-Được rồi bây giờ Phương em ngồi bàn cuối dưới bạn nam kia nhé!Cả Deyky nữa,em ngồi cạnh Phương!-Cô giáo chỉ tay xuống chỗ dưới anh
-Vâng!-Nó cười với cô giáo làm hút hồn bọn con gái mặc dù đã biết nó là nữ nhưng vẫn không cưỡng lại được
Nó cùng Deyky xuống bàn cuối ngồi,khi đi ngang qua anh,một tia khẽ chiếu qua đầu nó,nó khẽ liếc nhìn anh và anh nhìn kại nó,hai ánh mắt chạm nhau,tim nó đập mạnh “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”Nó nghĩ rồi ngồi xuống khẽ thì thầm với Deyky
-Anh hai!Cậu bàn trên em thấy có gì đó không ổn,nên tránh xa ra!
Deyky không biết nói gì hơn ngoài cái gật đầu đồng ý
Giờ ra chơi nhanh chóng đến....
Nó vươn vai,cất sách vở vào cặp rồi khẽ ngáp ngủ,hai mắt nó như muốn nhíu vào nhau sau đó lại một đám bạn mới làm quen và toàn nói truyện đâu đâu làm nó muốn gục ngủ quá!
Deyky kéo nó ra khỏi “chiến trường” rồi chạy thật nhanh ra khỏi lớp
-Em ăn gì chứ?-Deyky vừa chạy vừa hỏi
-Tất nhiên!Em cũng đang đói quá!-Nó xoa bụng cười
Dưới Canteen trường....
Khi thấy nó và Deyky,bọn con gái hò hét ầm ĩ muốn thủng màng nhĩ,khó khăn lắm nó với Deyky mới lách qua được và chọn chỗ khuất để có thể ăn trong yên bình
-Em ăn gì?Để anh lấy!-Deyky chống tay chờ nó
-Em ăn kem Sôcôla!
-Và....
-Và gì nữa ạ?
-Em tính ăn mỗi kem à?
-Vâng!
Deyky lắc đầu nhìn nó rồi đi mua đồ ăn,Deyky vừa đi khuất thì một cốc kem đã đặt trước mặt nó,nó nhìn lên xem ai đưa cho nó
-Cậu là bạn bàn trên?-Nó nhìn anh
-Vậy là em không nhớ gì về tôi sao?
-Nhớ?Tôi và cậu có quen?
-Có,rất quen!
-Vậy xin lỗi vì đã quên cậu nhưng tôi nghĩ cậu nên tránh xa chúng tôi ra!-Nó nhìn anh
-Tránh...Tránh xa sao?-Anh đau đớn gượng hỏi
-Đúng vậy,tôi thấy anh không an toàn,tôi cũng không muốn rước họa vào thân!-Nó đứng dậy rồi ra chỗ Deyky bỏ lại anh
-Anh xin lỗi!-Anh mấp máy môi rồi bỏ đi
-------------------------------
Trong giờ học,nó cảm thấy hơi nhức đầu,cơ thể nó đang nóng dần lên nhưng nó vẫn cố gắng làm vẻ bình thường....
Mắt nó đang mờ dần đi và gục xuống bàn,nó chỉ còn nghe thấy tiếng gọi của Deyky trong vô thức và tiếng gọi quen thuộc,đầu nó đau nhức
Ai đang gọi mình vậy?Giọng nói này quen quá nhưng mình không thể nhớ được......
Và nó bất tỉnh........
------------------------------------
Dưới phòng y tế,nó khẽ lay động mi mắt nhìn quanh phòng,mùi thuốc xộc vào mũi nó phát ớn nó lắc đầu để tỉnh táo
“Cạch”Cánh cửa phòng y tế mở
-Ai?-Nó cất giọng yếu ớt
-Là tôi!-Anh đi vào
-Cậu vào đây làm gì?-Nó khẽ lườm cậu
-Tôi vào xem cô thế nào thôi!
-Không ai mượn cậu quan tâm và giờ thì tránh xa tôi ra!-Nó nằm xuống và kéo chăn lên
Bỗng chiếc chăn bị kéo mạnh ra,mộtj thức gì đó nặng nặng đang đè lên người nó,nó ngạc nhiên hết sức khi thấy anh
-Tôi tưởng cậu đi rồi?
-Tôi nói cho em biết,tôi sẽ làm em nhớ lại tôi và nhớ rõ,tên tôi là Hoàng Khánh Minh!
-Tại sao tôi phải nhớ?
-Bởi vì em là người yêu tôi,tôi sẽ làm cho em là của tôi bởi tôi không muốn mất em....lần nữa.....-Anh khẽ thì thầm nhỏ dần
-Tôi không yêu cậu và cậu nên nhớ rõ:Tôi thực sự không biết cậu!Vậy thôi!-Nó đẩy anh ra rồi vùng chạy ra ngoài
Anh nhìn theo nó khẽ nhếch môi
-Em sẽ không thoát nổi tôi đâu!Phương à!
--------------------------------
Sau khi nó chạy ra khỏi phòng y tế thì va vào một người,nó vội vã đứng dậy
-Tôi xin lỗi!-Nó ngẩng đầu lên
-Phương?
-Anh hai?Anh làm gì ở đây vậy?
-Em tự dưng ngất trong lớp làm anh lo quá,anh thấy em chưa tỉnh nên tính đj mua ít trái cây!Mà em chạy đi đâu vậy?
-À....Không có gì!Em muốn đi dạo nên ra ngoài này!
-Chắc chứ?Anh thấy em chạy vội lắm mà!Em giấu gì phải không?
-Anh hai không tin em à?-Nó giận dỗi
-Ờ...anh tin được chưa?Vậy bây giờ về thôi,anh xin nghỉ tiết rồi!Mà em khỏe hẳn chưa?Có cần anh gọi bác sĩ không?
-Không sao đâu anh!Em ổn mà,về thôi!-Nó kéo Deyky đi
-----------------------------------------
XIN LỖI CHAP NÀY HƠI NGẮN!
-Vâng!-Nó cười với cô giáo làm hút hồn bọn con gái mặc dù đã biết nó là nữ nhưng vẫn không cưỡng lại được
Nó cùng Deyky xuống bàn cuối ngồi,khi đi ngang qua anh,một tia khẽ chiếu qua đầu nó,nó khẽ liếc nhìn anh và anh nhìn kại nó,hai ánh mắt chạm nhau,tim nó đập mạnh “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”Nó nghĩ rồi ngồi xuống khẽ thì thầm với Deyky
-Anh hai!Cậu bàn trên em thấy có gì đó không ổn,nên tránh xa ra!
Deyky không biết nói gì hơn ngoài cái gật đầu đồng ý
Giờ ra chơi nhanh chóng đến....
Nó vươn vai,cất sách vở vào cặp rồi khẽ ngáp ngủ,hai mắt nó như muốn nhíu vào nhau sau đó lại một đám bạn mới làm quen và toàn nói truyện đâu đâu làm nó muốn gục ngủ quá!
Deyky kéo nó ra khỏi “chiến trường” rồi chạy thật nhanh ra khỏi lớp
-Em ăn gì chứ?-Deyky vừa chạy vừa hỏi
-Tất nhiên!Em cũng đang đói quá!-Nó xoa bụng cười
Dưới Canteen trường....
Khi thấy nó và Deyky,bọn con gái hò hét ầm ĩ muốn thủng màng nhĩ,khó khăn lắm nó với Deyky mới lách qua được và chọn chỗ khuất để có thể ăn trong yên bình
-Em ăn gì?Để anh lấy!-Deyky chống tay chờ nó
-Em ăn kem Sôcôla!
-Và....
-Và gì nữa ạ?
-Em tính ăn mỗi kem à?
-Vâng!
Deyky lắc đầu nhìn nó rồi đi mua đồ ăn,Deyky vừa đi khuất thì một cốc kem đã đặt trước mặt nó,nó nhìn lên xem ai đưa cho nó
-Cậu là bạn bàn trên?-Nó nhìn anh
-Vậy là em không nhớ gì về tôi sao?
-Nhớ?Tôi và cậu có quen?
-Có,rất quen!
-Vậy xin lỗi vì đã quên cậu nhưng tôi nghĩ cậu nên tránh xa chúng tôi ra!-Nó nhìn anh
-Tránh...Tránh xa sao?-Anh đau đớn gượng hỏi
-Đúng vậy,tôi thấy anh không an toàn,tôi cũng không muốn rước họa vào thân!-Nó đứng dậy rồi ra chỗ Deyky bỏ lại anh
-Anh xin lỗi!-Anh mấp máy môi rồi bỏ đi
-------------------------------
Trong giờ học,nó cảm thấy hơi nhức đầu,cơ thể nó đang nóng dần lên nhưng nó vẫn cố gắng làm vẻ bình thường....
Mắt nó đang mờ dần đi và gục xuống bàn,nó chỉ còn nghe thấy tiếng gọi của Deyky trong vô thức và tiếng gọi quen thuộc,đầu nó đau nhức
Ai đang gọi mình vậy?Giọng nói này quen quá nhưng mình không thể nhớ được......
Và nó bất tỉnh........
------------------------------------
Dưới phòng y tế,nó khẽ lay động mi mắt nhìn quanh phòng,mùi thuốc xộc vào mũi nó phát ớn nó lắc đầu để tỉnh táo
“Cạch”Cánh cửa phòng y tế mở
-Ai?-Nó cất giọng yếu ớt
-Là tôi!-Anh đi vào
-Cậu vào đây làm gì?-Nó khẽ lườm cậu
-Tôi vào xem cô thế nào thôi!
-Không ai mượn cậu quan tâm và giờ thì tránh xa tôi ra!-Nó nằm xuống và kéo chăn lên
Bỗng chiếc chăn bị kéo mạnh ra,mộtj thức gì đó nặng nặng đang đè lên người nó,nó ngạc nhiên hết sức khi thấy anh
-Tôi tưởng cậu đi rồi?
-Tôi nói cho em biết,tôi sẽ làm em nhớ lại tôi và nhớ rõ,tên tôi là Hoàng Khánh Minh!
-Tại sao tôi phải nhớ?
-Bởi vì em là người yêu tôi,tôi sẽ làm cho em là của tôi bởi tôi không muốn mất em....lần nữa.....-Anh khẽ thì thầm nhỏ dần
-Tôi không yêu cậu và cậu nên nhớ rõ:Tôi thực sự không biết cậu!Vậy thôi!-Nó đẩy anh ra rồi vùng chạy ra ngoài
Anh nhìn theo nó khẽ nhếch môi
-Em sẽ không thoát nổi tôi đâu!Phương à!
--------------------------------
Sau khi nó chạy ra khỏi phòng y tế thì va vào một người,nó vội vã đứng dậy
-Tôi xin lỗi!-Nó ngẩng đầu lên
-Phương?
-Anh hai?Anh làm gì ở đây vậy?
-Em tự dưng ngất trong lớp làm anh lo quá,anh thấy em chưa tỉnh nên tính đj mua ít trái cây!Mà em chạy đi đâu vậy?
-À....Không có gì!Em muốn đi dạo nên ra ngoài này!
-Chắc chứ?Anh thấy em chạy vội lắm mà!Em giấu gì phải không?
-Anh hai không tin em à?-Nó giận dỗi
-Ờ...anh tin được chưa?Vậy bây giờ về thôi,anh xin nghỉ tiết rồi!Mà em khỏe hẳn chưa?Có cần anh gọi bác sĩ không?
-Không sao đâu anh!Em ổn mà,về thôi!-Nó kéo Deyky đi
-----------------------------------------
XIN LỖI CHAP NÀY HƠI NGẮN!
/48
|