-Vy nãy giờ còn ngồi đây à! – sau trận cãi vã, Ngọc ngạc nhiên vì thấy Vy còn ngồi đó.
-Em mới từ trên kia. – Vy ngoái nhìn phòng Như đang ở. – Như nó ngủ rồi em mới xuống! Sung quá ha!
-Xung cái con khỉ! – Duy hằng học. – Đang yên đang lành gặp phải gì đâu không.
-Gì đâu gì? – Mi xuống nhà. – Anh kiu chỉ tới chớ ai!
-Thế á? – Tuấn giả bộ ngạc nhiên. – Tự mình thế thì trời trả cũng phải thôi!
-Này! Anh im đi được không đó! – Duy hằm hằm nhìn Tuấn.
-Thôi đi! – Ngọc kéo hai người ra xa. – Nhà con Mun mà cứ quậy ầm lên là sao cà! Về!
-Thôi anh về nhan Mun! – Tuấn vui vẻ. – Mai anh qua chơi ha!
-Ai cho anh qua! – Duy nháy mắt với Mi. – Mai anh hứa anh qua!
-Hai cha khùng này! – Ngọc lớn tiếng. – Mai thì ai qua cũng được hít trơn á! Tui qua nữa!
-Nhớ qua nha! – Minh cười cười.
-Vy mai cũng qua xem sao! – Vy lắc đầu. – Kiểu này chị Bi giận lắm cơ!
-Chị Bi? – Ngọc hỏi dồn. – Chị ấy khỏe không? Em gặp chị í hả?
-Hông có! – Câu trả lời của Vy thấy Ngọc thất vọng não nề. – Như đó, phó chị Bi đấy! Em đằng nào tí về cũng phải báo cho chỉ biết! Lúc Như bắt đầu gây sự thì em gọi điện hỏi chỉ ngay! Giờ chỉ biết rồi nên phải kể tường tận đầu đuôi thôi!
-Cái gì! Phó đại tỉ Bi cơ á? – Tuấn và Duy đồng thanh.
-Chưa kể còn là em kết nghĩa của Hùng ca ca nữa cơ! – Vy nhún vai.
-Trời đất ơi! Toàn sự phụ không hết zả! – Tuấn và Duy còn ngạc nhiên hơn.
-Hùng với Bi? Là ai mà từ nào giờ anh chưa nghe zả? – Minh thắc mắc.
Vy phải tốn thêm mớ thời gian mới giải thích cho Minh hiểu được. Như vốn dĩ đi học nhảy 3 năm nay rùi. Người mà chịu nhận con nhóc tì quậy phá như Như ý chỉ có chị Bi thôi. Mà chị Bi lại là sư phụ của sư phụ tụi này (Vy, Ngọc với Duy và Tuấn ý) cho nên mọi người ai cũng biết. Nghe danh “cơ phó” (Như chớ ai) đã lâu là người nổi tiếng nhảy tốt giờ mới biết. Mà anh Hùng là bạn rất thân của chị Bi, bữa đi tìm lính mới gặp Như nên bắt lấy anh em kết nghĩa luôn một hơi. Nói chung hai sư phụ này ghê gớm lắm, vừa dạy nhảy như thuộc loại “giang hồ”. Vy vờ quên cái chi tiết giang hồ để “bảo toàn tánh mạng” cho Như khỏi anh hai. Nói chung là sau một hồi, tác giả nhận thấy Minh cũng thuộc dạng không vừa đâu!!!!!!
Sang hôm sau, Như tỉnh dậy, đầu ê ẩm. Cố nhớ những gì xảy ra hôm qua nhưng không nhớ được. Nhìn xung quanh toàn thuốc với men, tay cô bông băng trắng bóc. Cô đang định xuống giường vệ sinh cá nhân thì điện thoại reo. Vội chộp lấy cái điện thoại, cô quên mất coi ai gọi cho mình:
-A lô! – Như bắt máy.
-Con bé kia!..........!!!!!! – Một giọng nói hét to trong điện thoại làm Như phải kéo cái điện thoại ra xa. – Tối qua mầy quậy hả?
-Á! Chị Bi! – Như như hồi tỉnh, nhớ dần lại rồi ngạc nhiên. – Sao chị…..biết! ?
-Chuyện trên trời chị còn biết huống chi chuyện dưới đất!(Như: Xạo xạo!) – Chị Bi hằng giọng. – Giờ sao rồi hả?
-Dạ hihi! Đỡ hơn tí hoy òa! Chị đang làm gì zả?
-Cái con bé này…..anh Hùng réo mầy đây nà!
-À mà réo chuyện gì chớ! ?
-Có chuyện thôi! Nhỏ thôi chớ hông có bự đâu!
-Mà chuyện gì chớ? – Như hỏi dồn.
-Cái bữa mà em đấu với lũ thằng Vinh…..à phải rồi! Cái thằng mà nhuộm tóc bảy màu như con tắc kè ấy! Ờ! Nó phá anh Hùng mầy, xong ổng cho nó một trận! À…..xong kế ổng kiu mi về để ổng hỏi gì đó! …….Chị đâu biết! Rồi có vụ kia nữa kìa! À cũng biết rồi hả! ? Thôi về gấp đi tụi này chờ mi lắm rồi nà!
-A dạ! Mai chắc em bắt xe về liền! Ý mà em có gặp cái Vy…..dạ, cái con bé cắt tóc ngắn ý chị! Mai em rủ nó về luôn hỉ?
-Ờ! Vậy cũng được! Mai hai đứa về lẹ lẹ đi! Chị cần hai đứa lắm! Chị tính đi kiếm bé Vy …. Nó ở chỗ em rồi hả? À rồi rồi…..ừ về đi ha!
-Dạ! Bai chị đại!
-Bai cưng! Cu tí của chị hỉ! – Chị Bi cúp máy.
Như vò đầu bức tai, lục lọi đống đồ mình vội nhét vào ba lô. Xong đâu đó cô xuống nhà. Cả nhà đi hết, chỉ có cái ti vi lẻ loi vang lên bài nhạc quen thuộc….
-Á chị Như! Chị dậy rồi à? – Mi từ trong bếp chui ra.
-Cả nhà đâu rồi? – Như xuống bếp hớp ngụm nước.
-Dạ đi chơi hết rồi ạ! – Mi cười như mếu. – Đừng gì tối qua vui rồi! Chị không sao chớ?
-Ừa! Bình thường chớ hông sao!
-Chị ăn sáng đi!
-Thôi! Chị đi ngay! Chị không ăn. – Như từ chối.
-Ế mà chị đi đâu? Chị đang không khỏe mà! – Mi ngạc nhiên.
-Chị đi kiếm cái Vy, à nhà nó đâu ý nhở?
-Vy á! Em không biết, nhưng em nghe nói hôm nay bạn ý có qua chơi đây nà! Chị chờ đi, bạn ấy tới liền giờ!
-Ờ! Vậy tốt quá!
Như nhét vội ổ bánh mì vào mồm, đi qua đi lại cho nó trôi xuống bụng, xong cô tu nguyên 1 lít sữa tươi. (ăn uống gì kinh vãi). Ngồi đợi ngoài phòng khách bật chuyển kênh trên tivi lien hồi.
-Kính……ính…..nh! Kooooo…..nnnnnn.ggggggg!!!
-Để em ra mở cho! – Mi giành đi.
-Không! Để chị! – Như đã ra tới cửa.
-Ý! Như, khỏe rồi hả? – Vy đã tới.
-À Vy! Đang đợi cậu đó! Vô đi, tớ có chuyện này cần bàn!
Hai cô nhóc bay vô nhà rì rầm bàn tán. Mi nghe được câu mất câu còn. Chốc chốc nghe tiếng Như hay Vy cứ à rồi ừ, xong rồi thì “đi kiếm luôn, xử tại nơi”, “có cần mang ‘hàng’ theo hông” hay là “tụi nó đông, khó chiến lắm!”. Mi chả hiểu cái mô tê gì nhưng cũng ráng nghe thử nhưng chả được gì.
-Kính kooong….kính koong..kính koooongg…..!!!!!!!! – Chuông tiếp tục đổ liên hồi.
Mi ra mở cửa, gặp ba vị khách hôm qua hứa đến. Mời vào trong thì Như như giật nảy lên. Nào thì đồ xấu xa đến thì đồ đê tiện. Như với Duy choảng nhau vô cùng gay cấn, ngay cả mấy vị còn lại củng phải sợ!
-Này cô có bị điên không? Mới thấy tôi đã la làng lên là sao? Tôi chưa đánh cô một cái nữa là….cô còn đá tôi một cái vào bụng! – Duy tức điên lên.
-Ai bảo đòi xin số điện thoại tôi! – Như nói, một tiếng “ồ!!” be bé vang lên. – Rồi còn nắm tay tôi nữa!
-Ai thèm nắm tay cô!
-Anh dám thề không?
-Ưm…….hông! – Duy lưỡng lự.
-Đấy thấy chưa, rõ ràng là anh có!
-Không!
-Có!
-Không!
-Có!
-…….
Cứ típ tục “không” rồi “có”, “có” rồi “không” cũng mất nửa tiếng đồng hồ (mấy người này làm mất thì giờ quá!). Cả nhà quyết định ngồi xuống. Đến khi nói chuyện được một lúc thì Như và Vy tuyên bố một tin mà ai cũng muốn té ngửa (Tuấn: tôi đang uống nước! thế là sặc luôn!)
-Mai tụi này sẽ hồi hương! – Như dõng dạc.
-Ừm! Nhất trí là 8h sáng mai khởi hành! – Vy đồng tình..
-Cái…..gì!!!!! – cả phòng hét lên.
Sau đó là một màng bô lô ba la sao đi nhanh thế rồi thì về sớm làm gì…. Cuối cùng cũng chả ai cản được hai chị em. Đến lúc sắp về, Duy mới gãi đầu:
-Ờ thì thằng này chả có gì để cho mấy cô mang theo làm quà! Hay là có số điện thoại đây có gì liên lạc hề!
-Ai thèm! – Miệng nói không nhưng Như cũng chép số vô máy.
-Anh em ta ít nói chuyện nhưng mà Như này…về nhớ liên lạc anh nghen! – Tuấn cười hì hì
Và ngày mai, các cô nàng lên đường
-Em mới từ trên kia. – Vy ngoái nhìn phòng Như đang ở. – Như nó ngủ rồi em mới xuống! Sung quá ha!
-Xung cái con khỉ! – Duy hằng học. – Đang yên đang lành gặp phải gì đâu không.
-Gì đâu gì? – Mi xuống nhà. – Anh kiu chỉ tới chớ ai!
-Thế á? – Tuấn giả bộ ngạc nhiên. – Tự mình thế thì trời trả cũng phải thôi!
-Này! Anh im đi được không đó! – Duy hằm hằm nhìn Tuấn.
-Thôi đi! – Ngọc kéo hai người ra xa. – Nhà con Mun mà cứ quậy ầm lên là sao cà! Về!
-Thôi anh về nhan Mun! – Tuấn vui vẻ. – Mai anh qua chơi ha!
-Ai cho anh qua! – Duy nháy mắt với Mi. – Mai anh hứa anh qua!
-Hai cha khùng này! – Ngọc lớn tiếng. – Mai thì ai qua cũng được hít trơn á! Tui qua nữa!
-Nhớ qua nha! – Minh cười cười.
-Vy mai cũng qua xem sao! – Vy lắc đầu. – Kiểu này chị Bi giận lắm cơ!
-Chị Bi? – Ngọc hỏi dồn. – Chị ấy khỏe không? Em gặp chị í hả?
-Hông có! – Câu trả lời của Vy thấy Ngọc thất vọng não nề. – Như đó, phó chị Bi đấy! Em đằng nào tí về cũng phải báo cho chỉ biết! Lúc Như bắt đầu gây sự thì em gọi điện hỏi chỉ ngay! Giờ chỉ biết rồi nên phải kể tường tận đầu đuôi thôi!
-Cái gì! Phó đại tỉ Bi cơ á? – Tuấn và Duy đồng thanh.
-Chưa kể còn là em kết nghĩa của Hùng ca ca nữa cơ! – Vy nhún vai.
-Trời đất ơi! Toàn sự phụ không hết zả! – Tuấn và Duy còn ngạc nhiên hơn.
-Hùng với Bi? Là ai mà từ nào giờ anh chưa nghe zả? – Minh thắc mắc.
Vy phải tốn thêm mớ thời gian mới giải thích cho Minh hiểu được. Như vốn dĩ đi học nhảy 3 năm nay rùi. Người mà chịu nhận con nhóc tì quậy phá như Như ý chỉ có chị Bi thôi. Mà chị Bi lại là sư phụ của sư phụ tụi này (Vy, Ngọc với Duy và Tuấn ý) cho nên mọi người ai cũng biết. Nghe danh “cơ phó” (Như chớ ai) đã lâu là người nổi tiếng nhảy tốt giờ mới biết. Mà anh Hùng là bạn rất thân của chị Bi, bữa đi tìm lính mới gặp Như nên bắt lấy anh em kết nghĩa luôn một hơi. Nói chung hai sư phụ này ghê gớm lắm, vừa dạy nhảy như thuộc loại “giang hồ”. Vy vờ quên cái chi tiết giang hồ để “bảo toàn tánh mạng” cho Như khỏi anh hai. Nói chung là sau một hồi, tác giả nhận thấy Minh cũng thuộc dạng không vừa đâu!!!!!!
Sang hôm sau, Như tỉnh dậy, đầu ê ẩm. Cố nhớ những gì xảy ra hôm qua nhưng không nhớ được. Nhìn xung quanh toàn thuốc với men, tay cô bông băng trắng bóc. Cô đang định xuống giường vệ sinh cá nhân thì điện thoại reo. Vội chộp lấy cái điện thoại, cô quên mất coi ai gọi cho mình:
-A lô! – Như bắt máy.
-Con bé kia!..........!!!!!! – Một giọng nói hét to trong điện thoại làm Như phải kéo cái điện thoại ra xa. – Tối qua mầy quậy hả?
-Á! Chị Bi! – Như như hồi tỉnh, nhớ dần lại rồi ngạc nhiên. – Sao chị…..biết! ?
-Chuyện trên trời chị còn biết huống chi chuyện dưới đất!(Như: Xạo xạo!) – Chị Bi hằng giọng. – Giờ sao rồi hả?
-Dạ hihi! Đỡ hơn tí hoy òa! Chị đang làm gì zả?
-Cái con bé này…..anh Hùng réo mầy đây nà!
-À mà réo chuyện gì chớ! ?
-Có chuyện thôi! Nhỏ thôi chớ hông có bự đâu!
-Mà chuyện gì chớ? – Như hỏi dồn.
-Cái bữa mà em đấu với lũ thằng Vinh…..à phải rồi! Cái thằng mà nhuộm tóc bảy màu như con tắc kè ấy! Ờ! Nó phá anh Hùng mầy, xong ổng cho nó một trận! À…..xong kế ổng kiu mi về để ổng hỏi gì đó! …….Chị đâu biết! Rồi có vụ kia nữa kìa! À cũng biết rồi hả! ? Thôi về gấp đi tụi này chờ mi lắm rồi nà!
-A dạ! Mai chắc em bắt xe về liền! Ý mà em có gặp cái Vy…..dạ, cái con bé cắt tóc ngắn ý chị! Mai em rủ nó về luôn hỉ?
-Ờ! Vậy cũng được! Mai hai đứa về lẹ lẹ đi! Chị cần hai đứa lắm! Chị tính đi kiếm bé Vy …. Nó ở chỗ em rồi hả? À rồi rồi…..ừ về đi ha!
-Dạ! Bai chị đại!
-Bai cưng! Cu tí của chị hỉ! – Chị Bi cúp máy.
Như vò đầu bức tai, lục lọi đống đồ mình vội nhét vào ba lô. Xong đâu đó cô xuống nhà. Cả nhà đi hết, chỉ có cái ti vi lẻ loi vang lên bài nhạc quen thuộc….
-Á chị Như! Chị dậy rồi à? – Mi từ trong bếp chui ra.
-Cả nhà đâu rồi? – Như xuống bếp hớp ngụm nước.
-Dạ đi chơi hết rồi ạ! – Mi cười như mếu. – Đừng gì tối qua vui rồi! Chị không sao chớ?
-Ừa! Bình thường chớ hông sao!
-Chị ăn sáng đi!
-Thôi! Chị đi ngay! Chị không ăn. – Như từ chối.
-Ế mà chị đi đâu? Chị đang không khỏe mà! – Mi ngạc nhiên.
-Chị đi kiếm cái Vy, à nhà nó đâu ý nhở?
-Vy á! Em không biết, nhưng em nghe nói hôm nay bạn ý có qua chơi đây nà! Chị chờ đi, bạn ấy tới liền giờ!
-Ờ! Vậy tốt quá!
Như nhét vội ổ bánh mì vào mồm, đi qua đi lại cho nó trôi xuống bụng, xong cô tu nguyên 1 lít sữa tươi. (ăn uống gì kinh vãi). Ngồi đợi ngoài phòng khách bật chuyển kênh trên tivi lien hồi.
-Kính……ính…..nh! Kooooo…..nnnnnn.ggggggg!!!
-Để em ra mở cho! – Mi giành đi.
-Không! Để chị! – Như đã ra tới cửa.
-Ý! Như, khỏe rồi hả? – Vy đã tới.
-À Vy! Đang đợi cậu đó! Vô đi, tớ có chuyện này cần bàn!
Hai cô nhóc bay vô nhà rì rầm bàn tán. Mi nghe được câu mất câu còn. Chốc chốc nghe tiếng Như hay Vy cứ à rồi ừ, xong rồi thì “đi kiếm luôn, xử tại nơi”, “có cần mang ‘hàng’ theo hông” hay là “tụi nó đông, khó chiến lắm!”. Mi chả hiểu cái mô tê gì nhưng cũng ráng nghe thử nhưng chả được gì.
-Kính kooong….kính koong..kính koooongg…..!!!!!!!! – Chuông tiếp tục đổ liên hồi.
Mi ra mở cửa, gặp ba vị khách hôm qua hứa đến. Mời vào trong thì Như như giật nảy lên. Nào thì đồ xấu xa đến thì đồ đê tiện. Như với Duy choảng nhau vô cùng gay cấn, ngay cả mấy vị còn lại củng phải sợ!
-Này cô có bị điên không? Mới thấy tôi đã la làng lên là sao? Tôi chưa đánh cô một cái nữa là….cô còn đá tôi một cái vào bụng! – Duy tức điên lên.
-Ai bảo đòi xin số điện thoại tôi! – Như nói, một tiếng “ồ!!” be bé vang lên. – Rồi còn nắm tay tôi nữa!
-Ai thèm nắm tay cô!
-Anh dám thề không?
-Ưm…….hông! – Duy lưỡng lự.
-Đấy thấy chưa, rõ ràng là anh có!
-Không!
-Có!
-Không!
-Có!
-…….
Cứ típ tục “không” rồi “có”, “có” rồi “không” cũng mất nửa tiếng đồng hồ (mấy người này làm mất thì giờ quá!). Cả nhà quyết định ngồi xuống. Đến khi nói chuyện được một lúc thì Như và Vy tuyên bố một tin mà ai cũng muốn té ngửa (Tuấn: tôi đang uống nước! thế là sặc luôn!)
-Mai tụi này sẽ hồi hương! – Như dõng dạc.
-Ừm! Nhất trí là 8h sáng mai khởi hành! – Vy đồng tình..
-Cái…..gì!!!!! – cả phòng hét lên.
Sau đó là một màng bô lô ba la sao đi nhanh thế rồi thì về sớm làm gì…. Cuối cùng cũng chả ai cản được hai chị em. Đến lúc sắp về, Duy mới gãi đầu:
-Ờ thì thằng này chả có gì để cho mấy cô mang theo làm quà! Hay là có số điện thoại đây có gì liên lạc hề!
-Ai thèm! – Miệng nói không nhưng Như cũng chép số vô máy.
-Anh em ta ít nói chuyện nhưng mà Như này…về nhớ liên lạc anh nghen! – Tuấn cười hì hì
Và ngày mai, các cô nàng lên đường
/26
|