Đối với ánh mắt tha thiết của ông cụ Phó, Chân Bảo lựa chọn im lặng.
Ông cụ Phó nhìn ra được, Chân Bảo không phải là cam chịu, mà là im lặng từ chối.
Đứa bé không muốn, ông cụ Phó cũng không thể bám mãi, vỗ vỗ đùi, lắc đầu nói: Được rồi, chúng ta không chuyện này nữa, Phượng Bảo đi cùng ông đến mộ ông nội con đốt hương đi, cách quá xa, đến thăm ông ấy một lần cũng không dễ dàng gì. Nói xong quay đầu lại nhìn cháu trai: Cháu mai lấy rượu Lão Bạch Kiền trong xe ra, Đại đội trưởng Chân khi còn sống thích uống nó nhất.
Phó Minh Thời đi nhanh qua người Chân Bảo, mắt nhìn thẳng.
Chân Bảo vẫn nhìn dưới đất, có liếc cũng không thèm liếc anh.
Ông cụ Phó cười đi tới, nhẹ nhàng hỏi: Phượng Bảo nói thật với ông đi, cháu cảm thấy Minh Thời nhà ông lớn lên nhìn có đẹp không?
Chân Bảo liếc anh một cái, từ từ gật đầu. Thực ra nếu Phó Minh Thời lớn lên có xấu, nhưng xuất phát từ lễ phép, cô cũng không thể trước mặt ông cụ Phó mà hạ thấp cháu trai ông ấy như vậy.
Ông cụ Phó vuốt râu cười: Ông cũng nói thật với cháu, đứa nhỏ Minh Thời này từ nhỏ đã lạnh lùng, lại ‘cuồng’ công việc, năm nay đã 28 rồi, chưa một lần yêu ai, ông sắp xếp cho nó xem mắt, nó luôn tìm cách lẩn trốn. Lần này ngay từ đầu nó cũng không muốn, nhưng khi nhìn thấy ảnh cháu, dù ông không làm ra chuyện gì, nó đã tự đến, theo ông thấy, trong lòng nó chắc chắn có chút thích cháu rồi.
Chân Bảo lại nghĩ đến bản hiệp nghị trước hôn nhân, Phó Minh Thời không phải thích cô mà là hiếu thuận với ông cụ nhà mình.
Phượng Bảo cũng đã đến tuổi yêu đương, có yêu người nào chưa? Ông cụ Phó bắt đầu nghe ngóng chuyện đời tư của Chân Bảo.
Nói đến vấn đề này, Chân Bảo có chút ngượng ngùng, lắc đầu.
Lúc đi học cô là một học sinh ngoan, chưa từng yêu sớm, lúc bỏ học cũng có người theo đuổi cô, Chân Bảo cảm thấy đối phương lớn lên không quá phù hợp với yêu cầu, thái độ kiên quyết mà từ chối. Hai năm qua bà Quách tốt bụng làm mai giúp cô mấy lần, bởi vì nhiều nguyên nhân, Chân Bảo đều không vừa ý. Cô cũng không vội, còn nhiều người bằng tuổi vẫn còn đang học thêm đâu.
Có ai nói qua, hai người các cháu rất hợp không. Thoáng nhìn cháu trai mang theo hai bình rượu đã trở về, lời ông cụ Phó mang hàm ý mà trêu chọc Chân Bảo.
Chân Bảo cười gượng.
Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói. Ông cụ Phó vẫy vẫy tay ý bảo Phó Minh Thời chờ bên kia, để ông ra cửa trước.
Chân Bảo thấy trong tay Phó Minh Thời cầm theo vàng mã, nên cô bỏ thêm một cái bật lửa vào túi áo.
Trên đường ông cụ Phó kể chuyện xưa giữa ông và Đại đội trưởng Chân cho Chân Bảo nghe, Chân Bảo cảm nhận được tình cảm trong đó, nhìn ông càng ngày càng thân thiết.
Phó Minh Thời xách đồ đi sau hai người, lại thấy thêm một lần Chân Bảo nhìn ông cụ nhà mình cười, anh như có điều suy nghĩ, sau lần bị ngỗng cắn nói chuyện với Chân Bảo: Mới sáng sớm tại sao cô không cho tôi vào cửa? Ngoại trừ việc kết hôn không hợp lẽ, thì anh đâu đắc tội cô, nhìn bộ dạng dịu dàng của cô trước mặt ông nội, thừa nhận giao tình giữa hai nhà, không có đạo lý tôn kính ông nội anh mà đối xử tàn bạo với anh.
Chân Bảo quay đầu lại liếc anh, lúng túng cúi đầu: Tôi tưởng anh là lừa đảo...
Mặt Phó Minh Thời vốn đã lạnh, nghe vậy càng lạnh hơn.
Ông cụ Phó cười ha ha, khen Chân Bảo: Không thể không đề phòng người khác, Phượng Bảo làm rất đúng.
Phó Minh Thời im lặng, quay đầu đi nhìn núi.
Ông cụ Phó vẫn còn ấn tượng với nghĩa trang nhà họ Chân, lúc sau không cần Chân Bảo dẫn đường, đã đến mộ phần nhà họ Chân, ông cụ Phó để cho đôi trẻ một khoảng riêng, một mình ông quỳ trước mộ Đại đội trưởng Chân ôn chuyện cũ. Chân Bảo mơ hồ nghe được vài câu, tò mò muốn quay đầu lại nhìn xem, lúc quay người, rồi lại ngoài ý muốn bắt được ánh mắt Phó Minh Thời.
Dường như chỉ là một lần ngoài ý muốn, Phó Minh Thời nhẹ nhàng dời ánh mắt đi, mặc âu phục màu đen đứng trên đỉnh núi nâu, bóng dáng cao lớn, ngắm mắt nhìn về nơi xa, giống như một con diều hâu đen đang thăm dò lãnh thổ. Chân Bảo nhìn quần anh, mím môi, nhỏ giọng nói xin lỗi: Thực xin lỗi anh, trong nhà tôi có băng keo cá nhân, lát nữa sẽ dán lên giúp anh nhé?
Không dùng. Phó Minh Thời vừa nhìn trời vừa nói, đúng là không dùng, vì anh đã dán rồi.
Người ta không cảm kích, Chân Bảo hậm hực mà im lặng.
Trước mộ bỗng nhiên truyền đến một tiếng khóc vô cùng ai oán, hai người đồng thời quay người, chỉ thấy ông cụ đang quỳ trước mộ, hình như đã say, khóc đứt quãng: Đại đội trưởng, tôi xin lỗi anh, tôi cũng xin lỗi hai đứa nhỏ kia, nếu không phải tôi không giữ lời hứa, Đồng Đồng sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ, Đại Dũng cũng sẽ không bị một cô gái lừa... Vốn là hai đứa nó
Ông cụ Phó nhìn ra được, Chân Bảo không phải là cam chịu, mà là im lặng từ chối.
Đứa bé không muốn, ông cụ Phó cũng không thể bám mãi, vỗ vỗ đùi, lắc đầu nói: Được rồi, chúng ta không chuyện này nữa, Phượng Bảo đi cùng ông đến mộ ông nội con đốt hương đi, cách quá xa, đến thăm ông ấy một lần cũng không dễ dàng gì. Nói xong quay đầu lại nhìn cháu trai: Cháu mai lấy rượu Lão Bạch Kiền trong xe ra, Đại đội trưởng Chân khi còn sống thích uống nó nhất.
Phó Minh Thời đi nhanh qua người Chân Bảo, mắt nhìn thẳng.
Chân Bảo vẫn nhìn dưới đất, có liếc cũng không thèm liếc anh.
Ông cụ Phó cười đi tới, nhẹ nhàng hỏi: Phượng Bảo nói thật với ông đi, cháu cảm thấy Minh Thời nhà ông lớn lên nhìn có đẹp không?
Chân Bảo liếc anh một cái, từ từ gật đầu. Thực ra nếu Phó Minh Thời lớn lên có xấu, nhưng xuất phát từ lễ phép, cô cũng không thể trước mặt ông cụ Phó mà hạ thấp cháu trai ông ấy như vậy.
Ông cụ Phó vuốt râu cười: Ông cũng nói thật với cháu, đứa nhỏ Minh Thời này từ nhỏ đã lạnh lùng, lại ‘cuồng’ công việc, năm nay đã 28 rồi, chưa một lần yêu ai, ông sắp xếp cho nó xem mắt, nó luôn tìm cách lẩn trốn. Lần này ngay từ đầu nó cũng không muốn, nhưng khi nhìn thấy ảnh cháu, dù ông không làm ra chuyện gì, nó đã tự đến, theo ông thấy, trong lòng nó chắc chắn có chút thích cháu rồi.
Chân Bảo lại nghĩ đến bản hiệp nghị trước hôn nhân, Phó Minh Thời không phải thích cô mà là hiếu thuận với ông cụ nhà mình.
Phượng Bảo cũng đã đến tuổi yêu đương, có yêu người nào chưa? Ông cụ Phó bắt đầu nghe ngóng chuyện đời tư của Chân Bảo.
Nói đến vấn đề này, Chân Bảo có chút ngượng ngùng, lắc đầu.
Lúc đi học cô là một học sinh ngoan, chưa từng yêu sớm, lúc bỏ học cũng có người theo đuổi cô, Chân Bảo cảm thấy đối phương lớn lên không quá phù hợp với yêu cầu, thái độ kiên quyết mà từ chối. Hai năm qua bà Quách tốt bụng làm mai giúp cô mấy lần, bởi vì nhiều nguyên nhân, Chân Bảo đều không vừa ý. Cô cũng không vội, còn nhiều người bằng tuổi vẫn còn đang học thêm đâu.
Có ai nói qua, hai người các cháu rất hợp không. Thoáng nhìn cháu trai mang theo hai bình rượu đã trở về, lời ông cụ Phó mang hàm ý mà trêu chọc Chân Bảo.
Chân Bảo cười gượng.
Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói. Ông cụ Phó vẫy vẫy tay ý bảo Phó Minh Thời chờ bên kia, để ông ra cửa trước.
Chân Bảo thấy trong tay Phó Minh Thời cầm theo vàng mã, nên cô bỏ thêm một cái bật lửa vào túi áo.
Trên đường ông cụ Phó kể chuyện xưa giữa ông và Đại đội trưởng Chân cho Chân Bảo nghe, Chân Bảo cảm nhận được tình cảm trong đó, nhìn ông càng ngày càng thân thiết.
Phó Minh Thời xách đồ đi sau hai người, lại thấy thêm một lần Chân Bảo nhìn ông cụ nhà mình cười, anh như có điều suy nghĩ, sau lần bị ngỗng cắn nói chuyện với Chân Bảo: Mới sáng sớm tại sao cô không cho tôi vào cửa? Ngoại trừ việc kết hôn không hợp lẽ, thì anh đâu đắc tội cô, nhìn bộ dạng dịu dàng của cô trước mặt ông nội, thừa nhận giao tình giữa hai nhà, không có đạo lý tôn kính ông nội anh mà đối xử tàn bạo với anh.
Chân Bảo quay đầu lại liếc anh, lúng túng cúi đầu: Tôi tưởng anh là lừa đảo...
Mặt Phó Minh Thời vốn đã lạnh, nghe vậy càng lạnh hơn.
Ông cụ Phó cười ha ha, khen Chân Bảo: Không thể không đề phòng người khác, Phượng Bảo làm rất đúng.
Phó Minh Thời im lặng, quay đầu đi nhìn núi.
Ông cụ Phó vẫn còn ấn tượng với nghĩa trang nhà họ Chân, lúc sau không cần Chân Bảo dẫn đường, đã đến mộ phần nhà họ Chân, ông cụ Phó để cho đôi trẻ một khoảng riêng, một mình ông quỳ trước mộ Đại đội trưởng Chân ôn chuyện cũ. Chân Bảo mơ hồ nghe được vài câu, tò mò muốn quay đầu lại nhìn xem, lúc quay người, rồi lại ngoài ý muốn bắt được ánh mắt Phó Minh Thời.
Dường như chỉ là một lần ngoài ý muốn, Phó Minh Thời nhẹ nhàng dời ánh mắt đi, mặc âu phục màu đen đứng trên đỉnh núi nâu, bóng dáng cao lớn, ngắm mắt nhìn về nơi xa, giống như một con diều hâu đen đang thăm dò lãnh thổ. Chân Bảo nhìn quần anh, mím môi, nhỏ giọng nói xin lỗi: Thực xin lỗi anh, trong nhà tôi có băng keo cá nhân, lát nữa sẽ dán lên giúp anh nhé?
Không dùng. Phó Minh Thời vừa nhìn trời vừa nói, đúng là không dùng, vì anh đã dán rồi.
Người ta không cảm kích, Chân Bảo hậm hực mà im lặng.
Trước mộ bỗng nhiên truyền đến một tiếng khóc vô cùng ai oán, hai người đồng thời quay người, chỉ thấy ông cụ đang quỳ trước mộ, hình như đã say, khóc đứt quãng: Đại đội trưởng, tôi xin lỗi anh, tôi cũng xin lỗi hai đứa nhỏ kia, nếu không phải tôi không giữ lời hứa, Đồng Đồng sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ, Đại Dũng cũng sẽ không bị một cô gái lừa... Vốn là hai đứa nó
/66
|