Chap 12
Tin tức Ly Ước cùng Tuấn Khải thành đôi ở trong trường hiện giờ vô cùng nổi. Ly Ước nhận được rất nhiều ánh mắt khác nhau, có người ghen ghét với cô, có người ngưỡng mộ cô, còn có cả những vị tỷ tỷ lập hẳn FC Khải Ước.
Fanpage ủng hộ Hội trưởng Mã cùng hoa khôi Ngọc Diễm so với fanpage của couple đình đám này chỉ bé bằng con kiến. Số người theo dõi rất cao. Tò mò vào xem, có thể thấy được dòng chữ:
“Ước nhi là hoa đã có chậu, anh nào thâm hậu thì đập chậu mà cướp hoa” kèm theo giao diện rất chi là bắt mắt.
Đủ để thấy trình độ cao siêu của mấy vị đại tỷ. Nghe nói chủ FC hình như học dưới lớp Hoàng thiếu chủ, còn cụ thể là người nào thì không ai biết.
Diệu Linh thấy bạn mình có người thương yêu tốt như vậy cũng thấy mừng. Ít ra Tiểu Ước không như cô, đơn phương thích người ta, thật là đắng lòng mà.
Hết giờ Diệu Linh xuống canteen một mình. Cô vừa bước ra khỏi lớp liền một chậu nước lạnh dội xuống người. Bạn học trong lớp thấy vậy vội vàng chạy ra xem cô có sao không, họ định báo với thầy giáo nhưng Diệu Linh ngăn lại. Cô biết chính Ngọc Diễm làm chuyện này, cô thật sự không muốn có chút dính dáng gì đến cô ta.
Ngọc Diễm đứng ở một góc khuất hả hê khi nhìn thấy xô nước dội thẳng vào người Diệu Linh, cười cười đi xuống canteen. Vừa đến trước cửa canteen cô nàng vấp phải thứ gì đó, ngay lập tức cả xô nước dội xuống người cô ta giống như Diệu Linh lúc nãy chỉ khác là sô nước dội lên người Ngọc Diễm là nước thải công nghiệp. Cả người cô ta bốc mùi nồng nặc, nói thật chứ ruồi trong bán kính ba mét còn phải chết vì thúi ấy chứ.
Cô ta hãm hại Diệu Linh không chỉ một lần thế nhưng cô hại Diệu Linh ra sao chính mình cũng nhận lại hình thức tương tự, chỉ có điều hình phạt nặng hơn mà thôi. Tủ đồ của Diệu Linh toàn gián
và giấy giác, tủ của Ngọc Diễm sẽ toàn sâu róm và chuột chết. Bảng lớp của Diệu Linh đầy những dòng chữ đe dọa hăm he, ngay lập tức cả sân trường sẽ là lời cảnh cáo Ngọc Diễm.
Ngọc Diễm đỗi với loại sự tình này sinh ra hoảng sợ, sau đó không thấy cô ta có hành động gì tổn hại Diệu Linh nữa.
Đã nói, động đến Diệu Linh các người sẽ không được yên ổn…
Về phần Diệu Linh cô đã quen đối với việc này, chính mình cũng không để bụng việc Ngọc Diễm đã gây ra. Trực tiếp sống yên ổn qua ngày.
~~~~~~~~~~~
Hôm sau đến trường Diệu Linh cảm nhận mọi ánh mắt khinh thường, mọi tiếng xì xầm đều đổ dồn về cô.
Trên Diễn đàn của trường có bài viết cô thầm thích hội trưởng Mã nên đã hãm hại Ngọc Diễm. Kèm theo đó là những bức ảnh Ngọc Diễm bị dội nước thải, những lời đe dọa,...
Sau khi bài viết đó đó được đăng lên khoảng 1 tiếng liền nhận được rất nhiều comment. Một số bênh vực Diệu Linh còn đa số những người không biết chuyện bênh vực Ngọc Diễm.
Sau vài tiếng đồng hồ tranh luận trên diễn đàn thì cũng có người đăng bài bênh vực Diệu Linh.
"Thực hư như nào, trắng đen rõ ràng. Ngọc Diễm rốt cuộc cũng chỉ là hồ ly đội lốt người!” tiếp đó là một vài bức ảnh Ngọc Diễm sai người bỏ gián vào tủ đồ của cô, đặt xô nước lên cánh cửa lớp…
~~~~~~~~~
Mã Tư Viễn nhìn bài đăng kia trên Diễn Đàn của trường mà nổi trận lôi đình, lập tức đi tìm Diệu Linh.
Diệu Linh một lần nữa bị anh bất ngờ nắm cổ tay kéo đi, đôi lông mày nhíu lại cố vùng tay ra nhưng không thể đành mặc cho anh kéo đi.
-Hội trưởng Mã, chẳng phải tôi đã nói giữa chúng ta không có chuyện gì sao? Mong anh đừng tìm tôi không phải sao? _ Sau khi Mã Tư Viễn dừng lại cô mới lên tiếng.
- Tại sao lại không nói cho tôi biết? Chuyện em bị Ngọc Diễm ức hiếp._ Tư Viễn nhìn thẳng vào mắt cô.
Diệu Linh quay đi chỗ khác, né tránh ánh mắt của anh bởi nếu nhìn thêm một chút nữa chắc chắn cô không kìm được mà ôm lấy anh khóc một trận.
-Sao tôi phải nói cho anh biết? Chúng ta có là gì của nhau đâu?
-Em…_Tư Viễn tức nổ đom đóm mặt.
-Không có việc gì tôi đi trước_Diệu Linh hờ hững bước đi qua người Mã Tư Viễn
Diệu Linh vừa quay lưng đi liền bị một vòng tay ôm lấy mình từ đằng sau, kéo cô vào lồng ngực ấm áp.
Diệu Linh sửng sốt, gỡ tay anh ra nhưng Tư Viễn càng siết chặt hơn.
-Hội trưởng Mã! Bỏ tôi ra. Anh đã có bạn gái, để người khác nhìn thấy sẽ gây hiểu nhầm.
Tư Viễn thấy người trong lòng có chút bài xích liền nới lỏng vòng tay xoay người cô đối diện với mình.
-Mặc kệ người khác nghĩ như nào.Diệu Linh,em nghe cho rõ đây,người mà Mã Tư Viễn này yêu không phải Ngọc Diễm mà chính là em, chỉ mình em thôi hiểu chưa?
Diệu Linh như không tin vào những gì mình vừa nghe được, cả người đông cứng lại.
-Anh…vậy còn Ngọc Diễm? Hai người…
-Tôi không hề thích cô ta, tất cả cũng mọi chuyện cũng chỉ do cô ta tự thêu dệt.
-Anh nói dối- Khóe mắt Diệu Linh bắt đầu ươn ướt, không để Tư Viễn giải thích vội vàng chạy đi.
/12
|