Em Là Tất Cả Những Gì Anh Khao Khát

Chương 2.4

/56


Buổi lễ năm nay diễn ra vào tối thứ Tư. Theo thông lệ, khách sạn sẽ mời tất cả khách VIP thẻ kim cương, sau đó thông báo cho các vị khách khác. Vì buổi lễ kỷ niệm thường niên này mà việc phục vụ có thể sẽ không được chu đáo, nhưng khách hàng đều rất thông cảm, hơn nữa, khách sạn cũng đã tặng cho họ mấy phiếu ăn sáng.

Vấn đề đau đầu nhất hiện tại là phần văn nghệ. Bộ phận khách hàng phải có ít nhất một tiết mục. Tổ của Hà Vân đã thể hiện ra mặt là không muốn hợp tác với Khương Kỷ Hứa, mà thời gian hai ngày quá gấp gáp, còn rất nhiều thứ không kịp chuẩn bị.

An Mỹ bỗng nhiên cười híp mắt đi đến bên Khương Kỷ Hứa: Giám đốc Tiểu Khương, hay là chị đàn một bản đi! Lần trước em tới nhà chị ngủ thấy có đàn violon, chắc chắn là chị biết chơi!”

Mọi người trong phòng làm việc nhất loạt đồng thuận.

Khương Kỷ Hứa về nhà chuẩn bị đạo cụ biểu diễn. Cô lôi chiếc vali du lịch cũ kỹ ở dưới gầm giường ra. Trong đó có một chiếc váy cao cổ màu be không tay, thân váy gồm nhiều lớp vải sợi châu Âu xếp tầng. Đây là chiếc váy mà cô thích nhất, mua đã lâu nhưng chưa mặc lần nào, khi ấy, cô đã dự định sẽ diện nó vào ngày lễ đính hôn. Lúc rời khỏi nhà, Khương Kỷ Hứa mang theo cả cây đàn violon của mình.

Giấy mời của Quý Đông Đình do Khương Kỷ Hứa đích thân mang tới. Đối với nhân viên khách sạn mà nói, buổi lễ kỷ niệm này đầy hân hoan và ngập tràn mong đợi, nhưng người như Quý Đông Đình chắc sẽ cảm thấy nó rất nhạt nhẽo. Vậy mà khi cô mang giấy mời đến, anh lại xem một cách hết sức nghiêm túc, còn quay sang hỏi cô: “Cụ thể thì trong buổi lễ kỷ niệm này sẽ có những hoạt động gì?”

Chương trình là do bộ phận quản lý tổ chức, Khương Kỷ Hứa cũng không rõ lắm, nên chỉ nói những gì mình biết: “Sẽ có các hoạt động văn nghệ, bốc thăm may mắn, trao giải…”

“Văn nghệ?”

“Đúng vậy! Tất cả các bộ phận đều phải tham gia.”

“Cô cũng tham gia?”

Khương Kỷ Hứa gật đầu: “Vâng!”

Quý Đông Đình có chút khó xử: “Hôm đó tôi hơi bận.”

Khương Kỷ Hứa cười rất thoải mái: “Không sao ạ!”

Quý Đông Đình bỗng nhiên đổi giọng: “Nhưng mà buổi tối chắc là sẽ rảnh.”

Buổi lễ thường niên của Bắc Hải Thịnh Đình sẽ chính thức bắt đầu vào sáu giờ tối thứ Tư. Mặc đù Quý Đông Đình nói ngày hôm đó hơi bận, nhưng cả buổi chiều anh ta không hề rời khỏi khách sạn, chỉ ngồi trong phòng ký duyệt tài liệu mà Dean mang tới.

Năm giờ chiều, Khương Kỷ Hứa đến xin Quý Đông Đình cho nghỉ phép. Quý Đông Đình không có ý kiến gì, chỉ có điều trước khi cô rời đi, anh vô cùng thân thiện nhắc nhở: “Quản gia Khương, cô định mặc thế này tới tham dự buổi lễ sao?”

Khương Kỷ Hứa cúi đầu nhìn bộ trang phục trên người mình, lắc đầu: “Không phải đâu.”

Quý Đông Đình khẽ cười, đột nhiên hiểu ra lý do Khương Kỷ Hứa xin nghỉ sớm. Phụ nữ một năm cũng chỉ có mấy dịp để chưng diện những bộ quần áo đẹp nhất của mình thôi mà.

Khương Kỷ Hứa trở về phòng làm việc thì thấy Tiểu Khả đang vẽ lông mày cho An Mỹ, nhưng vẽ mãi vẫn không ưng. Khi Khương Kỷ Hứa qua giúp, An Mỹ nũng nịu bĩu môi với cô, còn Tiểu Khả thì thầm: “Giám đốc Tiểu Khương, chị nói xem, Quý tiên sinh liệu có đến dự không?”

“Việc anh ta có đến hay không liên quan gì tới cô hả? An Mỹ phản bác Tiểu Khả, giọng nói có chút khó chịu.

Tiểu Khả vẫn cười hì hì như mọi khi, hai tay đặt lên vai An Mỹ, hỏi nhỏ: “Vậy buổi tối hôm cô ở trong phòng Tổng thống thật sự không xảy ra chuyện gì sao?”

An Mỹ nổi trận lôi đình, hét lớn: “Uông Khả Khả, tôi thật sự muốn xé nát cái miệng của cô!”

Tiểu Khả, tên đầy đủ là Uông Khả Khả, mới vào khách sạn này được một năm. Đó là cô gái xinh đẹp và hoạt bát nhất phòng. Trong Bắc Hải Thịnh Đình, cô ta kết giao với bạn khác giới nhiều hơn là cùng giới. Ngoài mặt, Tiểu Khả luôn tỏ ra rất tốt với các nhân viên khác, nhưng An Mỹ đã nhiều lần nhắc nhở Khương Kỷ Hứa rằng, cô ta là người miệng nói một đằng, bụng nghĩ một nẻo”.

Khương Kỷ Hứa đến phòng thay đồ dành cho nữ nhân viên của khách sạn. Thay váy xong, cô lấy chiếc gương nhỏ ra ngắm nghía, rồi lại mặc áo khoác vào. Cô vừa bước ra đã gặp Hà Vân đang đứng trước gương trang điểm. Hà Vân quay đầu nhìn cô, nở nụ cười cực kỳ khiêu khích: “Kỷ Hứa, em thử đoán xem, giải Tập thể xuất sắc nhất lần này sẽ thuộc về tổ nào?”

Tổ của Hà Vân liên tục giành giải Tập thể xuất sắc nhất trong mấy năm liền. Bây giờ, Hà Vân lại vô cùng tự tin hỏi cô như thế này, nhất định là trong lòng đã dự liệu được rồi.

Khương Kỷ Hứa vốn nghĩ năm nay có thể tranh được giải này, vậy mà... Cô cảm thấy hơi thất vọng, quay sang soi gương rồi thả mái tóc đang được búi gọn gàng ra, mỉm cười nói: “Đây là quyết định của Tống Giám đốc Lục, làm sao em biết được.”

Hà Vân cũng cười. Chị ta liếc nhìn chiếc váy trên người Khương Kỷ Hứa, khen ngợi: “Rất đẹp!”

Khương Kỷ Hứa cũng khen lại chiếc váy màu hoa đào của chị ta: “Cảm ơn! Váy của chị cũng rất đẹp, mặc lên người trông rất trẻ!” Nói xong, cô lướt qua Hà Vân, đi ra ngoài. Cô đã làm việc dưới quyền chị ta suốt ba năm liền, bị chị ta nẫng tay trên không ít giải thưởng. Nếu một người cứ mãi sống trong trạng thái nhún nhường thì tự nhiên sẽ hình thành thói quen, dần dần trở nên nhu nhược.

Buổi lễ kỷ niệm chính thức bắt đầu. Chỗ ngồi của bộ phận khách hàng thật sự không tồi, trước mặt là ghế của khách quý, sau lưng là bộ phận nhà bếp. Bữa tiệc hôm nay thuê toàn bộ đầu bếp bên ngoài. Bác Hoàng vừa đến đã bắt đầu cằn nhằn: “Tôi không thích ăn đồ do người khác nấu.”

Các học trò của bác không chịu nổi nữa, đồng thanh bảo bác đừng tham gia. Bác Hoàng rất tự cao tự đại chống chế: “Thế thì không ổn, dù sao tôi cũng phải bốc trúng giải đặc biệt rồi mới về được.”

Mọi người xung quanh nghe thấy liền bật cười. Khương Kỷ Hứa đang mải cười thì bị bác Hoàng gọi lại: “Người đẹp, qua đây nói chuyện một lát đi!”

Khương Kỷ Hứa bước tới, bác Hoàng nhỏ giọng hỏi cô: “Giải thưởng Tập thể xuất sắc nhất năm nay chắc là thuộc về cháu chứ?”

Khương Kỷ Hứa đáp: “Vẫn chưa rõ ạ.”

Bác Hoàng luôn ủng hộ cô, lập tức nhíu mày: “Nếu năm nay mà vẫn không trao cho cháu thì cậu Lục đó thật không biết điều!”

Khương Kỷ Hứa sợ bị tụt cảm xúc nên định chào bác Hoàng rồi đi chỗ khác, bỗng thấy Lục Tự dẫn đầu đoàn cán bộ cấp cao tiến vào. Ngoài hai vị Phó Giám đốc của Công thương nghiệp Bắc Hải ra, còn có Quý Đông Đình với bộ vest màu đen tuyền.

Dean đi ngay sau sếp. Quý Đông Đình chỉ nhìn thẳng, còn Dean nhanh chóng liếc thấy quản gia Khương xinh đẹp, từ đằng xa đã tươi cười nhìn cô. Dean quay sang nói nhỏ với Quý Đông Đình: “Quý tiên sinh, quản gia Khương hôm nay đẹp quá!”

Quý Đông Đình chẳng quan tâm.

Dean tốt bụng nhắc nhở: “Ở sau lưng anh đó!”

Quý Đông Đình làm như không nghe thấy khiến Dean chán nản không nói nữa. Nhưng chỉ hai giây sau, Quý Đông Đình bỗng ngoái đầu nhìn lại rồi khẽ chau mày.

Dean có chút bất lực: “Chính là cô gái mặc chiếc váy màu be ấy!”

Quý Đông Đình quay đầu nhìn thêm lần nữa, quả nhiên là cô quản gia nhỏ của mình. Cô mặc một chiếc váy liền màu be, mái tóc xõa tự nhiên trên vai, một phần được vén vào sau tai, gương mặt rạng ngời.

Quý Đông Đình vô cảm thu lại ánh mắt. Anh ngồi xuống dãy ghế dành riêng cho khách VIP, tiện tay cầm tờ danh sách chương trình ở trên mặt bàn lên xem và phát hiện ra tên của cô gái đó ở vị trí chính giữa: Biểu diễn violon bản Ngư châu xướng vãn(*) - Khương Kỷ Hứa.

(*) Khúc ca muộn của thuyền chài.

Quý Đông Đình đã từng nghe buổi hòa tấu của các nghệ sỹ violon Trung Quốc, trong đó, tiết mục mà anh thích nhất chính là khúc nhạc cổ điển Ngư châu xướng vãn này. Anh đặt tờ giấy trong tay xuống, khóe môi khẽ cong lên, anh cảm thấy rất thỏa mãn khi Khương Kỷ Hứa lấy lòng anh bằng cách này.

Phần mở đầu của các buổi lễ đa phần đều như nhau. Người dẫn chương trình lần này là một đôi nam nữ rất có tài ăn nói của bộ phận tiêu thụ, chỉ chưa đầy một phút mà họ đã khuấy động được bầu không khí trong hội trường. Sau khi cảm ơn Lục Tự và các lãnh đạo của Công thương nghiệp Bắc Hải, cô gái bỗng nhiên chuyển chủ đề: “Buổi lễ năm nay thật khác biệt!”

“Có gì khác biệt vậy?”

“Năm nay có rất nhiều trai đẹp gái xinh.”

“Cô nói tôi sao?”

“Anh cùng lắm chỉ được liệt vào hàng ghế dự bị thôi. Nhắc đến các anh chàng đẹp trai, trước tiên phải kể tới Tổng Giám đốc Lục của chúng ta, còn có...” Cô gái ngừng trong giây lát, rồi nở nụ cười vô cùng rạng rỡ: “Hôm nay, chúng ta vô cùng vinh hạnh với sự hiện diện của Quý tiên sinh. Mời mọi người cho một tràng pháo tay!”

Tiếng hoan hô vang như sấm dậy. Hội trường hơi rối loạn, mọi người thi nhau nhìn về phía người đàn ông với phong thái tao nhã đang ngồi ngay ngắn ở hàng đầu tiên, còn người đàn ông được gọi tên ấy chỉ kiêu ngạo ngước lên sân khấu. Quý Đông Đình thầm nghĩ, chắc đầu anh bị kẹt vào cửa rồi nên mới đồng ý tham gia cái buổi lễ này.

Anh chàng MC tiếp tục chuyển đề tài: “Mọi người có biết tại sao buổi lễ kỷ niệm lần này lại được tổ chức sớm hơn thường lệ không? Bởi vì, theo như lời Tổng Giám đốc Lục của chúng ta, năm nay doanh thu của khách sạn rất cao, tiền thu về nhiều đến nỗi sếp không nhét hết được vào túi, thế nên, chúng ta sẽ được phát thưởng sớm hơn mọi năm. Phần thưởng gồm những gì nhỉ? Được rồi, để thỏa lòng mong mỏi của mọi người, Nhã Ngôn sẽ tiết lộ ngay thôi.”

Cô nàng MC tên Nhã Ngôn: “Năm ngoái, khách sạn đã tặng thưởng Iphone 4S, mà giữa thời buổi công nghệ này, điện thoại được nâng cấp từng ngày, vì vậy, quà của chúng ta đương nhiên cũng phải nâng cấp theo. Mọi người thử đoán xem, hôm nay chúng ta sẽ nhận được gì nào?”

Phía dưới có người hét: “Iphone 5S! Iphone 5S!”

MC nam: “Đúng vậy, một trăm chiếc điện thoại Iphone 5S! Chỉ như vậy là đủ ư? Sao có thể thiếu được những vật dụng thiết yếu như nồi áp suất, lò vi sóng... cơ chứ?”

MC nữ: “Và giải thưởng đặc biệt của năm chính là một chiếc xe việt dã hiệu Geely. Xe đang đậu ở cửa khách sạn, ai không tin có thể xuống dưới kiểm chứng nhé!”

Khương Kỷ Hứa ngả lưng vào ghế, vuốt ve con số trong tay mình. Lần này nhất định không phải là nồi áp suất. Cái năm ngoái cô trúng thường vẫn còn chưa bóc tem kìa.

Trước khi bốc thăm, Lục Tự đích thân lên sân khấu trao các giải thưởng khác.

Đầu tiên là giải Cống hiến được trao cho Giám đốc Trần của bộ phận tiêu thụ. Giám đốc Trần đã uống không ít rượu, vác gương mặt đỏ bừng lên sân khấu. Lúc đi về chỗ, ông ta còn ra bắt tay với các vị lãnh đạo.

Học tập, Giám đốc Trần, các nhân viên nhận giải Sáng tạo, hay giải Nụ cười đẹp nhất... cũng xuống dưới bắt tay lãnh đạo, mà các vị lãnh đạo ở đây bao gồm cả Quý Đông Đình.

Quý Đông Đình cố nén sự bực bội, gật đầu với từng nhân viên đến bắt tay mình.

MC nam: “Giải thưởng tiếp theo dành cho Tập thể xuất sắc nhất, liệu sẽ thuộc về ai đây?”

Khương Kỷ Hứa nín thở, An Mỹ ở bên cạnh lại đầy tự tin! “Giám đốc Khương, giải này năm nay chắc chắn thuộc về chúng ta!”

Khương Kỷ Hứa mím môi nhìn về phía trước, cô đã chẳng còn hy vọng gì rồi.

Người dẫn chương trình vòng vo một lúc rồi mới hưng phấn xướng tên người nhận giải: “Giải Tập thể xuất sắc nhất năm nay vẫn thuộc về Giám đốc Hà Vân của bộ phận khách hàng. Chúng ta cùng nhiệt liệt hoan nghênh Giám đốc Hà lên sân khấu nhận giải!”

Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Khương Kỷ Hứa, nhưng cô vẫn thấy hơi buồn. Cả đội ngũ do cô dẫn dắt gồm: An Mỹ, Tiểu Khả, Đỗ Tuấn Sinh... tức giận đến mức bùng nổ, An Mỹ nhảy dựng lên: “Trò gì đây? Dựa vào đâu chứ?”

Khương Kỷ Hứa kéo tay An Mỹ, ra hiệu phải nín nhịn.

Hà Vân thướt tha đi lên sân khấu trong bộ váy màu hoa đào gợi cảm. Giọng chị ta tràn đầy tự tin: “Tôi tin rằng giải thưởng này năm sau vẫn sẽ thuộc về mình!”

Trước khi đi xuống, Hà Vân còn chủ động bắt tay và ôm Lục Tự, một cái ôm vô cùng thắm thiết. Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay cùng những lời xì xào bàn tán.

An Mỹ cười khẩy: “Người trong khách sạn đều nói Hà Vân đang tìm cách leo lên giường của Lục Tự. Hừ, cũng không nhìn lại mình xem, ngoài mấy lão già ở Công thương nghiệp Bắc Hải hứng thú với bộ ngực cơ D của chị ta ra thì làm gì còn ai mê nổi chứ!”

Đúng là càng nói càng quá đáng! Khương Kỷ Hứa liếc mắt ra hiệu nhưng An Mỹ vẫn không giữ nổi bình tĩnh, vì vậy, cô đành phải nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Năm sau chúng ta vẫn còn cơ hội mà.”

An Mỹ tức đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Nếu đánh giá theo thực lực và sự cố gắng thì chúng ta đã đoạt giải từ lâu rồi.”

Khương Kỷ Hứa lặng im không nói, cô là người áy náy nhất khi để vuột mất giải thưởng này.

Tiếp theo là giải Nhân viên xuất sắc nhất. Vì không giành được giải thưởng mong chờ nhất nên tâm trạng Khương Kỷ Hứa không mấy vui vẻ khi được xướng tên.

Bên phía bác Hoàng vỗ tay nồng nhiệt, thậm chí còn hô hào: “Giám đốc Tiểu Khương, cô là tuyệt nhất, đẹp nhất đêm nay!”

Khương Kỷ Hứa đỏ mặt đứng dậy, đưa chiếc áo khoác trong tay cho An Mỹ, rồi lên sân khấu nhận cúp và bằng khen từ tay Lục Tự. Ánh đèn sân khấu rạng rỡ cũng không thể sánh bằng ánh mắt sáng ngời của Lục Tự. Dường như anh ta biết cô đang nghĩ gì, Khương Kỷ Hứa vội vàng né tránh ánh mắt đó.

Đúng vào lúc này, Lục Tự chủ động đưa tay ra, là tư thế của một cái ôm. Khương Kỷ Hứa cũng đành ôm Lục Tự một cái. Bên dưới lập tức vang lên tiếng vỗ tay rào rào, có người còn không quên bình luận: “Giám đốc Khương và Tổng Giám đốc Lục cũng đẹp đôi đấy chứ!”

Câu nói này lọt vào tai Quý Đông Đình không thiếu chữ nào. Anh khẽ chỉnh lại chiếc cà vạt màu xám trên cổ mình, ngẩng đầu nhìn lên sân khấu: Đẹp đôi ở chỗ nào?

Cô gái vừa nhận giải bắt đầu phát biểu cảm tưởng: “Tôi vừa tốt nghiệp đã gia nhập Bắc Hải Thịnh Đình, với tôi, mỗi buổi lễ kỷ niệm đều là một trải nghiệm khác biệt. Hy vọng năm sau, tôi có thể đại diện cho tổ của mình lên sân khấu nhận giải.” Vài ba câu ngắn gọn như đang chính thức đáp trả sự khiêu khích của vị Giám đốc Hà kia.

Quý Đông Đình khẽ lắc đầu, biểu cảm như muốn nói: “Còn quá trẻ, quá ngây thơ!” Nhưng anh vẫn giơ tay lên, vỗ đồm độp từng tiếng một. Con người này, ngay đến cách vỗ tay cùng đầy ngạo mạn.

Khương Kỷ Hứa cầm cúp đi xuống, khom lưng bắt tay từng vị lãnh đạo.

“Chúc mừng!” Giọng nói trầm lắng của Quý Đông Đình vang lên.

Khương Kỷ Hứa vội vàng đưa tay ra: “Cảm ơn anh, Quý tiên sinh!”

Quý Đông Đình nhìn cô bằng đôi mắt kiêu ngạo, sắc bén, nhưng dường như ẩn sâu dưới sự lạnh lùng đó vẫn còn những biểu cảm khác nữa mà cô không đọc được. Khương Kỷ Hứa thoáng sững sờ, bàn tay đột nhiên bị siết một cái, nhưng khi cô vừa ngước nhìn, Quý Đông Đình đã buông tay ra.

Dưới ánh đèn lung linh, gương mặt Quý Đông Đình khi mờ khi tỏ, khiến cho Khương Kỷ Hứa cảm thấy đầu óc rối loạn. Mãi đến lúc trở về chỗ ngồi, cô mới định thần lại, vội vàng xoa xoa lòng bàn tay.

Thấy Khương Kỷ Hứa chẳng vui vẻ gì, đám bác Hoàng tới an ủi cô vài câu. An Mỹ cũng nói: “Không sao đâu, năm sau tổ chúng ta nhất định sẽ giành giải xuất sắc!”

Khương Kỷ Hứa gật đầu, cô ngước mắt lên thì thấy Hà Vân đang nhìn mình với vẻ giễu cợt.

Không tin là năm sau cô có thể giành được giải Tập thể xuất sắc nhất ư? Vậy cứ chờ đó mà xem! Trên đời này không có ai luôn luôn thất bại, mà cũng chẳng có kẻ nào mãi mãi là người chiến thắng. Cô không cần phải vượt qua người khác mà chỉ muốn chiến thắng chính bản thân mình. Hà Vân coi cô là kẻ thù giả tưởng, còn cô chỉ xem chị ta như một chướng ngại vật. Có vấp ngã cũng chẳng sao cả, đứng dậy đi tiếp là được rồi.

/56

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status