Lúc Túc Yểu thức dậy, trong phòng không một bóng người.
Nàng cúi đầu nhìn xuống, quần áo ngủ mặc chỉn chu trên người, nếu bắp đùi không đau nhức mỏi nhừ, nàng còn tưởng đêm qua vốn chỉ là một giấc mộng.
“Két” một tiếng, cửa phòng mở, Thiển Lộ bưng chậu nước đến: “Tiểu thư, người dậy sớm thế.
”
“Ừ….
.
khụ khụ.
”
Vừa ngủ dậy, cổ họng khô khốc, uống hết ly trà nóng Thiển Lộ đưa, Túc Yểu mới thoải mái hơn.
Thiển Lộ gỡ quần áo treo trên móc của Túc Yểu xuống, đang định mặc vào giúp nàng, bỗng khó hiểu thầm thì: “Đêm qua có muỗi ạ? Đúng là dùng hương cũng đuổi không xuể, chút nữa nô tỳ tìm thuốc mỡ cho tiểu thư thoa.
”
“…….
.
Gì cơ?”
“Cổ tiểu thư nhiều vết đỏ lắm, có ngứa không? Ngứa cũng đừng gãi, không lại xước da.
”
Túc Yểu mãi mới hiểu, mặt đỏ lên, trong lòng biết rõ, không phải muỗi đốt, mà là dấu hôn của Đông Thanh.
Nàng kéo kéo cổ áo, nói: “Cũng được, tìm hộ ta……” Mắt thoáng liếc thấy bình sứ nhỏ xinh đặt trên đầu giường, “……không cần đâu, mấy ngày nữa là tịt thôi.
”
Rửa mặt xong, người tỉnh táo hơn hẳn, đợi Thiển Lộ ra ngoài đổ nước, Túc Yểu cầm bình sứ, mở nút ra, đúng là mùi thuốc tối qua Đông Thanh đưa nàng.
Đứng trước gương đồng, Túc Yểu ngước đầu, bôi thuốc lên vết đỏ trên cổ.
Thuốc mỡ man mát, thoang thoảng hương hoa quế, thoa lên rất dễ chịu, Túc Yểu nén không nổi, lỡ bôi hơi nhiều.
Cửa có tiếng động, Túc Yểu tưởng Thiển Lộ vào phòng, không quay đầu lại, song bôi thuốc được một nửa bỗng ngừng tay.
Là Đông Thanh.
Mùi thuốc át hương gỗ trên người Đông Thanh, khó trách Túc Yểu không nhận ra hắn.
Túc Yểu vừa thấy Đông Thanh, tức khắc đỏ bừng mặt, dời mắt đi, tiếp tục chăm chú thoa thuốc, song ngón tay run run lại tố giác sự căng thẳng của nàng với hắn.
Đông Thanh cười khẽ, bước đến sau lưng Túc Yểu, nhìn nàng trong gương: “Niên Niên nóng à? Sao mặt đỏ thế?”
Cuối cùng cũng bôi xong, quanh Túc Yểu ngào ngạt hương hoa quế, nàng nghiêng đầu, tức tối nguýt hắn: “Mặt chàng mới đỏ ấy.
”
Đông Thanh nhướn mày: “Niên Niên nói gì cũng đúng, là mặt ta đỏ.
”
Dỗ ngọt không nguyên tắc, song Túc Yểu nghe rất vui vẻ.
Đông Thanh khom người, dụi dụi mặt vào mặt Túc Yểu: “Ta vẽ mày cho Niên Niên nhé?”
Trong gương, Túc Yểu cười, dịu dàng vô ngần: “Được thôi.
”
Hai người đều ngầm hiểu, không nhắc lại chuyện tối qua, chỉ có dòng nước ấm chảy chậm trong bầu không khí mát mẻ, thoảng hương hoa quế.
Thiển Lộ đứng ngoài cửa, co người vì lạnh, nàng không nghe thấy tiểu thư nhà mình nói gì với Đông Thanh thiếu gia, cũng không biết họ đang làm gì, song lòng nàng rất vui vẻ.
Trong mắt nàng, Túc Yểu và Đông Thanh xứng đôi vô cùng.
Hùng Nâu ôm kiếm, dựa thân cây, nhìn Thiển Lộ lạnh tới mức dậm chân, mày cau nhẹ.
Hắn thầm nghĩ, nha đầu kia ngốc quá.
*
Mãi cho tới lúc quay về phủ Thừa tướng, Túc Yểu cũng không gặp lại Tần Hạo và Tần Việt.
Sau đó, nghe Trương Vận Tâm nói mới biết, hóa ra, Tần Việt bỗng rời khỏi Linh Vân Tự suốt đêm, Tần Hạo đợi không nổi, nên rời đi theo.
Còn, vì sao Trương Vận Tâm lại biết chuyện, Túc Yểu không rõ lắm, nhưng đoán được.
Chắc hẳn đã gặp Tần Hạo trong chùa.
Nhàn nhã mấy ngày, cơ thể Túc Yểu cũng tốt hơn, đi đường không còn cảm giác đau đớn nữa.
Song nàng vẫn khá yếu, Đông Thanh đành nén nhịn, dù sao, cần phải nghỉ ngơi nhiều.
Có điều, gần đây xảy ra chuyện lớn, Túc Yểu vốn là nữ tử khuê phòng không hay hóng hớt cũng nghe phong phanh ——
Tứ hoàng tử Tần Việt mất tích.
Hơn nữa còn liên quan đến Mạc Ưu Các.
Hoàng tử mất tích vốn là chuyện lớn, song lại dây dưa tới Mạc Ưu Các, trong cung muốn giải quyết cũng không biết nên xuống tay thế nào.
Mạc Ưu Các là tổ chức sát thủ trên giang hồ, đến không bóng, đi không động, chỉ cần thuê bọn họ giết người, không vụ nào không thành.
Dĩ nhiên, giá cả cũng chẳng vừa.
Thừa tướng mày chau mặt ủ mấy ngày nay, lúc Túc Yểu đến đưa chè đậu xanh cho hắn còn nghe hắn phàn nàn: “Thánh thượng vốn bỏ mặc Tứ hoàng tử, nói vất là vất, song lại gây áp lực lên Bổn tướng là sao??? Phụ thân con đã một bó tuổi rồi còn phải làm lụng vất vả, thu dọn hậu quả cho chúng!”
Túc Yểu đã quen tính Thừa tướng, sau khi rời khỏi thư phòng thì về sân viện, chẳng hiểu vì sao, nàng bỗng cảm thấy chuyện này có liên quan đến mình.
Liên quan thế nào, nàng cũng không rõ.
……….
.
Đông Thanh đang đi tìm Túc Yểu, nhìn thấy Hùng Nâu, hắn dừng bước.
“Sao thế?”
“Các chủ, Tần Việt chịu không nổi, giờ đã thoi thóp rồi, hay là……” giết hắn đi.
Đông Thanh liếc hắn, lạnh giọng: “Không, đợi vài ngày nữa.
”
Nói xong, Đông Thanh cất bước, lưng Hùng Nâu toát mồ hôi lạnh.
Các chủ của hắn vô cùng đáng sợ, đắc tội phải đúng là kẻ xui xẻo.
Hai chân Tần Việt đã bị chặt, nếu ở lại thêm mấy ngày, khéo mất cả đôi tay, Hùng Nâu nghĩ thầm.
.
/28
|