Cũng đc hơn một tuần hắn tạm trú tại nhà nó rồi, khỏi phải nói có bao nhiêu chuyện trời ơi đất hỡi xảy ra.
Nó hí hửng nhảy chân sáo ra cổng trường, mắt sảng rỡ nhìn thấy hắn cách đấy ko xa.
-Oa, tên... à ko, gì ấy nhỉ, tưởng anh ko đi chứ, thật bất ngờ nha...
-Hừ, công tử nhất ngôn, đã hứa phải giữ lời!- Hắn ngửa mặt, phổng mũi tự hào.
-Anh là quân tử cơ à, sao tôi ko biết nhỉ?- Nó ngây ngô nhìn hắn, giọng đầy ngạc nhiên.
Ý gì đây?
-Hèm, tất nhiên... Mấy đứa bạn cô hẹn chỗ nào?
-Quán kem ở dãy phố bên cạnh.
-Cái gì?
-Anh nội công thật thâm hậu!- Nó bỗng ngước đôi mắt to tròn thán phục- Anh giấu kiểu gì tài thế, xưa nay anh bị điếc mà tôi ko hề phát hiện ra!
-Cái... tôi điếc hồi nào- Hắn tức xì khói- Nói linh tinh
-Anh thật quá ích kỉ mà. Tôi biết võ công gia truyền anh ko muốn truyền ra ngoài, nhưng cũng đừng giả vờ thế.
-Hừ, ko nói nhiều nữa. Nhưng nhóc có bị làm sao ko hả, giữa mùa đông gió rét thế này lại muốn đi ăn kem.
-Anh ko biết đây là một chiêu thức để luyện võ công ko hả? À, à, tôi biết anh giỏi rồi, nhưng cũng ko đc chủ quan chứ?- Nó lên tiếng giảng dạy- Này, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, á, mà liệu đây có phải là ánh mắt biết giết người trong tiểu thuyết ko?
Sau một hồi đôi co, ko còn cách nào khác, hắn đành dẫn nó đi ăn kem.
Ánh nắng nhạt lẻ loi giữa mùa đông gió buốt như dòng suối nhỏ luồn lách qua những bức tường, phớt trên dãy phố. Nắng dịu dàng vương vấn thành từng vệt mỏng trên áo hắn và nó, mơ hồ như hòa quyện vào nhau, lm thân hình hai ng như tỏa sáng.
Đi xuyên qua hẻm nhỏ dẫn sang dãy phố bên kia, những tia nắng thu hẹp lại, tạo thành những đường ánh sáng le lắt mơ hồ.
-Đến rồi sao, ta đợi các ngươi cũng lâu rồi!
Một giọng nói bí ẩn vang lên trong con hẻm nhỏ vắng tanh, lạnh buốt như dao.
Nắng tắt.
Hắn vô thức vòng lên phía trước người nó, chẳng hiểu tại sao, mắt cảnh giác nhìn xung quanh.
-Thiếu gia duy nhất nhà họ Trần danh tiêng, chào mừng!
Gió từ đâu ùa về lạnh buốt.
Đây mới chính là mùa đông.
Nó hí hửng nhảy chân sáo ra cổng trường, mắt sảng rỡ nhìn thấy hắn cách đấy ko xa.
-Oa, tên... à ko, gì ấy nhỉ, tưởng anh ko đi chứ, thật bất ngờ nha...
-Hừ, công tử nhất ngôn, đã hứa phải giữ lời!- Hắn ngửa mặt, phổng mũi tự hào.
-Anh là quân tử cơ à, sao tôi ko biết nhỉ?- Nó ngây ngô nhìn hắn, giọng đầy ngạc nhiên.
Ý gì đây?
-Hèm, tất nhiên... Mấy đứa bạn cô hẹn chỗ nào?
-Quán kem ở dãy phố bên cạnh.
-Cái gì?
-Anh nội công thật thâm hậu!- Nó bỗng ngước đôi mắt to tròn thán phục- Anh giấu kiểu gì tài thế, xưa nay anh bị điếc mà tôi ko hề phát hiện ra!
-Cái... tôi điếc hồi nào- Hắn tức xì khói- Nói linh tinh
-Anh thật quá ích kỉ mà. Tôi biết võ công gia truyền anh ko muốn truyền ra ngoài, nhưng cũng đừng giả vờ thế.
-Hừ, ko nói nhiều nữa. Nhưng nhóc có bị làm sao ko hả, giữa mùa đông gió rét thế này lại muốn đi ăn kem.
-Anh ko biết đây là một chiêu thức để luyện võ công ko hả? À, à, tôi biết anh giỏi rồi, nhưng cũng ko đc chủ quan chứ?- Nó lên tiếng giảng dạy- Này, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, á, mà liệu đây có phải là ánh mắt biết giết người trong tiểu thuyết ko?
Sau một hồi đôi co, ko còn cách nào khác, hắn đành dẫn nó đi ăn kem.
Ánh nắng nhạt lẻ loi giữa mùa đông gió buốt như dòng suối nhỏ luồn lách qua những bức tường, phớt trên dãy phố. Nắng dịu dàng vương vấn thành từng vệt mỏng trên áo hắn và nó, mơ hồ như hòa quyện vào nhau, lm thân hình hai ng như tỏa sáng.
Đi xuyên qua hẻm nhỏ dẫn sang dãy phố bên kia, những tia nắng thu hẹp lại, tạo thành những đường ánh sáng le lắt mơ hồ.
-Đến rồi sao, ta đợi các ngươi cũng lâu rồi!
Một giọng nói bí ẩn vang lên trong con hẻm nhỏ vắng tanh, lạnh buốt như dao.
Nắng tắt.
Hắn vô thức vòng lên phía trước người nó, chẳng hiểu tại sao, mắt cảnh giác nhìn xung quanh.
-Thiếu gia duy nhất nhà họ Trần danh tiêng, chào mừng!
Gió từ đâu ùa về lạnh buốt.
Đây mới chính là mùa đông.
/13
|