Sau một hồi giải thích mệt bở hơi tai, nó cuối cùng cũng hiểu ' thằng bé ' mà mẹ nói là ai.
-À à, hoá ra là tên nhân vật bại trận trong Võ lâm truyền kì.
-Anh là người, là-người, LÀ NGƯỜI!!!- Sau khi đã thức tỉnh từ giấc ngủ ngàn năm, hắn nổi cáu.
Sao ko, rõ ràng mình đã lập đc kì tích gọi tiểu thư này dậy sớm cơ mà, rồi sao, lời ca ngợi đâu, huy chương đâu, tiền thưởng đâu???
- Mình chưa gặp tên nhân vật nào lắm lời như thế, đã bại trận còn dám to mồm.- Nó lẩm bẩm.
-Aaaaa, ức hiếp NGƯỜI quá đáng mà!!!!!!!!
Ánh nắng ban mai trải dài trên con đường nhỏ. Thoảng hoặc, có một vài tiếng chim khẽ cất lên rồi lại im. Cảnh vật sẽ là vẫn như mọi ngày nếu ko có một hiện tượng nhỏ mà ko nhỏ.
Vâng, là cô gái nhỏ của chúng ta xuất hiện vào một thời điểm cực kỳ bất thường.
-Ai, ai, ai, ai, ai....- Đầu đường, có một cảnh tượng khá kì cục, một cô gái vs dáng đứng khá lạ, tay chỉ về phía trước hơi run run, mắt kinh ngạc như nhìn thấy ng ngoài hành tinh, và miệng khởi động như một cái máy, lặp lại liên tục đúng một chữ.
-Hê nhô bạn thân yêu, sao vậy???- Nó tiến lại gần Chi, thắc mắc.
- Cho hỏi... Bạn là ai???
-Mày bị sao vậy? Có phải thần kinh rồi ko? Huhu, Chi ơi, tội nghiệp mày quá, huhu...
-Thằn kinh cái con khỉ!- Chi to giọng đánh bốp vào đầu nó, rồi chuyển giọng rụt rè- Mày là... Linh Đan thật hả?
-Bộ có hai Tô Linh Đan giống hệt nhau sao?- Nó ngây ngô.
-Con nhỏ, đúng là mày thật rồi! Hé hé! Ơ mà tao nghĩ lúc này mày phải đang trên giường ngủ chứ?
-Ờ, tại cái tên kia kìa, hắn...
-Oa, anh là ng gọi đc Đan dậy sao, thật khâm phục quá. Sư phụ, con xin vái thầy một lạy!
-Sư phụ? Gì vậy? Ơ mà...- Hắn ngẫm nghĩ-... đồ đệ, ko cần tạ lễ!
-Cái gì? Tên kia, nhận vơ hả? Bản cô nương đây mà chịu lm đồ đệ của ngươi á? Nghỉ!- Chi thay đổi 180°, nghênh giọng quát.
-Chẳng phải cô vừa gọi tôi...
-Anh ngây thơ quá! Tôi chỉ đùa thôi, đùa, đùa thôi. Mà tôi thấy anh quen quen à nha! Ôi trời, anh có phải hotboy nổi tiếng Trần Lam Duy ko?
-Sao cô biết tên tôi?
-Vậy là đúng rồi! Anh nổi tiếng khắp toàn trường, ai mà ko biết chứ? À, mà cũng có ngoại lệ...- Chi vừa nói vừa liếc sang nó.
-Hả? Mày quen tên bại trận đó à?
-Tên bại trận?
-Thôi ngay đi nhóc! Tôi ko phải là thằng nhân vật trong game nào của nhóc hết. Cấm gọi nữa nghe chưa?- Mắt đỏ rực lên, hắn quát nó gần như là hét.
-Hơ...- Nó ngơ ngác nhìn hắn.
Bại trận sinh tức giận mà!
Thôi, ta ko chấp, ko chấp!
-Sặc, mày là ai???
Dương đang ngồi ăn sáng trong lớp, suýt bị nghẹn cổ họng vì thấy nó.
-Chúng mày mới đi tẩy não tập thể à, sao đứa nào cũng ko nhớ ra tao hết vậy?- Nó cất tiếng.
Dương nhìn nó vẻ ko thể tin nổi, hỏi:
-Mày là Linh Đan thật à?
-Phải, tao là bà nội mày đây!
-Mày đang mộng du đúng ko, phải rồi, mày mộng du đi đến trường.
-Có mày mộng du thì có!
-Đúng là nó đấy- Chi xen vào- Ko phải mộng du, cũng ko phải nó uống nhầm thuốc đâu.
-Vậy tại sao...
-Khó tin đúng ko, nhưng có thật- Chi gật đầu quả quyết- Anh chàng hotboy nổi tiếng trường mình, mày biết chứ?
-Lại còn hỏi, mày biết tao mà!- Dương vỗ ngực- Trần Lam Duy, thần tượng của bao cô gái, à, có cả tao. Nhưng anh ấy thì sao?
-Tên ắy gọi cái Đan dậy.
-Cái gì?
-Ngạc nhiên ko, chuyện là thế này... bla bla la...
... ...
-Anh ấy, Lam Duy í, ở nhà mày thật hả?- Sau khi nghe cái Chi thuật lại câu chuyện mà Chi đã tra khảo hắn, Dương cùng vs đôi mắt lấp lánh vì sao đến hỏi nó.
-Lam Duy nào?
-Tên... Bại... Tr... Trận í...- Xin lỗi thần tượng, nhưng em hết cách tả cho con nhóc này hiểu rồi! Mà, đc lắm, Tô Linh Đan, dám gọi thần tượng của mình là... Hừ, chuyện này bà sẽ tính sổ sau.
-À à, tên bại trận í hả, hà hà, hắn sống ở nhà tao. Nhưng sao?
-Thật á? Hu la la, mày là đứa sướng nhất còn gì! Chiều nay đi học về tao ghé nhà mày chơi nha!
-Tao tưởng chiều nay mày đến lớp Judo?
-Khỏi, tao bị đuổi rồi!
-Lại nữa, vì sao?
-Tao đánh một thằng nữa nhập viện mày ạ!
-Dương vs Chi đến chơi à?- Mẹ nó cười.
-Dạ!
Nhỏ Dương đáp lời, rồi ngó quanh khắp nhà.
-Tìm gì sao cháu?
-A, dạ ko có!- Dương giật thót mình quay lại, lúng túng.
Một tiếng sau.
-Chào cô, cháu về đăy ạ!- Chi lễ phép cúi đầu chào mẹ nó.
-Ở lại chơi lát nữa, về sớm thế cháu?- Mẹ nó hỏi.
-Dạ thôi, 5 rưỡi rồi mà cô.
-Ừ, vậy cháu về cẩn thận!
Hai tiếng sau.
-Tối rồi, cháu ở lại đây ăn cơm nhá Dương.- Mẹ nó nói.
-Dạ thôi ạ!- Sao chưa thấy anh Duy về nhỉ?
-Cứ tự nhiên đi cháu, vào đây ăn cơm cùng nhà cô.
-Thôi ạ
-Nhưng thế ko tiện lắm thì phải, nhà cô chuẩn bị ăn cơm rồi, lm sao để cháu chờ đc.- Mẹ nó năn nỉ- Thôi, vào đây ăn cơm cùng nhà cô luôn.
-Dạ, ko cần đâu cô!- Dương nói, rồi, cố gắng hết sức, cô nói thẳng- Nhà cô mới cho ở thêm một ng nữa tên là Duy đúng ko ạ, cháu nghe Đan bảo thế.
-Ờ, thằng bé sống nhờ nhà cô, mẹ cậu nhóc là bạn cô ấy mà!
Gì mà Thằng bé, gì mà cậu nhóc.
Ôi, khổ thân thần tượng của tôi!
-Vậy anh ấy đâu ạ?
-Hôm nay nó nhắn cho cô là đi cắm trại cùng hội bạn rồi, chắc mai mới về.
Tức chết mất thôi!!!!
-À à, hoá ra là tên nhân vật bại trận trong Võ lâm truyền kì.
-Anh là người, là-người, LÀ NGƯỜI!!!- Sau khi đã thức tỉnh từ giấc ngủ ngàn năm, hắn nổi cáu.
Sao ko, rõ ràng mình đã lập đc kì tích gọi tiểu thư này dậy sớm cơ mà, rồi sao, lời ca ngợi đâu, huy chương đâu, tiền thưởng đâu???
- Mình chưa gặp tên nhân vật nào lắm lời như thế, đã bại trận còn dám to mồm.- Nó lẩm bẩm.
-Aaaaa, ức hiếp NGƯỜI quá đáng mà!!!!!!!!
Ánh nắng ban mai trải dài trên con đường nhỏ. Thoảng hoặc, có một vài tiếng chim khẽ cất lên rồi lại im. Cảnh vật sẽ là vẫn như mọi ngày nếu ko có một hiện tượng nhỏ mà ko nhỏ.
Vâng, là cô gái nhỏ của chúng ta xuất hiện vào một thời điểm cực kỳ bất thường.
-Ai, ai, ai, ai, ai....- Đầu đường, có một cảnh tượng khá kì cục, một cô gái vs dáng đứng khá lạ, tay chỉ về phía trước hơi run run, mắt kinh ngạc như nhìn thấy ng ngoài hành tinh, và miệng khởi động như một cái máy, lặp lại liên tục đúng một chữ.
-Hê nhô bạn thân yêu, sao vậy???- Nó tiến lại gần Chi, thắc mắc.
- Cho hỏi... Bạn là ai???
-Mày bị sao vậy? Có phải thần kinh rồi ko? Huhu, Chi ơi, tội nghiệp mày quá, huhu...
-Thằn kinh cái con khỉ!- Chi to giọng đánh bốp vào đầu nó, rồi chuyển giọng rụt rè- Mày là... Linh Đan thật hả?
-Bộ có hai Tô Linh Đan giống hệt nhau sao?- Nó ngây ngô.
-Con nhỏ, đúng là mày thật rồi! Hé hé! Ơ mà tao nghĩ lúc này mày phải đang trên giường ngủ chứ?
-Ờ, tại cái tên kia kìa, hắn...
-Oa, anh là ng gọi đc Đan dậy sao, thật khâm phục quá. Sư phụ, con xin vái thầy một lạy!
-Sư phụ? Gì vậy? Ơ mà...- Hắn ngẫm nghĩ-... đồ đệ, ko cần tạ lễ!
-Cái gì? Tên kia, nhận vơ hả? Bản cô nương đây mà chịu lm đồ đệ của ngươi á? Nghỉ!- Chi thay đổi 180°, nghênh giọng quát.
-Chẳng phải cô vừa gọi tôi...
-Anh ngây thơ quá! Tôi chỉ đùa thôi, đùa, đùa thôi. Mà tôi thấy anh quen quen à nha! Ôi trời, anh có phải hotboy nổi tiếng Trần Lam Duy ko?
-Sao cô biết tên tôi?
-Vậy là đúng rồi! Anh nổi tiếng khắp toàn trường, ai mà ko biết chứ? À, mà cũng có ngoại lệ...- Chi vừa nói vừa liếc sang nó.
-Hả? Mày quen tên bại trận đó à?
-Tên bại trận?
-Thôi ngay đi nhóc! Tôi ko phải là thằng nhân vật trong game nào của nhóc hết. Cấm gọi nữa nghe chưa?- Mắt đỏ rực lên, hắn quát nó gần như là hét.
-Hơ...- Nó ngơ ngác nhìn hắn.
Bại trận sinh tức giận mà!
Thôi, ta ko chấp, ko chấp!
-Sặc, mày là ai???
Dương đang ngồi ăn sáng trong lớp, suýt bị nghẹn cổ họng vì thấy nó.
-Chúng mày mới đi tẩy não tập thể à, sao đứa nào cũng ko nhớ ra tao hết vậy?- Nó cất tiếng.
Dương nhìn nó vẻ ko thể tin nổi, hỏi:
-Mày là Linh Đan thật à?
-Phải, tao là bà nội mày đây!
-Mày đang mộng du đúng ko, phải rồi, mày mộng du đi đến trường.
-Có mày mộng du thì có!
-Đúng là nó đấy- Chi xen vào- Ko phải mộng du, cũng ko phải nó uống nhầm thuốc đâu.
-Vậy tại sao...
-Khó tin đúng ko, nhưng có thật- Chi gật đầu quả quyết- Anh chàng hotboy nổi tiếng trường mình, mày biết chứ?
-Lại còn hỏi, mày biết tao mà!- Dương vỗ ngực- Trần Lam Duy, thần tượng của bao cô gái, à, có cả tao. Nhưng anh ấy thì sao?
-Tên ắy gọi cái Đan dậy.
-Cái gì?
-Ngạc nhiên ko, chuyện là thế này... bla bla la...
... ...
-Anh ấy, Lam Duy í, ở nhà mày thật hả?- Sau khi nghe cái Chi thuật lại câu chuyện mà Chi đã tra khảo hắn, Dương cùng vs đôi mắt lấp lánh vì sao đến hỏi nó.
-Lam Duy nào?
-Tên... Bại... Tr... Trận í...- Xin lỗi thần tượng, nhưng em hết cách tả cho con nhóc này hiểu rồi! Mà, đc lắm, Tô Linh Đan, dám gọi thần tượng của mình là... Hừ, chuyện này bà sẽ tính sổ sau.
-À à, tên bại trận í hả, hà hà, hắn sống ở nhà tao. Nhưng sao?
-Thật á? Hu la la, mày là đứa sướng nhất còn gì! Chiều nay đi học về tao ghé nhà mày chơi nha!
-Tao tưởng chiều nay mày đến lớp Judo?
-Khỏi, tao bị đuổi rồi!
-Lại nữa, vì sao?
-Tao đánh một thằng nữa nhập viện mày ạ!
-Dương vs Chi đến chơi à?- Mẹ nó cười.
-Dạ!
Nhỏ Dương đáp lời, rồi ngó quanh khắp nhà.
-Tìm gì sao cháu?
-A, dạ ko có!- Dương giật thót mình quay lại, lúng túng.
Một tiếng sau.
-Chào cô, cháu về đăy ạ!- Chi lễ phép cúi đầu chào mẹ nó.
-Ở lại chơi lát nữa, về sớm thế cháu?- Mẹ nó hỏi.
-Dạ thôi, 5 rưỡi rồi mà cô.
-Ừ, vậy cháu về cẩn thận!
Hai tiếng sau.
-Tối rồi, cháu ở lại đây ăn cơm nhá Dương.- Mẹ nó nói.
-Dạ thôi ạ!- Sao chưa thấy anh Duy về nhỉ?
-Cứ tự nhiên đi cháu, vào đây ăn cơm cùng nhà cô.
-Thôi ạ
-Nhưng thế ko tiện lắm thì phải, nhà cô chuẩn bị ăn cơm rồi, lm sao để cháu chờ đc.- Mẹ nó năn nỉ- Thôi, vào đây ăn cơm cùng nhà cô luôn.
-Dạ, ko cần đâu cô!- Dương nói, rồi, cố gắng hết sức, cô nói thẳng- Nhà cô mới cho ở thêm một ng nữa tên là Duy đúng ko ạ, cháu nghe Đan bảo thế.
-Ờ, thằng bé sống nhờ nhà cô, mẹ cậu nhóc là bạn cô ấy mà!
Gì mà Thằng bé, gì mà cậu nhóc.
Ôi, khổ thân thần tượng của tôi!
-Vậy anh ấy đâu ạ?
-Hôm nay nó nhắn cho cô là đi cắm trại cùng hội bạn rồi, chắc mai mới về.
Tức chết mất thôi!!!!
/13
|