Nằm một đêm nó đã thức dậy, vươn vai đón chào ngày mới, nó vẫn chưa biết hiện tại mình đang mở đâu. Bước ra khỏi giường như thường ngày, chân vẫn còn đau, nó vào nhà vệ sinh, bước ra nó tìm quần áo để thay đi làm nhưng mở tủ ra….
-Quần áo ai thế này? - Nhìn lại căn phòng - Phòng ai thế này? - Nhìn lại mình - Mình mặc đồ ai thế này? - Bất giác nó đang run sợ điều gì đó… - “Tại sao…mình lại mặc đồ con trai?”Aaaaaaaaaaaa…. - Nó la lên
Hắn đang mang cháo lên cho nó, nghe tiếng la vội chạy vào
-Cô có chuyện gì thế?
-Sao…anh lại ở đây?
-Đây là nhà tôi, tôi không ở đây thì ở đâu? - Hắn đặt tô cháo lên bàn
-Nhưng…tại sao tôi lại ở đây?
-Cô quên rồi à, hôm qua cô ngất nên tôi đã đưa cô về đây
Nghe hắn nói nó vội túm lấy cổ áo mình, run run nói
-Anh…tôi…anh và tôi???? - Nó nhìn bộ đồ mình đang mặc
Hắn nhìn dáng vẻ của nó không khỏi cười
-Haha cô nghĩ tôi và cô đã làm gì nào? - Hắn tiến lại nó, nó thì thục lùi
-Anh…đứng lại, anh định làm gì…tôi…la lên bây giờ - Nó thục lùi tới vách tường thì hết đường lui
Hắn lấy làm thích thú, tiến sát mặt nó làm nó đỏ mặt cuối xuống không dám nhìn …
-Tôi sợ cô lạnh, chỉ thay áo giúp cô chứ cô nghĩ tôi làm gì cô nào? Haha
-“Vậy mà làm mình một phen chết khiếp, cái tên chết bầm này” Nó ngẩn mặt lên
Hai mắt trân trân nhìn nhau, tim đập loạn xạ…môi nó chạm môi hắn…chết trân một lúc…hắn đứng dậy quay mặt đi…
-Cô…cô…ăn cháo đi - Rồi bước nhanh ra ngoài, đóng cửa lao vào nhà bếp tuông cả chai nước
-Tim mình sao thế này? - Nó lẩm bẩm, nhìn sang tô cháo trên bàn, miễm cười thưởng thức – “Hương vị này…thật lâu…lâu lắm rồi” - Nó miễm cười, từ từ cảm nhận
Hắn sau khi đã tuông xong chai nước thì nhịp tim đã dần bình thường trở lại, hắn ngồi trên ghế sofa, tay khõ khõ vào đầu
-Mình bị gì thế nhỉ? Điên….điên thật rồi
Nó ăn xong, nhìn sang chiếc bàn….tấm hình chụp chung nó và hắn…bên cạnh là bé heo con và con búp bê hồng được hắn để cạnh nhau…cầm tấm hình và con búp bê trên tay trên tay, nước mắt nó rơi ra tự hỏi sao nó và hắn lại khổ thế????
Hắn bước vào, nhìn thấy nó khóc trong lòng có một cảm giác gì đó gọi là xót xa
-Đó là người con gái tôi yêu…cô ấy bây giờ đã là một thiên thần…phải cô ấy luôn là một thiên thần…
Nó quay mặt lại, tay vội lau đi hai hàng nước mắt
-Anh rất yêu cô ấy sao?
-Phải, người con gái duy nhất tôi yêu…
-Cô ấy rất đẹp, nhưng tại sao…?
Hắn ngồi chiếc ghế bên cạnh, trã lòng mình với nó, hắn cũng không sao hiểu nỗi sao mình có thể trã lòng với một người con gái vừa quen cách đây không lâu…
Nước mắt nó lại rơi, nó không ngờ trong lòng hắn nó có một vị trí quan trọng đến thế, nó muốn ngay trong lúc này, tại thời điểm này thú nhận nó là…Bảo Anh…nó muốn ôm hắn, nói ra tất cả nói rằng nó đã có lỗi với hắn, nó đã rời xa hắn, nói là nó rất yêu hắn, nó rất nhớ hắn…nhưng sao nghẹn đắng thế này…???
-Nè…cô sao khóc nữa rồi
-Không…tại tôi nghe anh nói nên xúc động thôi
-Cám ơn cô đã lắng nghe
-Hihi không có gì. Thôi tôi phải về, anh ra cho tôi thay đồ
Hắn cười rồi bước ra, trong lòng hắn tự nhiên lại nhẹ nhàng thế nhỉ?
Đưa nó về, hắn không về nhà mà đi thẳng đến nhà Nhật Bảo
-À ha…hôm nay mưa gió bão bùng gì mà cậu đến nhà tớ thế?
-Mưa cái đầu cậu, mở cửa cho tớ vào
Hắn cùng Nhật Bảo vào nhà nhưng không thấy Hân đâu
-Vợ cậu đâu rồi?
-Ah cô ấy cùng mẹ tớ đi mua ít đồ cho baby nhà tớ rồi, tớ đòi đưa đi nhưng họ không chịu - Nhật Bảo nhúng vai “bó tay”, lấy nước cho hắn uống
-Cậu hạnh phúc quá làm tớ phải ghen tị mất haha
-Vậy mau nhanh chóng lấy vợ đi, cậu định ở vậy suốt đời sao? Tớ thấy Linda cũng được đấy - Đưa cốc nước cho hắn, Nhật Bảo ngồi đối diện
-Đừng nói nữa…tớ không muốn, cả đời này tớ chỉ có thể cưới một người thôi
-Cậu đừng cố chấp quá. Đừng nói với tớ là cậu không có tình cảm với Linda
-Tớ…
-Đó thấy chưa haha. Tớ nói đâu sai
-Giỏi đoán mò
-Nhưng khi bên cạnh cô ấy cậu có thấy vui, có thấy rất muốn được ở bên cô ấy không? Nếu có một tên con trai lại gần cô ây cậu có thấy khó chịu không?
-Ơ…hình như là có chút chút…
-Haha vậy là rõ rồi nhá! Cậu ghen đấy
-Gì…gì chứ? Cậu đang nói nhãm gì thế?
-Haha nhìn mặt cậu kìa. Tớ không nói sai đâu
-Thôi…tớ về…ngồi đây nghe cậu nói nhãm…
Hắn đi về để lại nụ cười thích thú cho Nhật Bảo. Chiếc xe lao đi nhanh như tên…hắn ngồi lẫm bẫm
-Cậu chỉ giỏi đoán mò, tớ làm sao yêu cô ấy được kia chứ? - Cười nữa miệng cho rằng suy nghĩ của mình không sai
-Quần áo ai thế này? - Nhìn lại căn phòng - Phòng ai thế này? - Nhìn lại mình - Mình mặc đồ ai thế này? - Bất giác nó đang run sợ điều gì đó… - “Tại sao…mình lại mặc đồ con trai?”Aaaaaaaaaaaa…. - Nó la lên
Hắn đang mang cháo lên cho nó, nghe tiếng la vội chạy vào
-Cô có chuyện gì thế?
-Sao…anh lại ở đây?
-Đây là nhà tôi, tôi không ở đây thì ở đâu? - Hắn đặt tô cháo lên bàn
-Nhưng…tại sao tôi lại ở đây?
-Cô quên rồi à, hôm qua cô ngất nên tôi đã đưa cô về đây
Nghe hắn nói nó vội túm lấy cổ áo mình, run run nói
-Anh…tôi…anh và tôi???? - Nó nhìn bộ đồ mình đang mặc
Hắn nhìn dáng vẻ của nó không khỏi cười
-Haha cô nghĩ tôi và cô đã làm gì nào? - Hắn tiến lại nó, nó thì thục lùi
-Anh…đứng lại, anh định làm gì…tôi…la lên bây giờ - Nó thục lùi tới vách tường thì hết đường lui
Hắn lấy làm thích thú, tiến sát mặt nó làm nó đỏ mặt cuối xuống không dám nhìn …
-Tôi sợ cô lạnh, chỉ thay áo giúp cô chứ cô nghĩ tôi làm gì cô nào? Haha
-“Vậy mà làm mình một phen chết khiếp, cái tên chết bầm này” Nó ngẩn mặt lên
Hai mắt trân trân nhìn nhau, tim đập loạn xạ…môi nó chạm môi hắn…chết trân một lúc…hắn đứng dậy quay mặt đi…
-Cô…cô…ăn cháo đi - Rồi bước nhanh ra ngoài, đóng cửa lao vào nhà bếp tuông cả chai nước
-Tim mình sao thế này? - Nó lẩm bẩm, nhìn sang tô cháo trên bàn, miễm cười thưởng thức – “Hương vị này…thật lâu…lâu lắm rồi” - Nó miễm cười, từ từ cảm nhận
Hắn sau khi đã tuông xong chai nước thì nhịp tim đã dần bình thường trở lại, hắn ngồi trên ghế sofa, tay khõ khõ vào đầu
-Mình bị gì thế nhỉ? Điên….điên thật rồi
Nó ăn xong, nhìn sang chiếc bàn….tấm hình chụp chung nó và hắn…bên cạnh là bé heo con và con búp bê hồng được hắn để cạnh nhau…cầm tấm hình và con búp bê trên tay trên tay, nước mắt nó rơi ra tự hỏi sao nó và hắn lại khổ thế????
Hắn bước vào, nhìn thấy nó khóc trong lòng có một cảm giác gì đó gọi là xót xa
-Đó là người con gái tôi yêu…cô ấy bây giờ đã là một thiên thần…phải cô ấy luôn là một thiên thần…
Nó quay mặt lại, tay vội lau đi hai hàng nước mắt
-Anh rất yêu cô ấy sao?
-Phải, người con gái duy nhất tôi yêu…
-Cô ấy rất đẹp, nhưng tại sao…?
Hắn ngồi chiếc ghế bên cạnh, trã lòng mình với nó, hắn cũng không sao hiểu nỗi sao mình có thể trã lòng với một người con gái vừa quen cách đây không lâu…
Nước mắt nó lại rơi, nó không ngờ trong lòng hắn nó có một vị trí quan trọng đến thế, nó muốn ngay trong lúc này, tại thời điểm này thú nhận nó là…Bảo Anh…nó muốn ôm hắn, nói ra tất cả nói rằng nó đã có lỗi với hắn, nó đã rời xa hắn, nói là nó rất yêu hắn, nó rất nhớ hắn…nhưng sao nghẹn đắng thế này…???
-Nè…cô sao khóc nữa rồi
-Không…tại tôi nghe anh nói nên xúc động thôi
-Cám ơn cô đã lắng nghe
-Hihi không có gì. Thôi tôi phải về, anh ra cho tôi thay đồ
Hắn cười rồi bước ra, trong lòng hắn tự nhiên lại nhẹ nhàng thế nhỉ?
Đưa nó về, hắn không về nhà mà đi thẳng đến nhà Nhật Bảo
-À ha…hôm nay mưa gió bão bùng gì mà cậu đến nhà tớ thế?
-Mưa cái đầu cậu, mở cửa cho tớ vào
Hắn cùng Nhật Bảo vào nhà nhưng không thấy Hân đâu
-Vợ cậu đâu rồi?
-Ah cô ấy cùng mẹ tớ đi mua ít đồ cho baby nhà tớ rồi, tớ đòi đưa đi nhưng họ không chịu - Nhật Bảo nhúng vai “bó tay”, lấy nước cho hắn uống
-Cậu hạnh phúc quá làm tớ phải ghen tị mất haha
-Vậy mau nhanh chóng lấy vợ đi, cậu định ở vậy suốt đời sao? Tớ thấy Linda cũng được đấy - Đưa cốc nước cho hắn, Nhật Bảo ngồi đối diện
-Đừng nói nữa…tớ không muốn, cả đời này tớ chỉ có thể cưới một người thôi
-Cậu đừng cố chấp quá. Đừng nói với tớ là cậu không có tình cảm với Linda
-Tớ…
-Đó thấy chưa haha. Tớ nói đâu sai
-Giỏi đoán mò
-Nhưng khi bên cạnh cô ấy cậu có thấy vui, có thấy rất muốn được ở bên cô ấy không? Nếu có một tên con trai lại gần cô ây cậu có thấy khó chịu không?
-Ơ…hình như là có chút chút…
-Haha vậy là rõ rồi nhá! Cậu ghen đấy
-Gì…gì chứ? Cậu đang nói nhãm gì thế?
-Haha nhìn mặt cậu kìa. Tớ không nói sai đâu
-Thôi…tớ về…ngồi đây nghe cậu nói nhãm…
Hắn đi về để lại nụ cười thích thú cho Nhật Bảo. Chiếc xe lao đi nhanh như tên…hắn ngồi lẫm bẫm
-Cậu chỉ giỏi đoán mò, tớ làm sao yêu cô ấy được kia chứ? - Cười nữa miệng cho rằng suy nghĩ của mình không sai
/68
|