Khánh Dương quay mặt đi, che giấu nỗi đau như dằn xé tâm can, thay vào đó là một lớp mặt nạ lạnh nhạt ra vẻ không quan tâm. Từ trước tới nay, cho dù có bất cứ chuyện gì, Ryan vẫn luôn bình tĩnh, không để lộ sự ngạc nhiên ra bề ngoài. Nhưng, khi bước vào trong cửa xe, đôi mắt không hiểu sao đã ầng ậng nước. Anh vốn dĩ cứ tưởng mình có thể kiềm chế được, nhưng sự thật này quá tàn khốc, quá đau thương, không biết đối diện với nó bằng cách nào. Khi người mẹ mà anh yêu thương bấy lâu nay lại là kẻ giết chết mẹ ruột mình, lòng anh như có một tảng đá đè nặng lên đó…mà, không cách nào thoát ra được sự mệt mỏi này.
Đúng rồi, chỉ cần đến bệnh viện để nhìn thấy gương mặt thanh tú của Đỗ Uyên, có lẽ sẽ làm Ryan tốt hơn một chút. Người đáng lẽ bên cạnh anh lúc này chính là cô, đáng lẽ cô phải an ủi bạn trai mình. Nhưng ngược lại, tình trạng cô bây giờ càng làm anh thêm đau đớn.
Trên khuôn mặt thanh lệ, nét đẹp yêu kiều vẫn giữ lại, có điều nó nhạt mờ đi hẳn bởi sự vô cảm. Đôi môi cô khẽ nhếch lên, một phản ứng không điều kiện, bờ môi khô ráp và tái nhợt cần một chút nước để tiếp thêm dưỡng khí. Đỗ Uyên không nói cũng không rằng, chỉ lặng yên chịu đựng cơn khát mà tựa đầu vào bức tường vôi trắng. Ánh mắt không hồn hướng về một phía xa xăm vô tận. Trong đầu lúc này chỉ toàn là một mảng kí ức đầy đau thương, ác mộng đến với cô thật dễ dàng, từng chút từng chút chiếm lấy biểu cảm của cô. Đã bước sang cái tuổi 19, hôm nay chính là sinh nhật Đỗ Uyên.
Tiếng bước chân đến gần, đến gần hơn nữa, một dáng người quen thuộc tiến vào phòng bệnh. Sắc mặt anh ta chẳng tốt mấy, chứa đựng nỗi buồn được chôn sâu trong đáy lòng, mà, anh hận không thể đem ra để hét và khóc nấc lên như một đứa trẻ.
Đôi giày da ma sát với sàn nhà tạo nên âm thanh không nhỏ, không lớn, mặc cho ai đi chăng nữa, cô cũng không muốn quay mặt sang nhìn kẻ đang vào phòng mình. Bầu không khí ảm đạm mang sự ngột ngạt đến khó chịu. Gian phòng trắng buồn tẻ, càng buồn hơn nữa, khi thêm một người cùng chịu chung số phận, đó là đối diện với sự thật vô cùng tàn nhẫn. Cái trước mắt không phải là nỗi đau sao? Cố gắng để che lấp đi bằng lớp mặt nạ không cảm xúc này thực mệt mỏi……
* * *
Danny vừa nghe được tin được truyền báo từ mấy tên đàn em rằng Ryan không phải là con ruột của bà Linda. Lòng cô cũng như lửa đốt, cô yêu anh, đúng vậy, nhưng cũng yêu cái gia tài của nhà anh. Từ khi ba của Danny mất, ông giao lại con gái của mình cho Trịnh Ân nhờ ông ấy nuôi, đồng thời gửi toàn bộ tài sản cho ông bạn thân giữ hộ. Ai ngờ Trịnh Ân chiếm giữ toàn bộ tập đoàn của Danny cho riêng mình, không để lại cho cô cái gì cả, ngoài câu hứa sẽ tổ chức đám cưới cho Ryan và Danny.
Với mối hận này, cô không cam tâm, và quyết định phải lấy bằng được Khánh Dương để thâu tóm toàn bộ gia sản dòng tộc Mafia hòng trả thù Trịnh Ân. Nhưng không ngờ rằng, bây giờ được tin Ryan không phải là con ruột của bà Linda….
Không tin được, nên cô quyết sang Việt Nam làm rõ mọi chuyện!
- - - - - - - - -
Cánh cổng đồ sộ mở ra, một thân người với chiếc eo thon gọn, cặp kính đen trên khuôn mặt lộ ra quý phái sang trọng của phái nữ. Không những thế, bộ váy cô đang mặc thuộc hàng hiệu “độc quyền”, kiếm cái thứ hai ở Việt Nam e rằng không có.
Da mặt bị sạm, nhưng được một lớp phấn dày bao bọc, nhìn rất sành đời. Đôi giày cao gót dưới chân, cùng bộ áo khoát bằng lông cừu khoát hờ lên, nhìn từ xa cũng đủ biết ai vì style này quá quen thuộc với mấy tên đàn em vệ sĩ.
Nhưng…
Khi cô ta vừa bước vào trong, lại kinh ngạc nhìn bà Linda với dáng vẻ tiều tụy, đôi mắt hốc hác sưng húp, hàng mi ươn ướt như vừa khóc xong. Mồ hôi nhễ nhại, gương mặt đầy ánh đau buồn, vầng trán vì đập đầu xuống nền đất mà bị thương. Bên cạnh đó là vũng máu không biết của ai…
-Mẹ…
Danny cất tiếng kêu, đáp lại là sự im lặng không hề lên tiếng của bà ta, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi dưới đất, không quan tâm tới sự hiện diện của kẻ trước mặt. Danny ngạc nhiên nhíu mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bên trong phòng ngủ chính, ông bác sĩ già cỗi với bộ râu gần bạc hết do sức nặng của thời gian, đang băng bó cho vết thương của Jason. Còn bà Dương Hoài Thương thấy mình ở đây rình cũng quá thực rảnh rỗi, lòng như lửa đốt. Trong phút chốc với cái ý nghĩ táo bạo, sẽ nói ra sự thật con dâu tương lai của Linda không hề mang thai. Hoài Thương tự trách mình nợ gia đình này qúa nhiều, từ việc thay đổi số phận của hai người con trai này, đến việc giả vờ làm giấy khám thai giả cho Danny Evans. Đây là lúc cần nói ra tất cả, tất cả…
*Cạch*
Đóng cửa lại, Dương Hoài Thương lập tức bước ra ngoài, nhưng nhất thời không tin vào mắt mình, Danny…Danny cô ta có ở đây ư??? Thế thì chả phải nếu nói ra bà sẽ bị giết sao? Mạnh mẽ lên mới được, dù có chết, người cũng sẽ nhẹ nhàng vì ít ra trong đời mình không hổ thẹn với lương tâm nghề nghiệp…Bác sĩ – đã mười mấy năm gắn bó với công việc yêu thích này, trong lòng luôn canh cánh nỗi lo âu. Vốn là người tốt nên 4 chữ “lương y như từ mẫu” phải cố gắng giữ, vậy mà hết lần này tới lần khác đều vì tiền mà làm việc trái với lòng mình…
-Sao cô lại ở đây? –Danny chớp hai mắt với hàng mi giả dày cộm, tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng.
Chẳng phải bà ấy chết rồi sao? Hay là cái hình ảnh đứng trước mặt của cô chỉ là vong hồn? Cô bước lùi về sau một bước, mặt xanh xao hẳn.
Còn Hoài Thương thì trấn tĩnh mình lại, không cho tim đập nhanh như thế, phải thật sự can đảm lên! Bà tiến gần tới người phụ nữ đang ngồi trầm tư trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi mà phun ra câu cần nói:
-Tôi thật sự xin lỗi…chuyện này con dâu bà không hề có thai…tôi đã lừa dối phu nhân rất nhiều lần. Rất xin lỗi…
Danny sửng sốt, trừng mắt nhìn Hoài Thương, trong lòng không khỏi tìm lí do để giải thích cho mẹ chồng tương lai mình. Nhưng thật sự chẳng tìm ra cái cớ nào, chẳng lẽ đổ tội cho bà bác sĩ này khám không kĩ rồi nhầm lẫn?
Vừa định lên tiếng để biện minh cho mình, ai ngờ một giọng nói trầm trầm phát ra từ người đàn bà đang ngồi thẩn thờ dưới nền nhà…
-Tôi đã biết, Danny Evans là mang thai giả. –Linda nói giọng rất bình thản, không chứa sự ngạc nhiên hay bất ngờ.
Chuyện…chuyện này là sao??? Vậy là bà ta đã biết trước rồi ư? Hóa ra dạo gần đây Linda lạnh nhạt đối xử với cô như vậy là do bà nhận ra Danny không mang thai, lừa dối một người phụ nữ trung niên gần đất xa trời như bà. Nhưng Linda không hề nói ra, dù lòng luôn canh cánh muốn trừng phạt cô gái giả dối này.
-Mẹ…không phải…con không hề cố ý mang thai giả…chính bà ta *chỉ tay về phía Hoài Thương* bà ta chuẩn đoán sai… -Cô cố gắng giải thích, sợ rằng sau sự việc này khiến vị trí của cô trong lòng người mẹ chồng này trở nên nhỏ nhoi…
-Tôi là nói cô cố ý sao? Hay có tật giật mình?
Đáp lại câu nói kia là một câu hỏi nghi vấn khiến Danny chết trân, người cứng đờ không biết mình nên trả lời như thế nào. Cô viện cớ đánh trống lãng.
-Mẹ, con có việc rồi, con đi đây.
Danny lập tức rời khỏi đó, đúng là giấu đầu lòi đuôi mà.
* * *
Trong lúc Khánh Dương rời khỏi phòng bệnh của Đỗ Uyên, anh ra ngoài định mua chút ít cháo để cô gái nhỏ này lót bụng. Bác sĩ bảo bệnh tình của Đỗ Uyên có suy giảm, ít ra chỉ cần vài ngày nữa có lẽ sẽ khỏi. Trong lòng Ryan cảm thấy nhẹ hẳn đi…
Một bóng đen bịt kín mặt, ngay khi cô đang ngủ liền lẻn vào, trên tay cầm theo một cái bao lớn và sợi dây thừng…
Đúng rồi, chỉ cần đến bệnh viện để nhìn thấy gương mặt thanh tú của Đỗ Uyên, có lẽ sẽ làm Ryan tốt hơn một chút. Người đáng lẽ bên cạnh anh lúc này chính là cô, đáng lẽ cô phải an ủi bạn trai mình. Nhưng ngược lại, tình trạng cô bây giờ càng làm anh thêm đau đớn.
Trên khuôn mặt thanh lệ, nét đẹp yêu kiều vẫn giữ lại, có điều nó nhạt mờ đi hẳn bởi sự vô cảm. Đôi môi cô khẽ nhếch lên, một phản ứng không điều kiện, bờ môi khô ráp và tái nhợt cần một chút nước để tiếp thêm dưỡng khí. Đỗ Uyên không nói cũng không rằng, chỉ lặng yên chịu đựng cơn khát mà tựa đầu vào bức tường vôi trắng. Ánh mắt không hồn hướng về một phía xa xăm vô tận. Trong đầu lúc này chỉ toàn là một mảng kí ức đầy đau thương, ác mộng đến với cô thật dễ dàng, từng chút từng chút chiếm lấy biểu cảm của cô. Đã bước sang cái tuổi 19, hôm nay chính là sinh nhật Đỗ Uyên.
Tiếng bước chân đến gần, đến gần hơn nữa, một dáng người quen thuộc tiến vào phòng bệnh. Sắc mặt anh ta chẳng tốt mấy, chứa đựng nỗi buồn được chôn sâu trong đáy lòng, mà, anh hận không thể đem ra để hét và khóc nấc lên như một đứa trẻ.
Đôi giày da ma sát với sàn nhà tạo nên âm thanh không nhỏ, không lớn, mặc cho ai đi chăng nữa, cô cũng không muốn quay mặt sang nhìn kẻ đang vào phòng mình. Bầu không khí ảm đạm mang sự ngột ngạt đến khó chịu. Gian phòng trắng buồn tẻ, càng buồn hơn nữa, khi thêm một người cùng chịu chung số phận, đó là đối diện với sự thật vô cùng tàn nhẫn. Cái trước mắt không phải là nỗi đau sao? Cố gắng để che lấp đi bằng lớp mặt nạ không cảm xúc này thực mệt mỏi……
* * *
Danny vừa nghe được tin được truyền báo từ mấy tên đàn em rằng Ryan không phải là con ruột của bà Linda. Lòng cô cũng như lửa đốt, cô yêu anh, đúng vậy, nhưng cũng yêu cái gia tài của nhà anh. Từ khi ba của Danny mất, ông giao lại con gái của mình cho Trịnh Ân nhờ ông ấy nuôi, đồng thời gửi toàn bộ tài sản cho ông bạn thân giữ hộ. Ai ngờ Trịnh Ân chiếm giữ toàn bộ tập đoàn của Danny cho riêng mình, không để lại cho cô cái gì cả, ngoài câu hứa sẽ tổ chức đám cưới cho Ryan và Danny.
Với mối hận này, cô không cam tâm, và quyết định phải lấy bằng được Khánh Dương để thâu tóm toàn bộ gia sản dòng tộc Mafia hòng trả thù Trịnh Ân. Nhưng không ngờ rằng, bây giờ được tin Ryan không phải là con ruột của bà Linda….
Không tin được, nên cô quyết sang Việt Nam làm rõ mọi chuyện!
- - - - - - - - -
Cánh cổng đồ sộ mở ra, một thân người với chiếc eo thon gọn, cặp kính đen trên khuôn mặt lộ ra quý phái sang trọng của phái nữ. Không những thế, bộ váy cô đang mặc thuộc hàng hiệu “độc quyền”, kiếm cái thứ hai ở Việt Nam e rằng không có.
Da mặt bị sạm, nhưng được một lớp phấn dày bao bọc, nhìn rất sành đời. Đôi giày cao gót dưới chân, cùng bộ áo khoát bằng lông cừu khoát hờ lên, nhìn từ xa cũng đủ biết ai vì style này quá quen thuộc với mấy tên đàn em vệ sĩ.
Nhưng…
Khi cô ta vừa bước vào trong, lại kinh ngạc nhìn bà Linda với dáng vẻ tiều tụy, đôi mắt hốc hác sưng húp, hàng mi ươn ướt như vừa khóc xong. Mồ hôi nhễ nhại, gương mặt đầy ánh đau buồn, vầng trán vì đập đầu xuống nền đất mà bị thương. Bên cạnh đó là vũng máu không biết của ai…
-Mẹ…
Danny cất tiếng kêu, đáp lại là sự im lặng không hề lên tiếng của bà ta, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi dưới đất, không quan tâm tới sự hiện diện của kẻ trước mặt. Danny ngạc nhiên nhíu mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bên trong phòng ngủ chính, ông bác sĩ già cỗi với bộ râu gần bạc hết do sức nặng của thời gian, đang băng bó cho vết thương của Jason. Còn bà Dương Hoài Thương thấy mình ở đây rình cũng quá thực rảnh rỗi, lòng như lửa đốt. Trong phút chốc với cái ý nghĩ táo bạo, sẽ nói ra sự thật con dâu tương lai của Linda không hề mang thai. Hoài Thương tự trách mình nợ gia đình này qúa nhiều, từ việc thay đổi số phận của hai người con trai này, đến việc giả vờ làm giấy khám thai giả cho Danny Evans. Đây là lúc cần nói ra tất cả, tất cả…
*Cạch*
Đóng cửa lại, Dương Hoài Thương lập tức bước ra ngoài, nhưng nhất thời không tin vào mắt mình, Danny…Danny cô ta có ở đây ư??? Thế thì chả phải nếu nói ra bà sẽ bị giết sao? Mạnh mẽ lên mới được, dù có chết, người cũng sẽ nhẹ nhàng vì ít ra trong đời mình không hổ thẹn với lương tâm nghề nghiệp…Bác sĩ – đã mười mấy năm gắn bó với công việc yêu thích này, trong lòng luôn canh cánh nỗi lo âu. Vốn là người tốt nên 4 chữ “lương y như từ mẫu” phải cố gắng giữ, vậy mà hết lần này tới lần khác đều vì tiền mà làm việc trái với lòng mình…
-Sao cô lại ở đây? –Danny chớp hai mắt với hàng mi giả dày cộm, tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng.
Chẳng phải bà ấy chết rồi sao? Hay là cái hình ảnh đứng trước mặt của cô chỉ là vong hồn? Cô bước lùi về sau một bước, mặt xanh xao hẳn.
Còn Hoài Thương thì trấn tĩnh mình lại, không cho tim đập nhanh như thế, phải thật sự can đảm lên! Bà tiến gần tới người phụ nữ đang ngồi trầm tư trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi mà phun ra câu cần nói:
-Tôi thật sự xin lỗi…chuyện này con dâu bà không hề có thai…tôi đã lừa dối phu nhân rất nhiều lần. Rất xin lỗi…
Danny sửng sốt, trừng mắt nhìn Hoài Thương, trong lòng không khỏi tìm lí do để giải thích cho mẹ chồng tương lai mình. Nhưng thật sự chẳng tìm ra cái cớ nào, chẳng lẽ đổ tội cho bà bác sĩ này khám không kĩ rồi nhầm lẫn?
Vừa định lên tiếng để biện minh cho mình, ai ngờ một giọng nói trầm trầm phát ra từ người đàn bà đang ngồi thẩn thờ dưới nền nhà…
-Tôi đã biết, Danny Evans là mang thai giả. –Linda nói giọng rất bình thản, không chứa sự ngạc nhiên hay bất ngờ.
Chuyện…chuyện này là sao??? Vậy là bà ta đã biết trước rồi ư? Hóa ra dạo gần đây Linda lạnh nhạt đối xử với cô như vậy là do bà nhận ra Danny không mang thai, lừa dối một người phụ nữ trung niên gần đất xa trời như bà. Nhưng Linda không hề nói ra, dù lòng luôn canh cánh muốn trừng phạt cô gái giả dối này.
-Mẹ…không phải…con không hề cố ý mang thai giả…chính bà ta *chỉ tay về phía Hoài Thương* bà ta chuẩn đoán sai… -Cô cố gắng giải thích, sợ rằng sau sự việc này khiến vị trí của cô trong lòng người mẹ chồng này trở nên nhỏ nhoi…
-Tôi là nói cô cố ý sao? Hay có tật giật mình?
Đáp lại câu nói kia là một câu hỏi nghi vấn khiến Danny chết trân, người cứng đờ không biết mình nên trả lời như thế nào. Cô viện cớ đánh trống lãng.
-Mẹ, con có việc rồi, con đi đây.
Danny lập tức rời khỏi đó, đúng là giấu đầu lòi đuôi mà.
* * *
Trong lúc Khánh Dương rời khỏi phòng bệnh của Đỗ Uyên, anh ra ngoài định mua chút ít cháo để cô gái nhỏ này lót bụng. Bác sĩ bảo bệnh tình của Đỗ Uyên có suy giảm, ít ra chỉ cần vài ngày nữa có lẽ sẽ khỏi. Trong lòng Ryan cảm thấy nhẹ hẳn đi…
Một bóng đen bịt kín mặt, ngay khi cô đang ngủ liền lẻn vào, trên tay cầm theo một cái bao lớn và sợi dây thừng…
/60
|