Tôi một mình ngây ngốc đứng cô đơn giữa đường. Trời đêm đông lạnh giá, gió thổi tới cắt ngang qua má, lá cây xào xạc rơi…
Mọi thứ giống y hệt như cái ngày hôm ấy, lần cuối cùng tôi với Y Thần gặp nhau. Chỉ khác là, người quay lưng bước đi không phải tôi. Mà là Y Thần.
Bóng lưng lạnh lùng từng bước chậm dãi rời đi, không quá nhanh để tôi hiểu rằng hắn đang chạy trốn, không quá chậm để tôi nghĩ rằng hắn đang lưu luyến chẳng muốn rời chân. Giờ thì tôi hiểu cảm giác bị bỏ lại là như thế nào rồi, có thứ gì đó không ngừng cào cấu trái tim tôi, hối hận, đau đớn, tuyệt vọng,…
Tôi không ngừng gọi tên hắn, nhưng miệng mở ra gào to nhưng tuyệt nhiên lại chẳng phát ra bất cứ âm thanh nào. Tôi gồng chân chạy đuổi theo, càng chạy bóng lưng ấy càng xa dần, khảng cách giữa tôi với hắn như được định sẵn từ trước, chẳng thể rút ngắn lại.
Bỗng nhiên mặt đất dưới chân tôi trở nên nhão nhoét, chân tôi dần chôn sâu xuống đống bùn đen ngòm đặc quánh không sao nhấc lên được. Tôi càng cố vùng vẫy lại lún càng sâu, tôi khóc lóc thảm thiết gọi tên hắn trong tuyệt vọng, tôi nói hắn đừng đi, đừng dời bỏ tôi như thế này. Nhưng bóng lưng ấy cứ dần mờ đi rồi biến mất theo cơn gió đêm lạnh lẽo.
Xung quanh chỉ còn lại màn đêm đen lạnh lẽo.
Tôi lim dim mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu chẳng thể nào nhắc lên. Tôi mơ hồ có thể ngửi thấy một mùi hương rất dịu, phảng phất bên cánh mũi mãi không phai. Có vài sợi dây gì đó mền mại cọ cọ vào mặt tôi hơi buồn buồn lại cảm giác rất thú vị. Tôi hình như đang ngồi trên lưng ai đó, muốn xem xem đó là ai nhưng mí mắt lại không tài nào mở ra được.
Tôi đột nhiên nhớ đến buổi tối hôm nào trên biển, Y Thần cõng tôi trên lưng, chầm chậm bước từng bước chân chậm dãi trên nền cát sóng vỗ, tôi nhớ bầu trời đêm hôm đó rất đẹp, sao sáng ngợp trời, trăng soi mặt nước, gió thổi từng đợt, lùa sóng vỗ sóng xô.
Tôi hát cho hắn nghe bài hát mà tôi yêu thích nhất, hắn chê tôi hát không hay, hắn hứa khi nào tôi đỗ vào Thanh Khê, hắn sẽ đưa tôi đi xem sao băng rơi.
Kí ức hiện hữu mãi không quên, tôi đột nhiên muốn khóc quá, mắt đã không thể mở ra được, lại có hơi nước che ngang tầm nhìn. Người đó vẫn cõng tôi trên lưng, tôi không biết đây có phải là mơ không, liệu người đang cõng tôi là Y Thần ư, liệu có phải hắn không? Hai năm không gặp lại, hai năm rồi chúng tôi vẫn chưa được nhìn thấy nhau.
* * *
Mở mắt,tôi thấy mình đang nằm trong một căn phòng. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, hồi lâu mới nhận ra đây là phòng của Hạo Thiên. Sau khi về nước, Hạo Thiên đã mua căn nhà này để ở, tôi cũng thường xuyên đến đây.
Tôi thấy đầu mình trống rỗng, nặng trịch, người boải hoải mệt mỏi, cổ họng khô khốc.
Tại sao tôi lại ở đây nhỉ, sao tôi chẳng nhớ gì hết thế này?
Tôi ngồi dạy, bước xuống giường. Trong phòng hiện không có ai, tôi nghĩ Hạo Thiên chắc đang ở đâu đó trong nhà thôi, liền đi đến bên cửa, mở ra rồi bước xuống dưới nhà.
Trong bếp không có, sân sau không có, phòng khách cũng không có. Chắc cậu ấy đã ra ngoài rồi. Nghĩ vậy, nên tôi định quay lên phòng ngủ thêm một lúc nữa. Bỗng tôi nghe thấy có tiếng nói bên ngoài, sợi tơ hiếu kì giăng mắc trong đầu tôi. Tôi dừng bước, tiến về phía cửa sổ phòng khách, vén rèm đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Tôi thấy Hạo Thiên đang đứng đó, có người nào đó đang ôm cậu ấy từ phía sau. Tôi há hốc mồn sửng sốt, người đó là con gái, mà lại là Đình San San.
Hai người họ, rốt cuộc là đang định làm gì đây?
Tôi im lặng, nhăn mày quan sát tình hình bên ngoài. Hạo Thiên để cô ấy ôm hồi lâu, sau đó cậu ấy gỡ tay San San ra, quay người lại đứng đối diện với cô ấy. Họ nói chuyện gì đó nhưng tôi nghe không rõ, nhưng nhìn tình cảnh hiện tại tôi có thể đoán được vài ba phần câu chuyện. San San đang khóc, dường như đang níu kéo Hạo Thiên, gương mặt xinh đẹp tha thiết nhìn Hạo Thiên thấm đẫm nước mắt.
Hạo Thiên quay lưng về phía tôi, thế nên tôi không thể nhìn thấy rõ biểu cảm của cậu ấy ra làm sao.
Hạo Thiên đưa tay lên lau nước mắt cho San San, nói điều gì đó. Tôi chỉ hận một nỗi là không thể đập vỡ tấm cửa kính này để dỏng tai ra ngoài nghe ngóng. Vừa bực mình tôi vừa thấy mình thật buồn cười, ai đời lại đi nghe lén chuyện người khác. Nghĩ vậy nên tôi quyết định không thèm xem tiếp vở kịch hay ngoài kia nữa, liền đi lên phòng, sau đó chùm chăn nên đầu giả bộ ngủ. Trong đầu không ngừng thắc mắc không biết cái cô San San kia đến tìm Hạo Thiên để làm gì, họ có thường xuyên gặp gỡ nhau như thế này không. Không biết là vô tình hay cố ý, hôm nay tôi lại ở đây, à mà khoan, tại sao tôi lại ở đây được nhỉ? Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra những gì.?
Tôi nằm dài trên giường suy nghĩ, cuối cùng cũng tìm ra được một vài manh mối. Tôi nhớ là tối qua tôi có gặp lại Nã Nã, có đi uống rượu với cô ấy, sau đó cô ấy kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện, tôi chỉ nhớ mang máng, cố nhớ lại thì đầu lại hơi nhói, phải rồi, sau đó tôi có uống rượu, rồi say thì phải. Có lẽ Hạo Thiên đưa tôi về đây, có người cõng tôi về đây, là Hạo Thiên à?
Bỗng cánh cửa phòng kêu lên rồi mở ra, có người bước vào, tôi hất chăn ra ngóc đầu lên nhìn, là Hạo Thiên.
- Tỉnh rồi à?- cậu ấy mỉn cười dịu dàng. Tôi gượng cười đáp trả rồi khẽ gật đầu.
Hạo Thiên tiến lại giường tôi đang nằm, ngồi xuống bên cạnh, lại hỏi:
- Đã đỡ hơn chưa, có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?
- Tớ không sao…
- Tiểu Phong, từ lần sau cậu đừng có uống rượu nữa, cái đó không tốt cho sức khỏe.
- Ừ, tớ biết rồi, chỉ là bạn bè, lâu lâu mới gặp một lần, uống cho vui thôi.- tôi cười cười.
- Bạn Bè?- Hạo Thiên nhíu mày.
-Uhm…- tôi gật đầu.
- Là ai vậy?
-À là Nã Nã- bỗng nhớ ra điều gì đó, tôi thốt lên- Ủa, lúc cậu đến đón tớ không thấy Nã Nã sao? Chết rồi, cậu ấy còn uống nhiều hơn cả tớ. Không biết bây giờ thế nào rồi. Hạo Thiên, lúc cậu tới thật sự không thấy Nã Nã đâu sao?
Hạo Thiên trầm tư nhìn tôi, khiến tôi khựng lại, im lặng nhìn cậu ấy khó hiểu.
- Hạo Thiên, mà sao cậu tìm được tớ vậy?- quán rượu đó không mấy nổi tiếng cũng không bắt mắt. Hạo Thiên làm cách nào mà lại tìm được tôi?
- Tớ gọi điện cho cậu, có người nghe máy rồi nói địa chỉ cho tớ, lúc đến nơi thì thấy…hai cậu đang nằm gục trên bàn ngủ say như chết.- Hạo Thiên đưa cốc nước cho tôi, tôi cầm lấy, đưa lên miệng uống. Ồ, thì ra là vậy, à mà khoan, cậu ấy nói là ‘thấy..hai cậu’ tức tôi với Nã Nã, vậy tại sao ban nãy khi tôi nhắc tới Nã Nã lại khiến cậu ấy ngạc nhiên như vậy?- tớ gọi taxi đưa Nã Nã về , rồi cũng đưa cậu nên xe về luôn- Hạo Thiên có xe riêng, có lẽ cậu ấy đưa tôi về bằng xa của cậu ấy. Nã Nã đã về nhà an toàn, vậy là tôi yên tâm rồi.
Tôi đặt cốc nước xuống chiếc bàn bên cạnh giường, rồi ngẩng đầu lên hỏi Hạo Thiên.
- Ơ, nhưng rõ ràng…- tôi nhớ là có người cõng tôi về mà, chẳng lẽ lại là mơ.
- Sao vậy?- Hạo Thiên hỏi.
- Hạo Thiên, cậu nói cậu đưa tớ về bằng xe của cậu, nhưng tại sao tớ có cảm giác không phải vậy, rõ ràng có người cõng tớ về mà. – chẳng lẽ Hạo Thiên thật sự có cõng tôi từ quán rượu về đây, vì sợ tôi ấy náy nên mới nói vậy.
Vẻ mặt Hạo Thiên hơi biến đổi, trước giờ nếu không phải là chau mày lo lắng cho tôi thì cũng là dịu dàng nhìn tôi mỉn cười. Thần sắc của cậu ấy bây giờ, trầm ngâm một cách khó hiểu. Tôi bắt đầu nghi ngờ về cái suy nghĩ vừa rồi của mình.
- Chẳng lẽ…không phải sao?
- Không, đúng vậy, có người cõng cậu về, người đó không phải tớ.
- Không phải cậu? vậu là ai?
Hạo Thiên không đáp, điều này khiến tôi hơi bực mình. Không nói đến chuyện người đưa tôi về là ai…
- Hạo Thiên, sao cậu phải nói dối tớ?
Trước giờ cậu ấy chưa bao giờ nói dối tôi điều gì. Tôi thắc mắc cái gì, muốn hỏi cái gì cậu ấy một là im lặng không nói, hai là nói cho tôi biết tất cả. Trước đây cậu ấy thà không nói cho tôi biết, chứ chưa bao giờ nói dối tôi dù chỉ một câu gọi là có. Vậy mà giờ, cậu ấy...
Tôi đột nhiên nhớ đến chuyện mình vừa nhìn thấy cách đây không lâu. Phải ,Đình San San.
- Hạo Thiên, cậu với San San là như thế nào, hai người vẫn còn qua lại với nhau sao?
Lúc Hạo Thiên còn ở bên Mỹ điều trị, Đình San San cũng tới đó, suốt khoảng thời gian cậu ấy nằm viện, cô ấy luôn ở bên chăm sóc. Khi nghe Hạo Thiên nói tới việc này tôi lúc đó thấy vô cùng khó chịu, có hơi ấm ức và ghen tị. Tôi so với cô ấy, đối với Hạo Thiên, tôi chẳng làm được điều gì ra hồn cả, mặc dù tôi là bạn gái cậu ấy cơ đấy.- Hai người vẫn còn lén lút qua lại sau lưng tớ đúng không?- tôi tức giận hét lên.
- Tiểu Phong…- Hạo Thiên nắm lấy vai tôi, bàn tay này trước đó đã từng nắm tay San San, còn đưa nên lau nước mắt cho cô ấy.
- Cậu buông ra…- tôi hất mạnh tay Hạo Thiên ra khỏi vai mình, vô tình gạt phải chiếc cốc thủy tinh trên bàn, khiến nó rơi xuống vỡ ‘Choang…’
Tôi hoảng hốt nhìn những mảnh vỡ dưới sàn, Hạo Thiên nhìn tôi vẻ không tin.
- Tớ…- tôi nhất thời không biết nên nói thế nào.
Cả hai chúng tôi cùng im lặng, tôi còn nghe rõ mồn một cả tiếng trái tim mình, tôi đúng là quá quá đáng rồi. Tôi định cúi người xuống nhặt những mảnh vỡ đó nên, nhưng Hạo Thiên đã nhanh tay ngăn tôi lại, ấn tôi trở lại giường, rồi cúi xuống nhặt những mảnh thủy tinh sắc nhọn .
Một lúc sau, Hạo Thiên nên tiếng
- Tớ trước giờ vẫn vậy. Người tớ yêu là cậu.Tớ với Đình San San chẳng có gì cả. Trước giờ vẫn vậy, bây giờ không có, sau này cũng không. Nếu tớ mà có tình ý gì với cô ấy, thì bây giờ đã không còn ở đây bên cạnh cậu như thế này. Hóa ra lòng tin của cậu đối với tớ chỉ thế thôi sao, cậu nghĩ tớ là loại người dễ dàng thay lòng đổi dạ như vậy à? Tiểu Phong, cậu làm tớ thất vọng quá.- Hạo Thiên nhẹ nhàng nói, cậu ấy ngẩng đầu nên nhìn tôi, Vẫn cái ánh nhìn thân thương ngày nào. Không trách móc, không oán hận.
Tôi vô cớ ghen tuông, vô cớ tức giận, tôi làm như vậy mà cậu ấy cũng không thèm nổi nóng, vẫn nhẫn nại giải thích cho tôi nghe. Giống như ngày trước, khi tôi nhờ cậu ấy giảng bài hộ, cậu ấy cũng rất kiên trì, tôi nói không hiểu, cậu ấy lại giảng lại, nói cho tới khi nào tôi hiểu mới thôi.
Tôi khóc, cảm thấy mình thật trẻ con ngu ngốc. Tôi thật quá đáng. Tôi cảm thấy hổ thẹn với lòng mình. Tôi chẳng có gì tốt đẹp cả. Hạo Thiên lại hoàn hảo như vậy. Tôi lúc nào cũng vô lí gây chuyện. So với Đình San San tôi chẳng là gì cả, tôi chẳng xứng với Hạo Thiên, chẳng xứng với tình cảm cậu ấy dành cho tôi.
Tôi không dám ngẩng đầu nên nhìn, mắt ngân ngấn nước dán xuống sàn nhà, tôi cảm thấy hổi thẹn khi nhìn vào mắt người con trai đó.
Không gian trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió thổi tung rèm cửa trắng xóa bay bay.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân lại gần. Tôi vẫn không dám ngẩng đầu nên nhìn. Hạo Thiên qùy xuống trước mặt tôi, cậu ấy đưa tay lưng cằm tôi nên, tiện thể lau đi những giọt nước mắt long lanh nóng hổi đang lăn dài trên má tôi.
Tôi đưa mắt sang nhìn cậu ấy, bắt gặp đôi mắt đẹp đẽ của Hạo Thiên, trong đó có in bóng hình của tôi.
- Tiểu Phong, cậu hỏi tớ tại sao lại nói dối cậu đúng không?- tôi không đáp- Vậy cậu hãy trả lời những câu hỏi này của tớ trước đã. Tại sao khi ở bên tớ cậu lại luôn lơ đãng, lúc nào cũng ngẩn ngơ, buồn bã. Rốt cuộc trong khoảng thời gian tớ vắng mặt đã xảy ra những chuyện gì rồi. Khi tớ tỏ ra thân mật với cậu, cậu lại vờ vĩnh lảng tránh. Cố cố gắng làm mọi thứ để khiến cho cậu vui, cậu tuy có cười đấy, nhưng nụ cười không còn như ngày xưa nữa. Tiểu Phong, cậu nghi ngờ tớ với San San có tình ý với nhau, cậu nghi ngờ tớ lừa dối cậu. Vậy thì cậu nói xem, cậu với Y Thần là thế nào? Chiếc nhẫn kia từ đâu mà có? Tại sao khi cậu say, người cậu gọi tên lại không phải là tớ?
Tôi sững sờ nhìn Hạo Thiên, cậu ấy cười nhạt, nụ cười đượm nỗi bi thương .
Đầu óc tôi trở nên trống rỗng, đúng rồi, tại sao vậy? tại sao lại như vậy hả Nhất Tiểu Phong, may trả lời đi, trả lời đi..
Hạo Thiên đứng dậy đi về phía cửa sổ, quay lưng lại với tôi, mắt tôi đăm đăm dõi theo bóng lưng ấy.
- Tiểu Phong, có lẽ trước đây tớ không nên dấu cậu, càng không nên bỏ cậu lại một mình mà ra đi như thế. Thì bây giờ, mọi chuyện chắc không như thế này đâu.
-…- tôi đứng dậy, nhẹ nhàng tiến về phía cậu ấy, chậm dãi từng bước một.
- Suốt hai năm qua, dù ở bên nhau thật đấy, nhưng tớ luôn cảm thấy lo sợ bất an. Là do tớ quá cố chấp. Cứ nghĩ cuối cùng, tớ sẽ làm cậu lại yêu tớ như ngày nào, nhưng có lẽ tớ nhầm rồi, sai thực sự- Tôi đưa tay lên định ôm lấy cậu ấy- Tiểu Phong, cậu thay đổi rồi, cậu không còn yêu tớ như ngày xưa nữa. -tôi khựng lại, bàn tay hẫng lại trong không trung - Cậu nói tớ buông ra, tớ nghĩ, có lẽ đến lúc tớ thực sự phải buông rồi.
Mọi thứ giống y hệt như cái ngày hôm ấy, lần cuối cùng tôi với Y Thần gặp nhau. Chỉ khác là, người quay lưng bước đi không phải tôi. Mà là Y Thần.
Bóng lưng lạnh lùng từng bước chậm dãi rời đi, không quá nhanh để tôi hiểu rằng hắn đang chạy trốn, không quá chậm để tôi nghĩ rằng hắn đang lưu luyến chẳng muốn rời chân. Giờ thì tôi hiểu cảm giác bị bỏ lại là như thế nào rồi, có thứ gì đó không ngừng cào cấu trái tim tôi, hối hận, đau đớn, tuyệt vọng,…
Tôi không ngừng gọi tên hắn, nhưng miệng mở ra gào to nhưng tuyệt nhiên lại chẳng phát ra bất cứ âm thanh nào. Tôi gồng chân chạy đuổi theo, càng chạy bóng lưng ấy càng xa dần, khảng cách giữa tôi với hắn như được định sẵn từ trước, chẳng thể rút ngắn lại.
Bỗng nhiên mặt đất dưới chân tôi trở nên nhão nhoét, chân tôi dần chôn sâu xuống đống bùn đen ngòm đặc quánh không sao nhấc lên được. Tôi càng cố vùng vẫy lại lún càng sâu, tôi khóc lóc thảm thiết gọi tên hắn trong tuyệt vọng, tôi nói hắn đừng đi, đừng dời bỏ tôi như thế này. Nhưng bóng lưng ấy cứ dần mờ đi rồi biến mất theo cơn gió đêm lạnh lẽo.
Xung quanh chỉ còn lại màn đêm đen lạnh lẽo.
Tôi lim dim mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu chẳng thể nào nhắc lên. Tôi mơ hồ có thể ngửi thấy một mùi hương rất dịu, phảng phất bên cánh mũi mãi không phai. Có vài sợi dây gì đó mền mại cọ cọ vào mặt tôi hơi buồn buồn lại cảm giác rất thú vị. Tôi hình như đang ngồi trên lưng ai đó, muốn xem xem đó là ai nhưng mí mắt lại không tài nào mở ra được.
Tôi đột nhiên nhớ đến buổi tối hôm nào trên biển, Y Thần cõng tôi trên lưng, chầm chậm bước từng bước chân chậm dãi trên nền cát sóng vỗ, tôi nhớ bầu trời đêm hôm đó rất đẹp, sao sáng ngợp trời, trăng soi mặt nước, gió thổi từng đợt, lùa sóng vỗ sóng xô.
Tôi hát cho hắn nghe bài hát mà tôi yêu thích nhất, hắn chê tôi hát không hay, hắn hứa khi nào tôi đỗ vào Thanh Khê, hắn sẽ đưa tôi đi xem sao băng rơi.
Kí ức hiện hữu mãi không quên, tôi đột nhiên muốn khóc quá, mắt đã không thể mở ra được, lại có hơi nước che ngang tầm nhìn. Người đó vẫn cõng tôi trên lưng, tôi không biết đây có phải là mơ không, liệu người đang cõng tôi là Y Thần ư, liệu có phải hắn không? Hai năm không gặp lại, hai năm rồi chúng tôi vẫn chưa được nhìn thấy nhau.
* * *
Mở mắt,tôi thấy mình đang nằm trong một căn phòng. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, hồi lâu mới nhận ra đây là phòng của Hạo Thiên. Sau khi về nước, Hạo Thiên đã mua căn nhà này để ở, tôi cũng thường xuyên đến đây.
Tôi thấy đầu mình trống rỗng, nặng trịch, người boải hoải mệt mỏi, cổ họng khô khốc.
Tại sao tôi lại ở đây nhỉ, sao tôi chẳng nhớ gì hết thế này?
Tôi ngồi dạy, bước xuống giường. Trong phòng hiện không có ai, tôi nghĩ Hạo Thiên chắc đang ở đâu đó trong nhà thôi, liền đi đến bên cửa, mở ra rồi bước xuống dưới nhà.
Trong bếp không có, sân sau không có, phòng khách cũng không có. Chắc cậu ấy đã ra ngoài rồi. Nghĩ vậy, nên tôi định quay lên phòng ngủ thêm một lúc nữa. Bỗng tôi nghe thấy có tiếng nói bên ngoài, sợi tơ hiếu kì giăng mắc trong đầu tôi. Tôi dừng bước, tiến về phía cửa sổ phòng khách, vén rèm đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Tôi thấy Hạo Thiên đang đứng đó, có người nào đó đang ôm cậu ấy từ phía sau. Tôi há hốc mồn sửng sốt, người đó là con gái, mà lại là Đình San San.
Hai người họ, rốt cuộc là đang định làm gì đây?
Tôi im lặng, nhăn mày quan sát tình hình bên ngoài. Hạo Thiên để cô ấy ôm hồi lâu, sau đó cậu ấy gỡ tay San San ra, quay người lại đứng đối diện với cô ấy. Họ nói chuyện gì đó nhưng tôi nghe không rõ, nhưng nhìn tình cảnh hiện tại tôi có thể đoán được vài ba phần câu chuyện. San San đang khóc, dường như đang níu kéo Hạo Thiên, gương mặt xinh đẹp tha thiết nhìn Hạo Thiên thấm đẫm nước mắt.
Hạo Thiên quay lưng về phía tôi, thế nên tôi không thể nhìn thấy rõ biểu cảm của cậu ấy ra làm sao.
Hạo Thiên đưa tay lên lau nước mắt cho San San, nói điều gì đó. Tôi chỉ hận một nỗi là không thể đập vỡ tấm cửa kính này để dỏng tai ra ngoài nghe ngóng. Vừa bực mình tôi vừa thấy mình thật buồn cười, ai đời lại đi nghe lén chuyện người khác. Nghĩ vậy nên tôi quyết định không thèm xem tiếp vở kịch hay ngoài kia nữa, liền đi lên phòng, sau đó chùm chăn nên đầu giả bộ ngủ. Trong đầu không ngừng thắc mắc không biết cái cô San San kia đến tìm Hạo Thiên để làm gì, họ có thường xuyên gặp gỡ nhau như thế này không. Không biết là vô tình hay cố ý, hôm nay tôi lại ở đây, à mà khoan, tại sao tôi lại ở đây được nhỉ? Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra những gì.?
Tôi nằm dài trên giường suy nghĩ, cuối cùng cũng tìm ra được một vài manh mối. Tôi nhớ là tối qua tôi có gặp lại Nã Nã, có đi uống rượu với cô ấy, sau đó cô ấy kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện, tôi chỉ nhớ mang máng, cố nhớ lại thì đầu lại hơi nhói, phải rồi, sau đó tôi có uống rượu, rồi say thì phải. Có lẽ Hạo Thiên đưa tôi về đây, có người cõng tôi về đây, là Hạo Thiên à?
Bỗng cánh cửa phòng kêu lên rồi mở ra, có người bước vào, tôi hất chăn ra ngóc đầu lên nhìn, là Hạo Thiên.
- Tỉnh rồi à?- cậu ấy mỉn cười dịu dàng. Tôi gượng cười đáp trả rồi khẽ gật đầu.
Hạo Thiên tiến lại giường tôi đang nằm, ngồi xuống bên cạnh, lại hỏi:
- Đã đỡ hơn chưa, có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?
- Tớ không sao…
- Tiểu Phong, từ lần sau cậu đừng có uống rượu nữa, cái đó không tốt cho sức khỏe.
- Ừ, tớ biết rồi, chỉ là bạn bè, lâu lâu mới gặp một lần, uống cho vui thôi.- tôi cười cười.
- Bạn Bè?- Hạo Thiên nhíu mày.
-Uhm…- tôi gật đầu.
- Là ai vậy?
-À là Nã Nã- bỗng nhớ ra điều gì đó, tôi thốt lên- Ủa, lúc cậu đến đón tớ không thấy Nã Nã sao? Chết rồi, cậu ấy còn uống nhiều hơn cả tớ. Không biết bây giờ thế nào rồi. Hạo Thiên, lúc cậu tới thật sự không thấy Nã Nã đâu sao?
Hạo Thiên trầm tư nhìn tôi, khiến tôi khựng lại, im lặng nhìn cậu ấy khó hiểu.
- Hạo Thiên, mà sao cậu tìm được tớ vậy?- quán rượu đó không mấy nổi tiếng cũng không bắt mắt. Hạo Thiên làm cách nào mà lại tìm được tôi?
- Tớ gọi điện cho cậu, có người nghe máy rồi nói địa chỉ cho tớ, lúc đến nơi thì thấy…hai cậu đang nằm gục trên bàn ngủ say như chết.- Hạo Thiên đưa cốc nước cho tôi, tôi cầm lấy, đưa lên miệng uống. Ồ, thì ra là vậy, à mà khoan, cậu ấy nói là ‘thấy..hai cậu’ tức tôi với Nã Nã, vậy tại sao ban nãy khi tôi nhắc tới Nã Nã lại khiến cậu ấy ngạc nhiên như vậy?- tớ gọi taxi đưa Nã Nã về , rồi cũng đưa cậu nên xe về luôn- Hạo Thiên có xe riêng, có lẽ cậu ấy đưa tôi về bằng xa của cậu ấy. Nã Nã đã về nhà an toàn, vậy là tôi yên tâm rồi.
Tôi đặt cốc nước xuống chiếc bàn bên cạnh giường, rồi ngẩng đầu lên hỏi Hạo Thiên.
- Ơ, nhưng rõ ràng…- tôi nhớ là có người cõng tôi về mà, chẳng lẽ lại là mơ.
- Sao vậy?- Hạo Thiên hỏi.
- Hạo Thiên, cậu nói cậu đưa tớ về bằng xe của cậu, nhưng tại sao tớ có cảm giác không phải vậy, rõ ràng có người cõng tớ về mà. – chẳng lẽ Hạo Thiên thật sự có cõng tôi từ quán rượu về đây, vì sợ tôi ấy náy nên mới nói vậy.
Vẻ mặt Hạo Thiên hơi biến đổi, trước giờ nếu không phải là chau mày lo lắng cho tôi thì cũng là dịu dàng nhìn tôi mỉn cười. Thần sắc của cậu ấy bây giờ, trầm ngâm một cách khó hiểu. Tôi bắt đầu nghi ngờ về cái suy nghĩ vừa rồi của mình.
- Chẳng lẽ…không phải sao?
- Không, đúng vậy, có người cõng cậu về, người đó không phải tớ.
- Không phải cậu? vậu là ai?
Hạo Thiên không đáp, điều này khiến tôi hơi bực mình. Không nói đến chuyện người đưa tôi về là ai…
- Hạo Thiên, sao cậu phải nói dối tớ?
Trước giờ cậu ấy chưa bao giờ nói dối tôi điều gì. Tôi thắc mắc cái gì, muốn hỏi cái gì cậu ấy một là im lặng không nói, hai là nói cho tôi biết tất cả. Trước đây cậu ấy thà không nói cho tôi biết, chứ chưa bao giờ nói dối tôi dù chỉ một câu gọi là có. Vậy mà giờ, cậu ấy...
Tôi đột nhiên nhớ đến chuyện mình vừa nhìn thấy cách đây không lâu. Phải ,Đình San San.
- Hạo Thiên, cậu với San San là như thế nào, hai người vẫn còn qua lại với nhau sao?
Lúc Hạo Thiên còn ở bên Mỹ điều trị, Đình San San cũng tới đó, suốt khoảng thời gian cậu ấy nằm viện, cô ấy luôn ở bên chăm sóc. Khi nghe Hạo Thiên nói tới việc này tôi lúc đó thấy vô cùng khó chịu, có hơi ấm ức và ghen tị. Tôi so với cô ấy, đối với Hạo Thiên, tôi chẳng làm được điều gì ra hồn cả, mặc dù tôi là bạn gái cậu ấy cơ đấy.- Hai người vẫn còn lén lút qua lại sau lưng tớ đúng không?- tôi tức giận hét lên.
- Tiểu Phong…- Hạo Thiên nắm lấy vai tôi, bàn tay này trước đó đã từng nắm tay San San, còn đưa nên lau nước mắt cho cô ấy.
- Cậu buông ra…- tôi hất mạnh tay Hạo Thiên ra khỏi vai mình, vô tình gạt phải chiếc cốc thủy tinh trên bàn, khiến nó rơi xuống vỡ ‘Choang…’
Tôi hoảng hốt nhìn những mảnh vỡ dưới sàn, Hạo Thiên nhìn tôi vẻ không tin.
- Tớ…- tôi nhất thời không biết nên nói thế nào.
Cả hai chúng tôi cùng im lặng, tôi còn nghe rõ mồn một cả tiếng trái tim mình, tôi đúng là quá quá đáng rồi. Tôi định cúi người xuống nhặt những mảnh vỡ đó nên, nhưng Hạo Thiên đã nhanh tay ngăn tôi lại, ấn tôi trở lại giường, rồi cúi xuống nhặt những mảnh thủy tinh sắc nhọn .
Một lúc sau, Hạo Thiên nên tiếng
- Tớ trước giờ vẫn vậy. Người tớ yêu là cậu.Tớ với Đình San San chẳng có gì cả. Trước giờ vẫn vậy, bây giờ không có, sau này cũng không. Nếu tớ mà có tình ý gì với cô ấy, thì bây giờ đã không còn ở đây bên cạnh cậu như thế này. Hóa ra lòng tin của cậu đối với tớ chỉ thế thôi sao, cậu nghĩ tớ là loại người dễ dàng thay lòng đổi dạ như vậy à? Tiểu Phong, cậu làm tớ thất vọng quá.- Hạo Thiên nhẹ nhàng nói, cậu ấy ngẩng đầu nên nhìn tôi, Vẫn cái ánh nhìn thân thương ngày nào. Không trách móc, không oán hận.
Tôi vô cớ ghen tuông, vô cớ tức giận, tôi làm như vậy mà cậu ấy cũng không thèm nổi nóng, vẫn nhẫn nại giải thích cho tôi nghe. Giống như ngày trước, khi tôi nhờ cậu ấy giảng bài hộ, cậu ấy cũng rất kiên trì, tôi nói không hiểu, cậu ấy lại giảng lại, nói cho tới khi nào tôi hiểu mới thôi.
Tôi khóc, cảm thấy mình thật trẻ con ngu ngốc. Tôi thật quá đáng. Tôi cảm thấy hổ thẹn với lòng mình. Tôi chẳng có gì tốt đẹp cả. Hạo Thiên lại hoàn hảo như vậy. Tôi lúc nào cũng vô lí gây chuyện. So với Đình San San tôi chẳng là gì cả, tôi chẳng xứng với Hạo Thiên, chẳng xứng với tình cảm cậu ấy dành cho tôi.
Tôi không dám ngẩng đầu nên nhìn, mắt ngân ngấn nước dán xuống sàn nhà, tôi cảm thấy hổi thẹn khi nhìn vào mắt người con trai đó.
Không gian trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió thổi tung rèm cửa trắng xóa bay bay.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân lại gần. Tôi vẫn không dám ngẩng đầu nên nhìn. Hạo Thiên qùy xuống trước mặt tôi, cậu ấy đưa tay lưng cằm tôi nên, tiện thể lau đi những giọt nước mắt long lanh nóng hổi đang lăn dài trên má tôi.
Tôi đưa mắt sang nhìn cậu ấy, bắt gặp đôi mắt đẹp đẽ của Hạo Thiên, trong đó có in bóng hình của tôi.
- Tiểu Phong, cậu hỏi tớ tại sao lại nói dối cậu đúng không?- tôi không đáp- Vậy cậu hãy trả lời những câu hỏi này của tớ trước đã. Tại sao khi ở bên tớ cậu lại luôn lơ đãng, lúc nào cũng ngẩn ngơ, buồn bã. Rốt cuộc trong khoảng thời gian tớ vắng mặt đã xảy ra những chuyện gì rồi. Khi tớ tỏ ra thân mật với cậu, cậu lại vờ vĩnh lảng tránh. Cố cố gắng làm mọi thứ để khiến cho cậu vui, cậu tuy có cười đấy, nhưng nụ cười không còn như ngày xưa nữa. Tiểu Phong, cậu nghi ngờ tớ với San San có tình ý với nhau, cậu nghi ngờ tớ lừa dối cậu. Vậy thì cậu nói xem, cậu với Y Thần là thế nào? Chiếc nhẫn kia từ đâu mà có? Tại sao khi cậu say, người cậu gọi tên lại không phải là tớ?
Tôi sững sờ nhìn Hạo Thiên, cậu ấy cười nhạt, nụ cười đượm nỗi bi thương .
Đầu óc tôi trở nên trống rỗng, đúng rồi, tại sao vậy? tại sao lại như vậy hả Nhất Tiểu Phong, may trả lời đi, trả lời đi..
Hạo Thiên đứng dậy đi về phía cửa sổ, quay lưng lại với tôi, mắt tôi đăm đăm dõi theo bóng lưng ấy.
- Tiểu Phong, có lẽ trước đây tớ không nên dấu cậu, càng không nên bỏ cậu lại một mình mà ra đi như thế. Thì bây giờ, mọi chuyện chắc không như thế này đâu.
-…- tôi đứng dậy, nhẹ nhàng tiến về phía cậu ấy, chậm dãi từng bước một.
- Suốt hai năm qua, dù ở bên nhau thật đấy, nhưng tớ luôn cảm thấy lo sợ bất an. Là do tớ quá cố chấp. Cứ nghĩ cuối cùng, tớ sẽ làm cậu lại yêu tớ như ngày nào, nhưng có lẽ tớ nhầm rồi, sai thực sự- Tôi đưa tay lên định ôm lấy cậu ấy- Tiểu Phong, cậu thay đổi rồi, cậu không còn yêu tớ như ngày xưa nữa. -tôi khựng lại, bàn tay hẫng lại trong không trung - Cậu nói tớ buông ra, tớ nghĩ, có lẽ đến lúc tớ thực sự phải buông rồi.
/32
|