Phi Nhân lúc này cũng đang từ nhà vào bệnh viện thăm hắn, vừa đến cổng bệnh viện thấy nó đi ra, Phi Nhân chạy tới ngay chỗ nó….
-Bảo Anh cậu đi đâu thế? Anh Băng sao rồi?
-Uhm anh ấy khoẻ rồi mai là có thể về nhà, tớ định về lấy ít đồ dùng
-Để tớ đưa cậu về
-Thôi mình tự về được rồi, với lại cũng gần đây mà hihi cậu vào thăm anh ấy đi, tớ đi nha!
-Uhm…vậy cậu về cẩn thận
Ngày hôm nay mà có tới 2 người bảo nó về cẩn thận, sao vậy chứ? Nhà cũng gần bệnh viện mà cách nhau khoảng 20p đi bộ thôi…..
-Anh khoẻ chưa? Phi Nhân bước vào
-Ừ…cảm ơn cậu, anh khoẻ rồi hôm nay có thể về được rồi
-Nhưng bác sĩ bảo nằm thêm một ngày nữa…
-Uhm…
-Anh…
-Sao? Cậu muốn nói gì?
-Bé Su Su anh vẫn còn nhớ chứ?
-Uhm anh vẫn luôn chờ đợi cô ấy trở về…vẻ mặt hắn trầm lại
-Vậy còn Bảo Anh?
-Anh…anh không biết…anh…
-Thôi anh không cần nói với em đâu…em có thể nhìn ra anh thật sự đã yêu Bảo Anh….nếu anh không thể làm cho cô ấy hạnh phúc thì đừng làm cho cô ấy thêm đau khổ
Hắn nhìn Phi Nhân như hiểu được ý cậu ấy như thế nào….hắn sẽ quyết định từ bỏ….còn Phi Nhân nói như thế để xem hắn có quyết tâm đến với Bảo Anh hay không mặc dù hiện tại cậu chỉ có thể đoán 50% Bảo Anh là Su Su nhưng nếu không phải thì khi Su Su quay trở lại anh ấy sẽ bỏ rơi Bảo Anh sao? Phi Nhân không muốn nó phải đau khổ….vì như thế cậu sẽ đau hơn nó rất nhiều lần…
Một sự im lặng vây kín cả phòng bệnh của hắn…..nhưng bên ngoài trước cổng nhà hắn thì không thể im lặng được như thế
-Các người là ai? Các người muốn gì? Nó trừng mắt nhìn đám người cả trai lẫn gái đang vây quanh nó. Nghe tiếng nó trước cửa Hân chạy ra thì chứng kiến cạnh tượng như thế
-Haha mày hỏi tao muốn gì ah? Tao đã cảnh báo mày từ sớm nên tránh xa anh Khánh Băng ra nhưng mày cứng đầu ngoan cố thì đừng trách tao sao độc ác…Phương Thuỷ gằng giọng
-Các người thả Bảo Anh ra…Hân chạy ra hét lớn
-Mau đưa con nhỏ đó đi…Phương Thuỷ ra lệnh cho bọn đàn em bắt nó lên xe
-Bảo Anhhhhhh….Hân gọi theo nhưng bọn chúng đã đi mất
Hân khóc, hoảng loạn và sợ hải….chạy vào nhà gọi điện cho Phi Nhân
-Phi…Nhân…hức…hức…Bảo Anh…hức…hức…
-Sao? Bảo Anh làm sao? Cô ấy làm sao? Phi Nhân nghe Hân khóc rồi nghe tên nó không kiềm chế được hét lên trong điện thoại
-Bảo Anh có chuyện gì? Hắn cũng không thể ngồi yên
-Bảo Anh…hức…hức…bị người ta bắt đi rồi….
Nghe đến đây Phi Nhân tắt máy chạy về nhà…hắn chạy theo nhưng Phi Nhân đã ngăn lại vì hắn vẫn còn chưa khoẻ hẳn nhưng không được đành để hắn đi
-Bảo Anh…Bảo Anh bị ai bắt? Hắn và Phi Nhân mất bình tỉnh, còn Hân thì khóc sướt mướt
-Hức…hức…em không nhớ cô ta là ai….nhìn gương mặt rất quen hình như là học ở trường mình….hức…hức…
-Là cô ta? Hắn tức giận thật sự
-Là ai? Phi Nhân hỏi
-Phương Thuỷ
-Cậu biết cô ta đưa Bảo Anh đi đâu không? – Phi nhân hỏi
-Mình không biết…Mình sợ lắm…Bảo Anh nó có làm sao không Phi Nhân hức…hức…
-Không sao đâu…cậu yên tâm đi..
Khuyên nhủ Hân nhưng tâm trạng Phi Nhân như bị lửa thiêu, hắn thì tức giận tay bấu chặt chỉ muốn đập phá bất kỳ thứ gì, bất kỳ ai làm tổn hại đến nó…
-Bảo Anh cậu đi đâu thế? Anh Băng sao rồi?
-Uhm anh ấy khoẻ rồi mai là có thể về nhà, tớ định về lấy ít đồ dùng
-Để tớ đưa cậu về
-Thôi mình tự về được rồi, với lại cũng gần đây mà hihi cậu vào thăm anh ấy đi, tớ đi nha!
-Uhm…vậy cậu về cẩn thận
Ngày hôm nay mà có tới 2 người bảo nó về cẩn thận, sao vậy chứ? Nhà cũng gần bệnh viện mà cách nhau khoảng 20p đi bộ thôi…..
-Anh khoẻ chưa? Phi Nhân bước vào
-Ừ…cảm ơn cậu, anh khoẻ rồi hôm nay có thể về được rồi
-Nhưng bác sĩ bảo nằm thêm một ngày nữa…
-Uhm…
-Anh…
-Sao? Cậu muốn nói gì?
-Bé Su Su anh vẫn còn nhớ chứ?
-Uhm anh vẫn luôn chờ đợi cô ấy trở về…vẻ mặt hắn trầm lại
-Vậy còn Bảo Anh?
-Anh…anh không biết…anh…
-Thôi anh không cần nói với em đâu…em có thể nhìn ra anh thật sự đã yêu Bảo Anh….nếu anh không thể làm cho cô ấy hạnh phúc thì đừng làm cho cô ấy thêm đau khổ
Hắn nhìn Phi Nhân như hiểu được ý cậu ấy như thế nào….hắn sẽ quyết định từ bỏ….còn Phi Nhân nói như thế để xem hắn có quyết tâm đến với Bảo Anh hay không mặc dù hiện tại cậu chỉ có thể đoán 50% Bảo Anh là Su Su nhưng nếu không phải thì khi Su Su quay trở lại anh ấy sẽ bỏ rơi Bảo Anh sao? Phi Nhân không muốn nó phải đau khổ….vì như thế cậu sẽ đau hơn nó rất nhiều lần…
Một sự im lặng vây kín cả phòng bệnh của hắn…..nhưng bên ngoài trước cổng nhà hắn thì không thể im lặng được như thế
-Các người là ai? Các người muốn gì? Nó trừng mắt nhìn đám người cả trai lẫn gái đang vây quanh nó. Nghe tiếng nó trước cửa Hân chạy ra thì chứng kiến cạnh tượng như thế
-Haha mày hỏi tao muốn gì ah? Tao đã cảnh báo mày từ sớm nên tránh xa anh Khánh Băng ra nhưng mày cứng đầu ngoan cố thì đừng trách tao sao độc ác…Phương Thuỷ gằng giọng
-Các người thả Bảo Anh ra…Hân chạy ra hét lớn
-Mau đưa con nhỏ đó đi…Phương Thuỷ ra lệnh cho bọn đàn em bắt nó lên xe
-Bảo Anhhhhhh….Hân gọi theo nhưng bọn chúng đã đi mất
Hân khóc, hoảng loạn và sợ hải….chạy vào nhà gọi điện cho Phi Nhân
-Phi…Nhân…hức…hức…Bảo Anh…hức…hức…
-Sao? Bảo Anh làm sao? Cô ấy làm sao? Phi Nhân nghe Hân khóc rồi nghe tên nó không kiềm chế được hét lên trong điện thoại
-Bảo Anh có chuyện gì? Hắn cũng không thể ngồi yên
-Bảo Anh…hức…hức…bị người ta bắt đi rồi….
Nghe đến đây Phi Nhân tắt máy chạy về nhà…hắn chạy theo nhưng Phi Nhân đã ngăn lại vì hắn vẫn còn chưa khoẻ hẳn nhưng không được đành để hắn đi
-Bảo Anh…Bảo Anh bị ai bắt? Hắn và Phi Nhân mất bình tỉnh, còn Hân thì khóc sướt mướt
-Hức…hức…em không nhớ cô ta là ai….nhìn gương mặt rất quen hình như là học ở trường mình….hức…hức…
-Là cô ta? Hắn tức giận thật sự
-Là ai? Phi Nhân hỏi
-Phương Thuỷ
-Cậu biết cô ta đưa Bảo Anh đi đâu không? – Phi nhân hỏi
-Mình không biết…Mình sợ lắm…Bảo Anh nó có làm sao không Phi Nhân hức…hức…
-Không sao đâu…cậu yên tâm đi..
Khuyên nhủ Hân nhưng tâm trạng Phi Nhân như bị lửa thiêu, hắn thì tức giận tay bấu chặt chỉ muốn đập phá bất kỳ thứ gì, bất kỳ ai làm tổn hại đến nó…
/68
|