Một ngày mới bắt đầu với chuyên đi về Đồng Nai, hắn lái xe đến địa điểm hẹn để đón nó, Hân và cả Phi Nhân. Đi bằng xe xịn mới chịu làm nó và Hân cũng lóe mắt. Hân ngồi cùng Phi Nhân, nó ngồi trên chỗ hắn, lý do Hân không chịu ngồi trên sợ bị ói chứ nó cũng không muốn…
-Mở nhạc nghe đi anh Băng. Hân gọi
-Ok…
-Tắt đi nhức đầu chết đi được. Nó nhằng hắn
-Mày không nghe bịt tai lại tao nghe ha anh Băng ha
-Em có lý, sao cứ bắt người khác theo ý mình. Hắn cùng phe với Hân
Phi Nhân không nói gì im lặng quan sát hắn. Nhóm của Cao Kỳ và Vân Kỳ đi về Bạt Liêu, lần này Cao Kỳ gặp phải đối thủ nặng ký là Bảo Nam, cả hai như chó với mèo nhìn thấy chị mình như thế Vân Kỳ chỉ cười, Thiên Ân như hiểu ý…lâu lâu lại tọt thêm vài câu vào gán ghép họ
-Lái xe thì lái xe đi anh nhìn gì chứ? Cao Kỳ nói
-Hehe em gái dễ thương, anh thích em rồi đó nha! Bảo Nam nói
-Nham nhỡ. Cao Kỳ bĩu môi
-Chị, em thấy anh ta cũng được đó, đẹp trai…hihi. Vân Kỳ lên tiếng
-Uhm Ân thấy Vân Kỳ nói đúng đó….
-Hai người hùa theo hắn ăn hiếp tôi phải không? Cao Kỳ hét lên
-Thôi thôi…cho anh xin dùm hai đứa nó…lỗi của chúng không lớn chỉ là…nói quá đúng sự thật hehe
-Anh…Cao Kỳ tức tái tím mặt môi, im lặng tức không nói nên lời, Bảo Nam quay xuống Vân Kỳ và Thiên Ân nháy mắt cười…..
Chiếc xe của hắn lăn bánh cùng lúc đó cũng có một chiếc xe khác đi theo- chiếc xe nặng nề sát khí
-Chị 2 mình sẽ cho con nhỏ đó một bài học thật đau cho nó chừa cái tội cướp anh Băng của chị. Một đứa trong nhóm nói
-Haha phải vậy chứ…dám cướp của chị 2 đâu có sống yên thân haha. Phương Thủy cười to, cả đám cũng hùa theo
Tới nơi, hắn đưa bọn họ vào một ngôi nhà gần đó
-Mình sẽ tạm ở nơi này. Đây là nhà của anh
-Hả? Sao ở đây anh cũng có nhà sao? Hân ngạc nhiên
-Ờ…chỉ là lúc buồn anh mới về đây tìm kiếm sự yên tỉnh thôi hihi. Thôi mọi người vào nhà đi
Căn nhà khá rộng, hai lầu nó và Hân ở lầu hai còn hắn và Phi Nhân ở lầu một. Căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ dù không có người ở nhưng tuần nào hắn cũng cho người đến dọn.
Về phòng cất đồ đạc, nó cũng không quên mang theo con búp bê hồng...lấy búp bê ra ngắm rồi nó để trên một cái bàn gần đó
-Mọi người đói chưa tôi nấu một ít đồ rồi cùng ăn. Hắn hỏi
-Sao? Anh biết nấu ăn nữa ah? Nó tò mò, hắn nhìn nó cười không nói gì thêm
Sao một hồi lây huây trong bếp hắn cũng mang ra một bản thức ăn trông bắt mắt
-Woa…anh Băng tài ghê, để em thử xem. Hân nói
-Thử đi coi chừng ngộ độc đó. Nó tiếp tục
-Sợ thì đừng ăn…xem nhóc có chịu được không hehe. Hắn ngồi xuống gắp thức ăn ăn một cách ngon lành, đang đói mà nó cố làm ra vẻ
-Ừ không ăn đấy…anh phải mời tôi mới ăn
-Thôi mày ăn đi nhiều chuyện quá…ngon lắm nè…ăn đi. Hân gấp cho nó
-Bảo Anh ăn đi sáng giờ đi có ăn tí nào đâu. Phi Nhân lên tiếng
Hắn nhìn Phi Nhân một chút không vui hiện trên khuôn mặt hắn…”Lý do gì?” hắn đành nhượng bộ
-Mời nhóc ăn mấy món anh làm, dù không ngon nhưng cũng là công sức anh bỏ ra rừ chiều giờ, chẳng lẻ nhóc không ăn một ít hay sao?
Nghe hắn nói nó há hốc mồm, Hân cũng dừng đũa, Phi Nhân càng ngạc nhiên hơn suy nghĩ “Lý do gì mà anh Băng lại thế?”
-Nè nhóc ăn cái này đi…hắn gấp cho nó
-Tôi nể tình anh ….nên tôi mới ăn đó nha. Nó nói mà tay cứ gắp thức ăn lia lịa, từ sáng giờ có ăn tí nào đâu. Hắn nhìn nó chỉ cười, Hân thì lắc đầu với con bạn
Ăn xong nhiệm vụ của nó với Hân là dọn dẹp, mặc dù cũng có phụ mẹ khi còn ở nhà nhưng cái tính hậu đậu của nó vẫn chưa sữa được, rửa 5 cái bễ hết 3 cái….
-Nè nhóc định đập hết chén nhà anh sao nhóc? Hắn dựa vào cạnh cửa bếp
-Vậy anh giỏi thì làm tôi xem…
-Không! Nhóc phải làm, anh đã nấu thì nhóc phải rửa chén…bể cái nào anh bắt nhóc bồi thường cái đó. Hắn cười nữa miệng
-Đền thì đền sợ ai…
Hân khiều tay nó
-Mày quên là mày đã nói với ba mày không cần chu cấp nữa tự mày có thể xoay sở được hay sao? Tao với mày có đứa nào đi làm đâu sắp cạn túi rồi nè…
-Tao…bây giờ sao?
-Nè nhóc đã nói thì phải nhớ đấy! Một, hai, ba, bốn….mười hai cái bao gồm cả chén, tô, lẫn dĩa…cộng với tiền ăn, tiền ở đây một tháng nữa…Hắn tính nhẫm: “ 20.000 trả liền đi nhóc” hắn giơ tay ra trước mặt nó
-Giời…tưởng gì 20.000 đây cho anh luôn khỏi thói. Nó đưa ngay 100.000đ polyme cho hắn, hắn miễm cười nói thêm một từ vừa nhỏ vừa nhẹ đủ cả 3 người còn lại nghe thấy phải há hốc mồm, tai nổ bùm bùm…
-“Đô”
-Sao? 20.000 đô? Nó và Hân cùng hét
-Phải mức giá này đã quá rẻ rồi đó nhóc. Hắn nở một nụ cười, Phi Nhân đằng sau đang quan sát
-Anh bị ấm đầu chắc, một tháng mà 20.000 đô…Tôi…tôi cũng không có tiền mà trả anh bây giờ, về thành phố tôi sẽ trả sau…
-Phải đấy anh Băng cho tụi em thiếu đi. Hân năn nỉ
-Ok với một điều kiện nhóc phải ký tên vào giấy ghi nợ này. Hắn đưa ra tờ giấy trước mặt nó
-Anh…anh đã chuẩn bị từ trước…anh…anh….Nó tức đầu muốn bốc khói
-Hehe…vậy nhóc có chịu ký tên vào đây hay không? Còn bài thu hoạch nữa không ký vào đây thì không thể hoàn thành đâu…
-Em sẽ trả giúp Bảo Anh. Phi Nhân đi lại
-Tôi không cần tiền của cậu. Hắn đạp lạnh lùng
-Được tôi ký…rẹt…rẹt…nó trả lại hắn.
Nó ký tên mà không xem lại trong đó ghi những gì, hắn cầm lấy bỏ về phòng, Phi Nhân nhìn nó
-Tại sao cậu không cho tớ giúp, cậu có xem tớ là bạn không?
-Tại mình không muốn cậy nhờ ai vả lại cậu là bạn mình nên mình không muốn phiền đến cậu, mình không muốn dựa dẫm vào ai cả…nó nói không dám nhìn Phi Nhân. Phi Nhân không nói gì bỏ về phòng
-Mày sao không chịu để Phi Nhân giúp, anh Băng đúng là con người tính toán mà…
-Thôi dọn nhanh đi rồi ngủ tao mệt rồi
Về phòng hắn xem lại giấy nợ mà nó đã ký, miễm cười khi nhớ lại khuôn mặt nó lúc nãy…hắn không hề biết hành động của hắn làm cho Phi Nhân càng thêm tức tối
-Anh Băng, tại sao anh lại làm như vậy? Phi Nhân mở cửa phòng hắn
-Không liên quan tới cậu, lo mà làm tốt bài thu hoạch đi, tôi muốn ngủ. Hắn lạnh tanh, Phi Nhân đóng của phòng bỏ về phòng mình
-Anh ta làm vậy nhằm mục đích gì? Từ trước đến giờ anh ta có như vậy đâu mà đây lại là một đứa con gái? Chẳng lẽ anh ta yêu Bảo Anh sao? Không..không…hai người họ cứ cãi nhau suốt…nhưng mà hành động của anh ta…????
Hân sang phòng của nó nói chuyện huyên thuyên rồi nhớ tới bọn Cao Kỳ nên điện thoại cho họ
-Ê bên mày như thế nào rồi? Hân hỏi
-Hihi cũng vui lắm chị Cao Kỳ còn gặp được người trong mộng nữa chứ. Vân Kỳ nói xong bị Cao Kỳ cốc cho một phát trên trán, giật lấy điện thoại
-Thiệt hả? Hân hỏi
-Thiệt cái đầu mày, tao gặp sao chổi thì có
-Sao?
-Thì…bala…bala…
-Hihi vậy là đúng như Vân Kỳ nói rồi, người tính trong mộng của mày xuất hiện rồi đó
-Thôi bớt giỡn, bọn mày sao rồi
-Ừ cũng tốt, có điều…Nó chộp ngay điện thoại từ Hân
-Có điều gì?
-Hihi không có gì tại Hân nhớ bọn mày quá mà. Thôi ngủ nha may nói tiếp…tút…tút…
-Sao mày không cho tao nói? Hân cằn nhằn
-Thôi chuyện này ít người biết thôi, quê cái mặt chứ gì mà nói hichic…mày về phòng đi tao muốn ngủ. Nó ôm lấy búp bê
-Tối ngày ôm ấp con búp bê…cũ xì
-Kệ tao về đi…nó ném cái gối vào người Hân cũng may Hân chạy ra cửa kịp
-Mở nhạc nghe đi anh Băng. Hân gọi
-Ok…
-Tắt đi nhức đầu chết đi được. Nó nhằng hắn
-Mày không nghe bịt tai lại tao nghe ha anh Băng ha
-Em có lý, sao cứ bắt người khác theo ý mình. Hắn cùng phe với Hân
Phi Nhân không nói gì im lặng quan sát hắn. Nhóm của Cao Kỳ và Vân Kỳ đi về Bạt Liêu, lần này Cao Kỳ gặp phải đối thủ nặng ký là Bảo Nam, cả hai như chó với mèo nhìn thấy chị mình như thế Vân Kỳ chỉ cười, Thiên Ân như hiểu ý…lâu lâu lại tọt thêm vài câu vào gán ghép họ
-Lái xe thì lái xe đi anh nhìn gì chứ? Cao Kỳ nói
-Hehe em gái dễ thương, anh thích em rồi đó nha! Bảo Nam nói
-Nham nhỡ. Cao Kỳ bĩu môi
-Chị, em thấy anh ta cũng được đó, đẹp trai…hihi. Vân Kỳ lên tiếng
-Uhm Ân thấy Vân Kỳ nói đúng đó….
-Hai người hùa theo hắn ăn hiếp tôi phải không? Cao Kỳ hét lên
-Thôi thôi…cho anh xin dùm hai đứa nó…lỗi của chúng không lớn chỉ là…nói quá đúng sự thật hehe
-Anh…Cao Kỳ tức tái tím mặt môi, im lặng tức không nói nên lời, Bảo Nam quay xuống Vân Kỳ và Thiên Ân nháy mắt cười…..
Chiếc xe của hắn lăn bánh cùng lúc đó cũng có một chiếc xe khác đi theo- chiếc xe nặng nề sát khí
-Chị 2 mình sẽ cho con nhỏ đó một bài học thật đau cho nó chừa cái tội cướp anh Băng của chị. Một đứa trong nhóm nói
-Haha phải vậy chứ…dám cướp của chị 2 đâu có sống yên thân haha. Phương Thủy cười to, cả đám cũng hùa theo
Tới nơi, hắn đưa bọn họ vào một ngôi nhà gần đó
-Mình sẽ tạm ở nơi này. Đây là nhà của anh
-Hả? Sao ở đây anh cũng có nhà sao? Hân ngạc nhiên
-Ờ…chỉ là lúc buồn anh mới về đây tìm kiếm sự yên tỉnh thôi hihi. Thôi mọi người vào nhà đi
Căn nhà khá rộng, hai lầu nó và Hân ở lầu hai còn hắn và Phi Nhân ở lầu một. Căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ dù không có người ở nhưng tuần nào hắn cũng cho người đến dọn.
Về phòng cất đồ đạc, nó cũng không quên mang theo con búp bê hồng...lấy búp bê ra ngắm rồi nó để trên một cái bàn gần đó
-Mọi người đói chưa tôi nấu một ít đồ rồi cùng ăn. Hắn hỏi
-Sao? Anh biết nấu ăn nữa ah? Nó tò mò, hắn nhìn nó cười không nói gì thêm
Sao một hồi lây huây trong bếp hắn cũng mang ra một bản thức ăn trông bắt mắt
-Woa…anh Băng tài ghê, để em thử xem. Hân nói
-Thử đi coi chừng ngộ độc đó. Nó tiếp tục
-Sợ thì đừng ăn…xem nhóc có chịu được không hehe. Hắn ngồi xuống gắp thức ăn ăn một cách ngon lành, đang đói mà nó cố làm ra vẻ
-Ừ không ăn đấy…anh phải mời tôi mới ăn
-Thôi mày ăn đi nhiều chuyện quá…ngon lắm nè…ăn đi. Hân gấp cho nó
-Bảo Anh ăn đi sáng giờ đi có ăn tí nào đâu. Phi Nhân lên tiếng
Hắn nhìn Phi Nhân một chút không vui hiện trên khuôn mặt hắn…”Lý do gì?” hắn đành nhượng bộ
-Mời nhóc ăn mấy món anh làm, dù không ngon nhưng cũng là công sức anh bỏ ra rừ chiều giờ, chẳng lẻ nhóc không ăn một ít hay sao?
Nghe hắn nói nó há hốc mồm, Hân cũng dừng đũa, Phi Nhân càng ngạc nhiên hơn suy nghĩ “Lý do gì mà anh Băng lại thế?”
-Nè nhóc ăn cái này đi…hắn gấp cho nó
-Tôi nể tình anh ….nên tôi mới ăn đó nha. Nó nói mà tay cứ gắp thức ăn lia lịa, từ sáng giờ có ăn tí nào đâu. Hắn nhìn nó chỉ cười, Hân thì lắc đầu với con bạn
Ăn xong nhiệm vụ của nó với Hân là dọn dẹp, mặc dù cũng có phụ mẹ khi còn ở nhà nhưng cái tính hậu đậu của nó vẫn chưa sữa được, rửa 5 cái bễ hết 3 cái….
-Nè nhóc định đập hết chén nhà anh sao nhóc? Hắn dựa vào cạnh cửa bếp
-Vậy anh giỏi thì làm tôi xem…
-Không! Nhóc phải làm, anh đã nấu thì nhóc phải rửa chén…bể cái nào anh bắt nhóc bồi thường cái đó. Hắn cười nữa miệng
-Đền thì đền sợ ai…
Hân khiều tay nó
-Mày quên là mày đã nói với ba mày không cần chu cấp nữa tự mày có thể xoay sở được hay sao? Tao với mày có đứa nào đi làm đâu sắp cạn túi rồi nè…
-Tao…bây giờ sao?
-Nè nhóc đã nói thì phải nhớ đấy! Một, hai, ba, bốn….mười hai cái bao gồm cả chén, tô, lẫn dĩa…cộng với tiền ăn, tiền ở đây một tháng nữa…Hắn tính nhẫm: “ 20.000 trả liền đi nhóc” hắn giơ tay ra trước mặt nó
-Giời…tưởng gì 20.000 đây cho anh luôn khỏi thói. Nó đưa ngay 100.000đ polyme cho hắn, hắn miễm cười nói thêm một từ vừa nhỏ vừa nhẹ đủ cả 3 người còn lại nghe thấy phải há hốc mồm, tai nổ bùm bùm…
-“Đô”
-Sao? 20.000 đô? Nó và Hân cùng hét
-Phải mức giá này đã quá rẻ rồi đó nhóc. Hắn nở một nụ cười, Phi Nhân đằng sau đang quan sát
-Anh bị ấm đầu chắc, một tháng mà 20.000 đô…Tôi…tôi cũng không có tiền mà trả anh bây giờ, về thành phố tôi sẽ trả sau…
-Phải đấy anh Băng cho tụi em thiếu đi. Hân năn nỉ
-Ok với một điều kiện nhóc phải ký tên vào giấy ghi nợ này. Hắn đưa ra tờ giấy trước mặt nó
-Anh…anh đã chuẩn bị từ trước…anh…anh….Nó tức đầu muốn bốc khói
-Hehe…vậy nhóc có chịu ký tên vào đây hay không? Còn bài thu hoạch nữa không ký vào đây thì không thể hoàn thành đâu…
-Em sẽ trả giúp Bảo Anh. Phi Nhân đi lại
-Tôi không cần tiền của cậu. Hắn đạp lạnh lùng
-Được tôi ký…rẹt…rẹt…nó trả lại hắn.
Nó ký tên mà không xem lại trong đó ghi những gì, hắn cầm lấy bỏ về phòng, Phi Nhân nhìn nó
-Tại sao cậu không cho tớ giúp, cậu có xem tớ là bạn không?
-Tại mình không muốn cậy nhờ ai vả lại cậu là bạn mình nên mình không muốn phiền đến cậu, mình không muốn dựa dẫm vào ai cả…nó nói không dám nhìn Phi Nhân. Phi Nhân không nói gì bỏ về phòng
-Mày sao không chịu để Phi Nhân giúp, anh Băng đúng là con người tính toán mà…
-Thôi dọn nhanh đi rồi ngủ tao mệt rồi
Về phòng hắn xem lại giấy nợ mà nó đã ký, miễm cười khi nhớ lại khuôn mặt nó lúc nãy…hắn không hề biết hành động của hắn làm cho Phi Nhân càng thêm tức tối
-Anh Băng, tại sao anh lại làm như vậy? Phi Nhân mở cửa phòng hắn
-Không liên quan tới cậu, lo mà làm tốt bài thu hoạch đi, tôi muốn ngủ. Hắn lạnh tanh, Phi Nhân đóng của phòng bỏ về phòng mình
-Anh ta làm vậy nhằm mục đích gì? Từ trước đến giờ anh ta có như vậy đâu mà đây lại là một đứa con gái? Chẳng lẽ anh ta yêu Bảo Anh sao? Không..không…hai người họ cứ cãi nhau suốt…nhưng mà hành động của anh ta…????
Hân sang phòng của nó nói chuyện huyên thuyên rồi nhớ tới bọn Cao Kỳ nên điện thoại cho họ
-Ê bên mày như thế nào rồi? Hân hỏi
-Hihi cũng vui lắm chị Cao Kỳ còn gặp được người trong mộng nữa chứ. Vân Kỳ nói xong bị Cao Kỳ cốc cho một phát trên trán, giật lấy điện thoại
-Thiệt hả? Hân hỏi
-Thiệt cái đầu mày, tao gặp sao chổi thì có
-Sao?
-Thì…bala…bala…
-Hihi vậy là đúng như Vân Kỳ nói rồi, người tính trong mộng của mày xuất hiện rồi đó
-Thôi bớt giỡn, bọn mày sao rồi
-Ừ cũng tốt, có điều…Nó chộp ngay điện thoại từ Hân
-Có điều gì?
-Hihi không có gì tại Hân nhớ bọn mày quá mà. Thôi ngủ nha may nói tiếp…tút…tút…
-Sao mày không cho tao nói? Hân cằn nhằn
-Thôi chuyện này ít người biết thôi, quê cái mặt chứ gì mà nói hichic…mày về phòng đi tao muốn ngủ. Nó ôm lấy búp bê
-Tối ngày ôm ấp con búp bê…cũ xì
-Kệ tao về đi…nó ném cái gối vào người Hân cũng may Hân chạy ra cửa kịp
/68
|