp với nhau chỉ bằng ánh mắt, đối diện bằng bức hình bi thương và trò chuyện bằng nén nhang vàng nhàn nhạt khói bay nghi ngút.
Cách đó không xa, Nga vẫn đứng bất động quay lưng về phía Andrew, miễn cưỡng cho anh hoàn thành xong phần cúng viếng của mình. Vì thế, cô không hề thấy người dù sinh trưởng ở nước ngoài lại nhớ và hiểu rõ thuần phong mỹ tục tập quán của người Việt Nam như vậy. Cách anh lạy, cách anh cầm nhang, thắp nhang rất là đúng đắn và hợp nghi thức cúng viếng.
Lặng thinh cầm nhang trên tay, dáng lưng thẳng tắp trong bộ đồ đen vô cùng sang trọng của Andrew nhìn thẳng về phía di ảnh của Nhân, khuôn mặt anh tú uy nghiêm nhưng ẩn chứa sự đau xót thầm kín. Và dù không có một lần chép miệng, chỉ có ánh mắt và tư duy đang âm thầm thề nguyền với người quá cố rằng, anh sẽ thay Nhân, yêu thương và chăm sóc Nga suốt đời. Tất nhiên, đó còn bao gồm cả lời hứa sẽ quan tâm và bảo bọc cả đại gia đình của cô.
Những lời thầm nguyện của Andrew dường như cũng bay vào cả quan tài lạnh lẽo, xuyên thấu vào cả lý trí và trái tim đã không còn hoạt động của người chết. Tuy nhiên, linh hồn Nhân thì vẫn quanh quẫn đây đâu. Vì thế, có phải anh đang tìm cách cám ơn và ghi nhận lời thề nguyền này. Và bằng cách này hoặc cách khác, cuối cùng, anh đã cố tình để những cây nhang nhỏ dù chỉ vừa mới đốt lên nhưng tàn nhang đã bắt đầu cong thành một vòng cung dài trước con mắt tò mò của những người có mặt.
Sau khi đợi Andrew đốt nhang xong, cô của Nga lịch sự mời Andrew ngồi vào bàn dành cho khách. Rồi sau đó, quay ra sau lưng mình, nơi có khoảng năm đứa cháu gái đang đội khăn tang mà mặt vẫn ngẩn ngơ nhìn Andrew không chớp mắt. Bà hạ giọng nói đủ lớn để kéo hồn phách lạc của cả năm cô gái về.
“Thiên Ngọc, mau đi dọn thức ăn mời khách!”
Thiên Ngọc thường ngày vốn rất làm biếng. Nhưng hôm nay vì nhà có chuyện buồn và vì sự xuất hiện của mỹ nam mà cô cho là còn đẹp hơn cả minh tinh Hàn Quốc. Thế là, không những cô mà cả năm cô gái khác tưởng chừng như chuẩn bị đánh nhau để giành phần ghi điểm trước anh chàng đẹp trai như tranh kia.
Chỉ 3 phút thôi, bàn đã đầy ắp thức ăn, Thiên Ngọc còn chu đáo đứng múc cháo gà vào tô nóng sốt mời Andrew dùng. Cháo liên tục bắn ra ngoài vì mãi lén mắt ngắm nhìn anh.
Lịch sự cảm ơn Thiên Ngọc, nhưng mắt Andrew cứ dán vào Thiên Nga. Trong lòng hơi thấp thỏm không biết cô sẽ phản ứng như thế nào. Anh vốn không thích ăn những loại thức ăn và như thế này, nhưng vì thấy sự nhiệt tình của cô Nga nên mới miễn cưỡng đồng ý để Thiên Ngọc dọn thức ăn lên. Trong lòng đã nhủ thầm, nếu Nga chịu ngồi xuống ăn một chút cháo vào bụng. Anh cũng sẽ cố gằng kìm hãm trận gào thét trong lòng, ăn một tô cháo gà toàn nước mà chẳng thấy chút thịt kia. Thế nhưng, ánh mắt Nga đang dành cho Andrew, khiến anh có chút hoang mang và ngập ngừng.
Nga kiên nhẫn đợi Andrew thắp nhang xong là đã quá đủ rồi. Cô không còn muốn nhìn thấy mặt anh ở chốn này nữa. Vì thế, hung hỗ tiến về phía anh, chưa kịp để anh cầm thìa nhôm múc cháo. Cô đã đứng ngay bên cạnh ghìm giọng nói vì sợ cô của mình rầy la.
“Thắp nhang xong rồi thì cút đi! Tại sao anh còn ngồi lì ở đây nữa hả?”
Andrew đang định khuấy tô cháo để nó bớt nóng cho Nga ăn, Vậy mà trước mặt rất nhiều người xung quanh, cô lại xua đuổi anh như vậy. Thực lòng, Andrew mất mặt lắm. Dù từ ngày quen cô, da mặt anh đã dày thêm nhiều centimet. Tuy nhiên, nỗi bất lực và buồn bã thì ẩn chứa thầm kín. Vì quá sâu thẳm nên không phải người nào cũng có thể nhận ra được. Và Nga là một trong số người không có khả năng đó. Tất cả chỉ vì cơn oán giận đang quá sôi sục trong lòng cô đã hoàn toàn che mờ lý trí cô.
Andrew mím môi nhìn Nga không nói một lời nào, cũng không có ý định làm theo những gì cô vừa yêu cầu.
“Thiên Nga! Hôm nay, con bị làm sao vậy hả? Sao vô lễ với khách quá vậy?”
Nga vì quá tức giận Andrew, chẳng còn biết nghe lời cô của mình. Lần này, cô còn trừng mắt giơ ngón tay về phía cửa ra vào quát lớn.
“Anh có mau cút ra khỏi đây không thì bảo?”
Andrew lì lượm, cố gắng giữ bộ mặt thản nhiên như không có gì, trả lời một câu chẳng hề có liên quan gì với nhau.
“Em ăn gì chưa? Ngồi xuống ăn một chút đi!”
Giọng như ra lệnh nhưng lại vô cùng quan tâm. Andrew đẩy nhẹ tô cháo sang một bên bàn, kéo cả ghế nhựa xanh kế bên mình cho Nga ngồi. Vậy mà cô vẫn lạnh lùng, xem thái độ của anh như là một sự khiêu khích tính kiên nhẫn của cô. Vô cùng thô lỗ, cô tức giận giơ tay gạt cả chén cháo đang còn nóng hổi trên bàn xuống đất. Nét mặt mệt mỏi và xanh xao trông vô cùng đáng thương giờ rất khó coi.
XOẢNG.
Trong một khắc, chén cháo nóng bể tan nát trên nền nhà, cháo trắng với hành ngò xanh, tiêu đen đổ lênh láng trên sàn gạch màu nâu, vấy lên cả ông quần âu đen thanh lịch của Andrew.
“Thiên Nga!”
Trước thái độ vô cùng mất lịch sự và thô lỗ của Nga, người cô đang ngồi gần Andrew đã phải đứng dậy gằn lớn tiếng cảnh cáo và quở trách. Trong khi Andrew thì vô cùng khẩn trương, anh vội vàng đứng dậy trước mặt Nga, cầm bàn tay vừa thô bạo gạt chén cháo của cô xem xét, rồi nhìn từ trên xuống dưới người cô kiểm tra bằng vẻ khẩn trương xen lẫn lo lắng.
“Em có sao không? Có bị bỏng chỗ nào không hả?”
Vừa nói Andrew vừa chăm chú cầm hai tay của Nga lên trong sự vùng vằng của cô. Mọi sự quan tâm của anh lúc này mà nói, cho dù khiến người khác động lòng nhưng lại chẳng có thể lay chuyển được chút oán hận nào trong lòng cô. Vùng tay anh ra một cách lạnh lùng, cô hất mặt quát lớn.
“Ai cần anh giả tạo lo cho tôi? Tôi thừa biết, anh muốn cái gì. Tôi không chết vì một vết bỏng đâu. Anh đã an tâm chưa? Bây giờ, anh mau cút xéo khỏi chỗ này. Mau lên!”
Trước thái độ vô cùng kịch liệt của Nga, khuôn mặt Andrew thoáng chút thất vọng cùng bất lực. Nhưng sau đó, anh lấy lại vẻ điềm nhiên rất nhanh trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Anh đứng lên cúi đầu chào cô của Nga rồi quay sang hạ giọng nói với Nga như không có chuyện gì xảy ra. Tay còn đưa lên chạm nhẹ vào bả vai cô an ủi thân mật.
“Em giữ gìn sức khỏe. Có cần gì thì cứ nói với anh.” Andrew khẽ giọng.
“Có, tôi cần anh đừng có lãng vảng trước mắt tôi là đang giúp tôi đấy” Nga mím môi, mặt không vơi chút giận hờn nào, ánh mắt chán ghét không hề che giấu dành cho người trước mặt.
“Gặp lại em sau!”
Andrew vẫn một khuôn mặt bình thản, nhìn Nga một cái nữa rồi quay lưng bước đi khỏi khu vực tang lễ. Bóng dáng cao lớn của anh rời đi, mang theo mọi không khí vương giã và choáng ngợp ra khỏi khu vực thê thương của đám tang nghèo nàn.
Những ngày sau đó, Andrew không vào trong khu vực tang lễ nữa, nhưng chiếc Cadillac quen thuộc vẫn túc trực trước khu vựa nhà quàng Vĩnh Cửu suốt cả ngày lẫn đêm một các thầm lặng và kiên nhẫn…
Lần cuối cùng, Nga nhìn thấy Andrew là ở nghĩa trang Lái Thiêu. Khi công việc chôn cất Nhân hoàn tất, cô không về với mọi người mà ở lại cùng ông anh họ xa để thanh toán tiền chi phí đám tang cho nhà quàng. Lúc đó, cô rất ngạc nhiên khi chủ nhà quàng khoát tay bảo có người đã thanh toán hết rồi.
Vì bên phía gia đình ông Thiên và bà Nguyệt không có đất đai để chôn cất thi hài Nhân, nên Nga đã vay mượn tiền để mua nơi chôn cất anh trai mình. Cô không chọn hình thức hỏa táng cho anh vì muốn đợi chờ phía cảnh sát tỉm kiếm phần thân thể còn lại cho trọn vẹn. Số tiền cúng điếu cho ma chay từ những người bạn và khách khứa quen biết cộng với sự giúp đỡ từ họ hàng ở Huế cũng vừa khít, đủ để trả những chi phí cho đám tang. Số tiền này thật ra chưa bao gồm phong bì trắng mà Andrew đã bỏ vào thùng phúng điếu những ngày trước. Khi kiểm tra tiền và ghi chép tên của khách đã đến viếng đám tang, cô đã không mở phong bì đó ra. Đó là một phong bì mỏng tanh. Cô không biết trong đó có bao nhiêu tiền? Nhưng cô đoán nó sẽ đủ chi trả cho tất cả những thứ mà cô cần thanh toán, tất cả những khoản nợ mà cô đang mang trên người. Tuy nhiên, cô lại kiên quyết không nhận nó. Cũng như không nhận luôn phần của Tiệp. Cô thực sự không muốn dính dáng hay nợ nần gì đến hai con người này nữa.
Sau một lúc suy nghĩ, Nga đinh ninh có lẽ người đã làm việc này là Andrew. Chỉ vì chỉ có anh ta mới có khả năng làm điều này cho gia đình cô. Mệt mỏi lê bước chân nặng nề ra khỏi khi vực nghĩa trang, đang phân vân không biết phải trả số tiền này lại cho Andrew thế nào thì Nga đã gặp anh ngay trước cổng khu vực này. Khi cô đang lóng ngóng tìm xe ôm để đi về nhà thì chiếc Cadillac sang trọng đen bóng loáng đổ phịch ngay trước mặt. Như mọi khi, Tiệp nhanh chóng bước xuống mở cửa xe sau cho Nga.
Đứng đủng đỉnh một hồi nghĩ suy nhìn vào trong xe, Nga quay sang nói với người anh họ bắt xe ôm về nhà, còn mình thì bước vào xe ngồi cùng Andrew và lên tiếng nhờ Tiệp đưa đến một quán cà phê gần đó.
Nhà hàng Huế Thương.
Nhíu mày nhìn tấm biển ghi tên nhà hàng, Nga quay sang nhìn lên phía Tiệp khó hiểu. Cô nhờ anh đưa đến quá cà phê mà sao lại chạy đến chỗ quán ăn thế này? Không cho cô có cơ hội hỏi Tiệp, Andrew cất giọng bình thản thường ngày. Tuy nhiên, ánh mắt sủng nịnh và nuông chiều thì vẫn luôn dành cho người đối diện.
“Trưa rồi, em ăn một chút gì đi. Mấy ngày qua, chắc em không ăn gì. Mặt mày xanh xao quá. Khi nào chúng ta quay lại Bangkok, anh sẽ cho người tẩm bổ lại sức khỏe của em.”
Nghe đến từ Bangkok, Nga thiệt muốn tông cửa xe nhào ra ngoài chạy trốn. Nhưng vì cô có việc cần nói chuyện với Andrew nên mới cố ghìm cơn giận vào trong lòng, miễn cưỡng bước xuống xe mà đi theo anh vào trong. Cô thực sự không thể nào hiểu nổi, sau chuyện đau lòng này mà anh vẫn một mực khăng khăng giữa ý định ép buộc cô đi cùng anh sang Thái Lan.
Tất cả đều là chủ ý của Andrew. Khi hai người vừa vào trong, cô đã thấy nhà hàng chuẩn bị bàn hết rồi. Lúc ở cửa, Nga có thấy khách đến nhưng lại quay đầu đi ra. Vì nghe nói có người đã bao toàn bộ nhà hàng rồi. Quay qua nhìn anh, cô chỉ thấy vẻ bình thãn thường ngày. Ánh mắt chẳng hề lay động hay bộc lộ tâm tình gì. (LTG: chắc sợ bả nổi cơn điên thì bị quê nên ổng bao hết nhà hàng ^_^)
Kéo ghế cho Nga rồi ngồi sát bên cạnh, Andrew khoát tay khi người phục vụ hỏi cả hai muốn dùng gì.
“Có gì ngon, mang hết ra đây!”
Không mất quá lâu cho một bàn đầy ắp các món đặc sản Huế, mùi thức ăn bay thơm phức nhưng lại chẳng động lòng khướu giác và vị giác của Nga. Miệng cô thấy đắng nghét, dù hai món ruột là bún Hến và bún bò Huế đang chiễm chệ trên bàn. Cô lấy làm lạ, không biết vì sao Andrew lại biết cô thích những món ăn kia. Nhưng thực sự, trong lúc này, cô cũng không hơi sức đâu mà nghĩ nữa.
Thấy Nga mặt mày bơ phờ, Andrew tự tay cầm muỗng lên, múc cho cô một miếng cơm và thức ăn vào chén, anh đặt trước mặt cô nhẹ giọng nói.
“Thiên Nga! Ăn đi …”
Nga không thèm nhìn chén cơm một cái, bỏ tay vào túi xách có in họa tiết Xơ-đăng lấy ra phong bì trắng đế lên bàn, đẩy về phía Andrew.
“Tôi gửi lại anh cái này. Cám ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi không thể nào nhận nó được. Phiền anh gửi lại cho Tiệp dùm tôi luôn.”
Andrew thở nhẹ một cái, lắc nhẹ đầu một cái, đẩy phong bì sang một bên như chẳng quan tâm đến chuyện này, khiến Nga rất bực dọc. Anh cầm muỗng đặt vào tay cô thúc giụt.
“Ăn đi em…”
“Tôi không ăn…” Nga bực bội bỏ muỗng vào chén.
Andrew kiên nhẫn lấy chén khác, gắp món ăn khác vào chén lần nữa. Y như lần đầu, anh cầm muỗng đặt vào tay Nga trong ánh mắt khó chịu của cô.
“Món này ngon nè…” Thực sự. Andrew cũng chưa ăn bánh bột lọc bao giờ, nghe <đồn> là rất ngon thôi. (LTG: nhỏ đang mệt, ăn món này mắc nghẹn cho chết hả cha?)
Nga vẫn không chịu ăn, thở phì một cái mệt mỏi lên tiếng.
“Andrew…”
“Gì? Cục cưng?”
Mắt Andrew có vẻ sáng lên khi nghe Nga gọi tên mình như vậy. Mấy ngày rồi anh không được nghe như thế nên nhớ lắm. Nhưng chỉ một khắc thôi, mặt anh đã đen thui lại.
“Đừng làm phiền tôi nữa có được không?” Nga buồn rầu nói như van xin.
Không phản ứng và như không nghe thấy lời Nga nói, Andrew thờ ơ gắp thêm bánh bột lọc.
<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo.
“Em ăn đi…”
“Đừng cố công bắt ép tôi sang Thái Lan có được không?”
“Em không thích ở Thái thì về Sundance…” Andrew trả lời trớt quớt.
Andrew vẫn thờ ơ nói, giống như là mọi việc đều đã được xếp đặc, Nga chỉ mỗi việc nghe theo mà thôi. Chẳng quan tâm khuôn mặt đã đanh lại khó chịu của cô, anh cầm ly nước cam, chìa ống hút ngay chính xác miệng cô dịu giọng nói.
“Em uống chút nước đi. Môi khô hết rồi…”
“Tôi không muốn đi đâu hết. Tôi chỉ muốn ở với gia đình tôi thôi…”
Andrew giống như không nghe gì hết, lẳng lặng bắt ép Nga làm theo lời anh nói.
“Thiên Nga! Uống chút nước cam đi hả. Ngoan nào!”
XOẢNG.
Quá bực bội vì hành động bắt ép và khống chế day như đỉa của Andrew, Nga gạt tay khiến ly nước cam văng xuống nền nhà trước những con mắt bất ngờ của những phục vụ bàn đang đứng gần đấy. Không cần nhìn, Nga cũng đủ biết họ đang xì xầm vì thái độ bất nhã của cô. Cô cũng thấy xấu hổ nhưng không ngăn được lửa giận đang cháy trong lòng.
“Anh không nghe những gì tôi đang nói sao?” Nga cao giọng.
Andrew không trả lời. Nhìn về phía nhân viên phục vụ. Nhanh chóng sau đó, nền gạch đã sạch trơn.
“Em có thể chọn bất cứ nơi nào. Nhật Bản, Mã Lai, Maldives, Mĩ, Anh, Pháp, Đức…Bất cứ nơi nào, anh cũng sẽ chiều theo ý em. Miễn em nói với Sài Gòn là được.”
Vừa nói, Andrew vừa cầm ly nước lọc lên uống. Ánh mắt hỗn tạp chẳng biết nghĩ gì.
Bên ngoài chiếc xe đen với biển số ngoại, Tiệp vẫn ra sức cho cấp dưới lùng sục người có tên Sunshine.
Nga vì tức giận mà nhìn Andrew trân trân, giọng nghẹn lại không thể nói nên lời.
Bình thãn nhìn Nga, Andrew nói tiếp, giọng nghiêm túc yêu chiều.
“Em không cần phải lo. Anh đã sắp xếp một nơi rộng rãi, tiện nghi cho gia đình em rồi. Ngay hôm nay, mọi người có thể dọn vào. Từ giây phút này, anh sẽ đảm bảo một cuộc sống tốt cho gia đình em. Em đã yên tâm chưa?”
Nga mím chặt môi, mắt căm phẫn nhìn Andrew, lòng ngực vì tức mà trở nên đập mạnh, ngón tay bấu chặt da thịt, in từng ngấn sâu hoắc.
Anh là ai mà định liệu cả cuộc đời tôi? Chẳng những thế còn áp bức tôi làm theo tất cả những gì anh sắp xếp.
Khuôn mặt giận dữ của Nga không làm Andrew chùng dạ, cầm nĩa ấn vào miếng bánh bột lọc, đưa lên miệng cô hạ giọng nói.
“Ba ngày nữa, chúng ta về lại Sundance. Sau đó, em thích chỗ nào thì dọn tới chỗ đó..”
XOẢNG.
Nguyên chén bánh bột lọc và chiếc nỉa trên tay Andrew rơi xuống đất, bể tan nát trong ánh nhìn đầy giận dữ của Nga. Cô hét lên.
“Anh là ai mà dám điều khiển tôi? Anh có cái quyền gì mà định đoạt tất cả? Tôi không muốn đi hết. Anh rõ chưa hả?”
Trước sự kích động phản bát của Nga, Andrew mặt vẫn tỉnh bơ, búng tay một cái. Nhân viên phục vụ chạy đến lau dọn mọi thứ trong chớp mắt.
Cầm ly nước cam mà nhân viên phục vụ mới mang ra, Andrew kiễn nhẫn cầm lên, chìa ống hút về phía miệng Nga lần nữa, hạ giọng nói.
“Là con gái, em không nên la hét lên như vậy. Uống nước cam đi, rồi muốn…. la tiếp cũng được.”
“Anh đang trêu tức cho tôi chết phải không?”
Nga dùng hết sức nạt nộ vào mặt Andrew khi nhìn anh dửng dưng để tô bún bò Huế trước mặt.
“Món này cũng rất ngon…”
Nga ôm ngực ngăn cục tức đang chạy lên cổ họng, kéo tấm vải trải bàn, hất tung tất cả đồ ăn xuống đất.
RẦM…XOẢNG…XOẢNG…
Sau âm thanh chói tai đó, đồ ăn trên bàn đã đổ bể tan nát dưới nền nhà trước ánh mắt bình thãn của Andrew. Cử chỉ quan tâm duy nhất của anh là cầm tay cô lên xem có bị thương gì không. Sau đó, anh dửng dưng hất mặt gọi phục vụ đến quét dọn.
Nhanh như tên lửa, giống như là đã chuẩn bị từ trước, dưới đất, là năm nhân viên phục vụ đang lau dọn bàn. Trong lòng ai cũng bức bí và oán trách cô gái hung dữ với dáng dấp trắng toát như xác chết kia. Lòng tự hỏi, người đàn ông điển trai giàu có này yêu thương cô vì lẽ gì.
Nga nhìn nhân viên đang dọn dẹp dưới đất thì áy náy náy lắm, giận mình đã hành động hồ đồ. Nhưng khi nhìn vẻ lạnh lùng như không có chuyện gì xảy ra của kẻ bên cạnh thì ý nghĩ này tan biết nhanh sau đó. Nếu không làm như vậy, cô có mà ức chết đến điên mất thôi.
Chỉ một phút sau đó, khăn trải bàn trắng tinh đã được phủ lên, thức ăn lại đầy ắp trở lại như ban đầu. Nga nhắm mắt lại bất lực, đứng lên đi thẳng vào phòng vệ sinh trong ánh mắt đắc thắng của Andrew.
Cho em bướng bỉnh, cứng đầu cỡ nào!
Quay trở lại bàn, Nga ngồi phịch xuống mệt mỏi. Vừa cất miệng muốn nói gì đó thì đã bị chén cơm Hến trước mặt làm cho dừng lại, ánh mắt đang chán ghét người trước mặt tự nhiên chùng xuống thấy rõ. Andrew vẫn không hề giận một chút nào, kiên nhẫn đưa muỗng cơm lên tận miệng cô, dỗ dành như con nít.
“Thiên Nga! Ăn một miếng đi…”
Nhìn muỗng cơm Hến trước mặt, hai dòng nước mắt của Nga lại rơi đều đều. Anh Nhân của cô khi còn sống rất là thích món này. Có lần, cô tự tay vào bếp nấu cho anh nhưng bị khét hết trơn. Anh không những không trách mà còn dẫn cô ra tiệm ăn. Nhớ đến đây, lồng ngực Nga đau không thể tả, tay cứ liên tục đấm vào lồng ngực mình đến đỏ chét cả lên, làm Andrew phải nhanh tay bỏ muỗng xuống ngăn lại dỗ dành.
“Thiên Nga! Em làm gì vậy? Xin em đừng đánh nữa. Đừng làm đau bản thân mình có được không? Nếu muốn đánh thì đánh anh đây này.” Andrew hoảng hốt nói, hai tay nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô ngăn lại hành động đột ngột này.
Dù Nga không bộc lộ tâm tình, nhưng Andrew cũng có thể đoán cô đang nhớ đến anh trai mình. Phút cuối cùng nhìn chiếc quan tài của Nhân từ từ được đưa xuống lòng đất lạnh, Nga là người duy nhất trong gia đình không rơi một giọt nước mắt nào. Cô đứng lẳng lặng bên cạnh ông Thiên, làm chỗ dựa cả về tinh thần lẫn thể xác cho ông, đưa đôi mắt vô hồn nhìn hình ảnh bi thương trước mắt. Lúc đó, Andrew đang đứng từ phía xa. Trong lòng thực sự rất muốn tiến đến gần mà ôm cô vào lòng an ủi nhưng anh đã không làm vậy. Có những lúc, con người ta cần được ở một mình. Và có những lúc, con người ta cần một bờ vai. Như ngay lúc này chẳng hạn.
Nắm hai tay Nga ngăn lại hành động đau đớn của cô, Andrew kéo đôi vai gầy guộc vào lòng ôm siết thật chặt, vuốt ve mái tóc dài rối bù xù của cô, vỗ vỗ tấm lưng đang nấc lên từng cơn liên tục.
Lúc đó, Nga rất muốn đánh Andrew thật đau. Nhưng vì sức lực của cô cạn kiệt mất rồi, nên chỉ biết vùi mặt vào bả vai anh, khóc ướt cả một bên áo sơ mi đen thanh lịch. Tiếng an ủi đều đều của anh vẫn đều đều bên tai.
“Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, em vẫn còn có anh…”
Câu nói của Andrew không những không làm Nga thấy vững dạ hay vơi đi đau đớn chút nào, mà nó còn khiến cô nổi điên, ra sức đẩy người anh ra căm phẫn nghiến răng nói từ từ.
“Tại anh mà ra tất cả. Giờ đây, anh còn lên giọng giả nhân giả nghĩa nữa sao? Tôi chẳng cần anh giúp đỡ gì hết. Anh chỉ toàn đem rắc rối đến cho tôi thôi. Biến ngay! Biến ngay khỏi mắt tôi!”
Nga hét toáng lên giữa nhà hàng rộng lớn, nước mắt như mưa rơi lã chả, lòng đau đớn như có ai cào xé khi khuôn mặt Nhân cứ chập chờn trong màn sương đã giăng kín nơi khóe mi.
“Thiên Nga…”
Andrew mím môi nhìn Nga, gân xanh nổi lên gương mặt góc cạnh, cơn giận bị anh cố đè nén vào trong để không phải lớn tiếng với cô. Phải nói là từ ngày cô có ý định tự xác ở Sundance, anh nuông chiều cô hết lòng, nhịn nhục cô hết mực nên sinh ra hư hỏng.
“Gì? Anh muốn nói gì anh nói đi. Nói xong thì làm ơn để cho tôi được yên. Đừng có mà lãng vãng trước mặt tôi. Nhìn anh là tôi lại nổi điên, muốn đánh, muốn giết chết anh thôi…”
“Anh biết em đau lòng. Anh thực sự cũng rất buồn vì chuyện của Nhân….” Andrew cố gắng chùng xuống.
Không cho Andrew nói tiếp, Nga ngắt lời anh, cười lớn đau khổ như người mất trí.
“Ha ha…Cái loại máu lạnh như anh thì biết gì mà buồn, mà đau lòng. Anh có hiểu được lòng tôi không? Anh có hiểu được nỗi đau của gia đình tôi không? Ha ha, cái loại người đê tiện như anh thì làm gì hiểu được. Tôi nói cho anh biết, có chết tôi cũng sẽ không bao giờ để cho anh thõa mãn ý định của anh đâu. Anh muốn giữ tôi bên mình để mà giam cầm tôi, để mà chiếm đoạt thân xác tôi có đúng không? Tôi sẽ không cho anh cơ hội toại nguyện đâu. Có chết tôi cũng không cho anh có được điều đó đâu. Vì thế, anh đừng có cố công mà đóng kịch nữa. Nói thật, anh không có năng khiếu làm diễn viên đâu. Nếu có, anh chỉ có thể đóng vai ác ôn biến thái ăn thịt người thôi…”
Nga cứ luôn miệng trù dập Andrew, không tiếc lời dùng những câu từ cay nghiệt mà mắng chửi anh. Vậy mà anh chẳng giận hay trách cứ một lời. Không những thế, anh còn áp bàn tay mình vào gò má đẫm lệ của cô, bắt buộc cô phải nhìn vào thẳng khuôn mặt mình. Từng câu từng từ chắc nịch thốt lên mà không sợ những người khác nghe thấy.
“Là anh thật lòng…Cho dù trước giờ, anh có làm điều gì sai trái đi nữa. Nhưng với em là thật lòng..Ngay lúc này đây, cũng là thật lòng hơn bao giờ hết. Anh muốn nhìn em vui khỏe, anh chỉ muốn mang lại hạnh phúc cho em. Thiên Nga! Em có hiểu không hả?”
Gạt tay Andrew ra, Nga cười cợt nhìn anh. Ánh mắt không những nghi hoặc mà hoàn toàn không chút tin tưởng những gì anh nói.
“Anh thật lòng tốt với tôi đến như vậy sao? Với những gì anh đã gây ra cho tôi, tôi gọi lòng tốt của anh là diễm phúc hay là bất hạnh đây?”
“Anh xin lỗi em, Thiên Nga! Hãy tha lỗi cho anh có được không? Sở dĩ, anh luôn muốn giữ em bên cạnh là vì anh…”
Bớt kích động lại, Nga lãnh đạm nhìn Andrew. Cô không cho anh nói hết câu. Hay nói đúng hơn, những lời anh vừa nói ra chẳng lọt vào tai cô một chữ nào. Cô nhìn thằng vào mắt anh không trốn tránh, miệng khẽ khàng hỏi một câu.
“Anh muốn tôi tha lỗi cho anh?”
Andrew gật đầu hối lỗi. Bàn tay màu bánh mật nắm lấy tay cô như muốn cho cô thấy sự thành tâm.
“Anh thiệt lòng muốn tôi vui vẻ và hạnh phúc?”
Bàn tay Andrew càng siết chặt bàn tay nhỏ bé trắng xanh của Nga, anh gật đầu nhìn cô say đắm. Khuôn mặt thành thật hơn bao giờ hết nhưng cô lại chẳng thể nhận ra.
Nga đưa bàn tay còn lại áp lên mu bàn tay Andrew đang đặt trên đùi mình, nhẹ nhàng gỡ ngón tay anh ra. Từng ngón, từng ngón một cho đến khi anh chẳng thể nào có thể chạm vào người cô. Sau đó, cô mới hạ giọng nói một câu. Lời lẽ của nó như là một lời tuyệt tình, đồng thời cũng như là một lời van xin. Nó ngắn gọn, không một lời nặng nề hay hằng học. Nhưng nó lại làm anh đau đến xé lòng, không đau đớn một lần mà từng chút từng chút một ngấm ngầm đâm thẳng vào tim.
“Vậy thì…hãy buông tha cho tôi.”
Thế là Andrew buông tha cho Nga, chính thức buông bỏ bàn tay mà anh đã từng muốn nắm chặt. Rời xa bàn tay mà anh đã từng thề có chết cũng sẽ không bao giờ buông. Anh quyết định điều này vì anh thực lòng muốn cô được hạnh phúc. Chẳng phải cô đã nói, chỉ cần nhìn mặt anh là cô thấy đau đớn khôn nguôi. Chỉ cần nhìn mặt anh là cô lại nhớ đến cái chết đau lòng của anh trai mình. Vì thế, anh thà chịu để mất cô còn hơn phải nhìn cô sống trong đau khổ dày vò khi phải đối mặt với anh.
Nhưng việc nghĩ và làm là hai điều hoàn toàn khác nhau, là hai khoảng cách dài xa xăm vô tận. Bởi vì nghĩ là việc vô cùng dễ dàng, còn làm thì thật khó khăn khổ sở biết bao nhiêu.
Và có lẽ, Andrew sẽ chẳng thể nào làm được điều này nếu như Nga không bỏ trốn, âm thầm chuyển chỗ ở trong đêm khuya khoắt và kỹ càng đến độ không để lại bất cứ giấu vết nào.
Đến nay đã 4 tháng, anh không gặp cô…
Không ngờ, bây giờ, hai người lại đối mặt với nhau trong hoàn cảnh dở khóc, dở cười như thế này…
Trong căn phòng xa hoa lộng lẫy, ánh đèn trắng đục chiếu lên khuôn mặt ngỡ ngàng của Andrew, còn Nga thì vẫn đau đáu nhìn anh trách cứ. Đôi mắt to tròn cứ dán về phía anh cho đến khi phát hiện chúng vô tình chuyển hướng xuống nửa thân người dưới của anh. Sau đó định vị không di dời khỏi khu vực của Andrew. Cô hít sâu một cái không kịp thở ra, vội vàng quay lưng về phía anh vừa che mặt, vừa hét lên.
AHHH
Vì mãi lo nhìn Nga, Andrew vẫn còn giữ nguyên hiện trường như nhộng trước mặt cô một cách thoải mái. Không biết là cố ý hay vô tình. Nhưng lúc này, cô nghi ngờ là cố tình nhiều hơn vô tình.
“Trời đất ơi! Cái tên biến thái này…Sao, sao anh không mặc đồ vô vậy hả? Andrew Việt Trần! Sao lúc nào anh cũng bắt tôi xem phim mát của anh hết vậy?”
Sau lúc phút ngỡ ngàng, Andrew ngữa mặt lên trần nhà cười ngây ngô một cái. Cúi người nhặt lấy chiếc khăn từ dưới sàn quấn quanh nửa thân người dưới lại. Vừa làm động tác vô cùng thành thạo, anh vừa cười cười nói. Mọi thứ diễn ra vô cùng tự nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra 4 tháng trước đây.
“Chính em kéo khăn ra khỏi người anh mà còn la làng gì nữa? Anh đang tự hỏi là em làm điều đó vì quá sợ hãi hay là quá kích thích trước này đây?”
Nga không chờ để xác minh Andrew đã che đậy thân thể lại hay chưa. Cô quay sang cong môi mắng anh rồi tính gì tính.
Mặc dù chỉ là giây phút thoáng qua khi nhìn.
Mặc dù, Nga chưa bao giờ nhìn thấy của bất kỳ người nào.
Mặc dù, Nga chỉ nhìn thấy những thứ đó khi bị ép buộc xem tranh ảnh thỏa thân của đàn ông lúc còn ở Đệ Nhất.
Nhưng Nga xấu hổ rằng, mình đã vô thức so sánh chúng với nhau trong một giây ngắn ngủi và đã đi đến kết luận chắc chắn. Andrew tự hào về báu vật của anh ta là hoàn toàn đúng rồi!!!!
<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo.
“Đồ biến thái! Anh nghĩ ai cũng như anh hả?” Nga gào lên.
“Thôi được rồi!”
Andrew xua tay, bước chân dài tiến đến gần trước mặt Nga hơn, hai tay thân mặt đặt lên vai cô vô cùng tự nhiên cười cười nói. Vẻ mặt bình thãn như chưa bao giờ có những chuyện đau lòng xảy ra trong quá khứ. Có phải người ta nói, thời gian có thể hàn gắn vết thương lòng là đúng?
“Em không cần phải phủ nhận vị sợ anh nghĩ em . Anh biết là em rất nhớ anh, nhưng mà đâu cần em phài tỏ ra vồ vập mất kiên nhẫn đến như vậy. Vừa gặp lại đã đưa mặt vào đó mà hôn hít là sao? Mà nói thiệt, anh thích lắm nha. Làm một phát nữa được không? Lần này là anh tình nguyện hiếng dâng.”
Nga tức đến độ cắn đến bật máu ở môi, cong chân đá vào nơi nhạy cảm của Andrew một cái làm anh đau điếng, vội vàng ôm lấy nơi đó la hét lên om sòm như muốn chấn động cả Paradise.
AHHHH…
“Thiên Nga, em có cần ác như vậy không hả? Em biết là đau lắm không?”
Nga bị chọc sôi máu. Nhất thời, tự nhiên quên đi nỗi đau đớn trước đây. Cô cong môi hất mặt mắng anh in ỏi.
“Cho anh chừa cái tật nói bậy. Cái tính biến thái của anh vẫn như cũ, chẳng giảm đi được chút nào mà càng ngày càng nặng hơn đó. Đánh cho anh chừa, kẻo anh lại đi làm khổ thiên hạ như làm khổ tôi đây này.”
Mặt Andrew vẫn còn đỏ rần vì la hét, vậy mà vẫn đôi co trêu ghẹo Nga.
“Thiên Nga! Em quên là anh đã thề sẽ chỉ biến thái với mình em sao? Em thấy anh vậy chứ giữ gìn cho em lắm đó nha.”
“Anh nói hay quá nhỉ? Con người của anh thay lòng đổi dạ như thay áo. Giữ gìn cho tôi à? Nếu tôi được diễm phúc đúng như anh nói. Thì anh giải thích thế nào về chuyện vừa xảy ra trong phòng khách kia đi.”
Những lời Nga nói không những không khiến anh bối rối mà còn tỏ ra vui mừng trong đáy mắt. Miệng nở nụ cười tuyệt đẹp ra sức trêu chọc cô.
“Em lén nhìn?”
“Làm gì có chuyện đó hả?” Nga cao giọng cãi. Rõ ràng cô chỉ nhìn có ba lần à.
“Ghiền lắm phải không?” Andrew nháy mắt.
“Ghiền cái đầu heo của anh.” Nga nghiến răng, hận không bẻ hàm răng trắng tinh kia.
Andrew cười, làm ra vẻ suy nghĩ rồi trêu tiếp. Thực sự, chủ đề khiến anh và cô đang đấu khẩu tạm thời khiến những hiềm khích, đau thương trước đây được xoa dịu đi phần nào. Sự lo lắng trong lòng anh tan biến đi phần nào. Còn nỗi đau cô đang mang cũng tạm thời lắng nhẹ xuống.
“Ah, anh biết rồi nha. Thì ra là em ghen chứ gì? Nhưng mà em đừng lo. Anh vẫn còn sức cho em mà. Muốn thử không?”
“Đồ dâm đãng! Anh có câm cái miệng thối của anh lại không hả?”
Nga hét lên, cầm cái điều khiển TV ngay bên cạnh ném vào mặt Andrew nhưng anh đã nhanh chóng chụp kịp. Chẳng hề tỏ vẻ khó chịu trước hành động vừa rồi của Nga, vì thực sự anh nhớ tính bạo lực của cô muốn chết.
Khuôn mặt anh tuấn lắng xuống một giây khi anh quét mắt qua ngực áo của Nga, khiến cô vội vàng đưa hai tay lên ngực quay người khép nép, miệng la làng.
“Anh làm gì mà nhìn ngực áo tôi hả?”
Nga vì làm việc quá sức nên ốm o gầy mòn. Vậy mà không hiểu sao tên biến thái này lại nhìn ngực cô rồi phán một câu.
“Lâu ngày không gặp, nay nhìn em <đẫy đà> lắm nha. Quyến rũ ghê. Anh thích. Anh thiệt là rất thích đó…”
“Đẫy đà cái đầu heo của anh. Còn anh trông ốm hơn trước. Khỏi hỏi lý do, tôi cũng biết vì sao. quá sức chứ gì?”
Andrew buồn cười trước câu nói của Nga. Rít một hơi thuốc dài trên mội, anh lại quét mắt qua khuôn ngực cao vút của cô rồi mỉm cười vu vơ, khiến cô bực mình quay người đi chỗ khác né tránh, miệng lẩm bẩm chửi.
Người gì dâm đãng hết mức!
Thật ra, nếu Nga hiểu được tâm ý của Andrew thì có lẽ đã không nghi oan cho anh như vậy. Chỉ là mỗi lần anh đọc đầy đủ họ tên cô thì cảm thấy vui. Quét mắt lên bảng tên bằng kim loại vàng trên ngực áo cô, anh lại mỉm cười bí ẩn.
Trần Thiên Nga.
Trần Việt Andrew.
Thật là một sự trùng hợp!
Andrew biết họ tên cô đã lâu, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy vui trong lòng. Có phải, vốn dĩ, cả hai sinh ra là đã dành cho nhau? Vì thế, sự quay lại này của anh cũng như một điều an bày của số phận. Và cho dù, đó có phải là định mệnh hay không. Anh thề sẽ là người nắm giữ số phận, định mệnh của chính mình.
Cô và anh sinh ra là để dành cho nhau.
Lần này, anh quay lại là vì vẫn còn quá nhung nhớ đến cô.
Suốt nhiều tháng qua, anh nhớ thương cô da diết, điên cuồng ra sức tìm kiếm khắp Sài Gòn.
Lần này, nếu cô không muốn rời xa mảnh đất mà anh gọi là “khỉ ho cò gáy” này thì anh cũng sẽ chiều theo ý cô.
Anh nhất định muốn được nắm tay cô lại một lần nữa.
Lần này là buộc chặt không buông.
Andrew đã thề lần cuối cùng,
Mãi mãi không buông!
Hay nói nôm na là sẽ “đeo dai như đỉa đói” luôn.
Andrew cứ đứng đó nhìn Nga rất lâu trong sự bối rối của cô. Sau đó, anh đột ngột tiến đến bên cô, lấy tay vuốt vuốt nhẹ những sợi tóc rơi vãi xung quanh gương mặt cô với cử chỉ rất nhẹ nhàng cùng ánh mắt yêu thương thầm kín. Sau đó, anh nói với cô nửa đùa, nửa thật. Cũng có thể hiểu như một lời tỏ tình bá đạo chưa từng có.
“Thiên Nga! Nếu em đồng ý chịu về lại bên anh. Anh thề là sẽ cho mình em thôi. Em chịu không?”
“Tên khốn kiếp này! Anh tưởng tôi giỡn với anh hả? Anh lo mà cho đám đàn bà của anh đi.”
“Anh không yêu họ.” Giọng chắc nịch chưa từng có.
“Đây là điều vớ vẩn cuối cùng mà tôi muốn biết trên đời đó. Tôi là gì mà anh phải thanh minh với tôi?” Nga quay lưng định bỏ đi.
“Nếu em gật đầu đồng ý về bên anh. Anh sẽ không làm như vậy nữa. Chỉ … với mình em thôi. Em chịu không?”
Nga cầm nguyên cái bình bằng sứ đắt tiền, ném thẳng về phía Andrew nhưng anh đã né kịp. Không giận mà còn cười nói.
“Đừng lo! Anh đền…”
Nga tức đến độ đứng thở phì, hông biết vì giận hay vì đang lo sợ cái bình đắt tiền quý giá đã bị bể tan nát trên nền nhà. Từ ngày gặp cái tên dâm đãng này, hai lỗ tai của cô bị tra tấn kinh khủng vị cái khói nói bậy của anh.
Cầm điếu xì gà khác lên hút, Andrew tựa người vào thành ghế, nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, tâm tình chẳng ai có thể đoán biết được anh đang nghĩ gì. Sau một lúc thì cất giọng châm chọc, khi Nga vì ánh nhìn của anh mà quay mặt đí chỗ khác.
“Sao em hay bị dị ứng với những vấn đề về kiến thức tình dục quá vậy? Em không biết là những người hay quan hệ tình dục nhiều thì sống day sao? Tốt cho sức khỏe nữa…”
Nga nâng mắt liếc Andrew một cái, bỏ ngoài tai những điều vớ vẫn anh vừa nói ra.
“Anh nói thiệt đó. Có sách nghiên cứu chứng minh đàng hoàng. Nếu muốn thật hay không? Em cứ thử coi họ nói đúng không? Gì chứ chuyện này anh nhiệt liệt giúp đỡ em đến nơi đến chốn luôn đó. Em đừng có ngại, có nhu cầu thì lập tức báo anh biết để cho em. Em chịu không?”
Nga đang định đi tìm xe dụng cụ, nghe Andrew trêu thế thì quay phắt lại, hung hổ mà bóp cổ anh.
“Cái tên chết tiệt này. Anh câm mồm lại chưa hả?”
Andrew vẫn giữ bộ mặt cười cợt nhìn Nga một lúc. Cho đến khi cô thu dọn xong đồ để bỏ vào xe rời khỏi phòng thì anh mới trầm lặng lại. Nghĩ đến việc cô bước chân ra khỏi phòng là anh thấy lòng mất mát khó tả. Chỉ muốn được nhìn nhau mãi như thế này.
“Tôi đi làm việc đây.” Nga hạ giọng nói. Sau đó, khi cô định quay lưng đi thì nhớ ra điều gì đó nên quay lại nhắc nhở. “Gặp như vầy thôi. Đừng có làm phiền tôi. Coi như tôi năn nỉ anh đó.” Ánh mắt cô tràn ngập bất an khi nói câu này.
Ánh mắt phượng hoàn toàn mất vẻ phóng túng, man mát buồn nhìn dáng lưng mảnh mai của cô.
Em ốm quá! Chắc bao lâu nay phải chịu khổ cực như thế này.
Nhìn thân thể xanh xao của cô làm anh đau lòng chết đi được. Chỉ muốn chạy đến mà ôm lấy một lần cho thỏa nỗi nhớ thương bao ngày xa cách.
“Thiên Nga…” Andrew buộc miệng gọi cô, giọng hơi cao nhưng chất chứa yêu thương.
Nga dừng bước chân, quay người lại nhìn anh bình tĩnh hỏi.
“Có chuyện gì?”
Andrew tiến từ từ lại gần hơn phía Nga trong ánh nhìn nghi hoặc của cô. Đứng gần cô một hồi lâu rồi mà vẫn không trả lời được câu hỏi của cô. Cuối cùng, anh lại dùng hành động thay cho lời nói, đột ngột đặt hai tay lên vai cô kéo vào lòng, đôi cánh tay rộng rãi của anh bao bọc thân người cô. Khuôn mặt anh cúi xuống, áp mũi vào mái tóc được cột cao gọn gàng của cô rồi khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi dài.
Mùi vị của cô luôn làm anh ngất ngay. Hương vị quyến rũ đặc biệt này dày vò anh từng đêm không dứt. Nhớ nhung khắc thoải không cách nào ngăn được.
Trước hành động của Andrew, Nga hơi bất ngờ và ngượng vì cô ra ngoài từ trưa đến giờ, làm việc bằng sức nên mồ hôi tuôn như thác đổ. Vậy mà anh cứ hít lấy mùi vị trên người cô như mọi khi làm cô ngượng đến chín cả mặt, bàn tay nhỏ nhắn nhanh chóng đặt lên lồng ngực anh vói ý định đẩy ra nhưng bất thành.
“Ngỗng nhỏ! Anh rất là nhớ em đó. Tại sao lại rời bỏ anh. Anh đã tìm em khắp cả Sài Gòn rộng lớn này…”
Sau một lúc, Andrew cũng nhẹ giọng cất lời, tay vẫn ôm gọn thân người cô, mặt vẫn vùi bên tai cô đặt lên đó một nụ hôn nhẹ.
Nga lẩn tránh cái hôn của Andrew bằng cách dịch đầu ra xa kinh hãi và nhăn nhó. Nhưng anh lại tóm gọn lấy lần nữa rồi ôm siết hơn vào lòng. Anh có cảm giác như chỉ cần hở ra một li là cô sẽ tan biết trong không trung ngay.
Đẩy người Andrew ra mãi không xong, Nga bất lực trong vòng tay mà cô cảm thấy hơi quen thuộc đó. Nửa mặt cô khích chặt vào da thịt lạnh lẽo của anh, truyền vào đó hơi ấm từ người mình. Dung hòa lại làm một. Cảm giác này làm anh rất dễ chịu. vì thế cứ muốn ôm cô mãi như thế này thôi.
Thời gian lắng đọng trôi qua, Nga thiếu kiên nhẫn nhẹ giọng nói, âm thanh chẳng chút cảm xúc rõ rệt nào, bình thường không phải mà oán giận cũng không đúng.
“Chẳng phải, hôm đó, tôi đã nói rõ ràng với anh rồi mà. Tìm tôi làm gì? Anh muốn làm phiền tôi đến bao giờ?”
“Cả đời…” Andrew không cần suy nghĩ, không chút chần chừ nói.
“Andrew…”
“Gọi như vậy nữa đi…” Giọng Andrew khàn khàn, chứng tỏ biểu tình đang rất xúc động hiếm thấy.
“Đừng như vậy có được không? Anh không nhớ lời tôi nói trước đây sao?”
“Quên rồi…” Andrew gọn lỏn nhưng hành động thì dây dưa như kẻ ăn vạ.
“Tôi đang nghiêm túc nói với anh đó. Có nghe không hả?”
Nga bực mình, bức bí đẩy thân thể cao lớn cường tráng của anh ra. Trong lòng cô thiệt rất sợ chiếc khăn lỏng lẻo của anh rớt xuống bất thình lình thì toi mạng.
Trước hành động kịch liệt phản kháng của Nga, Andrew cuối cùng cũng nới lỏng tay, giam cầm thân thể cô trong vòng tay vững chãi của mình. Đôi mắt phụng uy nghiêm thường ngày có chút dư vị yêu thương xen lẫn vào đó, trở nên ấm áp lạ thường. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn, long lanh tựa pha lê xinh đẹp của cô rất lâu mà không một khắc rời đi…
Anh cảm thấy yêu thương tràn ngập trong lòng, hạnh phúc không thể nào diễn tả bằng lời.
Vậy mà, Nga nỡ lòng nào phun một câu làm tan nát tim anh.
“Anh đừng làm vậy. Tôi đã có bạn trai rồi. Tôi xin anh. Chúng tôi đang rất hạnh phúc. Anh làm thế này thật là khó dễ cho tôi lắm. Tôi xin anh đó. Tha cho tôi đi, Andrew!” Nga lấp liếm nói, vì cô vốn không bao giờ nói dối.
Đáy mắt Nga buồn bã não nùng mà nhìn Andrew, cất lời van xin thành khẩn trước khuôn mặt đã đen thui lại của anh tự khi nào.
Sững người vì câu nói của Nga. Andrew buông cô ra một cách luyến tiếc. Nhìn cô dò xét, anh buộc miệng hỏi một câu hết sức ngu.
“Là thằng nào?”
“Sunshine”
“Thằng đó không tồn tại.”
Nga nhíu mày nhìn Andrew với dấu chấm hỏi to đùng. Anh cũng như đọc được sự khó hiểu trong mắt cô nên cất giọng nói.
“Anh đã điều tra. Chẳng có thằng khốn khiếp nào có tên đó cả. Nhân vật do em tưởng tượng ra sao?”
“Người đó là có thật, chỉ là anh không biết thôi.”
Mặt Andrew biểu tình dữ dội, giống như muốn quay sang bóp nát người cô. Nhưng trong một khắc thì cố gắng dìm xuống, tuy nhiên, vẻ đáng sợ vẫn làm cô không rét mà run nên cố gắng rời khỏi căn phòng.
“Tôi phải đi đây!”
Andrew đứng như trời trồng, trong ngực như có con mãnh thú hung hăng cào cấu lồng ngực mình. Nhìn theo dáng cô, anh cố bình tâm lại.
Cho dù có 100 thằng Sunshine, anh cũng sẽ kiên nhẫn xử <đẹp> từ từ.
Ý nghĩ này làm anh bớt giận đôi chút. Nhanh chân tiến theo sau cô ra phòng khách thì đã thấy cô ở cửa. anh nói với theo.
“Hey, tối nay là sinh nhật anh, ngủ tặng anh một đêm đi….”
Nga quay sang liếc anh một cái như dao cứa vào mặt. Bất giác làm anh mỉm cười vui vơ.
Bướng bỉnh!
Thật là bướng bỉnh!
Khóe môi đang nở nụ cười ngây ngô của Andrew bỗng cứng lại, khi anh phát hiện dáng đi đang khập khiễng đến độ đáng thương của Nga trước mắt mình…
<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo.
Cách Nga mấy bước chân, Andrew dù vẫn còn đau, tay vẫn đều đều xoa báu vật của mình, mắt vẫn chăm chú dán vào đó như sợ bị hư tổn, miệng không ngớt trù dập người vừa gây ra tai nạn khủng khiếp cho anh. Tuy nhiên, sau đó, ánh mắt phụng cũng tò mò chiếu xuống đất như muốn xem dung nhan kẻ lạ mặt đã cả gan dám đột nhập vào tủ của anh để rình mò.
Không cần quá lâu để nhận diện, chỉ một khắc thôi, Andrew đã sửng sốt mở to mắt rồi nhíu lại khi bắt gặp tấm lưng nhỏ nhắn vô cùng quen thuộc kia. Sau đó một khắc, khuôn mặt đang nhăn nhó vì đau, miệng không ngừng tru tréo những câu từ khó nghe cũng tắt hẳn khi khuôn mặt xinh đẹp dưới đất từ từ ngước lên nhìn anh bằng dáng vẻ vô cùng lo lắng, sợ hãi và không giấu được sự oán giận.
Khuôn mặt đó, anh vẫn luôn nhớ nhung từng khắc, từng giờ, vương vấn mãi trong những giấc mơ. Cả đêm nay, anh cứ dõi mắt trông về hướng cô, ngắm nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Sau bữa tiệc, Andrew quanh quẩn trước Paradise chờ đợi Nga nhưng không nhìn thấy cô. Leo lên xe, chạy vòng vòng qua những con đường vắng lặng cũng không thấy dấu vết. Mệt mỏi, anh quay về khách sạn định ăn chơi sa đọa tiếp với bọn bạn thân thì gặp mấy ả tình nhân đang chỏng mông ngồi đợi. Thế là cùng nhau về phòng phóng đãng để giải tỏa những bực dọc trong lòng anh. Anh không yêu họ. Nhưng họ có thể tạm thời cho anh cảm giác anh cần.
Nếu cô đã có mặt trong căn phòng này như vậy. Chắc chắn đã nhìn thấy hết cả rồi. Điều này thiệt sự làm anh hơi bất an. Tuy nhiên, cảm giác này cũng tan đi rất nhanh. Dẫu sao, trong mắt cô, có bao giờ anh đẹp đẽ? Dẫu sao trong mắt cô, anh cũng chẳng là gì?
Tất cả chỉ là sự lạnh lùng, chán ghét và oán hận mà thôi. Dù anh biết cô đối với mình như vậy. Nhưng anh nhớ thương cô lắm, điều này không thể nào chối cãi với lòng.
“Thiên Nga…”
Andrew buộc miệng gọi tên cô, cách gọi anh vẫn hay dùng mỗi khi yêu chiều cưng nựng. Tiếng gọi lần này của anh cũng như bao lần, vô cùng thân mật và gần gũi. Đêm nay, nó còn bộc lộ cả vẻ hân hoan thầm kín như những người thân thiết lâu ngày gặp lại.
Sau giây phút có phần bối rối và lãng tránh, Nga cũng từ từ nâng mắt lên nhìn Andrew, lấy hết can đảm cuối cùng mà đối mặt với anh Dù sao, cô cũng phải nói chuyện rõ ràng với anh một lần. Bởi vì, cô biết mình cũng không thể lãng tránh hay trốn chạy khỏi anh mãi được. Nếu có, cô biết mình cũng không thể làm được điều này. Sau khi nghe được cuộc hội thoại giữa Tiệp và Andrew, cô cảm thấy như sinh mệnh bé nhỏ của mình đang nằm trong lòng bàn tay anh một lần nữa. Có chạy đến đâu cũng không thể nào thoát được.
Bao nhiêu oán hận và trách cứ của Nga về Andrew đều dồn vào ánh nhìn này, khiến cho thái độ tự nhiên vừa rồi của Andrew bỗng chốc tan biến, nhìn cô có chút căng thẳng và hỗn tạp. Khuôn mặt không giấu được vẻ mệt mỏi, ẩn chứa nỗi đớn đau vẫn không chút nguôi ngoai của cô càng khiến anh đau lòng. Anh biết, cô vẫn hận anh lắm. Nhưng nếu cô hiểu được lòng anh và nhã ý của anh đối với cô khi sắp xếp cuộc gặp gỡ định mệnh giữa cô và anh trai mình, thì liệu cô có mở lòng bao dung và tha thứ cho anh không?
Andrew không cần hỏi ra thì cũng đủ hiểu được câu trả lời. Thái độ lạnh lùng và oán trách trong đôi mắt to tròn đẹp như pha lê đó đã nói lên tất cả.
Lâu rồi, Nga không có gặp lại Andrew. Đây là lần đầu tiên kể từ thời điểm Nhân qua đời. Hôm đám tang Nhân, cô có vô tình nhìn thấy xe Andrew đậu trước nhà tang lễ một lần. Cô có đi ngang qua nhưng đã không bận tâm hay đoái hoài gì đến. Cô cũng chẳng thèm nhìn vào trong xe lấy một giây rồi lạnh lùng bước đi như người xa lạ. Suốt những ngày diễn ra đám tang của Nhân, dù Andrew không thấy bước vào trong khu vực nhà quàng. Nhưng Tiệp đều quanh quẩn ở đó tìm cách giúp đỡ Nga nhưng đều bị cô khước từ. Lần đó, trong lúc tang gia bối rối, cô đã bực dọc mắng Tiệp trước đám đông rất nặng lời.
“Anh và cả ông chủ đáng nguyền rủa của anh hãy cút xéo ngay khỏi mắt tôi. Đừng có mà đặt bàn chân bẩn thỉu của các người vào trong này. Anh tôi mất rồi. Các anh làm ơn để anh tôi được yên nghỉ có được không?”
Nga trong bộ áo tang trắng toát, khuôn mặt lạnh tanh gằn giọng từng lời không hề nể nang Tiệp một chút nào.
“Cô chủ! Tôi thực sự chỉ muốn giúp đỡ cô. Ông chủ đã căn dặn tôi phải ở gần để giúp đỡ cho cô. Bất cứ việc gì xin cô cứ nói. Tôi bằng mọi giá sẽ làm cho cô và gia đình.”
Trong bộ âu phục đen thường ngày, Tiệp thẳng người đứng trước mặt Nga. Anh không trách cứ cô một lời, kiên nhẫn lên tiếng đề nghị được gánh vát và giúp đỡ cho cô về mọi mặt, dù cho cô hằng học thoát tay xua đuổi bất cần. Và cho dù cô có dùng ánh mắt ráo hoảnh nhưng không giấu nỗi chua xót nhìn anh quát lớn.
“Tôi không cần giúp đỡ cái gì hết. Các anh cút xéo khỏi mắt tôi là đã giúp được tôi rất nhiều rồi đó. Tôi không muốn nặng lời với anh. Vì tôi biết, anh làm gì cũng đều nghe theo sự sắp xếp bệnh hoạn của ông chủ anh. Tôi không ghét anh. Nhưng anh đừng dây dưa ở đây nữa. Nếu anh cứ tiếp tục làm phiền tôi như thế này. Tôi sẽ không dám chắc là mình sẽ không ghét anh như ghét ông chủ của anh đâu.”
Lúc đó, bà con xa gần của Nga có mặt đều phải há hốc mồm. Vốn dĩ, trong mắt họ, cô luôn là đứa con cháu nết na, nhu mì. Vậy mà trước mặt một người đàn ông mặt mày bậm trợn kia lại chửi mắt không tiếc lời. Họ càng bất ngờ hơn khi quay qua nhìn mặt người đàn ông cao ráo kia. Dù bị chửi vẫn kiên nhẫn tỏ ý muốn giúp đỡ cô. Thái độ vô cùng kiên nhẫn, hành động vô cùng kính trọng. Không những thế, còn xưng hô như người cấp dưới của cô.
“Cô chủ...”
“Đừng bao giờ gọi tôi hai tiếng đó. Tôi không phải là cô chủ của anh. Anh về mà gọi đám tình nhân đông đúc như kiến lửa của ông chủ anh đi. Bây giờ, cút ngay khỏi mắt tôi hay là anh chờ tôi gọi bảo vệ thì mới chịu đi hả?”
Thấy vẻ bức xúc giận dữ của Nga, Tiệp đành tiu nghỉu đi ra ngoài trong tiếng xì xầm hòa cùng tiếng trống, tiếng kèn đám ma thê lương. Anh định chờ khi nào cô nguôi giận thì sẽ quay lại tiếp. Thế nhưng, mới đi được vài ba bước anh đã nghe cô gọi lại.
“Tiệp!”
Trong lòng mừng rỡ nhưng không hề tỏ vẻ ra ngoài, Tiệp quay lưng lại, đợi chờ Nga lên tiếng.
“Với những gì ông chủ anh đã giúp tôi. Tôi cắn răng cố gắng quên đi chuyện này. Vì thế, hãy về nói với ông chủ anh rằng, anh ta đừng có bao giờ bén mảng trước mắt tôi nữa”
Nghe những lời nói chắc nịch như không thể nào lay chuyển được của Nga, Tiệp không nói gì, chỉ cúi đầu chào cô kính trọng như thường lệ rồi đi ra ngoài.
Từ phía sau, Nga thở nặng nhọc một cái nhìn theo bóng Tiệp khuất dần ngoài cổng. Dùng những lời lẽ nặng nề như vậy dành cho anh, cô thực sự rất là áy náy. Dẫu sau, đấy không phải là lỗi của anh. Từ lúc Andrew rời Siêm Riệp sang Thái Lan để chữa trị vết thương, Tiệp đã thay ông chủ của mình mà chăm sóc bảo vệ cô rất cẩn thận. Lúc ở Đệ Nhất, chính anh cũng là người đã bồng cô lên xe cứu thương. Mọi khi, anh vốn là một người lãnh đạm và bất cần lắm. Vậy mà thấy cô ngất xỉu cũng cuống quýt lên. Một phần là vì anh sợ đắc tội với Andrew vì đã không chăm sóc cho cô được chu toàn. Một phần là vì trong sâu thẳm tâm hồn vốn lạnh lẽo của anh có chút thương xót cho hoàn cảnh quá là chua chát của Nga. Cứ ngỡ ngày hội ngộ vui vẻ cùng người thân. Vậy mà cuối cùng lại là ngày biệt ly mãi mãi.
Sau khi bị bất tỉnh hoàn toàn trên nền đất lạnh, Tiệp hốt hoảng đưa Nga vào bệnh viện quốc tế Phnom Pênh. Cả đêm anh túc trực trong phòng để chăm sóc cô như Andrew đã từng làm. Vậy mà khi tỉnh dậy, cô không một lời cảm ơn. Trước cái chết đau đớn của người thân yêu ruột thịt, cô trở nên mất bình tĩnh mà điên loạn đập nát mọi thứ trong phòng bệnh viện. Vừa la hét, cô vừa ném đồ đạc về phía Tiệp. Trước mắt cô chỉ giăng đầy sương mờ lạnh lẽo, miệng liên hồi thốt lên những lời nghiệt ngã.
“Cút ngay! Đồ khốn kiếp! Tôi không muốn nhìn thấy bộ mặt của các người…”
“Cô chủ à! Xin cô hãy bình tĩnh. Cô mau để bác sĩ khám để khỏe lại mà về nhà…”
“Về nhà! Về nhà! Về nhà ư? Ý anh nói là về cái nhà tù khốn kiếp đó ư. Tôi, tôi sẽ không bao giờ về đó nữa..”
“Tôi đã báo tin với ông chủ. Ông chủ sẽ quyết định chuyện này sau. Bây giờ, cô mau cho bác sĩ khám…”
Mặc cho Tiệp hết lời khuyên can, Nga như người mất lý trí khi nghe nhắc đến cái tên Andrew chết tiệt. Nhớ đến cái tên thối tha đó, cô càng oán hận mà la hét khủng khiếp hơn. Tay không ngừng đẩy y tá mạnh đến độ họ ngã nhào xuống sàn nhà. Đến khi không còn gì để ném về phía Tiệp nữa thì cô mới tiến về phía cửa sổ phòng. Nhanh tay mở toan cánh cửa màu trắng tinh và đe dọa sẽ nhảy xuống đó quyên sinh, nếu như Tiệp còn cố tình lảng vãng xung quanh cô và có ý định đưa cô về lại Sundance.
Những ngày sau đó, Nga cũng cự tuyệt sự giúp đỡ của Tiệp và liên tục đe dọa sẽ làm hại bản thân mình nếu còn nhìn thấy anh trước mặt lần nữa. Vì lo sợ cô đang đau khổ trước cái chết của người thân mà liều lĩnh, anh đành bất lực để cô được tự do làm theo ý mình. Suốt ngày đêm, anh chỉ dám ngấm ngầm theo dõi, giúp đỡ cô từ xa theo lệnh của Andrew rồi báo cáo lại.
Tuy rất ghét Andrew, nhưng Tiệp thì không có lỗi trong chuyện này. Vì thế, trước những lời nóng nảy cô vừa nói với anh trước mặt mọi người, không khỏi khiến cô cảm thấy áy náy trong lòng. Nhưng thực sự, bây giờ, ngoài việc đó ra, cô không thể làm gì hơn. Nếu như không mạnh mẽ cự tuyệt họ thì không biết họ cứ tiếp tục đeo bám cô thế này đến bao giờ.
Nga cứ ngỡ sau khi đã nói rõ ràng với Tiệp như vậy. Anh sẽ về truyền đạt lại những gì cô đã nói với Andrew, để anh ta có thể hiểu ra và không còn làm phiền đến cô và gia đình cô nữa. Nào ngờ, tên mặt dày đó không những không nghe được lời nào mà còn làm ngược lại.
5 phút sau khi Tiệp đi ra khỏi nhà tang lễ, đám tang đau buồn lại được một phen ngẩn ngơ ra đưa mắt nhìn một người đàn ông vô cùng điển trai bước vào. Trong bộ vest đen sang trọng thường thấy, cà vạt màu đen đồng bộ với giày da sáng bóng, Andrew anh tuấn, uy quyền, phảng phất nét lạnh lùng từ đâu chui ra, sừng sững đứng trước mặt khách khứa làm tất cả đều phải ngỡ ngàng. Dù vết thương vẫn chưa liền sẹo ở ngực, thần thái vẫn còn có chút mệt nhọc xanh xao nhưng ở anh vẫn toát lên nét đẹp hấp dẫn làm say đắm bao người. (LTG: bên Việt Nam tháng 5 nóng gần chết mà lão Andrew cứ mặc vest kiểu đó, chịu sao nổi trời?)
Nga vì căm hận Andrew đến độ tức nghẹn cổ họng không nói được lời nào. Cô có cảm giác nhưng những lời mình nói giống như “nước đổ đầu vịt”, vì bất lực mà chỉ trân trân nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét chưa từng có. Tuy rằng, khi cô thấy tay anh đang đặc lên chỗ vết thương, trong lòng cô có chút chùng dạ. Dẫu sau, vì cô mà anh đã ra nông nỗi như vậy. Mới có vài ngày nằm viện mà anh phải di chuyển liên tục như vậy từ Siêm Riệp qua Thái Lan rồi giờ về lại Việt Nam. Chắc là vết thương bị động nên đau dữ dội lắm. Chứ bình thường, anh không có kiểu mệt mỏi như vậy đâu. Tuy nhiên, ý nghĩ này cũng thoáng qua rất nhanh trong lòng cô.
<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết 'Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo.
“Tiệp không nói gì với anh sao?”
Ánh mắt buồn bã nhìn Nga, Andrew hạ giọng nói.
“Có…”
“Vậy sao còn lếch xác vào đây làm gì? Anh định giở trò gì nữa đây? Đây là đám tang nha. Định làm loạn nữa phải không?”
Sau một lúc, Andrew mới trả lời câu hỏi của Nga, nhưng lại chẳng có liên quan gì cả.
“Anh xin lỗi!”
Nga cười nhạt, mắt đau đáu nhìn Andrew chua chát nói.
“Một câu xin lỗi của anh thì có giúp anh tôi sống lại không hả?”
“Anh chỉ muốn em được vui nên mới sắp đặt cuộc hẹn đó…”
Nga thấy lòng se thắt lại, nỗi đau đớn vì sự ra đi quá đột ngột của Nhân lại dày vò thân xác cô. Không nói được lời nào, cô đứng yên bất động trước những lời xì xầm của những người sau lưng đang đoán to đoán nhỏ về mối quan hệ của cô và Andrew.
“Anh muốn thắp cho anh Nhân một nén nhang có được không?” Andrew cất giọng khẽ khàng.
Quệt dòng nước mắt đã lăn dài trên gương mặt mệt mỏi nhưng vô cùng xinh đẹp. Nga lạnh lùng khoát tay từ chối.
“Không được! Anh không có tư cách đó. Mau ra khỏi chỗ này đi! Cút xéo khỏi mắt tôi trước khi tôi còn ăn nói tử tế với anh.”
Bà con họ hàng huyết thống của Nga đang than khóc triền miên không dứt. Vậy mà vừa thấy dáng dấp của Andrew sừng sững trước cửa thì đồng loạt nín khóc, đưa tay quệt nước mắt ngẩn ngơ ra nhìn anh không chớp mắt. Sau đó, họ cũng đồng loạt đứng dậy theo dây chuyền tiến về phía sau lưng Nga hỏi tới tấp.
“Ai vậy bé Nga?”
“Bạn trai con hả?”
“Sao con lại nhìn người ta hậm hực như vậy?”
“Khách đến viếng sao con không chào hỏi khách đi con?”
Sau khi thấy Nga không nói lời nào. Vài người họ hàng có tính háo sắc của Nga liền nâng mắt qua phía Andrew dò hỏi, cốt ý cũng muốn lân la làm quen người đẹp trai. (LTG: Cho Hanny gia nhập hội này nha.)
“Anh đẹp trai ơi, anh là bạn của Nga hả?” Người chị họ của Nga bẽn lẽn hỏi.
Andrew vẫn đứng thẳng người trước mặt Nga, mắt chỉ dán vào khuôn mặt tiều tụy của cô. Vừa nhìn vừa cảm thấy đau lòng muốn chết. Anh bỏ ngoài tai lời hỏi thăm sáo rỗng kia, hay nói đúng hơn, có nghe cũng không thèm trả lời. Đến khi người cô ruột của Nga lên tiếng hỏi thì anh mới gật đầu một cái lấy lệ, chứ cũng không trả lời trả chốn gì. Đến khi Nga quát lên thì anh mới chịu mở miệng tiếp chuyện với người cô đó.
“Đồ hách dịch, khinh người! O tôi lên tiếng hỏi anh mà anh cũng cao ngạo không thèm đếm xỉa hả? Vậy anh đến đây để làm gì?”
Andrew bị Nga mắng như vậy mà cũng không trách một lời. Nếu như người khác, anh đã tát một cái vào mặt, rụng cả hàm răng. Quay sang phía cô của Nga, Andrew hiếm hoi gật đầu chào một cái lần nữa, rồi quay sang nói với Nga.
“Vì cô của em hỏi gì, anh không có hiểu nên không thể trả lời.”
Lúc này, Nga mới ngẩn mặt nhìn cô của mình rồi nhìn Andrew. Thì ra, cô của Nga nói giọng Huế và dùng từ ngữ địa phương toàn
“O tôi hỏi, anh là ai? Vào viếng thì hãy mau lại bàn ngồi để gia đình tiếp đãi. Tại sao lại đứng ở đây?”
Andrew chăm chú lắng nghe Nga nói như là vừa nghe một ngôn ngữ nước ngoài từ cô của Nga. Sau khi hiểu ra thì anh mới lễ phép quay sang trả lời bà, người đang đứng tự hỏi rắng, làm sao mà cô cháu gái của mình có thể quen biết một người vừa cao sang, vừa đẹp trai như chàng thanh niên này. Mặt mày sáng láng, anh tú hơn người, vừa nhìn đã biết cao sang quyền thế. Nhìn lại Nga, bà không hiểu sao, cháu gái mình lại tỏ ra khó chịu và hằng học với anh chàng này đến vậy. Rõ ràng, nhìn gương mặt đẹp trai vô cùng anh tuấn, khí chất kia. Người có giận anh cách mấy cũng phải xí xóa tha thứ ngay.
Riêng Nga thì hơi bất ngờ trước hành động của Andrew. Vì đây là lần đầu tiên, cô thấy anh tỏ ra đàng hoàng tử tế mà nói chuyện lịch thiệp, biết phân trên dưới như vầy. Chẳng lẽ, công dạy dỗ anh suốt mấy tuần ở Sundance đã trở nên có tác dụng sao?
Nhớ ngày đó, mỗi lần, Andrew và Nga tiếp chuyện với người đối diện. Dù là khách cao sang vọng trọng hay là người ở, kẻ qua đường thấp hèn, cô đều đứng bên cạnh kiên nhẫn nhắc nhở anh phải biết lễ phép với người lớn tuổi hơn mình, cho dù họ có là ai đi chăng nữa. Mỗi lần như vậy, trong lòng anh bực bội, uất ức, gào thét dữ lắm nhưng cuối cùng cũng phải
“Con chào cô! Con là bạn trai của Nga. Con đến đây để chia buồn với gia đình, muốn thắp một nén nhang cho anh Nhân.” Andrew lớn tuổi hơn Nhân mà gọi tiếng “anh” ngọt xớt, không hề nề hà.
Cái gì? Nga đưa hai con mắt hình viên đạn sang nhìn Andrew cảnh cáo, nhanh chóng phản bát.
“Anh đừng có hồ đồ. Anh là bạn trai của tôi hồi nào hả?” Nga mím môi nhìn Andrew đầy bực dọc. Sau đó thì quay sang cô của mình giải thích. “Anh ta không là gì của con hết. O đừng nghe anh ta nói bậy.”
Cô của Nga khó hiểu nhìn hành động và lời nói đối lập của hai người. Sau đó, nét mặt giãn ra với ý nghĩ, chắc là hai đứa này đang giận nhau nên mới như vậy. Còn Nga lại quay sang phía Andrew giơ ngón tay về phía trước cổng lớn, cố tình đuổi thẳng cổ.
“Còn anh, biến ngay khỏi chỗ này cho tôi. Tôi không có muốn nhìn thấy mặt anh nữa. Anh có nghe tôi nói không hả.” Nga la lên khàn cả giọng.
Andrew nghe những lời cự tuyệt xua đuổi của Nga thì chỉ đau buồn nhìn cô không nói được lời nào. Vì anh biết, dù anh có nói gì trong lúc này cũng không thể làm cô nguôi lòng mà tha thứ cho anh. Trong lúc, anh đang định quay lưng bước ra khỏi khu vực đó thì nguyên một nhóm cứu tinh hùng hậu ở sau lưng Nga nhanh chóng cứu anh một bàn thua trông thấy.
“Thiên Nga, sao con lại ăn nói sỗ sàng với khách như vậy hả?” Một người cô họ khác ở Huế của Nga từ đâu không biết, cũng tiến về phía trước trách mắng Nga. Ra sức bênh vực trai đẹp.
“Là lỗi tại con. Con đã không tốt với cô ấy nên cô ấy mới giận con như vậy.”
Andrew nhanh chóng đóng vai nhân vật hiền hậu đáng thương một cách xuất sắc, đồng thời đóng vai nhân vật cao cả, nhanh chóng lên tiếng bênh vực Nga. Ánh mắt nhìn về phía cô thăm dò sắc mặt. Khóe mắt đuôi phượng từ mệt mỏi chuyển sang nét đắc thắng thầm kín.
Nga buông lõng vai mình, khuôn mặt vẫn đăm chiêu giận dữ không hề khuyên giảm dành cho người đối diện. Sau đó, cô quay sang giải thích với cô của mình.
“O à, đây không phải là khách của chúng ta. O đừng có cản con, để con đuổi hắn đi…”
“Không phải khách của nhà mình. Nhưng nếu anh ta đã có lòng viếng thăm và muốn đốt nhang cho anh con thì con cũng không nên đối xử bất nhã như vậy.” Người cô, chị gái trưởng của ba Nga lên tiếng rầy la đứa cháu gái xinh đẹp của mình.
Lần thứ hai trong vòng 15 phút của ngày hôm đó, Andrew tự nguyện kính trọng chào hỏi và ăn nói lễ độ với người mà anh cho là hạ đẳng hơn mình. Không tử tế sao được khi chính những người phụ nữ già nua khắc khổ, đen nhẻm phía trước mặt đã giúp anh nấn ná ở đây lâu hơn. Vì thế, không chần chừ đợi quyết định cho phép của Nga hay không. Andrew nhanh chân bỏ mặc Nga ở lại cửa nhà tang lễ, vội càng theo sau người cô của Nga vào trong cầm nhang thắp một nén cho Nhân.
Bỏ một phong bì trắng vào thùng cúng điếu, ánh mắt uy nghiêm thường ngày thoáng nét chua xót khi quét mắt qua tấm bảng cáo phó màu trắng chữ xanh. Dù Andrew không đọc được tiếng Việt, nhưng con số 25 trên tấm bảng đủ để anh biết được số tuổi của người trai trẻ hiền lành nhưng bất hạnh.
Đứng trước linh cửu nghi ngút khói nhang của Nhân, ánh mắt chua xót của Andrew vốn luôn uy nghiêm, lãnh đạm chuyển sang đau đớn khi nhìn tấm ảnh tang thương của chàng thanh niên trước mắt.
Nhân còn rất trẻ. Cái độ tuổi vẫn chưa được hưởng thụ, trải qua hết mùi vị cuộc đời. Vậy mà đã bị ép buộc chôn vùi vào lòng đất lạnh…
Andrew không ngờ, sự gặp mặt này lại là lúc người trước đối diện đã nằm trong quan tài đỏ kính mít kia. Giao tiếp với nhau chỉ bằng ánh mắt, đối diện bằng bức hình bi thương và trò chuyện bằng nén nhang vàng nhàn nhạt khói bay nghi ngút.
Cách đó không xa, Nga vẫn đứng bất động quay lưng về phía Andrew, miễn cưỡng cho anh hoàn thành xong phần cúng viếng của mình. Vì thế, cô không hề thấy người dù sinh trưởng ở nước ngoài lại nhớ và hiểu rõ thuần phong mỹ tục tập quán của người Việt Nam như vậy. Cách anh lạy, cách anh cầm nhang, thắp nhang rất là đúng đắn và hợp nghi thức cúng viếng.
Lặng thinh cầm nhang trên tay, dáng lưng thẳng tắp trong bộ đồ đen vô cùng sang trọng của Andrew nhìn thẳng về phía di ảnh của Nhân, khuôn mặt anh tú uy nghiêm nhưng ẩn chứa sự đau xót thầm kín. Và dù không có một lần chép miệng, chỉ có ánh mắt và tư duy đang âm thầm thề nguyền với người quá cố rằng, anh sẽ thay Nhân, yêu thương và chăm sóc Nga suốt đời. Tất nhiên, đó còn bao gồm cả lời hứa sẽ quan tâm và bảo bọc cả đại gia đình của cô.
Những lời thầm nguyện của Andrew dường như cũng bay vào cả quan tài lạnh lẽo, xuyên thấu vào cả lý trí và trái tim đã không còn hoạt động của người chết. Tuy nhiên, linh hồn Nhân thì vẫn quanh quẫn đây đâu. Vì thế, có phải anh đang tìm cách cám ơn và ghi nhận lời thề nguyền này. Và bằng cách này hoặc cách khác, cuối cùng, anh đã cố tình để những cây nhang nhỏ dù chỉ vừa mới đốt lên nhưng tàn nhang đã bắt đầu cong thành một vòng cung dài trước con mắt tò mò của những người có mặt.
Sau khi đợi Andrew đốt nhang xong, cô của Nga lịch sự mời Andrew ngồi vào bàn dành cho khách. Rồi sau đó, quay ra sau lưng mình, nơi có khoảng năm đứa cháu gái đang đội khăn tang mà mặt vẫn ngẩn ngơ nhìn Andrew không chớp mắt. Bà hạ giọng nói đủ lớn để kéo hồn phách lạc của cả năm cô gái về.
“Thiên Ngọc, mau đi dọn thức ăn mời khách!”
Thiên Ngọc thường ngày vốn rất làm biếng. Nhưng hôm nay vì nhà có chuyện buồn và vì sự xuất hiện của mỹ nam mà cô cho là còn đẹp hơn cả minh tinh Hàn Quốc. Thế là, không những cô mà cả năm cô gái khác tưởng chừng như chuẩn bị đánh nhau để giành phần ghi điểm trước anh chàng đẹp trai như tranh kia.
Chỉ 3 phút thôi, bàn đã đầy ắp thức ăn, Thiên Ngọc còn chu đáo đứng múc cháo gà vào tô nóng sốt mời Andrew dùng. Cháo liên tục bắn ra ngoài vì mãi lén mắt ngắm nhìn anh.
Lịch sự cảm ơn Thiên Ngọc, nhưng mắt Andrew cứ dán vào Thiên Nga. Trong lòng hơi thấp thỏm không biết cô sẽ phản ứng như thế nào. Anh vốn không thích ăn những loại thức ăn
Nga kiên nhẫn đợi Andrew thắp nhang xong là đã quá đủ rồi. Cô không còn muốn nhìn thấy mặt anh ở chốn này nữa. Vì thế, hung hỗ tiến về phía anh, chưa kịp để anh cầm thìa nhôm múc cháo. Cô đã đứng ngay bên cạnh ghìm giọng nói vì sợ cô của mình rầy la.
“Thắp nhang xong rồi thì cút đi! Tại sao anh còn ngồi lì ở đây nữa hả?”
Andrew đang định khuấy tô cháo để nó bớt nóng cho Nga ăn, Vậy mà trước mặt rất nhiều người xung quanh, cô lại xua đuổi anh như vậy. Thực lòng, Andrew mất mặt lắm. Dù từ ngày quen cô, da mặt anh đã dày thêm nhiều centimet. Tuy nhiên, nỗi bất lực và buồn bã thì ẩn chứa thầm kín. Vì quá sâu thẳm nên không phải người nào cũng có thể nhận ra được. Và Nga là một trong số người không có khả năng đó. Tất cả chỉ vì cơn oán giận đang quá sôi sục trong lòng cô đã hoàn toàn che mờ lý trí cô.
Andrew mím môi nhìn Nga không nói một lời nào, cũng không có ý định làm theo những gì cô vừa yêu cầu.
“Thiên Nga! Hôm nay, con bị làm sao vậy hả? Sao vô lễ với khách quá vậy?”
Nga vì quá tức giận Andrew, chẳng còn biết nghe lời cô của mình. Lần này, cô còn trừng mắt giơ ngón tay về phía cửa ra vào quát lớn.
“Anh có mau cút ra khỏi đây không thì bảo?”
Andrew lì lượm, cố gắng giữ bộ mặt thản nhiên như không có gì, trả lời một câu chẳng hề có liên quan gì với nhau.
“Em ăn gì chưa? Ngồi xuống ăn một chút đi!”
Giọng như ra lệnh nhưng lại vô cùng quan tâm. Andrew đẩy nhẹ tô cháo sang một bên bàn, kéo cả ghế nhựa xanh kế bên mình cho Nga ngồi. Vậy mà cô vẫn lạnh lùng, xem thái độ của anh như là một sự khiêu khích tính kiên nhẫn của cô. Vô cùng thô lỗ, cô tức giận giơ tay gạt cả chén cháo đang còn nóng hổi trên bàn xuống đất. Nét mặt mệt mỏi và xanh xao trông vô cùng đáng thương giờ rất khó coi.
XOẢNG.
Trong một khắc, chén cháo nóng bể tan nát trên nền nhà, cháo trắng với hành ngò xanh, tiêu đen đổ lênh láng trên sàn gạch màu nâu, vấy lên cả ông quần âu đen thanh lịch của Andrew.
“Thiên Nga!”
Trước thái độ vô cùng mất lịch sự và thô lỗ của Nga, người cô đang ngồi gần Andrew đã phải đứng dậy gằn lớn tiếng cảnh cáo và quở trách. Trong khi Andrew thì vô cùng khẩn trương, anh vội vàng đứng dậy trước mặt Nga, cầm bàn tay vừa thô bạo gạt chén cháo của cô xem xét, rồi nhìn từ trên xuống dưới người cô kiểm tra bằng vẻ khẩn trương xen lẫn lo lắng.
“Em có sao không? Có bị bỏng chỗ nào không hả?”
Vừa nói Andrew vừa chăm chú cầm hai tay của Nga lên trong sự vùng vằng của cô. Mọi sự quan tâm của anh lúc này mà nói, cho dù khiến người khác động lòng nhưng lại chẳng có thể lay chuyển được chút oán hận nào trong lòng cô. Vùng tay anh ra một cách lạnh lùng, cô hất mặt quát lớn.
“Ai cần anh giả tạo lo cho tôi? Tôi thừa biết, anh muốn cái gì. Tôi không chết vì một vết bỏng đâu. Anh đã an tâm chưa? Bây giờ, anh mau cút xéo khỏi chỗ này. Mau lên!”
Trước thái độ vô cùng kịch liệt của Nga, khuôn mặt Andrew thoáng chút thất vọng cùng bất lực. Nhưng sau đó, anh lấy lại vẻ điềm nhiên rất nhanh trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Anh đứng lên cúi đầu chào cô của Nga rồi quay sang hạ giọng nói với Nga như không có chuyện gì xảy ra. Tay còn đưa lên chạm nhẹ vào bả vai cô an ủi thân mật.
“Em giữ gìn sức khỏe. Có cần gì thì cứ nói với anh.” Andrew khẽ giọng.
“Có, tôi cần anh đừng có lãng vảng trước mắt tôi là đang giúp tôi đấy” Nga mím môi, mặt không vơi chút giận hờn nào, ánh mắt chán ghét không hề che giấu dành cho người trước mặt.
“Gặp lại em sau!”
Andrew vẫn một khuôn mặt bình thản, nhìn Nga một cái nữa rồi quay lưng bước đi khỏi khu vực tang lễ. Bóng dáng cao lớn của anh rời đi, mang theo mọi không khí vương giã và choáng ngợp ra khỏi khu vực thê thương của đám tang nghèo nàn.
Những ngày sau đó, Andrew không vào trong khu vực tang lễ nữa, nhưng chiếc Cadillac quen thuộc vẫn túc trực trước khu vựa nhà quàng Vĩnh Cửu suốt cả ngày lẫn đêm một các thầm lặng và kiên nhẫn…
Lần cuối cùng, Nga nhìn thấy Andrew là ở nghĩa trang Lái Thiêu. Khi công việc chôn cất Nhân hoàn tất, cô không về với mọi người mà ở lại cùng ông anh họ xa để thanh toán tiền chi phí đám tang cho nhà quàng. Lúc đó, cô rất ngạc nhiên khi chủ nhà quàng khoát tay bảo có người đã thanh toán hết rồi.
Vì bên phía gia đình ông Thiên và bà Nguyệt không có đất đai để chôn cất thi hài Nhân, nên Nga đã vay mượn tiền để mua nơi chôn cất anh trai mình. Cô không chọn hình thức hỏa táng cho anh vì muốn đợi chờ phía cảnh sát tỉm kiếm phần thân thể còn lại cho trọn vẹn. Số tiền cúng điếu cho ma chay từ những người bạn và khách khứa quen biết cộng với sự giúp đỡ từ họ hàng ở Huế cũng vừa khít, đủ để trả những chi phí cho đám tang. Số tiền này thật ra chưa bao gồm phong bì trắng mà Andrew đã bỏ vào thùng phúng điếu những ngày trước. Khi kiểm tra tiền và ghi chép tên của khách đã đến viếng đám tang, cô đã không mở phong bì đó ra. Đó là một phong bì mỏng tanh. Cô không biết trong đó có bao nhiêu tiền? Nhưng cô đoán nó sẽ đủ chi trả cho tất cả những thứ mà cô cần thanh toán, tất cả những khoản nợ mà cô đang mang trên người. Tuy nhiên, cô lại kiên quyết không nhận nó. Cũng như không nhận luôn phần của Tiệp. Cô thực sự không muốn dính dáng hay nợ nần gì đến hai con người này nữa.
Sau một lúc suy nghĩ, Nga đinh ninh có lẽ người đã làm việc này là Andrew. Chỉ vì chỉ có anh ta mới có khả năng làm điều này cho gia đình cô. Mệt mỏi lê bước chân nặng nề ra khỏi khi vực nghĩa trang, đang phân vân không biết phải trả số tiền này lại cho Andrew thế nào thì Nga đã gặp anh ngay trước cổng khu vực này. Khi cô đang lóng ngóng tìm xe ôm để đi về nhà thì chiếc Cadillac sang trọng đen bóng loáng đổ phịch ngay trước mặt. Như mọi khi, Tiệp nhanh chóng bước xuống mở cửa xe sau cho Nga.
Đứng đủng đỉnh một hồi nghĩ suy nhìn vào trong xe, Nga quay sang nói với người anh họ bắt xe ôm về nhà, còn mình thì bước vào xe ngồi cùng Andrew và lên tiếng nhờ Tiệp đưa đến một quán cà phê gần đó.
Nhà hàng Huế Thương.
Nhíu mày nhìn tấm biển ghi tên nhà hàng, Nga quay sang nhìn lên phía Tiệp khó hiểu. Cô nhờ anh đưa đến quá cà phê mà sao lại chạy đến chỗ quán ăn thế này? Không cho cô có cơ hội hỏi Tiệp, Andrew cất giọng bình thản thường ngày. Tuy nhiên, ánh mắt sủng nịnh và nuông chiều thì vẫn luôn dành cho người đối diện.
“Trưa rồi, em ăn một chút gì đi. Mấy ngày qua, chắc em không ăn gì. Mặt mày xanh xao quá. Khi nào chúng ta quay lại Bangkok, anh sẽ cho người tẩm bổ lại sức khỏe của em.”
Nghe đến từ Bangkok, Nga thiệt muốn tông cửa xe nhào ra ngoài chạy trốn. Nhưng vì cô có việc cần nói chuyện với Andrew nên mới cố ghìm cơn giận vào trong lòng, miễn cưỡng bước xuống xe mà đi theo anh vào trong. Cô thực sự không thể nào hiểu nổi, sau chuyện đau lòng này mà anh vẫn một mực khăng khăng giữa ý định ép buộc cô đi cùng anh sang Thái Lan.
Tất cả đều là chủ ý của Andrew. Khi hai người vừa vào trong, cô đã thấy nhà hàng chuẩn bị bàn hết rồi. Lúc ở cửa, Nga có thấy khách đến nhưng lại quay đầu đi ra. Vì nghe nói có người đã bao toàn bộ nhà hàng rồi. Quay qua nhìn anh, cô chỉ thấy vẻ bình thãn thường ngày. Ánh mắt chẳng hề lay động hay bộc lộ tâm tình gì. (LTG: chắc sợ bả nổi cơn điên thì bị quê nên ổng bao hết nhà hàng ^_^)
Kéo ghế cho Nga rồi ngồi sát bên cạnh, Andrew khoát tay khi người phục vụ hỏi cả hai muốn dùng gì.
“Có gì ngon, mang hết ra đây!”
Không mất quá lâu cho một bàn đầy ắp các món đặc sản Huế, mùi thức ăn bay thơm phức nhưng lại chẳng động lòng khướu giác và vị giác của Nga. Miệng cô thấy đắng nghét, dù hai món ruột là bún Hến và bún bò Huế đang chiễm chệ trên bàn. Cô lấy làm lạ, không biết vì sao Andrew lại biết cô thích những món ăn kia. Nhưng thực sự, trong lúc này, cô cũng không hơi sức đâu mà nghĩ nữa.
Thấy Nga mặt mày bơ phờ, Andrew tự tay cầm muỗng lên, múc cho cô một miếng cơm và thức ăn vào chén, anh đặt trước mặt cô nhẹ giọng nói.
“Thiên Nga! Ăn đi …”
Nga không thèm nhìn chén cơm một cái, bỏ tay vào túi xách có in họa tiết Xơ-đăng lấy ra phong bì trắng đế lên bàn, đẩy về phía Andrew.
“Tôi gửi lại anh cái này. Cám ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi không thể nào nhận nó được. Phiền anh gửi lại cho Tiệp dùm tôi luôn.”
Andrew thở nhẹ một cái, lắc nhẹ đầu một cái, đẩy phong bì sang một bên như chẳng quan tâm đến chuyện này, khiến Nga rất bực dọc. Anh cầm muỗng đặt vào tay cô thúc giụt.
“Ăn đi em…”
“Tôi không ăn…” Nga bực bội bỏ muỗng vào chén.
Andrew kiên nhẫn lấy chén khác, gắp món ăn khác vào chén lần nữa. Y như lần đầu, anh cầm muỗng đặt vào tay Nga trong ánh mắt khó chịu của cô.
“Món này ngon nè…” Thực sự. Andrew cũng chưa ăn bánh bột lọc bao giờ, nghe <đồn> là rất ngon thôi. (LTG: nhỏ đang mệt, ăn món này mắc nghẹn cho chết hả cha?)
Nga vẫn không chịu ăn, thở phì một cái mệt mỏi lên tiếng.
“Andrew…”
“Gì? Cục cưng?”
Mắt Andrew có vẻ sáng lên khi nghe Nga gọi tên mình như vậy. Mấy ngày rồi anh không được nghe như thế nên nhớ lắm. Nhưng chỉ một khắc thôi, mặt anh đã đen thui lại.
“Đừng làm phiền tôi nữa có được không?” Nga buồn rầu nói như van xin.
Không phản ứng và như không nghe thấy lời Nga nói, Andrew thờ ơ gắp thêm bánh bột lọc.
<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo.
“Em ăn đi…”
“Đừng cố công bắt ép tôi sang Thái Lan có được không?”
“Em không thích ở Thái thì về Sundance…” Andrew trả lời trớt quớt.
Andrew vẫn thờ ơ nói, giống như là mọi việc đều đã được xếp đặc, Nga chỉ mỗi việc nghe theo mà thôi. Chẳng quan tâm khuôn mặt đã đanh lại khó chịu của cô, anh cầm ly nước cam, chìa ống hút ngay chính xác miệng cô dịu giọng nói.
“Em uống chút nước đi. Môi khô hết rồi…”
“Tôi không muốn đi đâu hết. Tôi chỉ muốn ở với gia đình tôi thôi…”
Andrew giống như không nghe gì hết, lẳng lặng bắt ép Nga làm theo lời anh nói.
“Thiên Nga! Uống chút nước cam đi hả. Ngoan nào!”
XOẢNG.
Quá bực bội vì hành động bắt ép và khống chế day như đỉa của Andrew, Nga gạt tay khiến ly nước cam văng xuống nền nhà trước những con mắt bất ngờ của những phục vụ bàn đang đứng gần đấy. Không cần nhìn, Nga cũng đủ biết họ đang xì xầm vì thái độ bất nhã của cô. Cô cũng thấy xấu hổ nhưng không ngăn được lửa giận đang cháy trong lòng.
“Anh không nghe những gì tôi đang nói sao?” Nga cao giọng.
Andrew không trả lời. Nhìn về phía nhân viên phục vụ. Nhanh chóng sau đó, nền gạch đã sạch trơn.
“Em có thể chọn bất cứ nơi nào. Nhật Bản, Mã Lai, Maldives, Mĩ, Anh, Pháp, Đức…Bất cứ nơi nào, anh cũng sẽ chiều theo ý em. Miễn em nói
Vừa nói, Andrew vừa cầm ly nước lọc lên uống. Ánh mắt hỗn tạp chẳng biết nghĩ gì.
Bên ngoài chiếc xe đen với biển số ngoại, Tiệp vẫn ra sức cho cấp dưới lùng sục người có tên Sunshine.
Nga vì tức giận mà nhìn Andrew trân trân, giọng nghẹn lại không thể nói nên lời.
Bình thãn nhìn Nga, Andrew nói tiếp, giọng nghiêm túc yêu chiều.
“Em không cần phải lo. Anh đã sắp xếp một nơi rộng rãi, tiện nghi cho gia đình em rồi. Ngay hôm nay, mọi người có thể dọn vào. Từ giây phút này, anh sẽ đảm bảo một cuộc sống tốt cho gia đình em. Em đã yên tâm chưa?”
Nga mím chặt môi, mắt căm phẫn nhìn Andrew, lòng ngực vì tức mà trở nên đập mạnh, ngón tay bấu chặt da thịt, in từng ngấn sâu hoắc.
Anh là ai mà định liệu cả cuộc đời tôi? Chẳng những thế còn áp bức tôi làm theo tất cả những gì anh sắp xếp.
Khuôn mặt giận dữ của Nga không làm Andrew chùng dạ, cầm nĩa ấn vào miếng bánh bột lọc, đưa lên miệng cô hạ giọng nói.
“Ba ngày nữa, chúng ta về lại Sundance. Sau đó, em thích chỗ nào thì dọn tới chỗ đó..”
XOẢNG.
Nguyên chén bánh bột lọc và chiếc nỉa trên tay Andrew rơi xuống đất, bể tan nát trong ánh nhìn đầy giận dữ của Nga. Cô hét lên.
“Anh là ai mà dám điều khiển tôi? Anh có cái quyền gì mà định đoạt tất cả? Tôi không muốn đi hết. Anh rõ chưa hả?”
Trước sự kích động phản bát của Nga, Andrew mặt vẫn tỉnh bơ, búng tay một cái. Nhân viên phục vụ chạy đến lau dọn mọi thứ trong chớp mắt.
Cầm ly nước cam mà nhân viên phục vụ mới mang ra, Andrew kiễn nhẫn cầm lên, chìa ống hút về phía miệng Nga lần nữa, hạ giọng nói.
“Là con gái, em không nên la hét lên như vậy. Uống nước cam đi, rồi muốn…. la tiếp cũng được.”
“Anh đang trêu tức cho tôi chết phải không?”
Nga dùng hết sức nạt nộ vào mặt Andrew khi nhìn anh dửng dưng để tô bún bò Huế trước mặt.
“Món này cũng rất ngon…”
Nga ôm ngực ngăn cục tức đang chạy lên cổ họng, kéo tấm vải trải bàn, hất tung tất cả đồ ăn xuống đất.
RẦM…XOẢNG…XOẢNG…
Sau âm thanh chói tai đó, đồ ăn trên bàn đã đổ bể tan nát dưới nền nhà trước ánh mắt bình thãn của Andrew. Cử chỉ quan tâm duy nhất của anh là cầm tay cô lên xem có bị thương gì không. Sau đó, anh dửng dưng hất mặt gọi phục vụ đến quét dọn.
Nhanh như tên lửa, giống như là đã chuẩn bị từ trước, dưới đất, là năm nhân viên phục vụ đang lau dọn bàn. Trong lòng ai cũng bức bí và oán trách cô gái hung dữ với dáng dấp trắng toát như xác chết kia. Lòng tự hỏi, người đàn ông điển trai giàu có này yêu thương cô vì lẽ gì.
Nga nhìn nhân viên đang dọn dẹp dưới đất thì áy náy náy lắm, giận mình đã hành động hồ đồ. Nhưng khi nhìn vẻ lạnh lùng như không có chuyện gì xảy ra của kẻ bên cạnh thì ý nghĩ này tan biết nhanh sau đó. Nếu không làm như vậy, cô có mà ức chết đến điên mất thôi.
Chỉ một phút sau đó, khăn trải bàn trắng tinh đã được phủ lên, thức ăn lại đầy ắp trở lại như ban đầu. Nga nhắm mắt lại bất lực, đứng lên đi thẳng vào phòng vệ sinh trong ánh mắt đắc thắng của Andrew.
Cho em bướng bỉnh, cứng đầu cỡ nào!
Quay trở lại bàn, Nga ngồi phịch xuống mệt mỏi. Vừa cất miệng muốn nói gì đó thì đã bị chén cơm Hến trước mặt làm cho dừng lại, ánh mắt đang chán ghét người trước mặt tự nhiên chùng xuống thấy rõ. Andrew vẫn không hề giận một chút nào, kiên nhẫn đưa muỗng cơm lên tận miệng cô, dỗ dành như con nít.
“Thiên Nga! Ăn một miếng đi…”
Nhìn muỗng cơm Hến trước mặt, hai dòng nước mắt của Nga lại rơi đều đều. Anh Nhân của cô khi còn sống rất là thích món này. Có lần, cô tự tay vào bếp nấu cho anh nhưng bị khét hết trơn. Anh không những không trách mà còn dẫn cô ra tiệm ăn. Nhớ đến đây, lồng ngực Nga đau không thể tả, tay cứ liên tục đấm vào lồng ngực mình đến đỏ chét cả lên, làm Andrew phải nhanh tay bỏ muỗng xuống ngăn lại dỗ dành.
“Thiên Nga! Em làm gì vậy? Xin em đừng đánh nữa. Đừng làm đau bản thân mình có được không? Nếu muốn đánh thì đánh anh đây này.” Andrew hoảng hốt nói, hai tay nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô ngăn lại hành động đột ngột này.
Dù Nga không bộc lộ tâm tình, nhưng Andrew cũng có thể đoán cô đang nhớ đến anh trai mình. Phút cuối cùng nhìn chiếc quan tài của Nhân từ từ được đưa xuống lòng đất lạnh, Nga là người duy nhất trong gia đình không rơi một giọt nước mắt nào. Cô đứng lẳng lặng bên cạnh ông Thiên, làm chỗ dựa cả về tinh thần lẫn thể xác cho ông, đưa đôi mắt vô hồn nhìn hình ảnh bi thương trước mắt. Lúc đó, Andrew đang đứng từ phía xa. Trong lòng thực sự rất muốn tiến đến gần mà ôm cô vào lòng an ủi nhưng anh đã không làm vậy. Có những lúc, con người ta cần được ở một mình. Và có những lúc, con người ta cần một bờ vai. Như ngay lúc này chẳng hạn.
Nắm hai tay Nga ngăn lại hành động đau đớn của cô, Andrew kéo đôi vai gầy guộc vào lòng ôm siết thật chặt, vuốt ve mái tóc dài rối bù xù của cô, vỗ vỗ tấm lưng đang nấc lên từng cơn liên tục.
Lúc đó, Nga rất muốn đánh Andrew thật đau. Nhưng vì sức lực của cô cạn kiệt mất rồi, nên chỉ biết vùi mặt vào bả vai anh, khóc ướt cả một bên áo sơ mi đen thanh lịch. Tiếng an ủi đều đều của anh vẫn đều đều bên tai.
“Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, em vẫn còn có anh…”
Câu nói của Andrew không những không làm Nga thấy vững dạ hay vơi đi đau đớn chút nào, mà nó còn khiến cô nổi điên, ra sức đẩy người anh ra căm phẫn nghiến răng nói từ từ.
“Tại anh mà ra tất cả. Giờ đây, anh còn lên giọng giả nhân giả nghĩa nữa sao? Tôi chẳng cần anh giúp đỡ gì hết. Anh chỉ toàn đem rắc rối đến cho tôi thôi. Biến ngay! Biến ngay khỏi mắt tôi!”
Nga hét toáng lên giữa nhà hàng rộng lớn, nước mắt như mưa rơi lã chả, lòng đau đớn như có ai cào xé khi khuôn mặt Nhân cứ chập chờn trong màn sương đã giăng kín nơi khóe mi.
“Thiên Nga…”
Andrew mím môi nhìn Nga, gân xanh nổi lên gương mặt góc cạnh, cơn giận bị anh cố đè nén vào trong để không phải lớn tiếng với cô. Phải nói là từ ngày cô có ý định tự xác ở Sundance, anh nuông chiều cô hết lòng, nhịn nhục cô hết mực nên sinh ra hư hỏng.
“Gì? Anh muốn nói gì anh nói đi. Nói xong thì làm ơn để cho tôi được yên. Đừng có mà lãng vãng trước mặt tôi. Nhìn anh là tôi lại nổi điên, muốn đánh, muốn giết chết anh thôi…”
“Anh biết em đau lòng. Anh thực sự cũng rất buồn vì chuyện của Nhân….” Andrew cố gắng chùng xuống.
Không cho Andrew nói tiếp, Nga ngắt lời anh, cười lớn đau khổ như người mất trí.
“Ha ha…Cái loại máu lạnh như anh thì biết gì mà buồn, mà đau lòng. Anh có hiểu được lòng tôi không? Anh có hiểu được nỗi đau của gia đình tôi không? Ha ha, cái loại người đê tiện như anh thì làm gì hiểu được. Tôi nói cho anh biết, có chết tôi cũng sẽ không bao giờ để cho anh thõa mãn ý định của anh đâu. Anh muốn giữ tôi bên mình để mà giam cầm tôi, để mà chiếm đoạt thân xác tôi có đúng không? Tôi sẽ không cho anh cơ hội toại nguyện đâu. Có chết tôi cũng không cho anh có được điều đó đâu. Vì thế, anh đừng có cố công mà đóng kịch nữa. Nói thật, anh không có năng khiếu làm diễn viên đâu. Nếu có, anh chỉ có thể đóng vai ác ôn biến thái ăn thịt người thôi…”
Nga cứ luôn miệng trù dập Andrew, không tiếc lời dùng những câu từ cay nghiệt mà mắng chửi anh. Vậy mà anh chẳng giận hay trách cứ một lời. Không những thế, anh còn áp bàn tay mình vào gò má đẫm lệ của cô, bắt buộc cô phải nhìn vào thẳng khuôn mặt mình. Từng câu từng từ chắc nịch thốt lên mà không sợ những người khác nghe thấy.
“Là anh thật lòng…Cho dù trước giờ, anh có làm điều gì sai trái đi nữa. Nhưng với em là thật lòng..Ngay lúc này đây, cũng là thật lòng hơn bao giờ hết. Anh muốn nhìn em vui khỏe, anh chỉ muốn mang lại hạnh phúc cho em. Thiên Nga! Em có hiểu không hả?”
Gạt tay Andrew ra, Nga cười cợt nhìn anh. Ánh mắt không những nghi hoặc mà hoàn toàn không chút tin tưởng những gì anh nói.
“Anh thật lòng tốt với tôi đến như vậy sao? Với những gì anh đã gây ra cho tôi, tôi gọi lòng tốt của anh là diễm phúc hay là bất hạnh đây?”
“Anh xin lỗi em, Thiên Nga! Hãy tha lỗi cho anh có được không? Sở dĩ, anh luôn muốn giữ em bên cạnh là vì anh…”
Bớt kích động lại, Nga lãnh đạm nhìn Andrew. Cô không cho anh nói hết câu. Hay nói đúng hơn, những lời anh vừa nói ra chẳng lọt vào tai cô một chữ nào. Cô nhìn thằng vào mắt anh không trốn tránh, miệng khẽ khàng hỏi một câu.
“Anh muốn tôi tha lỗi cho anh?”
Andrew gật đầu hối lỗi. Bàn tay màu bánh mật nắm lấy tay cô như muốn cho cô thấy sự thành tâm.
“Anh thiệt lòng muốn tôi vui vẻ và hạnh phúc?”
Bàn tay Andrew càng siết chặt bàn tay nhỏ bé trắng xanh của Nga, anh gật đầu nhìn cô say đắm. Khuôn mặt thành thật hơn bao giờ hết nhưng cô lại chẳng thể nhận ra.
Nga đưa bàn tay còn lại áp lên mu bàn tay Andrew đang đặt trên đùi mình, nhẹ nhàng gỡ ngón tay anh ra. Từng ngón, từng ngón một cho đến khi anh chẳng thể nào có thể chạm vào người cô. Sau đó, cô mới hạ giọng nói một câu. Lời lẽ của nó như là một lời tuyệt tình, đồng thời cũng như là một lời van xin. Nó ngắn gọn, không một lời nặng nề hay hằng học. Nhưng nó lại làm anh đau đến xé lòng, không đau đớn một lần mà từng chút từng chút một ngấm ngầm đâm thẳng vào tim.
“Vậy thì…hãy buông tha cho tôi.”
Thế là Andrew buông tha cho Nga, chính thức buông bỏ bàn tay mà anh đã từng muốn nắm chặt. Rời xa bàn tay mà anh đã từng thề có chết cũng sẽ không bao giờ buông. Anh quyết định điều này vì anh thực lòng muốn cô được hạnh phúc. Chẳng phải cô đã nói, chỉ cần nhìn mặt anh là cô thấy đau đớn khôn nguôi. Chỉ cần nhìn mặt anh là cô lại nhớ đến cái chết đau lòng của anh trai mình. Vì thế, anh thà chịu để mất cô còn hơn phải nhìn cô sống trong đau khổ dày vò khi phải đối mặt với anh.
Nhưng việc nghĩ và làm là hai điều hoàn toàn khác nhau, là hai khoảng cách dài xa xăm vô tận. Bởi vì nghĩ là việc vô cùng dễ dàng, còn làm thì thật khó khăn khổ sở biết bao nhiêu.
Và có lẽ, Andrew sẽ chẳng thể nào làm được điều này nếu như Nga không bỏ trốn, âm thầm chuyển chỗ ở trong đêm khuya khoắt và kỹ càng đến độ không để lại bất cứ giấu vết nào.
Đến nay đã 4 tháng, anh không gặp cô…
Không ngờ, bây giờ, hai người lại đối mặt với nhau trong hoàn cảnh dở khóc, dở cười như thế này…
Trong căn phòng xa hoa lộng lẫy, ánh đèn trắng đục chiếu lên khuôn mặt ngỡ ngàng của Andrew, còn Nga thì vẫn đau đáu nhìn anh trách cứ. Đôi mắt to tròn cứ dán về phía anh cho đến khi phát hiện chúng vô tình chuyển hướng xuống nửa thân người dưới của anh. Sau đó định vị không di dời khỏi khu vực
AHHH
Vì mãi lo nhìn Nga, Andrew vẫn còn giữ nguyên hiện trường như nhộng trước mặt cô một cách thoải mái. Không biết là cố ý hay vô tình. Nhưng lúc này, cô nghi ngờ là cố tình nhiều hơn vô tình.
“Trời đất ơi! Cái tên biến thái này…Sao, sao anh không mặc đồ vô vậy hả? Andrew Việt Trần! Sao lúc nào anh cũng bắt tôi xem phim mát của anh hết vậy?”
Sau lúc phút ngỡ ngàng, Andrew ngữa mặt lên trần nhà cười ngây ngô một cái. Cúi người nhặt lấy chiếc khăn từ dưới sàn quấn quanh nửa thân người dưới lại. Vừa làm động tác vô cùng thành thạo, anh vừa cười cười nói. Mọi thứ diễn ra vô cùng tự nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra 4 tháng trước đây.
“Chính em kéo khăn ra khỏi người anh mà còn la làng gì nữa? Anh đang tự hỏi là em làm điều đó vì quá sợ hãi hay là quá kích thích trước
Nga không chờ để xác minh Andrew đã che đậy thân thể lại hay chưa. Cô quay sang cong môi mắng anh rồi tính gì tính.
Mặc dù chỉ là giây phút thoáng qua khi nhìn
Mặc dù, Nga chưa bao giờ nhìn thấy
Mặc dù, Nga chỉ nhìn thấy những thứ đó khi bị ép buộc xem tranh ảnh thỏa thân của đàn ông lúc còn ở Đệ Nhất.
Nhưng Nga xấu hổ rằng, mình đã vô thức so sánh chúng với nhau trong một giây ngắn ngủi và đã đi đến kết luận chắc chắn. Andrew tự hào về báu vật của anh ta là hoàn toàn đúng rồi!!!!
<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo.
“Đồ biến thái! Anh nghĩ ai cũng như anh hả?” Nga gào lên.
“Thôi được rồi!”
Andrew xua tay, bước chân dài tiến đến gần trước mặt Nga hơn, hai tay thân mặt đặt lên vai cô vô cùng tự nhiên cười cười nói. Vẻ mặt bình thãn như chưa bao giờ có những chuyện đau lòng xảy ra trong quá khứ. Có phải người ta nói, thời gian có thể hàn gắn vết thương lòng là đúng?
“Em không cần phải phủ nhận vị sợ anh nghĩ em . Anh biết là em rất nhớ anh, nhưng mà đâu cần em phài tỏ ra vồ vập mất kiên nhẫn đến như vậy. Vừa gặp lại đã đưa mặt vào đó mà hôn hít là sao? Mà nói thiệt, anh thích lắm nha. Làm một phát nữa được không? Lần này là anh tình nguyện hiếng dâng.”
Nga tức đến độ cắn đến bật máu ở môi, cong chân đá vào nơi nhạy cảm của Andrew một cái làm anh đau điếng, vội vàng ôm lấy nơi đó la hét lên om sòm như muốn chấn động cả Paradise.
AHHHH…
“Thiên Nga, em có cần ác như vậy không hả? Em biết là đau lắm không?”
Nga bị chọc sôi máu. Nhất thời, tự nhiên quên đi nỗi đau đớn trước đây. Cô cong môi hất mặt mắng anh in ỏi.
“Cho anh chừa cái tật nói bậy. Cái tính biến thái của anh vẫn như cũ, chẳng giảm đi được chút nào mà càng ngày càng nặng hơn đó. Đánh cho anh chừa, kẻo anh lại đi làm khổ thiên hạ như làm khổ tôi đây này.”
Mặt Andrew vẫn còn đỏ rần vì la hét, vậy mà vẫn đôi co trêu ghẹo Nga.
“Thiên Nga! Em quên là anh đã thề sẽ chỉ biến thái với mình em sao? Em thấy anh vậy chứ giữ gìn cho em lắm đó nha.”
“Anh nói hay quá nhỉ? Con người của anh thay lòng đổi dạ như thay áo. Giữ gìn cho tôi à? Nếu tôi được diễm phúc đúng như anh nói. Thì anh giải thích thế nào về chuyện vừa xảy ra trong phòng khách kia đi.”
Những lời Nga nói không những không khiến anh bối rối mà còn tỏ ra vui mừng trong đáy mắt. Miệng nở nụ cười tuyệt đẹp ra sức trêu chọc cô.
“Em lén nhìn?”
“Làm gì có chuyện đó hả?” Nga cao giọng cãi. Rõ ràng cô chỉ nhìn có ba lần à.
“Ghiền lắm phải không?” Andrew nháy mắt.
“Ghiền cái đầu heo của anh.” Nga nghiến răng, hận không bẻ hàm răng trắng tinh kia.
Andrew cười, làm ra vẻ suy nghĩ rồi trêu tiếp. Thực sự, chủ đề khiến anh và cô đang đấu khẩu tạm thời khiến những hiềm khích, đau thương trước đây được xoa dịu đi phần nào. Sự lo lắng trong lòng anh tan biến đi phần nào. Còn nỗi đau cô đang mang cũng tạm thời lắng nhẹ xuống.
“Ah, anh biết rồi nha. Thì ra là em ghen chứ gì? Nhưng mà em đừng lo. Anh vẫn còn sức
“Đồ dâm đãng! Anh có câm cái miệng thối của anh lại không hả?”
Nga hét lên, cầm cái điều khiển TV ngay bên cạnh ném vào mặt Andrew nhưng anh đã nhanh chóng chụp kịp. Chẳng hề tỏ vẻ khó chịu trước hành động vừa rồi của Nga, vì thực sự anh nhớ tính bạo lực của cô muốn chết.
Khuôn mặt anh tuấn lắng xuống một giây khi anh quét mắt qua ngực áo của Nga, khiến cô vội vàng đưa hai tay lên ngực quay người khép nép, miệng la làng.
“Anh làm gì mà nhìn ngực áo tôi hả?”
Nga vì làm việc quá sức nên ốm o gầy mòn. Vậy mà không hiểu sao tên biến thái này lại nhìn ngực cô rồi phán một câu.
“Lâu ngày không gặp, nay nhìn em <đẫy đà> lắm nha. Quyến rũ ghê. Anh thích. Anh thiệt là rất thích đó…”
“Đẫy đà cái đầu heo của anh. Còn anh trông ốm hơn trước. Khỏi hỏi lý do, tôi cũng biết vì sao.
Andrew buồn cười trước câu nói của Nga. Rít một hơi thuốc dài trên mội, anh lại quét mắt qua khuôn ngực cao vút của cô rồi mỉm cười vu vơ, khiến cô bực mình quay người đi chỗ khác né tránh, miệng lẩm bẩm chửi.
Người gì dâm đãng hết mức!
Thật ra, nếu Nga hiểu được tâm ý của Andrew thì có lẽ đã không nghi oan cho anh như vậy. Chỉ là mỗi lần anh đọc đầy đủ họ tên cô thì cảm thấy vui. Quét mắt lên bảng tên bằng kim loại vàng trên ngực áo cô, anh lại mỉm cười bí ẩn.
Trần Thiên Nga.
Trần Việt Andrew.
Thật là một sự trùng hợp!
Andrew biết họ tên cô đã lâu, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy vui trong lòng. Có phải, vốn dĩ, cả hai sinh ra là đã dành cho nhau? Vì thế, sự quay lại này của anh cũng như một điều an bày của số phận. Và cho dù, đó có phải là định mệnh hay không. Anh thề sẽ là người nắm giữ số phận, định mệnh của chính mình.
Cô và anh sinh ra là để dành cho nhau.
Lần này, anh quay lại là vì vẫn còn quá nhung nhớ đến cô.
Suốt nhiều tháng qua, anh nhớ thương cô da diết, điên cuồng ra sức tìm kiếm khắp Sài Gòn.
Lần này, nếu cô không muốn rời xa mảnh đất mà anh gọi là “khỉ ho cò gáy” này thì anh cũng sẽ chiều theo ý cô.
Anh nhất định muốn được nắm tay cô lại một lần nữa.
Lần này là buộc chặt không buông.
Andrew đã thề lần cuối cùng,
Mãi mãi không buông!
Hay nói nôm na là sẽ “đeo dai như đỉa đói” luôn.
Andrew cứ đứng đó nhìn Nga rất lâu trong sự bối rối của cô. Sau đó, anh đột ngột tiến đến bên cô, lấy tay vuốt vuốt nhẹ những sợi tóc rơi vãi xung quanh gương mặt cô với cử chỉ rất nhẹ nhàng cùng ánh mắt yêu thương thầm kín. Sau đó, anh nói với cô nửa đùa, nửa thật. Cũng có thể hiểu như một lời tỏ tình bá đạo chưa từng có.
“Thiên Nga! Nếu em đồng ý chịu về lại bên anh. Anh thề là sẽ
“Tên khốn kiếp này! Anh tưởng tôi giỡn với anh hả? Anh lo mà
“Anh không yêu họ.” Giọng chắc nịch chưa từng có.
“Đây là điều vớ vẩn cuối cùng mà tôi muốn biết trên đời đó. Tôi là gì mà anh phải thanh minh với tôi?” Nga quay lưng định bỏ đi.
“Nếu em gật đầu đồng ý về bên anh. Anh sẽ không làm như vậy nữa. Chỉ …
Nga cầm nguyên cái bình bằng sứ đắt tiền, ném thẳng về phía Andrew nhưng anh đã né kịp. Không giận mà còn cười nói.
“Đừng lo! Anh đền…”
Nga tức đến độ đứng thở phì, hông biết vì giận hay vì đang lo sợ cái bình đắt tiền quý giá đã bị bể tan nát trên nền nhà. Từ ngày gặp cái tên dâm đãng này, hai lỗ tai của cô bị tra tấn kinh khủng vị cái khói nói bậy của anh.
Cầm điếu xì gà khác lên hút, Andrew tựa người vào thành ghế, nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, tâm tình chẳng ai có thể đoán biết được anh đang nghĩ gì. Sau một lúc thì cất giọng châm chọc, khi Nga vì ánh nhìn của anh mà quay mặt đí chỗ khác.
“Sao em hay bị dị ứng với những vấn đề về kiến thức tình dục quá vậy? Em không biết là những người hay quan hệ tình dục nhiều thì sống day sao? Tốt cho sức khỏe nữa…”
Nga nâng mắt liếc Andrew một cái, bỏ ngoài tai những điều vớ vẫn anh vừa nói ra.
“Anh nói thiệt đó. Có sách nghiên cứu chứng minh đàng hoàng. Nếu muốn thật hay không? Em cứ thử coi họ nói đúng không? Gì chứ chuyện này anh nhiệt liệt giúp đỡ em đến nơi đến chốn luôn đó. Em đừng có ngại, có nhu cầu thì lập tức báo anh biết để
Nga đang định đi tìm xe dụng cụ, nghe Andrew trêu thế thì quay phắt lại, hung hổ mà bóp cổ anh.
“Cái tên chết tiệt này. Anh câm mồm lại chưa hả?”
Andrew vẫn giữ bộ mặt cười cợt nhìn Nga một lúc. Cho đến khi cô thu dọn xong đồ để bỏ vào xe rời khỏi phòng thì anh mới trầm lặng lại. Nghĩ đến việc cô bước chân ra khỏi phòng là anh thấy lòng mất mát khó tả. Chỉ muốn được nhìn nhau mãi như thế này.
“Tôi đi làm việc đây.” Nga hạ giọng nói. Sau đó, khi cô định quay lưng đi thì nhớ ra điều gì đó nên quay lại nhắc nhở. “Gặp như vầy thôi. Đừng có làm phiền tôi. Coi như tôi năn nỉ anh đó.” Ánh mắt cô tràn ngập bất an khi nói câu này.
Ánh mắt phượng hoàn toàn mất vẻ phóng túng, man mát buồn nhìn dáng lưng mảnh mai của cô.
Em ốm quá! Chắc bao lâu nay phải chịu khổ cực như thế này.
Nhìn thân thể xanh xao của cô làm anh đau lòng chết đi được. Chỉ muốn chạy đến mà ôm lấy một lần cho thỏa nỗi nhớ thương bao ngày xa cách.
“Thiên Nga…” Andrew buộc miệng gọi cô, giọng hơi cao nhưng chất chứa yêu thương.
Nga dừng bước chân, quay người lại nhìn anh bình tĩnh hỏi.
“Có chuyện gì?”
Andrew tiến từ từ lại gần hơn phía Nga trong ánh nhìn nghi hoặc của cô. Đứng gần cô một hồi lâu rồi mà vẫn không trả lời được câu hỏi của cô. Cuối cùng, anh lại dùng hành động thay cho lời nói, đột ngột đặt hai tay lên vai cô kéo vào lòng, đôi cánh tay rộng rãi của anh bao bọc thân người cô. Khuôn mặt anh cúi xuống, áp mũi vào mái tóc được cột cao gọn gàng của cô rồi khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi dài.
Mùi vị của cô luôn làm anh ngất ngay. Hương vị quyến rũ đặc biệt này dày vò anh từng đêm không dứt. Nhớ nhung khắc thoải không cách nào ngăn được.
Trước hành động của Andrew, Nga hơi bất ngờ và ngượng vì cô ra ngoài từ trưa đến giờ, làm việc bằng sức nên mồ hôi tuôn như thác đổ. Vậy mà anh cứ hít lấy mùi vị trên người cô như mọi khi làm cô ngượng đến chín cả mặt, bàn tay nhỏ nhắn nhanh chóng đặt lên lồng ngực anh vói ý định đẩy ra nhưng bất thành.
“Ngỗng nhỏ! Anh rất là nhớ em đó. Tại sao lại rời bỏ anh. Anh đã tìm em khắp cả Sài Gòn rộng lớn này…”
Sau một lúc, Andrew cũng nhẹ giọng cất lời, tay vẫn ôm gọn thân người cô, mặt vẫn vùi bên tai cô đặt lên đó một nụ hôn nhẹ.
Nga lẩn tránh cái hôn của Andrew bằng cách dịch đầu ra xa kinh hãi và nhăn nhó. Nhưng anh lại tóm gọn lấy lần nữa rồi ôm siết hơn vào lòng. Anh có cảm giác như chỉ cần hở ra một li là cô sẽ tan biết trong không trung ngay.
Đẩy người Andrew ra mãi không xong, Nga bất lực trong vòng tay mà cô cảm thấy hơi quen thuộc đó. Nửa mặt cô khích chặt vào da thịt lạnh lẽo của anh, truyền vào đó hơi ấm từ người mình. Dung hòa lại làm một. Cảm giác này làm anh rất dễ chịu. vì thế cứ muốn ôm cô mãi như thế này thôi.
Thời gian lắng đọng trôi qua, Nga thiếu kiên nhẫn nhẹ giọng nói, âm thanh chẳng chút cảm xúc rõ rệt nào, bình thường không phải mà oán giận cũng không đúng.
“Chẳng phải, hôm đó, tôi đã nói rõ ràng với anh rồi mà. Tìm tôi làm gì? Anh muốn làm phiền tôi đến bao giờ?”
“Cả đời…” Andrew không cần suy nghĩ, không chút chần chừ nói.
“Andrew…”
“Gọi như vậy nữa đi…” Giọng Andrew khàn khàn, chứng tỏ biểu tình đang rất xúc động hiếm thấy.
“Đừng như vậy có được không? Anh không nhớ lời tôi nói trước đây sao?”
“Quên rồi…” Andrew gọn lỏn nhưng hành động thì dây dưa như kẻ ăn vạ.
“Tôi đang nghiêm túc nói với anh đó. Có nghe không hả?”
Nga bực mình, bức bí đẩy thân thể cao lớn cường tráng của anh ra. Trong lòng cô thiệt rất sợ chiếc khăn lỏng lẻo của anh rớt xuống bất thình lình thì toi mạng.
Trước hành động kịch liệt phản kháng của Nga, Andrew cuối cùng cũng nới lỏng tay, giam cầm thân thể cô trong vòng tay vững chãi của mình. Đôi mắt phụng uy nghiêm thường ngày có chút dư vị yêu thương xen lẫn vào đó, trở nên ấm áp lạ thường. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn, long lanh tựa pha lê xinh đẹp của cô rất lâu mà không một khắc rời đi…
Anh cảm thấy yêu thương tràn ngập trong lòng, hạnh phúc không thể nào diễn tả bằng lời.
Vậy mà, Nga nỡ lòng nào phun một câu làm tan nát tim anh.
“Anh đừng làm vậy. Tôi đã có bạn trai rồi. Tôi xin anh. Chúng tôi đang rất hạnh phúc. Anh làm thế này thật là khó dễ cho tôi lắm. Tôi xin anh đó. Tha cho tôi đi, Andrew!” Nga lấp liếm nói, vì cô vốn không bao giờ nói dối.
Đáy mắt Nga buồn bã não nùng mà nhìn Andrew, cất lời van xin thành khẩn trước khuôn mặt đã đen thui lại của anh tự khi nào.
Sững người vì câu nói của Nga. Andrew buông cô ra một cách luyến tiếc. Nhìn cô dò xét, anh buộc miệng hỏi một câu hết sức ngu.
“Là thằng nào?”
“Sunshine”
“Thằng đó không tồn tại.”
Nga nhíu mày nhìn Andrew với dấu chấm hỏi to đùng. Anh cũng như đọc được sự khó hiểu trong mắt cô nên cất giọng nói.
“Anh đã điều tra. Chẳng có thằng khốn khiếp nào có tên đó cả. Nhân vật do em tưởng tượng ra sao?”
“Người đó là có thật, chỉ là anh không biết thôi.”
Mặt Andrew biểu tình dữ dội, giống như muốn quay sang bóp nát người cô. Nhưng trong một khắc thì cố gắng dìm xuống, tuy nhiên, vẻ đáng sợ vẫn làm cô không rét mà run nên cố gắng rời khỏi căn phòng.
“Tôi phải đi đây!”
Andrew đứng như trời trồng, trong ngực như có con mãnh thú hung hăng cào cấu lồng ngực mình. Nhìn theo dáng cô, anh cố bình tâm lại.
Cho dù có 100 thằng Sunshine, anh cũng sẽ kiên nhẫn xử <đẹp> từ từ.
Ý nghĩ này làm anh bớt giận đôi chút. Nhanh chân tiến theo sau cô ra phòng khách thì đã thấy cô ở cửa. anh nói với theo.
“Hey, tối nay là sinh nhật anh, ngủ tặng anh một đêm đi….”
Nga quay sang liếc anh một cái như dao cứa vào mặt. Bất giác làm anh mỉm cười vui vơ.
Bướng bỉnh!
Thật là bướng bỉnh!
Khóe môi đang nở nụ cười ngây ngô của Andrew bỗng cứng lại, khi anh phát hiện dáng đi đang khập khiễng đến độ đáng thương của Nga trước mắt mình…
<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo.
/114
|