Quán Hương Đêm
Quán nước sang trọng được trang trí một cách tỉ mỉ,đẹp đẽ .Quán được mọi người ưa chuộng bởi sự sạch sẽ và thái độ phục vụ khách hàng rất tốt.Một góc khuất trong quán bà Ngọc đang ngồi cúi mặt xuống bàn bà không dám nhìn thẳng vào mắt người này vì ở người này toát ra một luồng khi lạnh lẽo.Không khí càng ngày càng trùng xuống ,mấy lần định lên tiếng hỏi có chuyện gì mà tìm gặp bà nhưng bà không dám hỏi nên đành im lặng.
-Lâu rồi không gặp cháu sao bác không hỏi thăm sức khỏe cháu nhi?Cuối cùng người đó cũng lên tiếng.
-Dạ.Cô chủ về đây được chắc chắn rất khỏe nên tôi nghĩ không cần thiết.
-Vậy sao?Nhưng bác đừng gọi cháu là cô chủ nữa,bác đã không còn làm việc cho gia đình cháu từ khi kết hôn với quản gia rồi mà.Suki nói,chị ta với tay lấy cốc nước ngoáy khiến cho chiếc thìa chạm vào thành cốc kêu leng keng.
-Tôi biết.Chẳng hay hôm nay cô gặp tôi có chuyện gì không ạ?Suki thôi không ngoáy cốc nước nữa mà nhìn thẳng vào mắt bà Ngọc khiến bà thấy hơi sợ
-Nghe nói bác bị vô sinh.
-Vâng đúng là như vậy.Nhưng tại sao cô chủ lại hỏi tôi vậy ?
-Người phụ nữ không có khả năng làm mẹ mà lại có đứa con xinh gái như vậy ư?
Cạch...Khó khăn lắm mới cầm được cốc nước lên vậy mà bà Ngọc lại bị câu nói đó làm cho run sợ không còn cầm nổi chiếc cốc nữa.Bà nhìn Suki đang có nét cười kia,lẽ nào trước khi đến gặp bà cô ấy đã điều tra về bà rồi ư.
-Thưa cô ....bây giờ thời hiện đại rồi những người vô sinh có thể thực hiện biện pháp nhân tạo mà và tôi cũng là một trong những trường hợp đó.Bà cố nói để không để giọng mình run nhưng đâu thể qua mắt được Suki chứ.Chị ta vẫn tiếp tục hỏi dồn
-Vậy sao? Cháu nghe nói bác và Cherry vẫn liên lạc với nhau vậy chẳng hay bác có biết em gái cháu đang ở đâu không
-Hả?Tôi...tôi tôi không biết gì hết.Quỳnh...à không Cherry cũng không biết gì hết.Xin cô,xin cô đừng hỏi tôi.Bà Ngọc ấp úng
-Thôi được rồi bác không cần phải như vậy đâu,có thể bây giờ bác chưa nghĩ ra nhưng nếu nghĩ ra được gì thì liên lạc với cháu.Cháu đi trước đây.Suki để lại cái card rồi xách túi đi trước để lại bà Ngọc ngồi đó vẫn chưa thể bình tĩnh.Một lúc sau bà mới tỉnh và gọi điện cho ai đó....
-----------------------------
-Cháu biết là bác sẽ làm vậy mà.Ngươi hãy đi báo với Kai là họ sắp gặp nhau rồi,hành động đi.Suki ló đầu ra từ một góc khuất,mục đích của chị ta khi đến gặp Bà ấy là muốn bà ấy sợ hãi mà gặp Cherry cầu cứu.Nếu họ gặp nhau chắc chắn sẽ có thêm đầu mối để tìm được Ruki.Cũng tại bọn họ giấu kĩ quá nên mới buộc cô phải làm như vậy...
-Dạ thưa chủ tịch.Thư kí Kim cúi chào và lập tức thực hiện nhiệm vụ.
Trường THPT A
Bọn nó đã đến trường , trước lúc đi học Cô đã dặn Nó không được nói cho Anh biết vuệc Cô đang chịu đựng bởi Cô không muốn Anh phải lo lắng thêm.Năm nay Anh đã là học sinh cuối cấp có rất nhiều chuyện Anh cần phải lo nên Cô không muốn là gánh nặng của Anh.
Cất xe song Cô khoác tay Anh đi ra khiênd bao nhiêu học sinh ở đây ghen tị vì nhìn họ thật xứng đôi .
-Này.Bọn con gái thấy anh đẹp trai quá hay sao mà cứ nhìn anh vậy.
-Anh có mơ ngủ không?Anh mà đẹo trai cái gì?Cô chu môi lêb cãi bướng
-Không đẹp trai sao còn yêu anh.Hehe .Anh lại vò đầu Cô
-Đã nói bao nhiêu lần rồi không được vò đầu em cơ mà.Chỉ tại thấy anh ế nên em mới rước về đấy,đã không cảm ơn thôi lại còn....
-Thật sai?Vậy không cần em yêu nữa anh đi tìn người khác đây.Anh định bỏ đi thì Cô lôi lại đe dọa.
-Anh thử bước một bước xem anh sẽ chết với em cho coi.
-Hehe.Có người ghen kìa
-Ai thèm ghen.Cô khoanh tay trước ngực quay mặt đi hướng khác tỏ vẻ giận dỗi.
-Ê .Đằng kia có gì kìa.Anh chỉ tay bừa về hướng nào đó hò to với cái tình tò mò của Cô thì kiểu gì cũng quay qua hóng nên nhân cơ hội đấy Anh hôn trộm Cô một cái,vài người ở đấy đã nhìn thấy họ còn bịt miệng tủm tỉm cười.Khỏi phải nói mặt Cô đỏ như thế nào,đơ một lúc Cô mới nhận ra tình thêa của mình.Cô quát Anh
-Anh được lắm dám lừa em đã thế lại còn...còn...Cô không thể nói được câu sau Anh được đà lại càng chêu hơn
-Còn làm sao?Sao em ấp úng thế...Hehe
-Tên kia ta giết ngươi....Vậy là kết quả họ lùa nhau khắp nhà xe ( đến phải cho bọn này vào nhà thương điên)
-"Họ thật hạnh phúc" coa phải cậu đang nghĩ vậy không?
-A Linh.Cậu đến lâu chưa?
-Tôi cũng mới đến.Sao lại đứng đây một mình vậy ?
-Nhìn bọn họ thế kia chẳng lẽ lại chen vào giữa à?Như vậy vô duyên quá.Nó cười tít mắt.
-Thật là.Mà Nhi đang bị để ý đấy bảo cậu ấy hãy cẩn thận.
-Hả?Ai để ý cơ.
-Không có gì chỉ là mấy đứa con gái không việc làm thôi .
-Cám ơn cậu tớ sẽ nói lại với nó.Nói thì nói vậy nhưng chắc gì bọn chúng có thể sờ đến lông chân Cô bởi bên cạnh Cô đã có Nó bảo vệ mà
-Ừm.Vậy tôi đi trước.Nhỏ xách cặp lên lớp.
-A Linh này cậu đã lo lắng cho bọn tớ vậy tức là đã chịu làm bạn với bọn mình phải không?Chợt Nhỏ khựng lại , "Bạn" cái khái niệm mà từ lâu Nhỏ đã quên rồi,từ khi bị người bạn thân phản bội nhỏ đã chẳng làm bạn với bất cứ ai cho đến giờ.Khi gặp được tụi nó nhỏ đã có suy nghĩ khác đi chút nhưng vẫn chưa đủ để nhỏ chấp nhận làm bạn với tụi nó.
-Xin lỗi nhưng tôi không thể thấy kẻ bị bắt nạt mà không giúp
-Nói dối,chẳng phải hôm qua đi với tụi mình cậu đã cười sao?Bọn mình có thể trở thành bạn để giúp đỡ nhau rất tốt đấy.Nó tiến tới đặt tay lên vai Linh
-Hừm.Tôi chẳng tin đâu.Trước kia tôi cũng có bạn thân đấy nhưng tất cả chỉ là lợi dụng th....
-Đó là vì cậu không biết chọn bạn đấy.Nó chen ngang lời Linh.-Hãy tin tưởng bọn tớ.Tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy đâu mơia là tình bạn thật sự.
Nghe thấy Nó nói vậy Linh đã tin mặc dù không cần Cô hay Nó chứng minh nhưng vốn bản tính cố chấp Nhỏ không đủ can đảm để nói ra câu đồng ý.
-Thôi bỏ đi tớ không bắt ép cậu đâu.Nó hạ tay xuống,đúng lúc nó có điện thoại là Bà Ngọc-mẹ Cô gọi.Sau khi nghe máy Nó tất tưởi chạy đi chỉ kịp để lại lời nhắn cho Linh
-Nhắn với Nhi hộ tớ là tớ có việc bận nên nghỉ học không cần lo cho tớ đâu nhé.
-Ừm.
Do vội quá nên đang chạy Nó va vào Minh Vũ ngã xoài ra sân trường định là kệ hắn rồi đi nhưng hắn không tha cho còn kéo áo Nó lại đã vội còn gặp tên điên này .
-Này.Đâm vài người ta mà không xin lỗi à?Tức quá Nó cho một cú vào bụng làm hắn la oai oái
-Đã vội còn gặp tên điên nhà anh.Bực mình.Nói chuyện sau đi.
Nó bỏ đi còn hắn thì đang nằm đó nhìn theo mỉm cười.
Quán nước sang trọng được trang trí một cách tỉ mỉ,đẹp đẽ .Quán được mọi người ưa chuộng bởi sự sạch sẽ và thái độ phục vụ khách hàng rất tốt.Một góc khuất trong quán bà Ngọc đang ngồi cúi mặt xuống bàn bà không dám nhìn thẳng vào mắt người này vì ở người này toát ra một luồng khi lạnh lẽo.Không khí càng ngày càng trùng xuống ,mấy lần định lên tiếng hỏi có chuyện gì mà tìm gặp bà nhưng bà không dám hỏi nên đành im lặng.
-Lâu rồi không gặp cháu sao bác không hỏi thăm sức khỏe cháu nhi?Cuối cùng người đó cũng lên tiếng.
-Dạ.Cô chủ về đây được chắc chắn rất khỏe nên tôi nghĩ không cần thiết.
-Vậy sao?Nhưng bác đừng gọi cháu là cô chủ nữa,bác đã không còn làm việc cho gia đình cháu từ khi kết hôn với quản gia rồi mà.Suki nói,chị ta với tay lấy cốc nước ngoáy khiến cho chiếc thìa chạm vào thành cốc kêu leng keng.
-Tôi biết.Chẳng hay hôm nay cô gặp tôi có chuyện gì không ạ?Suki thôi không ngoáy cốc nước nữa mà nhìn thẳng vào mắt bà Ngọc khiến bà thấy hơi sợ
-Nghe nói bác bị vô sinh.
-Vâng đúng là như vậy.Nhưng tại sao cô chủ lại hỏi tôi vậy ?
-Người phụ nữ không có khả năng làm mẹ mà lại có đứa con xinh gái như vậy ư?
Cạch...Khó khăn lắm mới cầm được cốc nước lên vậy mà bà Ngọc lại bị câu nói đó làm cho run sợ không còn cầm nổi chiếc cốc nữa.Bà nhìn Suki đang có nét cười kia,lẽ nào trước khi đến gặp bà cô ấy đã điều tra về bà rồi ư.
-Thưa cô ....bây giờ thời hiện đại rồi những người vô sinh có thể thực hiện biện pháp nhân tạo mà và tôi cũng là một trong những trường hợp đó.Bà cố nói để không để giọng mình run nhưng đâu thể qua mắt được Suki chứ.Chị ta vẫn tiếp tục hỏi dồn
-Vậy sao? Cháu nghe nói bác và Cherry vẫn liên lạc với nhau vậy chẳng hay bác có biết em gái cháu đang ở đâu không
-Hả?Tôi...tôi tôi không biết gì hết.Quỳnh...à không Cherry cũng không biết gì hết.Xin cô,xin cô đừng hỏi tôi.Bà Ngọc ấp úng
-Thôi được rồi bác không cần phải như vậy đâu,có thể bây giờ bác chưa nghĩ ra nhưng nếu nghĩ ra được gì thì liên lạc với cháu.Cháu đi trước đây.Suki để lại cái card rồi xách túi đi trước để lại bà Ngọc ngồi đó vẫn chưa thể bình tĩnh.Một lúc sau bà mới tỉnh và gọi điện cho ai đó....
-----------------------------
-Cháu biết là bác sẽ làm vậy mà.Ngươi hãy đi báo với Kai là họ sắp gặp nhau rồi,hành động đi.Suki ló đầu ra từ một góc khuất,mục đích của chị ta khi đến gặp Bà ấy là muốn bà ấy sợ hãi mà gặp Cherry cầu cứu.Nếu họ gặp nhau chắc chắn sẽ có thêm đầu mối để tìm được Ruki.Cũng tại bọn họ giấu kĩ quá nên mới buộc cô phải làm như vậy...
-Dạ thưa chủ tịch.Thư kí Kim cúi chào và lập tức thực hiện nhiệm vụ.
Trường THPT A
Bọn nó đã đến trường , trước lúc đi học Cô đã dặn Nó không được nói cho Anh biết vuệc Cô đang chịu đựng bởi Cô không muốn Anh phải lo lắng thêm.Năm nay Anh đã là học sinh cuối cấp có rất nhiều chuyện Anh cần phải lo nên Cô không muốn là gánh nặng của Anh.
Cất xe song Cô khoác tay Anh đi ra khiênd bao nhiêu học sinh ở đây ghen tị vì nhìn họ thật xứng đôi .
-Này.Bọn con gái thấy anh đẹp trai quá hay sao mà cứ nhìn anh vậy.
-Anh có mơ ngủ không?Anh mà đẹo trai cái gì?Cô chu môi lêb cãi bướng
-Không đẹp trai sao còn yêu anh.Hehe .Anh lại vò đầu Cô
-Đã nói bao nhiêu lần rồi không được vò đầu em cơ mà.Chỉ tại thấy anh ế nên em mới rước về đấy,đã không cảm ơn thôi lại còn....
-Thật sai?Vậy không cần em yêu nữa anh đi tìn người khác đây.Anh định bỏ đi thì Cô lôi lại đe dọa.
-Anh thử bước một bước xem anh sẽ chết với em cho coi.
-Hehe.Có người ghen kìa
-Ai thèm ghen.Cô khoanh tay trước ngực quay mặt đi hướng khác tỏ vẻ giận dỗi.
-Ê .Đằng kia có gì kìa.Anh chỉ tay bừa về hướng nào đó hò to với cái tình tò mò của Cô thì kiểu gì cũng quay qua hóng nên nhân cơ hội đấy Anh hôn trộm Cô một cái,vài người ở đấy đã nhìn thấy họ còn bịt miệng tủm tỉm cười.Khỏi phải nói mặt Cô đỏ như thế nào,đơ một lúc Cô mới nhận ra tình thêa của mình.Cô quát Anh
-Anh được lắm dám lừa em đã thế lại còn...còn...Cô không thể nói được câu sau Anh được đà lại càng chêu hơn
-Còn làm sao?Sao em ấp úng thế...Hehe
-Tên kia ta giết ngươi....Vậy là kết quả họ lùa nhau khắp nhà xe ( đến phải cho bọn này vào nhà thương điên)
-"Họ thật hạnh phúc" coa phải cậu đang nghĩ vậy không?
-A Linh.Cậu đến lâu chưa?
-Tôi cũng mới đến.Sao lại đứng đây một mình vậy ?
-Nhìn bọn họ thế kia chẳng lẽ lại chen vào giữa à?Như vậy vô duyên quá.Nó cười tít mắt.
-Thật là.Mà Nhi đang bị để ý đấy bảo cậu ấy hãy cẩn thận.
-Hả?Ai để ý cơ.
-Không có gì chỉ là mấy đứa con gái không việc làm thôi .
-Cám ơn cậu tớ sẽ nói lại với nó.Nói thì nói vậy nhưng chắc gì bọn chúng có thể sờ đến lông chân Cô bởi bên cạnh Cô đã có Nó bảo vệ mà
-Ừm.Vậy tôi đi trước.Nhỏ xách cặp lên lớp.
-A Linh này cậu đã lo lắng cho bọn tớ vậy tức là đã chịu làm bạn với bọn mình phải không?Chợt Nhỏ khựng lại , "Bạn" cái khái niệm mà từ lâu Nhỏ đã quên rồi,từ khi bị người bạn thân phản bội nhỏ đã chẳng làm bạn với bất cứ ai cho đến giờ.Khi gặp được tụi nó nhỏ đã có suy nghĩ khác đi chút nhưng vẫn chưa đủ để nhỏ chấp nhận làm bạn với tụi nó.
-Xin lỗi nhưng tôi không thể thấy kẻ bị bắt nạt mà không giúp
-Nói dối,chẳng phải hôm qua đi với tụi mình cậu đã cười sao?Bọn mình có thể trở thành bạn để giúp đỡ nhau rất tốt đấy.Nó tiến tới đặt tay lên vai Linh
-Hừm.Tôi chẳng tin đâu.Trước kia tôi cũng có bạn thân đấy nhưng tất cả chỉ là lợi dụng th....
-Đó là vì cậu không biết chọn bạn đấy.Nó chen ngang lời Linh.-Hãy tin tưởng bọn tớ.Tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy đâu mơia là tình bạn thật sự.
Nghe thấy Nó nói vậy Linh đã tin mặc dù không cần Cô hay Nó chứng minh nhưng vốn bản tính cố chấp Nhỏ không đủ can đảm để nói ra câu đồng ý.
-Thôi bỏ đi tớ không bắt ép cậu đâu.Nó hạ tay xuống,đúng lúc nó có điện thoại là Bà Ngọc-mẹ Cô gọi.Sau khi nghe máy Nó tất tưởi chạy đi chỉ kịp để lại lời nhắn cho Linh
-Nhắn với Nhi hộ tớ là tớ có việc bận nên nghỉ học không cần lo cho tớ đâu nhé.
-Ừm.
Do vội quá nên đang chạy Nó va vào Minh Vũ ngã xoài ra sân trường định là kệ hắn rồi đi nhưng hắn không tha cho còn kéo áo Nó lại đã vội còn gặp tên điên này .
-Này.Đâm vài người ta mà không xin lỗi à?Tức quá Nó cho một cú vào bụng làm hắn la oai oái
-Đã vội còn gặp tên điên nhà anh.Bực mình.Nói chuyện sau đi.
Nó bỏ đi còn hắn thì đang nằm đó nhìn theo mỉm cười.
/45
|