Chương 19: Dừng lại đi! Tôi sẽ chờ!
Author: Thiên Anh (Ruby)
-Vô đây! Tao chấp!_anh bẻ xương tay rôm rốp. Bọn chúng bắt đầu xông vào. Anh và bọn chúng vật lộn với nhau dữ dội, vết thương chưa lành bắt đầu rỉ máu, đau âm ỉ nhưng anh cắn chặt môi không cho phát ra tiếng kêu.
Bằng sức lực còn đọng lại, anh quật ngã hết bọn chúng.
-Không sao rồi!_anh cười với cô nhưng đôi mắt ánh lên sự mệt mỏi
-Cẩn thận..._cô chạy lên lại phía anh vì thấy tên đeo mặt nạ cầm cây gậy đi lại tấn công anh từ phía sau.
Và...cái đập đau điếng ấy cô đỡ và ngất xỉu vì hắn đánh ngay trúng huyệt đạo sau gáy. Bọn chúng tưởng cô đã chết nên bỏ chạy hết. Bây giờ ở giữa khu rừng này chỉ còn cô và anh, ngay cả sóng điện thoại cũng không có. Anh thì lại đang bị thương không cõng cô ra khỏi đây được nên đành ở lại.
Trời bắt đầu trút mưa. Cơn mưa lớn như muốn cuốn trôi đi tất cả. Cô đã tỉnh.
-tỉnh rồi à! Cứ ở đây nghỉ thêm chút nữa rồi ngày mai sẽ tìm đường ra!_anh
-Anh...không sao chứ?
-Sao?...yêu tôi à?_anh cười gian.
-à..ờ...không...có!
-Thật không?_anh tiến lại phía cô, đẩy cô vào thành giường. Tay tay giữ vai cô lại.
-Nè..anh định làm gì?
-Giữa nơi thanh vắng một nam một nữ thì làm gì nhỉ?
-Biến thái!_cô tát anh
Sẵn bị vu oan, anh dùng môi mình khoá môi cô lại. Thật chặt. Thật chặc nhưng hút cạn hết oxi trong khoang miệng nhỏ xinh ấy. Thừa lúc cô định mở miệng kêu cứu, anh tấn công sâu vào liếm hết vị ngọt.
-Thiên Khánh...nếu còn tiếp tục hành động tức anh vi phạm hợp đồng!_cô đẩy anh ra.
-Em giỏi lắm!_anh thả cô ra. Nhìn cô thật lâu rồi tiến tới, ôm cô vào lòng.
-Nè...
-Im lặng đi! Người bệnh như tôi cần hơi ấm!_anh ôm chặt hơn, vòng tay bao phủ thân hình nhỏ bé, đầu cô áp vào ngực anh.
Cả hai cảm nhân được hơi ấm truyền sang nhau. Cảm giác rét run lúc nãy cũng không còn.
-Sao cô lại lạnh nhạt vậy?
-Nhiều chuyện!_cô bực mình định đẩy anh ra nhưng không được.
-Ngoan đi! Tôi nhất định không xâm phạm trẻ vị thành niên đâu! Cô chưa 18 đó!_anh trêu.
-Tên đáng ghét này!_cô đánh anh vô tình trúng phải vết thương.
-A...đau! Tôi không phải trâu bò!
-Hứ...
-...-abcdbhmm--cứ như vậy, hai người ngủ đến sáng...
oOo
Sáng hôm sau. Những hạt mưa cũng đã ngới, không khí lại trở nên ấm áp. Cô thức dậy thì đã không thấy anh. Cô chạy ra ngoài và gặp anh đang rửa mặt bên một con suối. Cô ngồi trên một hòn đá nhỏ nhìn an rất lâu.
-Ngắm đủ chưa?_anh vừa tạt nước vừa hỏi.
-Trực giác tốt quá há!_cô trêu anh rồi đến dòng suối, ngồi xuống cạnh anh và để hai chân xuống nước.
-Về được rồi!_anh nắm tay cô đứng dậy. Đúng lúc đó, đoàn trường vừa tới. Thiên Hân chạy lại ôm Vy khóc. Bảo Ngọc thì ôm Khánh. Cảnh sướt mướt diễn ra.
-Tìm được rồi! Về thôi! Chuyến đi này có lẽ là một chuyến đi nhớ đời đó!_Tuyết Băng.
Gia Huy lôi tay Thảo ra một góc vắng.
-Sao cô làm vậy?
-Sao..sao hả? Tôi là vậy đó! Anh đi nói cho mọi người biết đi!_Thảo toan bỏ đi nhưng bị Huy nắm tay lại.
-Đừng chạy theo những thứ không phải của mình nữa! Bên cô vân có rất nhiều người tốt...à..ừm..như tôi chẳng hạn!_Huy.
-Bỏ tay ra!
-Tuy cô không phải người đầu tiên tôi yêu nhưng tôi hứa sẽ yêu cô suốt đời! Dừng lại đi! Tôi sẽ chờ!_Huy buông ra lời nói đã giấu kín trong lòng rồi quay đi.
Thảo đứng ngẩn người ra, anh yêu ả sao? Phải, trước giờ trong nhóm của Khánh chỉ có Huy là chưa bao giờ có những ánh mắt không thiện cảm với ả. Nắm hay buông? Câu hỏi rất khó trả lời.....
Vậy là hết đêm nay thì trường sẽ lên xe về thành phố, tuy còn nhiều nuối tiếc nhưng đành chịu vì ở đây xảy ra quá nhiều tai nạn, mà nạn nhân kề cận tử thần lại là thiếu gia Thiên Khánh!
-oOo-
Tối hôm đó...bầu trời lấp lánh những ánh sao, không khí âm u, lạnh lẽo của trời đêm không làm giảm đi cái đẹpp của ánh trăng. Trời đem nơi ngoại ô thật an yên, không xô bồ như thành thị. Nó phẳng lặng như một bức tranh.
Trường tổ chức đốt lửa trại. Không khí rất xom tụ. Mọi người ca hát nhảy mua đến khuya ròi mới đi nghỉ ngơi. Đúng 7h sáng hôm sau, xe lăn bánh về lại thành phố, xe đưa mọi người đi xa dần...xa dần....-Hết chương 19-
Author: Thiên Anh (Ruby)
-Vô đây! Tao chấp!_anh bẻ xương tay rôm rốp. Bọn chúng bắt đầu xông vào. Anh và bọn chúng vật lộn với nhau dữ dội, vết thương chưa lành bắt đầu rỉ máu, đau âm ỉ nhưng anh cắn chặt môi không cho phát ra tiếng kêu.
Bằng sức lực còn đọng lại, anh quật ngã hết bọn chúng.
-Không sao rồi!_anh cười với cô nhưng đôi mắt ánh lên sự mệt mỏi
-Cẩn thận..._cô chạy lên lại phía anh vì thấy tên đeo mặt nạ cầm cây gậy đi lại tấn công anh từ phía sau.
Và...cái đập đau điếng ấy cô đỡ và ngất xỉu vì hắn đánh ngay trúng huyệt đạo sau gáy. Bọn chúng tưởng cô đã chết nên bỏ chạy hết. Bây giờ ở giữa khu rừng này chỉ còn cô và anh, ngay cả sóng điện thoại cũng không có. Anh thì lại đang bị thương không cõng cô ra khỏi đây được nên đành ở lại.
Trời bắt đầu trút mưa. Cơn mưa lớn như muốn cuốn trôi đi tất cả. Cô đã tỉnh.
-tỉnh rồi à! Cứ ở đây nghỉ thêm chút nữa rồi ngày mai sẽ tìm đường ra!_anh
-Anh...không sao chứ?
-Sao?...yêu tôi à?_anh cười gian.
-à..ờ...không...có!
-Thật không?_anh tiến lại phía cô, đẩy cô vào thành giường. Tay tay giữ vai cô lại.
-Nè..anh định làm gì?
-Giữa nơi thanh vắng một nam một nữ thì làm gì nhỉ?
-Biến thái!_cô tát anh
Sẵn bị vu oan, anh dùng môi mình khoá môi cô lại. Thật chặt. Thật chặc nhưng hút cạn hết oxi trong khoang miệng nhỏ xinh ấy. Thừa lúc cô định mở miệng kêu cứu, anh tấn công sâu vào liếm hết vị ngọt.
-Thiên Khánh...nếu còn tiếp tục hành động tức anh vi phạm hợp đồng!_cô đẩy anh ra.
-Em giỏi lắm!_anh thả cô ra. Nhìn cô thật lâu rồi tiến tới, ôm cô vào lòng.
-Nè...
-Im lặng đi! Người bệnh như tôi cần hơi ấm!_anh ôm chặt hơn, vòng tay bao phủ thân hình nhỏ bé, đầu cô áp vào ngực anh.
Cả hai cảm nhân được hơi ấm truyền sang nhau. Cảm giác rét run lúc nãy cũng không còn.
-Sao cô lại lạnh nhạt vậy?
-Nhiều chuyện!_cô bực mình định đẩy anh ra nhưng không được.
-Ngoan đi! Tôi nhất định không xâm phạm trẻ vị thành niên đâu! Cô chưa 18 đó!_anh trêu.
-Tên đáng ghét này!_cô đánh anh vô tình trúng phải vết thương.
-A...đau! Tôi không phải trâu bò!
-Hứ...
-...-abcdbhmm--cứ như vậy, hai người ngủ đến sáng...
oOo
Sáng hôm sau. Những hạt mưa cũng đã ngới, không khí lại trở nên ấm áp. Cô thức dậy thì đã không thấy anh. Cô chạy ra ngoài và gặp anh đang rửa mặt bên một con suối. Cô ngồi trên một hòn đá nhỏ nhìn an rất lâu.
-Ngắm đủ chưa?_anh vừa tạt nước vừa hỏi.
-Trực giác tốt quá há!_cô trêu anh rồi đến dòng suối, ngồi xuống cạnh anh và để hai chân xuống nước.
-Về được rồi!_anh nắm tay cô đứng dậy. Đúng lúc đó, đoàn trường vừa tới. Thiên Hân chạy lại ôm Vy khóc. Bảo Ngọc thì ôm Khánh. Cảnh sướt mướt diễn ra.
-Tìm được rồi! Về thôi! Chuyến đi này có lẽ là một chuyến đi nhớ đời đó!_Tuyết Băng.
Gia Huy lôi tay Thảo ra một góc vắng.
-Sao cô làm vậy?
-Sao..sao hả? Tôi là vậy đó! Anh đi nói cho mọi người biết đi!_Thảo toan bỏ đi nhưng bị Huy nắm tay lại.
-Đừng chạy theo những thứ không phải của mình nữa! Bên cô vân có rất nhiều người tốt...à..ừm..như tôi chẳng hạn!_Huy.
-Bỏ tay ra!
-Tuy cô không phải người đầu tiên tôi yêu nhưng tôi hứa sẽ yêu cô suốt đời! Dừng lại đi! Tôi sẽ chờ!_Huy buông ra lời nói đã giấu kín trong lòng rồi quay đi.
Thảo đứng ngẩn người ra, anh yêu ả sao? Phải, trước giờ trong nhóm của Khánh chỉ có Huy là chưa bao giờ có những ánh mắt không thiện cảm với ả. Nắm hay buông? Câu hỏi rất khó trả lời.....
Vậy là hết đêm nay thì trường sẽ lên xe về thành phố, tuy còn nhiều nuối tiếc nhưng đành chịu vì ở đây xảy ra quá nhiều tai nạn, mà nạn nhân kề cận tử thần lại là thiếu gia Thiên Khánh!
-oOo-
Tối hôm đó...bầu trời lấp lánh những ánh sao, không khí âm u, lạnh lẽo của trời đêm không làm giảm đi cái đẹpp của ánh trăng. Trời đem nơi ngoại ô thật an yên, không xô bồ như thành thị. Nó phẳng lặng như một bức tranh.
Trường tổ chức đốt lửa trại. Không khí rất xom tụ. Mọi người ca hát nhảy mua đến khuya ròi mới đi nghỉ ngơi. Đúng 7h sáng hôm sau, xe lăn bánh về lại thành phố, xe đưa mọi người đi xa dần...xa dần....-Hết chương 19-
/21
|