Cô gần như trần trụi, trong nháy mắt, dục vọng giấu dưới đáy mắt Giang Ngôn càng trở nên rõ ràng hơn, hơi thở nóng rẫy phả vào da cô, như phiến lông vũ, lúc có lúc không, khiến cô khẽ run lên.
Quả nhiên đàn ông là loài sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, bình thường thì nho nhã lịch thiệp, lên giường một cái là thở ra toàn câu xằng bậy, suy cho cùng, cảnh sát Giang từ năm mười tám tuổi đã là tên cặn bã nhà nghèo nhưng có gương mặt khiến bao em si mê, đương nhiên anh hiểu nhất là cách dỗ dành phụ nữ.
Hồi trẻ lông bông không hiểu chuyện, cô đã thấy sắc nảy lòng tham rồi, đến giờ vẫn không chống cự lại được.
Bên trong cô không mặc gì, có một bộ đồ lót thì hai tiếng trước đã được Giang Ngôn giặt phơi ngoài ban công, làn da mềm mại áp vào anh, hương thơm thoang thoảng khiến anh như bị mê hoặc.
Cái đêm vào năm ngoái ấy, hai người làm chuyện thân mật nhất, nhưng anh lại chẳng thể thấy rõ hình ảnh cô.
Ban nãy anh vào chỉ bật đèn ngủ, ánh sáng vàng vọt chiếu nguyên một góc bàn, đến giường thì chỉ còn một quầng nhàn nhạt, nhưng cũng đủ để anh ngắm kĩ gương mặt đỏ ửng của cô.
Cô thở đứt quãng, tiếng thở hổn hển khe khẽ, hàng mi dài rủ bóng dưới mí mắt, giấu đi khóe mắt ướt át.
Bình thường hay lạnh lùng buông lời kiêu kỳ, lúc này lại mềm mại khiến lòng người ta sinh suy nghĩ đen tối.
Giang Ngôn chen vào giữa hai chân cô, nhưng không hề nóng vội, mà nhẫn nại vuốt ve từng tấc da thịt sau lưng cô. Bàn tay thô ráp châm lên một ngọn lửa khô nóng, hơi ngưa ngứa, khiến Lâm Hạnh Tử chợt nhớ đến lúc anh thản nhiên sờ khắp người cô một lượt dưới cái nhìn chăm chú của mọi người ở đồn cảnh sát. Con người này giỏi nhất là giả vờ, vừa nghiêng người che tầm mắt của đồng nghiệp, anh liền đưa cả hai tay lên lướt qua tấm lưng rịn đầy mồ hôi của cô, lúc xoay người về thì lại nghiêm chỉnh như đang giải quyết công việc.
Như là có thứ gì đó cọ tới cọ lui trên bụng, Lâm Hạnh Tử bị anh trêu chọc đến mức khó chịu, dựa vào tính cách của cô thì hẳn là phải đạp anh xuống khỏi giường trước đã, nhưng cô mơ hồ cảm thấy mình ướt rồi, được sung sướng vẫn lãi hơn.
“Ưm…”, Lâm Hạnh Tử bất giác ưỡn người lên.
Nhưng cô vừa nhấc mình khỏi giường, một bàn tay anh đã ôm lấy ngực phải của cô, ngón tay chai sần chà qua đầu ngực, dần không khống chế được lực mà ấn sâu xuống bầu ngực mềm mại.
Chiếc áo phông bị anh vén lên, từng bước từng bước đầy mê hoặc, anh cúi người hôn xương hông của cô, rõ ràng có thể cảm nhận thấy cô run rẩy, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Giang Ngôn biết cô thoải mái, anh kiên nhẫn hôn một đường từ bắp đùi lên đến ngực cô, đầu lưỡi triền miên chu du trên mỗi tấc da thịt. Bầu ngực trái vẫn chưa được vuốt ve bỗng bị anh ngậm lấy, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt, nhưng bầu ngực cô còn mềm mại hơn.
Đầu anh vùi trước ngực cô, mái tóc ngắn đâm vào da vừa tê vừa ngứa, mà đang khi Lâm Hạnh Tử dần không nhịn nổi cơn sóng tình dâng trào trong cơ thể thì anh đột nhiên ngừng lại.
Lâm Hạnh Tử ậm ừ ưỡn ngực về phía anh, lại nghe thấy anh cúi đầu khẽ bật cười thì ngượng vô cùng. Cô đang định đạp anh thì cẳng chân lại bị kéo qua thắt lưng anh, chiếc áo phông nhăn nhúm cũng bị anh cởi bỏ.
Cơ thể nặng nề của anh một lần nữa hạ xuống, đầu lưỡi quấy nhiễu quanh ngực cô, hàm răng khẽ khàng cắn lấy đầu ngực, nghiến nhẹ, lại mút vào, cảm giác sảng khoái lan ra toàn thân, lại kích thích vào nơi nhạy cảm ấy, như thể cả linh hồn đều sắp bị anh hút ra khỏi cơ thể vậy.
Ga giường là loại vải trơn, thích hợp dùng cho mùa hè, Lâm Hạnh Tử không tóm được gì, chỉ có thể ôm lấy đầu Giang Ngôn.
Cô không muốn anh được đắc ý nên vẫn cố chịu, nhưng rốt cuộc đến khi đầu lưỡi anh quấy phá cho đầu ngực cô sưng cứng lên, cô không nhịn được phải kêu ra tiếng, ngọt ngào, kéo dài.
Giang Ngôn cầm bàn tay bị cô cắn, đưa đến bên môi khẽ hôn lên mấy dấu răng trên mu bàn tay, lại mỉm cười cúi xuống nuốt lấy tiếng thở đứt quãng của cô.
“Ở bên cạnh là một đôi vợ chồng già, tai không còn thính nữa đâu, không phải nhịn, cứ lớn tiếng một chút cũng được.”
Anh vẫn mặc quần áo nghiêm chỉnh, Lâm Hạnh Tử bèn vén vạt áo anh lên, luồn bàn tay vào, vuốt ve cơ bụng rắn chắc của anh, nhân lúc anh đang lâng lâng vì cảm giác sảng khoái, cô liền véo mạnh đầu ngực anh khiến anh cứng đờ, “Ừm….”
Tiếng kêu của anh vừa trầm vừa thấp, Lâm Hạnh Tử hôn một cái lên má anh như một phần thưởng, ngoài miệng vẫn muốn chiếm thế thượng phong, “Muốn kêu, cũng là anh kêu cho em nghe.”
Giang Ngôn đã lâu không chạm vào cô, dục vọng tích tụ từng chút từng chút một, đến giờ đã như giọt nước tràn ly, suýt chút nữa thì mất mặt vì khoảnh khắc mờ ám đầy tính trả thù của cô.
Bàn tay anh kê sau gáy cô, cô ngẩng đầu, cặp mắt chứa đầy ý cười như dập dờn sóng xuân, khiến mỗi tế bào trong tim anh đều trở nên mềm mại một cách kỳ lạ.
“Muốn anh kêu, phải xem bản lĩnh của em đã.”, Giang Ngôn cắn môi cô, rồi bắt đầu một nụ hôn nồng nhiệt. Hơi đau một chút, đầu lưỡi như nếm được vị tanh ngọt nơi bờ môi đang bị ngấu nghiến. Những cái đụng chạm giữa hai cơ thể quấn quýt, và cả tiếng thở mỗi lúc một nặng nề, khiến từng mạch máu trong người cả hai như sôi trào.
Bàn tay tìm được đến giữa hai chân cô, quá ướt át rồi.
Quả nhiên đàn ông là loài sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, bình thường thì nho nhã lịch thiệp, lên giường một cái là thở ra toàn câu xằng bậy, suy cho cùng, cảnh sát Giang từ năm mười tám tuổi đã là tên cặn bã nhà nghèo nhưng có gương mặt khiến bao em si mê, đương nhiên anh hiểu nhất là cách dỗ dành phụ nữ.
Hồi trẻ lông bông không hiểu chuyện, cô đã thấy sắc nảy lòng tham rồi, đến giờ vẫn không chống cự lại được.
Bên trong cô không mặc gì, có một bộ đồ lót thì hai tiếng trước đã được Giang Ngôn giặt phơi ngoài ban công, làn da mềm mại áp vào anh, hương thơm thoang thoảng khiến anh như bị mê hoặc.
Cái đêm vào năm ngoái ấy, hai người làm chuyện thân mật nhất, nhưng anh lại chẳng thể thấy rõ hình ảnh cô.
Ban nãy anh vào chỉ bật đèn ngủ, ánh sáng vàng vọt chiếu nguyên một góc bàn, đến giường thì chỉ còn một quầng nhàn nhạt, nhưng cũng đủ để anh ngắm kĩ gương mặt đỏ ửng của cô.
Cô thở đứt quãng, tiếng thở hổn hển khe khẽ, hàng mi dài rủ bóng dưới mí mắt, giấu đi khóe mắt ướt át.
Bình thường hay lạnh lùng buông lời kiêu kỳ, lúc này lại mềm mại khiến lòng người ta sinh suy nghĩ đen tối.
Giang Ngôn chen vào giữa hai chân cô, nhưng không hề nóng vội, mà nhẫn nại vuốt ve từng tấc da thịt sau lưng cô. Bàn tay thô ráp châm lên một ngọn lửa khô nóng, hơi ngưa ngứa, khiến Lâm Hạnh Tử chợt nhớ đến lúc anh thản nhiên sờ khắp người cô một lượt dưới cái nhìn chăm chú của mọi người ở đồn cảnh sát. Con người này giỏi nhất là giả vờ, vừa nghiêng người che tầm mắt của đồng nghiệp, anh liền đưa cả hai tay lên lướt qua tấm lưng rịn đầy mồ hôi của cô, lúc xoay người về thì lại nghiêm chỉnh như đang giải quyết công việc.
Như là có thứ gì đó cọ tới cọ lui trên bụng, Lâm Hạnh Tử bị anh trêu chọc đến mức khó chịu, dựa vào tính cách của cô thì hẳn là phải đạp anh xuống khỏi giường trước đã, nhưng cô mơ hồ cảm thấy mình ướt rồi, được sung sướng vẫn lãi hơn.
“Ưm…”, Lâm Hạnh Tử bất giác ưỡn người lên.
Nhưng cô vừa nhấc mình khỏi giường, một bàn tay anh đã ôm lấy ngực phải của cô, ngón tay chai sần chà qua đầu ngực, dần không khống chế được lực mà ấn sâu xuống bầu ngực mềm mại.
Chiếc áo phông bị anh vén lên, từng bước từng bước đầy mê hoặc, anh cúi người hôn xương hông của cô, rõ ràng có thể cảm nhận thấy cô run rẩy, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Giang Ngôn biết cô thoải mái, anh kiên nhẫn hôn một đường từ bắp đùi lên đến ngực cô, đầu lưỡi triền miên chu du trên mỗi tấc da thịt. Bầu ngực trái vẫn chưa được vuốt ve bỗng bị anh ngậm lấy, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt, nhưng bầu ngực cô còn mềm mại hơn.
Đầu anh vùi trước ngực cô, mái tóc ngắn đâm vào da vừa tê vừa ngứa, mà đang khi Lâm Hạnh Tử dần không nhịn nổi cơn sóng tình dâng trào trong cơ thể thì anh đột nhiên ngừng lại.
Lâm Hạnh Tử ậm ừ ưỡn ngực về phía anh, lại nghe thấy anh cúi đầu khẽ bật cười thì ngượng vô cùng. Cô đang định đạp anh thì cẳng chân lại bị kéo qua thắt lưng anh, chiếc áo phông nhăn nhúm cũng bị anh cởi bỏ.
Cơ thể nặng nề của anh một lần nữa hạ xuống, đầu lưỡi quấy nhiễu quanh ngực cô, hàm răng khẽ khàng cắn lấy đầu ngực, nghiến nhẹ, lại mút vào, cảm giác sảng khoái lan ra toàn thân, lại kích thích vào nơi nhạy cảm ấy, như thể cả linh hồn đều sắp bị anh hút ra khỏi cơ thể vậy.
Ga giường là loại vải trơn, thích hợp dùng cho mùa hè, Lâm Hạnh Tử không tóm được gì, chỉ có thể ôm lấy đầu Giang Ngôn.
Cô không muốn anh được đắc ý nên vẫn cố chịu, nhưng rốt cuộc đến khi đầu lưỡi anh quấy phá cho đầu ngực cô sưng cứng lên, cô không nhịn được phải kêu ra tiếng, ngọt ngào, kéo dài.
Giang Ngôn cầm bàn tay bị cô cắn, đưa đến bên môi khẽ hôn lên mấy dấu răng trên mu bàn tay, lại mỉm cười cúi xuống nuốt lấy tiếng thở đứt quãng của cô.
“Ở bên cạnh là một đôi vợ chồng già, tai không còn thính nữa đâu, không phải nhịn, cứ lớn tiếng một chút cũng được.”
Anh vẫn mặc quần áo nghiêm chỉnh, Lâm Hạnh Tử bèn vén vạt áo anh lên, luồn bàn tay vào, vuốt ve cơ bụng rắn chắc của anh, nhân lúc anh đang lâng lâng vì cảm giác sảng khoái, cô liền véo mạnh đầu ngực anh khiến anh cứng đờ, “Ừm….”
Tiếng kêu của anh vừa trầm vừa thấp, Lâm Hạnh Tử hôn một cái lên má anh như một phần thưởng, ngoài miệng vẫn muốn chiếm thế thượng phong, “Muốn kêu, cũng là anh kêu cho em nghe.”
Giang Ngôn đã lâu không chạm vào cô, dục vọng tích tụ từng chút từng chút một, đến giờ đã như giọt nước tràn ly, suýt chút nữa thì mất mặt vì khoảnh khắc mờ ám đầy tính trả thù của cô.
Bàn tay anh kê sau gáy cô, cô ngẩng đầu, cặp mắt chứa đầy ý cười như dập dờn sóng xuân, khiến mỗi tế bào trong tim anh đều trở nên mềm mại một cách kỳ lạ.
“Muốn anh kêu, phải xem bản lĩnh của em đã.”, Giang Ngôn cắn môi cô, rồi bắt đầu một nụ hôn nồng nhiệt. Hơi đau một chút, đầu lưỡi như nếm được vị tanh ngọt nơi bờ môi đang bị ngấu nghiến. Những cái đụng chạm giữa hai cơ thể quấn quýt, và cả tiếng thở mỗi lúc một nặng nề, khiến từng mạch máu trong người cả hai như sôi trào.
Bàn tay tìm được đến giữa hai chân cô, quá ướt át rồi.
/71
|