“Uy, anh nói cái gì, em nghe không rõ lắm, ai nha, sao tín hiệu ở chỗ này lại yếu như vậy a, ai u, nguy rồi, di động còn sắp hết pin. Uy...... Uy......” Minh Nhan để di động ra xa, nói vào nó hai tiếng uy uy, sau đó cúp máy rồi trực tiếp tắt nguồn.
“Hô.” Cô thở phào một cái, đột nhiên phát giác trong văn phòng rất im lặng, im lặng đến ngay cả tiếng lật trang cũng không có.
Da đầu run lên quay đầu nhìn về phía hai người khác trong phòng, hai người kia nhìn cô một mình tự biên tự diễn ‘Tín hiệu không tốt’ đều há hốc mồm.
Minh Nhan có chút xấu hổ vừa cười với bọn họ vừa giải thích. “Một tên mặt trắng, kẻ luôn bám dính, cả ngày cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi không muốn quan tâm đến hắn.” Nói xong ngượng ngùng cất điện thoại vào trong túi xách.
Thư ký La cùng Tân Vãn đồng thời nói thầm trong lòng: Mặt tổng tài rất trắng, bị gọi là tên mặt trắng cũng là chính xác.
Thư ký La hướng về phía cô gật đầu một cái, không nói gì mà tiếp tục giám sát bạn học Tân số khổ xem văn kiện.
Minh Nhan lấy tay lau mồ hôi trên trán, suy tư về buổi tối hôm nay phải qua đêm ở đâu, “Hoa viên thế kỷ” [Nhà mà Mạc tổng tài mới trang hoàng], xác định chắc chắn là không thể trở về rồi, nếu không sẽ bị chỉnh thực thảm.
Còn nhà của cô, cũng không thể trở về, bởi vì Mạc tổng tài sẽ tìm tới cửa, cũng sẽ bị chỉnh thực thảm, chỉ khác nhau ở nơi bị chỉnh mà thôi.
Nếu vậy hay là trốn ở nhà Tân Vãn đi, nơi đó hẳn là an toàn một chút, ở đó còn có cả Tân Vãn là người ngoài chắc hắn sẽ không làm ra chuyện gì khác người đâu. Nhiệt tình của Mạc tổng tài lúc giữa trưa có chút dọa Minh Nhan sợ.
Hạ quyết tâm, Minh Nhan an phận ngồi xuống chờ Tân Vãn cùng tan tầm.
“Cô Tư Đồ Minh Nhan ở tầng hai mươi bốn xin nhanh chóng xuống đại sảnh tầng một có người thân đang chờ.”
Loa phát thanh không hề báo động trước mà vang lên, nhưng lại liên tục nói đến ba lần.
Minh Nhan thiếu chút nữa đã gục, cô sớm nên nghĩ đến Mạc Dịch Hiên không phải người dễ dàng bỏ qua như vậy.
Không nghe thấy, không nghe thấy, không nghe thấy. Minh Nhan đang tiến hành thôi miên chính mình, cô tạm thời không quan tâm.
Văn phòng vừa yên tĩnh được năm phút đồng hồ thì loa phát thanh lại vang lên.
“Cô Tư Đồ Minh Nhan ở tầng hai mươi bốn xin nhanh chóng xuống đại sảnh tầng một, có bạn trai đang chờ.”
Theo thường lệ vẫn nói ba lần.
Minh Nhan nghe xong nghĩ là xem ra nếu cô không xuất hiện thì lần sau chắc loa phát thanh sẽ nói thẳng tên người muốn gặp mất.
Vì thế cô giống như bị giẫm phải đuôi, vô cùng lo lắng cầm túi xách bỏ chạy ra ngoài.
Hai người còn lại trong văn phòng bị làm cho ngốc, liền cảm thán: Tổng tài đại nhân cũng thật phóng đại a.
Minh Nhan vừa chạy vừa lấy điện thoại ra gọi cho tổng tài đại nhân để cầu xin tha thứ, sợ hắn chờ không kiên nhẫn lại ra chiêu khác.
Việc này thì ngày mai cô còn có thể giải thích, tuy nói tại công ty này người cô quen biết cũng không nhiều lắm, nhưng từ khi cô được thăng làm trợ lý tổng tài thì người cô quen biết đột nhiên tăng rất nhiều, nếu một truyền mười, mười truyền trăm thì không cần chờ đến ngày mai, tin tức này cũng sẽ truyền rộng khắp, vậy thì cô nhất định phải chết rồi.
“Uy, là ột dạ nên hạ thấp giọng nói.
“Ai vậy?” Điện thoại truyền tới giọng nói trầm thấp nhưng không mang theo một tia độ ấm của đối phương.
Minh Nhan biết là hắn cố ý trả thù mình vừa rồi cúp điện thoại của hắn. Cô không tin là hắn không nghe ra giọng của mình.
“Em là Minh Nhan.” Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu a, vì thế hạ giọng mềm mại nói.
“Nga? Bà xã đại nhân a, không phải em nói di động hết pin rồi sao? Còn làm hại anh phải chạy về phòng khách ở lầu một, dùng loa phát thanh để tìm em.” Mạc tổng tài chỉ một câu đã mang tất cả trách nhiệm trút không còn một mảnh.
Minh Nhan đã hận thấu xương còn phải cười cười, nhẹ giọng nhỏ nhẹ mà giải thích với người ta. “À, em vừa tháo pin đã hết ra, cái này là pin khác vừa tìm được rồi thay vào thôi!”
“Nga. Vậy anh chờ em ở trong xe a, em xuống nhanh lên, hay để anh lên đón em nha?” Người nào đó đã chuyển biến tốt nên bỏ qua cái vấn đề kia.
“Không cần không cần, tự em xuống được rồi, anh chờ em ở trong xe đi.” Nếu để tổng tài đại nhân tự mình lên đón cô thì cô còn sống tốt sao, Minh Nhan không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt.
“Vậy được rồi.”
Minh Nhan vừa cúp điện thoại liền cảm thán, biết là sẽ đưa dê vào miệng cọp nhưng cô chả có một chút sức chiến đấu nào cả.
“Hô.” Cô thở phào một cái, đột nhiên phát giác trong văn phòng rất im lặng, im lặng đến ngay cả tiếng lật trang cũng không có.
Da đầu run lên quay đầu nhìn về phía hai người khác trong phòng, hai người kia nhìn cô một mình tự biên tự diễn ‘Tín hiệu không tốt’ đều há hốc mồm.
Minh Nhan có chút xấu hổ vừa cười với bọn họ vừa giải thích. “Một tên mặt trắng, kẻ luôn bám dính, cả ngày cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi không muốn quan tâm đến hắn.” Nói xong ngượng ngùng cất điện thoại vào trong túi xách.
Thư ký La cùng Tân Vãn đồng thời nói thầm trong lòng: Mặt tổng tài rất trắng, bị gọi là tên mặt trắng cũng là chính xác.
Thư ký La hướng về phía cô gật đầu một cái, không nói gì mà tiếp tục giám sát bạn học Tân số khổ xem văn kiện.
Minh Nhan lấy tay lau mồ hôi trên trán, suy tư về buổi tối hôm nay phải qua đêm ở đâu, “Hoa viên thế kỷ” [Nhà mà Mạc tổng tài mới trang hoàng], xác định chắc chắn là không thể trở về rồi, nếu không sẽ bị chỉnh thực thảm.
Còn nhà của cô, cũng không thể trở về, bởi vì Mạc tổng tài sẽ tìm tới cửa, cũng sẽ bị chỉnh thực thảm, chỉ khác nhau ở nơi bị chỉnh mà thôi.
Nếu vậy hay là trốn ở nhà Tân Vãn đi, nơi đó hẳn là an toàn một chút, ở đó còn có cả Tân Vãn là người ngoài chắc hắn sẽ không làm ra chuyện gì khác người đâu. Nhiệt tình của Mạc tổng tài lúc giữa trưa có chút dọa Minh Nhan sợ.
Hạ quyết tâm, Minh Nhan an phận ngồi xuống chờ Tân Vãn cùng tan tầm.
“Cô Tư Đồ Minh Nhan ở tầng hai mươi bốn xin nhanh chóng xuống đại sảnh tầng một có người thân đang chờ.”
Loa phát thanh không hề báo động trước mà vang lên, nhưng lại liên tục nói đến ba lần.
Minh Nhan thiếu chút nữa đã gục, cô sớm nên nghĩ đến Mạc Dịch Hiên không phải người dễ dàng bỏ qua như vậy.
Không nghe thấy, không nghe thấy, không nghe thấy. Minh Nhan đang tiến hành thôi miên chính mình, cô tạm thời không quan tâm.
Văn phòng vừa yên tĩnh được năm phút đồng hồ thì loa phát thanh lại vang lên.
“Cô Tư Đồ Minh Nhan ở tầng hai mươi bốn xin nhanh chóng xuống đại sảnh tầng một, có bạn trai đang chờ.”
Theo thường lệ vẫn nói ba lần.
Minh Nhan nghe xong nghĩ là xem ra nếu cô không xuất hiện thì lần sau chắc loa phát thanh sẽ nói thẳng tên người muốn gặp mất.
Vì thế cô giống như bị giẫm phải đuôi, vô cùng lo lắng cầm túi xách bỏ chạy ra ngoài.
Hai người còn lại trong văn phòng bị làm cho ngốc, liền cảm thán: Tổng tài đại nhân cũng thật phóng đại a.
Minh Nhan vừa chạy vừa lấy điện thoại ra gọi cho tổng tài đại nhân để cầu xin tha thứ, sợ hắn chờ không kiên nhẫn lại ra chiêu khác.
Việc này thì ngày mai cô còn có thể giải thích, tuy nói tại công ty này người cô quen biết cũng không nhiều lắm, nhưng từ khi cô được thăng làm trợ lý tổng tài thì người cô quen biết đột nhiên tăng rất nhiều, nếu một truyền mười, mười truyền trăm thì không cần chờ đến ngày mai, tin tức này cũng sẽ truyền rộng khắp, vậy thì cô nhất định phải chết rồi.
“Uy, là ột dạ nên hạ thấp giọng nói.
“Ai vậy?” Điện thoại truyền tới giọng nói trầm thấp nhưng không mang theo một tia độ ấm của đối phương.
Minh Nhan biết là hắn cố ý trả thù mình vừa rồi cúp điện thoại của hắn. Cô không tin là hắn không nghe ra giọng của mình.
“Em là Minh Nhan.” Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu a, vì thế hạ giọng mềm mại nói.
“Nga? Bà xã đại nhân a, không phải em nói di động hết pin rồi sao? Còn làm hại anh phải chạy về phòng khách ở lầu một, dùng loa phát thanh để tìm em.” Mạc tổng tài chỉ một câu đã mang tất cả trách nhiệm trút không còn một mảnh.
Minh Nhan đã hận thấu xương còn phải cười cười, nhẹ giọng nhỏ nhẹ mà giải thích với người ta. “À, em vừa tháo pin đã hết ra, cái này là pin khác vừa tìm được rồi thay vào thôi!”
“Nga. Vậy anh chờ em ở trong xe a, em xuống nhanh lên, hay để anh lên đón em nha?” Người nào đó đã chuyển biến tốt nên bỏ qua cái vấn đề kia.
“Không cần không cần, tự em xuống được rồi, anh chờ em ở trong xe đi.” Nếu để tổng tài đại nhân tự mình lên đón cô thì cô còn sống tốt sao, Minh Nhan không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt.
“Vậy được rồi.”
Minh Nhan vừa cúp điện thoại liền cảm thán, biết là sẽ đưa dê vào miệng cọp nhưng cô chả có một chút sức chiến đấu nào cả.
/125
|