– Đi về! Tôi và Trang muốn nói chuyện với cậu! – Nó nói rồi cùng cậu và mấy nàng kia rời khỏi bar. Bọn hắn ngạc nhiên nhưng rồi cũng đi ra. Đang đi thì cả bọn nó và hắn nhận được tin từ pama:
” Đến biệt thự Crystal ngay! ”
*Biệt thự Crystal*: biệt thư nơi nó, nhỏ và Trúc Anh đang ở. Biệt thự có hơn 20 phòng với đầy đủ tiện nghi( biệt thự này mang phong cách Á – Âu ).
Nhận được tin, cả đám vội về biệt thự. Vừa bước chân vào phòng khách, cả đám đã cảm thấy lo lắng với vẻ mặt nghiêm nghị của các pama.
– Có chuyện gì vậy ạ? – Tuy nó hỏi vậy nhưng thực ra đã biết câu trả lời.
– Từ giờ mấy đứa ở chung! – Papa nó phán một câu xanh rờn.
– WHAT??? – Cả bọn hét lên.
– Papa nói thật ạ? – Nó ngồi xuống cạnh papa, mắt long lanh. Ánh mắt đó của nó làm tim ai đó lỗi nhịp.
– ” Mình sao vậy nè? Không phải mình đã có Aiko rồi sao? – Hắn nghĩ thầm.
++Hồi tưởng của hắn++
Trên một cánh đồng bồ công anh, có một cô bé với bộ váy trắng như thiên thần đang ngồi chơi với một cậu bé.
– Ichika, hát cho mình nghe đi! – Cô bé năn nỉ Ichika.
– Được rồi Aiko! – Ichika – hắn cười rồi cất tiếng hát. Aiko lắc lư theo điệu nhạc và cười rất vui.
– Cậu cũng hát cho mình nghe đi Aiko! – Hắn nói.
– Được! – Aiko bắt đầu hát.
omoi yosereba sakura hirahira
kobore ochita bokutachi no namida
itsuitsumademo kawashita egao
kimi tono yakusoku subete no tokiyo kagayaki tsuzukete
tabidatsu hi no kimi ni nanimo ienaikatta
“sayonara…” omoide no basho
karae kono haru sora michiafureta kokoro
wakatteita hazunanoni
tomotona ku kizamiyuku hibi
tsunagi tometai omoi wo
omoi yosereba sakura hirahira
kobore ochita bokutachi no namida
itsuitsumademo kawashita egao
kimi tono yakusoku subete no tokiyo kagayaki tsuzukete
futari yakusoku shita sakura no ki no shitade
ano hi no kimi wo sagashita
yakame ima kurete yuku sora
wasurerarenai omoi wo
furimukeba hora sakura hirahira
yomigaeru tomo hisugoshita hibi
ayunda michi wa iroajayaka ni
boku no tonari kimi wa inaiyo touni kuritsumore
kimi ni aitakute aitakute sakura ga chiru mae ni
meguru kisetsu no naka kirareita kimi ga ita koto
omoi yosereba sakura hirahira
kimi wo sagashite sora wo miyageta
mou ichido dake deaerunonara
kimi ni tsutaeru kobota ga aruyo hanabira ni nosete
kagayaki tsuzukete…
( Sakurane – Piko ).
++Kết thúc hồi tưởng++
– Uhm! – Mama nó tiếp lời.
– Bọn ta đã cho người mang hành lí của mấy đứa đến rồi! – Papa hắn nói rồi cùng các vị kia đi về. – Mấy đứa sẽ ở cùng nhau đến năm 20 tuổi rồi sẽ kết hôn theo hôn ước.
– Vâng! – Cả bọn trả lời, cái mặt ỉu xìu như bánh bao chiều.
– Thôi, lên nhận phòng! -Nó lạnh lùng.
Nó và hắn lên lầu 2, nhỏ và cậu lên lầu 3, Trúc Anh và Minh Hoàng ở lầu 4, Hoài Phương và Phong thì ở lầu 5. Và đặc biệt, hai người một phòng.
#1: Phòng nó – hắn( toàn màu đen nhạt ).
– Cậu ngủ ở sô – pha, tôi ngủ trên giường. – Nó nói.
– Ngược lại! – Hắn phản bác.
– PHÒNG TÔI, TÔI CÓ QUYỀN. – Nó điên tiết, hét lên.
– Nhưng tôi là chồng chưa cưới của cậu! – Hắn đáp trả rồi thản nhiên nằm lên giường.
– Cậu… – Nó tức lắm nhưng không làm gì được.
#2: Phòng nhỏ – cậu( toàn màu xám nhạt ).
– Trang, tớ ngủ ở …
– Sô – pha! – Cậu chưa kịp hỏi thì nhỏ đã ngắt lời. Có vẻ như nhỏ vẫn còn giận việc lúc trước.
– Ok! – Cậu cười thảm thương rồi đi cất đồ cho hai người.
#3: Phòng Anh – Hoàng( màu bạc trắng)
Hai người này khỏi phải chia chát gì vì trong phòng có tới hai cái giường. Đây là yêu cầu của nó( thương em quá mà! ).
– Chị cậu cưng cậu nhỉ? – Hoàng hỏi khi đã dọn đồ xong.
– Có gì không? – Trúc Anh hỏi lại.
– Tôi hỏi thử thôi! – Hoàng hơi khó chịu khi thấy Trúc Anh không trả lời mình.
#4: Phòng Phương – Phong( màu xanh đậm ).
– Cậu ngủ ở sô – pha! – Phương lạnh lùng nói với Phong.
– Tại sao? – Phong hỏi.
– Cậu là con trai! – Phương trả lời tỉnh bơ.
– Cậu… – Phong ức lắm nhưng không dám cãi.
Sau vài trận cãi vã, mỗi căn phòng đều trở lại yên tĩnh. Mọi người đều đã ngủ say để chuẩn bị cho một ngày mới.
” Đến biệt thự Crystal ngay! ”
*Biệt thự Crystal*: biệt thư nơi nó, nhỏ và Trúc Anh đang ở. Biệt thự có hơn 20 phòng với đầy đủ tiện nghi( biệt thự này mang phong cách Á – Âu ).
Nhận được tin, cả đám vội về biệt thự. Vừa bước chân vào phòng khách, cả đám đã cảm thấy lo lắng với vẻ mặt nghiêm nghị của các pama.
– Có chuyện gì vậy ạ? – Tuy nó hỏi vậy nhưng thực ra đã biết câu trả lời.
– Từ giờ mấy đứa ở chung! – Papa nó phán một câu xanh rờn.
– WHAT??? – Cả bọn hét lên.
– Papa nói thật ạ? – Nó ngồi xuống cạnh papa, mắt long lanh. Ánh mắt đó của nó làm tim ai đó lỗi nhịp.
– ” Mình sao vậy nè? Không phải mình đã có Aiko rồi sao? – Hắn nghĩ thầm.
++Hồi tưởng của hắn++
Trên một cánh đồng bồ công anh, có một cô bé với bộ váy trắng như thiên thần đang ngồi chơi với một cậu bé.
– Ichika, hát cho mình nghe đi! – Cô bé năn nỉ Ichika.
– Được rồi Aiko! – Ichika – hắn cười rồi cất tiếng hát. Aiko lắc lư theo điệu nhạc và cười rất vui.
– Cậu cũng hát cho mình nghe đi Aiko! – Hắn nói.
– Được! – Aiko bắt đầu hát.
omoi yosereba sakura hirahira
kobore ochita bokutachi no namida
itsuitsumademo kawashita egao
kimi tono yakusoku subete no tokiyo kagayaki tsuzukete
tabidatsu hi no kimi ni nanimo ienaikatta
“sayonara…” omoide no basho
karae kono haru sora michiafureta kokoro
wakatteita hazunanoni
tomotona ku kizamiyuku hibi
tsunagi tometai omoi wo
omoi yosereba sakura hirahira
kobore ochita bokutachi no namida
itsuitsumademo kawashita egao
kimi tono yakusoku subete no tokiyo kagayaki tsuzukete
futari yakusoku shita sakura no ki no shitade
ano hi no kimi wo sagashita
yakame ima kurete yuku sora
wasurerarenai omoi wo
furimukeba hora sakura hirahira
yomigaeru tomo hisugoshita hibi
ayunda michi wa iroajayaka ni
boku no tonari kimi wa inaiyo touni kuritsumore
kimi ni aitakute aitakute sakura ga chiru mae ni
meguru kisetsu no naka kirareita kimi ga ita koto
omoi yosereba sakura hirahira
kimi wo sagashite sora wo miyageta
mou ichido dake deaerunonara
kimi ni tsutaeru kobota ga aruyo hanabira ni nosete
kagayaki tsuzukete…
( Sakurane – Piko ).
++Kết thúc hồi tưởng++
– Uhm! – Mama nó tiếp lời.
– Bọn ta đã cho người mang hành lí của mấy đứa đến rồi! – Papa hắn nói rồi cùng các vị kia đi về. – Mấy đứa sẽ ở cùng nhau đến năm 20 tuổi rồi sẽ kết hôn theo hôn ước.
– Vâng! – Cả bọn trả lời, cái mặt ỉu xìu như bánh bao chiều.
– Thôi, lên nhận phòng! -Nó lạnh lùng.
Nó và hắn lên lầu 2, nhỏ và cậu lên lầu 3, Trúc Anh và Minh Hoàng ở lầu 4, Hoài Phương và Phong thì ở lầu 5. Và đặc biệt, hai người một phòng.
#1: Phòng nó – hắn( toàn màu đen nhạt ).
– Cậu ngủ ở sô – pha, tôi ngủ trên giường. – Nó nói.
– Ngược lại! – Hắn phản bác.
– PHÒNG TÔI, TÔI CÓ QUYỀN. – Nó điên tiết, hét lên.
– Nhưng tôi là chồng chưa cưới của cậu! – Hắn đáp trả rồi thản nhiên nằm lên giường.
– Cậu… – Nó tức lắm nhưng không làm gì được.
#2: Phòng nhỏ – cậu( toàn màu xám nhạt ).
– Trang, tớ ngủ ở …
– Sô – pha! – Cậu chưa kịp hỏi thì nhỏ đã ngắt lời. Có vẻ như nhỏ vẫn còn giận việc lúc trước.
– Ok! – Cậu cười thảm thương rồi đi cất đồ cho hai người.
#3: Phòng Anh – Hoàng( màu bạc trắng)
Hai người này khỏi phải chia chát gì vì trong phòng có tới hai cái giường. Đây là yêu cầu của nó( thương em quá mà! ).
– Chị cậu cưng cậu nhỉ? – Hoàng hỏi khi đã dọn đồ xong.
– Có gì không? – Trúc Anh hỏi lại.
– Tôi hỏi thử thôi! – Hoàng hơi khó chịu khi thấy Trúc Anh không trả lời mình.
#4: Phòng Phương – Phong( màu xanh đậm ).
– Cậu ngủ ở sô – pha! – Phương lạnh lùng nói với Phong.
– Tại sao? – Phong hỏi.
– Cậu là con trai! – Phương trả lời tỉnh bơ.
– Cậu… – Phong ức lắm nhưng không dám cãi.
Sau vài trận cãi vã, mỗi căn phòng đều trở lại yên tĩnh. Mọi người đều đã ngủ say để chuẩn bị cho một ngày mới.
/19
|