…..Reng….reng…reng…
.
Tiếng chuông lại vang lên như báo hiệu “ giờ ăn đến rồi, giờ ăn đến rồi”.Ở JR, học sinh được phục vụ bữa trưa thịnh soạn hơn bất kì đâu.
.
Tiếng chuông vừa dứt cũng là lúc bóng cô mất hút trong lớp.Cô đang chạy thật nhanh xuống canteen để lấp đầy cái bụng đang kêu inh ỏi của mình và cũng để chạy trốn khỏi tầm mắt của Duy-người anh yêu quý cô hết mực.
.
Cũng may phanh chân của cô rất tốt ko thì va phải một người đàn ông đứng tuổi.
.
-Chào cô chủ. Hiệu trưởng muốn gặp cô_Người đàn ông vừa ns vừa cúi chào cung kính.
.
Cô ko cần suy nghĩ cũng biết là ai rồi, nhưng ko biết có nên đi ko ta?.
.
-Được rồi.Ông dẫn đường đi.
.
Người đàn ông dẫn cô đến trước của phòng hiệu trưởng.
.
Cốc…cốc…cốc..
.
Có tiếng gõ cửa, người đàn ông già cất giọng ns nghiêm nghị:
.
-Mời vào.
.
Nghe xong lập tức mở cửa ròi chìa tay ra có ý mời cô vào.Cô rụt rè bước vào ở đằng kia, tại chiếc bàn bên cạnh cửa tầng 4 là 1 người đàn ông đã có tuổi.Tóc đã ngac trắng đang ngồi cặm cụi vào đống hồ sơ.
.
- Đến rồi hả_Giọng ns nghiêm nghị nhưng ấm áp của ông thốt lên,làm phá vở ko gian yên tỉnh
.
- Dạ,Chào hiệu trưởng_Cô cúi đầu chào một cách trịnh trọng.
.
Rồi cả ông ko ns j nữa mà chỉ im lặng vs đống hồ sơ.Nhận rõ được tình hình căng thẳng,cô quay phắt 180* chuyển đổi sắc mặt và giọng nói.
.
-Hì hì,Con chào ông nội,con nhớ ông nội quá. Ngày nào con cũng mong được gặp ông_Vừa nói cô vừa chạy đến ôm lấy cổ ông 1 chách nũng nịu.
.
- Cái côn quỷ này.Lại dở trò nịnh hót đây mà.Thôi thôi được rồi thả ông ra_Ông vừa ns vừa nở nụ cười phúc hậu.
.
- Đâu có! Con ns thật mà ông ko tin con sao..híc híc..Nội ko tin mình…Cô vừa la vừa khóc (Tại hiện trường qua khám nghiệm cho thấy “tác giả ko thấy giọt nước mắt nào hết”)
.
-Thôi nín đi ông thương,đừng có mà nhõng nhẽo nữa lớn rồi mà y hệt như con nít,Người ta nhìn vào lại cười cho đấy_Nghĩ một lúc ông lại ns típ.
.
- Mà con về nước lúc nào sao ko báo cho ta biết. Pama con về cùng ko?
Cô tỉnh người ,ấp úng trả lời
.
-Dạ….ừm….ờ….ờ…dạ….
.
-Con định dạ ờ ừm đến khi nào, có j con cứ ns_Ông biết cháu mình có chuyện giấu mình.
.
-Con về hôm qua nhưng .. con về một mình…con trốn pama về đây ạ_cô nói xong cúi mặt xuống thỉnh thoáng lén nhìn xem thái độ của ông, “ thôi lần này coi như xong rồi” cô thầm nghĩ.
.
- Sao???Con ns cái j.Trốn là sao hả?
.
- Ấy …..Nội ơi ở bên đó chán lắm.Mà con về đây thăm mội chứ bộ,còn vẫn đi học mà…Nhưng nội đừng ns cho ai biết hết nha…con xin nội đó…nha…nha…nha nội_cô vừa nói, vừa làm bộ mặt cún con nhìn ông nội mình.
.
- Thằng bố chị,còn bảo là về thăm cái ông già này à.Nếu như ông già này ko để ý đến cái hồ sơ thi có chúa mới biết cô sẽ làm j._ông xoa nhẹ lên đầu cháu mình, lâu lắm rồi ông mới được như thế.
.
Đúng vậy, cả cuộc đời lăn lộn trên thương trường xây dựng tập đoàn Libra được như ngày hôm nay, về hưu rồi nhưng ông vẫn thừa sức để nhận ra cái hồ sơ mờ ám của đứa cháu gái của của mình.
.
-Hu hu. Nội ko giúp con hả….hu hu…. Hu hu….(Lại cái trò mít ướt dùng hoài zậy chị)
.
- Thôi được rồi.Nhưng con có đúng 2 tháng để vui chơi thôi đấy.Ko hơn ko kém_Ông nghiêm giọng.
.
- Dạ! con cám ơn nội! côn yêu nội nhất trên đời! Thôi con đi ăn trưa đây,con đói quá rồi .Chào nội con đi._Vừa nói cô cừa ôm hôn 1 cái trìu mến vào đôi gò má của ông mình rồi chạy nhanh ra cửa trước khi ông kịp hỏi han, dặn dò và bài thuyết giảng của ông cho cô.Cô ra khỏi phòng, dóng của rồi dựa lưng vào cửa thở phào nhẹ nhõm.
.
_Phù…. Thế là xong phần nội,Ta được tự do, tự do muôn năm_cô hét lên trong cổ nhưng cũng ko quên để ý xem có ai theo dõi mình hay ko.
.
Tiếng chuông lại vang lên như báo hiệu “ giờ ăn đến rồi, giờ ăn đến rồi”.Ở JR, học sinh được phục vụ bữa trưa thịnh soạn hơn bất kì đâu.
.
Tiếng chuông vừa dứt cũng là lúc bóng cô mất hút trong lớp.Cô đang chạy thật nhanh xuống canteen để lấp đầy cái bụng đang kêu inh ỏi của mình và cũng để chạy trốn khỏi tầm mắt của Duy-người anh yêu quý cô hết mực.
.
Cũng may phanh chân của cô rất tốt ko thì va phải một người đàn ông đứng tuổi.
.
-Chào cô chủ. Hiệu trưởng muốn gặp cô_Người đàn ông vừa ns vừa cúi chào cung kính.
.
Cô ko cần suy nghĩ cũng biết là ai rồi, nhưng ko biết có nên đi ko ta?.
.
-Được rồi.Ông dẫn đường đi.
.
Người đàn ông dẫn cô đến trước của phòng hiệu trưởng.
.
Cốc…cốc…cốc..
.
Có tiếng gõ cửa, người đàn ông già cất giọng ns nghiêm nghị:
.
-Mời vào.
.
Nghe xong lập tức mở cửa ròi chìa tay ra có ý mời cô vào.Cô rụt rè bước vào ở đằng kia, tại chiếc bàn bên cạnh cửa tầng 4 là 1 người đàn ông đã có tuổi.Tóc đã ngac trắng đang ngồi cặm cụi vào đống hồ sơ.
.
- Đến rồi hả_Giọng ns nghiêm nghị nhưng ấm áp của ông thốt lên,làm phá vở ko gian yên tỉnh
.
- Dạ,Chào hiệu trưởng_Cô cúi đầu chào một cách trịnh trọng.
.
Rồi cả ông ko ns j nữa mà chỉ im lặng vs đống hồ sơ.Nhận rõ được tình hình căng thẳng,cô quay phắt 180* chuyển đổi sắc mặt và giọng nói.
.
-Hì hì,Con chào ông nội,con nhớ ông nội quá. Ngày nào con cũng mong được gặp ông_Vừa nói cô vừa chạy đến ôm lấy cổ ông 1 chách nũng nịu.
.
- Cái côn quỷ này.Lại dở trò nịnh hót đây mà.Thôi thôi được rồi thả ông ra_Ông vừa ns vừa nở nụ cười phúc hậu.
.
- Đâu có! Con ns thật mà ông ko tin con sao..híc híc..Nội ko tin mình…Cô vừa la vừa khóc (Tại hiện trường qua khám nghiệm cho thấy “tác giả ko thấy giọt nước mắt nào hết”)
.
-Thôi nín đi ông thương,đừng có mà nhõng nhẽo nữa lớn rồi mà y hệt như con nít,Người ta nhìn vào lại cười cho đấy_Nghĩ một lúc ông lại ns típ.
.
- Mà con về nước lúc nào sao ko báo cho ta biết. Pama con về cùng ko?
Cô tỉnh người ,ấp úng trả lời
.
-Dạ….ừm….ờ….ờ…dạ….
.
-Con định dạ ờ ừm đến khi nào, có j con cứ ns_Ông biết cháu mình có chuyện giấu mình.
.
-Con về hôm qua nhưng .. con về một mình…con trốn pama về đây ạ_cô nói xong cúi mặt xuống thỉnh thoáng lén nhìn xem thái độ của ông, “ thôi lần này coi như xong rồi” cô thầm nghĩ.
.
- Sao???Con ns cái j.Trốn là sao hả?
.
- Ấy …..Nội ơi ở bên đó chán lắm.Mà con về đây thăm mội chứ bộ,còn vẫn đi học mà…Nhưng nội đừng ns cho ai biết hết nha…con xin nội đó…nha…nha…nha nội_cô vừa nói, vừa làm bộ mặt cún con nhìn ông nội mình.
.
- Thằng bố chị,còn bảo là về thăm cái ông già này à.Nếu như ông già này ko để ý đến cái hồ sơ thi có chúa mới biết cô sẽ làm j._ông xoa nhẹ lên đầu cháu mình, lâu lắm rồi ông mới được như thế.
.
Đúng vậy, cả cuộc đời lăn lộn trên thương trường xây dựng tập đoàn Libra được như ngày hôm nay, về hưu rồi nhưng ông vẫn thừa sức để nhận ra cái hồ sơ mờ ám của đứa cháu gái của của mình.
.
-Hu hu. Nội ko giúp con hả….hu hu…. Hu hu….(Lại cái trò mít ướt dùng hoài zậy chị)
.
- Thôi được rồi.Nhưng con có đúng 2 tháng để vui chơi thôi đấy.Ko hơn ko kém_Ông nghiêm giọng.
.
- Dạ! con cám ơn nội! côn yêu nội nhất trên đời! Thôi con đi ăn trưa đây,con đói quá rồi .Chào nội con đi._Vừa nói cô cừa ôm hôn 1 cái trìu mến vào đôi gò má của ông mình rồi chạy nhanh ra cửa trước khi ông kịp hỏi han, dặn dò và bài thuyết giảng của ông cho cô.Cô ra khỏi phòng, dóng của rồi dựa lưng vào cửa thở phào nhẹ nhõm.
.
_Phù…. Thế là xong phần nội,Ta được tự do, tự do muôn năm_cô hét lên trong cổ nhưng cũng ko quên để ý xem có ai theo dõi mình hay ko.
/16
|