-Ê này. Tôi không cố ý cắn anh đâu nhưng tại anh mà bụng tôi đói meo đấy. Tôi xin lỗi. Anh giận hả?– Uyên phải xuống nước mà năn nỉ.
.
-Im đi! Đừng xuất hiện trước mặt tôi! – Khánh Dương lại quát.
.
Cậu định ra ngoài để tránh mặt Đỗ Uyên. Nhưng lại nghe câu nói từ miệng nhỏ.
.
-Anh sợ tôi hả? – Cô bé tò mò hỏi.
.
Và lúc này anh ta quay lại dùng tay bóp chặt cổ của nhỏ. Đúng là cái miệng hại cái thân! Thiếu gì câu không nói lại đi nói ra từ \\\"sợ\\\". Mà một mafia như anh lại ghét nhất bị người ta nói như thế. Tay của Dương đang siết chặt, từng sợi gân trên tay nổi lên. Lúc này nhìn anh thật ghê tởm.
-Tôi sẽ giết cô vì đã xúc phạm tôi!
Uyên thấy khó thở. Nhưng nhỏ không van xin cũng không cầu cứu. Đúng là một loại cứng đầu không thuốc chữa. Nhưng một ma lực nào đó mà không thể lý giải được đã khiến Ryan buông nhẹ ra. Hàng mi dày khẽ nhắm lại, có lẽ là không nỡ ra tay……..
\\\"Em là ai khi bước vào đời tôi…
Khiến lòng anh không khỏi thấy bồi hồi…
Đôi lúc hai ta tuy hay giận dỗi…
Nhưng tim này vẫn không đỗi yêu em…\\\" (Karin)
Khánh Dương đã tha mạng cho Đỗ Uyên! Từ trước đến giờ cậu quyết giết ai thì người đó không còn đường sống. Nhưng Uyên đã thoát chết hai lần trong tay anh. Ryan bước xuống tầng trệt của khách sạn. Còn lại cô bé trong tình trạng khó thở và nghẹn ở cổ họng………..
-Cô gọi đến số này và nói rằng Khánh Dương – Ryan đang ở tại địa chỉ khách sạn. – Anh nói với nhân viên.
Cô gái trẻ gật đầu rồi mỉm cười.
35 phút sau.
Một chiếc ô tô màu đen chạy đến trước cửa của Hotel. Họ thanh toán tiền phòng và thức ăn của Dương và Đỗ Uyên. Hai người bước vào xe nhưng không nhìn nhau. Ông Rodei ngồi trên quay xuống nói.
-Tiểu thư Danny đã chờ cậu chủ ở biệt thự gần bãi biển.
-Cái gì????????? Chị ta về Việt Nam để làm gì? - Ryan hỏi dồn.
-Để tìm cậu chủ. – Ông quản gia cho xe chạy. Vừa chạy vừa nói.
Dù Đỗ Uyên không hiểu gì nhưng cũng chẳng hỏi. Việc duy nhất cô bé đang muốn làm là đánh thật mạnh vào người anh ta để trả thù vì bóp cổ cô đến muốn nghẹt thở. Bây giờ trong người vẫn cảm thấy khó chịu.
.
Xe vẫn chạy!
Cuối cùng cũng đến nơi. Đã thấy Danny đứng trước cổng chờ. Vừa thấy chiếc xe màu đen đến gần, cô mừng rỡ. Ryan bước xuống với vẻ mặt lạnh tanh. Danny bước lại ôm chầm lấy cậu.
-ôi chị nhớ em quá đi mất. Cả tháng rồi không gặp nhau đấy! Tại sao em vẫn cứ chôn chân ở đây mà không chịu về Hoa Kì với ba mẹ hả? – Cô dụi vào lòng Ryan. Anh không đẩy ra, cũng không nói gì.
Rồi chợt thấy trong xe có một cô gái cùng bước ra. Danny thắc mắc hỏi.
-Cô ta là ai? Sao lại đi cùng em thế kia?
Khánh Dương phán một câu lạnh lùng. Rồi bước vào nhà.
.
-Không liên quan tới chị!
.
Khỏi nói, nhưng lúc này Danny đang nhìn Đỗ Uyên bằng một cặp mắt sắc sảo như muốn giết chết ngay lập tức. Cô bé thấy sợ khi thấy người phụ nữ kia nhìn mình đầy sát khí. Danny vội chạy vào trong đuổi theo Dương. Miệng vẫn luôn gọi \\\"Em trai ơi!\\\"
Rốt cuộc Uyên vẫn không biết người kêu Ryan bằng em trai xưng chị là ai………..nhưng trông chị ta có một thứ tình cảm vượt mức hai từ \\\"chị em\\\"…
.
-Im đi! Đừng xuất hiện trước mặt tôi! – Khánh Dương lại quát.
.
Cậu định ra ngoài để tránh mặt Đỗ Uyên. Nhưng lại nghe câu nói từ miệng nhỏ.
.
-Anh sợ tôi hả? – Cô bé tò mò hỏi.
.
Và lúc này anh ta quay lại dùng tay bóp chặt cổ của nhỏ. Đúng là cái miệng hại cái thân! Thiếu gì câu không nói lại đi nói ra từ \\\"sợ\\\". Mà một mafia như anh lại ghét nhất bị người ta nói như thế. Tay của Dương đang siết chặt, từng sợi gân trên tay nổi lên. Lúc này nhìn anh thật ghê tởm.
-Tôi sẽ giết cô vì đã xúc phạm tôi!
Uyên thấy khó thở. Nhưng nhỏ không van xin cũng không cầu cứu. Đúng là một loại cứng đầu không thuốc chữa. Nhưng một ma lực nào đó mà không thể lý giải được đã khiến Ryan buông nhẹ ra. Hàng mi dày khẽ nhắm lại, có lẽ là không nỡ ra tay……..
\\\"Em là ai khi bước vào đời tôi…
Khiến lòng anh không khỏi thấy bồi hồi…
Đôi lúc hai ta tuy hay giận dỗi…
Nhưng tim này vẫn không đỗi yêu em…\\\" (Karin)
Khánh Dương đã tha mạng cho Đỗ Uyên! Từ trước đến giờ cậu quyết giết ai thì người đó không còn đường sống. Nhưng Uyên đã thoát chết hai lần trong tay anh. Ryan bước xuống tầng trệt của khách sạn. Còn lại cô bé trong tình trạng khó thở và nghẹn ở cổ họng………..
-Cô gọi đến số này và nói rằng Khánh Dương – Ryan đang ở tại địa chỉ khách sạn. – Anh nói với nhân viên.
Cô gái trẻ gật đầu rồi mỉm cười.
35 phút sau.
Một chiếc ô tô màu đen chạy đến trước cửa của Hotel. Họ thanh toán tiền phòng và thức ăn của Dương và Đỗ Uyên. Hai người bước vào xe nhưng không nhìn nhau. Ông Rodei ngồi trên quay xuống nói.
-Tiểu thư Danny đã chờ cậu chủ ở biệt thự gần bãi biển.
-Cái gì????????? Chị ta về Việt Nam để làm gì? - Ryan hỏi dồn.
-Để tìm cậu chủ. – Ông quản gia cho xe chạy. Vừa chạy vừa nói.
Dù Đỗ Uyên không hiểu gì nhưng cũng chẳng hỏi. Việc duy nhất cô bé đang muốn làm là đánh thật mạnh vào người anh ta để trả thù vì bóp cổ cô đến muốn nghẹt thở. Bây giờ trong người vẫn cảm thấy khó chịu.
.
Xe vẫn chạy!
Cuối cùng cũng đến nơi. Đã thấy Danny đứng trước cổng chờ. Vừa thấy chiếc xe màu đen đến gần, cô mừng rỡ. Ryan bước xuống với vẻ mặt lạnh tanh. Danny bước lại ôm chầm lấy cậu.
-ôi chị nhớ em quá đi mất. Cả tháng rồi không gặp nhau đấy! Tại sao em vẫn cứ chôn chân ở đây mà không chịu về Hoa Kì với ba mẹ hả? – Cô dụi vào lòng Ryan. Anh không đẩy ra, cũng không nói gì.
Rồi chợt thấy trong xe có một cô gái cùng bước ra. Danny thắc mắc hỏi.
-Cô ta là ai? Sao lại đi cùng em thế kia?
Khánh Dương phán một câu lạnh lùng. Rồi bước vào nhà.
.
-Không liên quan tới chị!
.
Khỏi nói, nhưng lúc này Danny đang nhìn Đỗ Uyên bằng một cặp mắt sắc sảo như muốn giết chết ngay lập tức. Cô bé thấy sợ khi thấy người phụ nữ kia nhìn mình đầy sát khí. Danny vội chạy vào trong đuổi theo Dương. Miệng vẫn luôn gọi \\\"Em trai ơi!\\\"
Rốt cuộc Uyên vẫn không biết người kêu Ryan bằng em trai xưng chị là ai………..nhưng trông chị ta có một thứ tình cảm vượt mức hai từ \\\"chị em\\\"…
/60
|