Hôm sau, lũ chim hót líu lo như chưa bao giờ được hót. Có lẽ chúng ta không hiểu chúng nó hót gì.Nhưng theo ngôn ngữ của loài chim thì chúng đang cover một bản hit của vàng anh mới lên top hôm qua là “ Rối bời”.
Trong khi lũ chim đang sung sướng kêu rên thì Mạch Nha đang điên cả đầu.Não nó như cái thùng rác được thông báo quá tải cần phải dọn gấp. Tất cả mọi thứ cứ nhét vào đó mà không có chỗ sử dụng or xả.Suy ra thành một bãi chiến trường rối tung mà chỉ cần có thêm một thứ nữa vào sẽ tạo thành hỗn hợp nổ.
…………………….
Sân bóng rổ.
Một hình bóng quen thuộc hiện lên. Anh nhún người đỡ lấy trái bóng rồi thực hiện một cú ném chuẩn xác.Ba điểm được ghi một cách rất nhẹ nhàng. Như thường lệ nó ra căng tin mua nước cho anh.Cầm chai nước trên tay nó bất giác cười tự giễu :
-Người ta có bạn gái rồi cần gì mày nữa.
Nó toan vất chai nước đi. Hơ, có ai đứng chặn đường nó này.Ngẩng đầu lên, ra là Trung đại ca. Trung thở hổn hển, lấy tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán :
-Nha cũng ra đây xem bóng sao?
-Vâng.Nó đáp gọn lỏn.
Trung ngước lên trời, lấy tay quạt quạt, làm bộ kêu ca :
-Chơi bóng mệt ghê cơ.Giá mà lúc này có ai mua nước cho mình thì tốt biết mấy.
Nó hết nhìn tay mình lại nhìn mặt Trung. ‘Sao đã tia thấy rồi?’.Nhắc khéo thế thì nó phải chiều thôi.
-Cho anh đấy.Nó giơ chai nước lên.
Phải nói là bạn Trung nhà ta sướng đến rên người.Trung nhận lấy miệng xuýt xoa:
-Chỉ có Nha là tốt với anh nhất.
“Ực…ực…ực”.
Nó trưng hai con mắt như hai cái bát tô ra nhìn.‘Anh làm ơn uống từ từ được không. Làm như ngàn năm mới được giọt nước vào miệng vậy.’Nghĩ thế thôi chứ không dám nói.Nói chắc ổng dỗi nó thì chết.
Trung liếm mép cười hì hì:
-Đúng nước Mạch Nha mua cho có khác ,ngọt như đường. Sau nếu em cho anh kẹo chắc khé cả cổ.
Nó dẩu môi:
-Biết vậy nên em có bao giờ cho anh kẹo đâu.Em cho người khác nhá.
-Em đừng làm thế , hại con cháu nhà người ta sớm bị tiểu đường.
-Anh lại trêu em.Nó đánh một cái rõ đau vào tay Trung.
-Đừng bạo lực.Anh sai rồi.Trung né người, gương mặt bày tỏ sự ăn năn hối lỗi mà phân nửa là giả tạo.
Nó giơ nắm đấm lên cảnh cáo ‘Còn trêu là chết với em nha’.Trung co rúm người mặt lo sợ theo kiểu hư cấu:
-Vâng, anh chừa.
Trước hình ảnh ấy mọi người không khỏi nghĩ đến sự lên ngôi của nữ quyền.Bởi một thằng cu 12 cao gần mét tám , cơ bắp khỏe mạnh lại co rúm co ró trước một con bé lớp 10 ,đầu mới chạm tới vai mình.Uầy, nói vậy là hơi sỉ nhục bạn Trung chút xíu, nhưng không sao cái này gọi là nhường phái yếu.Mà không biết thực sự ai mới là yếu.
-Nha…Mạch Nha.
Tiếng ai gọi làm nó giật mình.Là giọng nói quen thuộc ấy. Nó quay đầu lại, là anh.
Trong khi lũ chim đang sung sướng kêu rên thì Mạch Nha đang điên cả đầu.Não nó như cái thùng rác được thông báo quá tải cần phải dọn gấp. Tất cả mọi thứ cứ nhét vào đó mà không có chỗ sử dụng or xả.Suy ra thành một bãi chiến trường rối tung mà chỉ cần có thêm một thứ nữa vào sẽ tạo thành hỗn hợp nổ.
…………………….
Sân bóng rổ.
Một hình bóng quen thuộc hiện lên. Anh nhún người đỡ lấy trái bóng rồi thực hiện một cú ném chuẩn xác.Ba điểm được ghi một cách rất nhẹ nhàng. Như thường lệ nó ra căng tin mua nước cho anh.Cầm chai nước trên tay nó bất giác cười tự giễu :
-Người ta có bạn gái rồi cần gì mày nữa.
Nó toan vất chai nước đi. Hơ, có ai đứng chặn đường nó này.Ngẩng đầu lên, ra là Trung đại ca. Trung thở hổn hển, lấy tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán :
-Nha cũng ra đây xem bóng sao?
-Vâng.Nó đáp gọn lỏn.
Trung ngước lên trời, lấy tay quạt quạt, làm bộ kêu ca :
-Chơi bóng mệt ghê cơ.Giá mà lúc này có ai mua nước cho mình thì tốt biết mấy.
Nó hết nhìn tay mình lại nhìn mặt Trung. ‘Sao đã tia thấy rồi?’.Nhắc khéo thế thì nó phải chiều thôi.
-Cho anh đấy.Nó giơ chai nước lên.
Phải nói là bạn Trung nhà ta sướng đến rên người.Trung nhận lấy miệng xuýt xoa:
-Chỉ có Nha là tốt với anh nhất.
“Ực…ực…ực”.
Nó trưng hai con mắt như hai cái bát tô ra nhìn.‘Anh làm ơn uống từ từ được không. Làm như ngàn năm mới được giọt nước vào miệng vậy.’Nghĩ thế thôi chứ không dám nói.Nói chắc ổng dỗi nó thì chết.
Trung liếm mép cười hì hì:
-Đúng nước Mạch Nha mua cho có khác ,ngọt như đường. Sau nếu em cho anh kẹo chắc khé cả cổ.
Nó dẩu môi:
-Biết vậy nên em có bao giờ cho anh kẹo đâu.Em cho người khác nhá.
-Em đừng làm thế , hại con cháu nhà người ta sớm bị tiểu đường.
-Anh lại trêu em.Nó đánh một cái rõ đau vào tay Trung.
-Đừng bạo lực.Anh sai rồi.Trung né người, gương mặt bày tỏ sự ăn năn hối lỗi mà phân nửa là giả tạo.
Nó giơ nắm đấm lên cảnh cáo ‘Còn trêu là chết với em nha’.Trung co rúm người mặt lo sợ theo kiểu hư cấu:
-Vâng, anh chừa.
Trước hình ảnh ấy mọi người không khỏi nghĩ đến sự lên ngôi của nữ quyền.Bởi một thằng cu 12 cao gần mét tám , cơ bắp khỏe mạnh lại co rúm co ró trước một con bé lớp 10 ,đầu mới chạm tới vai mình.Uầy, nói vậy là hơi sỉ nhục bạn Trung chút xíu, nhưng không sao cái này gọi là nhường phái yếu.Mà không biết thực sự ai mới là yếu.
-Nha…Mạch Nha.
Tiếng ai gọi làm nó giật mình.Là giọng nói quen thuộc ấy. Nó quay đầu lại, là anh.
/58
|