Thằng yêu quái?
Quá lắm rồi nhá.
Đã bảo chuyện hôm qua chỉ là nhầm lẫn thôi mà, có cần phân biệt đối xử thế ko?
Tức nc vỡ bờ, thằng mày cũng có lòng tự trọng của nó nhé.
-Sao rồi cháu, con bé dậy chưa?- Thấy hắn đi từ trên gác xuống, mẹ nó hỏi vs vẻ mong chờ.
-Em dậy rồi cô ạ- Hắn đáp.
-Cái gì? Con bé dậy rồi á?- Mẹ nó trợn tròn mắt lên, mồm há hốc- Ko thể nào, cháu có nhìn nhầm ko?
-Cháu ko vào phòng em ấy nhưng cháu nghe thấy tiếng em nói vọng ra mà.- Hừ, ko nhưng thế còn chửi nữa.
-Tiếng nói vọng ra?- Mẹ nó bắt đầu ngớ ra- À à, vậy cháu nhầm rồi. Con bé nhà cô có thói quen nói mơ trong lúc ngủ mà
Nói mơ?
Vậy ko phải cố ý chửi mình à?
Nghe mẹ nó nói vậy, lòng hắn cũng nguôi ngoai phần nào.
-Vậy để cháu nên gọi lại.
-Ừ, cứ mở cửa phòng nó ra đi tự nhiên, ko cần xin phép nó đâu.- Mẹ nó nói với lên.
... ...
Cạch!
Cánh cửa phòng nó bật mở.
-Nhóc, đến giờ dậy rồi.- Hắn gọi mà vẫn chưa xác định đc nó ở đâu- Đây là phòng con gái sao?
Đúng là đc mở rộng tầm mắt.
Xung quanh phòng toàn là đồ chơi siêu nhân, xe tăng và lắp ráp. Trên tường dán đầy tranh ảnh siêu anh hùng, ninja, ma cà rồng các loại. Đâu đó còn treo lủng lẳng các phụ kiện đầu nâu sương sọ.
Hắn là con trai mà còn thấy rợn hết cả người. Huống chi nó là con gái lại còn sống ở đây.
-Nhóc... nhóc ở đâu vậy?- Càng ở lâu càng thấy hãi, hắn run run lên tiếng gọi nó.
-Chết rồi con, ông nội mi đến đây.
-Á!- Giật mình, hắn lùi về đằng sau.
Cốp!
Có cái gì đó... ở sau lưng?
Hắn từ từ quay đầu lại...
-Ông nội???
Con ngất đây, con chết đây!!!
Ánh nắng yếu ớt xuyên qua chiếc rèm cửa sổ màu đen.
Sau lưng hắn, thấp thoáng mọt bộ xương người.
Quá lắm rồi nhá.
Đã bảo chuyện hôm qua chỉ là nhầm lẫn thôi mà, có cần phân biệt đối xử thế ko?
Tức nc vỡ bờ, thằng mày cũng có lòng tự trọng của nó nhé.
-Sao rồi cháu, con bé dậy chưa?- Thấy hắn đi từ trên gác xuống, mẹ nó hỏi vs vẻ mong chờ.
-Em dậy rồi cô ạ- Hắn đáp.
-Cái gì? Con bé dậy rồi á?- Mẹ nó trợn tròn mắt lên, mồm há hốc- Ko thể nào, cháu có nhìn nhầm ko?
-Cháu ko vào phòng em ấy nhưng cháu nghe thấy tiếng em nói vọng ra mà.- Hừ, ko nhưng thế còn chửi nữa.
-Tiếng nói vọng ra?- Mẹ nó bắt đầu ngớ ra- À à, vậy cháu nhầm rồi. Con bé nhà cô có thói quen nói mơ trong lúc ngủ mà
Nói mơ?
Vậy ko phải cố ý chửi mình à?
Nghe mẹ nó nói vậy, lòng hắn cũng nguôi ngoai phần nào.
-Vậy để cháu nên gọi lại.
-Ừ, cứ mở cửa phòng nó ra đi tự nhiên, ko cần xin phép nó đâu.- Mẹ nó nói với lên.
... ...
Cạch!
Cánh cửa phòng nó bật mở.
-Nhóc, đến giờ dậy rồi.- Hắn gọi mà vẫn chưa xác định đc nó ở đâu- Đây là phòng con gái sao?
Đúng là đc mở rộng tầm mắt.
Xung quanh phòng toàn là đồ chơi siêu nhân, xe tăng và lắp ráp. Trên tường dán đầy tranh ảnh siêu anh hùng, ninja, ma cà rồng các loại. Đâu đó còn treo lủng lẳng các phụ kiện đầu nâu sương sọ.
Hắn là con trai mà còn thấy rợn hết cả người. Huống chi nó là con gái lại còn sống ở đây.
-Nhóc... nhóc ở đâu vậy?- Càng ở lâu càng thấy hãi, hắn run run lên tiếng gọi nó.
-Chết rồi con, ông nội mi đến đây.
-Á!- Giật mình, hắn lùi về đằng sau.
Cốp!
Có cái gì đó... ở sau lưng?
Hắn từ từ quay đầu lại...
-Ông nội???
Con ngất đây, con chết đây!!!
Ánh nắng yếu ớt xuyên qua chiếc rèm cửa sổ màu đen.
Sau lưng hắn, thấp thoáng mọt bộ xương người.
/13
|