Sống trên đời một khoảng thời gian lâu như vậy, tôi sâu sắc hiểu được rằng, việc gì mình làm không tốt, mình vẫn có thể luyện tập, không ngừng luyện tập, đến một ngày nào đó, nhất định sẽ đạt được thành quả bấy lâu hằng mong đợi.
Giống như tôi lúc này. Trước đó,ai bảo rằng tôi không biết che giấu cảm xúc, bây giờ, chẳng phải tôi diễn xuất rất đạt sao, biến có thành không, tim dù đau đến mấy thì môi vẫn vẽ ra một nụ cười.
Y Thần phẫn nộ nhìn tôi.
- Em.....- hắn tức tới nỗi không nói được câu nào, tôi vốn định cười đểu một cái, vênh mặt nên thách thức hắn, như muốn hỏi 'tôi làm thế đấy thì sao nào' nhưng lại không thể.
Y Thần rất tức giận, tôi chưa bao giờ thấy hắn tức giận như vậy, nhất thời không biết phải làm gì tiếp theo.
Hắn xiết chặt tay tôi, đau nhói, tôi khẽ kêu nên. Tôi thấy thật vô lí, hắn đã chấp nhận đính hôn với Giai Di rồi, chấp nhận buông bỏ tôi, quay lưng lại với tôi. Chiếc nhẫn đó bây giờ cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, tôi vứt nó đi thì sao, hắn tức giận cái gì, hắn không cam cái gì?
- Buông ra- tôi hét lên- tôi ném thì cũng đã ném rồi, chẳng phải anh nói là không cần nó nữa sao, đừng có mà vô lí như vậy?
- Em cứ nói vứt là vứt, đã bao giờ chịu nghe tôi nói chưa?
- Hừ, phải rồi tôi vô lí đấy. Vậy còn anh thì sao, anh bỏ mặc tôi để đến với người khác, không phải là chơi tôi chán rồi vứt bỏ hay sao. Vương Y Thần, người không biết điều là anh, người không hiểu lí lẽ là tên khốn nhà anh đấy....
- Tiểu Phong.- hắn gầm lên.Mắt hắn đỏ hoe với những tia máu màu đỏ, mặt tối sầm lại, trên trán nổi gân xanh giần giật.
Tôi im bật.
- Không phải cái gì muốn là có thể làm được.
Tôi sững sờ nhìn hắn, bàn tay nắm chặt tay tôi từ từ buông lỏng. Tôi lùi lại hai bước, xong sau đó quay người bước đi.
Hắn không nói gì, không đuổi theo cũng không kéo giữ tôi lại.
Xong, tôi lại thấy như mình đang quay lại quãng thời gian mấy năm trước. Hắn hỏi tôi đã bao giờ yêu hắn chưa, lúc đó, tôi không do dự. Dứt khoát nói' chưa từng'. Nhưng lúc này đây, nếu như một lần nữa hắn hỏi lại tôi câu đó, tôi chỉ sợ mình không còn có đủ can đảm để phủ nhận.
Đã từng yêu, và yêu rất nhiều.
* * *
Tôi về nhà, điều kì lạ là, Bích Như không còn ở đây. Tôi cứ nghĩ là cô ấy trở về nhà bố mẹ, vì tôi không về kịp nên không tiện để thông báo. Ai dè vừa ngả người xuống ghế sôpha dưỡng thần chưa được bao lâu. Cánh cửa kêu ' cạnh' một cái rồi mở ra, Bích Như thất thểu bước vào. Tôi nhổm người dậy.
- Cậu đi đâu vậy?
-....- Bích Như không nói gì, ngồi phịch xuống bên cạnh tôi, ngả người ra đằng sau nhắm mắt lại, có vẻ rất mệt mỏi. Thế là tôi càng tò mò không biết cô ấy ra ngoài làm cái gì mà bỗng dưng lại thành ra thế này, ngay cả nói chuyện với tôi cũng không thèm.
Tôi thấy cô ấy không nói gì, cũng không còn hơi sức đâu mà gặng hỏi. Tôi lại ngả người ra ghế, mệt mỏi nhìn cái trần nhà, ánh mắt xáo rỗng.
Một lúc lâu sau, Bích Như mới lên tiếng.
- Vừa rồi tớ đến trường đại học Thanh Khê.
Tôi không để tâm lắm, gật đầu cho có, khẽ 'ừm'. Sau đó mới định thần được lại, hiểu ra rằng Bích Như đang nói cái gì. Cô ấy bảo cô ấy đến Thanh Khê, mà Tấn Thành hiện đang là giảng viên của trường đại học đó, vậy tức là cô ấy đến tìm Tấn Thành rồi.
- Thế nào?- tôi hỏi.
- Cái gì thế nào?- Bích Như nghiêng đầu sang nhìn tôi.
- Thì đến đó gặp rồi thì thế nào ấy. Chẳng lẽ cậu không làm gì, chỉ đứng nhìn từ xa thôi à?- tôi vốn chỉ buột miệng nói như vậy, không ngờ Bích Như lại gật đầu. Vậy là cô ấy đến tìm Tấn Thành, chỉ là để muốn nhìn thấy hắn thôi sao? Hành động này thật là ấu trĩ.
Tôi gật gật đầu, như là thấu hiểu lại như là cảm thông.
- Vậy...cậu, cứ như thế này mãi à?- tôi dè dặt hỏi, đến câu từ cũng bị sắp xếp linh tinh. Thế nhưng Bích Như lại hiểu ra. Nói như giễu.
- Chứ còn biết làm sao bây giờ? Nói gì thì nói, tớ sẽ không bao giờ quay lại cái nhà đó để mà nghe theo sự sắp đặt vô lí của bố mẹ, càng không lấy một người tận mặt mũi còn không biết lại còn hơn tớ cả chục tuổi về làm chồng đâu. Có chết cũng không, không bao giờ.
- Vậy cậu định ở đây luôn à?
- Sao, cậu định đuổi tớ đúng không?
- Tớ không có ý đó. Nhưng còn Tấn Thành thì sao?
- ...
-...
- Nói ra thì, nếu như anh ấy chịu đồng ý, tớ cam tâm tình nguyện ở bên anh ấy đến cùng , dù sau này có ra sao đi chăng nữa, khó khăn thế nào đi chăng nữa. Chỉ cần có anh ấy là đủ. Chỉ tiếc rằng, tớ không phải là người quan trọng nhất với anh ấy mà thôi.
* * *
- Cô ấy nói như vậy thật à?- Tấn Thành trầm giọng hỏi tôi. Tôi xoay xoay cốc sinh tố trong tay, khẽ gật đầu. Tấn Thành trầm ngâm một lúc, không nói gì cả. Tôi chăm chú nhìn thần sắc trên khuôn mặt hắn, nhưng tìm mãi mà không thấy một tia do dự, hay hối hận nào. Tôi đã quyết tâm bao nhiêu, giấu giấu diếm diếm Bích Như để đến tìm hắn, nhằm giúp hai người đó gỡ bỏ những khúc mắc trong lòng. Nhưng xem ra tình hình cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Nói ra cũng thật là buồn cười. Tôi nghĩ, tôi với Y Thần, đến đây là hết, bản thân vừa mới trải qua một cuộc tình thất bại, bây giờ bỗng dưng lại trở thành 'kẻ nhiều chuyện' đi hàn gắn tình cảm cho người khác. Thế nhưng, ngay chính chuyện tình cảm của mình tôi còn không làm chủ được, cho nên chương trình tháo bỏ nút thắt hàn gắn yêu thương này có không thành công cũng chẳng phải là vấn đề gì to tát lắm.
Tấn Thành trầm mặc một hồi lâu, tôi im lặng nhìn anh ta, nhường chỗ cho những suy nghĩ đắn đo của hắn.
- Anh còn đang suy nghĩ cái gì, chẳng phải mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi sao?- tôi không đủ kiên nhẫn đợi chờ, nên tiếng nói.- cô ấy yêu anh không đắn đo, còn anh thì… toan toan tính tính..- tôi lầm bầm. Nhưng câu nói đó không thể không lọt vào tai Tấn Thành, bởi vì quán cà phê này bây giờ khá vắng khách, không nghe thấy được mới là điều đáng bận tâm.
Tuy nhiên Tấn Thành lại không trách móc tôi khi tôi nói hắn là người tính toán, hắn bật cười, nhìn tôi.
- Hồi trước là anh dạy em học, không ngờ bây giờ thời thế thay đổi, cũng có ngày anh phải phiền đến em giáo huấn lí lẽ trong tình yêu.
Tôi đơ ra một lúc, ngẩn ngơ.
- Anh biết Bích Như đối với anh tốt như thế nào, nhưng mà mọi chuyện không hề đơn giản như em nghĩ đâu. Không phải cái gì nói là có thể làm được ngay, mặc dù ta có muốn như thế nào đi chăng nữa, cũng không cách nào có thể thực hiện được. Âu cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Em còn ngây thơ lắm.
Tôi nhăn mày nhìn hắn, ý hắn nói là không thể.
- Anh đúng là đồ điên.- tôi bực tức mắng mỏ. Điều này càng chứng tỏ điều hắn nói là đúng, tôi không điều khiển được cảm xúc, không biết suy nghĩ trước sau được mất, hành động theo cảm tính vô cùng trẻ con.
- Em muốn giáo huấn anh về ý nghĩa của tình yêu, vậy em biết yêu là gì không?- hắn nhìn tôi cười cười, khác hẳn với sự suy sụp chản nản của Bích Như, Tấn Thành lại bình tĩnh đến kì lạ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến vẫn đề này, cũng không mấy để tâm, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
* * *
‘Yêu là gì, không đơn giản là câu nói ‘ Anh yêu em’, không đơn giản là những rung động xuyến xao trong trái tim. Mà là sự mãn nguyện khi nhìn thấy người mình yêu mỉn cười, là cam tâm tình nguyện làm mọi thứ để cho người mình yêu có được hạnh phúc vẹn tròn.’
Câu nói của Tấn Thành cứ văng vẳng bên tai.
Tôi bước ra khỏi quán cà phê, trong lòng cảm thấy hơi chênh vênh.
Trời đang mưa. Dạo này trời rất hay mưa, tuy không lớn nhưng lại lâu đến phát bực. Vì hẹn Tấn Thành ở một quán cà phê gần nhà, thế nên khi đến đây tôi không đi xe mà cuốc bộ. May thay bên cạnh quán cà phê này là một siêu thị mini, tôi vào đó mua một cái ô rồi trở ra. Bung ô xòe rộng rồi giương lên, dảo bước hòa vào màn mưa như trút nước.
Những hạt mưa rơi xuống đập vào chiếc ô kêu nên những tiếng lộp bà lộp bộp, những tán lá cây ướt sũng nước mưa trĩu nặng ven đường, màn mưa mịt mùng mờ ảo y như một giấc mơ.
Đi như thế này thật khó chịu, bởi vì cứ mỗi khi bước một bước, đằng sau lại bắn lên những giọt nước dích thêm cả bùn bám bẩn hết cả chân, đã vậy lúc nhìn ngó quanh quất để sang đường, bỗng nhiên có một chiếc xe ô tô vội vã phóng vụt qua, tôi không để ý nên chỉ kịp nhảy vọt sang một bên, tuy nhiên vẫn không thể trách khỏi bị những hạt nước bùn vấy bẩn.
Tôi tức giận dậm chân thình thịch, rủa thầm cái tên lái xe vô đạo đức vô văn hóa.
Bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng cười khe khẽ. Tôi quay lại nhìn, thấy ở cách chỗ tôi đứng không xa có người cũng đang giương ô đứng đó. Vì khoảng cách cũng khá xa, đã vậy lại còn bị màn mưa che khuất, tôi không nhìn rõ đó là ai, chỉ thấy dáng người cao dáo cân đối. Đứng trong mưa giống như một bức tranh tuyệt đẹp, vừa buồn vừa ảm đảm.
Tôi nheo mắt nhìn, bỗng nhiên có một chiếc xe phóng vụt qua, bóng người giương ô đứng đó biến mất, giống như một màn ảo ảnh bị gió thổi tan, tôi tần gần.
Tiếng chuông điện thoại báo tin nhắn reo lên, kéo tôi lại với thực tại, tôi lôi chiếc điện thoại ra khỏi túi, mở hộp thư ra xem, là Bích Như.
‘ Tiểu Phong, tớ về nhà đây, tớ nghĩ lại rồi, như thế này cũng tốt’
Tôi có cảm giác hơi nuối tiếc, thật ra có Bích Như ở cùng nhà làm bạn cũng vui, thế mà bây giờ cô ấy quyết định trở về, mặc dù tôi khá tán thành, bỏ nhà ra đi không phải là một việc tốt, hành động đó chỉ chứng tỏ sự nông nổi và trẻ con của bản thân. Căn bản không giải quyết được chuyện gì.
Tôi nhắn lại một cái tin hồi đáp, bỗng nhiên nghĩ đến câu nói của Tấn Thành
‘Không phải cái gì nói là có thể làm được ngay, mặc dù ta có muốn như thế nào đi chăng nữa, cũng không cách nào có thể thực hiện được. Âu cũng là bất đắc dĩ mà thôi.’
Làm tôi nhớ tới câu nói của Y Thần.
‘Không phải cái gì muốn là có thể làm được.’
Tấn Thành vì sự ngăn cấm của gia đình mà phải buông bỏ tình yêu, vậy còn Y Thần thì sao, hắn là vì cái gì chứ?
Tôi đang mải suy nghĩ, không để tâm đến có một chiếc xe ô tô màu đen đang lao về phía mình với tốc độ cực nhanh, tôi quay người sang nhìn, nhưng chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ bởi vì quá sợ hãi.
Lúc trước là bị xe máy đâm, tuy nhiên người điều khiển chiếc xe bấy giờ đã nhận thức được vật chuẩn bị đâm phải mà ra sức kìm hãm tốc độ giảm thiểu tối đa hậu quả của cuộc va chạm.
Còn bây giờ, chiếc xe ô tô màu đen như con quái vật hung hãn, lao về phía tôi với tốc độ cực nhanh. Tôi sững sờ, chân muốn chạy đi để né tránh mà quên luôn cả việc cất bước như thế nào, mắt tôi trân trân nhìn, chỉ thoáng chốc nữa thôi, thời gian chỉ dài khoảng chừng một cái chớp mắt, nó sẽ đâm vào tôi, còn tôi sẽ phải chịu đựng một cơn đau thể xấc vô cùng đớn đau.
Bỗng có một bóng đen lao nhanh về phía tôi, ôm lấy tôi nhảy vọt sang một bên, tôi sợ hãi nhắm mắt lại không dám nhìn, có thể cả hai, tôi và con người tốt bụng này, sẽ cùng chết trong tích tắc tới, nếu như cú nhảy này không kịp diễn ra.
Nhưng đấy chỉ là nếu thôi…
- Mở mắt ra đi.
Cứ ngỡ rằng tôi sẽ bị chiếc xe kia đâm cho tan xương nát thịt, thật kì lạ là tôi không hề thấy đau tí nào, tôi ngã phải một vật gì đó rất êm, thế nhưng mắt vẫn sợ hãi không dám mở ra nhìn.
Khoan đã, giọng nói này? Tôi vội vã mở mắt, đập vào mắt tôi là khuôn mặt điển trai của Y Thần, hóa ra là hắn cứu tôi, hóa ra bóng người cầm ô đứng trong mưa ban nãy lại chính là hắn. Có phải hắn đi theo tôi?
Người nằm phía dưới tôi khẽ rên nên một tiếng, lúc này tôi mới nhận ra rằng mình đang nằm trên người hắn, nên vội vã ngồi dạy.
- Anh có sao không?
Y Thần lắc đầu, tôi không tin, bị ngã mạnh như vậy, nói không đau, âu cũng là nói dối. Tôi đưa mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới người hắn, vì trời đang mưa, mặc dù con đường này ngày thường khá sạch sẽ, tuy nhiên nước mưa rơi xuống, cuốn theo cả bùn cát tồn đọng, Y Thần bị ngã xuống nền đường, quần áo không khỏi bị lấm bẩn, trên người hắn còn có một số vết xước do va đậm, tay bị chảy máu, trên trán có một vết xước, còn xương cốt ra sao tạm thời tôi không thể nhìn ra. Trong lòng trào dâng cảm giác cay đắng xót xa. Tôi đỡ hắn dậy, miệng lầm bầm nói:
- Bị như vậy mà còn nói là không sao, đúng là đồ ngốc mà.
- Em đang lo lắng cho anh à?- hắn cười cười, trong giọng nói còn pha chút đùa cợt, tôi bặm môi tức giận nhìn hắn, nhưng không đành lòng trách móc. Chỉ im lặng đỡ hắn đứng lên, quần hắn bị xước, nhưng hắn mặc quần dài, không biết vết thương bên trong thế nào. Tôi thấy sống mũ cay cay, hắn vì tôi mà bị như vậy, tại tôi mà hắn bị như thế.
Tôi nhặt hai cái ô lên, cả hai đều đã bị méo cả lại, tả tơi hết sức, chiếc ô tôi mới bỏ tiền ra mua, thật đau lòng quá đi.
Tôi đành vứt cái của mình vào thùng rác bên cạnh đó, bởi nó không còn dùng được nữa, tội nghiệp, tuổi thọ của nó mới ngắn ngủi làm sao. Còn chiếc của Y Thần miễn cưỡng tôi có thể dùng được. Tôi giương chiếc ô lên, đỡ lấy tay Y Thần, không biết hắn giả vờ hay cố ý, dựa sát vào người tôi, tay ôm lấy eo tôi, mặt kề sát mặt tôi.
Cái mặt của tôi bỗng chốc đỏ ửng lên như trái cà chua chín.
- Em đang lo lắng cho mà, đúng không?- hắn cố chấp hỏi lại tôi câu vừa nãy, vừa rồi tôi có thể làm ngơ, nhưng nếu tiếp tục không trả lời chắc hắn chẳng chịu tha cho tôi đâu.
- Không thèm.
Y Thần lườm tôi, điệu bộ thật trẻ con.
- Anh tự đi được không? Đừng có lợi dụng.
- Em có gì để anh lợi dụng?- hắn ngang bướng hỏi lại, làm tôi đang dìu hắn, thật muốn buông tay ra rồi đạp cho hắn mấy đạp. Thấy tôi có vẻ không thích đùa, hắn liền nghiêm túc nói.- Em đưa anh về đi, anh cứu em, em phải có trách nghiệm với anh, băng bó vết thương cho anh.
- Em có nói là vứt anh ở đây luôn à mà anh phải lo hão?- tôi ngẩng đầu lên hỏi hắn, bắt gặp ánh mắt thân thương đang nhìn tôi chằm chằm.
- Ừ- hắn thấp giọng trả lời. Tôi hết cách nói.
- Thôi được, không bỏ lại anh.
Y Thần gật đầu hài lòng, không ồn ào chọc phá tôi nữa. Tôi đưa hắn về nhà mình, thì còn biết làm sao bây giờ. Tại nhà tôi cũng gần đây, với lại, theo như hắn nói, hắn cứu tôi, tôi phải có trách nghiệm.
Giống như tôi lúc này. Trước đó,ai bảo rằng tôi không biết che giấu cảm xúc, bây giờ, chẳng phải tôi diễn xuất rất đạt sao, biến có thành không, tim dù đau đến mấy thì môi vẫn vẽ ra một nụ cười.
Y Thần phẫn nộ nhìn tôi.
- Em.....- hắn tức tới nỗi không nói được câu nào, tôi vốn định cười đểu một cái, vênh mặt nên thách thức hắn, như muốn hỏi 'tôi làm thế đấy thì sao nào' nhưng lại không thể.
Y Thần rất tức giận, tôi chưa bao giờ thấy hắn tức giận như vậy, nhất thời không biết phải làm gì tiếp theo.
Hắn xiết chặt tay tôi, đau nhói, tôi khẽ kêu nên. Tôi thấy thật vô lí, hắn đã chấp nhận đính hôn với Giai Di rồi, chấp nhận buông bỏ tôi, quay lưng lại với tôi. Chiếc nhẫn đó bây giờ cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, tôi vứt nó đi thì sao, hắn tức giận cái gì, hắn không cam cái gì?
- Buông ra- tôi hét lên- tôi ném thì cũng đã ném rồi, chẳng phải anh nói là không cần nó nữa sao, đừng có mà vô lí như vậy?
- Em cứ nói vứt là vứt, đã bao giờ chịu nghe tôi nói chưa?
- Hừ, phải rồi tôi vô lí đấy. Vậy còn anh thì sao, anh bỏ mặc tôi để đến với người khác, không phải là chơi tôi chán rồi vứt bỏ hay sao. Vương Y Thần, người không biết điều là anh, người không hiểu lí lẽ là tên khốn nhà anh đấy....
- Tiểu Phong.- hắn gầm lên.Mắt hắn đỏ hoe với những tia máu màu đỏ, mặt tối sầm lại, trên trán nổi gân xanh giần giật.
Tôi im bật.
- Không phải cái gì muốn là có thể làm được.
Tôi sững sờ nhìn hắn, bàn tay nắm chặt tay tôi từ từ buông lỏng. Tôi lùi lại hai bước, xong sau đó quay người bước đi.
Hắn không nói gì, không đuổi theo cũng không kéo giữ tôi lại.
Xong, tôi lại thấy như mình đang quay lại quãng thời gian mấy năm trước. Hắn hỏi tôi đã bao giờ yêu hắn chưa, lúc đó, tôi không do dự. Dứt khoát nói' chưa từng'. Nhưng lúc này đây, nếu như một lần nữa hắn hỏi lại tôi câu đó, tôi chỉ sợ mình không còn có đủ can đảm để phủ nhận.
Đã từng yêu, và yêu rất nhiều.
* * *
Tôi về nhà, điều kì lạ là, Bích Như không còn ở đây. Tôi cứ nghĩ là cô ấy trở về nhà bố mẹ, vì tôi không về kịp nên không tiện để thông báo. Ai dè vừa ngả người xuống ghế sôpha dưỡng thần chưa được bao lâu. Cánh cửa kêu ' cạnh' một cái rồi mở ra, Bích Như thất thểu bước vào. Tôi nhổm người dậy.
- Cậu đi đâu vậy?
-....- Bích Như không nói gì, ngồi phịch xuống bên cạnh tôi, ngả người ra đằng sau nhắm mắt lại, có vẻ rất mệt mỏi. Thế là tôi càng tò mò không biết cô ấy ra ngoài làm cái gì mà bỗng dưng lại thành ra thế này, ngay cả nói chuyện với tôi cũng không thèm.
Tôi thấy cô ấy không nói gì, cũng không còn hơi sức đâu mà gặng hỏi. Tôi lại ngả người ra ghế, mệt mỏi nhìn cái trần nhà, ánh mắt xáo rỗng.
Một lúc lâu sau, Bích Như mới lên tiếng.
- Vừa rồi tớ đến trường đại học Thanh Khê.
Tôi không để tâm lắm, gật đầu cho có, khẽ 'ừm'. Sau đó mới định thần được lại, hiểu ra rằng Bích Như đang nói cái gì. Cô ấy bảo cô ấy đến Thanh Khê, mà Tấn Thành hiện đang là giảng viên của trường đại học đó, vậy tức là cô ấy đến tìm Tấn Thành rồi.
- Thế nào?- tôi hỏi.
- Cái gì thế nào?- Bích Như nghiêng đầu sang nhìn tôi.
- Thì đến đó gặp rồi thì thế nào ấy. Chẳng lẽ cậu không làm gì, chỉ đứng nhìn từ xa thôi à?- tôi vốn chỉ buột miệng nói như vậy, không ngờ Bích Như lại gật đầu. Vậy là cô ấy đến tìm Tấn Thành, chỉ là để muốn nhìn thấy hắn thôi sao? Hành động này thật là ấu trĩ.
Tôi gật gật đầu, như là thấu hiểu lại như là cảm thông.
- Vậy...cậu, cứ như thế này mãi à?- tôi dè dặt hỏi, đến câu từ cũng bị sắp xếp linh tinh. Thế nhưng Bích Như lại hiểu ra. Nói như giễu.
- Chứ còn biết làm sao bây giờ? Nói gì thì nói, tớ sẽ không bao giờ quay lại cái nhà đó để mà nghe theo sự sắp đặt vô lí của bố mẹ, càng không lấy một người tận mặt mũi còn không biết lại còn hơn tớ cả chục tuổi về làm chồng đâu. Có chết cũng không, không bao giờ.
- Vậy cậu định ở đây luôn à?
- Sao, cậu định đuổi tớ đúng không?
- Tớ không có ý đó. Nhưng còn Tấn Thành thì sao?
- ...
-...
- Nói ra thì, nếu như anh ấy chịu đồng ý, tớ cam tâm tình nguyện ở bên anh ấy đến cùng , dù sau này có ra sao đi chăng nữa, khó khăn thế nào đi chăng nữa. Chỉ cần có anh ấy là đủ. Chỉ tiếc rằng, tớ không phải là người quan trọng nhất với anh ấy mà thôi.
* * *
- Cô ấy nói như vậy thật à?- Tấn Thành trầm giọng hỏi tôi. Tôi xoay xoay cốc sinh tố trong tay, khẽ gật đầu. Tấn Thành trầm ngâm một lúc, không nói gì cả. Tôi chăm chú nhìn thần sắc trên khuôn mặt hắn, nhưng tìm mãi mà không thấy một tia do dự, hay hối hận nào. Tôi đã quyết tâm bao nhiêu, giấu giấu diếm diếm Bích Như để đến tìm hắn, nhằm giúp hai người đó gỡ bỏ những khúc mắc trong lòng. Nhưng xem ra tình hình cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Nói ra cũng thật là buồn cười. Tôi nghĩ, tôi với Y Thần, đến đây là hết, bản thân vừa mới trải qua một cuộc tình thất bại, bây giờ bỗng dưng lại trở thành 'kẻ nhiều chuyện' đi hàn gắn tình cảm cho người khác. Thế nhưng, ngay chính chuyện tình cảm của mình tôi còn không làm chủ được, cho nên chương trình tháo bỏ nút thắt hàn gắn yêu thương này có không thành công cũng chẳng phải là vấn đề gì to tát lắm.
Tấn Thành trầm mặc một hồi lâu, tôi im lặng nhìn anh ta, nhường chỗ cho những suy nghĩ đắn đo của hắn.
- Anh còn đang suy nghĩ cái gì, chẳng phải mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi sao?- tôi không đủ kiên nhẫn đợi chờ, nên tiếng nói.- cô ấy yêu anh không đắn đo, còn anh thì… toan toan tính tính..- tôi lầm bầm. Nhưng câu nói đó không thể không lọt vào tai Tấn Thành, bởi vì quán cà phê này bây giờ khá vắng khách, không nghe thấy được mới là điều đáng bận tâm.
Tuy nhiên Tấn Thành lại không trách móc tôi khi tôi nói hắn là người tính toán, hắn bật cười, nhìn tôi.
- Hồi trước là anh dạy em học, không ngờ bây giờ thời thế thay đổi, cũng có ngày anh phải phiền đến em giáo huấn lí lẽ trong tình yêu.
Tôi đơ ra một lúc, ngẩn ngơ.
- Anh biết Bích Như đối với anh tốt như thế nào, nhưng mà mọi chuyện không hề đơn giản như em nghĩ đâu. Không phải cái gì nói là có thể làm được ngay, mặc dù ta có muốn như thế nào đi chăng nữa, cũng không cách nào có thể thực hiện được. Âu cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Em còn ngây thơ lắm.
Tôi nhăn mày nhìn hắn, ý hắn nói là không thể.
- Anh đúng là đồ điên.- tôi bực tức mắng mỏ. Điều này càng chứng tỏ điều hắn nói là đúng, tôi không điều khiển được cảm xúc, không biết suy nghĩ trước sau được mất, hành động theo cảm tính vô cùng trẻ con.
- Em muốn giáo huấn anh về ý nghĩa của tình yêu, vậy em biết yêu là gì không?- hắn nhìn tôi cười cười, khác hẳn với sự suy sụp chản nản của Bích Như, Tấn Thành lại bình tĩnh đến kì lạ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến vẫn đề này, cũng không mấy để tâm, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
* * *
‘Yêu là gì, không đơn giản là câu nói ‘ Anh yêu em’, không đơn giản là những rung động xuyến xao trong trái tim. Mà là sự mãn nguyện khi nhìn thấy người mình yêu mỉn cười, là cam tâm tình nguyện làm mọi thứ để cho người mình yêu có được hạnh phúc vẹn tròn.’
Câu nói của Tấn Thành cứ văng vẳng bên tai.
Tôi bước ra khỏi quán cà phê, trong lòng cảm thấy hơi chênh vênh.
Trời đang mưa. Dạo này trời rất hay mưa, tuy không lớn nhưng lại lâu đến phát bực. Vì hẹn Tấn Thành ở một quán cà phê gần nhà, thế nên khi đến đây tôi không đi xe mà cuốc bộ. May thay bên cạnh quán cà phê này là một siêu thị mini, tôi vào đó mua một cái ô rồi trở ra. Bung ô xòe rộng rồi giương lên, dảo bước hòa vào màn mưa như trút nước.
Những hạt mưa rơi xuống đập vào chiếc ô kêu nên những tiếng lộp bà lộp bộp, những tán lá cây ướt sũng nước mưa trĩu nặng ven đường, màn mưa mịt mùng mờ ảo y như một giấc mơ.
Đi như thế này thật khó chịu, bởi vì cứ mỗi khi bước một bước, đằng sau lại bắn lên những giọt nước dích thêm cả bùn bám bẩn hết cả chân, đã vậy lúc nhìn ngó quanh quất để sang đường, bỗng nhiên có một chiếc xe ô tô vội vã phóng vụt qua, tôi không để ý nên chỉ kịp nhảy vọt sang một bên, tuy nhiên vẫn không thể trách khỏi bị những hạt nước bùn vấy bẩn.
Tôi tức giận dậm chân thình thịch, rủa thầm cái tên lái xe vô đạo đức vô văn hóa.
Bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng cười khe khẽ. Tôi quay lại nhìn, thấy ở cách chỗ tôi đứng không xa có người cũng đang giương ô đứng đó. Vì khoảng cách cũng khá xa, đã vậy lại còn bị màn mưa che khuất, tôi không nhìn rõ đó là ai, chỉ thấy dáng người cao dáo cân đối. Đứng trong mưa giống như một bức tranh tuyệt đẹp, vừa buồn vừa ảm đảm.
Tôi nheo mắt nhìn, bỗng nhiên có một chiếc xe phóng vụt qua, bóng người giương ô đứng đó biến mất, giống như một màn ảo ảnh bị gió thổi tan, tôi tần gần.
Tiếng chuông điện thoại báo tin nhắn reo lên, kéo tôi lại với thực tại, tôi lôi chiếc điện thoại ra khỏi túi, mở hộp thư ra xem, là Bích Như.
‘ Tiểu Phong, tớ về nhà đây, tớ nghĩ lại rồi, như thế này cũng tốt’
Tôi có cảm giác hơi nuối tiếc, thật ra có Bích Như ở cùng nhà làm bạn cũng vui, thế mà bây giờ cô ấy quyết định trở về, mặc dù tôi khá tán thành, bỏ nhà ra đi không phải là một việc tốt, hành động đó chỉ chứng tỏ sự nông nổi và trẻ con của bản thân. Căn bản không giải quyết được chuyện gì.
Tôi nhắn lại một cái tin hồi đáp, bỗng nhiên nghĩ đến câu nói của Tấn Thành
‘Không phải cái gì nói là có thể làm được ngay, mặc dù ta có muốn như thế nào đi chăng nữa, cũng không cách nào có thể thực hiện được. Âu cũng là bất đắc dĩ mà thôi.’
Làm tôi nhớ tới câu nói của Y Thần.
‘Không phải cái gì muốn là có thể làm được.’
Tấn Thành vì sự ngăn cấm của gia đình mà phải buông bỏ tình yêu, vậy còn Y Thần thì sao, hắn là vì cái gì chứ?
Tôi đang mải suy nghĩ, không để tâm đến có một chiếc xe ô tô màu đen đang lao về phía mình với tốc độ cực nhanh, tôi quay người sang nhìn, nhưng chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ bởi vì quá sợ hãi.
Lúc trước là bị xe máy đâm, tuy nhiên người điều khiển chiếc xe bấy giờ đã nhận thức được vật chuẩn bị đâm phải mà ra sức kìm hãm tốc độ giảm thiểu tối đa hậu quả của cuộc va chạm.
Còn bây giờ, chiếc xe ô tô màu đen như con quái vật hung hãn, lao về phía tôi với tốc độ cực nhanh. Tôi sững sờ, chân muốn chạy đi để né tránh mà quên luôn cả việc cất bước như thế nào, mắt tôi trân trân nhìn, chỉ thoáng chốc nữa thôi, thời gian chỉ dài khoảng chừng một cái chớp mắt, nó sẽ đâm vào tôi, còn tôi sẽ phải chịu đựng một cơn đau thể xấc vô cùng đớn đau.
Bỗng có một bóng đen lao nhanh về phía tôi, ôm lấy tôi nhảy vọt sang một bên, tôi sợ hãi nhắm mắt lại không dám nhìn, có thể cả hai, tôi và con người tốt bụng này, sẽ cùng chết trong tích tắc tới, nếu như cú nhảy này không kịp diễn ra.
Nhưng đấy chỉ là nếu thôi…
- Mở mắt ra đi.
Cứ ngỡ rằng tôi sẽ bị chiếc xe kia đâm cho tan xương nát thịt, thật kì lạ là tôi không hề thấy đau tí nào, tôi ngã phải một vật gì đó rất êm, thế nhưng mắt vẫn sợ hãi không dám mở ra nhìn.
Khoan đã, giọng nói này? Tôi vội vã mở mắt, đập vào mắt tôi là khuôn mặt điển trai của Y Thần, hóa ra là hắn cứu tôi, hóa ra bóng người cầm ô đứng trong mưa ban nãy lại chính là hắn. Có phải hắn đi theo tôi?
Người nằm phía dưới tôi khẽ rên nên một tiếng, lúc này tôi mới nhận ra rằng mình đang nằm trên người hắn, nên vội vã ngồi dạy.
- Anh có sao không?
Y Thần lắc đầu, tôi không tin, bị ngã mạnh như vậy, nói không đau, âu cũng là nói dối. Tôi đưa mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới người hắn, vì trời đang mưa, mặc dù con đường này ngày thường khá sạch sẽ, tuy nhiên nước mưa rơi xuống, cuốn theo cả bùn cát tồn đọng, Y Thần bị ngã xuống nền đường, quần áo không khỏi bị lấm bẩn, trên người hắn còn có một số vết xước do va đậm, tay bị chảy máu, trên trán có một vết xước, còn xương cốt ra sao tạm thời tôi không thể nhìn ra. Trong lòng trào dâng cảm giác cay đắng xót xa. Tôi đỡ hắn dậy, miệng lầm bầm nói:
- Bị như vậy mà còn nói là không sao, đúng là đồ ngốc mà.
- Em đang lo lắng cho anh à?- hắn cười cười, trong giọng nói còn pha chút đùa cợt, tôi bặm môi tức giận nhìn hắn, nhưng không đành lòng trách móc. Chỉ im lặng đỡ hắn đứng lên, quần hắn bị xước, nhưng hắn mặc quần dài, không biết vết thương bên trong thế nào. Tôi thấy sống mũ cay cay, hắn vì tôi mà bị như vậy, tại tôi mà hắn bị như thế.
Tôi nhặt hai cái ô lên, cả hai đều đã bị méo cả lại, tả tơi hết sức, chiếc ô tôi mới bỏ tiền ra mua, thật đau lòng quá đi.
Tôi đành vứt cái của mình vào thùng rác bên cạnh đó, bởi nó không còn dùng được nữa, tội nghiệp, tuổi thọ của nó mới ngắn ngủi làm sao. Còn chiếc của Y Thần miễn cưỡng tôi có thể dùng được. Tôi giương chiếc ô lên, đỡ lấy tay Y Thần, không biết hắn giả vờ hay cố ý, dựa sát vào người tôi, tay ôm lấy eo tôi, mặt kề sát mặt tôi.
Cái mặt của tôi bỗng chốc đỏ ửng lên như trái cà chua chín.
- Em đang lo lắng cho mà, đúng không?- hắn cố chấp hỏi lại tôi câu vừa nãy, vừa rồi tôi có thể làm ngơ, nhưng nếu tiếp tục không trả lời chắc hắn chẳng chịu tha cho tôi đâu.
- Không thèm.
Y Thần lườm tôi, điệu bộ thật trẻ con.
- Anh tự đi được không? Đừng có lợi dụng.
- Em có gì để anh lợi dụng?- hắn ngang bướng hỏi lại, làm tôi đang dìu hắn, thật muốn buông tay ra rồi đạp cho hắn mấy đạp. Thấy tôi có vẻ không thích đùa, hắn liền nghiêm túc nói.- Em đưa anh về đi, anh cứu em, em phải có trách nghiệm với anh, băng bó vết thương cho anh.
- Em có nói là vứt anh ở đây luôn à mà anh phải lo hão?- tôi ngẩng đầu lên hỏi hắn, bắt gặp ánh mắt thân thương đang nhìn tôi chằm chằm.
- Ừ- hắn thấp giọng trả lời. Tôi hết cách nói.
- Thôi được, không bỏ lại anh.
Y Thần gật đầu hài lòng, không ồn ào chọc phá tôi nữa. Tôi đưa hắn về nhà mình, thì còn biết làm sao bây giờ. Tại nhà tôi cũng gần đây, với lại, theo như hắn nói, hắn cứu tôi, tôi phải có trách nghiệm.
/32
|