Em Là Tất Cả Những Gì Anh Khao Khát

Chương 6.2

/56


Khung cảnh đột ngột thay đổi, hai gia đình giờ đang đứng ở hai phía khác nhau trong phiên tòa. Quan hệ hợp tác tan vỡ, mối tình giữa cô và Thẩm Hoành cũng kết thúc, thế giới của cô bỗng dưng đảo lộn. Bác trai lôi kéo cổ đông bãi bỏ chức vụ của bố cô khiến ông hoàn toàn trắng tay. Bố cô sau đó chỉ biết ở nhà rượu chè, oán trách số phận: “Sở dĩ tao thua là vì không có một thằng con trai giỏi giang như Thẩm Hoành!”

Đúng vậy, cô ngoài việc khóc lóc van xin bố đừng chống lại nhà họ Thẩm ra thì chẳng giúp được gì cho ông cả. Thẩm Hoành thì khác, anh ta đã hỗ trợ bố mình lật đổ bố cô. Trên thương trường, cái gọi là “tình người” thật sự quá xa xỉ! Ớ đó, lợi ích lúc nào cũng được đặt lên hàng đầu.

Tiếp đó, một người đàn ông ngỏ ý giúp đỡ bố cô chống lại nhà họ Thẩm, với điều kiện phải gả con gái cho ông ta.

Đối mặt với người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đó, bố cô chỉ nói: “Tiểu Hứa, đàn ông lớn tuổi sẽ biết thương vợ.”

Cô khóc lóc chạy ra ngoài, gọi điện cho Thẩm Hoành, nhưng anh ta từ chối đến gặp cô. Cô nức nở: “Bố định gả em cho một người đàn ông bốn mươi tuổi, anh vẫn không muốn gặp em sao?”

Thầm Hoành do dự một lúc rồi nói: “Thôi được! Em đang ở đâu? Anh qua chỗ em.” Cô ngồi trên ghế đá công viên chờ suốt một đêm, cô cũng không rõ là rốt cuộc mình có chờ được anh ta hay không, chỉ biết sáng hôm sau tỉnh dậy, cô vẫn ở trên ghế đá, trước mặt cô là một người đàn ông lang thang.

Cô rời bỏ thành phố A tới thành phố S, xin vào thực tập ờ Bắc Hải Thịnh Đình. Tiền lương của thực tập sinh chẳng được là bao, cô vẫn nhớ, khi ấy, Lục Tự từng mời tất cả nhân viên của bộ phận khách hàng đi liên hoan, đó chính là bữa cơm ngon nhất mà cô từng được ăn. Quãng thời gian chật vật này đã giúp cô hiểu ra tầm quan trọng của đồng tiền, cũng giúp cô nhận ra những giá trị thực sự của tình người.

Quý Đông Đình đưa tay gạt đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má Khương Kỷ Hứa. Anh khẽ chau mày, lần trước cô vì mơ thấy ác mộng nên đã ấn chuông báo động trong phòng Tổng thống, còn lần này thì sao? Cô đang nhớ tới quá khứ không vui vẻ? Hay là đang lo lắng cho tương lai phía trước? Nếu là vì vế sau thì anh nhất định phải cố gắng hơn nữa để giúp cô tự tin hơn.

Đúng vào lúc anh cúi xuống, dịu dàng hôn lên mắt cô, môi Khương Kỷ Hứa khẽ động đậy: “Thẩm Hoành…”

Quý Đông Đình bàng hoàng và giận dữ. Không lẽ cô đang coi anh là cái tên Thẩm Hoành đáng chết đó? Vừa nãy, cô còn vô cùng ngọt ngào nói với anh câu “em yêu anh”, “anh là người đàn ông toàn năng”... Trái tim Quý Đông Đình nhói đau, anh không thể bình tĩnh nổi, vội đẩy cô gái trong lòng mình sang một bên rồi bước xuống giường không chút lưu luyến…

Ushuaia hiện tại là bốn giờ sáng, cả thành phố dường như vẫn đang chìm trong giấc ngủ. Tài xế taxi đã chờ Quý Đông Đình đứng bần thần trên bậc thềm một lúc lâu, đành rụt rè lên tiếng: “Anh ơi, có thể đi được chưa?”

Quý Đông Đình đeo kính râm, bước lên xe, đi thẳng tới sân bay. Lúc nhận được tấm vé máy bay về London, anh thầm đắc ý, có lẽ giờ này cô ấy đang sốt ruột tới phát điên. Thế nhưng, điện thoại anh lại chẳng hề có bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nào.

Khương Kỷ Hứa ngủ một mạch tới bảy giờ. Lúc tỉnh dậy, cô tìm mãi mà không thấy Quý Đông Đình đâu. Cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ được là anh đã đi đâu. Cô bèn vào bếp chuẩn bị bữa sáng, cũng may là thức ăn mua từ hôm qua vẫn còn một ít, đủ cho cô chế biến. Xong xuôi mọi việc, cô lấy điện thoại gọi cho anh: “Kingsley, anh đi đâu đấy?”

Quý Đông Đình lúc này đang ngồi ờ sảnh chờ lên máy bay. Nhận được điện thoại của Khương Kỷ Hứa, anh cố gắng kiềm chế hết mức: “Em thử đoán xem!”

Khương Kỷ Hứa không hề nhận ra sự oán giận trong giọng điệu của anh, cô vui vẻ nói: “Được rồi, bất luận anh đang ở đâu cũng mau về đi! Em đã làm xong bữa sáng rồi, có món sa lát hoa quả mà anh thích ăn nhất đấy!”

Trong đầu Quý Đông Đình hiện lên hình ảnh Khương Kỷ Hứa nằm bò trên bàn khóc lóc rất đáng thương, rồi bên tai lại vang lên hai chữ “Thẩm Hoành” mà anh ghét nhất... Tâm trạng anh hiện tại vô cùng hỗn loạn, có một chút chua xót, một chút tiếc nuối, còn có cả một chút hối hận. Anh bỗng thấy hành động vừa rồi của mình thật bồng bột. Mấy lời thì thầm trong giấc mơ thì có nghĩa lý gì chứ? Có lẽ, mấy ngày qua, Khương Kỷ Hứa thật sự mệt mỏi nên đã mơ thấy ác mộng chăng? Nếu không tìm thấy anh, cô ấy nhất định sẽ khóc nhè cho mà xem! Thôi, bỏ đi! Nể tình cô ấy đã làm xong bữa sáng, anh đành trở lại căn nhà đó vậy. Quý Đông Đình tháo cặp kính râm xuống: “Đợi anh nửa tiếng nữa, anh sẽ quay về!”

Quý Đông Đình ngồi lên taxi. Anh thật không ngờ tài xế vẫn là ông chú người Tây Ban Nha hồi nãy đã đưa anh tới sân bay. Ông ta vui vẻ bắt chuyện: “Có phải cậu để quên thứ gì không?”

Quý Đông Đình nửa đùa nửa thật: “Đúng vậy, tôi quên mất bạn gái mình rồi!”

Bác tài trưng ra vẻ mặt khó tin: “Trời đất ơi! Còn có người chóng quên như cậu sao?”

Chắc ông chú người Tây Ban Nha cũng ý thức được độ quan trọng của “bạn gái”, thế nên chạy xe rất nhanh, chưa tới nửa giờ đã đỗ đúng chỗ đón Quý Đông Đình hồi sáng sớm nay. Ông ta nhận tiền, không quên cảm thán: “Cầu Chúa phù hộ! Hy vọng bạn gái cậu không biết là suýt nữa cậu đã “đánh rơi” mất cô ấy.”

“Cảm ơn lời nguyện cầu của bác!” Quý Đông Đình xách hành lý xuống xe, ngó nghiêng một hồi không thấy Khương Kỷ Hứa, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Anh cũng mong là cô đừng phát giác chuyện này, thế nên, anh nhanh chóng giấu hành lý vào chuồng chó trong sân rồi ấn chuông. Cửa vừa mở, Khương Kỷ Hứa đã nhào tới ôm anh thật chặt bộ dạng ấm ức như một chú mèo con bị bỏ rơi vừa mới tìm thấy chủ. Quý Đông Đình vuốt tóc cô: “Sao vậy?”

“Em tưởng anh bỏ em lại mà đi...” Khương Kỷ Hứa có vẻ hơi tủi thân.

“Nếu anh bỏ em lại thì thật quá đãng trí rồi!” Quý Đông Đình thầm giễu cợt bản thân mình.

Khương Kỷ Hứa buông Quý Đông Đình ra: “Được rồi, chúng ta vào nhà ăn sáng thôi! Anh hãy mau nói cho em biết là anh đã đi đâu!”

“Có một người bạn đột nhiên gọi điện thoại cho anh… Thế nên…” Quý Đông Đình ấp úng nói bừa một lý do.

Khương Kỷ Hứa chỉ “à” một tiếng. Cô chạy vào nhà bếp, hâm nóng đồ ăn rồi bê đến trước mặt anh.

“Đặc biệt làm cho anh sao?” Quý Đông Đình chỉ vào món sa lát hoa quả, giọng khản đặc.

Khương Kỷ Hứa không muốn thừa nhận: “Em thấy còn thừa hoa quả thì làm thôi, để lại lãng phí quá!”

Quý Đông Đình cảm thấy cực kỳ áy náy. Anh cúi thấp đầu, nếm thử một miếng: “Đây là món sa lát hoa quả ngon nhất mà anh từng được ăn!”

“Khoác lác!” Khương Kỷ Hứa mỉm cười lườm anh.

Trái tim Quý Đông Đình bất giác run lên, thì ra, hổ thẹn chính là cảm giác này đây!

Buổi trưa, Quý Đông Đình ôm Khương Kỷ Hứa đi ngủ. Đợi cô say giấc, anh mới âm thầm bò dậy mang hành lý của mình vào nhà, sau đó lặng lẽ quay về giường. Quý Đông Đình khẽ chạm vào gương mặt Khương Kỷ Hứa khiến cô tỉnh giấc. Anh nhìn cô gái vẫn còn đang lim dim ngủ: “Hứa Hứa, hôm qua em mơ thấy gì vậy? Sao nói mê nhiều thế?”

Khương Kỷ Hứa thẳng thắn trả lời: “Em mơ thấy một số chuyện trước kia.”

“Về bạn trai cũ?” Quý Đông Đình dò hỏi.

Khương Kỷ Hứa mở to mắt nhìn anh: “Anh bước vào giấc mơ của em ư?”

Quý Đông Đình vuốt ve mái tóc cô: “Sao em thật thà quá vậy? Thế em mơ gì về hắn ta?”

Khương Kỷ Hứa chớp mắt: “Mơ thấy em cãi nhau với anh ta một trận.”

Quý Đông Đình thở phào: “Em thua phải không?”

Khương Kỷ Hứa hoài nghi nhìn Quý Đông Đình: “Anh đọc được suy nghĩ của người khác à?”

“Tối qua anh đã thấy em khóc.” Giọng Quý Đông Đình hơi xót xa.

Khương Kỷ Hứa bỗng im lặng, không nói tiếp nữa.

“Thế này đi, bây giờ chúng ta chơi trò chơi nói thật nhé! Em kể về một người bạn trai cũ, anh sẽ cho em biết về một cô bạn gái cũ.” Quý Đông Đình thản nhiên sắp xếp: “Được rồi, mỗi người sẽ có ba phút để chuẩn bị. Ưu tiên phụ nữ, bắt đầu từ em!”

Khương Kỷ Hứa nghiêm túc nhìn Quý Đông Đình: “Anh đã từng trải qua bao nhiêu mối tình?”

Quý Đông Đình không đặt nặng chuyện quá khứ, với anh thì có quên được hay không mới là việc đáng nói. Anh nhẩm tính một lúc: “Cũng không nhiều, tổng cộng có năm người.”

Khương Kỷ Hứa xòe năm ngón tay ra: “Nhưng mà em chỉ có một, em có thể tạm tính cả anh không?”

Quý Đông Đình: “Tầm bậy!”

Bạn trai cũ của Khương Kỷ Hứa chỉ có mình Thẩm Hoành. Cô kể lại ngắn gọn chuyện giữa cô và anh ta cho Quý Đông Đình nghe.

“Chuyện tình này quá mong manh!” Quý Đông Đình bình luận: “Nếu là anh thì hoàn toàn có thể biến chiến tranh thành hòa bình.”

Khương Kỷ Hứa chỉ biết cười.

Lấy một đối năm, Quý Đông Đình cũng kể về các cô bạn gái trước đây của mình cho Khương Kỷ Hứa nghe, từ cô người yêu đầu tiên thời đại học đến người gần đây nhất là Bạch Mạn Văn. Cuối cùng, anh ôm Khương Kỷ Hứa vào lòng: “Em là người thứ sáu. Người Trung Quốc vẫn hay nói “lục lục đại thuận”(*), vì vậy, chuyện của chúng ta sẽ luôn thuận lợi suôn sẻ.”

(*) Số sáu - “lục” trong tiếng Trung đồng âm với “lưu” trong trôi chảy.

Khương Kỷ Hứa bật cười. Cô cũng học theo Quý Đông Đình, nói một câu hết sức ngọt ngào: “Anh là người bạn trai thứ hai, thế nên, anh sẽ là người “độc nhất vô nhị” của em.”

Lần đầu tiên Quý Đông Đình cảm thấy con số hai thật sự rất có ý nghĩa. Mấy cô bạn gái trước đều xinh đẹp, giỏi giang, nhưng chẳng có ai được như cô quản gia nhỏ của anh. Nụ hôn của anh rơi trên bờ môi Khương Kỷ Hứa rồi dần dần đi xuống, chui cả vào trong áo ngủ của cô. Toàn thân Khương Kỷ Hứa nóng bừng, cô chỉ biết đón nhận sự giày vò và say đắm mà anh mang đến.

Ngày hôm sau, cuối cùng thì Khương Kỷ Hứa và Quý Đông Đình đã về đến London. Quý Đông Đình cũng lén trả lại vé máy bay thành công. Dean tới sân bay đón hai người từ rất sớm. Ngồi trên xe, anh ta hào hứng hỏi: “Chuyến du lịch tình yêu của hai vị vui chứ ạ?”

Khương Kỷ Hứa mỉm cười: “Cũng không tồi, ngoại trừ việc có một người đàn ông giở trò bỏ nhà đi.”

“Cái gì?” Dean hiếu kỳ quay đầu lại: “Trời ơi, Quý tiên sinh! Dù có muốn được chú ý, anh cũng không tới mức chơi cái trò trẻ con đó chứ?”

Quý Đông Đình ngạc nhiên nhìn Khương Kỷ Hứa. Cô nhún vai: “Trong nhà bỗng dưng thiếu một túi hành lý, anh tưởng em không biết gì thật à?”

“Anh bảo đảm sau này sẽ không làm những chuyện như vậy nữa!” Quý Đông Đình hôn lên trán cô: “Xin em đấy, đừng giận anh!”

“Được rồi, em đã tha thứ cho anh ngay từ lúc anh quay lại rồi, đồ nhỏ mọn!” Khương Kỷ Hứa quả thực không hề tức giận. Cô biết anh đã mua vé chuyến bay lúc sáu giờ sáng, nhưng tới tận tám giờ, khi cô gọi điện thoại, anh vẫn còn ngồi lì ở sân bay. Người đàn ông ngạo mạn không coi ai ra gì này chỉ toàn làm những việc kỳ quặc khiến người ta phải dở khóc dở cười.

Chuyến du lịch kết thúc, mọi việc cũng trở lại quỹ đạo bình thường. Khương Kỷ Hứa mở điện thoại ra, gọi cho người quản lý ở học viện, hứa hẹn sẽ cố gắng bổ sung những bài giảng bị thiếu và không muốn thời gian đào tạo bị kéo dài thêm. Sau đó, cô bắt đầu tập trung trả lời một đống tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của mọi người trong mười ngày vừa qua. Khương Kỷ Hứa đang cảm thấy khó hiểu khi nhận được tin nhắn của Hà Vân thì An Mỹ đã nhắn một tin khẩn cấp. Cô lập tức gọi lại, liền nghe được giọng nói cao vút của An Mỹ: “Giám đốc Tiểu Khương, Hà Vân đã kết hôn rồi.”

Qua giọng điệu của An Mỹ có thể thấy, chồng của Hà Vân chắc là một người đàn ông không tồi. Khương Kỷ Hứa bình thản ngoáy cốc cafe trước mặt: “Là Lục Tự à?”

“Hả? Giám đốc Tiểu Khương, chị biết chuyện gì sao?” Giọng An Mỹ nghi hoặc.

Khương Kỷ Hứa nào có biết chuyện gì: “Chị đoán bừa ấy mà!”

“Đương nhiên không phải Tổng Giám đốc Lục của chúng ta rồi! Nhưng người Hà Vân lấy còn oai hơn nữa cơ! Là... Là Tổng Giám đốc của Công thương nghiệp Bắc Hải. Hừ, ông già đó lại còn ly hôn để lấy Hà Vân... Chị ta bây giờ đang hết sức đắc ý, một bước lên trời luôn rồi! Mà cái con Uông Khả Khả đó cũng quá đê tiện, cứ mở mồm ra là “chị Hà Vân” ngọt xớt! Chị có biết là Hà Vân đã ức hiếp tổ của chúng ta thế nào không?”

Hà Vân lấy được ai không liên quan tới Khương Kỷ Hứa, nhưng chị ta lại nhân cơ hội này trị cả tổ của cô, điều này thực sự khiến cô tức giận và xót xa. Cô hít sâu một hơi: “An Mỹ, còn khoảng một tháng rưỡi nữa là chị quay về rồi.”

“Ôi…” An Mỹ thở dài trong điện thoại. “Giám đốc Tiểu Khương, hay là lúc nào chị về thì từ chức đi! Chẳng phải khách sạn Mester cũng từng mời chị tới đó làm sao? Chị rời khỏi Thịnh Đình đi! Em đã nói rõ ràng với Tiểu Tuấn Tử rồi, chị đi thì chúng em cũng đi.”

Khương Kỷ Hứa ngồi trong quán cafe suy nghĩ rất lâu. Bây giờ, đúng là cô không còn thích hợp quay lại Thịnh Đình, nhưng đổi sang một nơi khác, liệu mọi việc có thật sự tốt đẹp hơn không? Cô xem qua mấy tấm ảnh cưới Hà Vân chia sẻ trên trang cá nhân, chú rể quả nhiên là ông chủ của Công thương nghiệp Bắc Hải, Ngụy Bắc Hải.

Ngụy Bắc Hải, năm mươi hai tuổi, đã có một đời vợ và hai đứa con: một trai, một gái, đứa lớn du học ở nước ngoài, đứa bé đang học cấp hai trong nước. Khương Kỷ Hứa từng gặp vợ trước của Ngụy Bắc Hải trong một buổi lễ thường niên. Nếu bà ta trẻ đi mười tuổi, chưa chắc đã thua kém Hà Vân.

/56

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status