-Ủa, là nhóc à?
Hắn theo bản năng quay đầu về chỗ phát ra tiếng, ai ngờ bắt gặp người quen.
Chết rồi, chuyện xảy ra chiều nay còn chưa giải quyết xong, liệu nó có tính sổ vs mình ko nhỉ?
-A, anh là...
Mặt hắn nhăn lại như khỉ ăn ớt, nhưng vẫn cố cười cầu hòa.
A di đà phật, cầu trời phù hộ! Ôi thánh Amen, chúa Giêsu, sao hôm nay con thấy các ngài đáng yêu thế!
-...ai vậy?- Nó nói tiếp câu đang dở, cười rất chi là chuối.
Đúng là các ngài rất đáng yêu mà!!!?
-Các con quen nhau à?- Mẹ nó từ trên tường nhảy phóc cái xuống dưới- Kìa Duy, vào thay quần áo đi cháu, ướt hết rồi!
-Dạ vâng!-Hắn cúi gập người xuống, rồi nói tiếp- Cháu nhìn nhầm thôi ạ, bọn cháu ko quen gì nhau đâu.
Yes, họa có điên mới thừa nhận!
-Ơ, nhưng tự nhiên tôi thấy anh quen lắm!
Oh no!!!
Chúa ơi , người đừng có vì mấy câu khen ngợi của con mà sướng quá nên lơ đễnh việc phù hộ cho đứa trẻ tội nghiệp là con nha!
-A, tôi nhớ rồi!
Xin chia buồn, nhân vật nam chính của chúng ta đã anh dũng hi sinh vì quá sốc.
The end
P/s: Nản, tôi cho truyện kết thúc ở đây, ok?
( Yes, tôi chán, nhưng lm việc phải có trách nhiệm. Yên tâm! )
~
-Ủa, Duy, cháu ko khoẻ chỗ nào à? Sao lại khụy xuống thế kia?- Mẹ nó hoảng hốt chạy đến bên chỗ hắn.
-Dạ... dạ, ko sao đâu cô...
No no, có sao đâ´y!
-Cháu ko sao thật chứ? Sao người cháu run bần bật thế này?- Mẹ nó lo lắng- Hay là tại ngấm nc lâu quá nên ốm rồi? Hừm, con ta nghịch lắm, xin lỗi cháu nhé.
Mẹ nó mỉm cười hối lỗi nhìn hắn, rồi đưa ánh mắt sát thủ gọi nó lại gần.
Hắn theo bản năng quay đầu về chỗ phát ra tiếng, ai ngờ bắt gặp người quen.
Chết rồi, chuyện xảy ra chiều nay còn chưa giải quyết xong, liệu nó có tính sổ vs mình ko nhỉ?
-A, anh là...
Mặt hắn nhăn lại như khỉ ăn ớt, nhưng vẫn cố cười cầu hòa.
A di đà phật, cầu trời phù hộ! Ôi thánh Amen, chúa Giêsu, sao hôm nay con thấy các ngài đáng yêu thế!
-...ai vậy?- Nó nói tiếp câu đang dở, cười rất chi là chuối.
Đúng là các ngài rất đáng yêu mà!!!?
-Các con quen nhau à?- Mẹ nó từ trên tường nhảy phóc cái xuống dưới- Kìa Duy, vào thay quần áo đi cháu, ướt hết rồi!
-Dạ vâng!-Hắn cúi gập người xuống, rồi nói tiếp- Cháu nhìn nhầm thôi ạ, bọn cháu ko quen gì nhau đâu.
Yes, họa có điên mới thừa nhận!
-Ơ, nhưng tự nhiên tôi thấy anh quen lắm!
Oh no!!!
Chúa ơi , người đừng có vì mấy câu khen ngợi của con mà sướng quá nên lơ đễnh việc phù hộ cho đứa trẻ tội nghiệp là con nha!
-A, tôi nhớ rồi!
Xin chia buồn, nhân vật nam chính của chúng ta đã anh dũng hi sinh vì quá sốc.
The end
P/s: Nản, tôi cho truyện kết thúc ở đây, ok?
( Yes, tôi chán, nhưng lm việc phải có trách nhiệm. Yên tâm! )
~
-Ủa, Duy, cháu ko khoẻ chỗ nào à? Sao lại khụy xuống thế kia?- Mẹ nó hoảng hốt chạy đến bên chỗ hắn.
-Dạ... dạ, ko sao đâu cô...
No no, có sao đâ´y!
-Cháu ko sao thật chứ? Sao người cháu run bần bật thế này?- Mẹ nó lo lắng- Hay là tại ngấm nc lâu quá nên ốm rồi? Hừm, con ta nghịch lắm, xin lỗi cháu nhé.
Mẹ nó mỉm cười hối lỗi nhìn hắn, rồi đưa ánh mắt sát thủ gọi nó lại gần.
/13
|