Em Là Tất Cả Những Gì Anh Khao Khát

Chương 44: Từng qua biển lớn sợ chi nước

/56


Hoàng hôn dần tắt, chú chim mệt mỏi, cá nhỏ cũng lạnh rồi. Thế nhưng, vì không muốn chia ly, nên chú chim cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng của mình bay thẳng xuống biển, còn cá nhỏ dồn hết sức mạnh nhảy vọt lên mặt nước...

“Nếu anh là chim, anh có làm vậy không?”

“Ngốc ạ, anh cảm thấy câu chuyện Kỵ sĩ và nàng công chúa biển cả hợp với chúng ta hơn!”

Hai tháng nay, Khương Kỷ Hứa miệt mài tập leo núi ở cung thể thao. Ban đầu, cô vốn cho rằng leo núi chẳng phải việc gì khó khăn, chỉ cần kiên trì và có chút thể lực, cứ từng bước chậm rãi thì sẽ lên đến đỉnh thôi. Kết quả, lần đầu thử sức, cô chỉ leo được một phần ba rồi suýt bật khóc vì cảm giác chơi vơi không một điểm tựa. Thì ra, muốn lên được đỉnh cao thật chẳng dễ dàng gì, chỉ cần hụt một bước là bao công sức đều đổ xuống sông xuống biển.

Hôm nay, Khương Kỷ Hứa tự thử thách bản thân với độ cao mười hai mét, tiếc rằng cô lại bị sẩy chân ở phút cuối cùng. Anh chàng huấn luyện viên trẻ tuổi với khuôn mặt khôi ngô và thân hình cường tráng đỡ lấy cô: “Tiếc thật, chỉ còn một bước nữa thôi!”

Khương Kỷ Hứa vừa tháo đồ bảo hộ trên người vừa nói: “Có những lúc, chỉ một bước ấy thôi nhưng phải leo rất lâu.”

Huấn luyện viên nhìn cô, ánh mắt đầy mong đợi: “Khương tiểu thư, cô có hứng thú tham gia cuộc thi Thanh niên leo núi vào ngày mai không?”

“Rất xin lỗi! E là tôi không thể tham gia được!” Khương Kỷ Hứa vuốt lại mái tóc rối bù.

“Vậy buổi tối có thể cùng đi ăn cơm không?”

“Thầy Vương!” Khương Kỷ Hứa phì cười, sau đó nghiêm túc trả lời: “Tôi đã nói rồi, tôi không yêu người kém tuổi.”

Ôi chao! Vương Dực Uy chỉ hận không thể sửa ngay được tuổi của mình trên chứng minh thư. Vì khoảng cách ba tuổi ấy mà không cho anh ta cơ hội ư? Anh ta thích cô gái xinh đẹp này ngay từ lần gặp đầu tiên, nhưng đã theo đuổi hai tháng nay mà vẫn không có tiến triển gì.

Ra khỏi khu leo núi, Khương Kỷ Hứa đi vào sân trượt băng, cô ngồi trên khán đài lắng nghe những âm thanh sống động. Chẳng mấy khi cô có một buổi chiều thứ Bảy nhàn nhã như thế này. Khương Kỷ Hứa rất muốn trượt băng nhưng mãi vẫn không đăng ký học. Lý do đều là vì người đàn ông ấy. Cô bỗng nhớ tới dáng vẻ oai phong của anh khi chơi khúc côn cầu...

Khương Kỷ Hứa vừa đi tới bãi đậu xe lại nhận được điện thoại của Thẩm Hoành. Cô cười nói: “Thẩm Hoành, gần đây em rất bận!”

“Tiểu Hứa, không thể lần nào anh hẹn em cũng bận thế chứ!”

“Vậy thì có thể hiểu là em đang tìm lý do để từ chối anh.” Khương Kỷ Hứa hết sức thẳng thắn.

Đúng lúc này, một người khác cũng gọi tới, cô chuyện trò qua loa với Thẩm Hoành vài câu rồi cúp máy, ấn nút nhận cuộc gọi của An Mỹ. Nửa năm trước, cô ấy đã chuyển tới Mester làm việc, hiện đang là trợ lý của Khương Kỷ Hứa. Tháng Chín năm ngoái, Bắc Hải Thịnh Đình chính thức đổi tên thành Thịnh Đình. Bây giờ, cổ đông lớn nhất của Thịnh Đình không phải Ngụy Bắc Hải mà là Lục Tự. Kết quả cuộc điều tra lần trước đã khiến Ngụy Bắc Hải lĩnh án bảy năm tù giam. Hà Vân, với tư cách là người đại diện của ông ta, đã biến Bắc Hải thành một mớ bòng bong.

An Mỹ có vài thắc mắc liên quan đến báo cáo phát triển nghiệp vụ của Mester. Khương Kỷ Hứa ngồi vào xe, giải thích tường tận những vấn đề An Mỹ còn chưa hiểu.

An Mỹ có vẻ chán nản: “Tổng Giám đốc Tiểu Khương, có phải là em quá ngốc hay không?”

“Không đâu!” Khương Kỷ Hứa an ủi An Mỹ: “Mester không giống với Thịnh Đình, nên em không thể dùng cách của Thịnh Đình áp dụng cho nó được! Nếu Thịnh Đình tôn thờ chủ nghĩa xa hoa thì Mester lại theo đuổi phong cách thự thái.”

An Mỹ cười hì hì: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Khương đã chỉ bảo!”

Khương Kỷ Hứa cúp máy, sau đó bật đài FM lên nghe. Một điệu dân ca Pháp êm ái truyền đến khiến cô cảm thấy thật dễ chịu. Cô nhìn gương chiếu hậu, cẩn thận lùi xe, nhưng một chiếc Audi đột ngột lao tới khiến cô vội vàng đánh tay lái, không cẩn thận đâm thẳng vào đầu chiếc xe ở bên cạnh. Chủ nhân của chiếc Audi vội vàng xuống xe nhận lỗi, Khương Kỷ Hứa chụp lại ảnh người phụ nữ ấy rồi để bà ta đi.

Cô nhìn chiếc Volkswagen bị móp đầu, thật sự chỉ muốn chuồn thẳng. Nhưng cô gái lương thiện ấy đã cố gắng đợi đến nửa tiếng đồng hồ mà chủ nhân của chiếc xe vẫn không xuất hiện. Khương Kỷ Hứa bèn lấy giấy ghi tên và số điện thoại của mình, sau đó gài lên chiếc cần gạt nước. Vậy mà tới mấy ngày sau, cô cũng chẳng nhận được bất kỳ cuộc gọi bắt đền nào.

Sáng thứ Hai, Khương Kỷ Hứa tham dự cuộc họp giao ban. Dưới sự lãnh đạo của Chủ tịch mới, Mester đã có nhiều thay đổi: đội ngũ quản lý trẻ trung với độ tuổi trung bình không quá ba mươi, phương châm hướng đến là thời thượng và thoải mái.

Cuộc họp kết thúc, Khương Kỷ Hứa ở lại bàn bạc với Giám đốc bộ phận tiếp thị về hạng mục sắp tới. Sau khi xong việc, Giám đốc Cố thở dài tâm sự với cô: “Tổng Giám đốc Khương, cô biết không, tuần trước ông xã nhà tôi sang London công tác đã tham gia cá cược đua ngựa rồi bị thua mất một trăm hai mươi nghìn, nhà chúng tôi sắp chết đói đến nơi rồi!”

“Sao có thể như vậy?” Khương Kỷ Hứa hết sức ngạc nhiên: “Trông chồng chị đâu giống người thích cờ bạc.”

“Thì bị người ta lừa gạt mà.” Mắt Giám đốc Cố đỏ hoe. “Nếu không phải là vì con cái thì tôi đã ly hôn với ông ta.”

“Chị đừng quá kích động, tiền có thể kiếm lại được mà!” Khương Kỷ Hứa nhẹ nhàng an ủi.

Giám đốc Cố tiếp tục than vãn: “Ông ấy nói cứ nghĩ con ngựa Argentina ấy thắng chắc rồi nên mới đặt cược một đống tiền, ai dè lại bị một con ngựa lai vượt mặt.”

Khương Kỷ Hứa chỉ biết tỏ vẻ tiếc nuối. Giám đốc Cố vẫn chưa hết phẫn nộ: “Thật ra cũng chẳng thể trách ông ấy được, nếu tôi mà ở trường đua chắc cũng chẳng đạt cược cho cái con ngựa tên Xuxu đó, nghe cái tên đã thấy chẳng có vẻ gì là quán quân cả!”

“Xuxu?” Khương Kỷ Hứa kinh ngạc há hốc miệng.

Giám đốc Cố chợt nhận ra: “Hình như đồng âm với tên của Tổng Giám đốc Khương thì phải!”

Buổi trưa, Khương Kỷ Hứa lên mạng tìm kiếm hình ảnh của Xuxu. Chú ngựa non nghịch ngợm của ngày xưa giờ đã oai phong lắm rồi!

Dean đến trang trại Budde, gặp ngay Quý Đông Đình đang dắt Xuxu lững thững đi tới. Cậu ta hớn hở: “Quý tiên sinh, vừa từ thành phố S trở về là tôi tới đây tìm anh luôn. Anh xem, tôi tốt với anh biết nhường nào!”

“Cảm ơn cậu đã nhớ nhung!” Quý Đông Đình dắt Xuxu về chuồng rồi cùng Dean đi tới căn nhà màu trắng cách đó không xa. Anh xem qua tập tài liệu Dean vừa mang tới, gật đầu: “Dean, cậu làm khá lắm!”

Dean đột nhiên đưa cho anh một tờ giấy nhỏ xinh. Quý Đông Đình nhìn nét chữ quen thuộc trên đó, cũng không có phản ứng gì quá khích, chỉ khẽ nhíu mày hỏi: “Thế này là ý gì?”

Dean kể lể: “Tôi mượn bạn chiếc xe mới mua, nhưng vừa mới đi được một lúc đã bị đâm rồi. Người ta còn tốt bụng để lại mẩu giấy này.”

Quý Đông Đình đặt mẩu giấy xuống mặt bàn: “Bảo bạn cậu đi tìm người gây chuyện ấy, chứ nói với tôi để làm gì? Tôi đâu có làm ở sở cảnh sát!”

“Thôi được rồi, phí sửa chữa đắt lắm!” Dean rút điện thoại ra: “Tôi đành nói thẳng với bạn, bảo cậu ấy mau chóng liên lạc với người gây họa vậy. Quản gia Khương là người dễ thương lượng, có khi còn bắt chẹt được một khoản ấy chứ!”

“Ha ha...” Quý Đông Đình cười lớn: “Khương Kỷ Hứa giờ đã là người có tiền. Tổng Giám đốc Khương tài giỏi chẳng lẽ lại không thể đền được ư?”

“Cũng đúng! Mặc dù thu nhập hàng năm là năm trăm nghìn, nhưng tiền lương mỗi tháng cũng chỉ có hơn mười nghìn thôi.” Dean đặt điện thoại bên tai: “Bạn tôi cũng khá rộng rãi, có thể bảo quản gia Khương trả theo kỳ.”

Quý Đông Đình đứng dậy, tiện tay vơ mẩu giấy trên mặt bàn đút vào túi áo: “Phí sửa chữa cậu cứ tạm ứng trước đi, tôi sẽ tính vào tiền lương của cậu!”

Dean nở nụ cười rạng rỡ. Kỳ thực, anh ta vừa bấm số của cô bạn gái người Hà Lan. Cô gái nhỏ nhắn đáng yêu nhanh chóng bắt máy, Dean ngọt ngào thì thầm những lời có cánh vào điện thoại. Quý Đông Đình chau mày, đi thẳng ra ngoài. Trong lòng Dean hết sức sung sướng, bây giờ cục diện đã thay đổi, anh chàng “trai tân” này mới là người có đôi có cặp, còn cái vị đa tình ngoài kia thì đang cô đơn lẻ bóng.

Cuối tuần, Quý Đông Đình ngồi đọc sách trong thư phòng. Có lẽ thời gian gần đây anh thực sự quá nhàm chán, nên ngay cả một cuốn sách thiếu nhi nhạt nhẽo mà Khương Kỷ Hứa từng xem cũng có thể khiến anh mất cả một buổi chiều nghiền ngẫm.

Lúc bà Quý đến cũng gần tới giờ cơm tối, anh liền hỏi mẹ: “Tối nay mẹ ở lại đây ăn cơm chứ? Để con bảo quản gia chuẩn bị thêm một ít thức ăn!”

“Kingsley, trước nay con chưa bao giờ giữ mẹ ở lại ăn cơm cả!” Bà Quý có vẻ hoảng hốt.

“Vậy ư? Nhưng có vấn đề gì không ạ?”

“Đương nhiên là có! Từ sau khi chia tay Hứa Hứa, con không hẹn hò với bất kỳ cô gái nào, đến cả bạn trai cũng không có nữa!”

“Con hoàn toàn bình thường!”

“Mẹ biết!” Bà Quý nắm lấy tay con trai: “Nhưng làm gì có người mẹ nào không lo lắng cho con mình kia chứ? Mẹ chỉ sợ con buồn thôi!”

“Con không sao!”

“Vậy thì tốt!” Nét mặt bà Quý bỗng trở nên tươi tỉnh: “Nói cho con biết một chuyện nhé!”

“Gì ạ?” Quý Đông Đình hết sức thờ ơ.

“Tháng trước, lúc mẹ tới thành phố S chơi, Hứa Hứa đã làm hướng dẫn viên du lịch cho mẹ đấy!” Bà Quý nháy mắt với con trai.

“Ồ!” Quý Đông Đình chẳng mấy hào hứng. Có phải là cô làm hướng dẫn viên du lịch cho anh đâu!

“Mẹ cảm thấy Hứa Hứa thật sự rất tốt! Công việc bận rộn là thế mà trong bảy ngày mẹ ở thành phố S, gần như hôm nào con bé cũng dành thời gian cùng mẹ đi dạo phố rồi còn ăn cơm nữa. Đứng là làm khó cho con bé rồi!”

“Có mà mẹ mặt dày đi làm phiền người ta ấy!”

“Sao lại là mặt dày? Cho dù con đã chia tay với Hứa Hứa, nhưng không có nghĩa là mẹ không thể làm bạn với con bé!”

Quý Đông Đình chẳng buồn nói nữa.

Bà Quý nhìn thấy quyển sách trong tay con trai, kinh ngạc thốt lên: “Kingsley, từ lúc nhỏ con đã không đọc truyện cổ tích, sao bây giờ lại đọc vậy? Lẽ nào con đang trưởng thành ngược ư?”

Quý Đông Đình tiếp tục giở sách: “Con xem hộ con mình không được à?”

“Đương nhiên là được!” Bà Quý nhớ lại khi xưa: “Lúc mẹ mới mang thai đã bắt đầu chọn đủ các loại truyện cổ tích cho con rồi. Kết quả là Hoàng tử bé hay Vị hoàng đế và con chim họa mi con đều không xem. Sau này con cũng chỉ đọc Thủy hử, Tam quốc diễn nghĩa với Kim Bình Mai gì gì đó của ông nội.”

Quý Đông Đình hết chịu nổi: “Lúc nhỏ con không xem Kim Bình Mai đâu mẹ!”

“Vậy ư? Lẽ nào mẹ nhớ nhầm?” Bà Quý chống chế: “Nhưng dù sao thì cũng từng đọc, đúng không?”

Kể từ sau khi chia tay Khương Kỷ Hứa, hầu như tối nào Quý Đông Đình cũng ngủ rất sớm. Hôm nay, anh nằm trên giường trằn trọc mãi rồi bật dậy, đi sang căn phòng mà Khương Kỷ Hứa từng ở. Sau một hồi lục lọi, anh tìm được cuốn sổ ghi chép của cô. Trên trang cuối cùng viết một dòng chữ tiếng Anh: Don’t try so hard, the best things come when you least expect them to - Kingsley. Bên dưới đó còn viết thêm mấy chữ “Kingsley” và ba chữ “Quý Đông Đình” nữa. Trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác thân thuộc, anh cầm bút viết chữ “Khương Kỷ Hứa” ngay cạnh chữ “Quý Đông Đình”. Anh tưởng rằng mình đã đem đến cho cô những thứ tốt nhất, nhưng chưa từng nghĩ xem đó có phải là điều mà cô muốn hay không.

Khách sạn nghỉ dưỡng Nam Việt sắp chính thức đi vào hoạt động. Tuy còn chưa khai trương nhưng Nam Việt đã giành được nhiệm vụ cao cả là đón tiếp các vị khách quý tới dự triển lãm Khoa học quốc tế. Khương Kỷ Hứa đã rất nỗ lực cho hạng mục này, bên phía Lục Tự cũng có nhiều cố gắng, vậy mà đến cuối cùng vẫn bị Nam Việt dễ dàng qua mặt.

Buổi tối, Lục Tự hẹn Khương Kỷ Hứa đi ăn món lẩu cá ở một nhà hàng bình dân trong thành phố S. Khương Kỷ Hứa áy náy nhìn Lục Tự khi đến muộn tận hơn hai mươi phút: “Đường tắc quá!”

Lục Tự nhìn đồng hồ đeo tay: “Cũng may là phụ nữ có quyền đến muộn!”

Khương Kỷ Hứa mỉm cười: “Anh đói rồi phải không? Gọi món luôn nhé!”

Lục Tự gọi một con cá quả nặng một cân, những món khác đều do Khương Kỷ Hứa quyết định. Cô đã làm việc ở Thịnh Đình ba năm, nên biết rất rõ khẩu vị của Lục Tự.

“Bữa này tôi mời.” Khương Kỷ Hứa nói.

Lục Tự dựa ra sau ghế: “Được, bữa sau tôi lại mời cô!”

“Tổng Giám đốc Lục giờ đã là ông chủ lớn rồi, lần sau nhất định phải mời tôi một bữa thịnh soạn đấy!”

“Không thành vấn đề! Hay là tới Ngọc Phủ Lầu?”

Khương Kỷ Hứa lắc đầu. Cô không thiết tha gì với mấy nhà hàng mà chỉ ăn một bữa cũng tốn đến mấy chục nghìn. Cô bắt đầu chủ đề chính: “Tổng Giám đốc Lục tìm tôi có việc gì vậy?”

“Cô có nhận được lời mời không?” Lục Tự hỏi.

Có lẽ Lục Tự đang nói tới bữa tiệc khai trương khách sạn Nam Việt. Khương Kỷ Hứa thoáng ngẩn người. Đúng là Mester muốn để cô đi... Cô nhấp một ngụm trà: “Có. Nhưng tôi không định đi.”

Lục Tự tỏ vẻ tiếc nuối: “Tôi đang lẻ loi nên muốn cô cùng đi với tôi.”

“Thật ra tôi vẫn luôn muốn tới thăm khách sạn nghỉ dưỡng Nam Việt.”

“Lúc trước, vì Thịnh Đình mà tôi đã bán đi toàn bộ cổ phần ở Nam Việt. Có thể nói, Nam Việt luôn là niềm tiếc nuối trong tôi, thế nên, cho dù có là Hồng Môn Yến thì tôi cũng phải tham gia.”

Khương Kỷ Hứa do dự một lúc rồi mới lên tiếng: “Được, tôi sẽ cùng đi với Tổng Giám đốc Lục! Nhưng trên danh nghĩa, chúng ta là đối thủ cạnh tranh, tôi e rằng sếp của tôi sẽ nổi giận.”

“Tôi là sếp cũ của cô.”

“Đương nhiên là sếp hiện tại quan trọng hơn rồi!”

/56

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status