Quý Đông Đình thật sự chỉ muốn bóp chết người đàn bà trước mặt ngay lập tức. Anh gằn giọng: "Không cần biết cô nghe được từ đâu, nhưng nếu cô dám đi khắp nơi rêu rao chuyện Hứa Hứa phá thai thì đừng bao giờ hy vọng Ngụy Bắc Hải được ra khỏi tù!" Ngữ khí của anh càng thêm lạnh lẽo: "Còn cả cô nữa, tôi biết không ít chuyện bỉ ổi mà cô đã gây ra ở Bắc Hải đâu. Nếu cô dám nói ra dù chị một chữ, tôi sẽ cho cô vào bầu bạn với Ngụy Bắc Hải ngay đấy!"
Hà Vân nín thở nhìn Quý Đông Đình.
Dean chờ mãi vẫn không thấy Quý Đông Đình đi vào, đành chạy ra ngoài xem tình hình, kết quả lại thấy Quý Đông Đình đã lái xe đi mất. Cái người đàn ông nàỵ cứ thích làm ra vẻ, trong lòng chẳng nhớ Giám đốc Khương đền phát điên lên rồi ấy!
Khương Kỷ Hứa ngồi trước gương trang điểm. Mỹ phẩm qủả nhiên là một thứ kỳ diệu, chỉ một lúc đã có thể khiến cho gương mặt nhợt nhạt của cô trở nên hồng hào, tươi tắn. Cô tô màu son mà Quý Đông Đình thích rồi cầm điện thoại lên ấn số. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy nhưng không nói gì, Khương Kỷ Hứa tưởng vẫn là Dean, bèn nhẹ nhàng lên tiếng: "Là Dean hả? Tôi nghe nói Kingsley đã về rồi. Anh ấy có đang ở cạnh anh không?"
"Hứa Hứa, là anh đây!"
Khương Kỷ Hứa bỗng cảm thấy cực kỳ tủi thân. Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ khóc lóc kể lể rồi hờn dỗi anh vì sự lạnh nhạt trong mấy ngày vừa qua, nhưng vào lúc này, cô chỉ biết lau khóe mắt ươn ướt, cất giọng yếu ớt: "Kingsley, tối nay anh có về không?"
"Có! Anh đang lái xe về nhà đây, lát nữa chúng ta nói chuyện!"
Cúp máy, Khương Kỷ Hứa lau sạch lớp trang điểm lem nhem trên mặt rồi tô lại son môi để trông mỉnh không đền nỗi quá thảm hại. Mười mấy phút sau, chuông cửa reo vang. Quý Đông Đình vốn thích tự dùng chìa khỏa mở cửa cho ra dáng chủ nhà, vậy mà hôm nay anh lại ấn chuông. Khương Kỷ Hứa vừa mở cửa ra đã nhìn thấy người đàn ông đẹp trai với nước da bánh mật đứng bên ngoài cô nói: "Anh đen đi rồi!"
"Vậy sao?" Quý Đông Đình thờ ơ đáp lại anh lướt qua cô, đi thẳng tới ghế sofa. Trông anh có vẻ mệt mỏi.
Anh đâu chỉ đen thôi, còn gầy đi rất nhiều nữa! Khương Kỷ Hứa vừa mới ngồi xuống bên cạnh, anh đã quay sang nhìn cô: "Kỷ Hứa, chúng ta nói chuyện đi!"
Khương Kỷ Hứa gật đầu: "Anh nói trước đi!"
"Có phải hôm đó em đi với Thẩm Hoành không?"
Khương Kỷ Hứa hít sâu một hơi: "Vâng!"
"Lý do?"
"Anh ấy đưa em tới gặp bố."
"Được! Đây chính chuyện về quê mà em nói". Giọng nói uể oải của Quý Đông Đình hơi pha chút giễu cợt: "Nhưng em đã nói với anh rằng, em về đó một mình."
Bỗng nhiên Khương Kỷ Hứa rất muốn cười. Những ngón tay đặt trên đầu gối của cô đang run rẩy, cô không hề chột dạ nhưng lại đang sợ hãi. Cô thậm chí còn không dám nhìn vào mắt anh: "Em sợ anh sẽ giận. "
“Ha ha ha..." Quý Đông Đình cười thành tiếng. ”Sợ tôi giận? Bạn gái của tôi đúng là lương thiện và hiểu tôi quá mà!"
Khương Kỷ Hứa cúi gằm mặt.
"Được! Chúng ta không thảo luận vấn đề này nữa!" Anh im lặng một lúc lâu rồi mới tiếp tục: "Vừa rồi tôi nghe được một chuyện vô cùng hài hước. Có người nói với tôi là em có thai rồi, phải vậy không?"
Cả người Khương Kỷ Hứa run lên, lồng ngực dường như sắp nổ tung. Anh lại áp sát vào cô, cất giọng lạnh lùng: "Ngày mai tôi đưa em đi khám thai, thế nào hả?"
Khương Kỷ Hứa không thở nổi, nước mắt rơi xuống môi cô mặn chát.
“Xem ra là thật rồi!” Quý Đông Đình dịu dàng xoa gương mặt cô, nhưng trong giọng nói lại chất chứa sự tàn nhẫn: "Kỷ Hứa, đây là đứa con đầu tiên của Quý Đông Đình này. Tôi không cho phép bất kỳ ai được tổn hại đến nó, em hiểu không?"
Khương Kỷ Hứa thật sự hy vọng tất cả chi là một cơn ác mộng, cô phải mau chóng thoát ra khỏi đó. Cô lắp bắp: "Kingsley... Chuyện đứa bé..."
Đối mặt với ánh mắt tràn đầy thủ hận cua Quý Đông Đình, cô không thốt ra được những lời muốn nói. Khương Kỷ Hứa đau khổ tột cùng: "Không có đứa bé... Chưa từng có đứa bé."
Quý Đông Đình bật cười, anh ném mạnh lọ hoa trên mặt bàn xuống đất. Sau đó, anh kéo Khương Kỷ Hứa đứng dậy: “Chưa từng có đứa bé ư? Không phải là vừa bị em phá bỏ đó sao?”
Khương Kỷ Hứa cũng bật cười, nhưng nước mắt vẫn giàn giụa: "Nếu anh đã biết cả rồi thì việc gì phải chất vấn em như thế? Còn nếu không biết, tại sao anh không hỏi em cho rõ ràng?"
"Hỏi em cho rõ ràng?" Quý Đông Đình dồn Khương Kỷ Hứa đến bên giá sách, vì anh dùng lực khá mạnh nên vại cuốn sách bị rơi xuống đất.
"Hỏi em cho rõ ràng xem tại sao phải phá bỏ đứa con của tôi? Hỏi em tại sao chưa thông qua tôi đã tự mình quyết định? Hay hỏi xem em rốt cuộc có trái tim hay không? Em bảo tôi hỏi em cái gì đây?" Bàn tay Quý Đông Đình bóp mạnh gương mặt trắng trẻo của cô: "Khương Kỷ Hứa, em đang phạm pháp, em đang phạm pháp đấy, em có biết không?"
Cảm giác lạnh lẽo khi nằm trên bàn mổ lại ùa về khiến Khương Kỷ Hứa òa khóc. Một lúc sau cô mói bình ổn được hơi thở: "Quý Đông Đình, anh nghe em giải thích đã!"
"Được, em giải thích đi!" Quý Đông Đình ghé sát bên tai Khương Kỷ Hứa: "Em định giải thích thế nào? Nói rằng đứa con đó vốn không phải của tôi, mà là của Thẩm Hoành, đúng không?"
"Cái gì?" Khương Kỷ Hứa nhìn Quý Đông Đình bằng ánh mắt khó tin: "Quý Đông Đình, anh không thể nghĩ về em như thế!" Nếu không phải đang bị Quý Đông Đình túm chặt, chắc chắn cô đã ngã gục rồi.
"Mới thế mà đã khó chịu rồi à?" Quý Đông Đình lạnh lùng nhìn cô: "Vậy em có nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Tôi còn khó chịu hơn em nhiều! Bạn gái của tôi bỏ đi không nói một lời. Bạn gái của tôi và bạn trai cũ dây dưa mãi không dứt. Bạn gái của tôi hắt hủi con tôi. Em đã từng nghĩ tới cảm giác của tôi chưa? Lúc làm những việc này, em có nghĩ tới tâm trạng của tôi hay không?"
Khương Kỷ Hứa yếu ớt lên tiếng: "Em vẫn luôn muốn nói với anh, Kingsley, lúc đó trong lòng em vô cùng hôn loạn, em muốn bình tĩnh lại rồi nói rõ ràng với anh. Em đã gọi điện cho anh, nhưng lúc ấy anh sắp lên máy bay rồi."
"Đúng vậy! Thế nên tôi mới nói mình có một cô bạn gái thật lương thiện!" Giọng Quý Đông Đình đầy châm chọc: "Em còn chúc tôi đi chơi vui vẻ nữa đấy!"
Quý Đông Đình buông tay ra, Khương Kỷ Hứa ôm đầu ngồi sụp xuống đất. Cô vẫn mong anh sẽ an ủi cô dù chỉ là một câu, nhưng anh không làm được, trong lòng anh bây giờ chỉ toàn hận thù. Cô nói trong nước mắt: "Xin lỗi... Xin lỗi... Xin lỗi... Xin lỗi..."
Quý Đông Đình cũng ngồi xuống, anh nâng gương mặt cô lên: "Khương Kỷ Hứa, con của Quý Đông Đình này không phải nói một câu xin lỗi là được. Khương Kỷ Hứa, tôi nói cho em biết, em không đền nổi đâu!"
"Đúng vậy, em không đền nổi! Vậy anh muốn em phải chết, đúng không?" Khương Kỷ Hứa sắp bị Quý Đông Đình ép tới phát điên rồi.
Quý Đông Đình đứng thẳng dậy, anh từ trên cao nhìn cô bằng ánh mắt khinh ghét: "Nếu đã bỏ đứa bé rồi cũng tốt thôi. Ít ra thì mẹ của con tôi sau này không phải là một người phụ nữ vừa ích kỷ vừa nhu nhược."
Hai tai Khương Kỷ Hứa ù đi. Câu nói này mới khó nghe làm sao! Cô ngước nhìn anh: "Đúng vậy, anh vốn nên tìm một cô thiên kim tiểu thư.”
"Ha ha... Hình như là em rất xem thường mấy cô thiên kim tiểu thư đó nhỉ?"
"Em không có!”
"Em lúc nào cũng tự cho rằng mình thanh cao. Em coi thường những người có tiền, nhưng thiên kim tiểu thư thì đã sao? Tôi cho em hay, họ tốt hơn em gấp vạn lần. Họ kiêu hãnh, tự tin, luôn thẳng thắn và trung thành với người đàn ông của mình. Khương Kỷ Hứa, em có làm được như họ không?"
"Nếu đã vậy, tại sao ban đầu anh còn theo đuổi tôi? Tại sao anh lại đối xử với tôi tốt như vậy?"
Quý Đông Đình siết chặt cằm cô: "Tại sao tôi yêu em ư? Vì lúc đó tôi bị mù mắt, đã được chưa hả?"
"Ha ha ha..." Khương Kỷ Hứa cười lớn. "Chúc mừng anh cuối cùng đã tìm lại được ánh sáng!"
Quý Đông Đình nhìn cô gái nhếch nhác đang ngồi dưới đất: "Nói cho tôi biết, rốt cuộc Quý Đông Đình này có chỗ nào không xứng với em?"
Mặt Khương Kỷ Hứa tái mét, cô lắc đầu: "Trước nay đều là em không xứng với anh!"
"Vậy tại sao..." Giọng nói của Quý Đông Đình đầy thất bại: "Khương Kỷ Hứa, có lẽ là tôi đối với em quá tốt."
"Đúng vậy, anh quá tốt với em, thật sự quá tốt! Nhưng đây không phải thứ tình yêu mà em mong muốn. Tình yêu cuồng nhiệt của anh thật sự em nhận không nổi. Em cảm thấy mệt mỏi khi bất kỳ chuyện nhỏ nhặt gì anh cũng mở tiệc chúc mừng. Thế giới rực rỡ của anh không có chỗ dành cho em..."
Quý Đông Đình im lặng. Khương Kỷ Hứa tiếp tục bộc bạch những điều mà cô vốn nghĩ mình sẽ không bao giờ nói ra: "Anh quá hoàn hảo, chỉ cần vung tay một cái là có ngay một món quà trị giá mấy trăm nghìn tệ để tặng em, mà em thì không dám từ chối. Tuy em rất cảm kích, nhưng cũng vô cùng lo lắng. Em sợ tình yêu của mình chưa đủ nhiều, em phải cố gắng đối tốt với anh hơn nữa. Em chỉ mong có một cuộc sống thoải mái, không phải hao tâm tổn trí nghĩ ra đủ điều bất ngờ để đáp trả sự nhiệt tình của anh. Em chỉ cần một người đàn ông có thể ở bên cạnh em những lúc em buồn, anh ấy không cần phải nói những lời ngọt ngào, nhưng luôn thấu hiểu và thông cảm cho em.”
"Ha ha ha..." Quý Đông Đình bật cười. Anh giơ tay lau đi giọt nước đọng trên khóe mắt. "Thì ra là vậy! Thành thật xin lỗi, Khương Kỷ Hứa!"
Có một số chuyện không nói ra sẽ tốt hơn cho cả hai. Anh hãy cứ hận cô đi, sau đó hãy yêu một người con gái tốt hơn cô về mọi mặt. Nhưng tại sao Khương Kỷ Hứa lại thấy buồn thế này? Anh vẫn đang ở đây mà cô đã bắt đầu nhớ anh rồi.
"Những lời em vừa nói, tôi đã hiểu rồi." Quý Đông Đình thả người xuống sofa.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, hai người cãi nhau suốt mấy tiềng đồng hồ. Bên ngoài cửa sổ, gió rít lên từng hồi nhưng không tài nào cuốn đi được nỗi bi thương trong long họ.
Một lúc lâu sau, Quý Đông Đình nhìn người con gái vẫn đang ngồi dưới đất, chầm chậm lên tiếng: "Vậy sau này, em sẽ tìm... một người bạn trai như thế nào?"
Nước mắt Khương Kỷ Hứa lã chã rơi, cô thành thật nói: "Em không biết!"
"Đừng quay lại với Thẩm Hoành, Lục Tự còn tốt hơn anh ta!"
"Chuyện này không liên quan tới anh!" Chia tay rồi mà anh vẫn còn muốn cô phải làm theo ý mình ư? Hay là anh muốn khẳng định rằng, sau này anh sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của cô nữa?
"Đúng vậy!" Quý Đông Đình tự kiểm điểm bản thân: "Tha lỗi cho tôi, tôi đã quen áp đặt người khác, bao gồm cả bạn gái mình! Xin lỗi, Hứa Hứa!"
Lời xin lỗi chân thành của anh khiến cô càng cảm thấy đau lòng hơn: "Em cũng có rất nhiều chỗ không tốt, có những chuyện em không nên giấu anh!"
Quý Đông Đình không bật ra được hết những lời muốn nói. Khương Kỷ Hứa buồn bã cúi đầu, chờ đợi hai tiếng chia tay. Nhưng anh cứ mãi chần chừ, phải chăng anh cũng đang luyến tiếc giống như cô?
“Không sao cả!" Quý Đông Đình liếc nhìn đồng hồ, đã là ba giờ sáng. Anh nặng nề nhả từng chữ: "Hứa Hứa, có lẽ, chúng ta thật sự không hợp nhau! Hoặc có thể hai chúng ta cần một khoảng thời gian để bình tĩnh lại!"
Khương Kỷ Hứa khó khăn thốt ra một tiếng "ừm", sau đó ôm mặt khóc nức nở.
“Xin lỗi, tôi đã khiến em phải khóc rồi!"
"Không liên quan tới anh..." Khương Kỷ Hứa khóc đến lạc cả giọng, nhưng cô vẫn cố gắng dồn tất cả niềm kiêu hãnh của mình vào câu nói: "Kingsley, em chúc anh hạnh phúc!"
“Được, cảm ơn em!" Quý Đông Đình tiến lên ôm lấy Khương Kỷ Hứa rồi mau chóng buông cô ra: "Tôi cũng chúc em hạnh phúc!" Anh lấy tay lau đi giọt nước đọng trên đôi mắt sưng đỏ của cô: "Còn nữa, tôi rút lại câu nói vừa rồi. Em là một người con gái tốt!"
Khương Kỷ Hứa gượng cười, cô đã không còn sức lực để làm bất kỳ việc gì nữa.
"Tôi đi đây!" Trong lòng Quý Đông Đình dâng lên một đợt sóng lớn.
"Vậy em không tiễn anh nữa."
"Không cần tiễn!" Quý Đông Đình cúi xuống, định tạm biệt Khương Kỷ Hứa bằng một nụ hôn. Nhưng đến cuối cùng, anh chỉ quay người đi về phía cửa.
Hà Vân nín thở nhìn Quý Đông Đình.
Dean chờ mãi vẫn không thấy Quý Đông Đình đi vào, đành chạy ra ngoài xem tình hình, kết quả lại thấy Quý Đông Đình đã lái xe đi mất. Cái người đàn ông nàỵ cứ thích làm ra vẻ, trong lòng chẳng nhớ Giám đốc Khương đền phát điên lên rồi ấy!
Khương Kỷ Hứa ngồi trước gương trang điểm. Mỹ phẩm qủả nhiên là một thứ kỳ diệu, chỉ một lúc đã có thể khiến cho gương mặt nhợt nhạt của cô trở nên hồng hào, tươi tắn. Cô tô màu son mà Quý Đông Đình thích rồi cầm điện thoại lên ấn số. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy nhưng không nói gì, Khương Kỷ Hứa tưởng vẫn là Dean, bèn nhẹ nhàng lên tiếng: "Là Dean hả? Tôi nghe nói Kingsley đã về rồi. Anh ấy có đang ở cạnh anh không?"
"Hứa Hứa, là anh đây!"
Khương Kỷ Hứa bỗng cảm thấy cực kỳ tủi thân. Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ khóc lóc kể lể rồi hờn dỗi anh vì sự lạnh nhạt trong mấy ngày vừa qua, nhưng vào lúc này, cô chỉ biết lau khóe mắt ươn ướt, cất giọng yếu ớt: "Kingsley, tối nay anh có về không?"
"Có! Anh đang lái xe về nhà đây, lát nữa chúng ta nói chuyện!"
Cúp máy, Khương Kỷ Hứa lau sạch lớp trang điểm lem nhem trên mặt rồi tô lại son môi để trông mỉnh không đền nỗi quá thảm hại. Mười mấy phút sau, chuông cửa reo vang. Quý Đông Đình vốn thích tự dùng chìa khỏa mở cửa cho ra dáng chủ nhà, vậy mà hôm nay anh lại ấn chuông. Khương Kỷ Hứa vừa mở cửa ra đã nhìn thấy người đàn ông đẹp trai với nước da bánh mật đứng bên ngoài cô nói: "Anh đen đi rồi!"
"Vậy sao?" Quý Đông Đình thờ ơ đáp lại anh lướt qua cô, đi thẳng tới ghế sofa. Trông anh có vẻ mệt mỏi.
Anh đâu chỉ đen thôi, còn gầy đi rất nhiều nữa! Khương Kỷ Hứa vừa mới ngồi xuống bên cạnh, anh đã quay sang nhìn cô: "Kỷ Hứa, chúng ta nói chuyện đi!"
Khương Kỷ Hứa gật đầu: "Anh nói trước đi!"
"Có phải hôm đó em đi với Thẩm Hoành không?"
Khương Kỷ Hứa hít sâu một hơi: "Vâng!"
"Lý do?"
"Anh ấy đưa em tới gặp bố."
"Được! Đây chính chuyện về quê mà em nói". Giọng nói uể oải của Quý Đông Đình hơi pha chút giễu cợt: "Nhưng em đã nói với anh rằng, em về đó một mình."
Bỗng nhiên Khương Kỷ Hứa rất muốn cười. Những ngón tay đặt trên đầu gối của cô đang run rẩy, cô không hề chột dạ nhưng lại đang sợ hãi. Cô thậm chí còn không dám nhìn vào mắt anh: "Em sợ anh sẽ giận. "
“Ha ha ha..." Quý Đông Đình cười thành tiếng. ”Sợ tôi giận? Bạn gái của tôi đúng là lương thiện và hiểu tôi quá mà!"
Khương Kỷ Hứa cúi gằm mặt.
"Được! Chúng ta không thảo luận vấn đề này nữa!" Anh im lặng một lúc lâu rồi mới tiếp tục: "Vừa rồi tôi nghe được một chuyện vô cùng hài hước. Có người nói với tôi là em có thai rồi, phải vậy không?"
Cả người Khương Kỷ Hứa run lên, lồng ngực dường như sắp nổ tung. Anh lại áp sát vào cô, cất giọng lạnh lùng: "Ngày mai tôi đưa em đi khám thai, thế nào hả?"
Khương Kỷ Hứa không thở nổi, nước mắt rơi xuống môi cô mặn chát.
“Xem ra là thật rồi!” Quý Đông Đình dịu dàng xoa gương mặt cô, nhưng trong giọng nói lại chất chứa sự tàn nhẫn: "Kỷ Hứa, đây là đứa con đầu tiên của Quý Đông Đình này. Tôi không cho phép bất kỳ ai được tổn hại đến nó, em hiểu không?"
Khương Kỷ Hứa thật sự hy vọng tất cả chi là một cơn ác mộng, cô phải mau chóng thoát ra khỏi đó. Cô lắp bắp: "Kingsley... Chuyện đứa bé..."
Đối mặt với ánh mắt tràn đầy thủ hận cua Quý Đông Đình, cô không thốt ra được những lời muốn nói. Khương Kỷ Hứa đau khổ tột cùng: "Không có đứa bé... Chưa từng có đứa bé."
Quý Đông Đình bật cười, anh ném mạnh lọ hoa trên mặt bàn xuống đất. Sau đó, anh kéo Khương Kỷ Hứa đứng dậy: “Chưa từng có đứa bé ư? Không phải là vừa bị em phá bỏ đó sao?”
Khương Kỷ Hứa cũng bật cười, nhưng nước mắt vẫn giàn giụa: "Nếu anh đã biết cả rồi thì việc gì phải chất vấn em như thế? Còn nếu không biết, tại sao anh không hỏi em cho rõ ràng?"
"Hỏi em cho rõ ràng?" Quý Đông Đình dồn Khương Kỷ Hứa đến bên giá sách, vì anh dùng lực khá mạnh nên vại cuốn sách bị rơi xuống đất.
"Hỏi em cho rõ ràng xem tại sao phải phá bỏ đứa con của tôi? Hỏi em tại sao chưa thông qua tôi đã tự mình quyết định? Hay hỏi xem em rốt cuộc có trái tim hay không? Em bảo tôi hỏi em cái gì đây?" Bàn tay Quý Đông Đình bóp mạnh gương mặt trắng trẻo của cô: "Khương Kỷ Hứa, em đang phạm pháp, em đang phạm pháp đấy, em có biết không?"
Cảm giác lạnh lẽo khi nằm trên bàn mổ lại ùa về khiến Khương Kỷ Hứa òa khóc. Một lúc sau cô mói bình ổn được hơi thở: "Quý Đông Đình, anh nghe em giải thích đã!"
"Được, em giải thích đi!" Quý Đông Đình ghé sát bên tai Khương Kỷ Hứa: "Em định giải thích thế nào? Nói rằng đứa con đó vốn không phải của tôi, mà là của Thẩm Hoành, đúng không?"
"Cái gì?" Khương Kỷ Hứa nhìn Quý Đông Đình bằng ánh mắt khó tin: "Quý Đông Đình, anh không thể nghĩ về em như thế!" Nếu không phải đang bị Quý Đông Đình túm chặt, chắc chắn cô đã ngã gục rồi.
"Mới thế mà đã khó chịu rồi à?" Quý Đông Đình lạnh lùng nhìn cô: "Vậy em có nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Tôi còn khó chịu hơn em nhiều! Bạn gái của tôi bỏ đi không nói một lời. Bạn gái của tôi và bạn trai cũ dây dưa mãi không dứt. Bạn gái của tôi hắt hủi con tôi. Em đã từng nghĩ tới cảm giác của tôi chưa? Lúc làm những việc này, em có nghĩ tới tâm trạng của tôi hay không?"
Khương Kỷ Hứa yếu ớt lên tiếng: "Em vẫn luôn muốn nói với anh, Kingsley, lúc đó trong lòng em vô cùng hôn loạn, em muốn bình tĩnh lại rồi nói rõ ràng với anh. Em đã gọi điện cho anh, nhưng lúc ấy anh sắp lên máy bay rồi."
"Đúng vậy! Thế nên tôi mới nói mình có một cô bạn gái thật lương thiện!" Giọng Quý Đông Đình đầy châm chọc: "Em còn chúc tôi đi chơi vui vẻ nữa đấy!"
Quý Đông Đình buông tay ra, Khương Kỷ Hứa ôm đầu ngồi sụp xuống đất. Cô vẫn mong anh sẽ an ủi cô dù chỉ là một câu, nhưng anh không làm được, trong lòng anh bây giờ chỉ toàn hận thù. Cô nói trong nước mắt: "Xin lỗi... Xin lỗi... Xin lỗi... Xin lỗi..."
Quý Đông Đình cũng ngồi xuống, anh nâng gương mặt cô lên: "Khương Kỷ Hứa, con của Quý Đông Đình này không phải nói một câu xin lỗi là được. Khương Kỷ Hứa, tôi nói cho em biết, em không đền nổi đâu!"
"Đúng vậy, em không đền nổi! Vậy anh muốn em phải chết, đúng không?" Khương Kỷ Hứa sắp bị Quý Đông Đình ép tới phát điên rồi.
Quý Đông Đình đứng thẳng dậy, anh từ trên cao nhìn cô bằng ánh mắt khinh ghét: "Nếu đã bỏ đứa bé rồi cũng tốt thôi. Ít ra thì mẹ của con tôi sau này không phải là một người phụ nữ vừa ích kỷ vừa nhu nhược."
Hai tai Khương Kỷ Hứa ù đi. Câu nói này mới khó nghe làm sao! Cô ngước nhìn anh: "Đúng vậy, anh vốn nên tìm một cô thiên kim tiểu thư.”
"Ha ha... Hình như là em rất xem thường mấy cô thiên kim tiểu thư đó nhỉ?"
"Em không có!”
"Em lúc nào cũng tự cho rằng mình thanh cao. Em coi thường những người có tiền, nhưng thiên kim tiểu thư thì đã sao? Tôi cho em hay, họ tốt hơn em gấp vạn lần. Họ kiêu hãnh, tự tin, luôn thẳng thắn và trung thành với người đàn ông của mình. Khương Kỷ Hứa, em có làm được như họ không?"
"Nếu đã vậy, tại sao ban đầu anh còn theo đuổi tôi? Tại sao anh lại đối xử với tôi tốt như vậy?"
Quý Đông Đình siết chặt cằm cô: "Tại sao tôi yêu em ư? Vì lúc đó tôi bị mù mắt, đã được chưa hả?"
"Ha ha ha..." Khương Kỷ Hứa cười lớn. "Chúc mừng anh cuối cùng đã tìm lại được ánh sáng!"
Quý Đông Đình nhìn cô gái nhếch nhác đang ngồi dưới đất: "Nói cho tôi biết, rốt cuộc Quý Đông Đình này có chỗ nào không xứng với em?"
Mặt Khương Kỷ Hứa tái mét, cô lắc đầu: "Trước nay đều là em không xứng với anh!"
"Vậy tại sao..." Giọng nói của Quý Đông Đình đầy thất bại: "Khương Kỷ Hứa, có lẽ là tôi đối với em quá tốt."
"Đúng vậy, anh quá tốt với em, thật sự quá tốt! Nhưng đây không phải thứ tình yêu mà em mong muốn. Tình yêu cuồng nhiệt của anh thật sự em nhận không nổi. Em cảm thấy mệt mỏi khi bất kỳ chuyện nhỏ nhặt gì anh cũng mở tiệc chúc mừng. Thế giới rực rỡ của anh không có chỗ dành cho em..."
Quý Đông Đình im lặng. Khương Kỷ Hứa tiếp tục bộc bạch những điều mà cô vốn nghĩ mình sẽ không bao giờ nói ra: "Anh quá hoàn hảo, chỉ cần vung tay một cái là có ngay một món quà trị giá mấy trăm nghìn tệ để tặng em, mà em thì không dám từ chối. Tuy em rất cảm kích, nhưng cũng vô cùng lo lắng. Em sợ tình yêu của mình chưa đủ nhiều, em phải cố gắng đối tốt với anh hơn nữa. Em chỉ mong có một cuộc sống thoải mái, không phải hao tâm tổn trí nghĩ ra đủ điều bất ngờ để đáp trả sự nhiệt tình của anh. Em chỉ cần một người đàn ông có thể ở bên cạnh em những lúc em buồn, anh ấy không cần phải nói những lời ngọt ngào, nhưng luôn thấu hiểu và thông cảm cho em.”
"Ha ha ha..." Quý Đông Đình bật cười. Anh giơ tay lau đi giọt nước đọng trên khóe mắt. "Thì ra là vậy! Thành thật xin lỗi, Khương Kỷ Hứa!"
Có một số chuyện không nói ra sẽ tốt hơn cho cả hai. Anh hãy cứ hận cô đi, sau đó hãy yêu một người con gái tốt hơn cô về mọi mặt. Nhưng tại sao Khương Kỷ Hứa lại thấy buồn thế này? Anh vẫn đang ở đây mà cô đã bắt đầu nhớ anh rồi.
"Những lời em vừa nói, tôi đã hiểu rồi." Quý Đông Đình thả người xuống sofa.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, hai người cãi nhau suốt mấy tiềng đồng hồ. Bên ngoài cửa sổ, gió rít lên từng hồi nhưng không tài nào cuốn đi được nỗi bi thương trong long họ.
Một lúc lâu sau, Quý Đông Đình nhìn người con gái vẫn đang ngồi dưới đất, chầm chậm lên tiếng: "Vậy sau này, em sẽ tìm... một người bạn trai như thế nào?"
Nước mắt Khương Kỷ Hứa lã chã rơi, cô thành thật nói: "Em không biết!"
"Đừng quay lại với Thẩm Hoành, Lục Tự còn tốt hơn anh ta!"
"Chuyện này không liên quan tới anh!" Chia tay rồi mà anh vẫn còn muốn cô phải làm theo ý mình ư? Hay là anh muốn khẳng định rằng, sau này anh sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của cô nữa?
"Đúng vậy!" Quý Đông Đình tự kiểm điểm bản thân: "Tha lỗi cho tôi, tôi đã quen áp đặt người khác, bao gồm cả bạn gái mình! Xin lỗi, Hứa Hứa!"
Lời xin lỗi chân thành của anh khiến cô càng cảm thấy đau lòng hơn: "Em cũng có rất nhiều chỗ không tốt, có những chuyện em không nên giấu anh!"
Quý Đông Đình không bật ra được hết những lời muốn nói. Khương Kỷ Hứa buồn bã cúi đầu, chờ đợi hai tiếng chia tay. Nhưng anh cứ mãi chần chừ, phải chăng anh cũng đang luyến tiếc giống như cô?
“Không sao cả!" Quý Đông Đình liếc nhìn đồng hồ, đã là ba giờ sáng. Anh nặng nề nhả từng chữ: "Hứa Hứa, có lẽ, chúng ta thật sự không hợp nhau! Hoặc có thể hai chúng ta cần một khoảng thời gian để bình tĩnh lại!"
Khương Kỷ Hứa khó khăn thốt ra một tiếng "ừm", sau đó ôm mặt khóc nức nở.
“Xin lỗi, tôi đã khiến em phải khóc rồi!"
"Không liên quan tới anh..." Khương Kỷ Hứa khóc đến lạc cả giọng, nhưng cô vẫn cố gắng dồn tất cả niềm kiêu hãnh của mình vào câu nói: "Kingsley, em chúc anh hạnh phúc!"
“Được, cảm ơn em!" Quý Đông Đình tiến lên ôm lấy Khương Kỷ Hứa rồi mau chóng buông cô ra: "Tôi cũng chúc em hạnh phúc!" Anh lấy tay lau đi giọt nước đọng trên đôi mắt sưng đỏ của cô: "Còn nữa, tôi rút lại câu nói vừa rồi. Em là một người con gái tốt!"
Khương Kỷ Hứa gượng cười, cô đã không còn sức lực để làm bất kỳ việc gì nữa.
"Tôi đi đây!" Trong lòng Quý Đông Đình dâng lên một đợt sóng lớn.
"Vậy em không tiễn anh nữa."
"Không cần tiễn!" Quý Đông Đình cúi xuống, định tạm biệt Khương Kỷ Hứa bằng một nụ hôn. Nhưng đến cuối cùng, anh chỉ quay người đi về phía cửa.
/56
|