Part 1.
Dạo gần đây, nó rất vui. Tuy không thể hiện ra nhưng mỗi khi đi cạnh hắn, nó luôn cảm thấy hạnh phúc.
– Dạo này cậu sao vậy?
– Sao là sao? – Nó giật mình khi nghe nhỏ hỏi.
– Ngắm tên đấy say sưa thế. Muốn yêu rồi hả? – Phương chọc, hướng ánh mắt về phía hắn.
– Không … không có! – Nó ấp úng.
– Hai lần không có bằng một lần có nha chị hai! – Trúc Anh cũng hùa vào với đám kia trêu nó. Cậu và Phong cũng định châm chọc vài câu nhưng thấy hắn ngóc đầu khỏi máy tính, cậu lo lắng kêu mọi người.
– Nói xấu gì thế? – Chất giọng lạnh lùng của hắn làm ai cũng nổi hết cả da gà.
– Không có gì. Bọn này đi chơi trước đây. – Phong nói rồi kéo mọi người đi.
– Này … – Nó ngượng ngùng nhìn hắn. Hắn thấy nó như vậy thì khỏi mỉm cười. Hắn gấp máy tính rồi xê lại gần nó.
– Sao thế? – Hắn hỏi và ôm lấy nó.
– Buông ra! – Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng nó lại muốn được hắn ôm như thế này.
– Anh không buông! – Hắn liền thay đổi cách xưng hô.
– Sao lại xưng anh, chúng ta bằng tuổi mà! – Nó ngạc nhiên nhìn hắn. Tên này muốn gì đây hả trời.
– Em nên nhờ anh sinh trước em một tháng nha! – Hắn nham hiểm nhìn nó. – Vậy nên, em buộc phải gọi anh là anh.
– Vô duyên! – Nó cố đẩy hắn ra.
– Nếu em không nghe lời thì anh sẽ phạt em bằng cách này! – Hắn nói xong liền hôn môi chạm môi. Việc này làm nó đứng hình.
– Anh … – Nó lắp bắp khi hắn đã rời môi mình.
– Cuối cùng em cũng chịu kêu anh là anh rồi! – Hắn cười.
Nó im lặng nhìn hắn, mặt nó lúc này từ trắng bệch chuyển sang đỏ ửng. Hắn bèn lên tiếng để phá bỏ sự ngượng ngùng của nó.
– Em có muốn đi chơi không?
– Đợi em một chút! – Nó vô thức buông ra một câu rồi bỏ một mạch lên phòng và đóng cửa lại.
– ” Trời ơi, sao bang chủ bang Angels như mình mà lại sợ tên đó chứ? ” – Nó nghĩ thầm rồi bỏ đi thay đồ.
Khoác trên mình chiếc quần đùi jean cùng một chiếc áo thun trắng in hình Kagamine Rin và Len (Mọi người thông cảm nha. Tại dao này Trân bị nghiện Vocaloid cùng cặp đôi Rin và Len nên cho thêm vào thôi!) cùng mái tóc dài thả tự nhiên và đôi giày Converse màu đen cá tính, nó đã hớp hồn được hắn.
* Vũ’ s POV *
Tôi đứng dưới lầu chờ cô ấy. Sao mà thay đồ lâu thế không biết. Đúng là con gái. Tôi cứ đi lại liên tục. Chừng năm phút sau, tôi nghe tiếng cô ấy đi xuống và tôi như bất ngờ khi thấy cô ấy khác hẳn ngày thường. Ôi trời đất quỷ thần ơi, con có phải đang nằm mơ không? (Ông trời *cười hiểm* Con không mơ đâu con trai!).
– Anh làm sao thế? – Cô ấy đập vào vai tôi.
– Ờ đi thôi! – Tôi giật mình tỉnh lại và kéo tay cô ấy đi.
* Lam’ s POV *
Biết ngay là anh ấy sẽ như thế mà. Tôi cười thầm trong lòng. Suốt đường đi, anh ấy lại quay sang nhìn tôi. Đến nơi, anh dẫn tôi đi chơi rất nhiều trò, anh ấy tạo cho tôi cảm giác an toàn.
Sau khi chơi xong, anh bảo tôi đứng đợi anh đi mua nước. Lúc đó, tôi liền nhận được một tin nhắn.
” Không quên chuyện của ba năm trước chứ. Chỉ còn gần một năm nữa cho thỏa thuận thôi. Và bắt đầu từ bây giờ, cuộc vui sẽ chính thức bắt đầu.
Kí tên
J. ”
Đọc được tin nhắn này, tôi cảm thấy bàng hoàng. Không lẽ hạnh phúc của tôi lại trôi qua nhanh như vậy ư?
* Tác giả’ s POV *
Có chuyện gì đã xảy ra vậy? Liệu nó sẽ giải quyết chuyện này thế nào đây?
Part 2.
* Vũ’s POV *
Tôi đi mua nước về thì thấy cô ấy đang cầm điện thoại trên tay, vẻ mặt thì bần thần. Tôi liền chạy lại chỗ cô ấy.
– Lam, em sao vậy? – Tôi lo lắng hỏi.
– À, em không sao đâu. Anh mua nước xong rồi hả? – Cô ấy cười trấn an tôi.
– Nước của em này! – Tôi đưa ly trà sữa chocolate cho cô ấy.
– Cảm ơn anh! – Lam vui vẻ lấy ly nước. Thấy nụ cười tự nhiên của cô ấy, trong lòng tôi cũng bớt lo lắng. Có lẽ tôi đã quá đa nghi rồi.
* Tác giả’ s POV *
Chơi đã đời, cả hai mới chịu về nhà. Lúc này trời cũng đã chạng vạng tối. Vừa bước vào nhà, nó đã thấy vẻ mặt lo lắng của mọi người.
– Có chuyện gì vậy mọi người? Trúc Anh đâu? – Nó liền hỏi khi không thấy cô em gái của mình đâu.
– Vừa mất tích cách đây 5 phút! – Nhỏ mệt mỏi nói làm nó muốn ngã quỵ. Cũng may hắn đứng gần đó nên kịp đỡ nó.
– Ai … ai bắt? – Nó lắp bắp hỏi nhưng thực ra cũng đã biết câu trả lời.
– Là J. – Câu trả lời của Phương làm nó ngã phịch xuống đất. Tại sao hắn lại bắt đầu sớm như vậy chứ? Tại … tại sao?
– Lam! – Hắn lo lắng gọi tên nó nhưng nó không nói gì cả mà vội chạy lên phòng thay quần áo rồi xuống nhà.
– Cho em đi với! – Hoàng nhìn nó cũng đủ hiểu là nó đi đâu.
– Hoàng, chị khuyên em không nên đi theo! – Phương kéo Hoàng ngồi xuống.
– Nhưng … – Hoàng định nói gì đó nhưng đã bị cậu ngăn lại.
– Mọi người đều biết em lo cho Anh nhưng em cứ để Lam lo đi. – Cậu nói.
Nó không nói gì mà đi thẳng ra gara và phóng xe đi. Chiếc xe của nó lao vun vút trên đường khiến những chiếc xe khác phải tránh. Nó dừng lại ở một nhà kho. Phía trước đang có người chờ sẵn.
– Thả con bé ra! – Nó lạnh lùng nhìn người đó.
– Bình tĩnh! – Người đó cười rồi ra hiệu cho đàn em mang con bé đến chỗ nó. Trong lòng nó cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy Anh không sao.
– Nếu muốn mọi người xung quanh cô an toàn thì hãy tránh xa tên Vũ ra đi! – Người đó nói rồi quay lưng đi.
– Ngươi bên phe của Hà Mai sao J? – Nó hỏi làm J chợt khựng lại.
– Không phải! – J nói rồi cùng đàn em đi mất.
Nó không nói gì nữa mà đưa Trúc Anh về nhà. Mọi người ai cũng vui vẻ khi hai người về nhà an toàn.
– Chăm sóc Anh giùm tôi! – Nó giao Trúc Anh cho Hoàng rồi về phòng.
Lúc nó về tới thì hắn đã ngủ. Nó ngồi xuống ngắm khuôn mặt hắn và đặt lên trán hắn một nụ hôn cùng một lời nói thầm chỉ mình nó nghe.
– Em yêu anh và cũng xin lỗi anh, Lâm Vũ!
P/S:
Phần này hơi ngắn nhưng mong mọi người ủng họ nha. Part 3 nhất định sẽ rất hấp dẫn.
Dạo gần đây, nó rất vui. Tuy không thể hiện ra nhưng mỗi khi đi cạnh hắn, nó luôn cảm thấy hạnh phúc.
– Dạo này cậu sao vậy?
– Sao là sao? – Nó giật mình khi nghe nhỏ hỏi.
– Ngắm tên đấy say sưa thế. Muốn yêu rồi hả? – Phương chọc, hướng ánh mắt về phía hắn.
– Không … không có! – Nó ấp úng.
– Hai lần không có bằng một lần có nha chị hai! – Trúc Anh cũng hùa vào với đám kia trêu nó. Cậu và Phong cũng định châm chọc vài câu nhưng thấy hắn ngóc đầu khỏi máy tính, cậu lo lắng kêu mọi người.
– Nói xấu gì thế? – Chất giọng lạnh lùng của hắn làm ai cũng nổi hết cả da gà.
– Không có gì. Bọn này đi chơi trước đây. – Phong nói rồi kéo mọi người đi.
– Này … – Nó ngượng ngùng nhìn hắn. Hắn thấy nó như vậy thì khỏi mỉm cười. Hắn gấp máy tính rồi xê lại gần nó.
– Sao thế? – Hắn hỏi và ôm lấy nó.
– Buông ra! – Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng nó lại muốn được hắn ôm như thế này.
– Anh không buông! – Hắn liền thay đổi cách xưng hô.
– Sao lại xưng anh, chúng ta bằng tuổi mà! – Nó ngạc nhiên nhìn hắn. Tên này muốn gì đây hả trời.
– Em nên nhờ anh sinh trước em một tháng nha! – Hắn nham hiểm nhìn nó. – Vậy nên, em buộc phải gọi anh là anh.
– Vô duyên! – Nó cố đẩy hắn ra.
– Nếu em không nghe lời thì anh sẽ phạt em bằng cách này! – Hắn nói xong liền hôn môi chạm môi. Việc này làm nó đứng hình.
– Anh … – Nó lắp bắp khi hắn đã rời môi mình.
– Cuối cùng em cũng chịu kêu anh là anh rồi! – Hắn cười.
Nó im lặng nhìn hắn, mặt nó lúc này từ trắng bệch chuyển sang đỏ ửng. Hắn bèn lên tiếng để phá bỏ sự ngượng ngùng của nó.
– Em có muốn đi chơi không?
– Đợi em một chút! – Nó vô thức buông ra một câu rồi bỏ một mạch lên phòng và đóng cửa lại.
– ” Trời ơi, sao bang chủ bang Angels như mình mà lại sợ tên đó chứ? ” – Nó nghĩ thầm rồi bỏ đi thay đồ.
Khoác trên mình chiếc quần đùi jean cùng một chiếc áo thun trắng in hình Kagamine Rin và Len (Mọi người thông cảm nha. Tại dao này Trân bị nghiện Vocaloid cùng cặp đôi Rin và Len nên cho thêm vào thôi!) cùng mái tóc dài thả tự nhiên và đôi giày Converse màu đen cá tính, nó đã hớp hồn được hắn.
* Vũ’ s POV *
Tôi đứng dưới lầu chờ cô ấy. Sao mà thay đồ lâu thế không biết. Đúng là con gái. Tôi cứ đi lại liên tục. Chừng năm phút sau, tôi nghe tiếng cô ấy đi xuống và tôi như bất ngờ khi thấy cô ấy khác hẳn ngày thường. Ôi trời đất quỷ thần ơi, con có phải đang nằm mơ không? (Ông trời *cười hiểm* Con không mơ đâu con trai!).
– Anh làm sao thế? – Cô ấy đập vào vai tôi.
– Ờ đi thôi! – Tôi giật mình tỉnh lại và kéo tay cô ấy đi.
* Lam’ s POV *
Biết ngay là anh ấy sẽ như thế mà. Tôi cười thầm trong lòng. Suốt đường đi, anh ấy lại quay sang nhìn tôi. Đến nơi, anh dẫn tôi đi chơi rất nhiều trò, anh ấy tạo cho tôi cảm giác an toàn.
Sau khi chơi xong, anh bảo tôi đứng đợi anh đi mua nước. Lúc đó, tôi liền nhận được một tin nhắn.
” Không quên chuyện của ba năm trước chứ. Chỉ còn gần một năm nữa cho thỏa thuận thôi. Và bắt đầu từ bây giờ, cuộc vui sẽ chính thức bắt đầu.
Kí tên
J. ”
Đọc được tin nhắn này, tôi cảm thấy bàng hoàng. Không lẽ hạnh phúc của tôi lại trôi qua nhanh như vậy ư?
* Tác giả’ s POV *
Có chuyện gì đã xảy ra vậy? Liệu nó sẽ giải quyết chuyện này thế nào đây?
Part 2.
* Vũ’s POV *
Tôi đi mua nước về thì thấy cô ấy đang cầm điện thoại trên tay, vẻ mặt thì bần thần. Tôi liền chạy lại chỗ cô ấy.
– Lam, em sao vậy? – Tôi lo lắng hỏi.
– À, em không sao đâu. Anh mua nước xong rồi hả? – Cô ấy cười trấn an tôi.
– Nước của em này! – Tôi đưa ly trà sữa chocolate cho cô ấy.
– Cảm ơn anh! – Lam vui vẻ lấy ly nước. Thấy nụ cười tự nhiên của cô ấy, trong lòng tôi cũng bớt lo lắng. Có lẽ tôi đã quá đa nghi rồi.
* Tác giả’ s POV *
Chơi đã đời, cả hai mới chịu về nhà. Lúc này trời cũng đã chạng vạng tối. Vừa bước vào nhà, nó đã thấy vẻ mặt lo lắng của mọi người.
– Có chuyện gì vậy mọi người? Trúc Anh đâu? – Nó liền hỏi khi không thấy cô em gái của mình đâu.
– Vừa mất tích cách đây 5 phút! – Nhỏ mệt mỏi nói làm nó muốn ngã quỵ. Cũng may hắn đứng gần đó nên kịp đỡ nó.
– Ai … ai bắt? – Nó lắp bắp hỏi nhưng thực ra cũng đã biết câu trả lời.
– Là J. – Câu trả lời của Phương làm nó ngã phịch xuống đất. Tại sao hắn lại bắt đầu sớm như vậy chứ? Tại … tại sao?
– Lam! – Hắn lo lắng gọi tên nó nhưng nó không nói gì cả mà vội chạy lên phòng thay quần áo rồi xuống nhà.
– Cho em đi với! – Hoàng nhìn nó cũng đủ hiểu là nó đi đâu.
– Hoàng, chị khuyên em không nên đi theo! – Phương kéo Hoàng ngồi xuống.
– Nhưng … – Hoàng định nói gì đó nhưng đã bị cậu ngăn lại.
– Mọi người đều biết em lo cho Anh nhưng em cứ để Lam lo đi. – Cậu nói.
Nó không nói gì mà đi thẳng ra gara và phóng xe đi. Chiếc xe của nó lao vun vút trên đường khiến những chiếc xe khác phải tránh. Nó dừng lại ở một nhà kho. Phía trước đang có người chờ sẵn.
– Thả con bé ra! – Nó lạnh lùng nhìn người đó.
– Bình tĩnh! – Người đó cười rồi ra hiệu cho đàn em mang con bé đến chỗ nó. Trong lòng nó cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy Anh không sao.
– Nếu muốn mọi người xung quanh cô an toàn thì hãy tránh xa tên Vũ ra đi! – Người đó nói rồi quay lưng đi.
– Ngươi bên phe của Hà Mai sao J? – Nó hỏi làm J chợt khựng lại.
– Không phải! – J nói rồi cùng đàn em đi mất.
Nó không nói gì nữa mà đưa Trúc Anh về nhà. Mọi người ai cũng vui vẻ khi hai người về nhà an toàn.
– Chăm sóc Anh giùm tôi! – Nó giao Trúc Anh cho Hoàng rồi về phòng.
Lúc nó về tới thì hắn đã ngủ. Nó ngồi xuống ngắm khuôn mặt hắn và đặt lên trán hắn một nụ hôn cùng một lời nói thầm chỉ mình nó nghe.
– Em yêu anh và cũng xin lỗi anh, Lâm Vũ!
P/S:
Phần này hơi ngắn nhưng mong mọi người ủng họ nha. Part 3 nhất định sẽ rất hấp dẫn.
/19
|