Chẳng mấy chốc, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Khương Kỷ Hứa vừa mở cửa đã thấy Quý Đông Đình đang cầm một chai rượu vang và hai chiếc lý đế cao, mỉm cười với cô:
"Giây phút đáng chúc mừng như thế này sao có thể thiếu rượu được!" Quý Đông Đình đi thẳng vào trong phòng mở chai rượu, rót vào ly rồi đưa cho cô: "Cạn ly!"
Khương Kỷ Hứa nhấp một ngụm rượu vang thuộc loai hảo hạng, không quên cảm thán: "Chỗ này của anh có nhiều thứ tốt thật đấy!"
Quý Đông Đình dịu dàng nhìn cô: "Thứ tốt nhất ở đây chính là người đàn ông đang đứng trước mặt em."
Khương Kỷ Hứa nghiêm túc nói: "Anh có thể khiêm tốn một chút không?"
"Anh sợ nếu mình khiêm tốn quá thì em lại không nhận thấy ưu điểm của anh." Quý Đông Đình vô cùng tự tin.
Lại còn tự thổi kèn khen lấy nữa! Khương Kỷ Hứa chuyển đề tài: "Quý tiên sinh, hôm nay là sinh nhật của anh thật sao?"
"Đúng vậy!” Quý Đông Đình vuốt ve mái tóc vừa dài vừa mượt của Khương Kỷ Hứa: "Sính nhật anh theo lịch âm."
Khương Kỷ Hứa phì cười.
"Có thể tặng anh một món quà nho nhỏ không?" Quý Đông Đình khẽ nghiêng người, áp sát vào mặt Khương Kỷ Hứa, ý tứ đã rất rõ ràng.
Khương Kỷ Hứa do dự một lát, rồi đặt một nụ hôn lên má anh.
"Thôi được, anh đành nhận vậy!" Quý Đông Đình nâng khuôn mặt cô lên: "Hứa Hứa, đây là quà đáp lễ của anh.
"Quý Đông Đình..."
Quý Đông Đình không thích Khương Kỷ Hứa gọi cả họ lẫn tên mình như vậy chút nào: "Em có thể gọi anh Kingsley, đây là tên tiếng Anh của anh."
Quý Đông Đình nhìn Khương Kỷ Hứa, ánh mắt đầy mê hoặc. Khương Kỷ Hứa không thể né tránh, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Kingsley!"
Lơi nói của cô nhanh chóng biến mất trong miệng anh. Đây là nụ hôn đầu tiên giữa cô và Quý Đông Đình với tư cách là người yêu... Không biết đã qua bao lâu, cô đẩy anh ra, thở hổn hển.
"Có giữ anh ở lại qua đêm không?" Quý Đông Đình vừa rời khỏi đôi môi Khương Kỷ Hứa liền chuyển sang cắn vào tai cô.
"Quá nhanh rồi, Quý...” Trước ánh mắt hăm dọạ của anh cô vội sửa lại: "Kingsley, em cảm thấy qua đêm là quá nhanh!"
Quý Đông Đình xoa đầu Khương Kỷ Hứa. Tuy hơi tiếc nuối nhưng anh tôn trọng quyết định của cô. Anh giúp cô chỉnh trang bộ quần áo ngủ xộc xệch trên người: "Anh vô cùng mong chờ ngày đó!"
Mong chờ cái gì chứ? Mặt Khương Kỷ Hứa nóng ran.
"Chúc ngủ ngon!" Trước khi đi, Quý Đông Đình lại đặt một nụ hôn lên trán cô.
Khương Kỷ Hứa ngước nhìn anh: "Chúc ngủ ngon!"
"Em yêu, đừng nhìn anh như vậy! Anh sẽ cho rằng em đang níu kéo anh đấy!" Quý Đông Đình nở nụ cười xấu xa.
Khương Kỷ Hứa vội vàng quay đầu đi chỗ khác.
Quý Đông Đình đã trải qua mấy mối tình, nhưng chưa bao giờ anh phải dè dặt, cẩn trọng như lần này và cũng chưa từng có người nào khiến anh rung động được như Khương Kỷ Hứa. Dường như có một đôi tay ấm áp đang cầm dao mổ định lấy đi trái tim của anh, anh dẫu biết vậy nhưng vẫn vui vẻ nằm trên bàn mổ, cam tâm tình nguyện chịu đựng mọi đau đớn.
Ôi, tình yêu!
Lục Tự vừa kết thúc buổi tọa đàm ở học viện mà Khương Kỷ Hứa theo học, cả hội trường vỗ tay rào rào. Với khả năng tiếng Anh lưu loát, phong thái đĩnh đạc và cách ứng xử thông minh, Tổng Giám đốc Lục đã hoàn toàn thuyết phục được những người đến tham dự. Khương Kỷ Hứa cũng nhiệt liệt hoan hô, nếu đánh giá một cách khách quan thì Lục Tự thật sự là một người đàn ông ưu tú. Cô vốn định nhanh chóng rời khỏi giảng đường nhân lúc anh không để ý, nào ngờ, anh từ đằng xa đã gọi cô lại.
Khương Kỷ Hứa quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang đi về phía mình, cười gượng gạo: "Tổng Giám đốc Lục!"
"Chuyện tôi nói tối qua, em suy nghĩ đến đâu rồi?" Lục Tự đi tới trước mặt cô, hỏi một cách nghiêm túc.
"Đáp án của tôi vẫn giống như hôm qua. Tổng Giám đốc Lục, tôi không thể đồng ý được." Khương Kỷ Hứa quả quyết.
Gương mặt Lục Tự thoáng buồn: "Vẫn là những lý do của ngày hôm qua?"
"Ngoài những điều đó ra, còn một lý do nữa." Khương Kỷ Hứa lấy hết dũng khí: "Tôi đã có bạn trai rồi."
"Hả?" Lục Tự có vẻ không tin: "Chuyện từ khi nào?"
Khương Kỷ Hứa không thể tiết lộ chuyện mới chỉ bắt đầu từ tối qua, nên đành im lặng. Nhìn bộ dạng này của Khương Kỷ Hứa, Lục Tự lại cho rằng cô đang tìm cớ để né tránh mình. Anh chỉ biết tự trách bản thân đã quá nóng vội mà thôi.
"Nếu bây giờ em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, tôi sẽ đợi em." Lục Tự không quên bổ sung: "Hy vọng em có thể cho tôi một cơ hội!"
"Xin lỗi, Tổng Giám đốc Lục! Tôi thật sự đã có bạn trai rồi." Khương Kỷ Hứa bắt đầu thấy bực mình, cô không muốn đôi co thêm nữa.
Đúng lúc này, Quý Đông Đình đi đến. Lục Tự tuy hơi bất ngờ nhưng vẫn nhanh chóng đưa tay ra: "Quý tiên sinh, thật trùng hợp, lại gặp được anh ở đây!"
"Tổng Giám đốc Lục!" Sau khi bắt tay Lục Tự, Quý Đông Đình liền giải thích nguyên nhân mình tới đây: "Tôi tới đón bạn gái."
"Vậy sao?" Lục Tự cố sức kiềm chế sự kinh ngạc để không thất lễ: "Chúc mừng Quý tiên sinh đã giành được trái tim người đẹp!"
"Cảm ơn!" Quý Đông Đình lịch sự đáp lại. "Chẳng hay Tổng Giám đốc Lục có thời gian rảnh không? Lần trước ở thành phố S, Tổng Giám đốc Lục rất quan tâm tới tôi, thế nên, lần này anh tới London, tôi là chủ nhà, cũng nên dốc sức đáp lại để tỏ lòng hiếu khách."
"Tiếc quá, tôi đã mua vé máy bay quay về thành phố S ngay hôm nay rồi!" Lục Tự kiếm cớ để nhanh chóng rút lui.
"Ồ! Vậy khi nào có dịp sẽ nói chuyện sau vậy!" Quý Đông Đình đi tới bên Khương Kỷ Hứa, rất tự nhiên ôm eo cô: "Chúng ta đi thôi!"
Từ lúc Quý Đông Đình xuất hiện, Khương Kỷ Hứa không hề lên tiếng, đến tận khi anh nói phải đi, cô mới khẽ đáp lại rồi đi theo anh. Chạm mặt nhau như vừa rồi khiến mọi người cố phần ngượng ngập, nhưng có lẽ sẽ tránh được một số phiền phức không đáng có sau này.
Khương Kỷ Hứa và Quý Đông Đình lại tới nhà hàng Tứ Xuyên để kỷ niệm "ngày sinh nhật theo lịch âm" của Quý Đông Đình. Nhìn thấy cô, ông chủ nhà hàng vừa ngạc nhiên lại vừa không mấy hài lòng, chỉ quay sang nói với Quý Đông Đình một câu: “Cậu đã bị sắc đẹp làm cho mê muội rồi à?”
Quý Đông Đình chẳng thèm để ý tới A Đỗ, anh dẫn Khương Kỷ Hứa tới vị trí đẹp nhất.
Khương Kỷ Hứa tò mò: "Ông chủ nói thế là có ý gì?"
"Anh cũng không rõ lắm, có lẽ là khen em đẹp." Quý Đông Đình đưa thực đơn cho Khương Kỷ Hứa: "Em muốn ăn gì?"
Khương Kỷ Hứa lại hỏi: "Anh ta và anh có quen nhau thì phải?"
"Có quen." Quý Đông Đình đưa mắt về phía A Đỗ đang đứng trong quầy thu ngân: "Quen nhau từ khi còn nhỏ. Cậu ta là một người khá được, nhưng nhìn nhận vấn đề hơi phiến diện. Lúc còn học cấp ba, cậu ta đã bị cô bạn gái lừa cho một vố đau đến mức mất hết cả thể diện. Từ đó về sau, cậu ta ghét tất cả những cô gái xinh đẹp."
Khương Kỷ Hứa bật cười.
Quý Đông Đình tiếp tục nói: "Nhưng đàn ông là loài động vật ưa hình thức. Giống như Trương Vô Kỵ đã bị con gái lừa không biết bao nhiêu lần nhưng đến cuối cùng vẫn chọn một Triệu Mẫn rực rỡ như hoa hồng đấy thôi. Những người cứ luôn mồm nói không thích phụ nữ đẹp chẳng qua là bởi vì muốn mà không có được ấy mà."
Khương Kỷ Hứa khẽ "hừ" một tiếng.
Quý Đông Đình nhìn cô: "Nhưng mà, khi đã theo đuổi được một cô gái xinh đẹp, đàn ông lại hóa thân thành Võ Đại Lang, luôn sợ gặp phải một gã Tây Môn Khánh."
Tưởng tượng ra cảnh Quý Đông Đình biến thành Võ Đại Lang, Khương Kỷ Hứa cảm thấy thật sự rất thú vị.
Ăn tối xong, hai người nắm tay nhau đi dạo trên khu phố người Hoa, Quý Đông Đình đan tay vào tay Khương Kỷ Hứa rồi đút vào túi áo anh. Sau đó, họ cùng đi xem vở nhạc kịch “Bóng ma trong nhà hát”. Ngồi trong nhà hát lộng lẫy, Khương Kỷ Hứa ngắm nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, thật không dám tin rằng mình đã chính thức hẹn hò với anh. Cô thầm nghĩ, đôi khi đời người thật chẳng khác nào một vở kịch!
Ba ngày sau, kỳ thi của Khương Kỷ Hứa kết thúc. Cô dự định dùng mấy ngày nghỉ sau kỳ thi ở nhà đọc sách, Quý Đông Đình bảo cô nhạt nhẽo, nhưng cô quả thực rất thích thư viện trong nhà anh. Cô vô tình tìm được một quyển album trên giá sách, trong đó có rất nhiều ảnh chụp những chú chim cánh cụt bụ bẫm, đáng yêu khiến cô vô cùng thích thú.
Sáng hôm sau, khi cô vẫn đang mơ màng ngủ thì bị Quý Đông Đình dựng dậy. Mặt cô biến sắc: Quý Đông Đình, tại sao anh có thể vào phòng của em?"
"Nhanh lên! Anh dẫn em đến chỗ này rất thú vị." Quý Đông Đình thúc giục, thậm chí còn thu dọn luôn quần áo giúp cô.
Quãng đường từ nhà đến sân bay, Khương Kỷ Hứa tựa vào vai Quý Đông Đình ngủ gà ngủ gật. Hôm qua, Quý Đông Đình gọi cô sang phòng chơi cờ tướng, mãi tới gần sáng cô mới được về phòng đi ngủ, vậy mà vừa sáng sớm anh đã đánh thức cô. Chẳng biết anh định đưa cô đi đâu nữa, nhưng chỉ cần không đem bán là được rồi. Quý Đông Đình bảo cô đưa điện thoại cho anh, để anh giúp cô tắt máy. Anh vô tình nhìn thấy một tin nhắn còn chưa đọc, là của Thẩm Hoành, nội dung ngắn gọn: Tiểu Hứa, mấy ngày nữa có thể anh sẽ tới London công tác, đến lúc đó chúng ta gặp nhau nhé!
Một kẻ tình địch vừa đi thì kẻ khác đã lại tới. Quý Đông Đình giơ điện thoại lên, chụp ngay một tấm ảnh vô cùng thân mật của anh và người con gái ngồi bên cạnh, sau đó gửi cho Thẩm Hoành, kèm theo lời nhắn: “Em yêu rồi. Chúc mừng em đi!” Xong việc, anh dứt khoát ấn nút tắt máy.
Trong khoang hạng nhất trên máy bay, Khương Kỷ Hứa đang dùng bữa sáng, cô thắc mắc với Quý Đông Đình: "Chúng ta đến Tây Ban Nha sao?"
"Không đến Tây Ban Nha, nhưng sẽ đi ngang qua đó." Quý Đông Đình vừa ăn sáng vừa xem tạp chí: "Chúng ta qua trạm trung chuyển Madrid của Tây Ban Nha trước, sau đó sẽ tới Buenos Aires, rồi chuyển sang máy bay nội địa của Argentina để đến đảo Tierra del Tuego."
"Tierra del Tuego?" Khương Kỷ Hứa bắt đầu thấy lo lắng: "Chúng ta đến đó để làm gì?"
"Anh đâu có bán em đi, sao em phải căng thẳng thế?" Quý Đông Đình rất ung dung, anh nghĩ Khương Kỷ Hứa nhất định sẽ thích chuyến du lịch mà anh tặng cô.
Khương Kỷ Hứa kéo áo Quý Đông Đình: "Rốt cuộc chúng ta đi đâu?"
"Chẳng phải em thích chim cánh cụt sao?" Quý Đông Đình đặt tờ tạp chí trên tay xuống, nhìn cô: "Tierra del Tuego là ranh giới giữa lục địa Nam Mỹ và châu Nam Cực. Từ đó, chúng ta có thể xuyên qua eo biển Drake để tới Nam Cực."
Khương Kỷ Hứa hoàn toàn ngây ngốc. Quý Đông Đình vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của cô: "Em xem, em vui mừng tới mức không thốt nên lời nữa kìa!"
Khương Kỷ Hứa lặng lẽ quay đầu nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ. Cô đâu có vui mừng, là đang tức giận thì có! Quý Đông Đình hơi chột dạ, vội kéo tay cô: "Có muốn ăn bánh việt quất không? Mùi vị được lắm!"
Cơn giận trong lòng Khương Kỷ Hứa dâng lên: “Em muốn quay về London."
“Tại sao vậy?" Tuy Quý Đông Đình cũng đoán ra nguyên nhân khiến cô khó chịu, nhưng vẫn vờ hỏi.
Khương Kỷ Hứa hít sâu một hơi: "Quý Đông Đình, em chỉ có ba ngày nghỉ thôi. Trong vòng ba ngày làm sao có thể tới được Nam Cực?"
"Đừng lo! Anh đã xin nghỉ cho em rồi. Khóa học ba tháng của em đã được chuyển thành bốn tháng, em sẽ không bị mất bất kỳ tiết học nào đâu." Quý Đông Đình nắm lấy tay Khương Kỷ Hứa.
Nhưng cô chỉ lạnh nhạt nhìn anh: "Anh dựa vào đâu mà quyết định thay em?”
Quý Đông Đình cảm thấy hơi tổn thương: "Dựa vào việc anh là bạn trai của em."
"Bạn trai? Quyền lợi lớn quá nhỉ!" Khương Kỷ Hứa mỉa mai.
"Trước mắt, anh là người đàn ông thân thiết với em nhất, sao lại không thể có quyền lợi này?" Quý Đông Đình không thích tranh cãi với phụ nữ, nhất là với cô gái mà anh yêu thích, vì vậy, anh quyết định nhắm mắt lại: "Anh phải nghỉ ngơi đây, xin đừng làm phiền! Cảm ơn em!"
Khương Kỷ Hứa hằn học nhìn anh. Thấy cô vẫn chưa nguôi giận, Quý Đông Đình đành xuống nước: "Hứa Hứa, anh xin lỗi vì đã tự quyết định theo ý mình! Nhưng hãy tin anh đi, khi nào tới Nam Cực, em nhất định sẽ rất thích!"
Quý Đông Đình đã tỏ ra yếu thế, Khương Kỷ Hứa cũng bắt đầu thỏa hiệp: "Nam Cực rất lạnh, em sợ lạnh."
"Chuyện này khỏi lo!'' Quý Đông Đình siết chặt tay cô. Ý của anh rất rõ ràng có anh ở bên sao cô còn quay lại được cơ chứ!
Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng ngồi máy bay, Khương Kỷ Hứa chỉ có ăn và ngủ. Đã lâu lắm rồi cô không được thảnh thơi như thế, vì vậy, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn. Ban đầu, cô rất khó chấp nhận chuyến đi bất thình lình này, nhưng tới bây giờ, cô đã trở nên mong chờ "chuyến hành trình vừa ngọt ngào vừa mới lạ" mà Qúy Đông Đình nói.
"Giây phút đáng chúc mừng như thế này sao có thể thiếu rượu được!" Quý Đông Đình đi thẳng vào trong phòng mở chai rượu, rót vào ly rồi đưa cho cô: "Cạn ly!"
Khương Kỷ Hứa nhấp một ngụm rượu vang thuộc loai hảo hạng, không quên cảm thán: "Chỗ này của anh có nhiều thứ tốt thật đấy!"
Quý Đông Đình dịu dàng nhìn cô: "Thứ tốt nhất ở đây chính là người đàn ông đang đứng trước mặt em."
Khương Kỷ Hứa nghiêm túc nói: "Anh có thể khiêm tốn một chút không?"
"Anh sợ nếu mình khiêm tốn quá thì em lại không nhận thấy ưu điểm của anh." Quý Đông Đình vô cùng tự tin.
Lại còn tự thổi kèn khen lấy nữa! Khương Kỷ Hứa chuyển đề tài: "Quý tiên sinh, hôm nay là sinh nhật của anh thật sao?"
"Đúng vậy!” Quý Đông Đình vuốt ve mái tóc vừa dài vừa mượt của Khương Kỷ Hứa: "Sính nhật anh theo lịch âm."
Khương Kỷ Hứa phì cười.
"Có thể tặng anh một món quà nho nhỏ không?" Quý Đông Đình khẽ nghiêng người, áp sát vào mặt Khương Kỷ Hứa, ý tứ đã rất rõ ràng.
Khương Kỷ Hứa do dự một lát, rồi đặt một nụ hôn lên má anh.
"Thôi được, anh đành nhận vậy!" Quý Đông Đình nâng khuôn mặt cô lên: "Hứa Hứa, đây là quà đáp lễ của anh.
"Quý Đông Đình..."
Quý Đông Đình không thích Khương Kỷ Hứa gọi cả họ lẫn tên mình như vậy chút nào: "Em có thể gọi anh Kingsley, đây là tên tiếng Anh của anh."
Quý Đông Đình nhìn Khương Kỷ Hứa, ánh mắt đầy mê hoặc. Khương Kỷ Hứa không thể né tránh, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Kingsley!"
Lơi nói của cô nhanh chóng biến mất trong miệng anh. Đây là nụ hôn đầu tiên giữa cô và Quý Đông Đình với tư cách là người yêu... Không biết đã qua bao lâu, cô đẩy anh ra, thở hổn hển.
"Có giữ anh ở lại qua đêm không?" Quý Đông Đình vừa rời khỏi đôi môi Khương Kỷ Hứa liền chuyển sang cắn vào tai cô.
"Quá nhanh rồi, Quý...” Trước ánh mắt hăm dọạ của anh cô vội sửa lại: "Kingsley, em cảm thấy qua đêm là quá nhanh!"
Quý Đông Đình xoa đầu Khương Kỷ Hứa. Tuy hơi tiếc nuối nhưng anh tôn trọng quyết định của cô. Anh giúp cô chỉnh trang bộ quần áo ngủ xộc xệch trên người: "Anh vô cùng mong chờ ngày đó!"
Mong chờ cái gì chứ? Mặt Khương Kỷ Hứa nóng ran.
"Chúc ngủ ngon!" Trước khi đi, Quý Đông Đình lại đặt một nụ hôn lên trán cô.
Khương Kỷ Hứa ngước nhìn anh: "Chúc ngủ ngon!"
"Em yêu, đừng nhìn anh như vậy! Anh sẽ cho rằng em đang níu kéo anh đấy!" Quý Đông Đình nở nụ cười xấu xa.
Khương Kỷ Hứa vội vàng quay đầu đi chỗ khác.
Quý Đông Đình đã trải qua mấy mối tình, nhưng chưa bao giờ anh phải dè dặt, cẩn trọng như lần này và cũng chưa từng có người nào khiến anh rung động được như Khương Kỷ Hứa. Dường như có một đôi tay ấm áp đang cầm dao mổ định lấy đi trái tim của anh, anh dẫu biết vậy nhưng vẫn vui vẻ nằm trên bàn mổ, cam tâm tình nguyện chịu đựng mọi đau đớn.
Ôi, tình yêu!
Lục Tự vừa kết thúc buổi tọa đàm ở học viện mà Khương Kỷ Hứa theo học, cả hội trường vỗ tay rào rào. Với khả năng tiếng Anh lưu loát, phong thái đĩnh đạc và cách ứng xử thông minh, Tổng Giám đốc Lục đã hoàn toàn thuyết phục được những người đến tham dự. Khương Kỷ Hứa cũng nhiệt liệt hoan hô, nếu đánh giá một cách khách quan thì Lục Tự thật sự là một người đàn ông ưu tú. Cô vốn định nhanh chóng rời khỏi giảng đường nhân lúc anh không để ý, nào ngờ, anh từ đằng xa đã gọi cô lại.
Khương Kỷ Hứa quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang đi về phía mình, cười gượng gạo: "Tổng Giám đốc Lục!"
"Chuyện tôi nói tối qua, em suy nghĩ đến đâu rồi?" Lục Tự đi tới trước mặt cô, hỏi một cách nghiêm túc.
"Đáp án của tôi vẫn giống như hôm qua. Tổng Giám đốc Lục, tôi không thể đồng ý được." Khương Kỷ Hứa quả quyết.
Gương mặt Lục Tự thoáng buồn: "Vẫn là những lý do của ngày hôm qua?"
"Ngoài những điều đó ra, còn một lý do nữa." Khương Kỷ Hứa lấy hết dũng khí: "Tôi đã có bạn trai rồi."
"Hả?" Lục Tự có vẻ không tin: "Chuyện từ khi nào?"
Khương Kỷ Hứa không thể tiết lộ chuyện mới chỉ bắt đầu từ tối qua, nên đành im lặng. Nhìn bộ dạng này của Khương Kỷ Hứa, Lục Tự lại cho rằng cô đang tìm cớ để né tránh mình. Anh chỉ biết tự trách bản thân đã quá nóng vội mà thôi.
"Nếu bây giờ em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, tôi sẽ đợi em." Lục Tự không quên bổ sung: "Hy vọng em có thể cho tôi một cơ hội!"
"Xin lỗi, Tổng Giám đốc Lục! Tôi thật sự đã có bạn trai rồi." Khương Kỷ Hứa bắt đầu thấy bực mình, cô không muốn đôi co thêm nữa.
Đúng lúc này, Quý Đông Đình đi đến. Lục Tự tuy hơi bất ngờ nhưng vẫn nhanh chóng đưa tay ra: "Quý tiên sinh, thật trùng hợp, lại gặp được anh ở đây!"
"Tổng Giám đốc Lục!" Sau khi bắt tay Lục Tự, Quý Đông Đình liền giải thích nguyên nhân mình tới đây: "Tôi tới đón bạn gái."
"Vậy sao?" Lục Tự cố sức kiềm chế sự kinh ngạc để không thất lễ: "Chúc mừng Quý tiên sinh đã giành được trái tim người đẹp!"
"Cảm ơn!" Quý Đông Đình lịch sự đáp lại. "Chẳng hay Tổng Giám đốc Lục có thời gian rảnh không? Lần trước ở thành phố S, Tổng Giám đốc Lục rất quan tâm tới tôi, thế nên, lần này anh tới London, tôi là chủ nhà, cũng nên dốc sức đáp lại để tỏ lòng hiếu khách."
"Tiếc quá, tôi đã mua vé máy bay quay về thành phố S ngay hôm nay rồi!" Lục Tự kiếm cớ để nhanh chóng rút lui.
"Ồ! Vậy khi nào có dịp sẽ nói chuyện sau vậy!" Quý Đông Đình đi tới bên Khương Kỷ Hứa, rất tự nhiên ôm eo cô: "Chúng ta đi thôi!"
Từ lúc Quý Đông Đình xuất hiện, Khương Kỷ Hứa không hề lên tiếng, đến tận khi anh nói phải đi, cô mới khẽ đáp lại rồi đi theo anh. Chạm mặt nhau như vừa rồi khiến mọi người cố phần ngượng ngập, nhưng có lẽ sẽ tránh được một số phiền phức không đáng có sau này.
Khương Kỷ Hứa và Quý Đông Đình lại tới nhà hàng Tứ Xuyên để kỷ niệm "ngày sinh nhật theo lịch âm" của Quý Đông Đình. Nhìn thấy cô, ông chủ nhà hàng vừa ngạc nhiên lại vừa không mấy hài lòng, chỉ quay sang nói với Quý Đông Đình một câu: “Cậu đã bị sắc đẹp làm cho mê muội rồi à?”
Quý Đông Đình chẳng thèm để ý tới A Đỗ, anh dẫn Khương Kỷ Hứa tới vị trí đẹp nhất.
Khương Kỷ Hứa tò mò: "Ông chủ nói thế là có ý gì?"
"Anh cũng không rõ lắm, có lẽ là khen em đẹp." Quý Đông Đình đưa thực đơn cho Khương Kỷ Hứa: "Em muốn ăn gì?"
Khương Kỷ Hứa lại hỏi: "Anh ta và anh có quen nhau thì phải?"
"Có quen." Quý Đông Đình đưa mắt về phía A Đỗ đang đứng trong quầy thu ngân: "Quen nhau từ khi còn nhỏ. Cậu ta là một người khá được, nhưng nhìn nhận vấn đề hơi phiến diện. Lúc còn học cấp ba, cậu ta đã bị cô bạn gái lừa cho một vố đau đến mức mất hết cả thể diện. Từ đó về sau, cậu ta ghét tất cả những cô gái xinh đẹp."
Khương Kỷ Hứa bật cười.
Quý Đông Đình tiếp tục nói: "Nhưng đàn ông là loài động vật ưa hình thức. Giống như Trương Vô Kỵ đã bị con gái lừa không biết bao nhiêu lần nhưng đến cuối cùng vẫn chọn một Triệu Mẫn rực rỡ như hoa hồng đấy thôi. Những người cứ luôn mồm nói không thích phụ nữ đẹp chẳng qua là bởi vì muốn mà không có được ấy mà."
Khương Kỷ Hứa khẽ "hừ" một tiếng.
Quý Đông Đình nhìn cô: "Nhưng mà, khi đã theo đuổi được một cô gái xinh đẹp, đàn ông lại hóa thân thành Võ Đại Lang, luôn sợ gặp phải một gã Tây Môn Khánh."
Tưởng tượng ra cảnh Quý Đông Đình biến thành Võ Đại Lang, Khương Kỷ Hứa cảm thấy thật sự rất thú vị.
Ăn tối xong, hai người nắm tay nhau đi dạo trên khu phố người Hoa, Quý Đông Đình đan tay vào tay Khương Kỷ Hứa rồi đút vào túi áo anh. Sau đó, họ cùng đi xem vở nhạc kịch “Bóng ma trong nhà hát”. Ngồi trong nhà hát lộng lẫy, Khương Kỷ Hứa ngắm nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, thật không dám tin rằng mình đã chính thức hẹn hò với anh. Cô thầm nghĩ, đôi khi đời người thật chẳng khác nào một vở kịch!
Ba ngày sau, kỳ thi của Khương Kỷ Hứa kết thúc. Cô dự định dùng mấy ngày nghỉ sau kỳ thi ở nhà đọc sách, Quý Đông Đình bảo cô nhạt nhẽo, nhưng cô quả thực rất thích thư viện trong nhà anh. Cô vô tình tìm được một quyển album trên giá sách, trong đó có rất nhiều ảnh chụp những chú chim cánh cụt bụ bẫm, đáng yêu khiến cô vô cùng thích thú.
Sáng hôm sau, khi cô vẫn đang mơ màng ngủ thì bị Quý Đông Đình dựng dậy. Mặt cô biến sắc: Quý Đông Đình, tại sao anh có thể vào phòng của em?"
"Nhanh lên! Anh dẫn em đến chỗ này rất thú vị." Quý Đông Đình thúc giục, thậm chí còn thu dọn luôn quần áo giúp cô.
Quãng đường từ nhà đến sân bay, Khương Kỷ Hứa tựa vào vai Quý Đông Đình ngủ gà ngủ gật. Hôm qua, Quý Đông Đình gọi cô sang phòng chơi cờ tướng, mãi tới gần sáng cô mới được về phòng đi ngủ, vậy mà vừa sáng sớm anh đã đánh thức cô. Chẳng biết anh định đưa cô đi đâu nữa, nhưng chỉ cần không đem bán là được rồi. Quý Đông Đình bảo cô đưa điện thoại cho anh, để anh giúp cô tắt máy. Anh vô tình nhìn thấy một tin nhắn còn chưa đọc, là của Thẩm Hoành, nội dung ngắn gọn: Tiểu Hứa, mấy ngày nữa có thể anh sẽ tới London công tác, đến lúc đó chúng ta gặp nhau nhé!
Một kẻ tình địch vừa đi thì kẻ khác đã lại tới. Quý Đông Đình giơ điện thoại lên, chụp ngay một tấm ảnh vô cùng thân mật của anh và người con gái ngồi bên cạnh, sau đó gửi cho Thẩm Hoành, kèm theo lời nhắn: “Em yêu rồi. Chúc mừng em đi!” Xong việc, anh dứt khoát ấn nút tắt máy.
Trong khoang hạng nhất trên máy bay, Khương Kỷ Hứa đang dùng bữa sáng, cô thắc mắc với Quý Đông Đình: "Chúng ta đến Tây Ban Nha sao?"
"Không đến Tây Ban Nha, nhưng sẽ đi ngang qua đó." Quý Đông Đình vừa ăn sáng vừa xem tạp chí: "Chúng ta qua trạm trung chuyển Madrid của Tây Ban Nha trước, sau đó sẽ tới Buenos Aires, rồi chuyển sang máy bay nội địa của Argentina để đến đảo Tierra del Tuego."
"Tierra del Tuego?" Khương Kỷ Hứa bắt đầu thấy lo lắng: "Chúng ta đến đó để làm gì?"
"Anh đâu có bán em đi, sao em phải căng thẳng thế?" Quý Đông Đình rất ung dung, anh nghĩ Khương Kỷ Hứa nhất định sẽ thích chuyến du lịch mà anh tặng cô.
Khương Kỷ Hứa kéo áo Quý Đông Đình: "Rốt cuộc chúng ta đi đâu?"
"Chẳng phải em thích chim cánh cụt sao?" Quý Đông Đình đặt tờ tạp chí trên tay xuống, nhìn cô: "Tierra del Tuego là ranh giới giữa lục địa Nam Mỹ và châu Nam Cực. Từ đó, chúng ta có thể xuyên qua eo biển Drake để tới Nam Cực."
Khương Kỷ Hứa hoàn toàn ngây ngốc. Quý Đông Đình vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của cô: "Em xem, em vui mừng tới mức không thốt nên lời nữa kìa!"
Khương Kỷ Hứa lặng lẽ quay đầu nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ. Cô đâu có vui mừng, là đang tức giận thì có! Quý Đông Đình hơi chột dạ, vội kéo tay cô: "Có muốn ăn bánh việt quất không? Mùi vị được lắm!"
Cơn giận trong lòng Khương Kỷ Hứa dâng lên: “Em muốn quay về London."
“Tại sao vậy?" Tuy Quý Đông Đình cũng đoán ra nguyên nhân khiến cô khó chịu, nhưng vẫn vờ hỏi.
Khương Kỷ Hứa hít sâu một hơi: "Quý Đông Đình, em chỉ có ba ngày nghỉ thôi. Trong vòng ba ngày làm sao có thể tới được Nam Cực?"
"Đừng lo! Anh đã xin nghỉ cho em rồi. Khóa học ba tháng của em đã được chuyển thành bốn tháng, em sẽ không bị mất bất kỳ tiết học nào đâu." Quý Đông Đình nắm lấy tay Khương Kỷ Hứa.
Nhưng cô chỉ lạnh nhạt nhìn anh: "Anh dựa vào đâu mà quyết định thay em?”
Quý Đông Đình cảm thấy hơi tổn thương: "Dựa vào việc anh là bạn trai của em."
"Bạn trai? Quyền lợi lớn quá nhỉ!" Khương Kỷ Hứa mỉa mai.
"Trước mắt, anh là người đàn ông thân thiết với em nhất, sao lại không thể có quyền lợi này?" Quý Đông Đình không thích tranh cãi với phụ nữ, nhất là với cô gái mà anh yêu thích, vì vậy, anh quyết định nhắm mắt lại: "Anh phải nghỉ ngơi đây, xin đừng làm phiền! Cảm ơn em!"
Khương Kỷ Hứa hằn học nhìn anh. Thấy cô vẫn chưa nguôi giận, Quý Đông Đình đành xuống nước: "Hứa Hứa, anh xin lỗi vì đã tự quyết định theo ý mình! Nhưng hãy tin anh đi, khi nào tới Nam Cực, em nhất định sẽ rất thích!"
Quý Đông Đình đã tỏ ra yếu thế, Khương Kỷ Hứa cũng bắt đầu thỏa hiệp: "Nam Cực rất lạnh, em sợ lạnh."
"Chuyện này khỏi lo!'' Quý Đông Đình siết chặt tay cô. Ý của anh rất rõ ràng có anh ở bên sao cô còn quay lại được cơ chứ!
Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng ngồi máy bay, Khương Kỷ Hứa chỉ có ăn và ngủ. Đã lâu lắm rồi cô không được thảnh thơi như thế, vì vậy, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn. Ban đầu, cô rất khó chấp nhận chuyến đi bất thình lình này, nhưng tới bây giờ, cô đã trở nên mong chờ "chuyến hành trình vừa ngọt ngào vừa mới lạ" mà Qúy Đông Đình nói.
/56
|