Mẹ của thằng nhóc mập kia nghe Nga dịu giọng như vậy thì cũng không thèm chấp nữa, nắm lấy lỗ tay thằng nhỏ lôi vào nhà kèm theo lời chửi đổng nhắm vào gia đình Nga.
“Đi vào đây cho tao! Từ nay, cấm mày không được giao du với dân tứ xứ như vậy nghe chưa. Chơi chung kẻo hư người.”
CÀNH
Cánh cửa đóng mạnh, để lại Nga cùng mấy người phụ nữ và con nít hàng xóm phía ngoài. Miệng nở nụ cười gượng gạo chào xã giao, Nga cúi đầu quay lưng đi về phía phòng trọ. Phía sau cô, nhiều người vẫn còn tụm năm tụm bảy nhỏ to. Có những lời cảm thông dành cho cô, nhưng cũng có những lời hùa theo số đông mà khinh khi, miệt thị cô khi cứ ngỡ bé Nhật là con trai mà cô đã chửa hoang. Bởi vì đối với họ, cho dù có là người thân ruột thịt gì đi chăng nữa thì cũng sẽ không thể thương yêu và che chở cho đứa nhỏ như vậy, ngoài tình mẫu tử ra. Sự thật càng thêm đinh ninh trước mắt họ khi nhìn thấy vẻ cuống cuồng lo lắng của Nga mỗi khi khi Nhật bị bệnh. Cô chỉ mới chuyển đến đây được gần mười ngày thôi. Mà hầu như lần nào gặp mặt, họ cũng thấy cô ôm đứa nhỏ hớt hãi chạy đi tìm bác sĩ. Nhìn thằng nhỏ còi cọc xanh xao vì bệnh, người lạnh lùng nhất cũng phải mủi lòng. Có người còn thương tình, cho bé Nhật hột sữa và hứa sẽ giữ dùm nếu không có người trông coi.
Kéo tay Nam đi về hướng nhà trọ, Nga vừa đi vừa nhỏ nhẹ rầy la Nam.
“Nam! Nghe chị dạy nè. Mai mốt, ai có nói gì chị. Em cứ bỏ ngoài tai. Cho dù có chuyện gì cũng không được đánh nhau có nghe không?”
“Nhưng mà nó nói vậy, em tức lắm. Cu Nhật đâu phải là con chị đâu mà sao mọi người trong xóm lại nói như vậy. Thằng mập đó vào trường là ghẹo em à. Em phải đánh nó cho nó im miệng.”
“Nam. Em không nghe chị Ba nói sao hả? Còn dám cãi lại?”
Dù Nga không lớn tiếng, chỉ nhỏ nhẹ nói. Nam đã sợ mà cúi đầu xuống xìu giọng. Dù gương mặt không khuất phục cho lắm. Nam tức là vì sao chị mình cứ nhẫn nhục những người đó như vậy.
“Em biết rồi. Từ nay, em sẽ không đánh nhau nữa.”
Thấy đứa em trai vốn rất biết nghe lời và ngoan ngoãn. Hôm nay, vì thương chị mà dám xông vào đánh tay ngang với một đứa to gấp hai lần người mình. Trong lòng Nga cảm thấy thương đứa em nhỏ này vô hạn, nên đưa bàn tay vuốt vuốt đầu tóc cháy nắng của nó.
“Mạ bệnh, ba thường xuyên vắng nhà nên em phải nghe lời chị Ba nghen chưa?”
“Dạ…”
Nga mỉm cười mệt mỏi, choàng vai cậu em út đi vào nhà. Nhưng chưa đến ngõ đã thấy tiếng ồn ào từ trong khu nhà trọ cô đang thuê vọng ra. Sau đó là chiếc xe Honda cúp của chú thuê nhà ngay bên cạnh phóng ra hối hả. Dù hơi nhanh cũng đủ để Nga kịp nhận ra Thiên Ngọc đang ngồi phía sau nhăn mặt muốn khóc. Trên tay là cu Nhật đang được quấn miếng vải mỏng tanh đang la hét vang trời làm tim cô se thắt.
Nga đứng dịch người sang một bênh cho xe chạy mà không hiểu cớ sự gì. Lúc đó, Ngân khóc nức nở đạp xe ra khỏi nhà trọ. Vừa thấy Nga, Ngân đã quăng xe đạp khóc nức nở nói.
“Chị Ba ơi! Cu Nhật bị bỏng nước sôi nặng lắm. Em sợ quá chị Ba ơi.”
“Cái gì?”
Bệnh viện Nhi Đồng 2.
Phòng cấp cứu.
Ngồi bên cạnh chiếc giường nhỏ dành cho trẻ sơ sinh, mắt Nga đỏ hoe đau đáu nhìn đứa cháu trai bị quấn vải trắng kín mít. Cô đưa tay đặt lên miệng mình để ngăn tiếng nấc nơi cuống họng, trái tim đau đớn như bị ai đó quất mạnh từng nhát roi da. Nhìn đứa nhỏ đang chịu đau đớn trước mặt, cô ước sao mình có thể thay thế nó nhận lấy nổi đau đớn này. Trong lòng lo lắng và vô cùng áy náy với Chi. Nếu Nhật có mệnh hệ nào, cô biết làm sao mà ăn nói với Chi đây?
Thiên Nhật bị bỏng cấp độ 2 từ nước sôi ở nhà. Lúc Ngọc chăm thằng bé, cô đun nước sôi cho thằng bé tắm. Không biết đang làm gì mà cô lại quên pha nước ấm vào rồi cẩu thả múc nước tưới lên người thằng bé. Vừa bị nước bám vào da thịt, thằng nhỏ bị nóng quá khóc la in ỏi. Lúc đó, Ngọc mới mất hồn nhớ lại mình quên bỏ nước lạnh pha vào. Trong lúc hoảng loạn, thay vì nhúng đứa trẻ vào nước lạnh. Cô lại lấy khăn trùm thằng nhỏ lại rồi chạy ra ngoài la làng nhờ hàng xóm cứu giúp. Mọi người biết chuyện vội vàng tháo khăn ra khỏi người Nhật rồi lấy nước lạnh tưới vào. Sau đó lấy xe nhanh chóng đưa Nhật đi cấp cứu.
Cũng may, Ngọc để nước một lúc rồi mới tưới vào người Nhật. Nếu không thì không biết bây giờ cu cậu thế nào.
Từ lúc Nhật nhập viện đến giờ, Ngọc sợ không dám nhìn mặt Nga nên trốn bên bệnh viện Chợ Rẫy lo cho bà Nguyệt. Cả nhà cũng không dám nói gì cho bà biết.
“Nó sao rồi con?”
Ông Thiên đứng phía sau lưng Nga hỏi nhỏ, khuôn mặt chua xót nhìn đứa cháu đức tôn đáng thương đang bị bịt vải trắng nằm thiêm thiết trên giường bệnh với dây nhợ chằng chịt trợ giúp hô hấp.
“Bác sĩ nói tình hình đã qua cơn nguy hiểm nhưng phải ở lại để theo dõi. Bác sĩ nói sẽ cấy ghép da cho nó trong vài ngày tới.”
Ông Thiên thở dài trầm nhìn Nga. Ông biết không nên nói với cô ngay lúc này với gánh nặng mới đang đè lên vai cô. Nhưng ông không biết phải làm sao nên cuối cùng cũng khó khăn mở lời.
“Khổ cho con quá con gái lớn.” Lấy tay day day thái dương, ông Thiên thở nặng nhọc một hơi rồi cất giọng nghèn nghẹn. “Nga à! Chắc nhà mình phải đưa mạ về thôi con à.”
Nga quay phắt sang nhìn ông Thiên sửng sốt hỏi.
“Sao vậy ba?”
“Vì chưa thanh toán tiền viện phí nên buộc lòng phải đưa về nhà chăm sóc. Vả lại, bác sĩ nói nếu không tiến hành phẩu thuật thì việc nằm viện của mẹ con cũng vô ích mà thôi.”
Lúc cu Nhật bị bỏng đến giờ. Nga bỏ hết công việc để ở đây túc trực chăm sóc cho cu cậu. Định tìm chổ cho vay nóng nào đó để mượn đỡ nhưng lại chưa đi được. Cô định chờ Ngân vào chăm sóc cho Nhật rồi cô đi mượn tiền. Cô cũng cần phải trả viện phí cho Nhật. Cô cũng đang rầu lo chuyện cấy ghép da trong thời gian tới. Các bác sĩ đã ước lượng chi phí không dưới 20 triệu. Số tiền này, cô không biết đào đâu ra. Giờ lại nghe tin bà Nguyệt thế này làm chân cô muốn khuỵu xuống.
“Đừng ba! Con sẽ đi vay tiền mà. Ba về bên đó nói với họ đi ba. Nói là ngày mai con sẽ mang tiền sang bên đó liền mà ba.”
Nghe bà Nguyệt bệnh tình quá nặng đến độ bị bệnh viện muốn đưa về nhà. Nga sợ đến độ thút thít khóc. Vội vàng xách giỏ đeo lên vai đi tìm cách vay tiền. Vậy mà ra đến cổng bệnh viện đã thấy Ngân hớt hải chạy đến báo thêm một tin chấn động khác.
“Huhu chị Ba ơi, bọn người du manh từ đâu vô nhà mình. Đập tan nát đồ đạc trong nhà hết rồi. Chúng nó với tui em là, nếu chị Ba không trả tiền cho bọn chúng. Bọn chúng sẽ giết chết cả nhà mình và đốt nhà trọ của dì Tám. Dì Tám vì sợ quá nên kêu bọn em dọn ra khỏi nhà trọ rồi. Giờ, chúng ta phải làm sao đây chị Ba?”
Cho đến lúc này, Nga mới nhớ đến lời của Andrew đã từng nói.
“Anh sẽ chống mắt lên xem em còn mạnh miệng được như thế này trong bao lâu?”
Nga cười nhạt với chính mình khi nghĩ đến lời đe dọa ngấm ngầm mà cô đã bỏ ngoài tai này. Đúng là anh ta đã đoán không sai. Chỉ mới một tuần thôi mà cô đã hoàn toàn đuối sức. Thật ra, anh ta đã nhìn thấu tình cảnh hiện tại của cô. Chỉ có cô thì cố gắng không muốn nhìn nhận sự việc mà thôi. Dù những chuyện này tự nhiên ập đến. Nhưng cô vẫn khó hiểu vì sao nó lại liên tiếp đến cùng một lúc theo như nguyện vọng của anh ta như vậy?
Cho đến khi tất cả các nhà trọ, nhà nghỉ, khách sạn trong thành phố này nói không với chị em cô. Lúc đó, cô mới hiểu ra được vấn đề. Dù không được lời giải thích hay xác nhận từ người mà cô đã nghi ngờ nhúng tay vào việc cô không thể tìm được chỗ thuê nhà trọ. Cô cũng hiểu ra được lý do vì sao.
Anh ta muốn cô cùng đường mà tự tìm đến anh ta.
Anh ta muốn cô tự nguyện mà hiếng thân cho anh ta.
Chẳng phải đó là những lời cuối cùng anh ta đã nói với cô trước khi đưa cô vào tận cửa nhà trọ sao?
Từ chạng vạng sáng hôm nay đến tận ráng chiều tà trước con sông Sài Gòn đang lấp lánh ánh nước trước mặt. Nga ngồi bất lực như pho tượng xinh đẹp làm bằng thủy tinh, mong manh và tinh khiết đến độ người ngoài nhìn vào cứ sợ một cái chạm tay sẽ làm cô vỡ ra tan nát.
Đó chính là tâm trạng đau khổ của Nga trong lúc này.
Khẽ nhìn ánh hàng hôn xinh đẹp nhưng buồn bã cuối cùng dần khuất sau mặt nước mênh mông, cô luyến tiếc nhìn ông mặt trời một lần sau cuối. Chỉ sau đêm nay thôi, sự trong trắng và trinh nguyên cô đã cố gắng giữ gìn cho người đàn ông đã biệt vô tăm tín từ bao nhiêu năm qua sẽ không còn nữa. Trái tim cô từ đây sẽ phải tập sống quên bóng hình anh đi. Điều này cô biết sẽ khó khăn như mò kim đáy bể, vô ích như dã tràng se cát trên biển đông và cũng sẽ giống như hái hết ngọn chè ba lá trên ngọn đồi rộng bao la của Ba Ta.
“William, em sẽ chờ anh cho đến khi hái hết ngọn ba lá trên đồi chè này.”
“William, em sẽ chờ anh cho đến khi mặt trời không còn mọc trước mắt em mỗi khi thức dậy nữa.”
“William Đinh Tells ơi, anh là tình yêu duy nhất của em trong cuộc đời này.”
Nga mỉm cười nhìn ánh hoàng hôn nhỏ xíu biến mất, nở nụ cười trong nước mắt khi nhớ về những lời hứa hẹn của cô dành cho anh, nhớ cả những giây phút vô cùng đẹp đẽ mà anh và cô đã từng có với nhau, rồi khẽ khàng nói.
“Tạm biệt anh! Tạm biệt ánh mặt trời!”
Có những ngã rẽ trong cuộc đời không có phép chúng ta cự tuyệt bước vào. Andrew Việt Trần là một trong những ngã rẽ đó đối với cô trong lúc này. Dù có chấp nhận sự thật hay không? Anh ta vẫn là người duy nhất có thể giúp cô vượt qua cơn hoạn nạn này. Chẳng phải anh ta đã từng nói, chỉ cần về bên anh ta. Cô sẽ có tất cả mọi thứ sao?
Nhưng được trong bao lâu thì cô không biết. Chỉ cần nghĩ đến việc nằm bên cạnh anh ta, trong vòng tay lạnh lẽo của anh ta, chịu đựng bàn tay dơ bẩn của anh ta và cả những cái hôn đầy mùi rượu và xì gà của anh ta là cô đã là sợ đến tím mặt.
Tuy nhiên, Nga không còn cách nào khác. Thảo và những người cô quen biết hiện tại không ai có cái mà Andrew Việt Trần đang có. Mẹ cô cần phải mổ. Đêm qua, Ngọc hốt hoảng gọi điện cho Thảo báo tin bà phải vào phòng cấp cứu vì tình hình ngày càng nghiêm trọng. Nếu không mổ đành phải mang xác về nhà. Cu Nhật bé bỏng của cô vẫn suy yếu trên bệnh viện. Nếu không có tiền cũng phải mang về nhà hoặc nếu may mắn sống sót cũng mang thương tích cả đời.
Còn các em cô! Chúng đang tá túc ở nhà Thảo đêm qua. Vậy mà bọn côn đồ ở đâu cũng đánh hơi ra, nhanh chóng ập đến đòi đốt chảy cả căn nhà hai tầng trong hẻm của Thảo, làm mẹ và em Thảo sợ đến xanh mặt. Và dù mẹ Thảo đã một mực cho phép gia đình Nga lưu trú một thời gian. Nhưng cô cũng không thể để gia đình Thảo bị phiền hà vì chuyện cá nhân của mình. Cô biết, khi Andrew Việt Trần muốn có cái anh ta muốn. Anh ta sẽ không từ một thủ đoạn nào.
Cô cùng đường rồi.
Cô không còn cách nào khác.
Đôi khi, con người ta muốn sống một cách liêm chính, thanh minh và trong sạch. Muốn đi hiêng ngang một đường thẳng trong cuộc đời, nhưng đành phải rẽ đôi vào một con đường khác.
Một con đường ngắn hơn,
Một con đường vòng dài hơn,
Một con đường ít chông chênh hơn và
Cả một con đường đã được bàn tay con người vẽ ra, để áp bức người khác hoặc là để đổi lấy sự an nguy của chính mình, của người thân yêu mình.
Và đôi khi người ta tự nguyện quay lại hay phải quay lại chỉ vì đã chạm ngõ cụt, không tìm thấy lối ra.
Cả cuội đời Nga, gia đình là tất cả. Mẹ của cô là tất cả đối với cô.
Nhưng vì William, người đàn ông không ra gì mà cô đã để bà phải đau đớn trên giường bệnh lâu như vậy. Đấm vào lồng ngực mình mạnh đến độ muốn tan nát cả trái tim. Cô khóc nấc lên thành tiếng và tự oán trách anh, oán trách chính mình.
“Tại sao lại đối xử với em như vậy? Tại sao anh không cho em tia hy vọng mà sống tiếp?”
Khóc một lần nữa cho anh, gọi tên anh rất nhiều lần và gửi theo gió bay qua làn mây về phía bầu trời xa xăm triệu lời yêu thương lần cuối cùng. Cô buông lỏng đôi vai gầy quay lưng bước đi, bỏ lại phía sau con sông đã lấp lánh ánh đèn chiếu vào, đẹp ma mị như một tấm thảm óng ánh đầy kim cương.
Bước vào một buồng điện thoại công cộng, ngón tay trắng trẻo thon dài đẹp đẽ của Nga khẽ run run bấm con số dài, con số mà vì nó vô cùng dễ nhớ nên không tài nào quên được.
0909 000 000
Trước khi ôm lấy tấm thân vuốt ve chiếc eo thon gọn của Nga, Andrew dịu giọng chìa chiếc điện thoại của màu đen anh hay sử dụng của mình ra đưa cho cô.
“Anh không mang theo điện thoại của em nên em sử dụng cái này đỡ. Nếu có giọng nam gọi đến không phải là anh thì lập tức tắc máy không được nói câu thứ hai. Nếu có giọng nữ gọi đến thì cứ bảo em là đàn bà duy nhất của anh. Ok”
Lúc đó, Nga đang hết sức tức giận Andrew, đẩy mạnh tay anh ra một cái kèm theo lời mắng nhiếc.
“Cút ngay! Cút ngay khỏi mắt tôi.”
Khỏi cần giải thích nhiều đến thái độ của Andrew lúc đó. Anh vẫn mặt dày và xem như chẳng có chuyện gì như thường lệ.
Nhếch mép nở nụ cười dành cho người trước mặt, anh đưa tay xoa đầu cô như một đứa trẻ đang hăng máu bướng bỉnh rồi nói một câu ngược nghịu.
“Nếu nhớ anh hay cần gì thì cứ gọi cho anh. Anh đây có thói quen rất thích nghe những cuộc điện thoại được gọi từ số số lạ, hay là số đến từ bưu điện công cộng thì càng tốt.”
Đúng như sở thích mà anh ta nói, chuông điện thoại từ đầu dây bên kia vừa reo lên một hồi chuông đã nghe chủ nhân nhanh chóng nhận cuộc gọi. Càng bất ngờ hơn khi anh biết ngay đó là cô mà trả lời rằng.
“Anh nghe…”
Có tiếng thở hơi nặng nề trên điện thoại từ đầu dâu bên kia khi kiên nhẫn chờ đợi lời nói đầy ngập ngừng của cô sau một lúc lâu.
“Anh biết đó là em…”
Đến lúc này, Nga mới khẽ nhắm mắt lại một giây rồi cứng rắn mở ra. Ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay mình đến độ rỉ máu, cô lạnh lùng nói một câu mà cô cho rằng người bên kia sẽ không lấy làm bất ngờ.
“Anh vẫn còn... hứng thú với tôi chứ?”
“Còn…” Andrew trả lời rất nhanh mà không chờ một khắc. Sau đó vì sự im lặng khá lâu của cô mà chắc nịch củng cố thêm lời mình vừa nói. “…rất nhiều”
Nga cắn môi, nước mắt lặng lẽ tuôn xuống bên khóe mi đã cố gắng lạnh lùng kiên định với quyết định của mình. Cô nặng nề cất giọng đề nghị.
“Vậy thì…..”
heart emoticon LTG: Các tình yêu! Chị em nào trả lời được câu nói cuối cùng của Thiên Nga. Tác giả thề sẽ hốt hụi non về Việt Nam mời người đó đi ăn chơi sa đọa liền smile emoticon
heart emoticon Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
“Đi vào đây cho tao! Từ nay, cấm mày không được giao du với dân tứ xứ như vậy nghe chưa. Chơi chung kẻo hư người.”
CÀNH
Cánh cửa đóng mạnh, để lại Nga cùng mấy người phụ nữ và con nít hàng xóm phía ngoài. Miệng nở nụ cười gượng gạo chào xã giao, Nga cúi đầu quay lưng đi về phía phòng trọ. Phía sau cô, nhiều người vẫn còn tụm năm tụm bảy nhỏ to. Có những lời cảm thông dành cho cô, nhưng cũng có những lời hùa theo số đông mà khinh khi, miệt thị cô khi cứ ngỡ bé Nhật là con trai mà cô đã chửa hoang. Bởi vì đối với họ, cho dù có là người thân ruột thịt gì đi chăng nữa thì cũng sẽ không thể thương yêu và che chở cho đứa nhỏ như vậy, ngoài tình mẫu tử ra. Sự thật càng thêm đinh ninh trước mắt họ khi nhìn thấy vẻ cuống cuồng lo lắng của Nga mỗi khi khi Nhật bị bệnh. Cô chỉ mới chuyển đến đây được gần mười ngày thôi. Mà hầu như lần nào gặp mặt, họ cũng thấy cô ôm đứa nhỏ hớt hãi chạy đi tìm bác sĩ. Nhìn thằng nhỏ còi cọc xanh xao vì bệnh, người lạnh lùng nhất cũng phải mủi lòng. Có người còn thương tình, cho bé Nhật hột sữa và hứa sẽ giữ dùm nếu không có người trông coi.
Kéo tay Nam đi về hướng nhà trọ, Nga vừa đi vừa nhỏ nhẹ rầy la Nam.
“Nam! Nghe chị dạy nè. Mai mốt, ai có nói gì chị. Em cứ bỏ ngoài tai. Cho dù có chuyện gì cũng không được đánh nhau có nghe không?”
“Nhưng mà nó nói vậy, em tức lắm. Cu Nhật đâu phải là con chị đâu mà sao mọi người trong xóm lại nói như vậy. Thằng mập đó vào trường là ghẹo em à. Em phải đánh nó cho nó im miệng.”
“Nam. Em không nghe chị Ba nói sao hả? Còn dám cãi lại?”
Dù Nga không lớn tiếng, chỉ nhỏ nhẹ nói. Nam đã sợ mà cúi đầu xuống xìu giọng. Dù gương mặt không khuất phục cho lắm. Nam tức là vì sao chị mình cứ nhẫn nhục những người đó như vậy.
“Em biết rồi. Từ nay, em sẽ không đánh nhau nữa.”
Thấy đứa em trai vốn rất biết nghe lời và ngoan ngoãn. Hôm nay, vì thương chị mà dám xông vào đánh tay ngang với một đứa to gấp hai lần người mình. Trong lòng Nga cảm thấy thương đứa em nhỏ này vô hạn, nên đưa bàn tay vuốt vuốt đầu tóc cháy nắng của nó.
“Mạ bệnh, ba thường xuyên vắng nhà nên em phải nghe lời chị Ba nghen chưa?”
“Dạ…”
Nga mỉm cười mệt mỏi, choàng vai cậu em út đi vào nhà. Nhưng chưa đến ngõ đã thấy tiếng ồn ào từ trong khu nhà trọ cô đang thuê vọng ra. Sau đó là chiếc xe Honda cúp của chú thuê nhà ngay bên cạnh phóng ra hối hả. Dù hơi nhanh cũng đủ để Nga kịp nhận ra Thiên Ngọc đang ngồi phía sau nhăn mặt muốn khóc. Trên tay là cu Nhật đang được quấn miếng vải mỏng tanh đang la hét vang trời làm tim cô se thắt.
Nga đứng dịch người sang một bênh cho xe chạy mà không hiểu cớ sự gì. Lúc đó, Ngân khóc nức nở đạp xe ra khỏi nhà trọ. Vừa thấy Nga, Ngân đã quăng xe đạp khóc nức nở nói.
“Chị Ba ơi! Cu Nhật bị bỏng nước sôi nặng lắm. Em sợ quá chị Ba ơi.”
“Cái gì?”
Bệnh viện Nhi Đồng 2.
Phòng cấp cứu.
Ngồi bên cạnh chiếc giường nhỏ dành cho trẻ sơ sinh, mắt Nga đỏ hoe đau đáu nhìn đứa cháu trai bị quấn vải trắng kín mít. Cô đưa tay đặt lên miệng mình để ngăn tiếng nấc nơi cuống họng, trái tim đau đớn như bị ai đó quất mạnh từng nhát roi da. Nhìn đứa nhỏ đang chịu đau đớn trước mặt, cô ước sao mình có thể thay thế nó nhận lấy nổi đau đớn này. Trong lòng lo lắng và vô cùng áy náy với Chi. Nếu Nhật có mệnh hệ nào, cô biết làm sao mà ăn nói với Chi đây?
Thiên Nhật bị bỏng cấp độ 2 từ nước sôi ở nhà. Lúc Ngọc chăm thằng bé, cô đun nước sôi cho thằng bé tắm. Không biết đang làm gì mà cô lại quên pha nước ấm vào rồi cẩu thả múc nước tưới lên người thằng bé. Vừa bị nước bám vào da thịt, thằng nhỏ bị nóng quá khóc la in ỏi. Lúc đó, Ngọc mới mất hồn nhớ lại mình quên bỏ nước lạnh pha vào. Trong lúc hoảng loạn, thay vì nhúng đứa trẻ vào nước lạnh. Cô lại lấy khăn trùm thằng nhỏ lại rồi chạy ra ngoài la làng nhờ hàng xóm cứu giúp. Mọi người biết chuyện vội vàng tháo khăn ra khỏi người Nhật rồi lấy nước lạnh tưới vào. Sau đó lấy xe nhanh chóng đưa Nhật đi cấp cứu.
Cũng may, Ngọc để nước một lúc rồi mới tưới vào người Nhật. Nếu không thì không biết bây giờ cu cậu thế nào.
Từ lúc Nhật nhập viện đến giờ, Ngọc sợ không dám nhìn mặt Nga nên trốn bên bệnh viện Chợ Rẫy lo cho bà Nguyệt. Cả nhà cũng không dám nói gì cho bà biết.
“Nó sao rồi con?”
Ông Thiên đứng phía sau lưng Nga hỏi nhỏ, khuôn mặt chua xót nhìn đứa cháu đức tôn đáng thương đang bị bịt vải trắng nằm thiêm thiết trên giường bệnh với dây nhợ chằng chịt trợ giúp hô hấp.
“Bác sĩ nói tình hình đã qua cơn nguy hiểm nhưng phải ở lại để theo dõi. Bác sĩ nói sẽ cấy ghép da cho nó trong vài ngày tới.”
Ông Thiên thở dài trầm nhìn Nga. Ông biết không nên nói với cô ngay lúc này với gánh nặng mới đang đè lên vai cô. Nhưng ông không biết phải làm sao nên cuối cùng cũng khó khăn mở lời.
“Khổ cho con quá con gái lớn.” Lấy tay day day thái dương, ông Thiên thở nặng nhọc một hơi rồi cất giọng nghèn nghẹn. “Nga à! Chắc nhà mình phải đưa mạ về thôi con à.”
Nga quay phắt sang nhìn ông Thiên sửng sốt hỏi.
“Sao vậy ba?”
“Vì chưa thanh toán tiền viện phí nên buộc lòng phải đưa về nhà chăm sóc. Vả lại, bác sĩ nói nếu không tiến hành phẩu thuật thì việc nằm viện của mẹ con cũng vô ích mà thôi.”
Lúc cu Nhật bị bỏng đến giờ. Nga bỏ hết công việc để ở đây túc trực chăm sóc cho cu cậu. Định tìm chổ cho vay nóng nào đó để mượn đỡ nhưng lại chưa đi được. Cô định chờ Ngân vào chăm sóc cho Nhật rồi cô đi mượn tiền. Cô cũng cần phải trả viện phí cho Nhật. Cô cũng đang rầu lo chuyện cấy ghép da trong thời gian tới. Các bác sĩ đã ước lượng chi phí không dưới 20 triệu. Số tiền này, cô không biết đào đâu ra. Giờ lại nghe tin bà Nguyệt thế này làm chân cô muốn khuỵu xuống.
“Đừng ba! Con sẽ đi vay tiền mà. Ba về bên đó nói với họ đi ba. Nói là ngày mai con sẽ mang tiền sang bên đó liền mà ba.”
Nghe bà Nguyệt bệnh tình quá nặng đến độ bị bệnh viện muốn đưa về nhà. Nga sợ đến độ thút thít khóc. Vội vàng xách giỏ đeo lên vai đi tìm cách vay tiền. Vậy mà ra đến cổng bệnh viện đã thấy Ngân hớt hải chạy đến báo thêm một tin chấn động khác.
“Huhu chị Ba ơi, bọn người du manh từ đâu vô nhà mình. Đập tan nát đồ đạc trong nhà hết rồi. Chúng nó với tui em là, nếu chị Ba không trả tiền cho bọn chúng. Bọn chúng sẽ giết chết cả nhà mình và đốt nhà trọ của dì Tám. Dì Tám vì sợ quá nên kêu bọn em dọn ra khỏi nhà trọ rồi. Giờ, chúng ta phải làm sao đây chị Ba?”
Cho đến lúc này, Nga mới nhớ đến lời của Andrew đã từng nói.
“Anh sẽ chống mắt lên xem em còn mạnh miệng được như thế này trong bao lâu?”
Nga cười nhạt với chính mình khi nghĩ đến lời đe dọa ngấm ngầm mà cô đã bỏ ngoài tai này. Đúng là anh ta đã đoán không sai. Chỉ mới một tuần thôi mà cô đã hoàn toàn đuối sức. Thật ra, anh ta đã nhìn thấu tình cảnh hiện tại của cô. Chỉ có cô thì cố gắng không muốn nhìn nhận sự việc mà thôi. Dù những chuyện này tự nhiên ập đến. Nhưng cô vẫn khó hiểu vì sao nó lại liên tiếp đến cùng một lúc theo như nguyện vọng của anh ta như vậy?
Cho đến khi tất cả các nhà trọ, nhà nghỉ, khách sạn trong thành phố này nói không với chị em cô. Lúc đó, cô mới hiểu ra được vấn đề. Dù không được lời giải thích hay xác nhận từ người mà cô đã nghi ngờ nhúng tay vào việc cô không thể tìm được chỗ thuê nhà trọ. Cô cũng hiểu ra được lý do vì sao.
Anh ta muốn cô cùng đường mà tự tìm đến anh ta.
Anh ta muốn cô tự nguyện mà hiếng thân cho anh ta.
Chẳng phải đó là những lời cuối cùng anh ta đã nói với cô trước khi đưa cô vào tận cửa nhà trọ sao?
Từ chạng vạng sáng hôm nay đến tận ráng chiều tà trước con sông Sài Gòn đang lấp lánh ánh nước trước mặt. Nga ngồi bất lực như pho tượng xinh đẹp làm bằng thủy tinh, mong manh và tinh khiết đến độ người ngoài nhìn vào cứ sợ một cái chạm tay sẽ làm cô vỡ ra tan nát.
Đó chính là tâm trạng đau khổ của Nga trong lúc này.
Khẽ nhìn ánh hàng hôn xinh đẹp nhưng buồn bã cuối cùng dần khuất sau mặt nước mênh mông, cô luyến tiếc nhìn ông mặt trời một lần sau cuối. Chỉ sau đêm nay thôi, sự trong trắng và trinh nguyên cô đã cố gắng giữ gìn cho người đàn ông đã biệt vô tăm tín từ bao nhiêu năm qua sẽ không còn nữa. Trái tim cô từ đây sẽ phải tập sống quên bóng hình anh đi. Điều này cô biết sẽ khó khăn như mò kim đáy bể, vô ích như dã tràng se cát trên biển đông và cũng sẽ giống như hái hết ngọn chè ba lá trên ngọn đồi rộng bao la của Ba Ta.
“William, em sẽ chờ anh cho đến khi hái hết ngọn ba lá trên đồi chè này.”
“William, em sẽ chờ anh cho đến khi mặt trời không còn mọc trước mắt em mỗi khi thức dậy nữa.”
“William Đinh Tells ơi, anh là tình yêu duy nhất của em trong cuộc đời này.”
Nga mỉm cười nhìn ánh hoàng hôn nhỏ xíu biến mất, nở nụ cười trong nước mắt khi nhớ về những lời hứa hẹn của cô dành cho anh, nhớ cả những giây phút vô cùng đẹp đẽ mà anh và cô đã từng có với nhau, rồi khẽ khàng nói.
“Tạm biệt anh! Tạm biệt ánh mặt trời!”
Có những ngã rẽ trong cuộc đời không có phép chúng ta cự tuyệt bước vào. Andrew Việt Trần là một trong những ngã rẽ đó đối với cô trong lúc này. Dù có chấp nhận sự thật hay không? Anh ta vẫn là người duy nhất có thể giúp cô vượt qua cơn hoạn nạn này. Chẳng phải anh ta đã từng nói, chỉ cần về bên anh ta. Cô sẽ có tất cả mọi thứ sao?
Nhưng được trong bao lâu thì cô không biết. Chỉ cần nghĩ đến việc nằm bên cạnh anh ta, trong vòng tay lạnh lẽo của anh ta, chịu đựng bàn tay dơ bẩn của anh ta và cả những cái hôn đầy mùi rượu và xì gà của anh ta là cô đã là sợ đến tím mặt.
Tuy nhiên, Nga không còn cách nào khác. Thảo và những người cô quen biết hiện tại không ai có cái mà Andrew Việt Trần đang có. Mẹ cô cần phải mổ. Đêm qua, Ngọc hốt hoảng gọi điện cho Thảo báo tin bà phải vào phòng cấp cứu vì tình hình ngày càng nghiêm trọng. Nếu không mổ đành phải mang xác về nhà. Cu Nhật bé bỏng của cô vẫn suy yếu trên bệnh viện. Nếu không có tiền cũng phải mang về nhà hoặc nếu may mắn sống sót cũng mang thương tích cả đời.
Còn các em cô! Chúng đang tá túc ở nhà Thảo đêm qua. Vậy mà bọn côn đồ ở đâu cũng đánh hơi ra, nhanh chóng ập đến đòi đốt chảy cả căn nhà hai tầng trong hẻm của Thảo, làm mẹ và em Thảo sợ đến xanh mặt. Và dù mẹ Thảo đã một mực cho phép gia đình Nga lưu trú một thời gian. Nhưng cô cũng không thể để gia đình Thảo bị phiền hà vì chuyện cá nhân của mình. Cô biết, khi Andrew Việt Trần muốn có cái anh ta muốn. Anh ta sẽ không từ một thủ đoạn nào.
Cô cùng đường rồi.
Cô không còn cách nào khác.
Đôi khi, con người ta muốn sống một cách liêm chính, thanh minh và trong sạch. Muốn đi hiêng ngang một đường thẳng trong cuộc đời, nhưng đành phải rẽ đôi vào một con đường khác.
Một con đường ngắn hơn,
Một con đường vòng dài hơn,
Một con đường ít chông chênh hơn và
Cả một con đường đã được bàn tay con người vẽ ra, để áp bức người khác hoặc là để đổi lấy sự an nguy của chính mình, của người thân yêu mình.
Và đôi khi người ta tự nguyện quay lại hay phải quay lại chỉ vì đã chạm ngõ cụt, không tìm thấy lối ra.
Cả cuội đời Nga, gia đình là tất cả. Mẹ của cô là tất cả đối với cô.
Nhưng vì William, người đàn ông không ra gì mà cô đã để bà phải đau đớn trên giường bệnh lâu như vậy. Đấm vào lồng ngực mình mạnh đến độ muốn tan nát cả trái tim. Cô khóc nấc lên thành tiếng và tự oán trách anh, oán trách chính mình.
“Tại sao lại đối xử với em như vậy? Tại sao anh không cho em tia hy vọng mà sống tiếp?”
Khóc một lần nữa cho anh, gọi tên anh rất nhiều lần và gửi theo gió bay qua làn mây về phía bầu trời xa xăm triệu lời yêu thương lần cuối cùng. Cô buông lỏng đôi vai gầy quay lưng bước đi, bỏ lại phía sau con sông đã lấp lánh ánh đèn chiếu vào, đẹp ma mị như một tấm thảm óng ánh đầy kim cương.
Bước vào một buồng điện thoại công cộng, ngón tay trắng trẻo thon dài đẹp đẽ của Nga khẽ run run bấm con số dài, con số mà vì nó vô cùng dễ nhớ nên không tài nào quên được.
0909 000 000
Trước khi ôm lấy tấm thân vuốt ve chiếc eo thon gọn của Nga, Andrew dịu giọng chìa chiếc điện thoại của màu đen anh hay sử dụng của mình ra đưa cho cô.
“Anh không mang theo điện thoại của em nên em sử dụng cái này đỡ. Nếu có giọng nam gọi đến không phải là anh thì lập tức tắc máy không được nói câu thứ hai. Nếu có giọng nữ gọi đến thì cứ bảo em là đàn bà duy nhất của anh. Ok”
Lúc đó, Nga đang hết sức tức giận Andrew, đẩy mạnh tay anh ra một cái kèm theo lời mắng nhiếc.
“Cút ngay! Cút ngay khỏi mắt tôi.”
Khỏi cần giải thích nhiều đến thái độ của Andrew lúc đó. Anh vẫn mặt dày và xem như chẳng có chuyện gì như thường lệ.
Nhếch mép nở nụ cười dành cho người trước mặt, anh đưa tay xoa đầu cô như một đứa trẻ đang hăng máu bướng bỉnh rồi nói một câu ngược nghịu.
“Nếu nhớ anh hay cần gì thì cứ gọi cho anh. Anh đây có thói quen rất thích nghe những cuộc điện thoại được gọi từ số số lạ, hay là số đến từ bưu điện công cộng thì càng tốt.”
Đúng như sở thích mà anh ta nói, chuông điện thoại từ đầu dây bên kia vừa reo lên một hồi chuông đã nghe chủ nhân nhanh chóng nhận cuộc gọi. Càng bất ngờ hơn khi anh biết ngay đó là cô mà trả lời rằng.
“Anh nghe…”
Có tiếng thở hơi nặng nề trên điện thoại từ đầu dâu bên kia khi kiên nhẫn chờ đợi lời nói đầy ngập ngừng của cô sau một lúc lâu.
“Anh biết đó là em…”
Đến lúc này, Nga mới khẽ nhắm mắt lại một giây rồi cứng rắn mở ra. Ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay mình đến độ rỉ máu, cô lạnh lùng nói một câu mà cô cho rằng người bên kia sẽ không lấy làm bất ngờ.
“Anh vẫn còn... hứng thú với tôi chứ?”
“Còn…” Andrew trả lời rất nhanh mà không chờ một khắc. Sau đó vì sự im lặng khá lâu của cô mà chắc nịch củng cố thêm lời mình vừa nói. “…rất nhiều”
Nga cắn môi, nước mắt lặng lẽ tuôn xuống bên khóe mi đã cố gắng lạnh lùng kiên định với quyết định của mình. Cô nặng nề cất giọng đề nghị.
“Vậy thì…..”
heart emoticon LTG: Các tình yêu! Chị em nào trả lời được câu nói cuối cùng của Thiên Nga. Tác giả thề sẽ hốt hụi non về Việt Nam mời người đó đi ăn chơi sa đọa liền smile emoticon
heart emoticon Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
/114
|