Thời gian cứ thế trôi qua, Bi càng ít nói, trầm lặng hẳn, gương mặt trở nên lạnh lùng hơn và bây giờ Bi không còn là một đứa nhóc tinh nghịch như xưa mà đã trở thành một chàng trai 20 tuổi với gương mặt thanh tú nhưng lạnh giá, đôi mắt nâu buồn nhìn về phía xa xăm nhưng những điều đó không làm cho hắn xấu đi mà càng làm tôn lên vẻ đẹp lạnh lùng của hắn, đó chính là Vũ Khánh Băng
Kể từ ngày sang Mĩ đến nay đã 15 năm nó vẫn chưa có dịp trở lại Việt Nam, ông nội nó sau cơn bạo bệnh đã mất vậy là ba nó phải ở lại tiếp quãng công ty, dù rất muốn cho nó về Việt Nam nhưng quá bận…bây giờ nó đã lớn nó có thể tự chăm sóc cho bản thân mình ba nó cũng yên tâm. Ngày mai nó sẽ bay trở lại Việt Nam, thứ duy nhất mà nó vẫn luôn giữ bên mình cho đến tận bây giờ là một con búp bê màu hồng. Bây giờ nó đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp 18 tuổi có thề nói đây là cái tuổi đẹp nhất, nó không còn cột bím 2 bên như ngày xưa nữa mà tóc xoã thẳng, để mái một bên che đi phần sẹo nhỏ trên trán, đôi mắt màu nâu vẫn tinh nghịch như ngày nào chỉ là giờ có chút chững chạt hơn…đó là Trần Nguyễn Bảo Anh
-Mai con về Việt Nam phải cố gắng chăm sóc tốt bản thân nha con, nếu ba mà nghe chuyện gì không tốt ba sẽ bắt con trở lại đây nhé! Ba nó dặn dò trước khi đi
-Dạ con biết rồi ba mẹ yên tâm con lớn rồi mà hihi. Nó nũng nịu
-Ừ…ba mẹ sẽ cho chị Lam đi cùng con để lo cho việc ăn uống của con nữa. Mẹ nó lên tiếng
-Dạ không cần đâu mẹ…con có thể tự lo mà con cũng học một khoá nấu ăn rồi chứ bộ với lại có Hân đi cùng con rồi, ba mẹ yên tâm đi ạ
-Ừ…mẹ biết nhưng mà có chị Lam đi ba mẹ vẫn yên tâm hơn
-Con hứa mà con sẽ chăm sóc được mình mà ba mẹ cho chị Lam theo làm sao con có thể lớn được con phải tự mình làm tất cả…đi mà mẹ…
-Ừ…thôi được rồi nhưng con phải nhớ những gì con nói đấy về đó phải báo tin liền cho ba mẹ biết nghe chưa
-Dạ con biết rồi ạ! Nó vui mừng hôn ba rồi hôn mẹ
Chuyến bay đưa nó trở lại Việt Nam, nó trở về cùng một người bạn thân Huỳnh Gia Hân – cùng tuổi với nó, học chung trường, chơi rất thân, xinh đẹp không bằng nó nhưng nữ tính hơn nó nhiều.
-Tới rồi…Việt Nam ơi!…vừa ra khỏi sân bay là nó hét lên
-Nhỏ khùng hả? Người ta nhìn kìa
-Uhm ha hihi tao quên, thôi về nhà tao đi. Nó bắt một chiếc taxi rồi đi về nhà - nhà nằm ở Sài Gòn
Tại một ngôi nhà lớn trong thành phố:
-Ba mẹ con muốn ra ở riêng
-Sao vậy con? Ở nhà ba mẹ có thể chăm sóc con ra ngoài…
-Dạ con muốn sống tự lập
-Thôi được rồi, ba đồng ý với một điều kiện con phải vào công ty phụ ba
-Dạ, vâng. Cuối đầu chào, gương mặt băng giá ấy trở về phòng, hai bậc sinh thành nhìn theo chua xót từ rất lâu họ không thấy hắn nở một nụ cười nào thật sự
Sài Gòn hôm nay nắng khá gay gắt, xế chiều mà nắng muốn cháy da, về đến nhà cả hai đứa cũng mệt nên lê la đống đồ lên phòng, trước khi về mẹ nó đã sớm cho người dọn dẹp nên về đến là nó cứ thả mình trên chiếc nệm mềm mại rồi thiếp đi. Bất chợt chuông điện thoại vang lên mà nó tỉnh giấc
-Dạ con nghe ba!
-Con về tới nhà chưa sao không gọi điện cho ba mẹ hay?
-Dạ con vừa về tới mệt quá con quên hihi
-Ừ vậy thôi con nằm nghĩ đi nhớ có chuyện gì phải báo cho ba mẹ hay nghe chưa!
-Dạ con biết rồi ạ, ba mẹ nhớ giữ gìn sức khoẻ nha! Con không chăm sóc được ba mẹ…nó nũng nịu
-Thôi được rồi không có con ba mẹ mới khoẻ đó. Ba nó trêu
-Ba…
-Thôi thôi được rồi lớn rồi làm như còn bé lắm con nhớ chăm sóc tốt bản thân nha, ah nhớ về nhà cũ xem gia đình Bi còn ở đó không hỏi thăm họ giúp ba nhá!
-Dạ con biết rồi mai con sẽ đi.
-Ừ con nghĩ đi…nhớ có chuyện gì phải báo cho ba mẹ hay đó
-Dạ! con chào ba
Tắt điện thoại nó tiếp tục với sự nghiệp thiêng liêng của mình cho đến tận sang hôm sau
Kể từ ngày sang Mĩ đến nay đã 15 năm nó vẫn chưa có dịp trở lại Việt Nam, ông nội nó sau cơn bạo bệnh đã mất vậy là ba nó phải ở lại tiếp quãng công ty, dù rất muốn cho nó về Việt Nam nhưng quá bận…bây giờ nó đã lớn nó có thể tự chăm sóc cho bản thân mình ba nó cũng yên tâm. Ngày mai nó sẽ bay trở lại Việt Nam, thứ duy nhất mà nó vẫn luôn giữ bên mình cho đến tận bây giờ là một con búp bê màu hồng. Bây giờ nó đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp 18 tuổi có thề nói đây là cái tuổi đẹp nhất, nó không còn cột bím 2 bên như ngày xưa nữa mà tóc xoã thẳng, để mái một bên che đi phần sẹo nhỏ trên trán, đôi mắt màu nâu vẫn tinh nghịch như ngày nào chỉ là giờ có chút chững chạt hơn…đó là Trần Nguyễn Bảo Anh
-Mai con về Việt Nam phải cố gắng chăm sóc tốt bản thân nha con, nếu ba mà nghe chuyện gì không tốt ba sẽ bắt con trở lại đây nhé! Ba nó dặn dò trước khi đi
-Dạ con biết rồi ba mẹ yên tâm con lớn rồi mà hihi. Nó nũng nịu
-Ừ…ba mẹ sẽ cho chị Lam đi cùng con để lo cho việc ăn uống của con nữa. Mẹ nó lên tiếng
-Dạ không cần đâu mẹ…con có thể tự lo mà con cũng học một khoá nấu ăn rồi chứ bộ với lại có Hân đi cùng con rồi, ba mẹ yên tâm đi ạ
-Ừ…mẹ biết nhưng mà có chị Lam đi ba mẹ vẫn yên tâm hơn
-Con hứa mà con sẽ chăm sóc được mình mà ba mẹ cho chị Lam theo làm sao con có thể lớn được con phải tự mình làm tất cả…đi mà mẹ…
-Ừ…thôi được rồi nhưng con phải nhớ những gì con nói đấy về đó phải báo tin liền cho ba mẹ biết nghe chưa
-Dạ con biết rồi ạ! Nó vui mừng hôn ba rồi hôn mẹ
Chuyến bay đưa nó trở lại Việt Nam, nó trở về cùng một người bạn thân Huỳnh Gia Hân – cùng tuổi với nó, học chung trường, chơi rất thân, xinh đẹp không bằng nó nhưng nữ tính hơn nó nhiều.
-Tới rồi…Việt Nam ơi!…vừa ra khỏi sân bay là nó hét lên
-Nhỏ khùng hả? Người ta nhìn kìa
-Uhm ha hihi tao quên, thôi về nhà tao đi. Nó bắt một chiếc taxi rồi đi về nhà - nhà nằm ở Sài Gòn
Tại một ngôi nhà lớn trong thành phố:
-Ba mẹ con muốn ra ở riêng
-Sao vậy con? Ở nhà ba mẹ có thể chăm sóc con ra ngoài…
-Dạ con muốn sống tự lập
-Thôi được rồi, ba đồng ý với một điều kiện con phải vào công ty phụ ba
-Dạ, vâng. Cuối đầu chào, gương mặt băng giá ấy trở về phòng, hai bậc sinh thành nhìn theo chua xót từ rất lâu họ không thấy hắn nở một nụ cười nào thật sự
Sài Gòn hôm nay nắng khá gay gắt, xế chiều mà nắng muốn cháy da, về đến nhà cả hai đứa cũng mệt nên lê la đống đồ lên phòng, trước khi về mẹ nó đã sớm cho người dọn dẹp nên về đến là nó cứ thả mình trên chiếc nệm mềm mại rồi thiếp đi. Bất chợt chuông điện thoại vang lên mà nó tỉnh giấc
-Dạ con nghe ba!
-Con về tới nhà chưa sao không gọi điện cho ba mẹ hay?
-Dạ con vừa về tới mệt quá con quên hihi
-Ừ vậy thôi con nằm nghĩ đi nhớ có chuyện gì phải báo cho ba mẹ hay nghe chưa!
-Dạ con biết rồi ạ, ba mẹ nhớ giữ gìn sức khoẻ nha! Con không chăm sóc được ba mẹ…nó nũng nịu
-Thôi được rồi không có con ba mẹ mới khoẻ đó. Ba nó trêu
-Ba…
-Thôi thôi được rồi lớn rồi làm như còn bé lắm con nhớ chăm sóc tốt bản thân nha, ah nhớ về nhà cũ xem gia đình Bi còn ở đó không hỏi thăm họ giúp ba nhá!
-Dạ con biết rồi mai con sẽ đi.
-Ừ con nghĩ đi…nhớ có chuyện gì phải báo cho ba mẹ hay đó
-Dạ! con chào ba
Tắt điện thoại nó tiếp tục với sự nghiệp thiêng liêng của mình cho đến tận sang hôm sau
/68
|